“Phu quân, có phải chàng đã ở ngoài sân lâu rồi đúng không, mặt lạnh quá rồi này.” Thi Mặc Nhi ôm khuôn mặt tuấn tú của hắn, cảm nhận làn da mát lạnh. Trước khi mùa hạ đến, thời tiết thay đổi thất thường, tối nay gió lớn, không thấy rõ trăng, nhìn có vẻ như mai trời sẽ mưa.
Lăng Hoàng dụi đầu vào cổ Thi Mặc Nhi, giống một con mèo lớn đang làm nũng, để lộ má lúm đồng tiền quyến rũ người khác: “Vậy, nương tử đưa ta về phòng đi.”
Chú nai con trong lòng Thi Mặc Nhi chạy loạn, nghĩ đến việc dẫn hắn về sương phòng của nàng, nàng cảm thấy giờ phút này còn hồi hộp hơn cả đêm tân hôn: “Ta… Phòng của ta… Rất nhỏ…” Nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ của hai người ở Mạt Viên.
“Không sao.” Giọng hắn rất dễ nghe, rung động giữa xương quai xanh nàng, khiến cơ thể nàng nhấp nhô lên xuống.
“Giường… giường cũng… rất nhỏ…” Nàng lại nói thêm.
Hắn ngẩng đầu cười xấu xa: “Vẫn đủ, ta rúc trong ngực nương tử là được.”
Diễn đàn Vietwriter.vn
Đôi mắt đẹp của Thi Mặc Nhi trừng lớn.
“Nương tử, ta lạnh.” Hắn lại giục nàng.
Thi Mặc Nhi khẽ thở dài, nàng không có cách khác đành phải đưa hắn đi rửa mặt chải đầu trước rồi trở về sương phòng.
Sương phòng của tiểu gia hỏa rất sạch sẽ, một chiếc giường gỗ nhỏ, bên cạnh là một giá để đồ rửa mặt, bên cạnh nữa là một chiếc bàn trang điểm nhỏ, trên đó có một chiếc dù. Lăng Hoàng cười rộ lên, chiếc dù đó…
Thi Mặc Nhi thấy hắn ngơ ngác nhìn chiếc dù, nàng đỏ mặt đứng che trước bàn trang điểm.
Hắn tiến lên, ôm nàng vào lòng, không vạch trần: “Nương tử, đêm đã khuya nàng không đưa ta lên giường ngủ sao?”
Đôi mắt sáng của Thi Mặc Nhi lóe lên, mặt đỏ bừng…
Giường của nàng vẫn hơi nhỏ so với nam nhân cao lớn này. Hai người nằm nghiêng người, Lăng Hoàng ôm nàng trong ngực, hai chân kẹp nàng, đối mặt với nhau.
“Giường… Có phải… Quá nhỏ không?”
“Không, ta lại thích thế này.” Hắn vòng tay ôm eo nàng, rồi thu lực.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bàn tay, bàn tay ôm nàng ở phía sau lại không ngoan ngoãn lang thang trên lưng nàng. Thi Mặc Nhi sợ hãi tiếng tim đập càng ngày càng nhanh, nàng chỉ có thể đổi chủ đề: “Phu quân, lễ vật của nương, chàng chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Lăng Hoàng cong môi: “À, đó là bộ sưu tập của ta, nàng nói vội như vậy, sao ta có thời gian chuẩn bị. Nhưng mà…” Hắn hơi cau mày: “Ta cảm thấy hình như nhạc phụ không vui, có phải lễ vật của ra có vấn đề không?” Khi hắn đưa lễ vật cho nhạc mẫu, có thể cảm nhận rõ ánh mắt oán giận của Thi lão gia.
Thi Mặc Nhi vừa nghe xong thì cười vui vẻ: “Cho nên ta mới kêu chàng không cần chuẩn bị lễ vật. Nhà ta có quy củ bất thành văn, lễ vật sinh thần mẫu thân không thể hơn lễ vật của phụ thân, lễ vật sinh thần phụ thân không thể hơn lễ vật của mẫu thân. Chàng xem, ta cũng chỉ nấu một bàn đồ ăn, Lưu thúc thúc và Lưu a di cũng chỉ dám đưa lời chúc phúc. Haha.” Hắn lại tặng nương cặp bút tốt nhất, đỉnh của đỉnh, chắc chắn cha sẽ giận rồi.
Lăng Hoàng không biết còn có những quy tắc này, hắn cười hỏi: “Vậy nàng thì sao?” Sinh thần của nàng sẽ có loại quy tắc gì.
Thi Mặc Nhi sửng sốt: “Ta chưa được nhận lễ vật.” Thấy vẻ mặt khó hiểu của Lăng Hoàng, nàng mỉm cười bổ sung: “Cha nói, khi nương sinh ta là vào một đêm lạnh nhất của mùa đông năm đó, bà ấy chịu mọi đau đớn, nên nói sinh thần của ta ăn một bát mì là được rồi. Hơn nữa, lễ vật sinh thần, tặng lễ vật, hẳn là…” Hai tròng mắt khẽ nâng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng cắn môi dưới: “Cha nương nói, sinh thần ta, từ… phu quân tương lai… đưa…”
Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười làm tan chảy trái tim nàng, nàng như một kẻ cuồng si, nuốt nước bọt, thèm muốn sự quyến rũ của hắn lúc này.
“Được, sau này sinh thần mỗi năm của nương tử, ta sẽ lo liệu. Ừm… Cũng đặt ra một quy tắc, chỉ cho phép nàng nhận của ta.”
Thi Mặc Nhi rũ mắt, ý cười càng sâu, nàng e thẹn không dám nhìn hắn, nhưng lại luyến tiếc bỏ lỡ dung nhan tuyệt thế đó. Khi còn nhỏ, vì ghen tị với sinh thần của cha nương nên nàng đã giận dỗi bọn họ, mẫu thân nói đạo lý mang một bầu không khí lãng mạn. Nói mỗi người sinh ra đều sẽ gặp được người mình yêu, lễ vật sinh thần đương nhiên sẽ do người đó tặng.
Không ngờ nàng cũng đợi, một người muốn tổ chức sinh thần cho nàng.
“Phu quân, vậy sinh thần của chàng vào khi nào?”
…
Mặt hắn đơ ra.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi hiểu ra, sợ nàng đã nói ra chuyện thương tâm, mặt đầy hối lỗi.
Hắn duỗi tay vuốt phẳng lông mày nàng, nhìn ánh mắt xin lỗi của nàng, bất lực thở dài: “Không phải chuyện thương tâm gì cả. Chỉ là, ta cũng không biết ngày sinh thần của mình.” Ngày hắn sinh ra có lẽ cũng không tốt lắm, hỉ tang cùng diễn ra. Sau này trong quá trình trưởng thành, trong phủ cũng không có ai nhắc đến nên tất nhiên hắn không biết.
Nàng đau lòng, cũng đưa tay vuốt lông mày hắn: “Vậy ta cũng đặt ra quy tắc, từ nay về sau, sinh thần của ta cũng chính là sinh thần của chúng ta. Là ngày kỉ niệm của phu thê chúng ta.”
Trong lồng ngực hắn gợn sóng, ban đầu hắn chỉ cảm thấy những lễ hội, sinh thần đó cũng chỉ để mọi người vui chơi. Nhưng bây giờ, hắn cũng có một ngày kỷ niệm cụ thể, khiến người ta vui mừng.
“Được.” Hắn nhỏ giọng đồng ý.
Thi Mặc Nhi vòng tay ôm eo hắn, muốn truyền hơi ấm cho hắn.
Hắn cũng ôm lại, giờ phút này hai người mặc y phục đơn bạc, cơ thể dán vào nhau, hơi thở phả vào tai nhau.
“Nương tử… Tim nàng đập nhanh quá…” Ngực Tiểu gia hỏa phập phồng, hai nhũ hoa áp vào ngực hắn, cùng nhau lên xuống, hai viên đậu đỏ trước ngực không tự giác cào cấu dục vọng của hắn.
Thi Mặc Nhi cúi đầu, vùi đầu vào ngực hắn, không dám để hắn nhìn mặt mình. Cơ thể nàng đã quen với tình yêu của hắn, hai người lại ôm nhau như vậy, hơi thở dễ ngửi của hắn đánh úp, bàn tay to trêu chọc sau lưng nàng, đi dạo trên mông nàng, nhào nặn.
“Phu quân, chàng đừng nghịch, mau ngủ đi.” Nàng ở trong ngực hắn nói nhỏ.
“Nương tử, ta sợ nơi lạ, không ngủ được.” Hắn cười nói.
Thi Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn sợ nơi lạ chỗ nào chứ, bây giờ tay hắn còn đang cố ý kéo y phục nàng…
“Phu quân…”
“Nương tử… Không phải nàng nói người ta lạnh sao, cơ thể ta yếu ớt, cần ấm áp của nương tử…”
Thi Mặc Nhi bất lực, bây giờ phu quân nhà nàng sẽ làm nũng với nàng, nghe xong trong lòng nàng lại ngứa ngáy, không còn sức phản kháng. Nghĩ đến cuộc hoan ái kịch liệt hồi trước, nàng đỏ mặt xoay người đưa lưng về phía hắn.
“Nương tử… Sao nàng không để ý ta…” Hắn lại dán vào nàng, bàn tay to lén luồn vào chiếc áo bị nới lỏng hoàn toàn vì nàng xoay người, cách chiếc yếm, hắn trêu chọc hai viên nhũ hoa của nàng. Dưới thân, đùi hắn đẩy hai chân đang khép lại của nàng ra, nâng chân nàng lên, sau đó nhanh chóng đưa một chân của mình vào giữa hai chân nàng. Động tác liền mạch lưu loát. Bây giờ đùi hắn đang cọ chân tâm của nàng.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Phu quân… Ta… Sẽ bị… Sẽ bị nghe thấy…” Nàng xấu hổ, ấp úng nói.
Lăng Hoàng nghe nàng nỉ non nói, trong đầu tiểu gia hỏa chắc chắn đang nhớ tới cảnh tượng hai người mây mưa, sợ hai người quá mãnh liệt sẽ truyền sang phòng bên cạnh: “Suỵt… Vậy chúng ta nhẹ chút… Được không…”
Hắn véo nhẹ nhũ hoa mềm mại thơm mùi sữa của nàng, vuốt ve hạt đậu nhỏ phía trên rồi từ từ di chuyển xuống dưới, lướt qua bụng dưới, hắn cảm nhận được vật nhỏ run lên, hai đùi cũng theo đó mà mở ra chút khoảng cách khiến bàn tay to của hắn dễ dàng tiến vào tiết khố, che đi vùng tam giác quyến rũ: “Nương tử… ưm…” Hắn lại hôn nàng: “Để ta xem… Nàng có ướt không…” Hắn nhẹ nhàng gảy hai cánh môi mềm mại của hoa huyệt ra, quả nhiên là một bãi ướt át: “Chậc chậc chậc… Ướt quá… Vuốt ve… rất thoải mái…” Hắn cố ý thì thầm vào tai nàng, khơi gợi dục vọng sâu bên trong nàng.
Hoa huyệt tiết ra rất nhiều dâm thủy, ngón tay Lăng Hoàng lướt qua lướt lại ở khe hở, thoáng đụng vào miệng hoa huyệt thì né tránh. Thi Mặc Nhi không nhịn nổi kẹp chân, dâm thủy dính lên đầu gối hắn, Lăng Hoàng cảm giác vật nhỏ động tình, nàng lại phun ra một ít chất lỏng, vật giữa hai chân hắn cũng đã phồng lên, y phục đơn bạc đã sớm không còn trên cơ thể hai người, côn thịt thô dài lõa lồ của hắn cọ vào cặp mông vểnh mịn màng của nàng, vừa để giảm bớt ham muốn của bản thân, vừa tìm kiếm thịt non trong hoa huyệt, nhẹ véo chúng.
“Ưm…” Thi Mặc Nhi kêu lên, nàng lấy tay che miệng lại, nuốt tiếng rên rỉ phía sau vào, thân thể không tự chủ vặn vẹo, mông nhỏ cũng ấn vào côn thịt thô dài ở phía sau.
“Bảo bối… Chảy thật nhiều nước…” Nhân lúc hoa huyệt phun dâm dịch, hắn thuận lợi đưa ngón tay vào trong hoa huyệt, chậm rãi thâm nhập về phía trước, cơ thể nhạy cảm của vật nhỏ lại kẹp hắn.
“Ư…” Thi Mặc Nhi cắn môi, hai tay che mặt, nàng rất sợ âm thanh từ phòng này sẽ truyền sang phòng bên cạnh.
Một tay khác của Lăng Hoàng kéo y phục của nàng ra, hôn lên bờ vai mịn màng và tấm lưng trần của nàng. Ngón tay hắn đã hoàn toàn đi vào trong hoa huyệt, lòng bàn tay có thể dán vào hoa huyệt. Một tay vừa bắt chước động tác kiểm tra, vừa đẩy phân thân vào bờ mông non mềm. Đỉnh côn thịt to dài bị hắn dùng sức ép vào mông nàng, xoa dịu dục vọng của mình, hắn nuốt xuống rồi nói: “Ưm… Bảo bối… Giống như đang cắm vào bên trong nàng… Thật muốn cắm vào…”
“Ưm…”
“Bảo bối… Nàng kẹp thật chặt… A… Tới… Để ta rút ngón tay ra… Ưm… Giỏi vậy… Ừm… Côn thịt thô to mới có thể đi vào… Ưm… Có phải không…”
Thi Mặc Nhi nghe những lời dâm mỹ bên tai, dưới thân kẹp càng chặt hơn.
“A… Bảo bối… Nàng nhạy cảm quá… Kẹp nữa đi… Bảo bối… Nàng càng ngày càng ướt… Chúng ta đổi thứ khác được không… Ưm… Đổi một thứ to hơn… Thoải mái hơn… Ưm…” Hắn hôn khắp sống lưng toàn nốt hồng tím của nàng, một tay véo nhũ hoa của nàng, luyến tiếc không buông, một tay khác lại gập nửa ngón tay vào, đi theo vật to dài dưới thân đi vào giữa hai chân nàng, mới chạm đến chân tâm của nàng, vật dư thừa của hắn lập tức dính dâm thủy.
Ngón tay rút ra khỏi hoa huyệt, Thi Mặc Nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên, miệng hoa huyệt khép lại cố gắng tìm kiếm dị vật vừa rồi.
“Bảo bối… Ưm… Vừa trơn vừa chặt…” Hắn cầm côn thịt to dài của mình, hoa huyệt vừa lúc cắn quy đầu của hắn: ”Ôi… Bảo bối… nàng tới… bảo bối… Nàng tới ăn thịt ta… tới… ưm…” Hắn nói, thay vì lập tức thâm nhập hoa tâm thì hắn lại ấn vào bụng dưới của Thi Mặc Nhi rồi để nàng lùi về phía sau mới đem côn thịt thô dài của mình thâm nhập vào hoa tâm.
“Ha a…” Thi Mặc Nhi cảm nhận được hình dạng côn thịt của hắn đang căng đường đi hoa huyệt nàng từng chút một, loại cảm giác quen thuộc này khiến cả người nàng ửng hồng, gọi ra tiếng: “Ha a… Phu… Phu quân…”
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Hư… Bảo bối…” Hắn phối hợp với mông nàng lui về phía sau rồi lại dùng sức đẩy về phía trước, đưa phân thân của mình hoàn toàn đi vào cơ thể nàng: “Hừm… Đi vào… Có phải không…” Biết tiểu gia hỏa không dám rên ra tiếng, lại sợ nàng cắn môi dưới nên hắn duỗi ngón tay ra đưa vào miệng nàng: “Bảo bối… Nàng cắn chặt quá… Ta không động được… Ưm… Cắm lâu vậy… Sao vẫn chặt quá… Ưm…” Hắn cố ý thả chậm tốc độ thọc vào rút ra, rời khỏi một chút rồi lại đẩy vào.
Không kịch liệt giống ngày thường, tối nay hắn đang cố gắng dịu dàng yêu nàng.
Hoa huyệt của Thi Mặc Nhi co rút lại, tựa đầu vào hắn, mở miệng hô hấp.
Hắn thấy cái miệng nhỏ của nàng cũng không khép lại được: “Bảo bối… Quay đầu lại hôn ta…” Vật nhỏ ngoan ngoãn quay đầu lại, hắn cắn chặt môi tiểu gia hỏa, chiếc lưỡi ướt nóng thâm nhập vào trong, phần trên phần dưới bắt chước tần suất của nhau, đầu lưỡi đâm thọc vào khoang miệng ngọt ngào của nàng, nước bọt hai người dây dưa theo khóe miệng nàng chảy xuống.
Hạ thể nơi hai người giao nhau tràn ngập dâm thủy, tiếng va chạm của vệt nước át đi tiếng hôn.
“Ha… ha…” Thi Mặc Nhi thở hổn hển.
“Ưm… Bảo bối… tiếng nước này… có phải… ưm… Nàng có muốn nhanh nữa không… ưm… có muốn nhanh hơn không…” Hắn tăng nhẹ tốc độ thọc vào rút ra, tiếng da thịt vỗ vào nhau ở nơi hai người kết hợp càng lúc càng lớn, tiếng bạch bạch bạch và tiếng nước hòa quyện vào nhau, kích thích thính giác của hai người.
“Ưm… ưm…” Môi Thi Mặc Nhi đỏ lên vì bị cắn.
“Ôi… bảo bối… đút vào… Ưm… thích sao… thích sâu hơn sao… ưm… Phu quân cắm… Sâu không… ưm… lại kẹp nữa… Ưm…” Lăng Hoàng gầm nhẹ, hai tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Thi Mặc Nhi, bụng dưới kề sát vào cậu nhỏ của hắn để hắn tiến vào sâu hơn, nhanh hơn.
Sau khi bị cắm một lúc lâu, tiếng rên rỉ của tiểu gia hỏa trong ngực hắn dần dần yếu đi… Tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút không theo quy luật, Lăng Hoàng rên lên, áp sát vào hoa huyệt của tiểu gia hỏa, đẩy mạnh côn thịt thô dài vào trong. Cho đến khi không nhịn được nữa hắn mới thả lỏng mã mắt, bắn ra từng luồng tinh dịch, hai người cùng run rẩy phóng thích dục vọng: “Ưm… Thật sướng… Ưm… Bắn hết cho nàng… A… Bắt hết vào… A…”
“Ha a!” Thi Mặc Nhi mềm nhũn thở hổn hển, nàng cảm thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt truyền đến.
“Ha… Sắp ra rồi… Không nhịn được nữa… Bảo bối…” Hắn ở trong cơ thể nàng dần dần mềm xuống, một chút tinh dịch và dâm thủy hòa quyện vào nhau của hai người chảy ra, hắn vươn tay thăm dò một chút rồi đưa lên miệng tiểu gia hỏa: “Bảo bối… Nếm thử… Đây là hương vị chúng ta hoan ái… Xem có ngon không…”
Hiện giờ Thi Mặc Nhi mặc cho hắn sắp xếp, nàng há miệng ngậm lấy hai ngón tay hắn đưa tới, liếm láp chất lỏng phía trên, nàng cau mày, hương vị nàng nếm được gần giống mùa tanh của xạ hương.
Lăng Hoàng thấy miệng tiểu gia hỏa mút ngón tay mình, liếm mút chất nhầy trắng đục, trong lòng hắn không nhịn được, dương vật vẫn đang chôn trong cơ thể vật nhỏ lập tức sưng to.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ưm ư…” Nghĩ đến lần hoan ái thứ hai, sợ tiểu gia hỏa mệt, hắn xoay người nàng lại để nàng nằm sấp rồi hắn lại đặt một cái gối mềm ở dưới bụng nàng: “Bảo bối… Lại làm lần nữa… Xong lần này ta sẽ để nàng ngủ… ưm…”
Hắn lại đỡ dương vật sưng to tiến vào bướm nhỏ của nàng một lần nữa, trong lỗ nhỏ đã có tinh dịch bôi trơn, lúc này nó lại càng ướt nóng: “Trời ạ…”
“Ưm a…”
Lăng Hoàng nghe thấy tiếng vật nhỏ rên, môi dưới của nàng đã đỏ ửng, hắn sợ nàng lại cắn môi, người hắn đang phủ trên người nàng, vòng một tay qua, đưa ngón tay vào miệng nàng bắt chước động tác của thân dưới di chuyển trong miệng nàng làm nàng nức nở…
“Ưm… Bảo bối… Lần này bắn xong… Ta để nàng ngủ… A… Ưm… Lại kẹp chặt…” Lăng Hoàng có thể cảm nhận bướm nhỏ của tiểu gia hỏa đã sưng đỏ, mỗi lần rút ra con sò trong động lại chui ra theo hắn rồi lại cùng nhau chui vào, chỉ mới tưởng tượng đến cảnh thân dưới hai người đang kết hợp cũng khiến hắn phát điên: “Ưm… Cho nàng kẹp… Đều cho nàng kẹp…”
Chiếc giường chạm khắc bằng gỗ kêu cót két, tiếng da thịt đập vào nhau, tiếng vệt nước hòa vào nhau khiến hai người lúc này đều không thể kiềm chế được, chỉ có thể khuất phục trước dục vọng nguyên thủy.
“Bảo bối… Nàng cắn đi… Không sao… Cắn ngón tay ta… Ưm… Phu quân không dừng được… Ưm… Làm nàng bao nhiêu cũng không đủ…” Lại một đợt kích tình mới, Lăng Hoàng mãi mới bắn một lần, tiểu gia hỏa đã hôn mê.
Lăng Hoàng thở hổn hển, điều chỉnh hơi thở, rút dương vật to dài ra, chất nhầy trắng đục trong bướm nhỏ sủi bọt, hoa huyệt lại phun đợt tinh dịch mới, ấn ký loang lổ và ẩm ướt ở bướm nhỏ đều phản ánh trận hoan ái vô tận này.
“Không được…” Hắn lật ngược vật nhỏ để nàng đối mặt với mình rồi hắn lại lặng lẽ đưa dương vật to dài hơi mềm vào bên trong.
Đâm vào một cái khiến Thi Mặc Nhi lập tức tỉnh táo: “Phu… Phu quân…” Âm thanh khàn khàn buồn ngủ khiến Lăng Hoàng đau lòng.
“Bảo bối… Nàng ngủ đi… Ư… Phu quân lại cắm… Chỉ một lúc… Một lúc là được… Ưm… A…” Hai tay hắn đặt ở hai bên eo nàng, nâng hông dùng sức đong đưa, thọc vào rút ra, dương vật ra ra vào vào sáng bóng, hắn ngửa đầu theo dục vọng bản thân: “A… Cắm thật thoải mái… A… Bảo bối… Thích không… Nàng thích lắm phải không… Ưm… Đâm đến bụng… Bảo bối…”
Tư thế này có thể để hắn nhìn thấy chính mình đang ra vào trong cơ thể nàng, thậm chí nhìn thấy cả dương vật lấp ló dưới bụng nàng: “Ưm… Vật nhỏ… Nàng lại kẹp… Trời ạ… Ưm… Bảo bối… Nàng phun… Ưm… Thật thoải mái… Tới… Cùng nhau… A…”
Thi Mặc Nhi cong bắp chân theo bản năng, bụng nhỏ run lên…
Lăng Hoàng ngửa đầu gầm nhẹ, rên rỉ rồi lại bắn tinh dịch vào bướm nhỏ của nàng. Hắn thở hổn hển rút dương vật đã mềm ra, điều chỉnh hơi thở. Cũng may trên giá để đồ rửa mặt chải đầu vẫn còn một chậu nước, hắn xoay người xuống giường, vắt khăn ướt lau người cho vật nhỏ, thấy tiểu gia hỏa sảng khoái lật người hắn cong môi.
Cúi đầu nhìn thấy trên dương vật thô dài của mình dính đầy chất lỏng dâm loạn, nhiệt độ phía trên nhắc nhở hắn nhớ đến cảm giác mềm mại, chặt chẽ trong cơ thể tiểu gia hỏa. Hắn lau chùi sạch sẽ, mãn nguyện lên giường ôm vật nhỏ cùng nàng đi vào giấc ngủ.
•
Sáng hôm sau.
Thi Mặc Nhi bị tiếng chim hót ngoài phòng đánh thức, nàng giật mình ngồi dậy, Lăng Hoàng ở bên cạnh đã biến mất. Nàng không quan tâm đến cơ thể đau nhức mà lập tức thay y phục, đỏ mặt nhìn cơ thể đầy dấu hôn trong gương đồng, nàng mặc y phục vào, rửa mặt chải đầu rồi ra cửa.
Còn chưa tới tiền viện nàng đã nghe thấy tiếng người rộn ràng náo nhiệt.
Khi Thi Mặc Nhi bước vào sân trước, nàng lập tức nhìn thấy hàng xóm từ bốn phương tám hướng đang vây quanh sân trước của nhà mình, tất cả đều đến để thăm hỏi phu quân nàng. Còn Lăng Hoàng thì đang được Thi phu nhân khoe với mọi người.
“Nương!” Thi Mặc Nhi lên tiếng.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Quả nhiên Lăng Hoàng bước nhanh đến nấp sau lưng nàng, kéo nhẹ tay áo nàng: “Nương tử.” Vô cùng ấm ức. Mới sáng sớm hẵn đã bị kéo đến cho người ta nhìn lại không thể phản kháng. Nhạc mẫu quá lợi hại.
Oh oh, nhà nàng lại một trận náo động.
“Được rồi mọi người về đi, mấy thứ này mọi người mang về đi. Cô gia nhà ta bị mọi người dọa, được rồi, được rồi, giải tán đi, nhà bọn ta phải ăn sáng. Thi Thi nhà ta vừa dậy, con bé đói bụng.” Thi phu nhân nói, vẫy bàn tay to.
Thi Mặc Nhi đỏ mặt khi nghe mẫu thân giải thích, quả nhiên hàng xóm nhìn nàng đều cười trộm.
Mọi người cười nói, chúc phúc rời đi.
Thi phu nhân vui vẻ quay đầu lại, trêu chọc nữ nhi nhà mình: “Mau vào ăn sáng.”
Cháo đã đặt sẵn trên chiếc bàn tròn, mọi người quây quần ngồi trên bàn ăn.
“Thi Thi, hôm nay con dậy muộn.” Lưu a di cười.
Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn cúi đầu uống cháo.
“Thi Thi, chuyện phu thê ta không nói nhưng con phải nhớ chú ý cơ thể.” Thi phu nhân nói thêm rồi cười nhẹ.
Thi lão gia xấu hổ ho nhẹ.
Nhìn thấy lỗ tai Thi Mặc Nhi đỏ bừng, Lăng Hoàng cười cũng trêu chọc vật nhỏ: “Dạ, nhạc mẫu, ta sẽ chú ý.”
Người ho khan trên bàn cơm càng nhiều.
Thi Mặc Nhi ngẩng đầu tức giật trừng mắt nhìn hắn, nàng đành phải tự giải vây cho mình: “Nương, sao mới sáng sớm đã có nhiều hàng xóm qua vậy.”
“Thi Thi, tin tức hôm qua con về nhà truyền đi thật nhanh, mọi người đều muốn đến xem.” Lưu thúc thúc cười nói: “Hôm nay bọn họ về, phỏng chừng buổi chiều lại có thêm câu chuyện phu thê ân ái.”
Ai cũng cười, những lời nhàn thoại truyền rất nhanh.
“Cũng tốt.” Lăng Hoàng cười: “Ta thành thân với nương tử thật ra cũng nhờ công lao của những người tung tin đồn có phải không!”
Thi Mặc Nhi sửng sốt, nghĩ lại lời nói dối khi đó là do chính nhà nàng truyền đi.
“Cũng không biết lời đồn đó từ đâu đến.” Lăng Hoàng nói lại.
“À, ta không biết.” Thi phu nhân nói nhanh, cúi đầu uống cháo.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ta cũng không biết.” Thi lão gia cũng phụ họa theo.
“Khụ khụ.” Thi Mặc Nhi sặc cháo, nàng cũng phủ nhận theo: “Ta cũng không biết.”
Lưu thúc thúc và Lưu a di thật sự không biết.
Lăng Hoàng trầm mặc, biểu hiện của cả nhà ba người giống hệt nhau, đương nhiên hắn biết ai tung tin đồn nên cũng không làm rõ: “Ta nên cảm tạ.”
Cả nhà ba người không ai dám nói chuyện.
Bình luận facebook