• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (1 Viewer)

  • Chương 33~35

Chương 33: Đừng đùa quá trớn.

Editor: Heisall

"Ừm!" Đầu Huyền Vũ Thác Hàn hơi nghiêng về một bên liếc nhìn anh ta, giọng nói từ tính mang theo nguy hiểm: "Đừng đùa quá trớn, tôi còn chưa muốn chuyện bên này vỡ lở ra."

"Yên tâm, tôi sẽ liệu tình hình mà xử lý." Dứt lời, La Vũ Hiên liền xoay người đi về sảnh bên kia.

Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt về phía mới vừa lóe lên tia sáng, khóe miệng nâng lên một nụ cười quỷ dị như có như không, thảnh thơi cất bước đi về phía sảnh lớn của khách sạn.

‘Cộp cộp. . . . . .’

Tầng hai, trên hành lang dài hoa lệ lại xa xỉ, cách mỗi mười mét liền treo một chiếc đèn thủy tinh, rất tốt để ẩn nấp.

Núp trong bóng tối, từ khi nhận được tin tức liền bắt đầu len lén đi vào ẩn nấp ở đây, Hoàng Bộ Tuyết lén lút bò đi, gương mặt xinh xắn, nhưng đôi mắt bồ câu kia, lại bởi vì người ở trong đại sảnh lầu một, mà cứ chớp động sáng loáng.

Nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, lão đại thần bí trong truyền thuyết của giới kinh doanh đang ở lầu dưới, trên gương mặt xinh đẹp của Hoàng Bộ Tuyết cũng không nhịn được hiện lên sự hưng phấn, đáy lòng kích động không thôi tự lẩm bẩm: "Mới vừa trở lại, đã bắt mình chạy đến đây, để xem lần này, chủ biên kia (chủ tòa soạn) còn dám mặt nặng mặt nhẹ coi thường mình nữa hay không."

Hàaa...! Nghĩ đến tiền thưởng tháng này kiếm được, thì càng hăng say hành động.

Chỉ thấy Hoàng Bộ Tuyết xách theo máy chụp hình, ngay khi Huyền Vũ Thác Hàn tiến vào, thì máy chụp hình trên tay không ngừng chụp lia lịa, vì để tránh bị phát hiện, cô còn cố ý quỳ rạp trên mặt đất, để có thể đạt tới hiệu quả tốt hơn, cô còn bò trườn để di chuyển vị trí.

Cho đến khi bóng dáng bước vào đại sảnh ở lầu dưới, Hoàng Bộ Tuyết mới đứng dậy từ trên đất, vội vàng nhoài người về phía trước tìm một khe cửa, nhưng bước chân còn chưa kịp nhắc lên, đột nhiên cổ áo cô bị người kéo lui về phía sau.

"Á! Ai đó? . . . . . ." Cổ áo bị kéo căng, vẫn còn duy trì tư thế đang đi tới của Hoàng Bộ Tuyết, lông mày liền nhíu lại, theo bản năng xoay người, quay đầu lại nhìn.

Mà liếc thấy sau lưng không biết khi nào xuất hiện một người đàn ông, sắc mặt Hoàng Bộ Tuyết rét lạnh, một tay túm chặt máy chụp hình, một tay thì trở tay kéo cổ tay phía sau qua theo bản năng, hai chân lấy đà, trực tiếp ra đòn ném qua vai!

Thân thể cao lớn bỗng nhiên nhào lên phía trước, gương mặt tuấn tú nhăn lại, động tác đột ngột như vậy, khiến cho người luôn cẩn thận như La Vũ Hiên cũng không ngờ đến, nếu như không phải công phu của bản thân không tệ, có lẽ mới vừa thật sự sẽ bị té xuống đất.

Ổn định lại bước chân, đôi mắt dưới mắt kính của La Vũ Hiên lóe lên một tia ánh sáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Bộ Tuyết, liền ra tay phản đòn, muốn ném người ra ngoài.

Hoàng Bộ Tuyết không nghĩ tới sẽ gặp được cao thủ, dưới chiêu phản đòn mạnh mẽ, liền nhanh trí phản ứng kịp, thân thể nhanh nhẹn nghiêng người bay lên không lật người lại, nhất thời hai người mặt đối mặt.

"Anh làm gì thế, sao đột nhiên lại đánh lén tôi?" Vừa lạnh lùng thốt ra, lập tức tặc lưỡi!

Mẹ nó, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, lúc này Hoàng Bộ Tuyết mới giật mình, trong cái giới săn ảnh này, nếu cô không nhầm thì người đàn ông trước mắt này chính là trợ lý đặc biệt ở bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, tuy có rất nhiều người cho rằng anh ta là một người lịch sự nho nhã, người đàn ông nhã nhặn như gió xuân.

Nhưng cô lại không cho là như vậy, mặc dù cô mới vừa trở về từ nước Mĩ, nhưng ở Mĩ cô đã sớm nghe nói đến những trợ lý đặc biệt bên cạnh tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Huyền Vũ này rồi, mỗi người một sở trường, mặc dù không có người nào thật sự hiểu rõ năng lực thực tế của bọn họ, nhưng tuyệt không phải người bình thường!

Mà trong ba người, người trợ lý đặc biệt nhìn có vẻ như vô hại, La Vũ Hiên, lại là người xảo trá nham hiểm nhất, từ thủ đoạn xử lý công việc của anh ta, có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.

Hoàng Bộ Tuyết âm thầm bước lui về sau nửa bước! Che chở máy chụp hình thật chặt, dưới ánh mắt của La Vũ Hiên, trên trán hơi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như vậy, giọng nói trong trẻo lại lạnh như gió núi: "Nếu không có việc gì, vậy tôi cũng không làm phiền."

Dứt lời, Hoàng Bộ Tuyết liền xoay người bước nhanh về phía cửa.

"Cầm theo đồ còn muốn đi?"

Ngay khi cô vừa bước chân ra, cánh tay liền bị một bàn tay bắt được, kéo về phía sau, đồng thời, một bàn tay khác nhắm thẳng về phía máy chụp hình đang treo trước ngực cô kéo qua.

La Vũ Hiên mới vừa nhìn thấy đáy mắt cô thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị vẻ lạnh lùng thay thế.

Những tay săn ảnh có thể còn phiền toái hơn cả phóng viên, hơn nữa còn đáng ghét hơn nhiều, cho nên đám người Huyền Vũ Thác Hàn luôn luôn nhạy cảm với những thứ này có thể gọi là ‘ruồi nhặn’ này, nhưng không ngờ một cô gái có vẻ ngoài đẹp lạnh lùng như vậy, lại có thể là chó săn (những người săn ảnh hay paparazzi). . . . . .

Mặt Hoàng Bộ Tuyết liền biến sắc, duỗi tay ra đánh mạnh vào bàn tay của anh một cái: "Anh làm gì thế?"

La Vũ Hiên nhíu mày, liếc mắt nhìn cô, mu bàn tay vẫn còn cảm giác nóng hừng hực, cô gái này. . . . . .

Đáy mắt chợt lóe lên tia tàn nhẫn, kéo cánh tay cô qua không chút thương hương tiếc ngọc nào, cái tay mới vừa bị đẩy ra liền bắt được cái máy chụp hình cô đang bảo vệ, nguy hiểm nói: "Giao máy chụp hình ra đây."

Giao ra đây? Đùa gì thế! Những thứ này đều do cô bất chấp nguy hiểm mới chụp được, anh ta nghĩ mình là ai chứ?

Tay Hoàng Bộ Tuyết càng thêm túm chặt: "Anh cho rằng anh là ai! Việc gì tôi phải giao đồ vật cá nhân của mình cho anh chứ, anh buông tay ra, nếu không tôi kiện anh tội cướp bóc." Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, lại mang theo một tia tức giận nhìn anh chằm chằm.

"Thật sao? Vậy tôi đợi xem."

Cướp bóc? Cô cho là anh không dám sao? Hừ, cô đưa ra một đề nghị rất hay, vậy anh liền cướp cho cô xem.

Cô vừa nói dứt lời, khóe miệng La Vũ Hiên liền nâng lên một đường cong giễu cợt, buông cái tay đang túm lấy tay cô ra, trực tiếp dùng tay giật lấy máy chụp hình đang treo trước ngực cô!

"La Vũ Hiên, anh. . . . . ." Cô sớm nên nghĩ đến, người đàn ông này là người nham hiểm, sao có thể lo ngại giống như những người đàn ông khác được chứ.

Mặc dù khi còn bé cô thường đi theo các chị em trong võ quán học một chút võ thuật quyền cước, thế nhưng cũng chỉ là chút võ vẽ mèo quào, so với người luyện võ trước mặt này, thì như châu chấu đá xe, không chịu nổi một cú, không bao lâu, máy chụp hình cũng sẽ nhanh bị anh ta túm đi thôi!

Nghĩ đến việc bận rộn cả ngày, còn không màn nguy hiểm vậy mà thành quả lại bị cướp đi như vậy, Hoàng Bộ Tuyết làm thế nào cũng không buông tay được, bỗng nhiên liền dùng hết tất cả hơi sức đẩy mạnh bộ ngực của mình tới, nhưng khi dùng sức, lại không cẩn thận, ngay khi đôi tay kia còn đang kéo máy chụp hình, thì cũng vừa vặn nắm vào bộ ngực đầy đặn.

Không gian, nhất thời trở nên hư vô, trôi qua mấy giây, mà thời gian giống như dừng lại, trong đôi mắt tàn nhẫn thoáng qua một chút kinh ngạc, mà đôi mắt lạnh kia, hình như đã dại ra.

Cho đến khi trong cổ họng của một trong hai người đột nhiên vang lên một tiếng ừng ực.

Lúc này chỉ thấy ánh mắt của Hoàng Bộ Tuyết vẫn còn đờ đẫn, nhưng sắc mặt lại đột nhiên xảy ra biến chuyển dữ dội, đôi môi mới vừa còn đỏ tươi bỗng nhiên trắng xanh.

"Cô làm sao vậy?" Nhìn gương mặt của cô gái hết tím xanh lại chuyển qua trắng bệch, La Vũ Hiên khẽ nhíu mày hỏi, trong lòng liền có một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên!

"Ọe! . . . . . ."

Ngay lúc đó tiếng nôn mửa kịch liệt vang lên, vang vọng cả dãy hành lang yên tĩnh, âm thanh kia có thể nói là kinh khủng đến tê tâm liệt phế. . . . . .

Chỉ thấy đôi tay của người đàn ông đặt trên ngực cô gái, đã hóa thành pho tượng, hơn nữa trên đỉnh đầu càng ngày càng ngưng tụ nhiều vạch đen.

Chương 34: Cao quý mà ưu nhã!

‘ Ôi chao. . . . . . ’

Trên gương mặt tuấn tú của người nào đó mới vừa còn nghiêm nghị như một pho tượng lập tức giăng đầy mây đen, trong bầu không khí ô uế, nhất thời như bị sét đánh, cả người căng thẳng, đồng thời một tiếng rống to đập vào màng nhĩ: "Đáng chết, cô, lại dám. . . . . ."

Trên tay, trên người đều dính đầy tang vật, mùi vị âm ấm đó phảng phất như thứ vi khuẩn mãnh liệt nhất của ngày tận thế, khiến La Vũ Hiên sửng sốt, sắc mặt kịch biến, tức giận đến xù lông, lập tức rút tay về.

"Nôn. . . . . ."

Mà lúc này, trên mặt tái nhợt khác thường của Hoàng Bộ Tuyết thật giống như có chết cũng muốn liều mạng với người trước mặt, khi anh vừa rút tay về thân thể mảnh khảnh mềm mại đột nhiên liền run lên, nghiêng về đằng trước, trực tiếp phun thẳng lên ngực La Vũ Hiên.

"A. . . . . ."

Tiếng hét không có hình tượng vang lên trong khoảng không vắng lặng, kèm theo đó là tiếng nôn mửa không dứt.

. . . . . .

Thiết kế của Kim Ngọc Đường vô cùng xa hoa, tráng lệ, vừa vào khách sạn, từ những thiết bị được lắp đặt ở đây liền có thể nhìn ra được cấp bậc của nó, cũng đại diện cho thân phận của những người đến đây.

Những chùm đèn bằng pha lê lấp lánh treo trên trần nhà ở đại sảnh càng tôn lên nét sang trọng hào nhoáng, đặc biệt nhất là hai con rồng vàng đang giương nanh múa vuốt quấn quanh hai chiếc cột thủy tinh lớn, trông cực kỳ uy phong.

Ở nơi này, không một ngóc ngách nào không thể hiện sự xa hoa, lộng lẫy, hào nhoáng lẫn xa xỉ.

Theo lẽ thường mà nói, nơi như thế này chính là nơi mà những người có tiền thường thường xuyên ra vào, cho dù không náo nhiệt như phố xá sầm uất, nhưng cũng ồn ào không kém. Thế mà hiện tại, tại khách sạn sáu sao cao cấp này, bốn phía lại yên tĩnh đến dọa người, mỗi một góc bên trong tòa nhà đều sáng rực đến chói cả mắt, nhưng ở đại sảnh chỉ có vài nhân viên phục vụ hết chạy vào lại chạy ra, những người còn lại, ai nấy đều cẩn thận giữ im lặng.

Vào đúng lúc này một nữ nhân viên phục vụ từ ngoài sảnh hộc tốc chạy đến, mặt hồng rực lên, vừa e ngại lại vừa ái mộ không thôi.

Chỉ thấy, trong hành lang, bốn phía xung quanh có không ít người mặc áo đen mặt nghiêm như tượng đứng ở đó!

Về phần những người kia là ai, từ trang phục kia của bọn họ lập tức liền nhận ra rõ ràng.

Có điều, đây không phải là trọng điểm, mà thu hút ánh nhìn nhất là hai người đàn ông đang ngồi đối mặt trên ghế sô pha sang trọng ở giữa đại sảnh.

Hai người đàn ông đẹp trai cứ anh nhìn tôi ... tôi lại nhìn anh đến mấy phút, ai cũng không chủ động mở miệng trước.

Huyền Vũ Thác Hàn khôi ngô tuấn tú, mà Minh Hạo Thiên lại lạnh lùng tuấn dật, rõ ràng là hai thái cực, cho nên sức quyến rũ tỏa ra cũng không giống nhau.

Minh Hạo Thiên mang trong mình dòng máu lai Trung - Mỹ, thân hình cao lớn, bề ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén được che khuất bởi cặp kính đen, nhưng vẫn không che giấu được khí thế cường giả bẩm sinh, cùng vẻ nguy hiểm vốn có.

Chỉ thấy người này lạnh lùng thản nhiên, khoanh tay trước ngực tựa vào trên ghế, không hề có ý định mở miệng, lạnh lùng quan sát người trước mặt.

Lại ba phút nữa trôi qua!

Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt ngồi trên ghế quét mắt nhìn người đối diện, khóe miệng nhếch lên cười tà như có như không, hai chân thon dài vắt chéo lại, trên tay bưng ly hồng trà vẫn còn bốc hơi nghi ngút, chậm rãi thổi một hơi, khẽ nhấp một ngụm, sau đó thoáng nâng tay trái lên, thuộc hạ bên cạnh thấy thế liền bước lên trước cung kính nhận lấy.

Sau khi người áo đen kia lui xuống, một thủ hạ khác dường như đã sớm chuẩn bị tốt lập tức bưng lên một món điểm tâm theo đúng khẩu vị của anh, chờ Huyền Vũ Thác Hàn cầm xong, tiện tay giơ giơ lên, người kia lại nhận lấy rồi lập tức lùi phía sau hắn.

Dáng vẻ kia so với kia Hoàng đế cổ đại còn phải uy vũ gấp mấy lần, vừa thảnh thơi lại vừa cao quý mà ưu nhã.

Minh Hạo Thiên ngồi đối diện, thấy vậy, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng cũng không có vẻ gì khác thường, nhưng đáy mắt đã nhanh chóng tối lại.

"Bộp bộp. . . . . .", tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Tiếp đó là giọng nói đầy lạnh nhạt: "Không hổ là Tổng giám đốc Huyền Vũ, khó trách có thể trong thời gian ngắn ngủi liền vững vàng giành được vị trí Lão đại trong Vương quốc thương mại này, lúc trước đã đắc tội nhiều, hiện tại tôi có một mối làm ăn, không biết Tổng giám đốc Huyền Vũ có cảm thấy hứng thú không!".

Khóe miệng Minh Hạo Thiên lạnh lùng nhếch lên, dưới tầm mắt chăm chú của bao người khẽ nâng tay lên, một ngón thon dài chỉ thẳng lên trời, ngay lập tức một thủ hạ đứng ở sau lưng anh ta liền lặng lẽ đi tới, nhanh chóng thao tác trên máy vi tính.

Mà Huyền Vũ Thác Hàn cũng không nói gì , chỉ ưu nhã ăn điểm tâm, uống Hồng trà, tròng mắt đen tà mị tĩnh mịch không gợn sóng khiến người đối diện không nhìn ra được bất cứ tâm tình gì, chuyện chợ đen bị động chạm dường như cũng không gấp giải quyết.

Minh Hạo Thiên từ khi đảm nhận Minh Sa, cũng không ít lần nghe nói về sự thần bí cùng thủ đoạn của người mới nắm quyền tập đoàn Huyền Vũ, sau khi nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn, anh ta cảm thấy người này còn thâm thúy sâu xa hơn nhiều, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy người trước mặt vô cùng thích hợp sinh tồn ở hắc đạo, bởi vì từ con người anh ta toát ra sự hắc ám kinh khủng. . . . . .

"Nhìn thử xem, xem có hứng thú không?", Minh Hạo Thiên chỉ chỉ vào tư liệu vừa được đưa tới trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn.

Huyền Vũ Thác Hàn nhận lấy tài liệu, mở ra, rồi liếc mắt nhìn, thì ra là tư liệu về chú của anh từ lúc nhận tập đoàn đã âm thầm hợp tác cùng với bang Thiên Sát, mà bên phía chợ đen, cũng đã bày ra bẫy rập, khó trách lần trước lại có thể dời sự chú ý của ông ta dễ dàng đến vậy, thì ra là có nguyên do, thật sự không có nghĩ đến, người này có thể ‘ Đại Nghĩa Diệt Thân ’. . . . . . như thế.

Huyền Vũ Thác Hàn gấp xấp tài liệu lại, trên mặt cũng không biến hóa nhiều, tròng mắt đen khẽ nâng lên, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Minh Hạo Thiên, lạnh nhạt nói: "Muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, thì phải đưa ra chút thành ý, tôi là người kinh doanh, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với bang Thiên Sát!".

Nghe vậy, trên gương mặt anh tuấn của Minh Hạo Thiên tăng thêm một chút ý cười: "Dĩ nhiên, đã sớm nghe nói Tổng giám đốc Huyền Vũ luôn luôn lấy chữ lợi làm đầu, quả thật không sai, có điều, tôi lại thích hợp tác với người như vậy hơn!".

Đứng dậy, tự mình tiến lên đưa thêm một phần tài liệu: "Hợp đồng hợp tác chợ đen tại các thành phố V, thành phố H và thành phố A, kèm thêm kế hoạch hợp tác ở thành phố A sau này, Tổng giám đốc Huyền Vũ cảm thấy như thế nào về vụ làm ăn này?"

"Nghe cũng không tồi, tuy nhiên, bốn phương tám hướng đều chĩa vào mũi nhọn vào chỗ tôi, Minh lão đại cảm thấy vụ làm ăn này có thể tiến hành sao?"

"Điều này có thể không thể làm, đương nhiên còn phải xem Tổng giám đốc Huyền Vũ quyết định thế nào đã".

Huyền Vũ Thác Hàn cười cười từ trên ghế đứng dậy, nhìn thẳng vào người đối diện: "Vì quyền quyết định ở trong tay tôi, vậy chờ đến lúc thấy được thành ý của anh khi đó chúng ta lại bàn tiếp!".

Lạnh nhạt dứt lời, không hề dừng lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch miệng cười tà, rồi lập tức xoay người, đi thẳng ra cửa, nhóm hộ vệ áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh theo sát phía sau, lưu lại một nhóm người áo đen khác cùng người đàn ông lạnh lùng đứng im ở đó.

☆, Chương 35: Tuyệt đối không thể nào

Editor: trang bubble ^^

Lạnh nhạt dứt lời, không dừng lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch miệng cười tà, xoay người, đi về phía cửa đại sảnh, mà một nhóm hộ vệ áo đen sau lưng được huấn luyện nghiêm chỉnh theo sát ra, để lại một nhóm người áo đen khác với người đàn ông lạnh lùng vẫn còn đứng im ở đó.

. . . . . .

"Lão đại, hiện tại cậu ở nơi nào? Mới vừa đi xử lý chút chuyện làm trễ chút thời gian, chuyện bàn bạc ra sao?" Bên kia điện thoại, La Vũ Hiên chau mày vội hỏi, thân là trợ lý, hôm nay lại không làm tròn bổn phận, vừa nghĩ tới nguyên nhân không làm tròn bổn phận, chỉ thấy trong nháy mắt gương mặt tuấn tú kia giăng đầy mây đen.

Ban đêm bầu trời đầy sao lấp lánh, từng chiếc đèn đường như hàng rồng rắn vẩy chiếu vào trên đường xe chạy.

Một chiếc xe thể thao đen loá mắt, lao nhanh như bay trên làn xe chạy trong đêm tối, xe tốc độ nhanh, vòng qua từ trước mắt làm cho người ta không kịp nháy mắt.

Chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn ngồi ở trên chỗ tài xế, mang theo tai nghe mi ni tiên tiến, mày đẹp thẳng nhíu lại nhưng lại nhẹ nhàng nói; "Ngày mai cậu chạy về thành phố V trước, thông báo Vũ, bảo cậu ấy xử lý một chút chuyện bên nước ngoài kia, là lúc nên trở lại rồi."

Trước mặt chính là đèn đỏ, nhưng xe vẫn không chậm lại từng chút một ngược lại chân ga kéo hết tốc lực.

"Còn nữa, thông báo mấy ông già kia, sáng mai đi họp." Cũng lại bắt đầu rồi, vậy hãy để cho trò chơi càng tận hứng hơn một chút!

La Vũ Hiên không hỏi gì nhiều, qua nhiều năm như vậy, ăn ý đó là không cần phải nói.

"Được!" Dứt lời, tiếp đó liền cúp điện thoại.

Đèn đỏ ngã tư đường mới vừa vặn nhảy qua đèn xanh, chiếc xe thể thao kia điên cuồng chạy như bay ở trên đường, lại đột nhiên quẹo cua 90 độ, nghe thấy một tiếng phanh lại ‘Két!’ thủng trời sau đổi tiếng sức kéo động cơ, cửa xe vù một cái, trên đất xẹt qua một chút ánh sao, bốc lên một cơn bụi rồi đi cực nhanh. . . . . .

Bên trong biệt thự Tiêu Vân Các, ánh sáng đèn thủy tinh nơi nào đó dưới bóng đêm, khắp nơi đều tràn ngập sự không bình tĩnh, chỉ thấy chỗ đình viện hoa lệ tao nhã, ở dưới bóng đêm tươi đẹp đó, trong đình viện trang hoàng bài trí trở nên đặc biệt thanh nhã, đặt không ít bình bình lọ lọ, trong đó cũng không thiếu là một vài chậu hoa sứ đồ cổ không biết từ đâu đưa tới, to to nhỏ nhỏ, đặt phân tán rời rạc ở trong đình viện.

Mà một bóng dáng bận rộn, vẫn còn đang lên trên xuống dưới, lo trong lo ngoài khuấy cánh hoa đổ vào bên trong bồn kia, trong đó còn có một mâm sứ thanh hoa hơi lớn hơn đựng nước, phía trên còn trôi nổi mấy đám cánh hoa tàn đã rửa qua giữ lại, bên cạnh còn ném mấy cuống hoa cành xanh của mấy cánh hoa bị hái.

Tìm một buổi chiều, Xá Cơ Hoa cũng không tìm được phòng bếp, đi xuống ở hành lang kia, thì lại để cho cô phát hiện chỗ tốt như vậy, trong lòng kích động không thôi, gọi cũng không thấy người, không thì trực tiếp ra tay, nếu không hoa sẽ sắp héo tàn rồi.

Nơi này thật giống như là một thế giới bị một mình cây xây dựng, núi giả nước chảy, bồn cảnh quạt gió, đứng ở trong đình viện trên đỉnh còn có thủy tinh ngoài trời che phủ, vào lúc ánh mặt trời có thể chiếu xuống lại có che đậy, nếu như gửi ở loại địa phương này, vậy mùi hương hoa hồng sinh ra nhất định sẽ càng tốt hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, một tiếng ùng ục lại vang lên từ trong bụng cô gái nào đó!

Xá Cơ Hoa thầm nuốt ngụm nước miếng, dieenddafnleequysddoon sờ bụng một cái; "Đây rốt cuộc là chỗ nào nha, còn có người có tiền nhỉ, chỗ lớn như vậy, đến cả người cũng luyến tiếc mời, làm một chỗ vắng ngắt lớn như vậy cho ai ở chứ?"

Thấy cánh hoa cũng làm được xấp xỉ còn thiếu gia vị, mặt Xá Cơ Hoa buồn bực đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn xanh vàng rực rỡ chói mắt chung quanh nhưng là chỗ ngay cả một bóng người cũng không có, cau mày vuốt bụng nói; "Thiệt là, mình còn chưa có ăn cơm tối đấy, chỗ này cũng không biết có người tìm đến gọi ăn cơm hay không."

Tính tính toán toán, cô tới cũng đã mấy tiếng rồi, đến trong biệt thự này, trừ quản gia với tên mắc bệnh chó điên kia, thế nào cũng không thấy thằng nhóc thúi trong miệng lão phu nhân kia? Chẳng lẽ. . . . . .

Trong đầu thoáng qua người đàn ông thân thể sạch sẽ, trên mặt xấu xa khó chịu, Xá Cơ Hoa nhất thời giật thót mình, lông tơ đột nhiên run lên nổi da gà đầy mình khó chịu vội nói; "Phi phi. . . . . . Chính là chó điên kia, làm sao có thể! Tuyệt đối không thể nào."

Vội xoa nhẹ lông tơ dựng lên ở trên hai tay, cô gái nào đó bỏ qua suy đoán mới vừa lóe lên từ trong đầu, chỉ với kiến thức thân kinh bách chiến của cô đến xem thì cháu trai nhà người có tiền kia không phải toàn thân từ trên xuống dưới béo trắng, núc ních non mềm, cho dù nơi nào đều thấy là một bộ dáng phúc hậu.

Trước hết tên mắc bệnh chó điên kia trừ lớn lên đẹp đẽ một chút xíu như thế, vóc người đẹp mắt một chút xíu như thế, giọng nói kia dễ nghe một chút xíu, màu da khỏe mạnh dễ nhìn một chút xíu, chỉ toàn thân cao thấp kia của anh ta thì điểm này có thể so với nhà người có tiền? Chỉ cần hình tượng phúc hậu của người ta vừa đứng lại, cũng khiến anh ta so đến chân trời rồi!

"Đúng, chỉ là tên mắc bệnh chó điên kia thấy thế nào không giống lắm, tuyệt đối không thể nào."

Lúc này càng nghĩ, Xá Cơ Hoa lại càng thấy vô cùng có lý, cuối cùng cũng vứt ý nghĩ này đến sau ót.

Quét mắt bốn phía, cũng sẽ không mong đợi có bóng người ra ngoài.

Cơ Hoa lấy ra vài tờ giấy từ trong phòng sang trọng duy nhất liên kết với đình viện kia qua loa đắp lên miệng, đợi đến khi tìm được phòng bếp, lấy được gia vị, đang thêm vào, ém miệng thì OK rồi.

Chỉ là, trước mắt việc quan trọng lớn nhất chính là tìm một chút đồ tới lấp đầy bụng mới là quan trọng. . . . . .

Đèn đường thủy tinh, ánh sáng trong suốt chiếu sáng trên lối đi rừng trúc, một chiếc xe thể thao đen chói mắt cấp tốc chạy như bay từ trên lối đi, chạy thẳng phía biệt thự ở trên lối đi uốn lượn sáng ngời này.

Ở dưới tiếng thắng xe chói tai vừa đến, xe thể thao dừng ở trước cửa lớn biệt thự, mà ngay từ lúc xe tiến vào cửa sắt chắn bên ngoài Tiêu Vân Các thì cửa biệt thự đã sớm có người chờ đợi, lúc xe dừng lại, người giúp việc nam chờ đợi lập tức nghênh đón!

Huyền Vũ Thác Hàn từ trên xe xuống bèn đưa chìa khóa cho người tiến lên đón, "Sao không thấy bác Phúc?" Quét mắt bốn phía cũng không thấy bác Phúc, không khỏi hỏi.

Nam giúp việc đi theo phía sau vội lên tiếng; "Xế chiều hôm nay, Phúc quản gia và thím Lưu đã trở về nhà cũ rồi."

"Đi về?" Huyền Vũ Thác Hàn vừa đi vào đại sảnh vừa cởi nút cổ áo ra, thả ống tay áo vừa hỏi; "Vậy có nói lúc nào trở lại hay không?"

"Phúc quản gia không nói."

"Ừ, cậu đi xuống đi."

Vào sau khi nam giúp việc lui ra, trang@dđlqđ@bubble editor Huyền Vũ Thác Hàn không dừng lại thêm ở trong đại sảnh, trực tiếp đi tới phía phòng của mình, bởi vì nguyên nhân thời tiết khô nóng, trên người cảm giác dính nhớp khiến anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vừa đi, vừa bắt đầu cởi quần áo trên người ra.

Cả tòa biệt thự sang trọng, vắng vẻ đến khiến người có chút cảm giác quái dị, ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh, rõ ràng mỗi một góc đều sáng đến chói mắt nhưng cũng không cách nào từ trong không khí nơi này cảm thấy đựơc từng chút hơi ấm, di động trong không khí là loại hiu quạnh vắng ngắt, tĩnh lặng không nói được.

Có lẽ trở lại chỗ của mình, bản năng không che giấu vẻ mệt mỏi trước mắt kia nữa, Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp cởi nút cài áo sơ mi ra, hơi nới ra cổ áo, trực tiếp đi tới địa bàn thuộc về mình kia. . . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom