• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (2 Viewers)

  • Chương 30~32

Chương 30: Để cô ta phụ trách quản lý cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của tôi.

Editor: heisall

"Ồ, hoa hồng mà có tới năm màu hồng đậm – hồng nhạt – trắng – xanh - tím, chậc chậc, giỏi thật, người này thật đúng là xa xỉ, nhưng lại có chút đáng tiếc, sao người như vậy mà lại đi trồng hoa?"

Nhìn thấy trong vườn hoa có nhiều loại hoa như vậy, cô gái vừa đi vào vườn hoa, trong lòng liền kích động đến một hồi, cái này... trí nhớ giống như trở lại cái năm đó, một ngày mùa hè năm thứ tư tiểu học vô cùng nóng bức nhưng lại tràn đầy ấm áp lãng mạn, trong sinh mạng của cô đã xuất hiện đối tượng thầm mến sáng chói như ánh mặt trời.

Làn da đen sạm, mỗi lần cười lên, lộ ra hàm răng trắng sáng ngời, cặp mắt thì giống như mắt mèo, nhưng chiều cao lại thấp hơn cô gần nửa, hơn nữa trên người anh ta toàn mùi mồ hôi, khụ khụ, phải nói là ánh mặt trời đầy mùi, thế mà năm đó lại làm cho cô mê đắm đến ‘thần hồn điên đảo’.

Đặc biệt nghe nói nhà anh ta có nghề làm vườn, kiếm được rất nhiều tiền.

Lúc ấy vì anh ta, mà cô tập trung nghiên cứu nghề làm vườn trong một khoảng thời gian khá dài, mặc dù cô lấy tất cả vườn bông cải của mình và hàng xóm ra làm thí nghiệm, nhưng vẫn không học được cái nghề này, sau đó, ‘Hắc Mã Vương tử’ trong lòng cô lại xuất ngoại, nên vườn bông cải bị cô lấy ra đào bới nghiên cứu, tất cả cũng héo tàn theo.

Lúc ấy cô còn chưa kịp đau lòng đến chết, thì cô đã bị mẹ đánh cho mấy ngày không xuống giường được, suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối!

Bây giờ nhìn đến vườn hoa trước mặt, sao trong lòng cô lại cảm thấy kích động và hưng phấn? Hơn nữa, hiện tại cô được quang minh chánh đại đến chỗ này dùng tay nghề của mình để làm việc, nên sự hưng phấn này cũng không phải là bình thường.

Dưới ánh mặt trời nóng rực, một cô gái hưng phấn giống như không hề cảm thấy nóng một chút nào, đối với cái nóng ác liệt ở trên đỉnh đầu này, có thể nói là hoàn toàn bị bỏ quên, xuyên qua vườn hoa chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đang hết sức vui vẻ chăm sóc cho cây cối.

Sau khi gõ ‘cốc cốc ’ lên cửa phòng, thì cửa phòng liền mở ra.

Bác Phúc vẫn mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, đôi chân bước vững vàng đi vào.

Ông vừa trở lại nhà trên, đã nghe được thiếu gia muốn tìm mình, mới vừa từ bên ngoài trở về còn chưa lau mồ hôi ông đã trực tiếp đi qua .

"Thiếu gia, ngài tìm tôi?"

"Cô gái hôm nay tới đây là do ông sắp xếp sao?" Trong căn phòng tao nhã sang trọng, Huyền Vũ Thác Hàn đứng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía ông, gương mặt tuấn tú đầy vẻ u ám, nhưng giọng nói lại không nghe ra được cảm xúc gì.

Bác Phúc đứng ở trong phòng, sắc mặt vẫn trước sau như một, uy nghiêm trả lời: "Theo như dặn dò của thiếu gia trước đây, đã để cho cô ấy đến làm việc ở vườn hoa phía sau."

Bác Phúc cho là anh đang lo lắng tới vấn đề cô ta sẽ tới quấy rầy anh, nên ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi sẽ cho người để ý đến cô ta, sẽ không để cho cô ta có cơ hội lên nhà trên."

"Cô ta không có phản đối gì sao?"

Bác Phúc ngừng lại suy nghĩ rồi trả lời: "Không có, xem ra cô ấy rất nhiệt tình thích thú đối với công việc ấy, có vẻ là một cô bé tốt."

Trong hai mười mấy năm qua, vườn hoa ấy đều do chính ông tự mình chăm sóc, nên trong lòng cũng có tình cảm nhất định đối với vườn hoa này, vì thế khi nhìn thấy Xá Cơ Hoa vui thích như vậy, nên trong lòng ông cũng có cái nhìn khác đối với hành động lúc trước của cô.

Nhiệt tình thích thú? Trong đầu lại thoáng qua vẻ mặt kiêu ngạo hung hăng của cô: "Thật sao?" Ngược lại anh rất muốn nhìn thấy biểu hiện nhiệt tình thú của cô là như thế nào.

Huyền Vũ Thác Hàn đang nhíu chặt lông mày đột nhiên giãn ra, trong nháy mắt khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, hai tay ôm ngực xoay người lại, ngay lúc đó trên khuôn mặt tuấn mỹ lại hiện lên vẻ tà mị, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, gọi cô ta đến nhà trên, để cô ta phụ trách quản lý cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của tôi."

Bệnh chó dại đúng không? Hừ, ngược lại anh rất muốn xem cô có bao nhiêu ‘nhiệt tình thích thú’, vừa nghĩ tới hành động đáng ghét của cô gái đó, ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn càng thêm u ám tối tăm, khóe miệng nhếch lên càng thêm nguy hiểm.

Lời của anh, khiến cho bác Phúc đang đứng bên cạnh lướt qua một chút kinh ngạc, nhưng nói cho cùng thì ông cũng đã trải qua vô số năm tháng gian khổ vất vả, trong những lúc như thế này ông luôn có năng lực không để lộ ra cảm xúc.

"Vậy phía bên lão phu nhân thì sao?"

Người thiếu gia này không phải là vì lão phu nhân bên đó nên mới trốn đến bên này sao? Bây giờ lại đột nhiên để người lão phu nhân đã sắp xếp ở bên cạnh mình, chuyện này thật sự làm cho ông không thể ngờ tới được.

Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh ngồi dựa vào trên ghế sa lon ở cửa sổ sát đất, cầm ly trà chanh lên đưa vào miệng nhấp một hớp, trên gương mặt lạnh lùng của anh thoáng qua một chút u ám, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn ông nói: "Chỉ cần bác Phúc không nói ra chuyện này, phía bên bà nội không phải dễ xử lý sao?"

Chuyện mới vừa xảy ra ở bể bới, nếu bác Phúc nhìn thấy, rồi nói cho bà nội bên kia biết, bảo đảm ngày mai anh chắc chắn sẽ bị lôi trực tiếp đến cục dân chính.

"Nhưng thiếu gia. . . . . ."

"Bác Phúc, có một số việc tôi sẽ tự xử lý, chỉ cần bácPhúc làm như không biết là được rồi." Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nghiêm nghị nói.

"Vâng!" Bác Phúc mở miệng lần nữa, ông còn không rõ tính cách của Huyền Vũ Thác Hàn sao! Một khi anh đã xác định chuyện gì, thì dù là mười bò kéo lại cũng không được, nếu không như thế thì lão phu nhân không cần cứ cách một khoản thời gian lại náo loạn một lần.

Bác Phúc thở dài trong lòng, khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm, nói: "Dạ, vậy tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ." Dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.

"Đợi chút." Ngay khi bác Phúc vừa chuẩn bị mở cửa thì Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị, cười nham hiểm nói: "Sau đó dẫn người đến phòng tôi."

Bác Phúc gật đầu một cái, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch miệng cười nham hiểm, giang rộng hai tay đặt lên hai bên ghế salon, dựa vào thành ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô gái! Ngược lại tôi muốn nhìn xem đến lúc đó cô còn có thể hung hăng kiêu ngạo nữa được hay không.

Bên ngoài, mặt trời đã hơi ngã về phía tây, ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu vào chỗ ngồi của anh, nước trong hồ bơi cũng theo dao động mà sáng ngời lên, nửa người dưới chỉ quấn một tấm khăn tắm, vóc người cường tráng hoàn mỹ, làm da màu cổ đồng, gương mặt tuấn tú đến quá đáng, dưới khúc xạ của ánh mặt trời, tản ra lực hút chết người.

Mà lúc này, trong phòng căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Đôi mắt đen đang đóng chặc nhất thời mở ra, trong đôi mắt thâm thúy mang theo một vài tia máu, vào một khắc có thể nhìn ra được sự mỏi mệt bên trong.

"Chuyện gì?" Vừa nhấn nút nhận liền nói, trong giọng nói có chút mơ hồ.

La Vũ Hiên ở bên đầu kia điện thoại một đầu khác, sắc mặt liền trầm xuống nói thẳng: "Khu chợ đen ở thành phố A xảy ra chút chuyện, có lẽ lão đại anh phải tự mình đi một chuyến đến thành phố A."

"Nguyên nhân gì?" Trong giọng nói không nghe ra được chút cảm xúc nào, chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt đứng lên khỏi ghế salon, đi vào phòng thay quần áo.

"Hiện tại tình huống cụ thể vẫn còn chưa rõ ràng lắm, nhưng có thể xác định là có liên quan đến Minh Cát hội."

Thành phố A vẫn luôn là địa bàn của Thiên Sát Bang, Minh Cát hội và Thiên Sát Bang chia hai vùng, ngoài mặt thì luôn là nước giếng không phạm nước sông, nhưng bên trong lại hết sức căng thẳng.

"Minh Cát hội?" Dừng một chút, "Cậu cứ đến đó trước, tôi sẽ đến liền."

Cúp điện thoại, Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nhíu chân mày lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, một tay cắm vào túi quần, ra vẻ vô lại đi ra ngoài cửa.

Không bao lâu, trong gara của biệt thự một chiếc xe thể thao màu đen phóng cực nhanh ra ngoài, chỉ trong mấy giây, chiếc xe kia đã biến mất trên đường.

☆, Chương 31: Xem từ nay về sau anh còn dám hay không!

"Cô đã làm nơi đây thành cái gì thế này?" Vào lúc mặt trời nhô lên cao tỏa ra những tia nắng gay gắt, một tiếng rống to lớn như sấm động ngang trời, đột nhiên vang lên.

Trong vườn hoa ở phía sau nhà, mỗ nữ nọ đang vừa mải mê cắt tỉa vừa ngâm nga “hừ là”, bằng cái giọng phá tiếng không biết phải diễn tả thế nào, bị tiếng rống vang động đột ngột kia làm cho giật nảy mình, dღđ☆L☆qღđ “răng rắc” lại một đóa hoa hồng phấn còn hàm tiếu liền rơi xuống, nhẹ nhàng hy sinh rất quang vinh.

"Ai vậy? Ai mà lại lớn tiếng như vậy thế? Chẳng lẽ không nhìn thấy là tôi đang làm việc hay sao?" Bị nhảy dựng lên vì hoảng sợ, Xá Cơ Hoa liền nhíu mày quay đầu lại trừng mắt nhìn.

Cô đã phải cực kỳ vất vả mới gây dựng được linh cảm nghệ thuật thế này, cứ như vậy diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn liền bị tiếng rống hét kia làm cho biến mất sạch trơn, điều này có thể làm cho cô không giận dữ được sao?

Chỉ thấy bốn phía quanh vị trí cô đang đứng, một đống lớn những cành hoa chỉ còn lá xanh nằm rải rác khắp nơi. Bên trái, phía trước lúc này chỉ còn những thân cây hoa hồng đã bị cắt cụt hoàn toàn. Cả một vườn hoa hồng vốn dĩ dày đặc những hoa, nhìn đẹp đến tê dại cả mắt, nhưng bây giờ đã bị phá hủy sạch sẽ gần như đến quá nửa. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Toàn bộ cây hoa giờ này đều nằm ở trên mặt đất, bốn phía chỉ còn lại những gốc, những thân với những chiếc lá trơ trụi, không còn lấy một đóa hoa nào nữa.

Vườn hoa hồng mà ông đã dồn tất cả tâm huyết, tốn rất nhiều thời gian công sức mới trồng được, lại còn loài hoa Bách Hợp đỏ được ông lai tạo thành công nữa chứ, giờ đây ở bên phía tay phải, phía trước đống thân cành kia, chỉ còn sót lại một vài đóa hoa xinh đẹp đang lay động trong gió, dưới ánh nắng gay gắt.

"Cô...cô...cô..."

Bác Phúc tức giận đến nghẹn lời, trên gương mặt đã đỏ rực lên. Ông nhìn khu vườn hoa mà mình đã mất bao công sức cẩn thận chăm sóc kia, giờ đây đã trở thành cái hình dạng thế này. Ông dường như đã bị cơn tức giận kích động đến nghiêm trọng, cánh tay chĩa thẳng vào cô cũng run rẩy, nói “cô...cô...” mãi một hồi lâu mà cũng không biết phải nói tiếp từ gì khác sau từ “cô” này nữa. Có thể nói, chỉ thoạt nhìn cũng đã nhận ra, lúc này ông lão quản gia đang đau lòng lẫn tức giận đến mức nào

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, thì mỗ nữ luôn thô lỗ không biết một cái gì kia, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com rất có khả năng trên cơ thể đã sớm đã bị ánh mắt của bác Phúc bắn thành mấy ngàn mấy vạn cái lỗ thủng rồi.

"Quản gia, ông không sao chớ?" Nhìn sắc mặt của ông lão kia càng ngày càng thêm đỏ rực, thân thể cũng ngày càng lảo đảo run bắn cả lên , Xá Cơ Hoa có chút lo lắng vội vàng đứng dậy tiến lên định đỡ lấy ông lão.

Ông già này cũng thật là, đã già cả đến ngần ấy tuổi rồi, còn đi ra đây để phơi người cho khô sao? Chắc hiện tại ông ấy đã bị cảm nắng rồi, làm sao bây giờ?

"Quản gia, nhanh lên, để tôi đưa ông đến chỗ có bóng mát nghỉ ngơi nhé!"

Xá Cơ Hoa đưa tay định đỡ bác Phúc rời đi, nhưng đột nhiên cánh tay cô liền bị một lực rất mạnh gạt ra một cái, chỉ thấy bác Phúc vừa mới tức đến đỏ mặt kia đang thở phì phì, trừng mắt nhìn cô, phẩy tay một cái, xoay người rời đi.

Lúc trước ông còn tưởng rằng cô gái trẻ này vẫn còn có chỗ dùng được, lại nhưng ông không ngờ rằng...Ngực bác Phúc phập phà phập phồng mãnh liệt, nổi giận đùng đùng, chạy thẳng đến sảnh trước, ông dự định gọi điện thoại cho lão phu nhân xong, sau đó, sẽ đuổi cô gái kia ra ngoài, thật sự cô ta đã làm ông tức chết mất.

"Ấy này, quản gia, quản gia..."

Nhưng ông già kia lại đang tức giận đến mức, cũng không thèm nhìn lại cô đến một liếc mắt.

Nhìn tấm lưng kia, mỗ nữ nào đó, lông mày nhăn lại vẻ rất bất mãn: "Có chuyện gì vậy nhỉ?"

Xá Cơ Hoa vuốt vuốt cái tay vừa mới bị ông già kia gạt đi, mắt lại nhìn về phía bác Phúc rời đi mà vẫn còn nổi giận đùng đùng, vẻ mặt khó chịu, làu nhàu tự nói với mình: "Cũng thật là, đột nhiên xuất hiện, rống lên một tiếng rồi lại bỏ đi, chẳng lẽ ông ta lại là người chuyên môn đến để dọa mình hay sao?"

Động một chút lại chạy đến rống vài ba câu, lại còn không chịu nói cho thật rõ ràng, bây giờ lại còn định đi bẩm báo nữa hay sao? Thật là một ông già có tật xấu.

Quên đi, mặc xác ông ta, cái đồ giỏi nịnh hót! Xá Cơ Hoa giơ tay che ngang trán ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng trên bầu trời, đôi mắt nhắm lại nhẩm tính thời gian một chút, lúc này trước hết cô phải đi tưới nước một chút đã.

"Thật đúng là, cái kẻ có tiền này đã làm cả một vườn hoa lớn như vậy lại không chịu quản lý cho tốt, chẳng lẽ lại không biết rằng tất cả những loại hoa này đều bị tàn rất nhanh chóng sao? Chỉ có điều may mà bọn họ có vận khí tốt, nên mới gặp được một người có tay nghề làm vườn cao như mình."

Xá Cơ Hoa kéo đường ống nước từ đàng xa lại, nhìn vào chỗ những cây hoa Bách Hợp đỏ mà mình vừa mới trồng lại ở chỗ góc thoáng mát kia, cô vừa tưới nước cho cây rất cẩn thận, vừa cảm thấy vô cùng thoả mãn và kiêu hãnh.

Đến khi đã tưới nước xong xuôi, cô dùng những cành lá xanh cắm ngay ngắn xung quanh làm thành một hàng rào nhỏ. Lúc này, người nào đó vẫn luôn luôn bận bịu làm việc dưới ánh mặt trời dưới chói chang kia mới hài lòng ngừng tay lại, mồ hôi đầm đìa, làn da bị phơi nắng đến hồng rực, nhìn rất đáng yêu.

Xá Cơ Hoa xoay người lại, ngồi chồm hổm xuống nhìn những đóa hoa Bách Hợp đỏ như máu kia, cười híp mắt, vuốt cằm nói: "Xem ra tay nghề làm vườn của mình vẫn không đến nỗi tệ lắm! Lần sau nhất định phải tìm lão phu nhân kia để bà ấy bổ sung chuyện mình thêm chút tiền lương nữa mới được, nói như thế nào đây cũng coi như phí lao động của mình chứ!"

"Ờ, nhưng mà “cái thằng nhóc thối” mà trong miệng bà cố nội đó vẫn hay nói kia, rốt cuộc là ai đây nhỉ?"

Ngày đó, cô đã được lão phu nhân ghé vào tận bên tai dặn dò đến nửa ngày, cô nghe nhưng cũng chỉ hiểu “cái thằng nhóc thối” mà miệng bà hay nhắc đến kia, chính là “thằng cháu nội” của bà, nói rằng lúc trước cô đã từng gặp ở nơi cửa chính ra vào của công ty rồi. Thật là buồn bực, ngay cả một tấm ảnh chụp “thằng cháu nội” thôi, mà bà cũng không chịu đưa cho cô. Sự việc này đã qua từ lâu như vậy rồi, cô làm sao còn nhớ rõ được chứ, huống chi, giữa tiền và người lại không có một chút liên quan nào, mà cô gần đây lại lười ghi nhớ.

Xá Cơ Hoa ngồi xổm chỗ thoáng mát không ngừng suy nghĩ, mãi một lúc sau, khi đã không còn nghĩ ra được hình ảnh gì nữa, cô mới đứng lên, đi đến bên đống cánh hoa hồng đủ các màu mà lúc trước cô đã đặt chúng thành đống lớn ở một chỗ thoáng mát, bưng tất đống cánh hoa hồng đó đi ra.

Sau đó, cô lắc lư đi về hướng mà lúc nãy cô thấy bóng lưng của bác Phúc đi vào đó, hy vọng trước khi chỗ cánh hoa hồng này có thể hoa bị phơi khô, cô sẽ tìm thấy phòng bếp, ướp những cánh hoa hồng này rồi sau đó sẽ ép để làm nước hoa hồng, nhất định uống sẽ rất ngon .

Mà đồng thời ở phía bên kia, điện thoại được nối thông giữa một người làm công ở trong đình viện của khu biệt thự xa hoa nằm ở sườn núi, với một người trong tòa thủy đình được xây dựng trên mặt nước, trong hồ có đủ các loại các chép vàng đang bơi qua bơi lại.

Bốn góc của toà thủy đình được bao phủ lớp không khí nóng rực do ánh nắng gay gắt tỏa ra. Chu Hữu Mai mặc trên người một bộ quần áo thoải mái, nằm ở trên một chiếc ghế đặt trên bãi cát, hai chân gác lên nhau một cách thoải mái, một tay cầm chiếc cần câu cá, tay kia cầm chiếc điện thoại di động, bà vừa nằm vừa nói chuyện.

"Cô gái kia là một đứa bé ngoan, tiểu Phúc à , ông hãy chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút. Còn về phần vườn hoa bị phá hỏng ấy, ngày mai ông hãy gọi người bảo mang một số loại hoa khác mới được lai tạo cấy ghép ở nước ngoài tới, những cây hoa kia ta cũng đã nhìn chán rồi, thay đổi một chút cũng tốt."

Đầu điện thoại bên kia, bác Phúc tựa như không ngờ Chu Hữu Mai lại không hề có một chút nào gọi là ầm ầm giận dữ, mà ngược lại, bà lại giải vây giúp cho cô gái kia, lập tức ngạc nhiên nói: "Lão phu nhân, vấn đề không phải là nằm ở việc thay đổi lại những cây hoa kia một lần nữa cho đẹp hơn, mà chính là, đấy là tất cả những gì của lão gia khi còn sống đã để lại cho thế hệ tiếp theo."

Bên kia Chu Hữu Mai nhấc thân thể mượt mà của mình từ trên ghế ngồi dậy, đáy mắt thoáng hiện vẻ chần chờ một lát, hơi ngập ngừng một chút, nhưng sau đó sắc mặt trở nên nghiêm nghị, giọng nói vang lên có vẻ lớn hơn: "Lão già ma quỷ kia đã lâu như vậy rồi vẫn không hề báo mộng cho ta, hiện tại chúng ta đập phá vườn hoa mà lão ta đã để lại như vậy là rất tốt, cho lão một chút giáo huấn, thử xem từ nay về sau lão ta còn dám nữa hay không."

"Nhưng mà, lão phu nhân..."

"Đã xong rồi, ta rất yêu mến cô gái kia, anh đã giúp thì hãy chú ý thêm một chút. Mà này, anh hãy nói với thằng nhóc thúi kia một chút, nếu như nó dám đuổi cô bé kia ra, vậy thì cũng không cần gọi, cũng không cần chấp nhận mụ già như ta đây là bà nội." Dứt lời, không đợi bác Phúc chen vào lời nói, liền “soạt” một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.

Chu Hữu Mai để chiếc điện thoại xuống ở một bên trên mặt chiếc bàn, vừa bưng ly nước trái cây lên, tiếp đó ngả người xuống nằm lại như cũ, cũng không quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với chị Liễu đang ngồi ở bên cạnh: "Chị Liễu à, chị có lời gì cần nói thì cứ nói ra đi, không nên dừng lại nửa chừng như vậy."

Nghe vậy, chị Liễu, một người phụ nữ cũng khoác trên mình bộ trang phục của người quản gia, xoay người phất phất tay đối với hai người hầu gái khác đang đứng ở phía sau lưng. Mãi đến khi các cô gái kia đã lui xuống dưới, chị Liễu mới tiến lên phía trước nói: "Lão phu nhân, ngài thật sự cảm thấy cái cô gái nhỏ kia có thể làm được việc chứ? Dựa vào cá tính của thiếu gia, tôi e rằng sẽ có chút khó khăn, ngài xem có cần phải phái thêm vài người nữa qua đó hay không, như vậy sẽ càng có nhiều người để có thể chăm sóc được cho thiếu gia được nhiều hơn."

Người này buổi sáng vừa mới đi, buổi chiều liền đã xảy ra cái vấn đề này, điều nầy lại có thể không làm cho người ta lo lắng hay sao?

Đối với sự lo lắng của chị Liễu, Chu Hữu Mai ngược lại, tuyệt không hề có chút gì gọi là lo lắng, tinh thần vô cùng phấn chấn, đôi mắt lão phu nhân hơi liếc nhìn về phía chị một chút: "Chăm sóc cho nó để làm gì vậy! Chỉ có một mình thằng nhóc thúi kia thôi, vậy mà còn phải cần thêm bao nhiêu người để chăm sóc cho nó nữa đây?"

Chu Hữu Mai đặt lại ly nước trái cây ở trên mặt bàn, đột nhiên hình như bà vừa chợt nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng đột nhiên tràn ra một nụ cười vui vẻ, ánh mắt vụt lóe sáng, trở nên giảo hoạt, lập tức quay đầu về phía chị Liễu đang đứng ở bên cạnh nói: "Nhưng mà, vừa lúc nãy nghe chị nói như vậy, ta lại nghĩ tới một chuyện khác. Chị Liễu, chờ một chút, chị hãy gọi điện thoại đến đó cho ta, bảo rằng từ hôm nay thím Lưu bắt đầu liền trở về nơi này để ở, nói bà lão già này rất nhớ món dưa muối của thím ấy."

...

Chương 32: Vừa chính vừa tà khó có thể diễn tả bằng lời

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Lão phu nhân muốn bà trở về nhà tổ? Như vậy sao được, bà đi về thì thiếu gia làm như thế nào? Về sau ai nấu cơm?”

Nơi khúc quanh ở cửa phòng bếp, bác Phúc vừa mới từ sảnh chính quay lại, chỉ thấy thím Lưu mang bao lớn bao nhỏ bình lớn bình nhỏ xách ra từ trong phòng bếp.

Bác Phúc nhất thời không giữ miệng, lời nói không thận trọng cứ như vậy vội vàng bật thốt ra rồi, thật ra ông muốn nói, cái nhà này không thể tách rời khỏi bà, ông... Ông cũng không thể tách rời!

Nhưng thím Lưu nghe được lại không phải có nghĩa như vậy! Vừa nghe đã khó chịu, chẳng lẽ bà chính là một bà cụ nấu cơm sao? Tức chết bà, nét mặt già nua căng lên, bình tương lớn cầm trong tay ném vào trong ngực ông, “Rau ngâm, đủ cho ông cái thùng cơm này ăn một tháng rồi, thiếu gia ăn không quen thì kêu cậu ấy về nhà ăn, hừ!”

Thím Lưu trừng mắt nhìn ông, hừ hừ một tiếng, cặp mông đẩy ông ra, xách theo bao lớn bao nhỏ giận đùng đùng rời đi.

Trên khuôn mặt già nua uy nghiêm của bác Phúc, lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt khác, “Tôi... Tôi... Không phải, không phải như vậy...” Không đợi ông lí nhí nói xong, người đã đi xa, trong ngực ông còn ôm bình tương lớn, cái này lên xuống không được.

Mà Xá Cơ Hoa đi từ một hành lang khác tới, vừa nhìn thấy bác Phúc, cứ vui vui vẻ vẻ cầm bó hoa đi thẳng về phía ông.

“Quản gia, thì ra ông ở đây? Tôi vừa tìm thật lâu cũng không tìm ra đường, bây giờ vừa đúng, xin hỏi phòng bếp ở đâu? Tôi phải...”

Bác Phúc vừa thấy hoa trong tay cô, chân mày nhíu lại, nhưng không có nhiều tâm tư để ý đến, “Cô tới vừa lúc, cô cầm cái này, về chuyện vừa rồi, tối nay tìm cô tính sổ.” Không đợi cô nói xong đã nhét luôn bình tương trong ngực vào trong lòng cô, sau đó chạy như bay đuổi theo phương hướng vừa rồi.

“Này! Quản gia, quản gia... Này...” Nhìn ông già chớp mắt đã bỏ chạy không thấy bóng, Xá Cơ Hoa lập tức cảm thấy trán đầy vạch đen, người ở đây rốt cuộc là sao? Sao ai cũng nói một câu không đầu không đuôi rồi bỏ của chạy lấy người?

Thật là!

Xá Cơ Hoa âm thầm trợn mắt quét mắt nhìn bình tương trong lòng mình, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, bây giờ không phải cô cần bình tương lớn như vậy để làm tương hoa hồng sao? Ông già này đúng là, còn săn sóc như vậy, hì hì.

Nhưng mà, phòng bếp này rốt cuộc ở đâu? Xá Cơ Hoa đứng ở ngã ba hành lang muốn tìm người hỏi một chút, bốn phía lại không có một bóng ma nào, haizzz! Kẻ có tiền chẳng lẽ đều thích làm cho thần bí?

Trong ngực ôm vừa hoa vừa tương, cũng cảm thấy mệt người, Xá Cơ Hoa quét mắt về ba phía hành lang bên cạnh, một phía vừa vặn đi đến, còn hai phía, cô sẽ tùy tiện chọn một cái, nhàn nhã tiếp tục chặng đường “Gian khổ” của cô.

Mà phương hướng kia, một đường đi xuống, ngay cả một cánh cửa cũng không thấy, ngược lại càng chạy, lại là cửa sổ bằng thủy tinh, cột lưu ly, đèn treo bằng thủy tinh càng ngày càng hoa lệ hoang phí, thấy khiến cô sửng sốt không thôi!

Trong quán bar sáu sao thành phố A, một chiếc xe thể thao màu đen siêu lóa mắt, từ đằng xa cấp tốc chạy như bay đến, ở chỗ ngoặt, thì đột nhiên quay tám mươi độ, nghe một tiếng phanh “Két!” xé die nda nle equ ydo nn rách không khí, xe cũng không hề dừng lại, xông thẳng vào cửa chính quán bar, bánh xe vẽ nên ánh lửa trên mặt đất, ngay sau đó tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Chỉ trong chớp mắt, xe vừa mới điên rồ xông thẳng, cứ ổn định như vậy dừng trước cửa chính quán bar xa hoa.

Người đi đường bốn phía, còn chưa kịp rõ ràng chuyện như thế nào, chỉ thấy xe dừng lại ở đó, trước cửa chính quán bar, đã có một đống lớn vệ sỹ mặc áo đen chen chúc lao ra, trong nháy mắt bốn phía cửa chính đã bị vây quanh đến nước chảy không lọt.

Một đôi giày da màu đen, duỗi từ trong xe ra, bóng dáng cao lớn mặc âu phục màu đen nửa dựa trên cửa xe, đôi mắt thâm thúy quét ngang bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người La Vũ Hiên đi từ cửa chính quán bar ra.

Chỉ thấy người đàn ông này cao lớn, khuôn mặt điển trai còn hơn đại minh tinh mấy lần, áo caro mà xanh lam nhạt phối cùng áo vest đen, càng tăng thêm phần tao nhã, cổ tay áo thả lỏng được xắn lên, đơn giản lại hơi hoa lệ, lại có chút gợi cảm khó có thể diễn tả bằng lời, đôi mắt thâm thúy khiến người ta đoán không ra, môi mỏng gợi cảm mỉm cười làm cho người ta có cảm giác ấm áp, nhưng toàn thân anh lại tản ra hơi thở tà ma, người đàn ông như vậy, làm cho người ta có cảm giác vừa chính vừa tà khó có thể diễn tả bằng lời...

Ngay cả như vậy, khi anh từ trong xe đi ra, bốn phía lập tức vang lên từng đợt hút khí, là tiêu điểm của ánh mắt mọi người.

“Rất đẹp trai!...”

“Đó là ai? Lại có thể vây quán bar sáu sao lại.”

“Trời ạ! Người đàn ông kia còn đẹp trai hơn minh tinh... Nhanh, chạy nhanh cầm điện thoại chụp lại.”

“Nhìn xem, những người kia đều là vệ sỹ, thật tuyệt vời...”

“...” Bên đường càng tụ tập nhiều đám người, trong từng tiếng thán phục thầm mang theo ái mộ nhiệt liệt!

Ánh chiều tà màu vàng đỏ ở phía tây, ít đi nóng rực chiếu lên mặt đất, dưới trời chiều chiếu nghiêng xuống, cả quán bar sang trọng phảng phất như dát lên một tầng sáng vàng, mà bóng dáng cao d1end4nl3q21yd0n lớn dựa vào bên cạnh xe, bởi vì như vậy mà giống như càng tăng thêm vẻ thần bí cao quý thanh nhã khó có thể diễn tả bằng lời.

La Vũ Hiên từ trong quán bar đi ra, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang kính đen, đôi mắt xảo quyệt tinh ranh giấu dưới kính, đi thẳng về trước, chững chạc bình tĩnh nói thẳng với Huyền Vũ Thác Hàn: “Lão đại, hội trưởng Minh Hạo Thiên hội Minh Sa ở trong hành lang quán bar chờ anh, nói là có chuyện làm ăn muốn bàn với anh, nhưng mà, toàn bộ hơn mười sòng bạc, quán bar, phòng đấu giá ở chợ đêm của chúng ta bị anh ta chặn lại vào hôm nay.”

Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy, nhếch môi, cảm xúc cũng không thay đổi quá nhiều, giống như hơi mười chỗ bị chặn này không phải của anh, chỉ nhét một tay vào túi quần, trên mặt tuấn mỹ vẫn xứng với lưu manh tà ma nói, “Là sao? Vậy tôi còn thật sự muốn trông thấy hội trưởng hội Minh Sa.”

Dứt lời, vệ sỹ trùng trùng điệp điệp vây quanh, vượt lên đầu đi tới cửa chính, La Vũ Hiên theo sát phía sau.

Bên ngoài quán bar lộng lẫy xa xỉ, bên trong càng nguy nga lộng lẫy, hoàn cảnh không đến nỗi nào, ngược lại đúng là hơi kém một chút.

Vừa đi vào cửa chính, Huyền Vũ Thác Hàn đi ở phía trước, thì dừng bước, đứng ngay tại chỗ, quét mắt bốn phía, nhếch môi cười nhạt, không nói gì, chỉ có điều tay còn lại cũng đút vào trong túi quần.

“Lão đại, làm sao vậy?” La Vũ Hiên vẫn theo sau lưng anh tiến lên một bước nhẹ giọng hỏi, đôi mắt âm trầm dưới mắt kính âm thầm quét mắt bốn phía không người, lúc trước cũng không phát hiện có gì không đúng, nhưng mà, vừa dứt lời, tầm mắt cố định tại một chỗ, ánh mắt nhíu lại, vẻ thù địch hiện lên nơi đáy mắt.

“Lão đại, anh đi vào trước, bên trong đều sắp xếp xong xuôi, em xử lý chuyện ở đây một lát rồi tới.”

“Ừ!” Đầu Huyền Vũ Thác Hàn nghiêng sang bên liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói cuốn hút mang theo chút nguy hiểm mờ ám, “Đừng nghịch quá xa, tôi vẫn chưa muốn chuyện bên này vỡ lở ra.”

“Yên tâm, em sẽ có chừng mực.” Dứt lời, La Vũ Hiên xoay người đi về phía sảnh bên.

Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt về phía mới lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị như có như không, thảnh thơi cất bước vào sảnh chính quán bar.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom