-
Chương 15: Thật giả
Pass: buthoSau khi ăn sáng, thời tiết thay đổi, trời bắt đầu đổ mưa. Xe ngựa của Lăng phủ đã đợi sẵn ở ngoại trạch. Thi phu nhân miễn cưỡng nói lời tạm biệt với nữ nhi rồi trộm kéo nàng sang một bên dặn dò chuyện nhà của nữ nhân…
Thi lão gia và cô gia đều đang cầm ô nhìn nhau, Thi lão gia gãi đầu, cảm thấy mình cũng nên dặn dò gì đó, hắn nói: “Cô gia a…”
“Nhạc phụ.”
“Ta cũng không có gì dặn dò…” Thi lão gia nhìn vẻ mặt của hai mẹ con ở một chỗ khác, tốt bụng chỉ điểm: “Là như vậy, để ta nhắc ngươi…”
Lăng Hoàng kinh ngạc.
“Đừng nhìn Thi Thi nhà ta vừa yếu đuối lại ngoan ngoãn nghe lời… Ừm… Nếu ngươi chọc con bé tức giận… Không phải chuyện đùa đâu…” Thi lão gia nhìn cô gia tuấn tú trước mắt.
Lăng Hoàng nghe mà nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của vật nhỏ khi mới ngủ dậy.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Thấy vẻ mặt đầy ý cười, dáng vẻ không sợ hãi của cô gia nhà mình, Thi lão gia lắc đầu, thở dài nói: “Thi Thi giống nương nó, một khi tức giận là khó dỗ…”
Lăng Hoàng lắng nghe lời khuyên chân thành của Thi lão gia, hắn có thể tưởng tượng dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của nhạc phụ khi nhạc mẫu tức giận. Hắn lại ngước mắt nhìn Thi Mặc Nhi, thật sự hắn không tưởng tượng được dáng vẻ khi tức giận của vật nhỏ, nhưng nghĩ xong lại khiến hắn cười, cảm thấy vật nhỏ lúc tức giận cũng rất đáng yêu.
Sau khi tạm biệt, Lăng Hoàng đưa Thi Mặc Nhi trở về Lăng phủ…
Ngay khi bước vào Lăng phủ, không biết cố ý hay vô tình Thi Mặc Nhi cảm thấy mọi người đang nhìn trộm mình. Còn chưa bước vào Mạt Viên nàng đã bị Lâm Tuyết Vũ chặn lại, hai người đồng thời xoay người.
“Mặc Nhi muội muội.” Lâm Tuyết Vũ bước tới, nha hoàn phía sau cầm dù, một tay khác cũng chuẩn bị sẵn một chiếc dù.
“Đại tẩu.” Lăng Hoàng lên tiếng, một tay ôm Thi Mặc Nhi giữ nàng dưới dù tránh mưa rơi vào người nàng nhưng thật ra bên vai kia hắn đã bị ướt gần hết.
“Nhị đệ, ngươi ướt hết rồi.” Lâm Tuyết Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn Thi Mặc Nhi có chút nghiêm nghị.
Thi Mặc Nhi nhìn thử, quả nhiên thấy vai bên kia của hắn ướt gần hết, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, vội vàng đẩy dù qua.
“Đại tẩu tìm chúng ta có chuyện gì sao?” Lăng Hoàng không quan tâm, hắn chỉ lo ôm chặt vật nhỏ.
“Ta tìm Mặc Nhi muội muội muốn nói chút chuyện.” Thấy vẻ mặt không vui của Lăng Hoàng, Lâm Tuyết Vũ mỉm cười: “Cũng chỉ là mấy chuyện nhà của nữ nhân, nhị đệ không cần lo lắng. À trong phủ có khách quý tới đang đợi đệ.”
“Khách quý?”
“Tùng Lan cô nương, nàng hành nghề y bên ngoài mấy năm nay, bây giờ trở về Lăng Thành, hôm qua nàng ấy tới Lăng phủ hơi muộn nên ta đã kêu nàng ấy ở lại, dù sao cũng là khách quý của Lăng phủ ta.”
“Tùng Lan cô nương?” Thi Mặc Nhi nghi vấn nhìn Lăng Hoàng.
“Tùng Lan cô nương là y nữ, y thuật xuất chúng, cơ thể nhị đệ vẫn luôn được Tùng Lan cô nương chăm sóc. Nhưng mấy năm trước, nàng ấy nhận lệnh sư phụ ra ngoài hành nghề nên bỏ lỡ đại hôn của nhị đệ.” Lâm Tuyết Vũ nói tiếp: “Ta đã kêu hạ nhân đi thông báo cho Tùng Lan cô nương, nhị đệ, đệ về Mạt Viên tiếp đãi nàng ấy đi. Còn Mặc Nhi muội muội, muội theo ta, ta có lời muốn nói với muội.”
Nha hoàn đưa cho nàng một chiếc dù dự phòng.
Lăng Hoàng nhíu mày, Thi Mặc Nhi bật dù ra, nhẹ ấn tay hắn: “Ta đi một chút sẽ về.”
Lăng Hoàng nghĩ một lúc, đồng ý.
Theo Lâm Tuyết Vũ đến phòng khách Đông viện, nàng thu dù, bọn hạ nhân đi pha trà.
“Mặc Nhi muội muội, ngồi đi.” Lâm Tuyết Vũ phân phó với giọng điệu của chủ mẫu trong nhà.
Thi Mặc Nhi ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Lâm Tuyết Vũ nhìn nữ tử được gả vào phủ cách đây không lâu khiến nàng ta không khỏi hoảng sợ, rốt cuộc điều gì đã khiến Lăng Hoàng coi trọng nàng đến vậy? Trước đây, nàng thường mặc thường phục, không trang điểm. Bây giờ quần áo chắc do Lăng Hoàng sai người làm, gấm vóc đều của hắn, màu sắc, hoa văn cũng giống của hắn. Cô nương này rõ ràng không phải mỹ nhân nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thi Mặc Nhi cảm thấy không được thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, lại nhớ tới lúc vừa bước vào cửa phủ bọn hạ nhân cũng nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đi nghĩ lại chẳng lẽ: “Đại tẩu, có phải ta đã phá hỏng quy tắc trong nhà?”
Lâm Tuyết Vũ không cho ý kiến, hạ nhân bưng trà tới, nàng ta phất tay để bọn họ lui xuống: “Hôm qua muội dẫn nhị đệ đi chợ mua thức ăn?”
Thi Mặc Nhi gật đầu, nàng thấy Lâm Tuyết Vũ dùng khăn lụa che miệng che mũi, nhíu mày chán ghét.
“Tỷ biết Mặc Nhi muội muội sinh ra đã vậy, quen với những người bán hàng rong đó. Nhưng nhị đệ, dù sao cũng là nhị công tử của Lăng phủ, đường đường là Lăng nhị công tử lại đi chợ mua thức ăn như bọn hạ nhân thì còn ra thể thống gì, chuyện này đều đã truyền ra ngoài.”
Thi Mặc Nhi nghe những lời không khách khí này, nàng ngước mắt nhìn Lâm Tuyết Vũ trước mắt, không hổ là nữ tử được Lăng phu nhân nhìn trúng, dáng vẻ rất giống đại phu nhân: “Đại tẩu, ta đã biết, về sau ta sẽ chú ý.”
Lâm Tuyết Vũ thấy nàng ngoan ngoãn rũ mắt: “Ừm, tỷ biết Mặc Nhi muội muội hiểu. Nhưng vẫn còn một chuyện, thân thể nhị đệ yếu đuối, muội cũng biết. Giống thời tiết hôm nay thay đổi, muội càng phải quan tâm đến đệ ấy nhiều hơn. Lúc nãy có tỷ, tỷ có thể nhắc nhở muội, nhưng nếu không có tỷ ở đó, nhị đệ nhiễm lạnh, tổn thương thân thể…” Nàng ta nói với ánh mắt sắc bén.
Thi Mặc Nhi mím môi không nói.
“Muội gả vào Lăng phủ để chăm sóc nhị đệ. Nếu muội không làm tốt việc này, thì ta là đại tẩu… quản chuyện trong nhà sẽ thực hiện gia pháp.”
Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay móc vào nhau.
“Thôi, hôm nay tỷ cũng không nói nhiều nữa, muội muội chú ý nhiều hơn là được.”
Thi Mặc Nhi đứng dậy hành lễ, căng dù đi ra ngoài. Vừa rời khỏi đại sảnh, nha hoàn tiến lên với tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nhị thiếu nãi nãi sau này nhất định không dám lỗ mãng.”
“Nàng ấy có chỗ nào ngoan ngoãn nghe lời!” Lâm Tuyết Vũ lắc đầu: “Tuy ta nói nàng, ngươi thấy nàng cúi đầu ngoan ngoãn nhưng lưng thẳng tắp.” Rõ ràng phía sau có người cưng chiều, có người che chở, tiểu cô nương chẳng sợ bị người khác trút giận, cũng chưa từng sợ hãi, nàng ấy không tự biết nhưng người khác lại thấy rõ, phu quân là chỗ dựa cho nàng ấy.
“Tiểu thư…”
“Cũng tốt, ta muốn nhìn xem nha đầu này có thể giữ… bí mật cho hắn không.” Lâm Tuyết Vũ nhìn thân ảnh mảnh mai đi xa, thở dài, nuốt nước mắt vào trong.
Lăng Hoàng, Lăng Hoàng. Ngươi cho rằng toàn bộ Lăng phủ đều bị ngươi lừa sao? Ngươi nghĩ ai đang che chở ngươi trước mặt Lăng phu nhân? Ta bảo vệ ngươi như vậy, che giấu bí mật cho ngươi nhưng ngươi lại không biết.
Nha đầu ngươi nhìn trúng này có thể làm được gì cho ngươi?
Lâm Tuyết Vũ đau lòng nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối lại hiện lên ánh hào quang chói lọi của vị công tử nhẹ nhàng đang đưa tay ra hướng về phía nàng.
•
Mạt viên…
“Ngươi thành thân, là thật hay giả?” Nữ tử mặc một thân y phục màu trắng đang nhìn Lăng Hoàng, muốn nhìn thấu sự thật đằng sau khuôn mặt tuấn tú kia.
Lăng Hoàng cười nhẹ: “Còn có thành thân giả sao?”
“Ai biết! Ngươi thật thật giả giả, ai có thể nhìn thấu.” Tùng Lan híp mắt giấu đi cảm xúc lập loè.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, nhưng hắn lại kiên trì để hai người ngồi trong đình này, không màng đến thân thể mình, chủ yếu hắn muốn tránh mấy lời đồn thổi.
Lăng Hoàng nhìn thấy vật nhỏ cầm dù đi vào Mạt Viên từ phía xa, nàng nhìn về phía hắn, có vẻ không hài lòng hắn ở ngoài đình đầy gió nên vội vàng chạy tới, đất dưới chân nàng dẫm lên nổi bọt nước, hắn cười đứng dậy, khoanh tay chờ nàng tới. Tùng Lan ở bên cạnh rất bất ngờ.
Thi Mặc Nhi vừa bước vào đình hóng gió, nàng thu dù, cau mày khi thấy hắn ở chỗ hứng mưa hứng gió này.
Lăng Hoàng cười.
Tùng Lan cũng đứng dậy theo, nhìn Lăng nhị thiếu nãi nãi trong truyền thuyết.
Hai người cùng mặc một bộ y phục màu tím sẫm, nghiễm nhiên đây là kiệt tác của Lăng nhị công tử, từ trước đến nay tính chiếm hữu của hắn cực mạnh, chính nàng cũng không mong có người dính vào. Bây giờ, nữ tử này là của hắn, không ai được phép mơ tưởng.
“Nhị thiếu nãi nãi.”
Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi giật mình, nàng không quen với cách xưng hô này lắm: “Tùng Lan cô nương.” Chắc hẳn đây là khách quý của Mạt Viên.
Tùng Lan vui mừng: “Công tử đã nhắc tới ta?”
“À, là đại tẩu vừa nói.” Thi Mặc Nhi đáp, thấy vẻ vui mừng trên mặt nữ tử lặng lẽ biến mất, trong lòng nàng cũng hiểu vài điều.
Nàng ngước mắt lên dùng ánh mắt phẫn uất nhìn phu quân nhà mình.
Lăng Hoàng sửng sốt, vật nhỏ trừng hắn trông cực kỳ đáng yêu, cái miệng rõ ràng mím chặt nhưng không thắng nổi độ cong tự nhiên. Mặt ửng đỏ, sợi tóc ươn ướt dính trên trán, thứ đẹp nhất là trong mắt nàng tràn ra tính chiếm hữu. Vật nhỏ, hắn phải khai thác nàng nhiều hơn mới được.
Lăng Hoàng kéo vật nhỏ qua, Thi Mặc Nhi cảm thấy tay hắn lạnh ngắt: “Chàng đã ở đình bao lâu rồi?” Sao tay lạnh thế?”
Tùng Lan nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn Lăng Hoàng: “Ngươi đã dùng hết số thuốc ta kê cho ngươi chưa?”
Thuốc? Thi Mặc Nhi bất ngờ nhìn Tùng Lan.
Thấy vẻ mặt của Thi Mặc Nhi, Tùng Lan cau mày ngồi xuống, ra lệnh cho Lăng Hoàng: “Ngồi đi, ta xem thử.” Phải bắt mạch cho hắn.
Lăng Hoàng từ chối: “Ta không có bệnh, bắt mạch gì?”
Trong lòng Thi Mặc Nhi cảm thấy có gì đó không ổn, từ khi quen Lăng Hoàng nàng chưa bao giờ thấy hắn uống thuốc, mặc dù hắn luôn cho mọi người thấy mình ốm yếu nhưng ngày thường hắn đều cười, lừa cho qua. Nàng chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn, nhưng vẻ mặt lo lắng của nữ y cũng khiến nàng lo lắng theo.
Nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ giọng trách mắng vật nhỏ: “Nàng nha, làm ầm ĩ, hôm nay thời tiết thay đổi, mưa to gió lớn, có gì kỳ lạ.”
Dù Thi Mặc Nhi luôn theo hắn nhưng nàng luôn cảm thấy khó chịu nhưng lại không tìm ra nguồn gốc của sự khó chịu này.
…
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Lâm Tuyết Vũ đưa Tùng Lan tới Mạt Viên, đi thẳng đến thư phòng, nói là phải bắt mạch cho Lăng Hoàng. Vừa thấy vậy, Thi Mặc Nhi như bị trúng tên, rất lâu sau mới hồi phục…
“Cơ thể này của ngươi rõ ràng không được điều trị! Thuốc ta đã kê, căn bản ngươi không dùng đúng không!” Tùng Lan tức giận nói, lại chuyển cơn tức giận sang Thi Mặc Nhi: “Ngươi là thê tử của hắn, ngươi không phát hiện cơ thể phu quân ngươi là thể hàn, khác với người thường sao?”
Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi bị hỏi trong trạng thái xuất thần.
Sắc mặt Lăng Hoàng trở nên lạnh lẽo, hắn vươn tay kéo Thi Mặc Nhi đến bên cạnh: “Sao nàng ấy biết, hôm qua trời lạnh tay ta mới lạnh.”
Tùng Lan giật mình trước vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Hoàng, lời nói trở lại trên môi.
Lâm Tuyết Vũ nhìn Thi Mặc Nhi, thở dài: “Mặc Nhi muội muội, ta vẫn luôn nhắc nhở muội thân thể nhị đệ yếu ớt, muội phải chú ý nhiều hơn, bây giờ Tùng Lan cô nương ở đây mới nhìn ra manh mối. Muội như vậy sao có thể chăm sóc nhị đệ!”
Thi Mặc Nhi không nhìn hai người họ, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Hoàng, thân thể run lên, lẩm bẩm nói: “Chàng bị bệnh… Là thật…” Nàng luôn cho rằng tin đồn nhị công tử bị bệnh là giả, nhưng nghĩ lại, thật thật giả giả, sao nàng có thể hiểu được phu quân trước mắt nàng?
“Cái gì thật giả!” Lâm Tuyết Vũ tức giận nói, Tùng Lan đối với lửa giận của vị đại thiếu nãi nãi này cũng sinh nghi, Lâm Tuyết Vũ mới bình tĩnh chút: “Cái khác không nói, thân thể yếu ớt, là giả sao?”
Lăng Hoàng thấy đôi mắt của vật nhỏ sâu như băng, trong lòng đau xót, cũng không để ý hai người kia, kéo Thi Mặc Nhi để nàng ngồi lên ghế hắn ngồi, ôm eo nàng, ngửa đầu lấy lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải ta rất ổn sao, chỗ nào bị bệnh?”
Thi Mặc Nhi cúi đầu, cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này có chút tái nhợt, nước mắt chảy dài trên mặt nàng rồi chảy xuống mặt hắn. Hắn giật mình đứng lên, dùng hai tay nâng mặt nàng lên, ngón cái nhẹ nhàng lau hai hàng nước mắt, nhìn nước mắt vừa rơi ra từ đôi con ngươi ngay sau đó lại ngấn nước: “Sao lại khóc, ta không sao, không khó chịu, là bọn họ lo lắng quá thôi.” Nói xong hắn ôm vật nhỏ vào lòng, không để nàng nhìn hai người kia.
Hắn quay mặt đi, đôi mắt lạnh lùng quét qua Lâm Tuyết Vũ và Tùng Lan, âm thầm ra lệnh đuổi khách.
Hai người run lên, vẫn muốn nói gì đó nhưng thấy hắn đang hoàn toàn che chở kiều thê, ở bên tai nhẹ giọng dỗ dành nàng, còn vật nhỏ thì đang nức nở trong ngực hắn. Tùng Lan kéo Lâm Tuyết Vũ ra hiệu vẫn nên đi ra ngoài, Lâm Tuyết Vũ vẫn không dám quá rõ ràng trước mặt người ngoài nên đồng ý.
Thấy hai người rời khỏi thư phòng, Lăng Hoàng kéo vật nhỏ đang nức nở trong ngực ra. Mắt vật nhỏ đỏ hoe làm lòng hắn đau đớn, hắn thở dài giải thích: “Không phải ta sinh bệnh, đây là từ trong bụng mẹ thân thể đã hàn, nói phải uống thuốc điều trị, nhưng nàng xem bây giờ không giống người thể hàn, mấy đại phu đó đều dọa dọa người. Bây giờ là cuối xuân, lúc ấm lúc lạnh, thời tiết hay thay đổi mới để bọn họ nắm lấy nhược điểm, nói ta thân thể yếu ớt…”
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chàng không nói với ta…” Thi Mặc Nhi lẩm bẩm.
“Nương tử cũng không hỏi…” Rõ ràng hắn chỉ muốn nói đùa một câu nhưng lại làm nàng khóc, Lăng Hoàng sợ tới mức ôm nàng rồi vỗ lưng dỗ nàng: “Thôi thôi, là ta không đúng, là ta không nói rõ với nàng.”
Thi Mặc Nhi bị kích động trong ngực hắn, không phải nàng giận hắn mà là giận chính mình, ngày đêm ở cùng nhau, chính nàng lại không phát hiện hắn khác thường, chỉ cảm thấy tay chân hắn hơi lạnh, cũng chỉ cho rằng hắn dính gió thôi, không có gì không ổn. Ánh mắt trách cứ của đại tẩu và Tùng Lan, nàng đều hiểu, nàng cũng cảm thấy bản thân đáng giận, nghĩ nghĩ, nàng lại càng chán ghét chính mình, khóc càng lớn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
Last edited:
Bình luận facebook