Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175: Cãi nhau (2)
"Em dám lặp lại một lần nữa xem?" Mặt Vương Dạ Tước tối lại, đuôi mắt sắc lên biểu lộ rõ sự tức giận. Cô vậy mà lại nói anh là người vô lí?!
Nghe giọng điệu trầm thấp cực hạn của anh, cô biết rõ anh đang rất giận, song cô cầm chặt thanh kim loại trong tay, môi mím lại, cương trực nói: "Vương Dạ Tước! Anh đừng có vô lí như vậy! A Tùng là cấp dưới trung thành của anh, tại sao anh có thể nghi ngờ anh ấy chỉ bằng một vật chứng không xác thực được như thế này chứ?"
Vương Dạ Tước trợn mắt, cô đã lặp lại, hơn nữa còn lặp lại với vẻ mặt không hề sợ hãi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô chống đối với anh, nhưng mỗi lần Hạ Thiên Du thể hiện thái độ này lại khiến Vương Dạ Tước vô cùng khó chịu, cảm tưởng như quyền uy của anh không áp dụng được với cô, niềm kiêu hãnh cũng bị cô phá vỡ.
Anh giận run người, bật dậy nắm lấy cổ tay cô kéo giật lên.
Hạ Thiên Du vì thân thể còn yếu nên không kịp tiếp nhận, cơn đau từ vết thương và lực đạo của anh ép mặt cô nhăn lại nét đau đớn, hai chân cô loạng choạng giẫm lên đôi giày da của người đàn ông.
"Chứng cứ rành rành trước mắt, chính hắn là người đã làm tôi suýt mất đi em. Em còn bao che cho hắn mà dám cãi lời tôi? Gan em càng nuôi càng to ra rồi sao?" Vương Dạ Tước nghiến răng, siết cổ tay cô hơn.
Hạ Thiên Du rất buồn bực, cô biết anh đang lo lắng cho cô, muốn bảo vệ cô, thay cô đòi lại công đạo nhưng không thể vì như vậy mà hấp tấp rơi vào cái bẫy của kẻ xấu mà xử trí người vô tội.
Phong cách làm việc của anh vốn không phải thế này!
"A Tùng vì cứu em mới bị thương nặng như vậy. Anh không truy cứu rõ ràng đã vội kết tội người khác, đây không phải tác phong điều tra của anh"
"Vì suýt chút nữa tôi đã mất em!" Vương Dạ Tước gầm lên, người hầu xung quanh và cả cô đều giật thót tim, không gian rộng lớn rơi vào trạng thái nặng nề khó thở.
Hạ Thiên Du tuy sợ nhưng trái tim lại cảm thấy ấm áp lạ thường, cô không vùng vẫy nữa, lí nhí nói: "Em xin lỗi... Một phần cũng là lỗi của em..."
"Đúng! Có lẽ tôi nên đánh gãy chân của em để em khỏi đi lung tung nữa. Em có biết tôi đã lo lắng như thế nào không? Em kêu tôi làm sao có thể bình tĩnh khi thấy người phụ nữ của mình nằm đấy bất động với vết máu lấm lem trên người, hơn nữa trong bụng cô ấy còn có con của mình?"
"Em biết anh lo cho em... nhưng xin anh hãy điều tra rõ ràng. A Tùng là cấp dưới của anh, cũng là thuộc hạ trung thành của anh ở Dạ Hành. Anh đừng vì nóng giận mà trách lầm một người tốt như anh ấy..." Hai bàn tay của Hạ Thiên Du níu lấy cánh tay rắn chắc của Vương Dạ Tước, cô ngẩng mặt hướng lên anh lấy lòng.
Nhất thời tức giận trong lòng đều tiêu biến, anh thở một hơi dài mệt mỏi, dịu dàng áp tay lên má cô vuốt ve: "Tôi sẽ cho người hỏi cung hắn. Nếu như hắn không phải là kẻ ám hại thì cũng nên đánh một trận vì tội lơ là với chức trách. Ngay từ đầu kiểm tra cẩn thận trước khi khởi động xe thì làm gì xảy ra cớ sự này?"
Chung quy, anh vẫn không muốn tha cho A Tùng, tội chết hay tội sống đều phải trừng phạt!
"Nếu không nhờ có A Tùng phát hiện ra xăng bị rò rỉ và mang em cùng Tiểu Cẩm chạy thoát thì em đã bị thiêu cháy rồi. Tại sao anh không tìm hung thủ thật sự mà đánh đi, đánh A Tùng làm gì?"
Hạ Thiên Du không nghĩ rằng anh lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một người còn hôn mê sống chết không rõ vẫn muốn trừng phạt. Cô rất ghét anh như thế này. Cô vùng tay hất ra, đoạn xoay người lại bị anh bế lên.
"Thả em xuống tên khốn không phân minh phải trái!"
Hạ Thiên Du tuy muốn vùng vẫy nhưng cơ thể lại mỏi nhừ đau nhức, hơn nữa bác sĩ đã dặn phải nhất nhất không được động mạnh để bảo vệ em bé trong bụng, cho dù muốn thoát, cô cũng chỉ có thể nói miệng.
........
Vương Dạ Tước bế cô một mạch đi thẳng lên phòng. Cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nắm lấy bàn tay quấn băng gạt của cô, giọng nói trầm ổn phát ra từng tiếng chậm rãi: "Chuyện này tôi sẽ điều tra kĩ! Đừng tức giận, không tốt cho đứa trẻ trong bụng của em đâu"
Hạ Thiên Du không phải giận dỗi mà chỉ cần mấy lời dỗ dành này của anh liền có thể nguôi ngoai. Cô hít một hơi thật sâu điều hòa dưỡng khí, lại nói: "Anh đừng gán mọi trách nhiệm cho A Tùng, nếu muốn trách, hãy trách em trước"
"Tại sao em lại nói vậy?" Anh xoa nhẹ bàn tay cô, dịu giọng hỏi.
"Vì em muốn mang bữa sáng đến công ty cho anh nên mới nhờ A Tùng chở em đi"
!!!
Bữa sáng cho anh?
"Không phải em nhờ Tạ Minh Minh mang đến cho tôi sao?"
"Không ạ. Cô ấy trễ giờ đến công ty nên đi gấp thành ra quên mất"
Nghe đến đây, Vương Dạ Tước đinh ninh mấu chốt của sự việc lần này đã rõ được một nửa, song chưa có bằng chứng, anh không thể manh động vạch trần âm mưu của Tạ Minh Minh được.
Nghe giọng điệu trầm thấp cực hạn của anh, cô biết rõ anh đang rất giận, song cô cầm chặt thanh kim loại trong tay, môi mím lại, cương trực nói: "Vương Dạ Tước! Anh đừng có vô lí như vậy! A Tùng là cấp dưới trung thành của anh, tại sao anh có thể nghi ngờ anh ấy chỉ bằng một vật chứng không xác thực được như thế này chứ?"
Vương Dạ Tước trợn mắt, cô đã lặp lại, hơn nữa còn lặp lại với vẻ mặt không hề sợ hãi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô chống đối với anh, nhưng mỗi lần Hạ Thiên Du thể hiện thái độ này lại khiến Vương Dạ Tước vô cùng khó chịu, cảm tưởng như quyền uy của anh không áp dụng được với cô, niềm kiêu hãnh cũng bị cô phá vỡ.
Anh giận run người, bật dậy nắm lấy cổ tay cô kéo giật lên.
Hạ Thiên Du vì thân thể còn yếu nên không kịp tiếp nhận, cơn đau từ vết thương và lực đạo của anh ép mặt cô nhăn lại nét đau đớn, hai chân cô loạng choạng giẫm lên đôi giày da của người đàn ông.
"Chứng cứ rành rành trước mắt, chính hắn là người đã làm tôi suýt mất đi em. Em còn bao che cho hắn mà dám cãi lời tôi? Gan em càng nuôi càng to ra rồi sao?" Vương Dạ Tước nghiến răng, siết cổ tay cô hơn.
Hạ Thiên Du rất buồn bực, cô biết anh đang lo lắng cho cô, muốn bảo vệ cô, thay cô đòi lại công đạo nhưng không thể vì như vậy mà hấp tấp rơi vào cái bẫy của kẻ xấu mà xử trí người vô tội.
Phong cách làm việc của anh vốn không phải thế này!
"A Tùng vì cứu em mới bị thương nặng như vậy. Anh không truy cứu rõ ràng đã vội kết tội người khác, đây không phải tác phong điều tra của anh"
"Vì suýt chút nữa tôi đã mất em!" Vương Dạ Tước gầm lên, người hầu xung quanh và cả cô đều giật thót tim, không gian rộng lớn rơi vào trạng thái nặng nề khó thở.
Hạ Thiên Du tuy sợ nhưng trái tim lại cảm thấy ấm áp lạ thường, cô không vùng vẫy nữa, lí nhí nói: "Em xin lỗi... Một phần cũng là lỗi của em..."
"Đúng! Có lẽ tôi nên đánh gãy chân của em để em khỏi đi lung tung nữa. Em có biết tôi đã lo lắng như thế nào không? Em kêu tôi làm sao có thể bình tĩnh khi thấy người phụ nữ của mình nằm đấy bất động với vết máu lấm lem trên người, hơn nữa trong bụng cô ấy còn có con của mình?"
"Em biết anh lo cho em... nhưng xin anh hãy điều tra rõ ràng. A Tùng là cấp dưới của anh, cũng là thuộc hạ trung thành của anh ở Dạ Hành. Anh đừng vì nóng giận mà trách lầm một người tốt như anh ấy..." Hai bàn tay của Hạ Thiên Du níu lấy cánh tay rắn chắc của Vương Dạ Tước, cô ngẩng mặt hướng lên anh lấy lòng.
Nhất thời tức giận trong lòng đều tiêu biến, anh thở một hơi dài mệt mỏi, dịu dàng áp tay lên má cô vuốt ve: "Tôi sẽ cho người hỏi cung hắn. Nếu như hắn không phải là kẻ ám hại thì cũng nên đánh một trận vì tội lơ là với chức trách. Ngay từ đầu kiểm tra cẩn thận trước khi khởi động xe thì làm gì xảy ra cớ sự này?"
Chung quy, anh vẫn không muốn tha cho A Tùng, tội chết hay tội sống đều phải trừng phạt!
"Nếu không nhờ có A Tùng phát hiện ra xăng bị rò rỉ và mang em cùng Tiểu Cẩm chạy thoát thì em đã bị thiêu cháy rồi. Tại sao anh không tìm hung thủ thật sự mà đánh đi, đánh A Tùng làm gì?"
Hạ Thiên Du không nghĩ rằng anh lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một người còn hôn mê sống chết không rõ vẫn muốn trừng phạt. Cô rất ghét anh như thế này. Cô vùng tay hất ra, đoạn xoay người lại bị anh bế lên.
"Thả em xuống tên khốn không phân minh phải trái!"
Hạ Thiên Du tuy muốn vùng vẫy nhưng cơ thể lại mỏi nhừ đau nhức, hơn nữa bác sĩ đã dặn phải nhất nhất không được động mạnh để bảo vệ em bé trong bụng, cho dù muốn thoát, cô cũng chỉ có thể nói miệng.
........
Vương Dạ Tước bế cô một mạch đi thẳng lên phòng. Cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nắm lấy bàn tay quấn băng gạt của cô, giọng nói trầm ổn phát ra từng tiếng chậm rãi: "Chuyện này tôi sẽ điều tra kĩ! Đừng tức giận, không tốt cho đứa trẻ trong bụng của em đâu"
Hạ Thiên Du không phải giận dỗi mà chỉ cần mấy lời dỗ dành này của anh liền có thể nguôi ngoai. Cô hít một hơi thật sâu điều hòa dưỡng khí, lại nói: "Anh đừng gán mọi trách nhiệm cho A Tùng, nếu muốn trách, hãy trách em trước"
"Tại sao em lại nói vậy?" Anh xoa nhẹ bàn tay cô, dịu giọng hỏi.
"Vì em muốn mang bữa sáng đến công ty cho anh nên mới nhờ A Tùng chở em đi"
!!!
Bữa sáng cho anh?
"Không phải em nhờ Tạ Minh Minh mang đến cho tôi sao?"
"Không ạ. Cô ấy trễ giờ đến công ty nên đi gấp thành ra quên mất"
Nghe đến đây, Vương Dạ Tước đinh ninh mấu chốt của sự việc lần này đã rõ được một nửa, song chưa có bằng chứng, anh không thể manh động vạch trần âm mưu của Tạ Minh Minh được.
Bình luận facebook