-
CHƯƠNG 10
Ta bắc nồi lên, đợi dầu nóng thì bỏ hành lá vào.
Cũng may là trong đống đồ Liễu Thanh Thanh cho ta vẫn còn một cái nồi.
Không hổ là tỷ muội đồng môn.
Đúng là hiểu sư muội!
Đêm ấy ta ngủ rất ngon, chỉ là nền đất cứng quá nên nằm lâu bị đau người.
Nhưng vì đói nên ta tỉnh dậy, cảm giác này thật sự không dễ chịu gì.
Ta dốc ngược túi càn khôn, nhưng mà cũng chỉ tìm được một mớ rau cải, mấy tóc hành cùng với chỗ mì lần trước ăn còn.
Thế thì làm mì mỡ hành vậy.
Hương thơm tràn khắp không gian nhỏ bé này. Miếng đầu tiên chính là miếng quyết định mùi vị của cả bữa ăn.
Tiếng mỡ xèo xèo át mất tiếng bước chân ở hành lang hẹp dài phía sau.
Cho đến khi có thứ gì đó chạm vào người, ta mới nhận ra.
Ta cúi xuống xem, là một con báo có vết bớt đỏ trên trán.
Nó ngả người, ngồi đó nhìn ta, cái đuôi dựng lên vẫy trái vẫy phải.
Ta lưỡng lự rồi kêu "meo".
Nếu ta nhớ không nhầm, bọn báo có lẽ cũng thuộc họ nhà mèo.
"Ta đợi ngươi một đêm rồi."
Ta: ???
"Ngươi biết nói sao!"
Bỗng trước mắt lóe lên một luồng bạch quang, con báo đang ngồi đấy giờ đã biến thành một thiếu niên áo đỏ cao ngang ta.
"Ngươi còn biết biến thành người!"
Hắn nhìn ta như đang nhìn một tên ngốc: "Nên bắc nồi xuống rồi."
"Ừ ừ!" Ta luống cuống trộn mì với mỡ hành: "Hay là ngươi cũng ... ăn một miếng?"
Thiếu niên biến thân từ con báo ra vẻ bất cần chỉ hơi gật đầu, nhưng tiếng nuốt nước bọt đã sớm bán đứng hắn.
Ta hối hận rồi.
Lẽ ra không nên bảo hắn ăn.
Hắn cứ ngồi sát vào gần như dính lấy ta.
Người trước mắt ấy ăn sạch cả sợi mì cuối cùng, đôi mắt còn đầy mong đợi nhìn ta.
"Hết rồi, ngươi ăn ta thì ăn." Mặt không biểu cảm ta ngồi bệt xuống đất.
Vò đã mẻ lại sứt [1].
[1] Vò đã mẻ lại sứt: Hán Việt là "Phá quán tử phá suất", nghĩa là chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.
Hoặc là bị người ta đánh chết, hoặc là chết đói, dù sao vẫn chết.
"Ăn no rồi? Vậy bây giờ nói xem nào, gì mà ngươi đợi ta rất lâu rồi?"
"Từ tối qua khi ngươi vào đây ta vẫn luôn đợi ngươi đi vào trong, đợi cả một đêm, ngươi lại ở đây ăn!"
Hắn ai oán nhìn ta, nhưng dường như không phải trách ta vì không vào mà là vì ta ăn một mình (ăn mảnh à, không yên đâu hahah).
Cảm giác cứ như là hắn không ăn bữa này thì chết không bằng.
"Ta đi vào đó làm gì, nhỡ mà có nguy hiểm thì làm sao?"
"Bên trong có pháp khí cấp Tiên đấy." Giọng nói có phần mê hoặc: "Ngươi không muốn sao? Không phải ngươi cùng với đám người ngoài kia đến đây vì thế sao?"
"Ngại quá, nhưng ta không muốn." Ta dùng tay đẩy cái khuôn mặt càng ngày càng dán sát vào người ta ra: "Ta muốn ra khỏi đây hơn."
"Đó là pháp khí cấp Tiên đấy, người khác cả đời cũng không có cơ hội thấy, ngươi lại coi nó như giày rách ném đi sao?"
"Cho nên? Ngươi muốn cho ta sao?"
"Cũng không phải ... Ngươi cũng phải bỏ ra gì đó chứ ..."
"Thế ta không cần, ngươi tránh xa chút, ta muốn đi nghỉ."
Hắn hình như còn nói gì nữa, nhưng bị ta nhìn chằm chằm, ép hắn lui ra: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
__________________________________
"Hứa Tư Tư? Hứa Tư Tư? Hứa Tư Tư? Hứa Tư Tư?"
Bên tai cứ văng vẳng giọng ai đó luôn miệng gọi tên ta.
Ta còn chưa chết, gọi gì mà gọi lắm?
Mở mắt ra, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đang nhìn ta.
Lâu rồi không gặp ngươi, Ngu Thư.
"..." Ta nhắm mắt rồi lại mở mắt: "Sao lại là ngươi?"
Hắn thấy ta đã tỉnh rồi thì rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: "Tiểu tử, gặp ta không vui sao?"
Nói thế này muốn người khác tiếp lời kiểu gì.
Nói vui, ta thực sự không vui, nếu như không gặp hắn ta sớm đã xé phù chú quay về rồi.
Nói không vui, nơi rừng núi hoang vắng này, hắn mà giết ta thì cũng không ai biết.
Ta đắn đo rồi nói: "Vui một nửa?"
"Thế thì phù chú này ta cũng chỉ có thể đưa ngươi một nửa." Hắn nói xong tay đã bắt đầu cầm phù chú lên xé đôi ra, nhưng may ta đã kịp ngăn lại: "Ta nói là vui, cực kì vui mừng."
Thấy hắn không tin, ta lại nói lại lần nữa: "Cực kì vui mừng."
Tiểu Hồng mặt không biến sắc túm lấy ống tay áo ta, nhỏ giọng hỏi ta: "Có phải y đến tranh pháp khí cấp Tiên không?"
"Ngu Thư, ngươi tới đây lấy thứ gì sao?"
Hắn nhướn mày nhìn ta: "Mấy thứ đó ta cũng không thích gì cho cam, nếu không phải là đến đưa đồ cho ngươi, ai lại đi chui vào cái hang động ổ chuột này."
Ta khẽ gật đầu, ghé vào tai Tiểu Hồng nói thầm: "Hắn không muốn."
Tiểu Hồng trợn mắt nhìn ta: "Ta nghe thấy rồi!"
Ba người ngồi trong địa cung mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau cho đến khi ta thấy chân mình tê dại.
Phù chú nắm trong tay đã ngấm mồ hôi, ta chống tay đứng lên: "Hai vị, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tại hạ đi trước nhé?"
Ngu Thư nhìn ta ẩn chứa ý cười, không biết trong đầu lại đang tính toán quỷ kế gì.
Xé phù chú trong tay, trận pháp sáu giác tinh xuất hiện dưới chân ta.
Nhất thời đầu váng mắt hoa, Ngu Thư nhân cơ hội ấy bắt lấy tay ta.
Sư tôn! Có người ké phù chú của con!
Khi mở mắt ra ta đang ở chỗ đất trống vẫn thường tổ chức họp mỗi tháng.
Xung quanh đầy nhóc người, sư tôn và các trưởng lão đứng ở bên trên, ánh mắt thương xót chiếu lên người ta.
Phía sau có giọng nữ khàn khàn: "Sư tôn! Chưởng môn! Đồ đệ đã nói Hứa Tư Tư cấu kết với người của Ma tộc mà! Đệ đệ con bị ma khí xâm nhập, bây giờ còn chưa rõ sống chết!"