Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Tình Mất Trí-78
Người Tình Mất Trí - Chương 41 - 4: Truy sát (4)
Âm thanh của tiếng súng lọt vào tai Thiên Du nghe mà đau đến xé lòng, âm thanh khủng bố ấy chỉ mất 1 giây ngắn ngủi để vang lên và rồi im bặt Tiếng lòng trong cô cũng vì vậy mà tan nát vỡ vụn
Đó chính là lúc một thân ảnh quen thuộc ngã quỵ xuống trước mắt cô, còn tên sát thủ Vô Kiến Phong thì vẽ ra một nụ cười đắc ý tàn độc trên môi Thời khắc ấy hồn cô như chết ở trong xe, cô mở to mắt kinh hãi ngồi bất động nhìn tấm lưng của anh, cơ thể yếu đuối không ngừng run lên kịch liệt, nước mắt từ khóe mi tuôn trào ra như suối
"Không không thể nào đâu, anh ấy là lão đại cơ mà sao có thể"
Cô đau lòng hét lên hoảng loạn, có lẽ đả kích trong cô đã hóa thành điên cuồng gan dạ Hai tay cô dùng lực liên tục ra đòn đấm vào cửa kính làm nứt ra một đường lớn, lùi người về phía sau, hung hăng dùng toàn lực ở chân đạp một phát thật mạnh vào vết nứt vừa tạo ra, cửa kính xe vỡ thành từng mảng tan tành Một vài mảnh thủy tinh bay ra vụn vặt cắt vào da cô để lại những vệt máu rỉ ra kéo dài từ đầu gối xuống chân
Thấy cửa kính đã vỡ, cô cười nhạt Không màng đến chân đang bị thương, cô chui tọt ra ngoài xe, ngay tức khắc lao đến ôm lấy thân ảnh đang khuỵu xuống nền đất bất động Cô thét lên nức nở : "Vương Dạ Tước đừng chết mà, tại sao lại không cho em đối mặt với nguy hiểm cùng anh, tại sao lúc nào cũng chỉ ôm mọi phần trách nhiệm về mình ??? Chẳng phải nói chúng ta sắp kết hôn rồi sao, vì sao không thể chia sẻ bất an gánh nặng cùng em Đừng chết huhuhu đừng bỏ em"
"Cô gái ngốc nghếch này, đã bảo em ngoan ngoãn đợi ở trong xe, ngoài này rất nguy hiểm, còn không yên phận phá cửa kính chui ra đây làm gì ? Kể cả xe cũng không giữ được người cứng đầu như em, nuông chiều em quá nên coi lời nói của anh như gió thoảng qua tai rồi phải không ?" Dạ Tước ngẩng mặt lên nhìn cô quát lớn, nhưng trái với giọng điệu giận dữ này của anh thì chính là một vẻ mặt lo lắng bất an
Thiên Du thấy anh không sao thì vui mừng khôn xiết, cho dù là anh đang nổi giận với cô, cô cũng cảm thấy hạnh phúc lạ thường Cô đưa hai tay bưng mặt anh, đôi mắt xinh đẹp không bỏ lỡ chi tiết nào một lượt quan sát xem anh đã thật sự không sao, thì lại thấy trên má trái của anh có một vết xước Có lẽ vì để né đạn của Vô Kiến Phong nên anh đã gục xuống, mặt mới bị đầu đạn xẹt qua bật ra một tia máu hằn lại vết xước
Cô vừa khóc vừa ghì chặt cơ thể anh vào lòng, làm anh đờ người ngây ngốc : "Anh mới ngốc, anh là tên đại ngốc Em thấy anh gục xuống cứ tưởng anh bị trúng đạn rồi, trong lòng em đột nhiên cảm thấy rất đau, cảm giác đau đớn như bị chính viên đạn đó găm vào vậy Em sợ lắm, em sợ anh rời xa em Xin anh đừng che giấu em nữa, Vô Kiến Phong đã biết em ở cùng với anh, cho dù có che giấu cũng vô dụng thôi Hãy để em cùng anh đối mặt Em biết võ, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách thoát khỏi đây mà Đừng nhốt em nữa, đừng bắt em phải tận mắt chứng kiến người em yêu thương gặp nguy hiểm mà em chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hức hức Xin anh đấy hu hu"
Nghe những lời đau khổ nức nở mà cô vừa thốt ra, trái tim anh quặng thắt lại, không thương tiếc nhói lên từng hồi đau đớn Anh thở dài, vòng một tay vuốt ve thân ảnh nhỏ bé của cô, giọng dịu dàng : "Được rồi đừng khóc, anh rõ ràng không có việc gì mà Anh nhốt em trong xe vì không muốn em gặp nguy hiểm Vô Kiến Phong nhận ra em nhưng đàn em của hắn thì không, anh muốn bảo vệ em khỏi những tên không nói tính người đó Em còn quá nhỏ để có thể đối mặt với những đợt tấn công tàn khốc này Là anh không suy nghĩ cho cảm nhận của em, anh đã không biết sự bảo vệ của anh lại khiến em đau lòng đến vậy, có lẽ bây giờ anh phát ngốc thật rồi Tha thứ cho anh, vợ ngoan đừng khóc nữa"
"Hức em có thể cùng anh nghĩ cách, chúng ta cùng nhau phối hợp em có học cách tránh né với vũ khí, những tên này em không sợ đâu em sẽ không làm trở ngại cho anh đâu Hãy để em ở bên cạnh anh" Cô nhìn anh với hai hàng nước mắt tuôn dài ướt đẫm trên má, một khuôn mặt khẩn thiết làm anh không giữ vững tâm trí đã xiêu lòng
Dạ Tước thở dài bất lực, anh khẽ cười ôm cô vào lòng nói lời xoa dịu : "Được Anh không rời xa em Đừng khóc nữa"
Thiên Du gạt phăng nước mắt, vẻ mặt cô nhanh chóng trở nên kiên định mạnh mẽ, cô thì thầm bên anh : “Em không biết bắn súng nhưng em có thể đấu cận chiến, khi nào hắn tấn công anh, em sẽ yểm trợ để anh triệt hạ hắn em hứa sẽ không để bản thân bị thương đâu Nói về khoảng đánh nhau đối thủ của em ở đất nước này không nhiều Hãy tin em em có thể giúp anh”
“ Anh sẽ suy nghĩ chiến lược của chúng ta Phải bảo đảm em an toàn anh mới cho em hành động Nghe rõ không ??”
“Vâng !”
Vô Kiến Phong đứng một phía lẩm bẩm như nguyền rủa : "Đúng là một vở kịch vợ chồng trẻ bi thương Vậy thì hãy để máu tươi trang trí cho hai thân xác xinh đẹp này đi”
Âm thanh của tiếng súng lọt vào tai Thiên Du nghe mà đau đến xé lòng, âm thanh khủng bố ấy chỉ mất 1 giây ngắn ngủi để vang lên và rồi im bặt Tiếng lòng trong cô cũng vì vậy mà tan nát vỡ vụn
Đó chính là lúc một thân ảnh quen thuộc ngã quỵ xuống trước mắt cô, còn tên sát thủ Vô Kiến Phong thì vẽ ra một nụ cười đắc ý tàn độc trên môi Thời khắc ấy hồn cô như chết ở trong xe, cô mở to mắt kinh hãi ngồi bất động nhìn tấm lưng của anh, cơ thể yếu đuối không ngừng run lên kịch liệt, nước mắt từ khóe mi tuôn trào ra như suối
"Không không thể nào đâu, anh ấy là lão đại cơ mà sao có thể"
Cô đau lòng hét lên hoảng loạn, có lẽ đả kích trong cô đã hóa thành điên cuồng gan dạ Hai tay cô dùng lực liên tục ra đòn đấm vào cửa kính làm nứt ra một đường lớn, lùi người về phía sau, hung hăng dùng toàn lực ở chân đạp một phát thật mạnh vào vết nứt vừa tạo ra, cửa kính xe vỡ thành từng mảng tan tành Một vài mảnh thủy tinh bay ra vụn vặt cắt vào da cô để lại những vệt máu rỉ ra kéo dài từ đầu gối xuống chân
Thấy cửa kính đã vỡ, cô cười nhạt Không màng đến chân đang bị thương, cô chui tọt ra ngoài xe, ngay tức khắc lao đến ôm lấy thân ảnh đang khuỵu xuống nền đất bất động Cô thét lên nức nở : "Vương Dạ Tước đừng chết mà, tại sao lại không cho em đối mặt với nguy hiểm cùng anh, tại sao lúc nào cũng chỉ ôm mọi phần trách nhiệm về mình ??? Chẳng phải nói chúng ta sắp kết hôn rồi sao, vì sao không thể chia sẻ bất an gánh nặng cùng em Đừng chết huhuhu đừng bỏ em"
"Cô gái ngốc nghếch này, đã bảo em ngoan ngoãn đợi ở trong xe, ngoài này rất nguy hiểm, còn không yên phận phá cửa kính chui ra đây làm gì ? Kể cả xe cũng không giữ được người cứng đầu như em, nuông chiều em quá nên coi lời nói của anh như gió thoảng qua tai rồi phải không ?" Dạ Tước ngẩng mặt lên nhìn cô quát lớn, nhưng trái với giọng điệu giận dữ này của anh thì chính là một vẻ mặt lo lắng bất an
Thiên Du thấy anh không sao thì vui mừng khôn xiết, cho dù là anh đang nổi giận với cô, cô cũng cảm thấy hạnh phúc lạ thường Cô đưa hai tay bưng mặt anh, đôi mắt xinh đẹp không bỏ lỡ chi tiết nào một lượt quan sát xem anh đã thật sự không sao, thì lại thấy trên má trái của anh có một vết xước Có lẽ vì để né đạn của Vô Kiến Phong nên anh đã gục xuống, mặt mới bị đầu đạn xẹt qua bật ra một tia máu hằn lại vết xước
Cô vừa khóc vừa ghì chặt cơ thể anh vào lòng, làm anh đờ người ngây ngốc : "Anh mới ngốc, anh là tên đại ngốc Em thấy anh gục xuống cứ tưởng anh bị trúng đạn rồi, trong lòng em đột nhiên cảm thấy rất đau, cảm giác đau đớn như bị chính viên đạn đó găm vào vậy Em sợ lắm, em sợ anh rời xa em Xin anh đừng che giấu em nữa, Vô Kiến Phong đã biết em ở cùng với anh, cho dù có che giấu cũng vô dụng thôi Hãy để em cùng anh đối mặt Em biết võ, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách thoát khỏi đây mà Đừng nhốt em nữa, đừng bắt em phải tận mắt chứng kiến người em yêu thương gặp nguy hiểm mà em chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hức hức Xin anh đấy hu hu"
Nghe những lời đau khổ nức nở mà cô vừa thốt ra, trái tim anh quặng thắt lại, không thương tiếc nhói lên từng hồi đau đớn Anh thở dài, vòng một tay vuốt ve thân ảnh nhỏ bé của cô, giọng dịu dàng : "Được rồi đừng khóc, anh rõ ràng không có việc gì mà Anh nhốt em trong xe vì không muốn em gặp nguy hiểm Vô Kiến Phong nhận ra em nhưng đàn em của hắn thì không, anh muốn bảo vệ em khỏi những tên không nói tính người đó Em còn quá nhỏ để có thể đối mặt với những đợt tấn công tàn khốc này Là anh không suy nghĩ cho cảm nhận của em, anh đã không biết sự bảo vệ của anh lại khiến em đau lòng đến vậy, có lẽ bây giờ anh phát ngốc thật rồi Tha thứ cho anh, vợ ngoan đừng khóc nữa"
"Hức em có thể cùng anh nghĩ cách, chúng ta cùng nhau phối hợp em có học cách tránh né với vũ khí, những tên này em không sợ đâu em sẽ không làm trở ngại cho anh đâu Hãy để em ở bên cạnh anh" Cô nhìn anh với hai hàng nước mắt tuôn dài ướt đẫm trên má, một khuôn mặt khẩn thiết làm anh không giữ vững tâm trí đã xiêu lòng
Dạ Tước thở dài bất lực, anh khẽ cười ôm cô vào lòng nói lời xoa dịu : "Được Anh không rời xa em Đừng khóc nữa"
Thiên Du gạt phăng nước mắt, vẻ mặt cô nhanh chóng trở nên kiên định mạnh mẽ, cô thì thầm bên anh : “Em không biết bắn súng nhưng em có thể đấu cận chiến, khi nào hắn tấn công anh, em sẽ yểm trợ để anh triệt hạ hắn em hứa sẽ không để bản thân bị thương đâu Nói về khoảng đánh nhau đối thủ của em ở đất nước này không nhiều Hãy tin em em có thể giúp anh”
“ Anh sẽ suy nghĩ chiến lược của chúng ta Phải bảo đảm em an toàn anh mới cho em hành động Nghe rõ không ??”
“Vâng !”
Vô Kiến Phong đứng một phía lẩm bẩm như nguyền rủa : "Đúng là một vở kịch vợ chồng trẻ bi thương Vậy thì hãy để máu tươi trang trí cho hai thân xác xinh đẹp này đi”
Bình luận facebook