Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169: Nguy hiểm cận kề (2)
"Đây là trung tâm thành phố, có rất nhiều người. Không thể dừng đèn đỏ, tôi chỉ có thể tiếp tục tránh những chiếc xe và người qua đường. Chết tiệt mà!" A Tùng đấm một cái vào tâm vô lăng. Nhìn cái phanh vô tri vô giác dưới chân mình mà nghiến răng tức giận, "Đúng là chết tiệt"
Trông tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, cô quên mất cả thân phận hắc đạo cần phải che giấu trước Hạ Thiên Du, kích động hét lên: "Speedy! Báo cho lão đại ngay! Cho Silver cũng được, bằng mọi cách phải báo cho họ biết chúng ta đang gặp nguy hiểm"
"Speedy? Lão đại?" Hạ Thiên Du lẩm bẩm lặp lại hai từ then chốt trong câu nói của Tiểu Cẩm, cô túm lấy cánh tay cô gái, kịch liệt lay động, "Thì ra A Tùng cũng là người của Dạ Hành bang, có phải tất cả mọi người xung quanh tôi đều là xã hội đen không? Đây lại là một lần ám sát khác nữa sao? Tiểu Cẩm!!!"
"Lại là hắc đạo" Hạ Thiên Du nghĩ ngợi, vùng ra khỏi vòng tay của Tiểu Cẩm, cô đẩy Tiểu Cẩm cách ly với mình.
Lại một lần nữa chiếc xe rẽ hương tránh người qua đường mà đâm vào cột đèn vang lên tiếng "Choang" kinh hồn, cửa kính chiếu hậu vỡ ra răng rắc.
Hạ Thiên Du sợ hãi, bịt hai tai lại.
Mỗi lần va chạm là mỗi lần tạo ra những tiếng ầm ầm điếng tai, Hạ Thiên Du giật thót tim, sự sợ hãi ăn sâu vào tâm hồn cô, cả người co rút lại run rẩy. Cảnh tượng này rất giống với lần anh và cô bị Thiên Hành truy sát trên đèo Bạch Liên. Những kí ức tồi tệ lại chảy về trong tâm trí cô.
Tại sao lại là hắc đạo? Tại sao lần nào cũng gặp nguy hiểm khi ngồi xe? Bức tường bảo vệ trong cô dường như đổ nát thả nỗi ám ảnh thoát ra hoành hành trong đại não.
Tiểu Cẩm biết rõ nỗi ám ảnh khắc sâu trong lòng cô, ngay lập tức nắm lấy bàn tay cô, dịu giọng trấn an: "Em ở đây Tiểu thư, cô yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ cô và bảo bảo trong bụng cô thật tốt. Em thề với danh dự Rose của Dạ Hành, tuyệt đối không để hai người có mệnh hệ gì đâu"
Rồi cô quay lại hỏi A Tùng: "Speedy, sao rồi?"
"Tước thiếu không nghe máy, cả Silver cũng vậy!" A Tùng quẳng luôn điện thoại lăn cù trên ghế bên cạnh.
"Hai người đó đang làm gì vậy chứ?" Tiểu Cẩm nghiến răng. Cô quan sát xung quanh, trong đầu nảy lên ý nghĩ thoát thân vô cùng táo bạo, "Mở cửa xe đi, chúng ta phóng ra ngoài, chỉ đành để mặc chiếc xe chạy đến đâu thì chạy thôi. Phải bảo toàn mạng sống trước đã, sau đó tìm cách ngừng nó lại"
Hạ Thiên Du bấu chặt tay vào cánh tay của Tiểu Cẩm, kịch liệt lắc đầu: "Không được! Như vậy sẽ gây nguy hiểm cho người khác"
"Nhưng nếu không làm vậy, cô sẽ không an toàn. Thân thủ của chúng tôi rất tốt, chỉ sợ nguy hiểm đến cô thôi" Tiểu Cẩm giải thích.
A Tùng cũng đồng ý: "Tiểu Cẩm nói đúng đấy Tiểu thư, an nguy của cô được đặt lên trên hết"
"An nguy của tôi thì được coi trọng, của người khác thì như cỏ rác à? Tôi cảm giác được tốc độ xe đang lao đi như bán mạng vậy, hai người có thể vô tâm như vậy sao?"
"Nhưng mà Tiểu thư..."
Hạ Thiên Du lấy lại sự bình tĩnh, kiên định nói như ra lệnh: "Trước hết hãy giải tán những người xung quanh, nhờ họ báo với đội cứu hộ đến ngăn chiếc xe lại"
"Anh cũng nghe rồi đó. Hạ kính xe xuống đi" Tiểu Cẩm nói lớn tiếng, A Tùng đã hiểu ý định của cô, nhanh chóng bật nút hạ cửa kính.
Thò đầu ra ngoài cửa xe, cô hít một hơi thật sâu, hét lên: "Mọi người xung quanh tránh ra hết đi, xe chúng tôi xảy ra chuyện không thể điều khiển được nữa, ai đó làm ơn gọi đội cứu hộ giúp chúng tôi. Đúng rồi! Gọi chủ tịch của Thiên Tước tập đoàn! Vợ anh ta đang có thai cũng ngồi trên chiếc xe này. Gọi cho Vương Dạ Tước nói rằng vợ anh ta đang gặp nguy hiểm. Làm ơn giúp chúng tôi đi!"
Cả trung tâm thành phố náo loạn vì đột nhiên có một chiếc xe mất phương hướng liên tục đụng vào chướng ngại, nay lại có một cô gái thò đầu ra ngoài hét lên cầu cứu. Người xung sợ hãi quanh nhanh chóng tản ra, xe chạy trên đường dạt ra.
Tiểu Cẩm nhìn thấy biểu cảm của bọ người thực dụng, tức giận cắn răng chậc lưỡi một cái, rủa thầm: "Chỉ đứng nhìn thôi sao? Rác rưởi!"
Lòng dạ Hạ Thiên Du lại hoảng loạn rối bời, tay cô run lên cầm cập, hộp thức ăn vì vậy mà rơi xuống đáy xe vang một tiếng "Cốp".
Cơ thể cô theo phản ứng rút lại thêm co ro. Tâm trí rơi vào bóng tối đáng sợ, những tiếng va chạm ầm tai bên ngoài càng làm cơn sợ hãi trong cô dâng lên.
Trông tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, cô quên mất cả thân phận hắc đạo cần phải che giấu trước Hạ Thiên Du, kích động hét lên: "Speedy! Báo cho lão đại ngay! Cho Silver cũng được, bằng mọi cách phải báo cho họ biết chúng ta đang gặp nguy hiểm"
"Speedy? Lão đại?" Hạ Thiên Du lẩm bẩm lặp lại hai từ then chốt trong câu nói của Tiểu Cẩm, cô túm lấy cánh tay cô gái, kịch liệt lay động, "Thì ra A Tùng cũng là người của Dạ Hành bang, có phải tất cả mọi người xung quanh tôi đều là xã hội đen không? Đây lại là một lần ám sát khác nữa sao? Tiểu Cẩm!!!"
"Lại là hắc đạo" Hạ Thiên Du nghĩ ngợi, vùng ra khỏi vòng tay của Tiểu Cẩm, cô đẩy Tiểu Cẩm cách ly với mình.
Lại một lần nữa chiếc xe rẽ hương tránh người qua đường mà đâm vào cột đèn vang lên tiếng "Choang" kinh hồn, cửa kính chiếu hậu vỡ ra răng rắc.
Hạ Thiên Du sợ hãi, bịt hai tai lại.
Mỗi lần va chạm là mỗi lần tạo ra những tiếng ầm ầm điếng tai, Hạ Thiên Du giật thót tim, sự sợ hãi ăn sâu vào tâm hồn cô, cả người co rút lại run rẩy. Cảnh tượng này rất giống với lần anh và cô bị Thiên Hành truy sát trên đèo Bạch Liên. Những kí ức tồi tệ lại chảy về trong tâm trí cô.
Tại sao lại là hắc đạo? Tại sao lần nào cũng gặp nguy hiểm khi ngồi xe? Bức tường bảo vệ trong cô dường như đổ nát thả nỗi ám ảnh thoát ra hoành hành trong đại não.
Tiểu Cẩm biết rõ nỗi ám ảnh khắc sâu trong lòng cô, ngay lập tức nắm lấy bàn tay cô, dịu giọng trấn an: "Em ở đây Tiểu thư, cô yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ cô và bảo bảo trong bụng cô thật tốt. Em thề với danh dự Rose của Dạ Hành, tuyệt đối không để hai người có mệnh hệ gì đâu"
Rồi cô quay lại hỏi A Tùng: "Speedy, sao rồi?"
"Tước thiếu không nghe máy, cả Silver cũng vậy!" A Tùng quẳng luôn điện thoại lăn cù trên ghế bên cạnh.
"Hai người đó đang làm gì vậy chứ?" Tiểu Cẩm nghiến răng. Cô quan sát xung quanh, trong đầu nảy lên ý nghĩ thoát thân vô cùng táo bạo, "Mở cửa xe đi, chúng ta phóng ra ngoài, chỉ đành để mặc chiếc xe chạy đến đâu thì chạy thôi. Phải bảo toàn mạng sống trước đã, sau đó tìm cách ngừng nó lại"
Hạ Thiên Du bấu chặt tay vào cánh tay của Tiểu Cẩm, kịch liệt lắc đầu: "Không được! Như vậy sẽ gây nguy hiểm cho người khác"
"Nhưng nếu không làm vậy, cô sẽ không an toàn. Thân thủ của chúng tôi rất tốt, chỉ sợ nguy hiểm đến cô thôi" Tiểu Cẩm giải thích.
A Tùng cũng đồng ý: "Tiểu Cẩm nói đúng đấy Tiểu thư, an nguy của cô được đặt lên trên hết"
"An nguy của tôi thì được coi trọng, của người khác thì như cỏ rác à? Tôi cảm giác được tốc độ xe đang lao đi như bán mạng vậy, hai người có thể vô tâm như vậy sao?"
"Nhưng mà Tiểu thư..."
Hạ Thiên Du lấy lại sự bình tĩnh, kiên định nói như ra lệnh: "Trước hết hãy giải tán những người xung quanh, nhờ họ báo với đội cứu hộ đến ngăn chiếc xe lại"
"Anh cũng nghe rồi đó. Hạ kính xe xuống đi" Tiểu Cẩm nói lớn tiếng, A Tùng đã hiểu ý định của cô, nhanh chóng bật nút hạ cửa kính.
Thò đầu ra ngoài cửa xe, cô hít một hơi thật sâu, hét lên: "Mọi người xung quanh tránh ra hết đi, xe chúng tôi xảy ra chuyện không thể điều khiển được nữa, ai đó làm ơn gọi đội cứu hộ giúp chúng tôi. Đúng rồi! Gọi chủ tịch của Thiên Tước tập đoàn! Vợ anh ta đang có thai cũng ngồi trên chiếc xe này. Gọi cho Vương Dạ Tước nói rằng vợ anh ta đang gặp nguy hiểm. Làm ơn giúp chúng tôi đi!"
Cả trung tâm thành phố náo loạn vì đột nhiên có một chiếc xe mất phương hướng liên tục đụng vào chướng ngại, nay lại có một cô gái thò đầu ra ngoài hét lên cầu cứu. Người xung sợ hãi quanh nhanh chóng tản ra, xe chạy trên đường dạt ra.
Tiểu Cẩm nhìn thấy biểu cảm của bọ người thực dụng, tức giận cắn răng chậc lưỡi một cái, rủa thầm: "Chỉ đứng nhìn thôi sao? Rác rưởi!"
Lòng dạ Hạ Thiên Du lại hoảng loạn rối bời, tay cô run lên cầm cập, hộp thức ăn vì vậy mà rơi xuống đáy xe vang một tiếng "Cốp".
Cơ thể cô theo phản ứng rút lại thêm co ro. Tâm trí rơi vào bóng tối đáng sợ, những tiếng va chạm ầm tai bên ngoài càng làm cơn sợ hãi trong cô dâng lên.