Thôn trang dưới chân núi không lớn.
Hàng xóm láng giềng đều quen mặt nhau, cho nên sự xuất hiện của ta và Thẩm Lạc Xuyên đã tạo ra chấn động không nhỏ.
Một là bởi vì bọn ta đều là người lạ. Còn hai là ta đại khái cũng hiểu vì sao những người qua đường lại cứ nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Xuyên như vậy. Bởi vì, khuôn mặt của chàng ta thật sự khiến người ta nổi lòng trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tư Tư, nàng có dự định như thế nào?" Hắn không hề để ý gì đến ánh mắt đám đông đang dán trên người mình, vô cùng tự nhiên cúi đầu xuống nhìn ta: "Ta? Tạm thời ta không có dự định gì cả."
Hòn đá nhỏ ở dưới chân bị ta đá trúng lăn hai vòng, cuối cùng dần dần nằm dừng lại ở ven đường.
"Thẩm Lạc Xuyên, ta ..." Ta bỗng thấy khó mà mở miệng, nhất là sau khi chạm phải đôi mắt trong veo đang nhìn ta ấy.
"Cứ nói thẳng đi."
"Ừ thì, ngươi có thể cho ta vay chút tiền được không..." Ta không dám nhìn chàng ấy: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả ngươi."
Hồi lâu hắn không nói gì. Bầu không khí như đặc quánh lại, làm người ta thấy nghẹt thở.
"Không tiện thì thôi không sao, không cần nặng lòng đâu." Ta định pha trò một chút để phá tan bầu không khí ngượng ngùng: "Chúng ta quen biết chưa bao lâu, ngộ nhỡ ta là lừa đảo ngươi cũng không biết được đúng không! Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ngươi đừng để bụng nhé."
Trong thâm tâm ta thì đang hận không thể đấm chết cái đứa vừa mới mở miệng ra đòi vay tiền kia, Hứa Tư Tư, mày thực sự không còn biết xấu hổ nữa rồi.
Người ta vớt ngươi từ sơn cốc lên, lại cõng ngươi qua bùn lầy, không hậu tạ người ta tiền thì thôi, còn mặt dày đi mượn tiền người ta.
Thẩm Lạc Xuyên hơi mím môi, sau đó nói: "Nàng đợi ta một lát."
Hắn quay người chạy vào trong một cửa tiệm cách đó không xa, còn ta đứng ở đó tay chân không yên nhìn theo.
Đợi một hồi, hắn trở lại, trên tay có thêm một cái túi vải bố.
"Tốt rồi, giờ ta có tiền rồi, có thể cho nàng mượn rồi."
"..." Ta do dự: "Xin lỗi nhé. Ta không mượn nữa đâu, ngươi mau chuộc lại đồ đi."
Hắn cầm tay ta, rồi đặt chiếc túi vào tay ta. Chiếc túi nặng trịch.
"Không có nàng thì ta vẫn làm như thế, cuộc đời là vậy mà. Nếu nàng thực sự muốn cảm ơn ta chi bằng đồng hành cùng ta."
"Đồng hành cùng ngươi?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Là có ý gì?"
"Ta không biết gì về nơi này, giá cả các thứ ta đều không rõ. Nàng nghĩ xem, nàng một mình ta cũng đi một mình, chúng ta đi cùng nhau ít ra còn chăm sóc lẫn nhau được, còn tốt hơn đúng không?"
Thấy ta nghiêm túc suy nghĩ, hắn lại nói thêm: "Hơn nữa, nàng thân là nữ nhi ở bên ngoài một mình không an toàn, ta là nam nhi ở bên ngoài một mình cũng không an toàn (với khuôn mặt này nên mới thế đấy haha). Chúng ta quen biết như thế, dẫu sao cũng coi như là có duyên. Là ông trời cho chúng ta gặp nhau, đúng không nào?"
Hắn cứ nói, rồi hỏi lại ta như vậy làm ta cũng rối cả lên. Ta ngẫm nghĩ cũng không phải là không có lý.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ tốt của ta, coi như tỷ giúp đỡ ta một lần thôi được không?"
Ta lưỡng lự: "Ta ở lại thực sự là giúp ngươi sao?"
"Chắc chắn ngàn vạn lần." Hắn giơ tay lên thề, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Vậy được." Ta gật đầu: "Nhưng mà sau này ta vẫn sẽ trả tiền cho ngươi, cũng sẽ chuộc lại đồ trả ngươi."
"Được, ta đợi nàng." Thẩm Lạc Xuyên cười, lông mày cong cong, nhìn giống tiểu hồ ly.
Những ngày mới đến đây hai người bọn ta thuê phòng ở khách điếm.
Trong quá khứ nhìn cái giá này ta không chớp mắt lấy một cái, lấy bừa thứ gì đó trong túi càn khôn cũng đủ để ta trả tiền phòng cả đời.
Nhưng bây giờ lại khác! Trên người không có một đồng, có một đồng thì chỉ hận không thể bẻ thành hai.
Bọn ta thuê một gian nhà phía Đông Bắc thôn trang. Nói chung ở đây rẻ hơn nhiều so với ở khách điếm.
Ở đây có một cái sân nhỏ trồng cây cùng với hai căn phòng riêng.
Người trấn trên mê tín, nói trong vườn trồng cây không tốt, còn là một cái cây, tạo thành chữ "khốn" [1].
[1] Khốn: nghĩa là khốn khổ, khốn đốn, từ tiếng Trung như này 困, bên ngoài hình vuông giống vườn, ở giữa là hình cái cây ấy, nhìn ra không =)))
Do vậy, chủ nhà cho bọn ta thuê với giá rẻ.
Trái lại Thẩm Lạc Xuyên rất thích cái cây kia, khi đến xem phòng còn đứng dưới tán cây vui sướng khoa chân múa tay.
Nói là có thể treo một cái bàn đu dây ở đây cho ta, khi trời đẹp còn có thể ăn cơm ngoài trời.
Ngoài miệng ta nói ấu trĩ, nhưng trong lòng lại không ngừng tưởng tượng ra những khung cảnh ấy.
Trăng thanh gió mát, uống rượu xướng ca.
Đây chính là cuộc sống bình đạm mà ta vẫn hằng mong ước.
Gì mà tiên nhân vỗ đầu, kết tóc nhận trường sinh, tất thảy đều không liên quan đến ta.
Sống lâu như thế để làm gì? Vui vẻ vài chục năm, tàn hơi tóc bạc thì về với cát bụi, như thế là được rồi.
Không phí hoài một chuyến đến nhân gian.
Chủ nhà là một bà lão, sống cách đây không xa, chính là gian nhà ở đầu ngõ kia.
Bà ấy thấy bọn ta đáng thương, những đồ đạc có sẵn trong nhà cũng để lại tặng cho bọn ta luôn.
Ta và Thẩm Lạc Xuyên đều cảm thấy như thế không hay lắm, nhưng đưa tiền cho bà ấy thì bà cứ nói không cần, chỉ đành mua ít đồ mang qua.
Lão nhân gia thích ăn bánh quế hoa, giống ta.
Khi Thẩm Lạc Xuyên đi xếp hàng mua cũng mua luôn cho ta một phần.
Ta tìm việc làm ở một y quán.
Nhờ phúc sư tôn, mấy năm nay ta dùng không ít thuốc bổ, cũng gọi là học được ít ngón nghề.
Người ở đây đều là phàm nhân cả, cũng không bị bệnh tật gì quá khó chữa, đa phần là mắc mấy bệnh cảm cúm hoặc là đau răng, những bệnh này ta vẫn chữa được.
Ban đầu Thẩm Lạc Xuyên làm việc vặt ở nha môn, là do bà lão chủ nhà giới thiệu.
Kết quả bởi vì có thêm hắn, lượng khách ghé vào nha môn tăng đến chóng mặt, chủ yếu là các cô nương.
Chưa làm được hai ngày, hắn lại bày sạp bên đường bán tranh chữ, những cô nương kia vô cùng yêu thích.
Ta cũng trà trộn vào đám đông đến xem thử, có gì nói nấy, hắn vẽ thực sự cũng khá đẹp.
Không nói gì đến phong cách quý phái, nhưng ít ra phối màu cũng có điểm nhấn.
Thẩm Lạc Xuyên luôn thích bày sạp đối diện với y quán nơi ta làm.
Khi chính ngọ trời nóng bức, hắn liền đi vào không chịu đi ra, đòi uống nước đậu xanh.
Chạng vạng mặt trời xuống núi, hai người bọn ta vừa đi dạo quanh chợ, vừa mua luôn đồ ăn tối.
Cùng nhau sống như vậy cũng không tệ.
Bình luận facebook