• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (5 Viewers)

  • Chương 13: Tất cả đều có lần đầu

Ngày lại mặt…

Xe ngựa dừng trước cửa Thi gia ở ngoại thành, Lăng Hoàng xuống xe, xoay người duỗi tay ôm Thi Mặc Nhi xuống xe ngựa.

Diễn đàn Vietwriter.vn

Bước vào cửa, hai người và các hạ nhân phía sau đều sững sờ…

Ở tiền viện, Thi phu nhân, Lưu thúc thúc và Lưu a di đang ngồi quanh vườn rau bên cạnh tiền viện, mỗi người ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay chống cằm, động tác giống hệt nhau, vẻ mặt bơ phờ, giống ba củ khoai lang lớn sống thoát trong đất…

“Mẹ, mọi người bị sao vậy?” Thi Mặc Nhi nói.

Như được giải huyệt, ba người đột nhiên sống lại.

“Thi Thi! Tốt quá! Con đến rồi!” Thi phu nhân đứng lên, nhìn thấy Lăng Hoàng ở bên cạnh, khóe miệng bà cười toe toét, chỉ may không chảy nước miếng: “Là cô gia⁽¹⁾ sao?” Đôi mắt bà như sao sáng nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đó.

⁽¹⁾ Cô gia: con rể

“Nhạc mẫu!” Lăng Hoàng cười, Thi phu nhân vui mừng nhảy cẫng lên trên mặt đất.

“Phu nhân phu nhân…” Lưu thúc thúc và Lưu a di ở bên cạnh nhắc nhở: “Nói chuyện chính trước đã!”

“À à à!” Thi phu nhân mới nhớ: “Thi Thi! Con mau vào bếp! Mang cha con ra cho nương với!”

Khi Thi Mặc Nhi thấy nương mình chỉ ngón tay vào phòng bếp, Lưu thúc thúc và Lưu a di cũng gật đầu như giã tỏi theo.


“Cha con nói hôm nay có lẽ con sẽ không về kịp nên chàng ấy phải tự mình xuống bếp nấu cơm cho ta! Còn không cho Lưu thúc thúc và Lưu a di giúp! Vào phòng bếp cả buổi sáng, phanh phanh phanh, bang bang bang, rán trứng gà, vẫn còn nước. Nhưng hắn vẫn không nhận sai, còn nói rán trứng chỉ thử tay nghề. Aiss, bây giờ lại chui vào phòng bếp rồi.”


Diễn đàn Vietwriter.vn

Thấy mẫu thân nói vậy, Thi Mặc Nhi cũng quen, nàng cầm giỏ đồ ăn sau lưng, cười nói: “Được, con vào mang cha ra ngoài.”

Lăng Hoàng muốn đi theo Thi Mặc Nhi, lại bị Thi phu nhân ngăn lại: “Cô gia, con vào ngồi đi, có muốn uống trà không, thích ăn điểm tâm mặn hay ngọt? Con ăn dưa được không!” Thi phu nhân lại vui tươi hớn hở, còn nhướng mày nhìn về phía Lưu thúc thúc và Lưu a di ở bên cạnh, thế nào, cô gia nhà ta thật tuấn tú, Thi Thi nhà ta thật có mắt nhìn người!

Hai tay Lăng Hoàng tiếp nhận ly trà Lưu thúc thúc bưng tới, dưới cái nhìn chăm chú của ba cặp mắt hắn nhẹ uống một ngụm trà: “Nhạc mẫu, lễ vật lại mặt lần này…” Hắn cố gắng khiến tầm mắt của bọn họ rời đi.

Người hầu nhận được tín hiệu của chủ nhân, họ lập tức nâng rương lễ vật tiến vào.

Nhìn từng rương đồ vật đặt vào trong sân.

Thi phu nhân mở miệng: “Cô gia, con khách khí rồi, nhà ta cái gì cũng không thiếu.” Đôi mắt dịu dàng, ngập nước giống Thi Mặc Nhi nhưng lại càng khôn ngoan hơn, nhìn Lăng Hoàng cười nói: “Rõ ràng lão gia đã nhận sính lễ của Lăng phủ. Ngày các con thành hôn chúng ta lại nhận một viên đá thô quý hiếm từ Xa Thành, lão gia nhà ta cười đến mức cằm muốn rớt ra.”

Lưu thúc thúc và Lưu a di gật đầu theo.

Mặc dù Thi lão gia là người thích đá nhưng khi đó hắn không dám nhận. Thi phu nhân thông minh, nói phải mất nhiều thời gian mới có thể giao cục đá này đến, nếu đúng như vậy thì khi Thi Thi mới đến Lăng phủ, Lăng Hoàng đã bắt đầu tìm kiếm viên đá để làm sính lễ rồi, cô gia có tâm như vậy, Thi lão gia hiểu ra mới vui tươi hớn hở nhận nó.

“Cô gia có tâm như vậy, mà Thi Thi còn chưa biết chuyện!” Thi phu nhân cười trộm, nhìn dáng vẻ ở chung của nữ nhi và cô gia, bà liền biết nàng chưa ngộ ra.

“Là chuyện nhỏ, nương tử có biết hay không cũng không quan trọng.”

Diễn đàn Vietwriter.vn


Thi phu nhân cười càng ngọt hơn.

Nói xong, Thi lão gia mặt xám màu tro từ phòng bếp bước ra.

“Lão gia, mau tới đây… Mau đến xem cô gia nhà chúng ta, thật tuấn tú!” Thi phu nhân giống một con bướm chạy như bay về phía Thi lão gia.

Lăng Hoàng bất lực cười khổ, hắn đành phải ngoan ngoãn đứng lên, để Thi lão gia nhìn xem, chắp tay hành lễ: ”Nhạc phụ.”

“Ừ.” Thi lão gia không nói nhiều, nhìn tướng mạo của cô gia hơi giống nữ, dáng vẻ còn xinh đẹp hơn nữ nhi nhà mình, hắn không khỏi hơi lo lắng, một nam tử đẹp như vậy sợ sẽ đa tình.

“Đẹp đúng không, đẹp đúng không, Thi Thi nhà chúng ta thật có mắt nhìn.” Thi phu nhân ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Thi lão gia không hài lòng, mặt hắn vẫn còn dính đầy tro ở phòng bếp, Thi phu nhân lại nói thêm: “Giống nương nó, biết cách chọn phu quân.”

Thi lão gia cố kìm lại sự vui sướng trong lòng.

Diễn đàn Vietwriter.vn

“Phu nhân, lão gia, Thi Thi vào bếp, vậy chúng ta dọn bàn chuẩn bị chén đũa thôi.” Lưu thúc thúc vui vẻ nói.




Lăng Hoàng muốn ra ngoài đến chỗ Thi Mặc Nhi, mặc dù chuyện trong phòng bếp hắn không thể giúp gì nhưng ít ra khi nhìn tiểu gia hỏa hắn có thể thoải mái hơn. Hắn thật sự không có nhiều cách ứng phó với trưởng bối, huống chi, đây là người thân của tiểu gia hỏa: “Nhạc phụ nhạc mẫu, con đi giúp Mặc Nhi…”


“Không không không, cô gia lại đây, đến đây đi.” Thi phu nhân kéo Lăng Hoàng vào phòng trong: “Thi Thi nhà ta nấu cơm không cần người giúp.”

Thi lão gia gật đầu, nghĩ vừa nãy chính hắn sống sờ sờ còn bị nàng đuổi ra ngoài.

Lăng Hoàng bước vào sảnh chính của Thi gia, căn nhà không lớn nhưng sạch sẽ, hương mực thoang thoảng khắp nơi. Trong sảnh chính có một chiếc bàn tròn có thể ngồi được sáu người, bên cạnh là bàn trà là ghế trúc.

“Nói chàng rồi, đặt đũa đẹp chút!” Lưu a di nói với Lưu thúc thúc.


“Ta đặt theo nàng, còn đâu thì ta cầm.” Lưu thúc thúc ngừng nói, ngoan ngoãn cầm đũa.


“Lão gia, người đi lấy rượu nhà chúng ta ủ ra đi, lát nữa cho cô gia nếm thử.”


Diễn đàn Vietwriter.vn


“Biết rồi.” Thi lão gia tung ta tung tăng đi vào trong.

Căn phòng này không có nhiều đồ trang trí, cũng không có đồ vật đáng giá, như lại ấm áp lạ thường.



Trong lòng Lăng Hoàng dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.

“Cô gia, con ngồi đi, ngồi đây này.” Thi phu nhân chỉ Lăng Hoàng ngồi xuống: “Mọi người ngồi xuống hết đi.” Thấy Lưu thúc thúc và dù Lưu do dự: “Nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, mọi người đều là người một nhà, cô gia, đúng không?!”


Lăng Hoàng gật đầu.

Lưu thúc thúc và Lưu a di tươi cười kéo ghế ra, lúc này Thi lão gia cầm rượu tới, mọi người đều đã ngồi vào bàn, chờ Thi Mặc Nhi mang đồ ăn ra.

Thi Mặc Nhi ra khỏi phòng bếp, muốn mọi người giúp bưng đồ ăn ra thì thấy cả nhà đang ngồi quanh bàn, quang minh chính đại lén nhìn trộm tướng mạo phu quân nhà mình. Khuôn mặt tuấn tú kia hiếm khi ửng hồng, như Đường Tăng rơi vào động yêu quái.


Diễn đàn Vietwriter.vn


“Các người!” Thi Mặc Nhi nói: “Một mình ta không thể bưng hết đồ ăn ra!”


Lăng Hoàng vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa, cuối cùng hắn cũng nhẹ thở ra, đôi mắt đầy vui mừng, rạng rỡ nhìn nàng chằm chằm.

“Chúng ta đi, đến ngay đây, Thi Thi ngồi đi, chắc ngươi mệt rồi.” Lưu thúc thúc đứng dậy kéo Thi Mặc Nhi ngồi cạnh Lăng Hoàng.


Thi Mặc Nhi buông tay áo ngồi xuống, vừa ngồi vào bàn đã có một bàn tay to ở dưới gầm bàn lập tức nắm lấy tay nàng, Thi Mặc Nhi cười nhẹ nói: “Nương, mọi người cứ nhìn chằm chằm như thế, phu quân nhà con muốn tan thành nước rồi.”


Thi phu nhân ngồi bên kia cạnh Lăng Hoàng, trộm nhìn cặp phu thê đang nắm tay, nghe nữ nhi nói vậy, bà lẩm bẩm một câu: “Keo kiệt.” Dứt lời bà lôi kéo lão gia cùng đi vào bếp bưng đồ ăn.

Bốn người thay phiên nhau bưng sáu món mặn và một món canh lên, Lăng Hoàng bất ngờ, không ngờ chỉ mới một lúc tiểu gia hỏa đã nấu một bàn toàn món ngon.

“Lại đây lại đây, ngồi xuống hết đi.” Thi phu nhân kêu mọi người ngồi xuống, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lăng Hoàng, bà nở nụ cười khoe khoang nói: “Cái khác Thi Thi nhà ta có thể không rành nhưng con bé nấu đồ ăn rất ngon, cô gia đã nếm thử bao giờ chưa?”

Lăng Hoàng quay sang nói nhỏ với Thi Mặc Nhi: “Chưa nếm thử đồ ăn, nhưng đã nếm thử cái khác…” Tay hắn bị tiểu gia hỏa véo nhẹ.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Khi mọi người đều đã ngồi ngay ngắn, Thi lão gia mới nói: “Hôm nay là sinh thần của phu nhân, cả nhà chúng ta đoàn viên, đầu tiên ta rót cho phu nhân một chén rượu trước.”


Thi phu nhân cười ngọt ngào cảm tạ lão gia, cầm bầu rượu ra rót vào chén rượu của Lăng Hoàng: “Vậy ta sẽ rót một ly cho cô gia, cô gia lần đầu tiên đến nhà ta, đã tiếp đãi chưa chu đáo rồi.”

Thi Mặc Nhi lấy bầu rượu của mẫu thân mình: “Vậy ta sẽ tự rót cho mình một chén.” Nàng cười, nói đùa.

“Vậy ta cũng rót cho nương tử một ly.” Lưu thúc thúc nhận lấy bầu rượu: “Cũng tự rót cho mình một ly.”

Bầu rượu đi qua đi lại một vòng rồi lại về tay Thi lão gia.

Mọi người cùng nâng chén, Lăng Hoàng cũng im lặng theo sau.

“Chúc mẫu thân, trẻ mãi không già.”

“Chúc phu nhân, trường sinh bất lão.”

“Chúc chưởng quầy, hạnh phúc an khang.”

Diễn đàn Vietwriter.vn

Mọi người cụng chén.


“Cô gia, con nếm thử món cá chép om dưa này đi, món tủ của tiểu nha đầu.” Thi phu nhân nhanh trước một bước gắp đồ ăn vào bát Lăng Hoàng.

Thi Mặc Nhi hơi nhíu mày, bĩu môi, không chịu thua mà gắp nộm chua ngọt vào bát của Lăng Hoàng.


“Con thật keo kiệt.” Thi phu nhân cười, bà lại gắp tôm bóc vỏ…

Thi Mặc Nhi nhìn mẫu thân, tức giận gắp trứng rán, rau chân vịt, nàng hận không thể múc thêm muỗng canh vào.

Lồng ngực Lăng Hoàng ngột ngạt, cảm cúc xa lạ kia càng mãnh liệt.

“Khụ khụ, bát của ta hết rồi…” Thi lão gia nói một câu, nhận lại tiếng cười của mọi người, Thi phu nhân và Mặc Nhi lại gắp đồ ăn cho hắn.

“Lão gia, chúng ta cũng gắp cho người.” Dứt lời, Lưu thúc thúc và Lưu a di cũng gắp đầy bát Thi lão gia.


Một bữa cơm, tiếng cười nhiều hơn tiếng bát đũa.

Diễn đàn Vietwriter.vn



Sau ba vòng rượu, đồ ăn ít dần, Thi lão gia vui vẻ lấy một cái túi vải ra đưa cho Thi phu nhân.

Thi Mặc Nhi vươn cổ muốn xem năm nay cha nàng tặng quà gì.

Túi vải nhỏ được mở ra, đó là một đôi khuyên tai tinh xảo, trên khuyên tai được khảm đá, Lăng Hoàng liếc nhìn rồi mỉm cười, đó là viên nguyên thạch quý hiếm hắn đưa tới, phải cẩn thận màu giũa chúng mới thành một đôi khuyên tai như vậy, có thể thấy Thi lão gia đã mất nhiều thời gian và công sức.

Thi phu nhân cười ha hả dựa vào cổ Thi lão gia: “Đa tạ lão gia.”

Diễn đàn Vietwriter.vn
“Phu nhân, còn của chúng ta.” Lưu thúc thúc và Lưu a di cười, cũng lấy một cái túi nhỏ.

Thi phu nhân mở ra nhìn, bên trong là một tờ giấy Tuyên Thành, nét chữ viết trên giấy Tuyên Thành non nớt, uốn éo, viết ’Hạnh phúc an khang’.

Lưu thúc thúc và Lưu a di tự hào nói đây là tiểu tôn tử năm tuổi nhà mình viết. Mọi người lại vô cùng vui vẻ.

“Thật ra…” Lăng Hoàng mở miệng nói, thấy mọi người đều nhìn về phía mình: “Ta cũng chuẩn bị một món quà nhỏ.”

Thi Mặc Nhi ngây ngốc, nàng ở cạnh hắn cả ngày, hắn chuẩn bị từ lúc nào.

Thấy biểu hiện của tiểu gia hỏa, Lăng Hoàng mỉm cười ra ngoài phòng kêu một tiếng. Thi Mặc Nhi thấy Vân Thiếu mang một hộp gấm đến, Lăng Hoàng bảo Thi Mặc Nhi đưa cho Thi phu nhân.

Thi phu nhân mở hộp gấm ra, đôi mắt sáng ngời, bà thốt lên: “Là… Là bút Hồ…” Một đôi bút Hồ đặt trên khăn gấm.


Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi phu nhân là người làm bút, tự nhiên vui mừng, bút Hồ có thể nói là ông tổ của nghề bút. Hiện giờ, bút lông tốt nhất cũng hiếm, bút Hồ càng hiếm hơn được dùng làm cống phẩm.

“Cô gia thật có tâm, đôi khuyên tai này, một nửa cũng là cô gia tặng.”

Thi Mặc Nhi sửng sốt, nghe mẫu thân giải thích nàng mới biết kể từ ngày nàng đi trả dù, hắn đã ra lệnh tìm nguyên thạch quý hiếm để làm sính lễ cho nàng.


Tiểu gia hỏa nhìn Lăng Hoàng, khóe miệng cong lên càng đẹp hơn, trong mắt đều là khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Uống rượu đủ ăn cơm no, Thi Mặc Nhi theo quy củ của tổ tiên nấu mì trường thọ, mọi người cũng nếm thử.


Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.

Thi Mặc Nhi dọn dẹp nhà bếp, Lưu thúc thúc và Lưu a di cũng về nhà. Không biết cha nương đã đi đâu, nàng đi vào hậu viện, thấy phu quân đang ngồi trên chiếc ghế đá ngày thường nàng hay ngồi, nàng luôn cảm thấy hôm nay phu quân khác mọi khi.


Diễn đàn Vietwriter.vn

“Phu quân…”

Lăng Hoàng quay đầu lại, cười với Thi Mặc Nhi.


Thi Mặc Nhi ngồi vào cạnh hắn: “Phu quân, đang làm gì vậy?”

“Ngắm trăng.”


Thi Mặc Nhi ngẩng đầu, tối nay trời không đẹp, vầng trăng trốn trong đám mây dày, chẳng có gì đẹp.


“Phu quân, có phải nhà ta quá ồn ào không?” Hôm nay hắn không nói nhiều lắm: “Bọn họ không có ác ý, tính nương nóng nảy, thích nói đùa.”





Lăng Hoàng xoay người nhẹ véo mặt nàng: “Nàng hơi giống nương, cũng giống cha.”

Diễn đàn Vietwriter.vn

Đây không phải lời vô nghĩa sao, Thi Mặc Nhi cười chế nhạo hắn.


“Khác ta.”


Trong lời nói mang theo một nỗi buồn, Thi Mặc Nhi ngưng cười.


“Đây là lần đầu tiên ta được ăn một nữa cơm như này.”


Nụ cười của hắn làm tim nàng đau đớn, đồ ăn ở Mạt Viên đều do hạ nhân bưng tới, nếu không có nàng thì chẳng phải Lăng Hoàng vẫn luôn ăn cơm một mình sao?


“Lần đầu tiên bàn ăn có nhiều người như vậy.” Lăng Hoàng ôm Thi Mặc Nhi vào lòng, hắn không muốn để nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, hắn hiểu cảm xúc kỳ lạ hôm nay, chua xót lại ấm áp. Hắn xuất thân là con của thê thiếp Lăng gia, địa vị trong phủ không cao. Mẫu thân qua đời từ khi hắn mới sinh ra, hắn không có ký ức gì về mẫu thân, ký ức của hắn về phụ thân cũng không sâu đậm.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Hôm nay những gì hắn chứng kiến đều là lần đầu tiên.

“Hóa ra nàng sinh ra ở một nơi tốt đẹp như vậy.

Thi Mặc Nhi cảm thấy chua xót trong lòng, vòng tay ôm hắn, nghe những gì hắn nói.

“Hôm nay, tất cả đều là lần đầu tiên của ta, ta sợ mình không làm tốt sẽ khiến cha nương nàng thất vọng.” Hôm nay hắn không biết phải làm sao, không biết phải đối mặt với nhạc phụ nhạc mẫu như thế nào, nhưng hắn lại rất hy vọng có thể hòa nhập với hạnh phúc này.



Thi Mặc Nhi giãy giụa thoát khỏi vòng tay bắn, hai tay ôm mặt hắn, coi như bảo bối: “Nương nói, bản lĩnh chọn phu quân của ta giống nàng; Cha nói, chàng rất tốt, bảo ta trông kĩ chàng, sợ chàng bay mất.” Nàng đỏ mặt, chậm rãi tới gần mặt hắn, chạm nhẹ vào môi hắn, tặng hắn một nụ hôn ngọt ngào: “Phu quân, lần đầu tiên của chàng, nương tử ta xin nhận lấy.” Dứt lời nàng đỏ mặt, lại hôn.

Đôi môi ấm áp của nàng chạm vào đôi môi mát lạnh của hắn, truyền hơi ấm cho hắn, một chút ấm áp đi vào trái tim. Tiểu gia hỏa mềm mại, cố gắng thâm nhập vào miệng hắn, xoay đầu lưỡi ăn đi sự đau lòng và vui vẻ với hắn.

Diễn đàn Vietwriter.vn



“Nương tử… Nhìn lén… Là hành vi tiểu nhân…”

“Suỵt! Ha ha, hôn kìa!”

Thi phu nhân đang lay Thi lão gia ở trong góc tường, cổ vươn dài gấp hai lần.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom