Ngay bên cạnh y quán là một cửa tiệm bán trà. Chủ cửa tiệm ấy cũng tầm trạc tuổi ta và Trầm Lạc Xuyên. Hắn cũng hay đến y quán, mỗi lần đến đều đem theo một ít trà.
Khi uống loại trà không rõ nguồn gốc này, ta thường đem phần còn lại về cho Thẩm Lạc Xuyên để hắn làm trứng ngâm trà ăn.
Mùa hè dường như đến chân núi sớm hơn đỉnh núi, chỉ có thể cố gắng tận dụng cơ hội cuối cùng để ăn hạt sen.
Lâm Giáng lại mang trà đến chỗ ta, khi ấy Thẩm Lạc Xuyên đang ngồi trên ghế đẩu bóc hạt sen.
"Thẩm huynh." Hắn chắp tay, định chào hỏi một tiếng.
"Chào buổi trưa." Ta đứng lên nhận lấy túi giấy từ tay hắn: "Không phải ta nói với ngươi rồi sao, đến thì đến không cần phải mang theo thứ gì đâu."
"Dù sao mấy thứ này cũng nhiều, có sẵn trong tiệm, thấy nàng thích nên mang qua thôi."
Lời này nghe có mùi mờ ám.
"Chung quy đây cũng là đồ ngươi bán." Ta đặt túi xuống, huých khuỷu tay vào người Thẩm Lạc Xuyên: "Ta ra phía sau cất đồ, ngươi đưa cho Lâm Giáng một ít hạt sen đem về."
"Được." Thẩm Lạc Xuyên cọ cọ mặt vào vai áo, hào sảng đáp.
Bây giờ đang là chính ngọ. Ngoài trời rất nóng, trên đường không có mấy bóng người, người đến y quán càng ít, ta an tâm để hai người họ trông chỗ này.
Lâm Giáng kéo một cái ghế đẩu đến ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Xuyên.
Vừa bóc hạt sen vừa như bâng quơ hỏi: "Nghe Hứa cô nương nói hai người sống cùng nhau?"
"Ừm." Tay Thẩm Lạc Xuyên ngừng lại: "Có chuyện gì không?"
"Cảm giác hai người sống như vậy không tiện lắm. Nhà ta lại đang có hai phòng không, nếu như hai người cần..."
Lâm Giáng còn chưa nói xong đã bị Thẩm Lạc Xuyên ngắt lời: "Lâm huynh, ta và Tư Tư hiện tại sống rất tốt, không làm phiền huynh lo lắng. Mà Tư Tư cũng không thích uống trà."
"Thẩm Huynh nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là ..."
"Nghĩ nhiều cái gì?" Ta từ sân sau ra cầm theo ít hạt sen đã phơi khô: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
"Không có gì, là ta có ý bảo hai người nếu được thì chuyển qua phòng trống nhà ta mà ở, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản chi phí. Nhưng mà Thẩm huynh dường như hiểu lầm ý ta ..."
Ta nhìn Thẩm Lạc Xuyên đang yên lặng làm việc: "Ngươi nói gì rồi?"
"Ừm, ta bảo là nàng không thích uống trà."
"Hai chuyện này có liên quan sao?" Ta thấy khó hiểu, rồi quay qua nói với Lâm Giáng: "Không phải không thích, chỉ là uống không quen thôi. Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà thực ra bọn ta bây giờ đang sống rất tốt. Nếu như ngươi có phòng để không thì có thể cho những người cần nó thuê."
"Nghe thấy chưa, nàng ấy không thích uống trà!"
Thẩm Lạc Xuyên ở phía sau thò đầu ra, ý cười hiện rõ trên mặt.
Mặt Lâm Giáng hơi ửng đỏ, đứng dậy nói: "Hứa cô nương, ta chợt nhớ ra trong cửa tiệm còn có sổ sách chưa xem xong, ta đi trước nhé."
Ta còn chưa đáp lời, Thẩm Lạc Xuyên đã chen ngang: "Lâm huynh! Sổ sách chưa xem xong cũng đừng gấp, ngày mai có thể xem tiếp."
Bước chân Lâm Giáng hơi loạng choạng, lại càng đi nhanh hơn. Ta đành chịu, khẽ chấm mồ hôi trên trán cho Thẩm Lạc Xuyên: "Thực sự không biết ngươi tức giận gì nữa."
Thẩm Lạc Xuyên cũng cúi xuống thuận theo tay ta, dáng vẻ ta rất chăm chỉ làm việc.
Ta bỗng ngừng lau, kỳ lạ ghê, bọn ta thân thiết như vậy từ khi nào?
__________________________________
Ngoài sân có tiếng mèo hoang kêu, ban đêm nghe càng thấy tịch liêu.
Ta nằm trên giường kéo chăn trùm lên đầu, lòng rối như tơ vò.
Loạn quá.
Sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Bỗng dưng được cứu ra, lại đúng lúc sư môn bị đánh lén.
Còn có một Thẩm Lạc Xuyên không rõ lai lịch.
Cũng không biết mấy người sư tỷ sao rồi, nếu như xảy ra chuyện thì phải có người đến bắt ta về mới đúng.
Càng nghĩ lại càng không ngủ nổi.
Chi bằng ngồi dậy, ra ngoài sân ngồi một lát.
Bàn đu dây dưới tán cây khẽ đung đưa theo làn gió. Vào ngày thứ hai khi ở đây Thẩm Lạc Xuyên đã treo nó.
Hắn dường như có chấp niệm rất lớn với bàn đu dây, vào buổi tối thường ngồi một mình ở bậc thềm cửa phòng ngây người nhìn nó.
Ta ngồi xuống, suy nghĩ cẩn thận một lần nữa những chuyện khi nãy còn đang mông lung.
Không có manh mối nào!
Ta luôn cảm thấy thiếu vài chi tiết vụn vặt, cành nhỏ đốt cuối nào đó.
Nhưng hình như vấn đề mấu chốt lại đang ẩn nấp trong đó.
Trời bỗng trở gió. Gió thổi làm ta dựng cả tóc gáy.
Không bình thường.
Ta rón rén đi đến trước cửa phòng Thẩm Lạc Xuyên, nín thở ghé tai nghe, không có tiếng động.
Từng là người tu tiên, ta rất mẫn cảm với hơi thở, trong gian phòng này ... không có ai.
Lá cây bị gió thổi cứ kêu xào xạc.
Rời đi hay là ở lại, đây thực sự là một vấn đề.
Dựa theo nguyên tắc hành sự của ta, đương nhiên là nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Nhưng Thẩm Lạc Xuyên là người ở cùng nhà với ta!
__________________________________
"Cốc cốc."
Ta không nhúc nhích.
"Cốc cốc."
Vẫn ở nguyên chỗ cũ.
"Có ai ở nhà không?"
Là Lâm Giáng, ta thở phào.
Vuốt vuốt lại đám tóc trên đầu, ta chạy chậm qua mở cửa: "Ngại quá, vừa mới đi ngủ, có chuyện gì sao?"
Ta áp người vào khe cửa, ngó đầu ra nhìn hắn, để chắc chắn rằng có gì nguy hiểm sẽ đóng cửa ngay.
Hoặc là bỏ cửa mà chạy.
Hình như Lâm Giáng uống rượu, khuôn mặt đỏ lên bất thường.
"Hứa, Hứa cô nương, ta, ta thích nàng."
"Ừm." Nhìn biểu cảm của hắn có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời của ta, thế là ta nói thêm câu nữa: "Vậy sao ngươi lại thích ta?"
Tay trái hắn vỗ vỗ ngực: "Là cảm xúc! Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã biết người ấy chính là nàng."
"Thế ngươi có hiểu ta không? Ngươi biết ta đến từ đâu không? Ngươi biết về quá khứ của ta không?"
"Ta ..."
"Ngươi vừa nói về cảm xúc, vậy nếu ngươi nhìn thấy một người còn xinh đẹp, ưu tú hơn ta thì cũng sẽ cảm xúc như vậy phải không? Nếu như ngươi có cảm xúc như vậy với rất nhiều người, vậy dựa vào đâu mà nói thích ta?"
Lâm Giáng chỉ ngây ngốc nhìn ta, mở miệng ra lại ngậm miệng vào, không thốt nên lời.
"Cảm xúc đều là giả." Ta tận tình khuyên bảo: "Lâm Giáng, người ngươi thích chỉ là ta trong tưởng tượng của ngươi."
Trong tay ta bắt đầu tập trung sức mạnh, mấy ngày gần đây mới khôi phục một ít pháp lực, nếu như hắn muốn định làm gì, ta sẽ ra tay.
"Nói hay lắm!"
Ta và Lâm Giáng cùng lúc quay qua hướng phát ra âm thanh, Thẩm Lạc Xuyên cầm một con gà nướng, chậm rãi đi đến: "Lâm huynh, ăn gà nướng không?"
Mặt Lâm Giáng ban đầu là màu đỏ, sau đó chuyển qua màu trắng, có cảm giác suy sụp.
Hắn không đáp lời người mới đến, mà lại nhìn ta chằm chằm: "Hứa cô nương, nàng nói người ta thích không phải là con người thật của nàng, vậy nàng có bằng lòng cho ta cơ hội tìm hiểu con người thật của nàng không?"
Chớp mắt không biết nói gì, sao hắn lại cố chấp thế nhỉ?
"Không bằng lòng."
Lúc này Thẩm Lạc Xuyên đã cười thành tiếng: "Ngại quá, hai người tiếp tục đi, ta chỉ là đi ngang qua thôi."
"Lâm công tử, ngươi uống nhiều rồi, chỉ là nằm mơ thôi."
"Mơ thôi hahaha, là ta ngu ngốc mơ mộng, là ta ngu ngốc mơ mộng ..."
"Ăn khuya không?" Thẩm Lạc Xuyên không biết đứng bên cửa từ lúc nào: "Ta mua được con cuối cùng của Túy Hương lâu đấy."
Ta nghiêng người, nhường lối cho hắn vào: "Ta muốn ăn cánh gà."
"Hai cái đều phần nàng, nhưng mà ..." Hắn liếc nhìn Lâm Giáng ở bên ngoài: "Làm gì với hắn đây?"
"Đóng cửa thôi, sau này không có trà miễn phí nữa rồi."
Gió thổi làm tóc bay vướng vào miệng, thiếu niên bên cạnh giơ tay ra, ta lùi về phía sau theo bản năng.
Thẩm Lạc Xuyên cũng rụt tay lại, trên mặt không có gì khác thường, hắn cúi đầu xé đùi gà cho ta: "Cánh gà cho nàng, đùi gà cũng cho nàng."
"... Cảm ơn."
Ta im lặng nhai thịt gà, không hổ là món gia truyền.
"Vậy ta có thể đến gần nàng không?"
Thịt gà đã nuốt rồi, nếu ta nói không thể, có phải ta phải trả lại hắn nửa cái đùi gà không?
"Vậy ta có thể đến gần ngươi không?"
Hắn cúi đầu cười: "Bắt chước."
Trong không khí ngoài mùi thơm tỏa ra từ gà nướng còn có mùi máu tanh thoang thoảng.
Y không nói, ta cũng không hỏi.
Bình luận facebook