Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 100: Hào môn đại chiến (2)
Người đang hỏi chính là nhị lão thái gia, ông là em trai thứ hai của Viên lão thái gia, khi đặt câu hỏi này, ông không mang một thái độ thiên vị bên nào hay là nhằm gây khó dễ cả, hoàn toàn dựa trên sự công tâm phân minh.
- Thế lực của cháu ở Thượng Hải còn lớn hơn cả Viên gia. Ta nghĩ, thân thế của cháu không chỉ đơn giản như vậy. Trước mặt các trưởng bối và tất cả mọi người, con hãy nói thật đi, ngoài thân phận là trưởng tôn của Viên thì cháu còn thân thế nào khác nữa không.
Câu hỏi của ông có thể không hề có ác ý gì, nhưng lại dấy lên một cuộc chiến mới. Rất nhiều cặp mắt hoài nghi đang nhìn về Viên Trác Nghiên, đang hóng thêm kịch hay.
Viên Trác Nghiên vẫn ngồi yên tại chỗ cũ. Biểu cảm trên gương mặt có chút biến đổi nhẹ, anh chỉ cười cười một tiếng, hướng mắt nhìn sang tổ thúc đang ngồi kế ông nội.
- Tổ thúc, hôm nay cháu đến đây là vì tiệc mừng thọ của ông nội. Nhưng lại có cảm giác đến để các vị trưởng bối xét xử thẩm vấn vậy. Cháu có nghĩa vụ phải thông báo tất cả những gì liên quan đến thân thế với các vị sao ạ? Chẳng lẽ các vị đang nghi ngờ chính cha của cháu?
Mỗi câu hỏi của anh đều đã hàm chứa một uy lệnh có trọng lượng, người nghe đương nhiên có đủ tinh ý để nhận ra điều đó.
Một người con trai khác của lục lão gia cũng lập tức phản biện lại khi nghe cách Viên Trác Nghiên đáp trả tổ thúc.
- Anh cả, anh đừng tự cho mình là trời, không ai nghi ngờ huyết thống của anh cả. Nhưng bác cả có làm gì khác với thân thế của anh hay không thì mọi người đều có quyền được biết. Anh là chủ nhân tương lai của Viên gia, là bậc trưởng bối của tất cả chúng tôi. Việc được biết thân thế của anh không phải là điều đương nhiên ư?
Chẳng ai phụ nhận điều này, ngược lại phần lớn đều cùng nhau phụ họa đồng tình.
- Trác Việt bị bên thanh tra điều tra không phải cũng vì thế lực ngầm của cháu sao? Mẹ hai của cháu đã dùng đến cả sức ảnh hưởng của Viên gia nhưng bên đó bọn họ đem thế lực của cháu và Viên gia đặt lên bàn cân thì rất rõ ràng bọn họ đã thấy thế lực của cháu nặng hơn so với Viên gia. Nhị thúc thật sự cũng không hiểu, cháu rốt cuộc còn có thân thế gì khác nữa.
Ngoại trừ Viên lão thái gia vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ thì bao nhiêu người ở đây cũng đều tranh luận không ngừng.
Bất mãn và tức giận nhất vẫn là Mục Lan Nhi, bà ta vừa muốn giãy khỏi tay của Viên Trác Bình vừa gào lên.
- Còn nói là thân thế gì sao? Vị hôn thê của cậu ta là tiểu thư của tộc Ula. Mà các người cũng đều biết tộc Ula là một gia tộc như thế nào mà. Đính hôn với tiểu thư của tộc Ula, các người không phải đã đoán được thân thế của cậu ta rồi ư? Không phải mafia thì cũng là người của chính phủ!
Trong đầu Mục Lan Nhi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất chính là Viên lão thái gia cùng những người khác sẽ lên tiếng phân xử công bằng chuyện của con trai mình mà chẳng cần biết những lời suy đoán chủ quan này có ảnh hưởng gì hay không.
Nhưng được Mục Lan Nhi nhắc nhở một điểm mấu chốt, từng người một cũng bắt đầu nghi ngờ, lên tiếng trước tiên là con gái của Viên Tố Lam.
- Tổ cữu, nếu đúng như lời của bá mẫu nói thì chúng ta phải kiểm tra thử chứ ạ. Anh cả lại ở Las Vegas từ nhỏ, không tránh được việc mọi người nảy sinh nghi ngờ.
Những lời tố cáo bên tai đối với Viên Trác Nghiên chỉ như tiếng chó sủa mà thôi. Anh chỉ mãi tập trung sự chú ý vào nữ nhân bên cạnh, thỉnh thoảng lại vuốt ve một bên má của cô, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Lục lão gia vừa châm một điếu thuốc vừa nói thêm vào câu chuyện đang ồn ào.
- Jenni nói đúng, nếu không phải có thân phận đặc biệt thì Viên Thành có thể đứng vững trên thương trường mà không thế lực nào dám đụng đến. Suy xét kỹ thì không thể không nghi ngờ được. Cha, chúng ta cần phải làm rõ chuyện này mới được. Nếu Trác Nghiên thật sự đã che giấu thân thế khác với cả Viên gia, còn giành cả tiểu thiếp của anh cả, thì e là, phải tước quyền thừa kế của nó thôi.
Viên nhị lão thái gia cũng gật đầu đồng tình, quay sang cô cháu ngoại kia mà tiếp tục hỏi thêm.
- Jenni, cháu có cao kiến gì sao?
Jenni cậy cậy móng tay sơn đỏ, nhún nhẹ vai trả lời một cách châm biếm.
- Nếu là người trong giới hắc đạo thì mỗi người đều có một hình xăm trên người. Muốn chứng minh anh cả có phải mang thêm thân phận là mafia như mọi người đang nghi ngờ thì hãy bảo anh cả cởi đồ ra để mọi người kiểm tra đi.
Cách thức mà Jenny đưa ra làm cho bao nhiêu người ở đây đều cùng há hốc mồm kinh ngạc, người nói người phụ họa.
Mà người phản ứng đầu tiên chính là Tần Mộc Du. Bà trừng mắt nhìn Jenny, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Jenny, cháu cẩn thận lời nói của mình, không thể nói linh tinh vậy đâu. Trác Nghiên thân là trưởng tôn của Viên gia mà nói cởi đồ cho các người kiểm tra. Hừ, đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với con trai tôi mà.
Viên Trác Nghiên tạm thời không nói gì, chờ từng người nêu ý kiến xong, anh mới chầm chậm nâng khóe môi, giọng điệu mang theo vài phần chết chóc, trong ánh mắt khiêu khích lẫn đe dọa.
- Jenny, em sống ở Ý nên trong mắt em chỉ có mafia à? Anh cũng chỉ là một thương nhân bình thường, gì chứ? Trí tưởng tượng của mọi người đúng là quá mức rồi đấy.
Anh thẳng thắn phủ nhận mọi cáo buộc lẫn nghi ngờ, nhất mực giữ vững quyết định của mình. Vừa trả lời Jenny xong, anh lại quay lại đối diện với Viên lão thái gia.
- Ông nội, cháu cũng đã đoán ra được từ trước rồi, bữa tiệc mừng thọ này chỉ là một lí do thôi. Mục đích chính của mọi người không phải là muốn tước quyền thừa kế của cháu sao? Sao phải vòng vo như vậy.
Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, có người kinh ngạc, cũng có người hả hê mong đợi.
Viên lão thái gia thì đương nhiên là không hài lòng, có khi là đang lên cơn thịnh nộ nữa.
Tần Mộc Du cũng rất kích động khi nghe con trai tự mình nói đến chuyện tước quyền thừa kế, lớn tiếng cắt ngang.
- Trác Nghiên, con cũng hồ đồ luôn rồi à? Cha, các vị trưởng bối, mọi người là đang muốn gì ở Trác Nghiên đây? Nó là trưởng tôn của Viên gia, tài năng của Trác Nghiên không phải các người không biết. Vậy mà hôm nay vì mấy lời công kích của Mục Lan Nhi mà các người muốn tước quyền thừa kế của nó? Chẳng lẽ não của các người đều bị úng nước hết rồi sao?
- Mộc Du, đủ rồi! Cô thấy chưa đủ ồn ào à?
Tiếng tranh cãi qua lại giữa hai bên, Viên lão thái gia thật sự sắp bị đám nhóc này ép đến giảm thêm mười năm tuổi thọ rồi. Ông gõ mạnh cây gậy batoong xuống sàn, đồng thời lớn tiếng cắt ngang hết tất cả ồn ào.
- Hôm nay là ngày vui của ta, các người nếu không phải đến để mừng thọ của ta thì cũng không cần phải ở lại. Chuyện của Trác Việt cứ làm đúng quy định. Thân thế của Trác Nghiên là thế nào thì ta là người rõ nhất. Các người nghi ngờ nó thì cũng chính là nghi ngờ lão già này. Còn ai bất mãn gì nữa không?
Đây chính là lí do mà ở Viên gia chẳng ai có thể sờ được gáy của Viên Trác Nghiên, mà cho dù là có đi nữa thì cũng không thể làm gì được anh, vì Viên lão thái gia luôn là tấm bia vững chắc của anh. Mà lời nói của ông thì có sức nặng vô cùng lớn. Rất nhiều người vừa rồi còn rất rôm rả mà bây giờ đều đã nín lặng, nhưng nhị lão gia vẫn cắn chặt không buông.
- Cha, người không thể cứ lần này đến lần khác mắt nhắm mắt mở để Trác Nghiên làm càn vậy được. Chuyện của Viên Thành, con có thể không can thiệp, nhưng danh dự của Viên gia không phải đã bị tên tiểu tử này hủy hoại rồi sao? Tiểu tử này ngang nhiên tuyên bố với bên ngoài nữ nhân của nó chính là tiểu thiếp của anh cả. Chuyện hoang đường phạm vào đại kỵ như vậy mà vẫn có thể dung thứ sao?
Cũng bắt đầu có nhiều người bắt đầu lên tiếng phụ họa theo.
- Đúng vậy đấy cha, chúng ta không thể để một người đã làm mất danh dự của Viên gia trở thành chủ nhân tương lai của Viên gia được.
Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Viên Trác Nghiên từ lúc giữ Ôn Giai Tuệ bên cạnh. Điểm yếu này dù luôn đoán trước được nhưng tuyệt nhiên là không thể phòng bị hay tránh né được. Mà anh cũng chẳng có ý định sẽ phủ nhận chuyện này. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang đan năm ngón vào tay mình, ánh mắt đầy trìu mến. Tầm mắt anh đều dán trên người cô mặc dù đang trả lời những người khác.
- Thưa ông nội cùng các vị trưởng bối, từ khi nào mà chuyện tình cảm cá nhân lại trở thành thước đo cho vị trí người thừa kế Viên gia vậy? Cháu biết một điều, từ trước đến giờ cả Viên gia không ai là không nhắm vào vị trí này. Nhưng các người lại dùng đến những cách ấu trĩ này, đây không phải cũng là đang làm ảnh hưởng đến thanh danh của Viên gia?
Lúc anh nói, dù ai có bất mãn thì cũng không thể lên tiếng cắt ngang được.
Viên Trác Nghiên thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, trực tiếp kết thúc từng vấn đề.
- Chuyện của Viên Thành cháu luôn tính toán từng khả năng, chưa bao giờ vì điều gì khác ngoài lợi ích của công ty cả. Dù các trưởng bối có muốn phủ nhận thế nào thì chắc chắn không thể nào phủ nhận thân thế trưởng tôn của cháu ở Viên gia, chỉ dựa vào những nghi ngờ không căn cứ và chuyện tình cảm cá nhân của cháu mà đưa ra yêu cầu tước quyền thừa kế, liệu có phải quá nóng vội rồi không?
Đây là câu trả lời cuối cùng của anh, sau đó dù có bao nhiêu tiếng chó sủa nữa thì anh cũng chẳng thèm bận tâm nữa, chỉ trực tiếp trao đổi với ông nội.
- Ông nội, nếu hôm nay cháu khiến tâm trạng của ông không tốt thì cháu xin phép trước.
Chỉ vừa mới nghe anh nói vậy thôi, Viên lão thái gia liền cao giọng mắng từng người, cả Viên Trác Nghiên cũng không tránh khỏi.
- Ồn ào như vậy đủ rồi, những chuyện này đừng bao giờ nhắc lại nữa, hôm nay đến đây thôi. Còn cháu, cháu đến mừng thọ của lão già này mà cả trà còn chưa nguội đã muốn về, đúng là càng đủ lông đủ cánh thì không còn để lão già này vào mắt nữa rồi mà.
Bất cứ ai nhìn vào cũng đủ nhận ra câu quở trách của Viên lão thái gia với Viên Trác Nghiên cũng chỉ là những câu mắng yêu.
Thấy không khí có vẻ đã dịu lại được một chút, nhưng đồng thời cũng đang dự báo lại sắp bắt đầu một cuộc tranh luận căng thẳng hơn, vì vậy mà Vương quản gia rất nhanh chóng nắm được điều này, nhanh chóng chạy đến thông báo.
- Lão thái gia, các vị lão gia, sắp đến giờ bắt đầu bữa tiệc rồi. Chúng ta nên di chuyển ngay mới kịp.
Cũng vì lời nhắc của Vương quản gia mà đã phần nào thay đổi được tình thế. Viên lão thái gia gật đầu, đứng lên trước tiên, sau đó từng người một cũng dần rời khỏi chỗ ngồi. Còn những người vẫn chưa phục hay bất mãn thì rốt cuộc vẫn là phải di chuyển theo.
......................
Khách sạn tổ chức tiệc mừng thọ là khách sạn nằm trong dự án đầu tư của Viên Thành nên vị trí rất đắc địa, nằm ngay trung tâm thành phố nhộn nhịp. Hội trường đã được trang trí tỉ mỉ từ sơm, lấy màu sắc vàng trung tính làm màu chủ đạo vừa phù hợp với tuổi tác của chủ nhân bữa tiệc, vừa tôn lên được địa vị cao quý của gia tộc dòng dõi vương thất như Viên gia.
- Viên lão tiên sinh, chúc mừng!
- Chúc ông thọ như tùng bách, luôn là biểu tượng để mọi người luôn hướng đến.
- Lão tiên sinh, xin chúc mừng, hy vọng tôi sẽ được tham dự tiệc mừng thọ của ông đến khi nhắm mắt lìa đời.
Viên lão thái gia bây giờ đã bị mấy người bạn già cùng những mối quan hệ xã giao vây kín một chỗ.
Những thành viên khác của Viên gia cũng đều đã tản ra hết từng nơi, tìm những người bạn xã giao với mình. Tất cả cứ như chuyện căng vừa rồi ở Viên gia chưa từng xảy ra vậy.
- Thanh Ngọc, sao còn chưa hành động chứ?
Đứng ở một góc khá ít người qua lại, Tần Mộc Du giọng điệu không vui nói với Thanh Ngọc đang lo sợ đứng yên một chỗ.
- Đây là cơ hội cuối cùng của con rồi đấy, nếu con để lỡ thì sẽ mãi mãi đánh mất Trác Nghiên vào tay Ôn Giai Tuệ đấy.
Thanh Ngọc cắn cắn môi, có vẻ dùng sức quá mức mà trắng bệch một khoảng. Trên tay đang nắm chặt một vật gì đó, chính vật này đã khiến cô phải do dự từ nãy đến giờ, nhìn bao nhiêu phục vụ bưng từng khay rượu đi ngang qua rồi lại phải nhìn cảnh Ôn Giai Tuệ lơ ngơ như đứa trẻ lên ba có thể hiên ngang khoác tay Viên Trác Nghiên đi chào hỏi từng vị khách. Sự có mặt của cô ở đây không khác gì là kẻ thừa thải cả, vì chính danh phận duy nhất là hôn thê của cô cũng đã bị Ôn Giai Tuệ giẫm đạp lên một cách thê thảm nhất.
Càng nghĩ thì cô lại càng hạ được quyết tâm, tay đã nắm chặt gói đồ nhỏ trong tay đến nhàu nát, gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một quyết tâm thâm hiểm
- Mẹ cứ yên tâm, lần này con sẽ không để Ôn Giai Tuệ có cơ hội đắc ý nữa đâu.
Tần Mộc Du mới chỉ vừa cười hài lòng thì Thanh Ngọc đã đưa tay gọi phục vụ đến. Cô trực tiếp đem gói nhỏ trong tay mở ra, đổ hết vào một ly rượu rồi đặt trở lại khay cho cậu phục vụ.
Tận mắt chứng kiến một hành động như vậy, thân là một phục vụ thì đương nhiên không thể cứ như chưa thấy gì rồi đem ly rượu này đến người mà vị tiểu thư này muốn mời được.
- Tiểu thư, thật ngại quá, tôi không thể đem ly rượu này đi phục vụ được.
Sớm biết nhất định là sẽ như vậy nên Thanh Ngọc cũng đã có đối sách riêng rồi. Cô lấy từ trong ví cầm tay ra một ít tiền, dúi vào tay của cậu phục vụ, nở một nụ cười hàm chứa ẩn ý. Khi nhận thấy thái độ đã hợp tác của cậu phục vụ, cô lặp lại động tác ra hiệu, hất cằm về phía Viên Trác Nghiên đang đứng cách đó một khoảng.
Cậu phục vụ không còn vẻ phản đối hành động này nữa mà còn rất nhiệt tình gật đầu, nhanh chóng đi thực hiện.
Phía bên này, Viên Trác Nghiên vẫn đang xã giao với vài người, không phải là chính trị gia thì cũng là doanh nhân, còn cả những người xuất thân từ hoàng thất.
Một tay anh nâng ly rượu, tay kia đặt sau tấm lưng gầy guộc của cô gái bên cạnh. Anh không hề đề phòng hay nghi ngờ gì khi đổi ly trống lấy một ly rượu khác từ phục vụ.
- Ngài Quách, tôi kính ngài một ly nào.
Vì Ôn Giai Tuệ không có hành động gì bất thường nên những người xung quanh cũng không quá chú ý đến cô, mặc dù vẫn có vài cái nhìn theo kiểu tò mò nhưng đều không có gì quá mức. Bọn họ cũng chỉ tập trung trò chuyện xã giao với Viên Trác Nghiên.
- Viên tổng, sau này còn phải nhờ cậy anh nhiều hơn đấy!
Thanh Ngọc đứng yên tại chỗ từ nãy đến giờ nhìn người đàn ông uống ngụm rượu đầu tiên trong cái ly mà cô ta đã chỉ định cho phục vụ. Trống ngực cô ả đập nhanh liên hồi, một nỗi lo vừa được gỡ xuống thì lại thêm một nỗi lo khác xuất hiện, tiếp theo cô ta phải thành công bước cuối cùng.
- Mẹ, con đi trước đây!
Cô ta cười cười đầy ẩn ý, thông báo một câu với Tần Mộc Du rồi cất bước về phía bên kia.
Tần Mộc Du cũng cười rất niềm nở, gần như là mở cờ trong bụng rồi. Bà cũng nhanh chóng đi cùng.
Thanh Ngọc không đến ngay bên cạnh Viên Trác Nghiên mà vẫn giữ khoảng cách một đoạn, chờ đợi thời cơ đến.
Hình như đã có phản ứng rồi...
Cảm giác thân thể có gì đó bất thường, Viên Trác Nghiên chào vài người đang trò chuyện để đứng qua một bên, đương nhiên là vẫn mang theo Ôn Giai Tuệ.
Bàn tay đang ôm eo nhỏ của cô dần có cảm giác nóng lên như lửa đốt, gân xanh cũng nổi đầy từ cánh tay đến mu bàn tay. Anhh cảm giác toàn thân như có một ngọn lửa thiêu cháy từ từ, không thể không đưa tay nới lỏng cổ áo, từ cúc áo đến cà vạt. Hơi thở của anh cũng đang dần trở nên gấp gáp, dồn dập.
- Thế lực của cháu ở Thượng Hải còn lớn hơn cả Viên gia. Ta nghĩ, thân thế của cháu không chỉ đơn giản như vậy. Trước mặt các trưởng bối và tất cả mọi người, con hãy nói thật đi, ngoài thân phận là trưởng tôn của Viên thì cháu còn thân thế nào khác nữa không.
Câu hỏi của ông có thể không hề có ác ý gì, nhưng lại dấy lên một cuộc chiến mới. Rất nhiều cặp mắt hoài nghi đang nhìn về Viên Trác Nghiên, đang hóng thêm kịch hay.
Viên Trác Nghiên vẫn ngồi yên tại chỗ cũ. Biểu cảm trên gương mặt có chút biến đổi nhẹ, anh chỉ cười cười một tiếng, hướng mắt nhìn sang tổ thúc đang ngồi kế ông nội.
- Tổ thúc, hôm nay cháu đến đây là vì tiệc mừng thọ của ông nội. Nhưng lại có cảm giác đến để các vị trưởng bối xét xử thẩm vấn vậy. Cháu có nghĩa vụ phải thông báo tất cả những gì liên quan đến thân thế với các vị sao ạ? Chẳng lẽ các vị đang nghi ngờ chính cha của cháu?
Mỗi câu hỏi của anh đều đã hàm chứa một uy lệnh có trọng lượng, người nghe đương nhiên có đủ tinh ý để nhận ra điều đó.
Một người con trai khác của lục lão gia cũng lập tức phản biện lại khi nghe cách Viên Trác Nghiên đáp trả tổ thúc.
- Anh cả, anh đừng tự cho mình là trời, không ai nghi ngờ huyết thống của anh cả. Nhưng bác cả có làm gì khác với thân thế của anh hay không thì mọi người đều có quyền được biết. Anh là chủ nhân tương lai của Viên gia, là bậc trưởng bối của tất cả chúng tôi. Việc được biết thân thế của anh không phải là điều đương nhiên ư?
Chẳng ai phụ nhận điều này, ngược lại phần lớn đều cùng nhau phụ họa đồng tình.
- Trác Việt bị bên thanh tra điều tra không phải cũng vì thế lực ngầm của cháu sao? Mẹ hai của cháu đã dùng đến cả sức ảnh hưởng của Viên gia nhưng bên đó bọn họ đem thế lực của cháu và Viên gia đặt lên bàn cân thì rất rõ ràng bọn họ đã thấy thế lực của cháu nặng hơn so với Viên gia. Nhị thúc thật sự cũng không hiểu, cháu rốt cuộc còn có thân thế gì khác nữa.
Ngoại trừ Viên lão thái gia vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ thì bao nhiêu người ở đây cũng đều tranh luận không ngừng.
Bất mãn và tức giận nhất vẫn là Mục Lan Nhi, bà ta vừa muốn giãy khỏi tay của Viên Trác Bình vừa gào lên.
- Còn nói là thân thế gì sao? Vị hôn thê của cậu ta là tiểu thư của tộc Ula. Mà các người cũng đều biết tộc Ula là một gia tộc như thế nào mà. Đính hôn với tiểu thư của tộc Ula, các người không phải đã đoán được thân thế của cậu ta rồi ư? Không phải mafia thì cũng là người của chính phủ!
Trong đầu Mục Lan Nhi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất chính là Viên lão thái gia cùng những người khác sẽ lên tiếng phân xử công bằng chuyện của con trai mình mà chẳng cần biết những lời suy đoán chủ quan này có ảnh hưởng gì hay không.
Nhưng được Mục Lan Nhi nhắc nhở một điểm mấu chốt, từng người một cũng bắt đầu nghi ngờ, lên tiếng trước tiên là con gái của Viên Tố Lam.
- Tổ cữu, nếu đúng như lời của bá mẫu nói thì chúng ta phải kiểm tra thử chứ ạ. Anh cả lại ở Las Vegas từ nhỏ, không tránh được việc mọi người nảy sinh nghi ngờ.
Những lời tố cáo bên tai đối với Viên Trác Nghiên chỉ như tiếng chó sủa mà thôi. Anh chỉ mãi tập trung sự chú ý vào nữ nhân bên cạnh, thỉnh thoảng lại vuốt ve một bên má của cô, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Lục lão gia vừa châm một điếu thuốc vừa nói thêm vào câu chuyện đang ồn ào.
- Jenni nói đúng, nếu không phải có thân phận đặc biệt thì Viên Thành có thể đứng vững trên thương trường mà không thế lực nào dám đụng đến. Suy xét kỹ thì không thể không nghi ngờ được. Cha, chúng ta cần phải làm rõ chuyện này mới được. Nếu Trác Nghiên thật sự đã che giấu thân thế khác với cả Viên gia, còn giành cả tiểu thiếp của anh cả, thì e là, phải tước quyền thừa kế của nó thôi.
Viên nhị lão thái gia cũng gật đầu đồng tình, quay sang cô cháu ngoại kia mà tiếp tục hỏi thêm.
- Jenni, cháu có cao kiến gì sao?
Jenni cậy cậy móng tay sơn đỏ, nhún nhẹ vai trả lời một cách châm biếm.
- Nếu là người trong giới hắc đạo thì mỗi người đều có một hình xăm trên người. Muốn chứng minh anh cả có phải mang thêm thân phận là mafia như mọi người đang nghi ngờ thì hãy bảo anh cả cởi đồ ra để mọi người kiểm tra đi.
Cách thức mà Jenny đưa ra làm cho bao nhiêu người ở đây đều cùng há hốc mồm kinh ngạc, người nói người phụ họa.
Mà người phản ứng đầu tiên chính là Tần Mộc Du. Bà trừng mắt nhìn Jenny, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Jenny, cháu cẩn thận lời nói của mình, không thể nói linh tinh vậy đâu. Trác Nghiên thân là trưởng tôn của Viên gia mà nói cởi đồ cho các người kiểm tra. Hừ, đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với con trai tôi mà.
Viên Trác Nghiên tạm thời không nói gì, chờ từng người nêu ý kiến xong, anh mới chầm chậm nâng khóe môi, giọng điệu mang theo vài phần chết chóc, trong ánh mắt khiêu khích lẫn đe dọa.
- Jenny, em sống ở Ý nên trong mắt em chỉ có mafia à? Anh cũng chỉ là một thương nhân bình thường, gì chứ? Trí tưởng tượng của mọi người đúng là quá mức rồi đấy.
Anh thẳng thắn phủ nhận mọi cáo buộc lẫn nghi ngờ, nhất mực giữ vững quyết định của mình. Vừa trả lời Jenny xong, anh lại quay lại đối diện với Viên lão thái gia.
- Ông nội, cháu cũng đã đoán ra được từ trước rồi, bữa tiệc mừng thọ này chỉ là một lí do thôi. Mục đích chính của mọi người không phải là muốn tước quyền thừa kế của cháu sao? Sao phải vòng vo như vậy.
Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, có người kinh ngạc, cũng có người hả hê mong đợi.
Viên lão thái gia thì đương nhiên là không hài lòng, có khi là đang lên cơn thịnh nộ nữa.
Tần Mộc Du cũng rất kích động khi nghe con trai tự mình nói đến chuyện tước quyền thừa kế, lớn tiếng cắt ngang.
- Trác Nghiên, con cũng hồ đồ luôn rồi à? Cha, các vị trưởng bối, mọi người là đang muốn gì ở Trác Nghiên đây? Nó là trưởng tôn của Viên gia, tài năng của Trác Nghiên không phải các người không biết. Vậy mà hôm nay vì mấy lời công kích của Mục Lan Nhi mà các người muốn tước quyền thừa kế của nó? Chẳng lẽ não của các người đều bị úng nước hết rồi sao?
- Mộc Du, đủ rồi! Cô thấy chưa đủ ồn ào à?
Tiếng tranh cãi qua lại giữa hai bên, Viên lão thái gia thật sự sắp bị đám nhóc này ép đến giảm thêm mười năm tuổi thọ rồi. Ông gõ mạnh cây gậy batoong xuống sàn, đồng thời lớn tiếng cắt ngang hết tất cả ồn ào.
- Hôm nay là ngày vui của ta, các người nếu không phải đến để mừng thọ của ta thì cũng không cần phải ở lại. Chuyện của Trác Việt cứ làm đúng quy định. Thân thế của Trác Nghiên là thế nào thì ta là người rõ nhất. Các người nghi ngờ nó thì cũng chính là nghi ngờ lão già này. Còn ai bất mãn gì nữa không?
Đây chính là lí do mà ở Viên gia chẳng ai có thể sờ được gáy của Viên Trác Nghiên, mà cho dù là có đi nữa thì cũng không thể làm gì được anh, vì Viên lão thái gia luôn là tấm bia vững chắc của anh. Mà lời nói của ông thì có sức nặng vô cùng lớn. Rất nhiều người vừa rồi còn rất rôm rả mà bây giờ đều đã nín lặng, nhưng nhị lão gia vẫn cắn chặt không buông.
- Cha, người không thể cứ lần này đến lần khác mắt nhắm mắt mở để Trác Nghiên làm càn vậy được. Chuyện của Viên Thành, con có thể không can thiệp, nhưng danh dự của Viên gia không phải đã bị tên tiểu tử này hủy hoại rồi sao? Tiểu tử này ngang nhiên tuyên bố với bên ngoài nữ nhân của nó chính là tiểu thiếp của anh cả. Chuyện hoang đường phạm vào đại kỵ như vậy mà vẫn có thể dung thứ sao?
Cũng bắt đầu có nhiều người bắt đầu lên tiếng phụ họa theo.
- Đúng vậy đấy cha, chúng ta không thể để một người đã làm mất danh dự của Viên gia trở thành chủ nhân tương lai của Viên gia được.
Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Viên Trác Nghiên từ lúc giữ Ôn Giai Tuệ bên cạnh. Điểm yếu này dù luôn đoán trước được nhưng tuyệt nhiên là không thể phòng bị hay tránh né được. Mà anh cũng chẳng có ý định sẽ phủ nhận chuyện này. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang đan năm ngón vào tay mình, ánh mắt đầy trìu mến. Tầm mắt anh đều dán trên người cô mặc dù đang trả lời những người khác.
- Thưa ông nội cùng các vị trưởng bối, từ khi nào mà chuyện tình cảm cá nhân lại trở thành thước đo cho vị trí người thừa kế Viên gia vậy? Cháu biết một điều, từ trước đến giờ cả Viên gia không ai là không nhắm vào vị trí này. Nhưng các người lại dùng đến những cách ấu trĩ này, đây không phải cũng là đang làm ảnh hưởng đến thanh danh của Viên gia?
Lúc anh nói, dù ai có bất mãn thì cũng không thể lên tiếng cắt ngang được.
Viên Trác Nghiên thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, trực tiếp kết thúc từng vấn đề.
- Chuyện của Viên Thành cháu luôn tính toán từng khả năng, chưa bao giờ vì điều gì khác ngoài lợi ích của công ty cả. Dù các trưởng bối có muốn phủ nhận thế nào thì chắc chắn không thể nào phủ nhận thân thế trưởng tôn của cháu ở Viên gia, chỉ dựa vào những nghi ngờ không căn cứ và chuyện tình cảm cá nhân của cháu mà đưa ra yêu cầu tước quyền thừa kế, liệu có phải quá nóng vội rồi không?
Đây là câu trả lời cuối cùng của anh, sau đó dù có bao nhiêu tiếng chó sủa nữa thì anh cũng chẳng thèm bận tâm nữa, chỉ trực tiếp trao đổi với ông nội.
- Ông nội, nếu hôm nay cháu khiến tâm trạng của ông không tốt thì cháu xin phép trước.
Chỉ vừa mới nghe anh nói vậy thôi, Viên lão thái gia liền cao giọng mắng từng người, cả Viên Trác Nghiên cũng không tránh khỏi.
- Ồn ào như vậy đủ rồi, những chuyện này đừng bao giờ nhắc lại nữa, hôm nay đến đây thôi. Còn cháu, cháu đến mừng thọ của lão già này mà cả trà còn chưa nguội đã muốn về, đúng là càng đủ lông đủ cánh thì không còn để lão già này vào mắt nữa rồi mà.
Bất cứ ai nhìn vào cũng đủ nhận ra câu quở trách của Viên lão thái gia với Viên Trác Nghiên cũng chỉ là những câu mắng yêu.
Thấy không khí có vẻ đã dịu lại được một chút, nhưng đồng thời cũng đang dự báo lại sắp bắt đầu một cuộc tranh luận căng thẳng hơn, vì vậy mà Vương quản gia rất nhanh chóng nắm được điều này, nhanh chóng chạy đến thông báo.
- Lão thái gia, các vị lão gia, sắp đến giờ bắt đầu bữa tiệc rồi. Chúng ta nên di chuyển ngay mới kịp.
Cũng vì lời nhắc của Vương quản gia mà đã phần nào thay đổi được tình thế. Viên lão thái gia gật đầu, đứng lên trước tiên, sau đó từng người một cũng dần rời khỏi chỗ ngồi. Còn những người vẫn chưa phục hay bất mãn thì rốt cuộc vẫn là phải di chuyển theo.
......................
Khách sạn tổ chức tiệc mừng thọ là khách sạn nằm trong dự án đầu tư của Viên Thành nên vị trí rất đắc địa, nằm ngay trung tâm thành phố nhộn nhịp. Hội trường đã được trang trí tỉ mỉ từ sơm, lấy màu sắc vàng trung tính làm màu chủ đạo vừa phù hợp với tuổi tác của chủ nhân bữa tiệc, vừa tôn lên được địa vị cao quý của gia tộc dòng dõi vương thất như Viên gia.
- Viên lão tiên sinh, chúc mừng!
- Chúc ông thọ như tùng bách, luôn là biểu tượng để mọi người luôn hướng đến.
- Lão tiên sinh, xin chúc mừng, hy vọng tôi sẽ được tham dự tiệc mừng thọ của ông đến khi nhắm mắt lìa đời.
Viên lão thái gia bây giờ đã bị mấy người bạn già cùng những mối quan hệ xã giao vây kín một chỗ.
Những thành viên khác của Viên gia cũng đều đã tản ra hết từng nơi, tìm những người bạn xã giao với mình. Tất cả cứ như chuyện căng vừa rồi ở Viên gia chưa từng xảy ra vậy.
- Thanh Ngọc, sao còn chưa hành động chứ?
Đứng ở một góc khá ít người qua lại, Tần Mộc Du giọng điệu không vui nói với Thanh Ngọc đang lo sợ đứng yên một chỗ.
- Đây là cơ hội cuối cùng của con rồi đấy, nếu con để lỡ thì sẽ mãi mãi đánh mất Trác Nghiên vào tay Ôn Giai Tuệ đấy.
Thanh Ngọc cắn cắn môi, có vẻ dùng sức quá mức mà trắng bệch một khoảng. Trên tay đang nắm chặt một vật gì đó, chính vật này đã khiến cô phải do dự từ nãy đến giờ, nhìn bao nhiêu phục vụ bưng từng khay rượu đi ngang qua rồi lại phải nhìn cảnh Ôn Giai Tuệ lơ ngơ như đứa trẻ lên ba có thể hiên ngang khoác tay Viên Trác Nghiên đi chào hỏi từng vị khách. Sự có mặt của cô ở đây không khác gì là kẻ thừa thải cả, vì chính danh phận duy nhất là hôn thê của cô cũng đã bị Ôn Giai Tuệ giẫm đạp lên một cách thê thảm nhất.
Càng nghĩ thì cô lại càng hạ được quyết tâm, tay đã nắm chặt gói đồ nhỏ trong tay đến nhàu nát, gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một quyết tâm thâm hiểm
- Mẹ cứ yên tâm, lần này con sẽ không để Ôn Giai Tuệ có cơ hội đắc ý nữa đâu.
Tần Mộc Du mới chỉ vừa cười hài lòng thì Thanh Ngọc đã đưa tay gọi phục vụ đến. Cô trực tiếp đem gói nhỏ trong tay mở ra, đổ hết vào một ly rượu rồi đặt trở lại khay cho cậu phục vụ.
Tận mắt chứng kiến một hành động như vậy, thân là một phục vụ thì đương nhiên không thể cứ như chưa thấy gì rồi đem ly rượu này đến người mà vị tiểu thư này muốn mời được.
- Tiểu thư, thật ngại quá, tôi không thể đem ly rượu này đi phục vụ được.
Sớm biết nhất định là sẽ như vậy nên Thanh Ngọc cũng đã có đối sách riêng rồi. Cô lấy từ trong ví cầm tay ra một ít tiền, dúi vào tay của cậu phục vụ, nở một nụ cười hàm chứa ẩn ý. Khi nhận thấy thái độ đã hợp tác của cậu phục vụ, cô lặp lại động tác ra hiệu, hất cằm về phía Viên Trác Nghiên đang đứng cách đó một khoảng.
Cậu phục vụ không còn vẻ phản đối hành động này nữa mà còn rất nhiệt tình gật đầu, nhanh chóng đi thực hiện.
Phía bên này, Viên Trác Nghiên vẫn đang xã giao với vài người, không phải là chính trị gia thì cũng là doanh nhân, còn cả những người xuất thân từ hoàng thất.
Một tay anh nâng ly rượu, tay kia đặt sau tấm lưng gầy guộc của cô gái bên cạnh. Anh không hề đề phòng hay nghi ngờ gì khi đổi ly trống lấy một ly rượu khác từ phục vụ.
- Ngài Quách, tôi kính ngài một ly nào.
Vì Ôn Giai Tuệ không có hành động gì bất thường nên những người xung quanh cũng không quá chú ý đến cô, mặc dù vẫn có vài cái nhìn theo kiểu tò mò nhưng đều không có gì quá mức. Bọn họ cũng chỉ tập trung trò chuyện xã giao với Viên Trác Nghiên.
- Viên tổng, sau này còn phải nhờ cậy anh nhiều hơn đấy!
Thanh Ngọc đứng yên tại chỗ từ nãy đến giờ nhìn người đàn ông uống ngụm rượu đầu tiên trong cái ly mà cô ta đã chỉ định cho phục vụ. Trống ngực cô ả đập nhanh liên hồi, một nỗi lo vừa được gỡ xuống thì lại thêm một nỗi lo khác xuất hiện, tiếp theo cô ta phải thành công bước cuối cùng.
- Mẹ, con đi trước đây!
Cô ta cười cười đầy ẩn ý, thông báo một câu với Tần Mộc Du rồi cất bước về phía bên kia.
Tần Mộc Du cũng cười rất niềm nở, gần như là mở cờ trong bụng rồi. Bà cũng nhanh chóng đi cùng.
Thanh Ngọc không đến ngay bên cạnh Viên Trác Nghiên mà vẫn giữ khoảng cách một đoạn, chờ đợi thời cơ đến.
Hình như đã có phản ứng rồi...
Cảm giác thân thể có gì đó bất thường, Viên Trác Nghiên chào vài người đang trò chuyện để đứng qua một bên, đương nhiên là vẫn mang theo Ôn Giai Tuệ.
Bàn tay đang ôm eo nhỏ của cô dần có cảm giác nóng lên như lửa đốt, gân xanh cũng nổi đầy từ cánh tay đến mu bàn tay. Anhh cảm giác toàn thân như có một ngọn lửa thiêu cháy từ từ, không thể không đưa tay nới lỏng cổ áo, từ cúc áo đến cà vạt. Hơi thở của anh cũng đang dần trở nên gấp gáp, dồn dập.