Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 103: Anh là nhà của em.
- Boss, anh đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Vừa nãy anh gọi nhưng lại không nói gì.
Viên Trác Nghiên vẫn cầm điện thoại để bên tai, khi nghe A Phúc hỏi, anh đã khôi phục lại vẻ mặt uy nghi như thường ngày, khác hoàn toàn với dáng vẻ ôn nhu trìu mến đối với Ôn Giai Tuệ. Anh ngồi dậy, vừa bóp bóp mi tâm vừa nói.
- Có vài vấn đề cậu nhanh chóng xử lý cho tôi. Trước tiên đi chuẩn bị xe đi.
Tối nay cơ thể anh lại mất khống chế như vậy, chắc chắn là đã bị trúng thuốc rồi. Rượu, chính là ở trong ly rượu cuối cùng mà anh uống. Nhưng là ai chứ? Kẻ nào lại dám làm trò đó với anh?
Tần Mộc Du?! Chính là bà sao? Lúc anh bắt đầu có dấu hiệu phản ứng đầu tiên, bà chạy đến trước, cũng là bà đã gọi phục vụ đưa anh lên phòng nghỉ, còn không để Ôn Giai Tuệ đi cùng, cả một buổi tối đứng cùng Thanh Ngọc to nhỏ gì đó. Anh không ngốc, chỉ nhiêu đó thôi thì anh cũng đã đoán được kế hoạch của hai người họ, Thanh Ngọc nhất định là không muốn hủy hôn nên cũng to gan nghĩ đến cách này, muốn dùng thân thể để thay đổi quyết định của anh.
- Nhanh chóng chuẩn bị đi. Ngày mai tôi sẽ về Las Vegas.
Nói xong câu đó, Viên Trác Nghiên cũng cúp máy luôn mà không đợi A Châu trả lời lại.
Thật không nghĩ lại trùng hợp tự cứu vớt được mình như vậy, anh vừa để điện thoại xuống thì hai cánh tay như hai tua bạch tuộc vòng qua bụng của mình, ôm chặt không một chút khe hở.
- Trác Nghiên, hức, hức, anh muốn đi đâu sao? Anh không được đi, không cho anh đi, anh phải ở lại với Tuệ nhi, không cho anh đi đâu.
Ai bảo tính khí trẻ con thì cứng đầu cứng cổ chứ? Ôn Giai Tuệ của vài phút trước còn phồng má giận dữ mà bây giờ đã chủ động ôm chặt anh như vậy, là vì nội dung cuộc gọi mà cô nghe nửa vời đó sao?
- Tuệ nhi, anh không đi một mình đâu.
Nói một câu vẫn chưa rõ ràng, anh thuận tay giữ tay của cô trước bụng của mình, chầm chậm xoay người lại, để cô gái nhỏ ôm ra phía sau. Anh đưa tay lên sờ vào gương mặt ngây ngô nhưng đang lo sợ của Ôn Giai Tuệ, vừa vuốt ve làn da mịn màng vừa nói tiếp.
- Chúng ta sẽ cùng đi, Tuệ nhi, em đi cùng anh chứ? Đến Las Vegas, kết thúc mọi chuyện, sau này sẽ không còn ai có thể chen giữa chúng ta nữa.
Ôn Giai Tuệ chắc chắn là không thể hiểu hết những gì anh đang nói, nhưng chỉ cần nghe được đi cùng anh thôi thì cô đã cười hớn hở gật đầu liên quan như gà mổ thóc rồi.
- Đi, đi cùng anh. Tuệ nhi muốn đi cùng anh.
Ánh mắt Viên Trác Nghiên nhìn cô luôn tràn đầy thâm tình như vậy, anh dùng tay chải tóc ra sau tai cho cô, nâng nhẹ khóe môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
.....................
Suốt dọc đường trở về, Thanh Ngọc như kẻ mất hồn, giữ nguyên một tư thế ngồi và chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ hướng về khoảng không vô tận.
Ôn Giai Tuệ đã vào trong phòng, như vậy cũng đến lúc Viên Trác Nghiên biết được mình bị bỏ thuốc rồi. Liệu hành động nông nổi hôm nay của cô có khiến anh nổi giận và sẽ hủy hôn nhanh hơn không?
Không được! Dù phải dùng bất kỳ cách nào đi nữa thì cô cũng sẽ không để Viên Trác Nghiên trở về Las Vegas gặp cha cô, nhất định không thể để anh nói ra chuyện hủy hôn được. Không phải chỉ vì cô mà còn vì an toàn của anh, trước khi thả cô đến đây, Jayce đã tuyên bố, nếu lần này Viên Trác Nghiên còn làm cô tổn thương thì anh ta sẽ nhuốm máu cả tổ chức Wolf, mà cha cô William nhất định cũng không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, lại còn là muốn đến với người phụ nữ khác!
Cho nên hôn sự này, Thanh Ngọc cô không thể để Viên Trác Nghiên tuyên bố hủy được.
Cô nhất định phải ngăn cản bằng bất cứ giá nào đi nữa.
..................
Nhận được lệnh của ông chủ, A Phúc liền lái xe đến trước cửa lớn của khách sạn, vừa đúng lúc Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ đi ra, áo khoác của anh choàng trước ngực của nữ nhân đang ngủ say trong vòng tay.
- Bos....
- Suỵt! Không thấy cô ấy đang ngủ sao?
Có vẻ như A Phúc đang muốn hỏi tình hình thì đã bị Viên Trác Nghiên lên tiếng cắt ngang, giọng anh hạ rất thấp, sợ sẽ đánh thức tiểu bảo bối của mình.
A Phúc nhanh chóng hiểu được, điều chỉnh lại tông giọng rồi mới báo cáo, vừa mở cửa cho ông chủ vừa nói.
- Boss, chuyên cơ đã đợi sẵn rồi. Phải đi bây giờ sao ạ?
Viên Trác Nghiên ngồi ghế sau, để Ôn Giai Tuệ gối đầu lên đùi của mình, chỉnh lại tư thế ngủ cho cô rồi mới trả lời.
- Tôi đã dời lại rất lâu rồi. Càng kéo dài thì hệ lụy càng lớn, nên kết thúc sớm thôi.
A Phúc chỉ nghe rồi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, khởi động xe ngay.
Xe nhanh chóng đã đến Nguyệt Phủ, giờ này người hầu gần như đã nghỉ hết, chỉ còn lại dì Uyên cùng vài người nhận được lệnh mà dọn dẹp hành lý cho Ôn tiểu thư và Viên thiếu.
- Viên thiếu, hành lý đã dọn xong rồi ạ.
Viên Trác Nghiên xốc nhẹ Ôn Giai Tuệ lại trước khi bước lên cầu thang, anh gật đầu một cái, dặn dò thêm mấy câu rồi sải bước lên từng tầng, hướng lên sân thượng.
A Phúc thì đi sát phía sau.
Chuyên cơ đã đậu trên tầng thượng rộng lớn, bên ngoài còn vài tên thủ hạ đang đứng nghiêm nghị, nhìn thấy ông chủ đến liền cung kính cúi chào.
- Boss!
Viên Trác Nghiên chỉnh lại áo khoác và chiếc khăn lông mà dì Uyên vừa đắp lên che chắn trước ngực cho Ôn Giai Tuệ, lo cô sẽ bị nhiễm lạnh. Bước chân của anh vững chãi dứt khoát, cửa đã được mở sẵn nên cứ ngư vậy mà bước vào trong thôi.
Chiếc trực thăng từ từ đóng hết cửa lại, cũng đang dần rời khỏi tầng thượng.
.........................
Las Vegas, thủ phủ tổ chức Wolf.
Ông chủ bất ngờ trở về như vậy, chú Cựu cũng chỉ mới nhận được thông báo một tiếng trước, vội vội vàng vàng phân phó cả nhóm người hầu chuẩn bị nghênh đón.
- Cậu chủ, sao lại về đột ngột như vậy? Có chuyện gì gấp sao?
Chú Cựu đi bên cạnh Viên Trác Nghiên hộ tống anh vào trong, đồng thời hỏi han tình hình.
Viên Trác Nghiên rất ít khi có thói quen nói với người khác về ý định của mình, chỉ khi nào cần phân phó nhiệm vụ cho cấp dưới mà thôi.
- Sức khỏe của Tuệ nhi không tốt, tôi muốn cô ấy được tĩnh dưỡng ở đây. Mấy ngày tới chú để mắt đến cô ấy nhiều hơn.
Chú Cựu làm việc luôn giữ quy tắc, lệnh của cậu chủ, ông chưa bao giờ làm trái, chỉ là người phụ nữ này của cậu chủ, ông lại không mấy hài lòng, cô gái này sao có thể trở thành chủ mẫu của tổ chức Wolf được chứ! Chính vì vậy mà dù ông đã gật đầu tiếp nhận căn dặn rồi nhưng vẫn tò mò liếc nhìn thử Ôn Giai Tuệ trong vòng tay Viên Trác Nghiên rốt cuộc có điểm gì bất ổn không. Nhìn cả buổi mà vẫn chẳng nhìn ra điều gì khác thường. Ông lắc đầu ngao ngán, chẳng lẽ cậu chủ cưng chiều cô gái này đến mức đó sao?
- Cậu chủ, còn cơm tối thì thế nào? Tôi đã cho người chuẩn bị hết rồi....
- Dọn ra đi, tôi sẽ xuống ngay.
Không để chú Cựu nói hết câu, Viên Trác Nghiên đã trả lời ngay. Anh vừa nói xong thì cũng tăng tốc bước lên cầu thang.
Vì chênh lệch múi giờ nên thời gian ngủ của Ôn Giai Tuệ cũng đã hết, cô ngủ trên máy bay đến giờ cũng được hơn tám tiếng rồi. Nhưng lúc mở mắt ra thì lại thấy trời tối, hẳn là cô gái ngốc này sẽ nghĩ rằng mình còn chưa ngủ đâu.
- Ưmmm....Trác Nghiên, sao anh chưa ngủ...
Quả nhiên, đúng như Viên Trác Nghiên đã đoán, Ôn Giai Tuệ đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài nhưng vì thấy trời vẫn tối nên nghĩ mình chưa ngủ được bao lâu cả. Viên Trác Nghiên vừa tắm rửa thay đồ xong, còn đang lau mái tóc chưa khô hết. Anh nhịn cười nhìn cô, thuận tay véo nhẹ một bên má nhỏ nhắn.
- Em đã ngủ rất lâu rồi đấy, không thấy đói sao?
Không ai nhắc thì thôi, ai lại đột ngột nhắc đến làm cho Ôn Giai Tuệ cũng ôm cái bụng đang kêu. Cô giương đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên nhìn anh, ăn vả chỉ chỉ vào người.
- Nhưng Tuệ nhi chưa tắm.
Viên Trác Nghiên ngớ người ra vài giây nhìn cô gái nhỏ đã thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ.
Có lẽ là hôm qua anh hành cô quá nên mới ngủ say như chết đến vậy, anh bế cô từ khách sạn về Nguyệt Phủ, lên máy bay vẫn ngủ rất say, cả một quá trình di chuyển như vậy mà chẳng bị đánh thức. Vừa nãy anh cũng tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi, thay cả váy ngủ cho cô, vậy mà cô ngồi trước mặt anh lại như chẳng biết gì cả.
- Anh đã tắm xong cho em rồi, không nhận ra hửm? Thay cả váy ngủ rồi kìa.
Ôn Giai Tuệ theo hướng dẫn của anh mà nhìn xuống váy ngủ trên người, dáng vẻ ngây ngô đến đáng yêu, vừa gãi gãi đầu vừa suy nghĩ.
- Nhưng Tuệ nhi lại không biết.
Những việc hiện giờ, Viên Trác Nghiên cũng không cách nào nói cho cô hiểu được, cho nên chỉ có thể bịa một lí do nào đó thôi.
- Em bị một bà phù thủy hắc ám cho uống một loại nước phép thuật nên mới ngủ như công chúa ngủ trong rừng vậy đấy. Anh phải đưa em về rồi phá giải phép thuật của phù thủy nên em mới không biết gì.
Ôn Giai Tuệ càng nghe anh nói càng say sưa, còn rất nhiệt tình hỏi lại.
- Anh đã phá giải lời nguyền như hoàng tử và công chúa ngủ trong rừng sao?
Viên Trác Nghiên ngồi sát cô hơn, thuận tay ôm cô vào trong ngực, một tay vén tóc giúp cô, nụ cười của anh có vẻ hơi mờ ám thì phải.
- Đúng vậy, anh phải làm giống như hoàng tử thì em mới chịu tỉnh lại đấy. Như thế này này....
Anh không nói hết câu mà đã cúi đầu phủ một nụ hôn lên đôi môi anh đào đang khẽ hé mở trông thật quyến rũ.
- Uhm....
Nụ hôn đánh úp bất ngờ, Ôn Giai Tuệ cũng chẳng biết cách phòng vệ, cô trợn tròn mắt ú ớ trong cổ họng, hai tay chống trước ngực của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên không hôn quá sâu và mãnh liệt, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, thỉnh thoảng sẽ cắn mút một cái. Nhưng anh phải tự cảnh tỉnh bản thân, nếu còn tiếp tục nữa thì nhất định là anh sẽ không thể khống chế được dục vọng như tối qua mất.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cảm nhận rất rõ nhịp tim của đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng mơn trớn làn môi ướt át, bật cười trước biểu cảm ngẩn ngơ của Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ nhi, đây đâu phải lần đầu tiên anh hôn em. Sao đột nhiên lại phản ứng bất ngờ vậy chứ?
Ôn Giai Tuệ đang định trả lời lại thì tiếng goc cửa lại truyền đến trước, sau đó là tiếng thưa của chú Cựu.
- Cậu chủ, bữa tối đã được dọn lên rồi ạ.
- Tôi biết rồi, thúc lui xuống trước đi.
Viên Trác Nghiên từ trong phòng nói vọng ra, anh đang kéo chăn ra khỏi người Ôn Giai Tuệ, bế con mèo lười ra khỏi chỗ ngủ, xỏ dép vào làn lượt hai chân của cô.
Hai người đi xuống cầu thang, Viên Trác Nghiên đỡ Ôn Giai Tuệ đi từng bước một đến phòng ăn.
- Cậu chủ! Cô Ôn!
Chú Cựu và mấy người hầu đứng xung quanh khi thấy hai người họ đi tới liền cúi chào. Nhưng chính hành động cúi chào của bọn họ đã dọa Ôn Giai Tuệ sợ. Cô lùi lại sau lưng Viên Trác Nghiên, tay nắm chặt áo của anh, miệng lẩm bẩm nhỏ giọng.
- Dì Uyên, không thấy dì Uyên, đây không phải dì Uyên.
Chỉ như vậy thôi thì Viên Trác Nghiên cũng đã đủ hiểu lí do rồi. Anh vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay của cô, giọng ấm áp trấn an.
- Dì Uyên tạm thời xin nghỉ, mấy ngày nữa dì Uyên sẽ quay lại thôi, bọn họ cũng tốt với em như dì Uyên, đừng sợ.
Ai bảo Ôn Giai Tuệ luôn nghe lời Viên Trác Nghiên chứ? Chỉ cần nghe anh nói thì cô đã hỏi lại ngay, còn nhìn về phía chú Cựu và những người hầu kia nữa.
- Không phải người xấu đúng không ạ? Không có hại Tuệ nhi đúng không? Trác Nghiên không gạt em chứ?
Viên Trác Nghiên kéo cô ra phía trước, vừa xoa đầu cô vừa nói.
- Anh không gạt em. Có anh ở đây, dù có người xấu thì cũng không ai có thể làm hại em đâu. Tuệ nhi tin anh chứ?
Đôi mắt long lanh to tròn của Ôn Giai Tuệ nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt. Cô gật đầu không chút nghi ngờ, một cách chắc chắn.
Bây giờ thì cô mới chịu nhấc chân tiếp tục đi theo Viên Trác Nghiên. Nhưng mới chỉ đi được vài bước thì cô lại dừng chân lần nữa. Lắc đầu trong cuống cuồng, sợ hãi nhìn xung quanh, lẩm bẩm mấy từ.
- Đây không phải nhà, đây không phải nhà. Hức, hức, Tuệ nhi muốn về nhà, Tuệ nhi muốn về nhà. Tuệ nhi không muốn ở đây, Tuệ nhi không muốn ở đây, đây không phải nhà.
Việc hai người đã rời khỏi Las Vegas và rời khỏi Nguyệt Phủ rồi, Viên Trác Nghiên cũng không có cách nào nói cho Ôn Giai Tuệ hiểu được, có khi còn dọa cô sợ nữa. Vì vậy mà thấy cô đang luống cuống sợ hãi như vậy khiến anh cũng nóng ruột hơn.
- Tuệ nhi ngoan, đừng khóc, ngoan nào. Đây cũng là nhà của chúng ta, anh đang ở đây mà.
Viên Trác Nghiên vừa nói vừa kéo nữ nhân trước mặt đến gần, cẩn thận ôm cô vào lòng vỗ về, giọng anh trầm ấm thì thầm bên tai của cô.
- Tuệ nhi, chỉ cần em đi cùng anh thì đâu cũng là nhà của em cả, bởi vì anh là nhà của em. Tuệ nhi, khi nào em còn cần anh, anh vẫn luôn là nhà của em.
Những lời của Viên Trác Nghiên dường như làm cho Ôn Giai Tuệ chìm đắm trong mật ngọt và sự ấm áp này, hoàn toàn trầm luân để mặc anh ôm trong lồng ngực, còn vòng tay ôm ngang hông của anh.
.......................
Thượng Hải.
Cả một đêm không thể ngủ, cũng không gọi được cho Viên Trác Nghiên nên vừa sáng sớm, Thanh Ngọc đã chạy đến Nguyệt Phủ tìm anh.
- Thanh Ngọc tiểu thư, sao cô lại đến nữa rồi?
Dì Uyên nhìn thấy Thanh Ngọc thì vô cùng e ngại vì sau lần Ôn Giai Tuệ nhìn thấy cô ta ôm Viên Trác Nghiên trước cổng thì Viên thiếu đã dặn tất cả cảnh vệ cũng như như người hầu không được để Thanh Ngọc đến gần đây hay vào trong. Hơn nữa bây giờ Viên thiếu cũng không ở nhà, cô tiểu thư này lại đến đây làm gì nữa chứ?
Thanh Ngọc chỉnh lại quai túi xách trên vai, thuận tay vén tóc ra sau mà hỏi vội.
- Trác Nghiên đâu rồi? Tôi đến tìm Trác Nghiên, bà còn phải hỏi sao! Anh ấy ở trong nhà chứ?
Hỏi xong, Thanh Ngọc cũng không định đợi Dì Uyên trả lời mà trực tiếp đẩy bà qua một bên, chuẩn bị xông vào.
- Tiểu thư, Viên thiếu không có ở nhà nữa. Cậu ấy và Ôn tiểu thư đã rời khỏi Thượng Hải từ tối qua rồi.
Câu này của dì Uyên mới thật sự tác động được đến Thanh Ngọc. Bước chân của cô khựng lại, đôi mắt mở to nhìn dì Uyên mà xác nhận lại.
- Dì vừa nói gì cơ? Trác Nghiên đã rời khỏi Thượng Hải? Anh ấy đi đâu chứ?
Chính mình hỏi mà mình cũng tự có đáp án cho chính mình, cô hỏi mà như đang xác nhận lại.
- Anh ấy đã đi Las Vegas đúng không? Có phải là anh ấy đã đến Las Vegas không?
Thật ra lịch trình của Viên thiếu, dì Uyên cũng không nắm hết toàn bộ, chỉ biết tối qua Viên thiếu và Ôn tiểu thư rời khỏi Thượng Hải, còn việc họ đi đâu thì một quản gia như bà sao có thể hỏi quá nhiều chứ.
- Cái này thì tôi không biết. Nhưng Viên thiếu thật sự không còn ở đây nữa. Thanh Ngọc tiểu thư, cô đừng làm khó tôi. Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi, tôi chỉ là làm theo lệnh của Viên thiếu, không thể để cô vào trong được.
Không còn gì nghi ngờ nữa, Viên Trác Nghiên vội vã rời khỏi Thượng Hải trong đêm qua như vậy, nhất định là vì đã phát hiện cô là người bỏ thuốc nên mới về Las Vegas để hủy hôn. Nhất định là như vậy rồi!
Không được! Không thể để chuyện này xảy ra được! Cô nhất định phải ngăn anh lại.
Không nói gì nữa, Thanh Ngọc vụt chạy tới chỗ đậu xe, vừa lấy điện thoại ra gọi về cho cha vừa mở cửa chui vào trong.
Nhưng gọi mãi vẫn không có phản hồi, lòng gan càng thêm nóng hơn, ném điện thoại lên ghế rồi tăng nhanh tốc độ.
Viên Trác Nghiên vẫn cầm điện thoại để bên tai, khi nghe A Phúc hỏi, anh đã khôi phục lại vẻ mặt uy nghi như thường ngày, khác hoàn toàn với dáng vẻ ôn nhu trìu mến đối với Ôn Giai Tuệ. Anh ngồi dậy, vừa bóp bóp mi tâm vừa nói.
- Có vài vấn đề cậu nhanh chóng xử lý cho tôi. Trước tiên đi chuẩn bị xe đi.
Tối nay cơ thể anh lại mất khống chế như vậy, chắc chắn là đã bị trúng thuốc rồi. Rượu, chính là ở trong ly rượu cuối cùng mà anh uống. Nhưng là ai chứ? Kẻ nào lại dám làm trò đó với anh?
Tần Mộc Du?! Chính là bà sao? Lúc anh bắt đầu có dấu hiệu phản ứng đầu tiên, bà chạy đến trước, cũng là bà đã gọi phục vụ đưa anh lên phòng nghỉ, còn không để Ôn Giai Tuệ đi cùng, cả một buổi tối đứng cùng Thanh Ngọc to nhỏ gì đó. Anh không ngốc, chỉ nhiêu đó thôi thì anh cũng đã đoán được kế hoạch của hai người họ, Thanh Ngọc nhất định là không muốn hủy hôn nên cũng to gan nghĩ đến cách này, muốn dùng thân thể để thay đổi quyết định của anh.
- Nhanh chóng chuẩn bị đi. Ngày mai tôi sẽ về Las Vegas.
Nói xong câu đó, Viên Trác Nghiên cũng cúp máy luôn mà không đợi A Châu trả lời lại.
Thật không nghĩ lại trùng hợp tự cứu vớt được mình như vậy, anh vừa để điện thoại xuống thì hai cánh tay như hai tua bạch tuộc vòng qua bụng của mình, ôm chặt không một chút khe hở.
- Trác Nghiên, hức, hức, anh muốn đi đâu sao? Anh không được đi, không cho anh đi, anh phải ở lại với Tuệ nhi, không cho anh đi đâu.
Ai bảo tính khí trẻ con thì cứng đầu cứng cổ chứ? Ôn Giai Tuệ của vài phút trước còn phồng má giận dữ mà bây giờ đã chủ động ôm chặt anh như vậy, là vì nội dung cuộc gọi mà cô nghe nửa vời đó sao?
- Tuệ nhi, anh không đi một mình đâu.
Nói một câu vẫn chưa rõ ràng, anh thuận tay giữ tay của cô trước bụng của mình, chầm chậm xoay người lại, để cô gái nhỏ ôm ra phía sau. Anh đưa tay lên sờ vào gương mặt ngây ngô nhưng đang lo sợ của Ôn Giai Tuệ, vừa vuốt ve làn da mịn màng vừa nói tiếp.
- Chúng ta sẽ cùng đi, Tuệ nhi, em đi cùng anh chứ? Đến Las Vegas, kết thúc mọi chuyện, sau này sẽ không còn ai có thể chen giữa chúng ta nữa.
Ôn Giai Tuệ chắc chắn là không thể hiểu hết những gì anh đang nói, nhưng chỉ cần nghe được đi cùng anh thôi thì cô đã cười hớn hở gật đầu liên quan như gà mổ thóc rồi.
- Đi, đi cùng anh. Tuệ nhi muốn đi cùng anh.
Ánh mắt Viên Trác Nghiên nhìn cô luôn tràn đầy thâm tình như vậy, anh dùng tay chải tóc ra sau tai cho cô, nâng nhẹ khóe môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
.....................
Suốt dọc đường trở về, Thanh Ngọc như kẻ mất hồn, giữ nguyên một tư thế ngồi và chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ hướng về khoảng không vô tận.
Ôn Giai Tuệ đã vào trong phòng, như vậy cũng đến lúc Viên Trác Nghiên biết được mình bị bỏ thuốc rồi. Liệu hành động nông nổi hôm nay của cô có khiến anh nổi giận và sẽ hủy hôn nhanh hơn không?
Không được! Dù phải dùng bất kỳ cách nào đi nữa thì cô cũng sẽ không để Viên Trác Nghiên trở về Las Vegas gặp cha cô, nhất định không thể để anh nói ra chuyện hủy hôn được. Không phải chỉ vì cô mà còn vì an toàn của anh, trước khi thả cô đến đây, Jayce đã tuyên bố, nếu lần này Viên Trác Nghiên còn làm cô tổn thương thì anh ta sẽ nhuốm máu cả tổ chức Wolf, mà cha cô William nhất định cũng không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, lại còn là muốn đến với người phụ nữ khác!
Cho nên hôn sự này, Thanh Ngọc cô không thể để Viên Trác Nghiên tuyên bố hủy được.
Cô nhất định phải ngăn cản bằng bất cứ giá nào đi nữa.
..................
Nhận được lệnh của ông chủ, A Phúc liền lái xe đến trước cửa lớn của khách sạn, vừa đúng lúc Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ đi ra, áo khoác của anh choàng trước ngực của nữ nhân đang ngủ say trong vòng tay.
- Bos....
- Suỵt! Không thấy cô ấy đang ngủ sao?
Có vẻ như A Phúc đang muốn hỏi tình hình thì đã bị Viên Trác Nghiên lên tiếng cắt ngang, giọng anh hạ rất thấp, sợ sẽ đánh thức tiểu bảo bối của mình.
A Phúc nhanh chóng hiểu được, điều chỉnh lại tông giọng rồi mới báo cáo, vừa mở cửa cho ông chủ vừa nói.
- Boss, chuyên cơ đã đợi sẵn rồi. Phải đi bây giờ sao ạ?
Viên Trác Nghiên ngồi ghế sau, để Ôn Giai Tuệ gối đầu lên đùi của mình, chỉnh lại tư thế ngủ cho cô rồi mới trả lời.
- Tôi đã dời lại rất lâu rồi. Càng kéo dài thì hệ lụy càng lớn, nên kết thúc sớm thôi.
A Phúc chỉ nghe rồi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, khởi động xe ngay.
Xe nhanh chóng đã đến Nguyệt Phủ, giờ này người hầu gần như đã nghỉ hết, chỉ còn lại dì Uyên cùng vài người nhận được lệnh mà dọn dẹp hành lý cho Ôn tiểu thư và Viên thiếu.
- Viên thiếu, hành lý đã dọn xong rồi ạ.
Viên Trác Nghiên xốc nhẹ Ôn Giai Tuệ lại trước khi bước lên cầu thang, anh gật đầu một cái, dặn dò thêm mấy câu rồi sải bước lên từng tầng, hướng lên sân thượng.
A Phúc thì đi sát phía sau.
Chuyên cơ đã đậu trên tầng thượng rộng lớn, bên ngoài còn vài tên thủ hạ đang đứng nghiêm nghị, nhìn thấy ông chủ đến liền cung kính cúi chào.
- Boss!
Viên Trác Nghiên chỉnh lại áo khoác và chiếc khăn lông mà dì Uyên vừa đắp lên che chắn trước ngực cho Ôn Giai Tuệ, lo cô sẽ bị nhiễm lạnh. Bước chân của anh vững chãi dứt khoát, cửa đã được mở sẵn nên cứ ngư vậy mà bước vào trong thôi.
Chiếc trực thăng từ từ đóng hết cửa lại, cũng đang dần rời khỏi tầng thượng.
.........................
Las Vegas, thủ phủ tổ chức Wolf.
Ông chủ bất ngờ trở về như vậy, chú Cựu cũng chỉ mới nhận được thông báo một tiếng trước, vội vội vàng vàng phân phó cả nhóm người hầu chuẩn bị nghênh đón.
- Cậu chủ, sao lại về đột ngột như vậy? Có chuyện gì gấp sao?
Chú Cựu đi bên cạnh Viên Trác Nghiên hộ tống anh vào trong, đồng thời hỏi han tình hình.
Viên Trác Nghiên rất ít khi có thói quen nói với người khác về ý định của mình, chỉ khi nào cần phân phó nhiệm vụ cho cấp dưới mà thôi.
- Sức khỏe của Tuệ nhi không tốt, tôi muốn cô ấy được tĩnh dưỡng ở đây. Mấy ngày tới chú để mắt đến cô ấy nhiều hơn.
Chú Cựu làm việc luôn giữ quy tắc, lệnh của cậu chủ, ông chưa bao giờ làm trái, chỉ là người phụ nữ này của cậu chủ, ông lại không mấy hài lòng, cô gái này sao có thể trở thành chủ mẫu của tổ chức Wolf được chứ! Chính vì vậy mà dù ông đã gật đầu tiếp nhận căn dặn rồi nhưng vẫn tò mò liếc nhìn thử Ôn Giai Tuệ trong vòng tay Viên Trác Nghiên rốt cuộc có điểm gì bất ổn không. Nhìn cả buổi mà vẫn chẳng nhìn ra điều gì khác thường. Ông lắc đầu ngao ngán, chẳng lẽ cậu chủ cưng chiều cô gái này đến mức đó sao?
- Cậu chủ, còn cơm tối thì thế nào? Tôi đã cho người chuẩn bị hết rồi....
- Dọn ra đi, tôi sẽ xuống ngay.
Không để chú Cựu nói hết câu, Viên Trác Nghiên đã trả lời ngay. Anh vừa nói xong thì cũng tăng tốc bước lên cầu thang.
Vì chênh lệch múi giờ nên thời gian ngủ của Ôn Giai Tuệ cũng đã hết, cô ngủ trên máy bay đến giờ cũng được hơn tám tiếng rồi. Nhưng lúc mở mắt ra thì lại thấy trời tối, hẳn là cô gái ngốc này sẽ nghĩ rằng mình còn chưa ngủ đâu.
- Ưmmm....Trác Nghiên, sao anh chưa ngủ...
Quả nhiên, đúng như Viên Trác Nghiên đã đoán, Ôn Giai Tuệ đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài nhưng vì thấy trời vẫn tối nên nghĩ mình chưa ngủ được bao lâu cả. Viên Trác Nghiên vừa tắm rửa thay đồ xong, còn đang lau mái tóc chưa khô hết. Anh nhịn cười nhìn cô, thuận tay véo nhẹ một bên má nhỏ nhắn.
- Em đã ngủ rất lâu rồi đấy, không thấy đói sao?
Không ai nhắc thì thôi, ai lại đột ngột nhắc đến làm cho Ôn Giai Tuệ cũng ôm cái bụng đang kêu. Cô giương đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên nhìn anh, ăn vả chỉ chỉ vào người.
- Nhưng Tuệ nhi chưa tắm.
Viên Trác Nghiên ngớ người ra vài giây nhìn cô gái nhỏ đã thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ.
Có lẽ là hôm qua anh hành cô quá nên mới ngủ say như chết đến vậy, anh bế cô từ khách sạn về Nguyệt Phủ, lên máy bay vẫn ngủ rất say, cả một quá trình di chuyển như vậy mà chẳng bị đánh thức. Vừa nãy anh cũng tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi, thay cả váy ngủ cho cô, vậy mà cô ngồi trước mặt anh lại như chẳng biết gì cả.
- Anh đã tắm xong cho em rồi, không nhận ra hửm? Thay cả váy ngủ rồi kìa.
Ôn Giai Tuệ theo hướng dẫn của anh mà nhìn xuống váy ngủ trên người, dáng vẻ ngây ngô đến đáng yêu, vừa gãi gãi đầu vừa suy nghĩ.
- Nhưng Tuệ nhi lại không biết.
Những việc hiện giờ, Viên Trác Nghiên cũng không cách nào nói cho cô hiểu được, cho nên chỉ có thể bịa một lí do nào đó thôi.
- Em bị một bà phù thủy hắc ám cho uống một loại nước phép thuật nên mới ngủ như công chúa ngủ trong rừng vậy đấy. Anh phải đưa em về rồi phá giải phép thuật của phù thủy nên em mới không biết gì.
Ôn Giai Tuệ càng nghe anh nói càng say sưa, còn rất nhiệt tình hỏi lại.
- Anh đã phá giải lời nguyền như hoàng tử và công chúa ngủ trong rừng sao?
Viên Trác Nghiên ngồi sát cô hơn, thuận tay ôm cô vào trong ngực, một tay vén tóc giúp cô, nụ cười của anh có vẻ hơi mờ ám thì phải.
- Đúng vậy, anh phải làm giống như hoàng tử thì em mới chịu tỉnh lại đấy. Như thế này này....
Anh không nói hết câu mà đã cúi đầu phủ một nụ hôn lên đôi môi anh đào đang khẽ hé mở trông thật quyến rũ.
- Uhm....
Nụ hôn đánh úp bất ngờ, Ôn Giai Tuệ cũng chẳng biết cách phòng vệ, cô trợn tròn mắt ú ớ trong cổ họng, hai tay chống trước ngực của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên không hôn quá sâu và mãnh liệt, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, thỉnh thoảng sẽ cắn mút một cái. Nhưng anh phải tự cảnh tỉnh bản thân, nếu còn tiếp tục nữa thì nhất định là anh sẽ không thể khống chế được dục vọng như tối qua mất.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cảm nhận rất rõ nhịp tim của đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng mơn trớn làn môi ướt át, bật cười trước biểu cảm ngẩn ngơ của Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ nhi, đây đâu phải lần đầu tiên anh hôn em. Sao đột nhiên lại phản ứng bất ngờ vậy chứ?
Ôn Giai Tuệ đang định trả lời lại thì tiếng goc cửa lại truyền đến trước, sau đó là tiếng thưa của chú Cựu.
- Cậu chủ, bữa tối đã được dọn lên rồi ạ.
- Tôi biết rồi, thúc lui xuống trước đi.
Viên Trác Nghiên từ trong phòng nói vọng ra, anh đang kéo chăn ra khỏi người Ôn Giai Tuệ, bế con mèo lười ra khỏi chỗ ngủ, xỏ dép vào làn lượt hai chân của cô.
Hai người đi xuống cầu thang, Viên Trác Nghiên đỡ Ôn Giai Tuệ đi từng bước một đến phòng ăn.
- Cậu chủ! Cô Ôn!
Chú Cựu và mấy người hầu đứng xung quanh khi thấy hai người họ đi tới liền cúi chào. Nhưng chính hành động cúi chào của bọn họ đã dọa Ôn Giai Tuệ sợ. Cô lùi lại sau lưng Viên Trác Nghiên, tay nắm chặt áo của anh, miệng lẩm bẩm nhỏ giọng.
- Dì Uyên, không thấy dì Uyên, đây không phải dì Uyên.
Chỉ như vậy thôi thì Viên Trác Nghiên cũng đã đủ hiểu lí do rồi. Anh vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay của cô, giọng ấm áp trấn an.
- Dì Uyên tạm thời xin nghỉ, mấy ngày nữa dì Uyên sẽ quay lại thôi, bọn họ cũng tốt với em như dì Uyên, đừng sợ.
Ai bảo Ôn Giai Tuệ luôn nghe lời Viên Trác Nghiên chứ? Chỉ cần nghe anh nói thì cô đã hỏi lại ngay, còn nhìn về phía chú Cựu và những người hầu kia nữa.
- Không phải người xấu đúng không ạ? Không có hại Tuệ nhi đúng không? Trác Nghiên không gạt em chứ?
Viên Trác Nghiên kéo cô ra phía trước, vừa xoa đầu cô vừa nói.
- Anh không gạt em. Có anh ở đây, dù có người xấu thì cũng không ai có thể làm hại em đâu. Tuệ nhi tin anh chứ?
Đôi mắt long lanh to tròn của Ôn Giai Tuệ nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt. Cô gật đầu không chút nghi ngờ, một cách chắc chắn.
Bây giờ thì cô mới chịu nhấc chân tiếp tục đi theo Viên Trác Nghiên. Nhưng mới chỉ đi được vài bước thì cô lại dừng chân lần nữa. Lắc đầu trong cuống cuồng, sợ hãi nhìn xung quanh, lẩm bẩm mấy từ.
- Đây không phải nhà, đây không phải nhà. Hức, hức, Tuệ nhi muốn về nhà, Tuệ nhi muốn về nhà. Tuệ nhi không muốn ở đây, Tuệ nhi không muốn ở đây, đây không phải nhà.
Việc hai người đã rời khỏi Las Vegas và rời khỏi Nguyệt Phủ rồi, Viên Trác Nghiên cũng không có cách nào nói cho Ôn Giai Tuệ hiểu được, có khi còn dọa cô sợ nữa. Vì vậy mà thấy cô đang luống cuống sợ hãi như vậy khiến anh cũng nóng ruột hơn.
- Tuệ nhi ngoan, đừng khóc, ngoan nào. Đây cũng là nhà của chúng ta, anh đang ở đây mà.
Viên Trác Nghiên vừa nói vừa kéo nữ nhân trước mặt đến gần, cẩn thận ôm cô vào lòng vỗ về, giọng anh trầm ấm thì thầm bên tai của cô.
- Tuệ nhi, chỉ cần em đi cùng anh thì đâu cũng là nhà của em cả, bởi vì anh là nhà của em. Tuệ nhi, khi nào em còn cần anh, anh vẫn luôn là nhà của em.
Những lời của Viên Trác Nghiên dường như làm cho Ôn Giai Tuệ chìm đắm trong mật ngọt và sự ấm áp này, hoàn toàn trầm luân để mặc anh ôm trong lồng ngực, còn vòng tay ôm ngang hông của anh.
.......................
Thượng Hải.
Cả một đêm không thể ngủ, cũng không gọi được cho Viên Trác Nghiên nên vừa sáng sớm, Thanh Ngọc đã chạy đến Nguyệt Phủ tìm anh.
- Thanh Ngọc tiểu thư, sao cô lại đến nữa rồi?
Dì Uyên nhìn thấy Thanh Ngọc thì vô cùng e ngại vì sau lần Ôn Giai Tuệ nhìn thấy cô ta ôm Viên Trác Nghiên trước cổng thì Viên thiếu đã dặn tất cả cảnh vệ cũng như như người hầu không được để Thanh Ngọc đến gần đây hay vào trong. Hơn nữa bây giờ Viên thiếu cũng không ở nhà, cô tiểu thư này lại đến đây làm gì nữa chứ?
Thanh Ngọc chỉnh lại quai túi xách trên vai, thuận tay vén tóc ra sau mà hỏi vội.
- Trác Nghiên đâu rồi? Tôi đến tìm Trác Nghiên, bà còn phải hỏi sao! Anh ấy ở trong nhà chứ?
Hỏi xong, Thanh Ngọc cũng không định đợi Dì Uyên trả lời mà trực tiếp đẩy bà qua một bên, chuẩn bị xông vào.
- Tiểu thư, Viên thiếu không có ở nhà nữa. Cậu ấy và Ôn tiểu thư đã rời khỏi Thượng Hải từ tối qua rồi.
Câu này của dì Uyên mới thật sự tác động được đến Thanh Ngọc. Bước chân của cô khựng lại, đôi mắt mở to nhìn dì Uyên mà xác nhận lại.
- Dì vừa nói gì cơ? Trác Nghiên đã rời khỏi Thượng Hải? Anh ấy đi đâu chứ?
Chính mình hỏi mà mình cũng tự có đáp án cho chính mình, cô hỏi mà như đang xác nhận lại.
- Anh ấy đã đi Las Vegas đúng không? Có phải là anh ấy đã đến Las Vegas không?
Thật ra lịch trình của Viên thiếu, dì Uyên cũng không nắm hết toàn bộ, chỉ biết tối qua Viên thiếu và Ôn tiểu thư rời khỏi Thượng Hải, còn việc họ đi đâu thì một quản gia như bà sao có thể hỏi quá nhiều chứ.
- Cái này thì tôi không biết. Nhưng Viên thiếu thật sự không còn ở đây nữa. Thanh Ngọc tiểu thư, cô đừng làm khó tôi. Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi, tôi chỉ là làm theo lệnh của Viên thiếu, không thể để cô vào trong được.
Không còn gì nghi ngờ nữa, Viên Trác Nghiên vội vã rời khỏi Thượng Hải trong đêm qua như vậy, nhất định là vì đã phát hiện cô là người bỏ thuốc nên mới về Las Vegas để hủy hôn. Nhất định là như vậy rồi!
Không được! Không thể để chuyện này xảy ra được! Cô nhất định phải ngăn anh lại.
Không nói gì nữa, Thanh Ngọc vụt chạy tới chỗ đậu xe, vừa lấy điện thoại ra gọi về cho cha vừa mở cửa chui vào trong.
Nhưng gọi mãi vẫn không có phản hồi, lòng gan càng thêm nóng hơn, ném điện thoại lên ghế rồi tăng nhanh tốc độ.