Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176: Lại muốn làm tình (1) (H)
Vương Dạ Tước trầm ngâm, nói gọn: "Tôi sẽ điều tra kĩ chuyện này"
Hạ Thiên Du gật đầu. Gương mặt ủng hồng.
Anh ngồi dưới ánh đèn, tấm lưng cao lớn, ngạo nghễ hệt như bức bình phong rắc chắn. Ánh sáng rọi vào gương mặt trắng trẻo, tô bật thêm dung mạo đẹp đẽ của anh. Nhưng ánh mắt lại băng giá, khoé miệng mím chặt, mặt sa sầm. Khi anh nói "sẽ điều tra kĩ", dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.
Anh nhìn cô chăm chú.
Có cảm giác anh đang chằm chằm nhìn mình, vì mỗi lần anh im lìm như vậy là chỉ có đang lẳng lặng quan sát cô mà thôi. Trong lòng Hạ Thiên Du bỗng nảy sinh cảm giác ngượng ngùng. Cô lay nhẹ cánh tay anh, hỏi: "Sao vậy? Anh không nói nữa?"
Đột nhiên anh quàng tay ôm lấy cô, tay anh siết lại, giọng nói của anh dịu dàng thì thầm bên tai cô: "Thiên Thiên... tôi xin lỗi"
Hạ Thiên Du ngây ra, anh đang nói xin lỗi, hơn nữa anh gọi cô là Thiên Thiên?
"Suýt chút nữa tôi đã mất em... Tôi đã cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc mất em. Tôi hứa sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa"
Đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh nói với cô những lời như vậy, giọng anh nghe sao quá đỗi dịu dàng, lời nói như day dứt, như nỉ non.
Anh lại một lần nữa mang điểm yếu trong tim anh trao cho cô rằng anh rất sợ mất cô. Cơ thể anh khẽ run, lực đạo tuy mạnh nhưng vẫn rất êm ái bao lấy cô.
Hạ Thiên Du chợt cảm thấy bất lực, bất lực đến không thể nói thành lời. Quả thật, trên thế gian này người có thể bảo vệ cô, cho cô lòng tin tưởng tuyệt đối chỉ có mỗi anh.
Ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh tìm lại yên ổn, cô không khóc, không động đậy cũng không lên tiếng.
Thoáng thấy cô im lặng, anh mới buông lỏng vòng tay, nhìn xuống hỏi: "Em đau à?"
Cô lắc nhẹ đầu, nhoẻn miệng cười: "Em đang cảm nhận hơi ấm của anh. Ở trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái"
Hạ Thiên Du vươn vai, hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm cả người, còn định ngả lưng nằm xuống thì đột nhiên bị một lực đẩy vào vai. Cô không kịp đề phòng, ngay lập tức ngã xuống.
Trong mắt cô luôn là một màu tối đen như mực, mang máng cảm nhận có hơi thở đàn ông nóng hổi phả lên mặt mình, cô chớp chớp mắt, Vương Dạ Tước cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi cô.
Anh nằm đè lên người cô khiến cô không có cách nào động đậy. Bờ môi lạnh giá chặn lấy miệng cô, mút mạnh đôi cánh môi mềm mại.
Hơi thở vừa thơm mát vừa quen thuộc phả vào khuôn miệng cô. Sống mũi thẳng của anh cọ quẹt xuống mũi cô. Đôi mắt sâu hút giờ đã sát sàn sạt gương mặt cô, ý cười dịu dàng trong con ngươi đã không còn, chỉ còn lại cơn sóng dục vọng sâu thẳm hoà với bóng tối của căn phòng.
"Anh lại muốn làm à?"
"Tôi chỉ muốn làm với em"
Hạ Thiên Du thầm bối rối. Cô không hiểu vì sao anh lại kích động như vậy. Trước đó còn tỏ ra rất hung dữ, rất dịu dàng, không ngờ chỉ nói một câu đã lao đến hôn cô cuồng nhiệt. Hơi thở gấp gáp nặng nề năm lần bảy lượt thở hắt ra đủ chứng tỏ anh đã rất kiềm chế, chỉ là không thể hiện ra thôi.
Đầu cô vụt qua suy nghĩ, thai nhi đang yếu mà làm tình chẳng khác nào giết con. Cô cảm thấy hơi sợ, nghiến răng nghiến lợi ngăn anh luồn vào.
Cô cố sức đẩy anh ra, song hai tay liền bị anh khoá chặt. Anh bắt đầu liếm môi trên môi dưới của cô, đưa lưỡi tách răng cô ra, nhất định muốn xâm nhập vào bên trong.
"Thôi vậy, chiều anh ấy một chút rồi ngừng, phản kháng chỉ càng thêm kích thích anh ấy mà thôi" Nghĩ vậy, Hạ Thiên Du hơi hé miệng.
Vương Dạ Tước đương nhiên nhận ra sự thay đổi của cô, anh xâm nhập ngay tức thì, đầu lưỡi bắt đầu kịch liệt khuấy đảo khuôn miệng cô. Còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi cô đã bị anh mút mạnh.
Tiếng chóp chép phát ra từ động tác liếm mút vang lên càng lúc càng ám mụi. Lưỡi Vương Dạ Tước thật sự điêu luyện mang mật ngọt trong miệng Hạ Thiên Du liếm rồi hút sạch.
Lưỡi anh lưỡi cô luồn lách quấn chặt lấy nhau, lại nhả ra rồi lại mút lấy, dây dưa, hưng phấn, say đắm.
Nước bọt giữa hai khuôn miệng nhóp nhép chảy ròng xuống khoé miệng cô, mắt anh thẫm lại trước vẻ mặt non nớt nhưng gợi tình, thân dưới anh "trỗi dậy" kích thích sự cuồng nhiệt, anh đưa đầu lưỡi liếm sạch, để lại dấu vết ướt át trên khắp vành miệng cô.
"Ưm..."
Anh hút lấy lưỡi cô sang miệng anh vừa ngậm vừa mút mạnh. Tới lui không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác quả thực rất kì lạ, cô khẽ rên một tiếng, định đẩy anh ra nhưng anh quyết không dời. Lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi cô, giữa lúc hôn nhau say đắm, anh thở hắt ra hơi dài khe khẽ qua đằng mũi, mùi vị bạc hà mát lạnh rất dễ chịu.
Hai thân thể nằm dính vào nhau, lại bị anh hôn khiêu khích đến vậy, chỗ bí ẩn giữa hai đùi Hạ Thiên Du đã ươn ướt tiết ra "dung dịch" thấm một mảng ở đáy quần lót trắng tinh.
Cô biết cơ thể mình đã có phản ứng, điều này thực khiến cô cảm thấy xấu hổ.
"Ưm... dừng lại..."
Luyến tiếc ngừng lại nụ hôn sâu, hơi thở Vương Dạ Tước bắt đầu gấp gáp, cổ họng anh khản đặc, thân nhiệt toả ra từ ngón tay đang miết trên cánh môi cô cũng vì kích thích mà tăng lên.
Hạ Thiên Du gật đầu. Gương mặt ủng hồng.
Anh ngồi dưới ánh đèn, tấm lưng cao lớn, ngạo nghễ hệt như bức bình phong rắc chắn. Ánh sáng rọi vào gương mặt trắng trẻo, tô bật thêm dung mạo đẹp đẽ của anh. Nhưng ánh mắt lại băng giá, khoé miệng mím chặt, mặt sa sầm. Khi anh nói "sẽ điều tra kĩ", dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.
Anh nhìn cô chăm chú.
Có cảm giác anh đang chằm chằm nhìn mình, vì mỗi lần anh im lìm như vậy là chỉ có đang lẳng lặng quan sát cô mà thôi. Trong lòng Hạ Thiên Du bỗng nảy sinh cảm giác ngượng ngùng. Cô lay nhẹ cánh tay anh, hỏi: "Sao vậy? Anh không nói nữa?"
Đột nhiên anh quàng tay ôm lấy cô, tay anh siết lại, giọng nói của anh dịu dàng thì thầm bên tai cô: "Thiên Thiên... tôi xin lỗi"
Hạ Thiên Du ngây ra, anh đang nói xin lỗi, hơn nữa anh gọi cô là Thiên Thiên?
"Suýt chút nữa tôi đã mất em... Tôi đã cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc mất em. Tôi hứa sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa"
Đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh nói với cô những lời như vậy, giọng anh nghe sao quá đỗi dịu dàng, lời nói như day dứt, như nỉ non.
Anh lại một lần nữa mang điểm yếu trong tim anh trao cho cô rằng anh rất sợ mất cô. Cơ thể anh khẽ run, lực đạo tuy mạnh nhưng vẫn rất êm ái bao lấy cô.
Hạ Thiên Du chợt cảm thấy bất lực, bất lực đến không thể nói thành lời. Quả thật, trên thế gian này người có thể bảo vệ cô, cho cô lòng tin tưởng tuyệt đối chỉ có mỗi anh.
Ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh tìm lại yên ổn, cô không khóc, không động đậy cũng không lên tiếng.
Thoáng thấy cô im lặng, anh mới buông lỏng vòng tay, nhìn xuống hỏi: "Em đau à?"
Cô lắc nhẹ đầu, nhoẻn miệng cười: "Em đang cảm nhận hơi ấm của anh. Ở trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái"
Hạ Thiên Du vươn vai, hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm cả người, còn định ngả lưng nằm xuống thì đột nhiên bị một lực đẩy vào vai. Cô không kịp đề phòng, ngay lập tức ngã xuống.
Trong mắt cô luôn là một màu tối đen như mực, mang máng cảm nhận có hơi thở đàn ông nóng hổi phả lên mặt mình, cô chớp chớp mắt, Vương Dạ Tước cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi cô.
Anh nằm đè lên người cô khiến cô không có cách nào động đậy. Bờ môi lạnh giá chặn lấy miệng cô, mút mạnh đôi cánh môi mềm mại.
Hơi thở vừa thơm mát vừa quen thuộc phả vào khuôn miệng cô. Sống mũi thẳng của anh cọ quẹt xuống mũi cô. Đôi mắt sâu hút giờ đã sát sàn sạt gương mặt cô, ý cười dịu dàng trong con ngươi đã không còn, chỉ còn lại cơn sóng dục vọng sâu thẳm hoà với bóng tối của căn phòng.
"Anh lại muốn làm à?"
"Tôi chỉ muốn làm với em"
Hạ Thiên Du thầm bối rối. Cô không hiểu vì sao anh lại kích động như vậy. Trước đó còn tỏ ra rất hung dữ, rất dịu dàng, không ngờ chỉ nói một câu đã lao đến hôn cô cuồng nhiệt. Hơi thở gấp gáp nặng nề năm lần bảy lượt thở hắt ra đủ chứng tỏ anh đã rất kiềm chế, chỉ là không thể hiện ra thôi.
Đầu cô vụt qua suy nghĩ, thai nhi đang yếu mà làm tình chẳng khác nào giết con. Cô cảm thấy hơi sợ, nghiến răng nghiến lợi ngăn anh luồn vào.
Cô cố sức đẩy anh ra, song hai tay liền bị anh khoá chặt. Anh bắt đầu liếm môi trên môi dưới của cô, đưa lưỡi tách răng cô ra, nhất định muốn xâm nhập vào bên trong.
"Thôi vậy, chiều anh ấy một chút rồi ngừng, phản kháng chỉ càng thêm kích thích anh ấy mà thôi" Nghĩ vậy, Hạ Thiên Du hơi hé miệng.
Vương Dạ Tước đương nhiên nhận ra sự thay đổi của cô, anh xâm nhập ngay tức thì, đầu lưỡi bắt đầu kịch liệt khuấy đảo khuôn miệng cô. Còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi cô đã bị anh mút mạnh.
Tiếng chóp chép phát ra từ động tác liếm mút vang lên càng lúc càng ám mụi. Lưỡi Vương Dạ Tước thật sự điêu luyện mang mật ngọt trong miệng Hạ Thiên Du liếm rồi hút sạch.
Lưỡi anh lưỡi cô luồn lách quấn chặt lấy nhau, lại nhả ra rồi lại mút lấy, dây dưa, hưng phấn, say đắm.
Nước bọt giữa hai khuôn miệng nhóp nhép chảy ròng xuống khoé miệng cô, mắt anh thẫm lại trước vẻ mặt non nớt nhưng gợi tình, thân dưới anh "trỗi dậy" kích thích sự cuồng nhiệt, anh đưa đầu lưỡi liếm sạch, để lại dấu vết ướt át trên khắp vành miệng cô.
"Ưm..."
Anh hút lấy lưỡi cô sang miệng anh vừa ngậm vừa mút mạnh. Tới lui không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác quả thực rất kì lạ, cô khẽ rên một tiếng, định đẩy anh ra nhưng anh quyết không dời. Lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi cô, giữa lúc hôn nhau say đắm, anh thở hắt ra hơi dài khe khẽ qua đằng mũi, mùi vị bạc hà mát lạnh rất dễ chịu.
Hai thân thể nằm dính vào nhau, lại bị anh hôn khiêu khích đến vậy, chỗ bí ẩn giữa hai đùi Hạ Thiên Du đã ươn ướt tiết ra "dung dịch" thấm một mảng ở đáy quần lót trắng tinh.
Cô biết cơ thể mình đã có phản ứng, điều này thực khiến cô cảm thấy xấu hổ.
"Ưm... dừng lại..."
Luyến tiếc ngừng lại nụ hôn sâu, hơi thở Vương Dạ Tước bắt đầu gấp gáp, cổ họng anh khản đặc, thân nhiệt toả ra từ ngón tay đang miết trên cánh môi cô cũng vì kích thích mà tăng lên.
Bình luận facebook