• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (2 Viewers)

  • Chương 27~29

Chương 27: Anh có phải là đàn ông hay không?

"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì? Mới vừa. . . . . ."

Cửa chính hồ bơi đột nhiên bị mở ra, bác Phúc nghe thấy tiếng ồn ào liền dẫn người xông tới, dường như không ngờ sẽ nhìn thấy chuyện như vậy nên ông nhất thời ngây ngẩn cả người, ngay cả mười bảo an phía sau cũng thế.

"Đi ra ngoài!"

Cho đến khi một tiếng quát vang lên, bác Phúc mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng dẫn người lui xuống, hơn thế nữa còn nhân tiện khép cửa lại.

Còn Xá Cơ Hoa hình như cũng không kịp phản ứng, cho đến khi ngực thấy đau xót, cúi đầu xem xét mấy móng vuốt đang đặt lên bánh bao trắng của mình, mắt càng mở to hơn, tiếp theo đó một tiếng thét chói tai muốn banh cả nóc nhà lập tức đập vào màng nhĩ.

"A. . . . . ."

Trong tiếng the thé, mỗ nữ nào đó liền biến sắc, hùng dũng quát to: "Cái đồ lưu manh háo sắc này, tôi nhất định phải phế anh!".

Mắt to hung dữ nhíu lại, đầu mãnh liệt đập về phía sau, thừa dịp phía sau buông lỏng, xoay người huých khủy tay vào ngực tên mới vừa động đực, hai chân bị giữ chặt cũng nhân cơ hội này lập tức co lên, hung hăng đạp tới gốc rễ vừa áp chặt vào mông mình.

Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên bị đánh, còn chưa kịp rên lên một tiếng, liền cảm giác một luồng nhiệt lưu từ trong mũi trào ra, nhất thời trở tay không kịp, tiếp đó ngực lại bị trúng một kích, nếu như không phải anh phản ứng nhanh hơn, thì cú đá tiếp theo đang hướng vào vị trí quan trọng kia hậu quả khó mà lường được.

"Đáng chết!" Lau vệt máu trên mũi đi, mặt Huyền Vũ Thác Hàn tối đen như mực.

Cô gái đáng chết, rất tốt, chưa từng có ai dám đối xử vô lễ với anh như vậy.

"CMN, đồ lưu manh thối, dám sờ ngực tôi, lại còn dám mắng tôi đáng chết! Nhìn bà cô đây dễ bắt nạt đến thế sao? XXOO nhà anh, hôm nay tôi sẽ cho anh nếm thử xem, ai mới là đáng chết!".

Lại dám bóp “meo meo” của cô, con bà nó, ăn đậu hũ của cô ngon đến vậy sao? Bây giờ lại còn dám mắng cô đáng chết? Thật tức quá mà.

Xá Cơ Hoa bực bội khó chịu liền thẳng tay đấm đá, mặc dù trong nước hành động không tiện bằng trên đất, nhưng sức lực không kém là bao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp hiện tại âm u hung dữ.

Nhưng, những lời vừa rồi chẳng phải chưa đánh đã khai sao ( dĩ nhiên, cô nhóc thiếu gân nào đó đã sớm quăng chuyện đêm đó đến xó xỉnh nào rồi )? Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa chỉ ôm chút hoài nghi, nhưng vừa nghe thấy mấy chữ lưu manh thối, đáy mắt tối tăm nhất thời lóe sáng.

"Thật sự là cô! Đáng chết, thế mà lại dám đưa mình tới tận cửa, rất tốt!"

Lúc này Huyền Vũ Thác Hàn đã chân chính bị chọc giận, lần đầu tiên sau hai mươi tám năm lý trí bị ném ra sau ót, theo nước di động, không chút nào thương tiếc trực tiếp nghênh đón, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ác độc.

"Đồ lưu manh thối. . . . . .", người này thế nhưng lại ra tay với phụ nữ?

"Cô gái đáng chết, thử gào lên nữa xem!", anh chàng nào đó bị chọc giận không chút lưu tình lên tiếng!

Đột nhiên bị quyền phong lao tới, mỗ nữ nhất thời hô lớn: "A, con mẹ nó, anh có phải là đàn ông hay không!". Thậm chí ngay cả phụ nữ cũng….

"Có phải là đàn ông hay không không phải cô đã sớm biết!". Nhớ tới hành động đêm đó của người phụ nữ này, đáy mắt của anh lập tức âm trầm xuống.

"Biết anh bị XO!"

Ngoài cửa hồ bơi, mắt bác Phúc lóe lên kinh ngạc, liếc nhìn này cánh cửa đang đóng chặt, trong tiếng huyên náo câu nào câu nấy đều ‘ liếc mắt đưa tình ’ liền bất đắc dĩ lắc đầu mở cửa ra.

Phía ngoài ánh nắng tươi sáng, chiếu lên những con sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, nhưng lúc này bên trong hồ bơi lại không hề yên tĩnh, hai bóng dáng ướt đẫm dường như đã đánh đến đỏ mắt rồi, không hề chú ý đến việc cảnh xuân có lộ ra ngoài hay không, chỉ còn lại tiếng nước rầm rầm rào rào, kèm theo tiếng mắng mỏ vang lên không ngớt.

Xá Cơ Hoa liên tiếp tránh né quyền cước của Huyền Vũ Thác Hàn, ở trong nước vốn đã tổn hao thể lực, huống chi nam nữ cách biệt, không bao lâu sau, thân thể đã có chút chịu không nổi.

Cứ tránh né mãi như vậy cũng không phải là biện pháp hay, quả đấm của người đàn ông kia ở trong nước đều rất mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết công phu của anh ta tuyệt đối không dưới cô.

Nhìn quả đấm đang lao tới, trong mắt đột nhiên lóe sáng, Xá Cơ Hoa đột nhiên nghiêng người, trong nháy mắt giơ tay lên rồi hung hăng bổ xuống.

Nhưng Huyền Vũ Thác Hàn bản lĩnh hơn nhiều, nhanh nhẹn ra tay trước cả Xá Cơ Hoa, chân dưới nước như rắn nước quấn quanh người đằng trước, trong nháy mắt cả người Xá Cơ Hoa liền mất ổn định ngã vào trong nước.

Hừ, người đàn ông này xuống tay thật CMN không chút lưu tình, chẳng lẽ anh ta không hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì? Xá Cơ Hoa nhất thời không kịp phòng bị sặc vài ngụm nước hồ, tay chân vùng vẫy từ trong nước giãy giụa đứng dậy.

Nhưng đầu còn kịp ngoi lên, trí óc còn chưa tỉnh táo, đã bị một cánh tay bền chắc túm lấy lôi lên bờ.

"Khục, khụ khụ! Anh...mau buông tay!". Xá Cơ Hoa bị ném lên bờ, toàn thân thiếu chút nữa rụng rời, còn chưa kịp kêu rên, lại bị người nào đó nhấc lên.

Da thịt cô trời sinh đã trắng như tuyết, đặc biệt dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ mềm mại nõn nà, trái ngược hoàn toàn với làn da màu đồng của Huyền Vũ Thác Hàn.

"Hừ! Buông tay?". Nhìn cô gái đang giãy giụa trong tay mình, Huyền Vũ Thác Hàn giễu cợt hừ lạnh một tiếng cũng không để ý đến vết hằn đỏ thẫm trên làn da trắng nõn: "Không phải đã nói với cô, dám trêu chọc người của tôi tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt sao?! Thế mà lại tự mình đưa tới cửa!".

Nụ cười này quá chói mắt, con mẹ nó, rốt cuộc cô đã chọc vào người nào, rõ ràng chính tên này đã trêu chọc cô, bây giờ lại còn ác nhân cáo trạng trước, thế mới nói đám đàn ông tất cả đều khốn kiếp hết.

Nếu như không phải lúc này cô rơi vào thế hạ phong, thì nhất định sẽ đánh cho tên này răng rơi đầy đất, nhưng hiện tại….

Xá Cơ Hoa vừa giùng giằng kéo tay mình lại, vừa lấy tay che đi phần ngực tuyết trắng mê người, trong chớp mắt thoáng mờ mịt quay đầu nhìn người trước mặt, cất tiếng nói mềm mại sau khi bị sặc nước lại trở nên khàn khàn: "Này, đau quá, anh... anh thả tôi ra trước đã được không?"

Đôi mắt thâm trầm của Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhíu lại, tay càng nắm chặt hơn, nhìn cô không chớp hỏi: "Nói, ai phái cô tới đây, cô rốt cuộc là ai?". Có thể đi vào Tiêu Vân Các này, rốt cuộc cô có thân phận gì?

CMN, có lời gì không thể bình tĩnh nói sao? Nhất định phải lôi kéo cô thế này mới hài lòng à?

Xá Cơ Hoa nhíu chặt mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, uất ức nhìn anh, hiongj nói cũng trở nên mềm mại khiến người nghe cũng nổi hết cả da gà nói: "Tôi...tôi là người giúp việc do lão phu nhân phái tới, Phúc quản gia muốn tôi tới dọn dẹp hồ bơi!".

Tuy nhẹ nhàng là thế nhưng nếu như cẩn thận chú ý, nhất định sẽ nghe được tiếng nghiến răng khe khẽ của cô.

"Lão phu nhân?". Cô gái này chính là nữ giúp việc mà bà nội anh phái tới? Con bà nó, cái quỷ gì đang diễn ra ở đây?

"Đúng đúng, chính là lão phu nhân sai tôi tới, anh thả tay ra đi có được không, tôi đau đến sắp chết rồi đây này!".

Ánh mắt thâm thúy tối lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn xuống cánh tay đang bị mình siết chặt của Xá Cơ Hoa, đây cũng chính là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát một người phụ nữ thế này.

Mày liễu cong cong lúc này đang nhíu lại, tuy thế nhưng hề mất đi vẻ xinh đẹp, đôi mắt to tròn hơi mê mang, cánh mũi đẹp đẽ tinh xảo, má khẽ ửng hồng, đôi môi anh đào đỏ mọng, mặt trái xoan trong suốt như ngọc, xương quai xanh bị nửa cánh tay đặt lên tạo thành khe rãnh mê người, trơn mềm trắng nõn như băng như tuyết.

Không ngờ nhìn dáng vẻ như một bé gái vị thành niên nhưng dưới lớp quần áo này lại là mọt thân hình quyến rũ đến vậy, đột nhiên, bụng dưới lại trở nên nóng ran, hầu kết của Huyền Vũ Thác Hàn không tự chủ đưa lên đưa xuống, tròng mắt đen cũng từ từ thẫm lại.

☆, Chương 28. Mau mở miệng, nếu không thì không khách khí

Editor: trang bubble ^^

Bên hồ bơi, một trắng một mạch, một cao một thấp, hai người cứ như vậy anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, tăng thêm một chút mập mờ không biết tên ở dưới sóng nước khúc xạ thoáng lấp loáng.

Thoáng thấy ánh mắt anh nhìn cô, Xá Cơ Hoa không khỏi giật mình một cái, sống lưng nhất thời dâng lên một luồng lạnh lẽo kích thích kinh sợ, anh kia là ánh mắt gì chứ?

Tay dùng sức giãy giụa muốn kéo về, lần đầu tiên thật sự lắp bắp nói; "Này, anh...Anh, anh buông tôi ra, tôi còn phải đi báo cáo." Bước chân trực giác muốn lui về phía sau cách xa anh ta.

Dường như sau một giây, ánh mắt từ từ nóng rực lên kia sẽ giống như muốn ăn cô, khiến Xá Cơ Hoa bắt đầu nhanh chóng nổi da gà, mặc dù không hiểu nhiều lắm ở phương diện kia nhưng không có nghĩa cô chính là người ngu ngốc.

Thấy bộ dáng cô hoang mang sợ hãi, đáy mắt Huyền Vũ Thác Hàn thoáng xẹt qua một chút vui vẻ, thay đổi sự tức giận mất khống chế lúc trước, gương mặt tuấn tú nhếch lên một vệt cười tà.

Lúc này mới nhớ tới trước đó người phụ nữ này đã phách lối đến cỡ nào, từ xưa tới nay chưa từng có người nào có thể chọc anh sau đó còn có thể yên vui, thấy vẻ mặt cô lúc này, khóe miệng cười tà kia không khỏi sâu hơn.

"Vậy cô nói một chút, lão phu nhân phái cô đến làm cái gì?" Thiết chưởng đột nhiên nắm chặt vừa dùng sức, giữ ôm cô vào trong lòng, cười tà cúi đầu, môi mỏng gợi cảm trêu đùa hỏi như có như không ở vành tai cô.

Xá Cơ Hoa run rẩy lập cập, người đàn ông này không phải là biến thái chứ? Mới vừa rồi còn mặt hung thần ác sát, giống như hận không thể bóp chết tươi cô, vậy mà bây giờ một mặt cười gian đối với cô.

Trong lòng Xá Cơ Hoa lạnh đến buồn nôn một hồi, khi anh đụng chạm vành tai thì ngay sau đó cô vội vàng quay đầu, lập tức lui về phía sau.

Nhưng Huyền Vũ Thác Hàn lại giống như sớm đoán được, dùng một tay kia vòng qua tấm lưng trắng nõn như tuyết của cô, hai người dán chặt ở chung một chỗ lần nữa.

Chỉ thấy khóe môi tà tà của anh thoáng nâng lên nụ cười ác liệt, "Cô sợ cái gì? Lại không ăn cô, nhiều nhất chính là. . . . . . Như vậy." Lời nói dừng lại, anh liền lấy xu thế sét đánh, vừa lên tiếng bèn hung hăng cắn ở trên bả vai tuyết trắng nõn nà này.

"A!" Đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức trên bả vai, Xá Cơ Hoa cảm giác hàm răng lọt thật sâu vào trong bả vai kia, thoáng chốc vang lên tiếng giết heo tung nóc nhà.

Lúc này, danh hiệu quen thuộc kia, một từ ‘Bệnh chó điên’ bỗng nhiên chợt lóe ở trong đầu, mặt Xá Cơ Hoa liền biến sắc, nhất thời cũng không kịp nhớ cái gì, đôi tay mạnh mẽ chống đẩy người đàn ông hung ác cắn bả vai cô không buông.

"Cứu mạng. . . . . . Chó điên, mau mở miệng!" Thảm rồi, nghe nói bị người mắc ‘bệnh chó điên’ này cắn thì sẽ lây bệnh đấy!

Làm sao cô lại xui xẻo như vậy, vừa đến đã gặp phải chuyện này.

Chó điên? Vốn chỉ muốn cho cô chút dạy dỗ, Huyền Vũ Thác Hàn vừa nghe thì khóe mắt giựt giựt, mày kiếm vừa nhíu, tâm tình mới vừa tốt liền biến mất không còn tăm hơi. Người phụ nữ đáng chết này, rất tốt, vậy mà dám mắng anh chó điên, thật sự là rút ra không đủ dạy dỗ.

Cảm giác hàm răng trên bả vai lại lọt vào một chút, đau đến Xá Cơ Hoa mồ hôi lạnh không ngừng, bản tính này cũng không giấu nổi rồi, cắn răng quát lên; "Chó điên, nhanh, mau mở miệng, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí."

Tay không bị anh kéo vừa đẩy vừa đấm ở trên người anh vẫn không lay chuyển anh được nửa phần, đây chính là chênh lệch trời sinh giữa đàn ông và phụ nữ!

Không khách khí? Người phụ nữ đáng chết, lại còn dám lớn lối như vậy, tròng mắt đen thâm thúy nguy hiểm của Huyền Vũ Thác Hàn nửa nheo lại.

TM, cắn cô đúng không? Muốn chết thì cùng chết, dieenddafnleequysddoon Xá Cơ Hoa nhe răng vừa hít sâu, răng trắng vừa lộ, thoáng chốc cũng hung hăng cắn tới trên bả vai anh.

"Ách!" Lông mày Huyền Vũ Thác Hàn cau lại rên lên một tiếng, cô lại dám cắn anh? Vẻ mặt khó coi rồi, thật sự là người phụ nữ không biết sống chết, buông hàm răng ra, tay vượn dùng sức bèn muốn kéo cô từ trên người ra.

Nhưng cô gái nào đó đâu chịu cứ thua thiệt như vậy chứ, lần này đổi thành cô liều chết lôi anh, chính là không thả miệng.

"Cô kia, cô buông ra cho tôi." Vẻ mặt Huyền Vũ Thác Hàn khó coi gầm nhẹ nói, tuy rằng chút đau đớn này đối với anh không coi là cái gì, nhưng người phụ nữ này cũng đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người đàn ông như anh.

Buông ra? Anh nghĩ hay thật, thật sự coi cô là kêu thì tới vẫy thì đi hay sao? Anh nói chưa dứt lời, vừa nói chuyện, Xá Cơ Hoa lại dùng hết tất cả hơi sức hung ác cắn.

"Đáng chết."

Ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn rét lạnh, thân thể nhất thời căng thẳng, không nhìn hàm răng còn cắn trên bả vai, một tay bèn nhấc cô lên ném về phía trong hồ bơi.

"A!"

Một tiếng ‘Tõm!’, ở trong hồ long lanh dưới ánh mặt trời liền nổi lên một đợt bọt nước.

‘Ùng ục ùng ục’ Tiếng kêu sợ hãi của Xá Cơ Hoa còn chưa có hạ thấp thì liền bị sặc uống vài ngụm nước.

"Khụ! Khụ. . . . . ." Bản năng vội vàng giãy giụa đứng lên từ trong hồ bơi, Xá Cơ Hoa sặc đến nước mắt nước mũi cũng chảy ra, vuốt nước trên mặt, mắt to hồng hồng hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông đôi tay ôm ngực bên cạnh bờ; "Khụ, anh, khụ khụ. . . . . ."

"Tôi thế nào?" Gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng nâng lên nụ cười giễu cợt mắt lạnh nhìn xuống cô, dáng người kia khúc xạ ở dưới ánh nứơc lại giống như là một vương giả cao cao tại thượng nhìn xuống nô bộc của anh ta.

"Khụ! Anh...Anh TM bệnh thần kinh, nổi điên làm gì chứ." Vậy mà thiếu chút nữa cô chết đuối.

Đàn ông đáng chết, thật là nên cầm cái cưa đến, cắt anh ta thành miếng lại lấy đi hầm cách thủy, tức chết cô rồi, hàm răng cũng sắp cắn đứt, vậy mà mới cắn rách chút da.

"Bệnh thần kinh? Cô thật đúng là dám kêu lên, chẳng lẽ cô cũng không biết tôi là ai?" Thấy bộ dáng cô giận đến nhe răng nứt răng tức cười, lửa giận ở đáy lòng lại ngừng, khóe miệng ác liệt nhếch lên cười tà.

Lần đầu tiên Huyền Vũ Thác Hàn phát hiện, người này trời sinh đã có thói hư tật xấu ác tục, đặc biệt là thấy cô giận đến giơ chân thì tâm tình không khỏi trở nên vui vẻ.

Nghe vậy, cô gái nào đó trong nước vô cùng không nể mặt nói; "Anh TM là người nào liên quan chuyện P tôi chứ." Ở trong nước thăng bằng ổn định thân thể, Xá Cơ Hoa vội vàng mặc áo lót móc trên một tay.

Nhưng lại không cẩn thận liếc thấy trên bả vai còn dấu răng thấm máu, nhất thời mặt biến sắc ngẩng đầu quát lên về phía anh; "Đồ bị bệnh chó điên, tuy rằng anh có bệnh, luật pháp cũng có thể châm chước, phí tổn thất tinh thần này coi như xong, nhưng dù như thế nào, anh cũng phải bồi thường tôi tiền thuốc thang." Bệnh chó điên này chắc sẽ không truyền nhiễm rất nhanh chứ?

Nghe vậy, chỉ thấy khóe miệng cười tà của người đàn ông nào đó lập tức cứng đờ; "Cô nói cái gì? Đồ bị bệnh chó điên?"

Là nói anh? Nhìn người phụ nữ trong nước quát lên, trang@dđlqđ@bubble editor giờ mới hiểu rõ ra, Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên có loại xúc động muốn bóp chết cô, thì ra là cô mới vừa mắng chó điên, lại là ý nói anh bị bệnh chó điên?

"Bị bệnh thì nhanh ngây ngô ở bệnh viện, đặc biệt ‘Bệnh chó điên’ động một chút là cắn người linh tinh giống như anh. Đây chính là sẽ hại chết người, hôm nay thật TM xúi quẩy, gặp phải anh cũng không biết là tôi bị vận rủi tám đời gì. . . . . ." Xá Cơ Hoa càng nói thì cảm giác càng nguy hiểm, vội vàng dùng nước trong rửa vết thương trên vai, thật giống như dính vào bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng gì đó.

Cái gì? Gặp phải tôi lại là vận rủi tám đời? Cô vừa dứt lời, chỉ thấy trong nháy mắt vẻ mặt Huyền Vũ Thác Hàn cực lạnh xuống, trong tròng mắt đen cũng chuyển động một cỗ tức giận dữ dội kinh người, người phụ nữ trời đánh này. . . . . .

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, đột nhiên, Xá Cơ Hoa cảm thấy một luồng ớn lạnh dâng lên từ sống lưng, trực giác vừa ngẩng đầu nhất thời rùng mình một cái.

Chỉ thấy người đàn ông tuấn dật tà mị ở bờ bên cạnh, gương mặt đen, khóe miệng còn lây dính một tia máu đỏ, ánh mắt doạ người nhìn chằm chằm cô, đi từng bước từng bước về phía cô.

Chương 29: Anh ... anh muốn làm gì?

Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ..... , die,n; da.nlze.qu;ydonn..

"Này, anh...anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, hãy tránh xa tôi trong vòng năm mét, nếu không quả đấm của tôi sẽ không nể tình."

Nhìn anh càng ngày càng tới gần, Xá Cơ Hoa âm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ nếu lúc này anh nhào tới cắn cô thì chứng tỏ anh cũng giống như chó điên.

Xá Cơ Hoa âm thầm lùi lại phía sau, đôi mắt tròn to nhìn thẳng vào anh, phòng hờ khi anh đến gần thì sẽ nhanh chóng tìm cách chạy trốn và la toáng lên để kêu người đến giúp đỡ.

Ngược lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô càng ngày càng lui về phía sau, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên lạnh lẽo, có cảm giác khó chịu thầm nghĩ cô ấy có vẻ mặt như thế là có ý gì? Anh đường đường là một chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia lại hiếp đáp cô ngay ở đây sao? Rốt cuộc cô nghĩ anh là ai? Chính là hổ báo hung dữ muốn ăn thịt cô sao? Cô lại còn ngốc nghếch đến nỗi nghi ngờ anh là chó điên nữa chứ.

Đáng chết, mặc kệ có chuyện gì, nếu giờ đây cô có biểu hiện thế này thì cũng có nghĩa rằng cô đang xem thường anh. Nghĩ vậy, ngọn lửa trong lòng anh lại càng bùng cháy dữ dội.

Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay lau máu đỏ trên khóe miệng mình, tròng mắt đen toát ra lửa giận nhìn cô đang lùi dần về phía sau, mở miệng giễu cợt hừ lạnh nói: "Hừ! Cô không nể mặt sao? Thật là phách lối, vậy tôi cũng thật sự muốn xem rốt cuộc cô không nể mặt tôi ra sao."

Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vừa dứt, ở phía bên kia bờ một bóng dáng nhảy xuống hồ bơi gần đó.

Má ơi! Lại phát tác rồi sao?

Khuôn mặt Xá Cơ Hoa biến đổi, thừa lúc anh chưa có động tĩnh, cô lại chạy trối chết tới bờ với tốc độ thần tốc, nhảy xuống hồ và bơi sang bờ bên kia. Sau đó cô lên bờ, cầm rương hành lý của mình và chạy ra cửa.

Một ánh mắt giết người được phóng ra như muốn ăn tươi nuốt sống người vừa chạy ra đến cửa kia.

"Người phụ nữ đáng chết."

Trong hồ bơi, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô gái cởi bỏ PP để chạy trốn, hàm răng anh cắn lại nghe tiếng kêu "lách cách". Ánh mắt lóe lên tia giận dữ không thể nào khắc chế nổi, trong lòng lại như có ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt lòng anh. Nhìn dáng vẻ anh lúc này giống như là một cuồng sư đang bị ai đó chọc giận.

‘Rầm ’quả đấm phát tiết rơi vào trong nước, phản chiếu khuôn mặt dữ tợn và ánh mắt thể hiện tức giận tột độ, giống như ngọn lửa đang bùng cháy muốn thiêu đốt những chướng ngại vật trước mặt nó, "Trốn hả? Đáng chết, tôi xem cô có thể trốn đi đâu."

. . . . . .

Giữa trưa, mặt trời lên cao, khí trời oi bức như muốn đốt cháy da người.

"Hô, hô! Má ơi, đã thoát rồi, rốt cuộc chó điên này là ai? TM mà rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì đây?"

Khuôn viên biệt thự vẫn còn có chỗ để trốn, một cô gái thở không ra hơi, yếu ớt vịn vào góc tường thỉnh thoảng lại quay đầu liếc về phía sau giống như nhìn xem có mãnh thú nào đang đuổi theo hay không.

Khi xác định không có ai theo mình ở phía sau, Xá Cơ Hoa mới thả lỏng người, lúc này cô mới nhận thấy trên người mình đầy mồ hôi, từng giọt mồ hôi rơi xuống ướt áo. Gì vậy? Không nghĩ ngợi nhiều, cô vội vàng khoác chiếc áo lên người để che đậy vệt nước thấm vào áo mình.

Nhưng khi cô mới vừa mặc chiếc áo khoác vào thì đột nhiên cô nghe sau lưng mình vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm.

"Sao cô lại ở đây?" Bỗng đâu bác Phúc xuất hiện sau lưng cô, nãy giờ ông đứng ở trong góc cau mày theo dõi động tĩnh của cô gái đang lén lén lút lút nhìn trước ngó sau như sợ ai phát hiện ra mình.

Giọng nói ông vang lên đột ngột khiến Xá Cơ Hoa sợ hết hồn, nhưng khi cô nhận ra đó là quản gia thì cô cũng chợt định thần, âm thầm lau mồ hôi, bắt đầu lên tiếng.

"Cháu. . . . . ." Xá Cơ Hoa kéo dài giọng mình.

Vốn chưa biết trả lời thế nào, lại như nhớ ra điều gì, nhanh như chớp ánh mắt to tròn di chuyển liếc qua liếc lại, miệng cười hì hì còn tay cũng vội kéo rương hành lý bước đến "Quản gia, cháu đến trình diện ạ."

Lão phu nhân ra tay hào phóng như vậy, thì cô cũng không thể cứ như vậy mà đi. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Nếu cô bỏ đi như thế chắc chắn Vũ sẽ nổi giận. Huống chi, cô còn chưa lấy lại được tài liệu kia, tiền cũng còn chưa tới tay thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy được.

Mà quả thật nơi này cũng thật quái dị. Tiêu Vân lớn như vậy mà không có một bóng người, dù vậy cô đi đến đâu cũng có người phát hiện ra mình. Mà những đồ vật ờ đây lại sang trọng đến nỗi ai thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi. Đây không phải là dụ dỗ người khác thì là gì?

Nhưng hình như cô đã quên một việc, dù thế nào cô cũng chỉ là một người ngoài, lén lút vào đây mà chưa được sự cho phép của chủ nhân vả lại nơi đây còn có bảo vệ.

"Trình diện sao ?" Bác Phúc với dáng vẻ uy nghiêm nghi ngờ nhìn cô, nhưng cũng chỉ trong vài giây thôi. Sau đó ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, xoay người ra ngoài sân nói "Cô đi theo tôi."

"Đi đâu?" Xá Cơ Hoa vội vàng kéo rương hành lý của mình, hấp tấp chạy theo sau, vừa đi vừa hỏi. Ánh mắt tròn to lóe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chốc chốc lại nhìn ngang liếc dọc bốn phía như đang tìm kiếm ai.Mãi cho đến khi chiếc nón trên đầu cô đột nhiên rơi xuống đất thì cô mới bừng tỉnh.

"Về sau, công việc của cô là chăm sóc vườn hoa này, lát nữa cô cũng đừng nên đi lung tung, cứ ở đây là tốt nhất." Khuôn mặt bác Phúc cũng dịu hẳn xuống, ông chân thành nhắc nhở cô.

Nghĩ lại lúc trước, ông cũng đã từng nhiều lần quan sát cô. Ông là người chăm nom thiếu gia từ nhỏ đến lớn, ông hiểu tính tình thiếu gia hơn ai hết nhưng ông chưa từng nghĩ tới một người phụ nữ khiến thiếu gia vui thích, mến yêu lại là cô gái nhỏ đang đứng trước mặt ông đây. Vậy bây giờ ông có nên đi báo với lão phu nhân hay không đây?

"Quản gia, ông thật sự muốn cháu xử lý vườn hoa sao?" Xá Cơ Hoa nhìn quanh bốn phía thấy tất cả các loại hoa đã nở, mắt mở to vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi quản gia.

Ai cũng nói việc làm vườn không phải là việc đơn giản nhưng cũng không quá cực khổ, nhưng đối với một cô gái nhỏ mới chân ướt chân ráo vào đây thì quả là không phải chuyện dễ.

Nhìn cô, ánh mắt sắc bén của bác Phúc cũng chợt dịu lại nói: "Lão phu nhân sai cô tới đây sao? Cô cứ ở đây ngoan ngoãn làm việc thật tốt, chiều nay tôi sẽ dạy cô nên làm gì. Còn bây giờ tôi dẫn về phòng dành cho người giúp việc và nghỉ trưa ở đó."

"Không cần chờ đến chiều, bây giờ cháu cũng có thể bắt đầu làm việc. Trước kia cháu đã từng làm công việc này nên cháu nhất định sẽ làm tốt."

Xá Cơ Hoa tự hào nói, thậm chí cô cũng không chờ bác Phúc lên tiếng mà trực tiếp ném rương hành lý của mình sang một bên. Cô kéo lại chiếc nón rộng vành, một tay cầm dao bổ xuống, còn một tay vác cuốc, đưa về phía bác Phúc cười ha hả: "Cháu bắt đầu làm việc đây." Nói xong, cô đi thẳng về hướng vườn hoa, vừa đi vừa huýt lên điệu nhạc vui vẻ.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn, ngang tàng, đầy khí phách của cô đi thẳng đến vườn hoa, nét mặt nghiêm trang vốn có trên khuôn mặt lão Phúc bỗng dịu lại, không còn bất kỳ oán trách và bất mãn nào nữa.

"Chẳng lẽ những chuyện xảy ra lúc trước đều là hiểu lầm?" Bác Phúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn kỹ bóng dáng cao gầy của Xá Cơ Hoa, trong lòng đầy hoài nghi.

Mà bốn phía quanh đây cũng không thấy ai. Thật ra nơi đây đều có gắn camera quan sát cho nên ngay từ lúc cô bước vào đây, mọi hành động cử chỉ của cô đều không thoát khỏi cặp mắt của ông.

Một lát sau, bác Phúc liếc nhìn Xá Cơ Hoa đang đứng đó chuẩn bị bắt đầu công việc làm vườn, sau đó ông xoay người rời đi, gương mặt hiền hòa vừa đi vừa lẩm bẩm "Lão phu nhân đã sắp xếp như vậy chắc là không có chuyện gì đâu. Tuy cô gái này cũng có khuyết điểm nhưng xem ra vẫn không tệ, chắc mình cũng nên bẩm báo với lão phu nhân một tiếng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom