Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 105: Không được đụng đến anh ấy!
Thủ phủ tổ chức Wolf.
Chiếc Aston Martin màu đen bí ẩn lao nhanh vào cánh cổng lớn.
A Phúc và A Minh lần lượt bước xuống xe thực hiện nhiệm vụ mở cửa cho ông chủ. Bọn họ cũng vừa nhìn thấy một người mới đến đây.
- Boss!
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ từng bước đi vào phòng khách.
A Châu đi đến trước mặt anh, cung kính cúi chào.
- Boss!
Chỉ cần nhìn qua cậu ta thì Viên Trác Nghiên đã ngầm hiểu được những gì cậu ta đang muốn báo cáo. Anh chớp nhẹ mắt một cái, nhàn nhạt nói một câu.
- Vào thư phòng rồi nói.
A Châu nghe xong liền cúi đầu nghiêm nghị, còn Viên Trác Nghiên thì tiếp tục đưa Ôn Giai Tuệ lên lầu.
Khi ông chủ đã đi khỏi, A Minh liền chạy tới ôm chầm lấy A Châu.
- Đại ca, tôi nhớ anh lắm đấy.
Đột nhiên bị A Minh ôm một cách thân mật như vậy, A Châu không khỏi sởn gai óc, hai tay không ngừng đẩy cậu ta ra.
- Gớm quá đi! Cậu sến vậy từ khi nào thế?
A Phúc đứng bên cạnh nhìn hai anh em này đôi co mà không khỏi bật cười bất lực.
- Hai người thấy boss có người để ôm nên cũng muốn ôm nhau để đỡ lạnh à?
Vốn đang giận đến mặt mũi đen xì mà còn bị A Phúc trêu như vậy nữa, A Châu hận không thể bẻ gãy tay của A Minh mà. Anh ta đẩy con bạch tuộc kia ra, vừa gằn giọng một cái.
- Cậu cút ra cho tôi! Không nói với hai cậu nữa, tôi đi gặp boss đây.
A Minh bị bỏ rơi lại thì ủy khuất nhìn qua A Phúc, nhưng A Phúc một cái liếc nhìn cũng chẳng thèm nữa, quay lưng bỏ đi cho nhanh.
.....................
Có lẽ phải dỗ Ôn Giai Tuệ ngủ rồi thì Viên Trác Nghiên mới đi qua thư phòng được. Lúc anh đi vào thì A Châu đã đợi sẵn ở đây rồi, cậu ta cúi đầu chào theo thói quen.
- Boss!
Ngoại trừ ở bên cạnh Ôn Giai Tuệ thì những lúc khác Viên Trác Nghiên lại trở về với trạng thái lạnh lùng ngoan độc như cũ. Anh thờ ơ gật đầu một cái, ra hiệu cho A Châu cứ việc báo cáo, còn mình thì vừa ngồi xuống bàn làm việc vừa nghe.
A Châu dè dặt lắc đầu, đồng thời đặt chiếc hộp đựng bảy miếng ngọc trở lại bàn cho ông chủ.
- Boss, quả như anh đã đoán từ trước, bảy miếng ngọc này không thể mở được mật thất.
Động tác của Viên Trác Nghiên sau khi nghe báo cáo này của A Châu thì chợt khựng lại mấy giây, đúng là anh đã đoán được kết quả này từ trước, nhưng lại đúng như vậy thì nói chính xác là anh đang vô cùng không hài lòng. Bởi vì một khi ngọc không thể mở được mật thất cũng đồng nghĩa với việc Tuệ nhi của anh bị người cha đáng kính kia lợi dụng từ đầu đến cuối, và cả một vấn đề lớn đặt ra là tại sao Viên lão gia phải nói dối chuyện này với Ôn Giai Tuệ chứ? Mục đích thật sự của ông ta là gì? Có phải nhằm đến mật thất không?
- Ngọc không thể mở được mật thất, vậy nhất định là còn cách mở khác?
A Châu suy ngẫm một lúc rồi cũng gật đầu, tiếp tục báo cáo.
- Không phải là ngọc không thể mở được mật thất, từ thiết kế trên mặt cửa....
Vừa nói cậu ta vừa đưa tới cho Viên Trác Nghiên một chiếc tablet đã mở sẵn hình ảnh, chuyên nghiệp phân tích thêm.
- Trên bề mặt nắp hầm có khoảng trống vừa để bảy miếng ngọc, nhưng lại không thể mở được. Khả năng cao là người mở trước đó đã thay cách mở rồi.
Một tay Viên Trác Nghiên cầm chiếc tablet rất nhẹ nhàng như không, ngón trỏ gân guốc thao tác vài cái trên màn hình. Môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hết sức ma mị.
- Nhanh hơn tôi nghĩ.
Thiết kế có vẻ còn rất mới, hẳn là chỉ vừa thay đổi được trong thời gian ngắn thôi, là sau khi phát hiện anh đã lấy được cả bảy miếng ngọc, ra tay cũng nhanh thật. Anh không phải Ôn Giai Tuệ trước kia, cho nên không tò mò trong mật thất rốt cuộc chứa thứ gì, điều duy nhất anh quan tâm là kẻ đó là ai, mục đích của anh chỉ có tóm được ả đàn bà đã liên tiếp bày ra kế hoạch ám sát Tuệ nhi của anh.
Nhưng bây giờ anh đã bắt đầu muốn tìm ra bí mật mà cha mình đã che giấu, chuyện này rốt cuộc có gì liên quan đến Ôn Giai Tuệ, tại sao một cô gái bình thường như cô lại bị cuốn vào. Anh muốn biết tất cả.
- Cửa mật thất đã thay đổi cách mở, cho nên sẽ không thể tiếp tục dựa vào đó mà tiếp tục bắt cô ta nữa. Tạm thời cứ bỏ qua chuyện này đi đã.
Anh liếm nhẹ khóe môi, không nhanh không chậm đưa ra dặn dò. Thuận tay tắt chiếc tablet rồi để sang một bên, chuyển ngay qua vấn đề khác.
- Còn Ngô Tước Diễn? Đã điều tra được gì chưa?
Ông chủ vừa hỏi xong thì A Châu lại tiếp tục trình lên một tập tài liệu khác, đồng thời diễn giải.
- Ngô Tước Diễn, từng tốt nghiệp hai trường y danh giá ở Mĩ và New Zealand, sau khi du học trở về Thượng Hải đã tự sáng lập một viện nghiên cứu sinh học với tên là Sứ giả, một cái tên khá lạ tai. Lĩnh vực nghiên cứu của anh ta là công nghệ nhân bản và gen di truyền. Năm năm trước, có một cuộc điều tra thị trường, Ngô Tước Diễn bị liệt vào danh sách những người tham gia vào một cuộc nghiên cứu trái phép, bị tước giấy phép hành nghề hơn một năm. Nhìn qua lí lịch của anh ta thì chẳng có gì bất thường cả, cho đến khi....
A Châu cười nhạt một tiếng, ngừng một lúc để lấy khí thế nói tiếp, cũng vừa vặn là Viên Trác Nghiên đang xem đến trang quan trọng nhất. Cặp chân mày đen rậm của anh nhíu chặt, trên mặt ghi rõ hai từ bất ngờ đây rồi, mắt thì dán chặt trên tờ giấy, miệng thì vừa tự đặt ra nghi vấn.
- Học trò của cha tôi? Hừ!
Vừa hỏi xong mỗi câu đó thì anh đã không nhịn được mà bật cười, là tiếng cười châm biếm quen thuộc đây rồi. Bí mật mà Viên lão gia che giấu có vẻ càng lúc càng thú vị rồi đây. Người này rốt cuộc là ai? Chỉ đơn thuần là học trò thôi ư? Mối quan hệ giữa Viên lão gia, người phụ nữ kia và cả Ngô Tước Diễn này, chính xác là gì đây?
Tay anh tiếp tục lật, bên tai thì vẫn nghe những phân tích khác của A Châu.
- Không chỉ như vậy thôi. Anh ta còn có quạ hệ tình cảm với một cô gái, không may là cô gái này với chúng ta lại là một ẩn số. Năm năm trước, Ngô Tước Diễn gặp tai nạn rồi qua đời. Nhưng tai nạn đó thật sự có nhiều điểm nghi vấn.
Cậu ta nói đến đâu thì Viên Trác Nghiên cũng vừa đọc đến đó, tất cả thông tin có liên quan đến người đàn ông Ngô Tước Diễn đều được ghi chép rất chi tiết, còn có cả chút đặc điểm riêng biệt của người phụ nữ mà anh ta qua lại, dù không có lí lịch rõ ràng hay cả một tấm ảnh.
Lướt đến vài trang này, đôi mắt sắc lạnh của anh như đang lóe sáng. Suy đoán đầu tiên của anh, người phụ nữ không rõ lai lịch này chính là người đang chơi trò trốn tìm với anh, hay nói cách khác, hai ẩn số với anh thật chất chỉ là một mà thôi.
- Trước mắt dồn tất cả tập trung vào tìm kiếm thông tin liên quan đến vụ tai nạn này. Nhất định là có liên quan đến cha tôi, để ý một chút.
Chuyện Viên lão gia từng học y lúc còn trẻ thì ở Viên gia chỉ có anh và Viên lão thái gia biết được. Mấy năm trước Viên Trác Nghiên cũng từng nghe ông đề cập đến chuyện muốn thu mua một phòng thí nghiệm sinh học. Nếu thật sự mọi việc như anh đang suy đoán thì đáp án đang ở rất gần. Nhưng tại sao cứ mỗi lần giải đáp được một câu hỏi thì anh lại lần nữa bị cuốn vào thêm một lớp mê cung chứ?
A Châu gật đầu một cái, đã hết nhiệm vụ được phân phó, vừa định lui ra thì chợt nhớ ra còn một chuyện nữa.
- Boss, anh xem cái này, tôi nhặt được trong thư phòng của lão gia.
Viên Trác Nghiên nhận lấy cái túi thơm mà A Châu đưa, cẩn thận soi xét từng chi tiết một, trông anh đang vô cùng suy tư, phất tay ra hiệu cho cậu ta lui ra mà không dặn dò gì thêm.
- Cậu lui ra trước đi.
Túi thơm này thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng mùi hương này thì lại có chút quen thuộc.....
..................
Không cần William điều động thủ hạ đến tận Thượng Hải để bắt về, Thanh Ngọc đã về đến Las Vegas từ lúc gọi lại cho cha mình rồi.
Vừa về đến biệt phủ, Thanh Ngọc vội vã nhảy từ trên xe xuống, chạy như bị ma đuổi vào tìm cha mình mà chẳng còn quan tâm đến hành lý nữa, tất cả đều để cho người hầu xử lý.
- Ba ba! Ba ba!
Nghe tiếng con gái truyền đến từ trước cửa, William đang ở trên thư phòng cũng đi xuống, chỉ là khác so với thường ngày, ông nhìn thấy con gái cưng lại nghiêm mặt giận dữ.
- Còn bết về đây sao? Ta còn tưởng con quên luôn ba ba này rồi chứ.
Thanh Ngọc thì chẳng để ý được nhiều như vậy. Vừa nhìn thấy cha mình, cô đã đi ngay tới bên cạnh ông, hai tay đặt lên cánh tay ông mà hỏi.
- Ba ba! Có phải Trác Nghiên đã đến đây rồi không? Ba ba, ba ba mau nói cho con biết đi.
Đúng là hiểu con không ai bằng cha mẹ mà, William đã đoán được ngay từ lúc con gái vừa chạy vào nhà vừa gọi mình, nhất định là vì chuyện của Viên Trác Nghiên rồi.
- Hừ, trong đầu con lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến tên nhóc đó thôi sao? Vậy thì để ba ba nói cho con biết, tên nhóc đó đã đến đây, còn mang theo một người phụ nữ nữa.
Từng câu từng chữ mà William nói cứ như từng giây phút tử thần đang đếm ngược, Thanh Ngọc nắm chặt hai tay, không đủ kiên nhẫn để nghe cha mình từ từ nói nữa, hỏi vội.
- Ba ba, vậy anh ấy đã nói gì? Không phải, không phải là tuyên bố hủy hôn chứ?
Chỉ cần nghe đến đây thôi là William đã đủ hiểu được lí do khiến cô con gái cưng này không ngừng gọi điện thoại đến lúc Viên Trác Nghiên còn ở đây, cũng là vì muốn níu giữ đoạn tình cảm không hồi kết này?
- Con đã biết cậu ta sẽ hủy hôn mà vẫn còn cố chấp không chịu từ bỏ như vậy? Còn vì lo lắng cho cậu ta mới vội vã trở về đây, Thanh Ngọc à Thanh Ngọc, có phải con bị cậu ta bỏ bùa mê gì rồi không?
Thanh Ngọc không trả lời những câu hỏi không trong vấn đề mà cô muốn làm sáng tỏ.
- Ba ba, nếu vậy thì ba ba đã trả lời anh ấy như thế nào? Ba ba sẽ không đồng ý đâu đúng không ạ?
Nhưng chút hy vọng cuối cùng của cô đã bị dập tắt khi William lắc đầu trầm ngâm, còn có thể thấy có phần thương tâm xót xa trong đáy mắt của ông.
- Con muốn ba ba phải van nài cậu ta đùng hủy hôn với con? Trong khi bên cạnh cậu ta đã có người phụ nữ mà ta hết mực yêu thương, con còn muốn níu giữ gì nữa?
Nói đến đây, ông đột nhiên dừng lại thở dài một hơi ngao ngán, sau đó dường như lại thay đổi hẳn thái độ khi nhắc đến Viên Trác Nghiên.
- Dù đúng hay sai thì cậu ta cũng đã làm cho con bị tổn thương, cho nên con cứ yên tâm, ba ba nhất định sẽ thay con trút giận, ta sẽ băm cậu ta thành cám heo.
Lẽ ra đối với một người phụ nữ vừa bị từ hôn thì khi nghe đến việc có người sẽ trút giận thay mình thì nhất định sẽ rất hoan hỉ chứ. Nhưng Thanh Ngọc thì ngược lại hoàn toàn, khi nghe cha mình nhắc đến Viên Trác Nghiên với thái độ tức tối như vậy, cô lo sợ lắc đầu không ngừng.
- Đừng mà ba ba, con không muốn ba ba làm anh ấy bị thương. Nếu ba ba đụng đến Trác Nghiên thì con cũng sẽ chết cho ba ba thấy!
Câu cuối cùng, cô gần như dùng hết sức để hét lên, ánh mắt phẫn nộ đến chắc nịch, nhất định không phải đang nói đùa. Cũng chính vì vậy mà William bị dọa cho một phen choáng ngợp, đây là con gái vẫn luôn nũng nịu hiền hậu của ông đây sao?
Bao nhiêu câu tích tụ trong cổ họng của William, còn chưa kịp nói ra thì một giọng nam nhân mang theo vài phần bỡn cợt vài phần tức giận đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con.
- Anh thả em về Thượng Hải, nhưng rốt cuộc là đã kích thích Viên Trác Nghiên hủy hôn. Thanh Ngọc, em không quên lời cam kết giữa chúng ta đấy chứ?
Cả Thanh Ngọc và William đều cùng nhìn về phía cửa lớn, người đàn ông một thân trang phục da màu đen từng bước đi vào, chậm rãi tháo cặp kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh lãng tử.
- Jayce? Sao cậu lại đến đây?
Chỉ có William là phản ứng lại sự xuất hiện này, Thanh Ngọc thì đứng chết chân tại chỗ, chính xác hơn là đang lo sợ. Bởi vì cô nhớ rõ những lời đã hứa với anh ta trước khi rời khỏi Las Vegas đến Thượng Hải, bây giờ mọi việc đang ở thế bất lợi đối với cô, cô rất sợ Jayce sẽ làm gì đó nguy hiểm với Viên Trác Nghiên, cô sợ vì cô mà anh bị thương tổn. Nhưng tạm thời cô lại không nghĩ ra được hướng giải quyết nào cả.
- Nếu lần này em đi tìm hắn ta mà còn bị tổn thương thêm thì anh sẽ không tha cho hắn nữa. Thanh Ngọc, bây giờ thì rõ ràng rồi nhỉ? Viên Trác Nghiên đã tuyên bố hủy bỏ hôn ước với em, em cũng nên tuân thủ giao ước giữa chúng ta rồi chứ?
Jayce hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của William, đúng hơn là đang coi ông như không khí vậy, ngang nhiên hướng về phía Thanh Ngọc mà bước tới, anh ta không ngừng công kích cô gái đang cảnh giác đề phòng mình, nụ cười bên khóe môi của anh ta đang cảnh báo một chuyện sắp xảy ra chẳng tốt đẹp gì.
William nhận ra tên nhãi này đang dọa đến con gái mình, không chần chừ gì mà đưa tay cản anh ta lại.
- Jayce, không phải cậu đã quên lệnh cấm của tôi rồi chứ? Từ ngày cậu rời khỏi tộc Ula thì cậu không được phép bước chân vào biệt phủ này nữa. Mau cút đi trước khi tôi cho người đuổi cậu. Kẻ phản chủ như cậu không xứng đáng đứng ở đây.
Ông ra lệnh đuổi khách một cách rõ ràng, chính vì vậy mà thủ hạ hai bên đều đang trong tâm thế căng thẳng vì phòng vệ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào ông chủ ra hiệu.
Nhân cơ hội cha đang giúp mình ra mặt, Thanh Ngọc liền xoay người vụt chạy lên lầu mà không nói năng một câu nào. Không ai có thể nhìn ra được hận ý đang tràn ngập trong đáy mắt của cô. Môi mỏng đã bị cô cắn chặt đến tụ máu một chỗ. Đều là vì Ôn Giai Tuệ, mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều vì Ôn Giai Tuệ, chỉ cần cô giải quyết Ôn Giai Tuệ thì Viên Trác Nghiên sẽ lại ở bên cạnh cô như trước đây, dù anh không hề yêu cô cũng được, vì trước giờ đã vậy rồi. Nhưng cô tuyệt đối không thể chấp nhận được việc anh vì một ả đàn bà khác mà lấy mất tư cách duy nhất và cuối cùng được ở bên cạnh anh của cô.
Ôn Giai Tuệ! Cô nhất định không để cô ta được như ý nguyện.
Dưới phòng khách chỉ còn William đối diện với Jayce.
- Tôi còn nghĩ như thế nào mà Thanh Ngọc có thể thoát khỏi tầm mắt của tôi dễ dàng như vậy. Thì ra bao nhiêu lần đều là cậu nhúng tay vào.
Giọng của William toát ra một sự vững chãi, điềm tĩnh không phải ai cũng có được.
- Jayce, trước kia cậu vẫn theo đuổi Thanh Ngọc nhưng tôi không thể chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và con bé, bởi vì cậu và con bé chỉ là chủ tớ. Nhưng tôi vẫn để hai đứa làm bạn mà không nói gì. Còn bây giờ, cậu đã là một con chó phản bội thì đừng nói là nghĩ đến tình cảm với Thanh Ngọc, với tư cách làm bạn với con bé cậu cũng chẳng còn nữa.
Jayce nghe xong những lời này, không giận mà còn cười, đây là giọng cười của sự châm biếm.
- Ông chủ, à không, bây giờ tôi nên gọi ông là ngài William rồi nhỉ? Cũng chỉ vì ông luôn xem tôi như con chó giữ nhà cho ông mà tôi phải bỏ lỡ Thanh Ngọc biết bao nhiêu lần. Cũng vì ông đối xử với tôi không khác gì con chó nên tôi mới đi đến ngày hôm nay. Bây giờ tôi có thể danh chính ngôn thuận là một ông chủ rồi, tôi không còn là con chó của ông nữa. Vậy ông nói xem, tôi đã đủ tư cách để đứng bên cạnh Thanh Ngọc chưa?
- Một con chó phản bội, cậu nghĩ cậu có thể....?
Ngón tay William chỉ vào mặt anh ta run lên vì tức giận, cơ hồ sắp vỡ cả lồng ngực rồi.
Jayce ta chỉ hận không thể nói đến khi William tức hộc máu, ý cười châm biếm càng đậm hơn. Trước khi rời đi, anh ta không quên nhắc nhở một câu.
- À, bây giờ thì Thanh Ngọc đã không còn hôn ước nữa, tôi có thể công khai theo đuổi cô ấy rồi. Cho nên, tôi cũng nên thay đổi cách gọi nhỉ, ba vợ?
Chiếc Aston Martin màu đen bí ẩn lao nhanh vào cánh cổng lớn.
A Phúc và A Minh lần lượt bước xuống xe thực hiện nhiệm vụ mở cửa cho ông chủ. Bọn họ cũng vừa nhìn thấy một người mới đến đây.
- Boss!
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ từng bước đi vào phòng khách.
A Châu đi đến trước mặt anh, cung kính cúi chào.
- Boss!
Chỉ cần nhìn qua cậu ta thì Viên Trác Nghiên đã ngầm hiểu được những gì cậu ta đang muốn báo cáo. Anh chớp nhẹ mắt một cái, nhàn nhạt nói một câu.
- Vào thư phòng rồi nói.
A Châu nghe xong liền cúi đầu nghiêm nghị, còn Viên Trác Nghiên thì tiếp tục đưa Ôn Giai Tuệ lên lầu.
Khi ông chủ đã đi khỏi, A Minh liền chạy tới ôm chầm lấy A Châu.
- Đại ca, tôi nhớ anh lắm đấy.
Đột nhiên bị A Minh ôm một cách thân mật như vậy, A Châu không khỏi sởn gai óc, hai tay không ngừng đẩy cậu ta ra.
- Gớm quá đi! Cậu sến vậy từ khi nào thế?
A Phúc đứng bên cạnh nhìn hai anh em này đôi co mà không khỏi bật cười bất lực.
- Hai người thấy boss có người để ôm nên cũng muốn ôm nhau để đỡ lạnh à?
Vốn đang giận đến mặt mũi đen xì mà còn bị A Phúc trêu như vậy nữa, A Châu hận không thể bẻ gãy tay của A Minh mà. Anh ta đẩy con bạch tuộc kia ra, vừa gằn giọng một cái.
- Cậu cút ra cho tôi! Không nói với hai cậu nữa, tôi đi gặp boss đây.
A Minh bị bỏ rơi lại thì ủy khuất nhìn qua A Phúc, nhưng A Phúc một cái liếc nhìn cũng chẳng thèm nữa, quay lưng bỏ đi cho nhanh.
.....................
Có lẽ phải dỗ Ôn Giai Tuệ ngủ rồi thì Viên Trác Nghiên mới đi qua thư phòng được. Lúc anh đi vào thì A Châu đã đợi sẵn ở đây rồi, cậu ta cúi đầu chào theo thói quen.
- Boss!
Ngoại trừ ở bên cạnh Ôn Giai Tuệ thì những lúc khác Viên Trác Nghiên lại trở về với trạng thái lạnh lùng ngoan độc như cũ. Anh thờ ơ gật đầu một cái, ra hiệu cho A Châu cứ việc báo cáo, còn mình thì vừa ngồi xuống bàn làm việc vừa nghe.
A Châu dè dặt lắc đầu, đồng thời đặt chiếc hộp đựng bảy miếng ngọc trở lại bàn cho ông chủ.
- Boss, quả như anh đã đoán từ trước, bảy miếng ngọc này không thể mở được mật thất.
Động tác của Viên Trác Nghiên sau khi nghe báo cáo này của A Châu thì chợt khựng lại mấy giây, đúng là anh đã đoán được kết quả này từ trước, nhưng lại đúng như vậy thì nói chính xác là anh đang vô cùng không hài lòng. Bởi vì một khi ngọc không thể mở được mật thất cũng đồng nghĩa với việc Tuệ nhi của anh bị người cha đáng kính kia lợi dụng từ đầu đến cuối, và cả một vấn đề lớn đặt ra là tại sao Viên lão gia phải nói dối chuyện này với Ôn Giai Tuệ chứ? Mục đích thật sự của ông ta là gì? Có phải nhằm đến mật thất không?
- Ngọc không thể mở được mật thất, vậy nhất định là còn cách mở khác?
A Châu suy ngẫm một lúc rồi cũng gật đầu, tiếp tục báo cáo.
- Không phải là ngọc không thể mở được mật thất, từ thiết kế trên mặt cửa....
Vừa nói cậu ta vừa đưa tới cho Viên Trác Nghiên một chiếc tablet đã mở sẵn hình ảnh, chuyên nghiệp phân tích thêm.
- Trên bề mặt nắp hầm có khoảng trống vừa để bảy miếng ngọc, nhưng lại không thể mở được. Khả năng cao là người mở trước đó đã thay cách mở rồi.
Một tay Viên Trác Nghiên cầm chiếc tablet rất nhẹ nhàng như không, ngón trỏ gân guốc thao tác vài cái trên màn hình. Môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hết sức ma mị.
- Nhanh hơn tôi nghĩ.
Thiết kế có vẻ còn rất mới, hẳn là chỉ vừa thay đổi được trong thời gian ngắn thôi, là sau khi phát hiện anh đã lấy được cả bảy miếng ngọc, ra tay cũng nhanh thật. Anh không phải Ôn Giai Tuệ trước kia, cho nên không tò mò trong mật thất rốt cuộc chứa thứ gì, điều duy nhất anh quan tâm là kẻ đó là ai, mục đích của anh chỉ có tóm được ả đàn bà đã liên tiếp bày ra kế hoạch ám sát Tuệ nhi của anh.
Nhưng bây giờ anh đã bắt đầu muốn tìm ra bí mật mà cha mình đã che giấu, chuyện này rốt cuộc có gì liên quan đến Ôn Giai Tuệ, tại sao một cô gái bình thường như cô lại bị cuốn vào. Anh muốn biết tất cả.
- Cửa mật thất đã thay đổi cách mở, cho nên sẽ không thể tiếp tục dựa vào đó mà tiếp tục bắt cô ta nữa. Tạm thời cứ bỏ qua chuyện này đi đã.
Anh liếm nhẹ khóe môi, không nhanh không chậm đưa ra dặn dò. Thuận tay tắt chiếc tablet rồi để sang một bên, chuyển ngay qua vấn đề khác.
- Còn Ngô Tước Diễn? Đã điều tra được gì chưa?
Ông chủ vừa hỏi xong thì A Châu lại tiếp tục trình lên một tập tài liệu khác, đồng thời diễn giải.
- Ngô Tước Diễn, từng tốt nghiệp hai trường y danh giá ở Mĩ và New Zealand, sau khi du học trở về Thượng Hải đã tự sáng lập một viện nghiên cứu sinh học với tên là Sứ giả, một cái tên khá lạ tai. Lĩnh vực nghiên cứu của anh ta là công nghệ nhân bản và gen di truyền. Năm năm trước, có một cuộc điều tra thị trường, Ngô Tước Diễn bị liệt vào danh sách những người tham gia vào một cuộc nghiên cứu trái phép, bị tước giấy phép hành nghề hơn một năm. Nhìn qua lí lịch của anh ta thì chẳng có gì bất thường cả, cho đến khi....
A Châu cười nhạt một tiếng, ngừng một lúc để lấy khí thế nói tiếp, cũng vừa vặn là Viên Trác Nghiên đang xem đến trang quan trọng nhất. Cặp chân mày đen rậm của anh nhíu chặt, trên mặt ghi rõ hai từ bất ngờ đây rồi, mắt thì dán chặt trên tờ giấy, miệng thì vừa tự đặt ra nghi vấn.
- Học trò của cha tôi? Hừ!
Vừa hỏi xong mỗi câu đó thì anh đã không nhịn được mà bật cười, là tiếng cười châm biếm quen thuộc đây rồi. Bí mật mà Viên lão gia che giấu có vẻ càng lúc càng thú vị rồi đây. Người này rốt cuộc là ai? Chỉ đơn thuần là học trò thôi ư? Mối quan hệ giữa Viên lão gia, người phụ nữ kia và cả Ngô Tước Diễn này, chính xác là gì đây?
Tay anh tiếp tục lật, bên tai thì vẫn nghe những phân tích khác của A Châu.
- Không chỉ như vậy thôi. Anh ta còn có quạ hệ tình cảm với một cô gái, không may là cô gái này với chúng ta lại là một ẩn số. Năm năm trước, Ngô Tước Diễn gặp tai nạn rồi qua đời. Nhưng tai nạn đó thật sự có nhiều điểm nghi vấn.
Cậu ta nói đến đâu thì Viên Trác Nghiên cũng vừa đọc đến đó, tất cả thông tin có liên quan đến người đàn ông Ngô Tước Diễn đều được ghi chép rất chi tiết, còn có cả chút đặc điểm riêng biệt của người phụ nữ mà anh ta qua lại, dù không có lí lịch rõ ràng hay cả một tấm ảnh.
Lướt đến vài trang này, đôi mắt sắc lạnh của anh như đang lóe sáng. Suy đoán đầu tiên của anh, người phụ nữ không rõ lai lịch này chính là người đang chơi trò trốn tìm với anh, hay nói cách khác, hai ẩn số với anh thật chất chỉ là một mà thôi.
- Trước mắt dồn tất cả tập trung vào tìm kiếm thông tin liên quan đến vụ tai nạn này. Nhất định là có liên quan đến cha tôi, để ý một chút.
Chuyện Viên lão gia từng học y lúc còn trẻ thì ở Viên gia chỉ có anh và Viên lão thái gia biết được. Mấy năm trước Viên Trác Nghiên cũng từng nghe ông đề cập đến chuyện muốn thu mua một phòng thí nghiệm sinh học. Nếu thật sự mọi việc như anh đang suy đoán thì đáp án đang ở rất gần. Nhưng tại sao cứ mỗi lần giải đáp được một câu hỏi thì anh lại lần nữa bị cuốn vào thêm một lớp mê cung chứ?
A Châu gật đầu một cái, đã hết nhiệm vụ được phân phó, vừa định lui ra thì chợt nhớ ra còn một chuyện nữa.
- Boss, anh xem cái này, tôi nhặt được trong thư phòng của lão gia.
Viên Trác Nghiên nhận lấy cái túi thơm mà A Châu đưa, cẩn thận soi xét từng chi tiết một, trông anh đang vô cùng suy tư, phất tay ra hiệu cho cậu ta lui ra mà không dặn dò gì thêm.
- Cậu lui ra trước đi.
Túi thơm này thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng mùi hương này thì lại có chút quen thuộc.....
..................
Không cần William điều động thủ hạ đến tận Thượng Hải để bắt về, Thanh Ngọc đã về đến Las Vegas từ lúc gọi lại cho cha mình rồi.
Vừa về đến biệt phủ, Thanh Ngọc vội vã nhảy từ trên xe xuống, chạy như bị ma đuổi vào tìm cha mình mà chẳng còn quan tâm đến hành lý nữa, tất cả đều để cho người hầu xử lý.
- Ba ba! Ba ba!
Nghe tiếng con gái truyền đến từ trước cửa, William đang ở trên thư phòng cũng đi xuống, chỉ là khác so với thường ngày, ông nhìn thấy con gái cưng lại nghiêm mặt giận dữ.
- Còn bết về đây sao? Ta còn tưởng con quên luôn ba ba này rồi chứ.
Thanh Ngọc thì chẳng để ý được nhiều như vậy. Vừa nhìn thấy cha mình, cô đã đi ngay tới bên cạnh ông, hai tay đặt lên cánh tay ông mà hỏi.
- Ba ba! Có phải Trác Nghiên đã đến đây rồi không? Ba ba, ba ba mau nói cho con biết đi.
Đúng là hiểu con không ai bằng cha mẹ mà, William đã đoán được ngay từ lúc con gái vừa chạy vào nhà vừa gọi mình, nhất định là vì chuyện của Viên Trác Nghiên rồi.
- Hừ, trong đầu con lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến tên nhóc đó thôi sao? Vậy thì để ba ba nói cho con biết, tên nhóc đó đã đến đây, còn mang theo một người phụ nữ nữa.
Từng câu từng chữ mà William nói cứ như từng giây phút tử thần đang đếm ngược, Thanh Ngọc nắm chặt hai tay, không đủ kiên nhẫn để nghe cha mình từ từ nói nữa, hỏi vội.
- Ba ba, vậy anh ấy đã nói gì? Không phải, không phải là tuyên bố hủy hôn chứ?
Chỉ cần nghe đến đây thôi là William đã đủ hiểu được lí do khiến cô con gái cưng này không ngừng gọi điện thoại đến lúc Viên Trác Nghiên còn ở đây, cũng là vì muốn níu giữ đoạn tình cảm không hồi kết này?
- Con đã biết cậu ta sẽ hủy hôn mà vẫn còn cố chấp không chịu từ bỏ như vậy? Còn vì lo lắng cho cậu ta mới vội vã trở về đây, Thanh Ngọc à Thanh Ngọc, có phải con bị cậu ta bỏ bùa mê gì rồi không?
Thanh Ngọc không trả lời những câu hỏi không trong vấn đề mà cô muốn làm sáng tỏ.
- Ba ba, nếu vậy thì ba ba đã trả lời anh ấy như thế nào? Ba ba sẽ không đồng ý đâu đúng không ạ?
Nhưng chút hy vọng cuối cùng của cô đã bị dập tắt khi William lắc đầu trầm ngâm, còn có thể thấy có phần thương tâm xót xa trong đáy mắt của ông.
- Con muốn ba ba phải van nài cậu ta đùng hủy hôn với con? Trong khi bên cạnh cậu ta đã có người phụ nữ mà ta hết mực yêu thương, con còn muốn níu giữ gì nữa?
Nói đến đây, ông đột nhiên dừng lại thở dài một hơi ngao ngán, sau đó dường như lại thay đổi hẳn thái độ khi nhắc đến Viên Trác Nghiên.
- Dù đúng hay sai thì cậu ta cũng đã làm cho con bị tổn thương, cho nên con cứ yên tâm, ba ba nhất định sẽ thay con trút giận, ta sẽ băm cậu ta thành cám heo.
Lẽ ra đối với một người phụ nữ vừa bị từ hôn thì khi nghe đến việc có người sẽ trút giận thay mình thì nhất định sẽ rất hoan hỉ chứ. Nhưng Thanh Ngọc thì ngược lại hoàn toàn, khi nghe cha mình nhắc đến Viên Trác Nghiên với thái độ tức tối như vậy, cô lo sợ lắc đầu không ngừng.
- Đừng mà ba ba, con không muốn ba ba làm anh ấy bị thương. Nếu ba ba đụng đến Trác Nghiên thì con cũng sẽ chết cho ba ba thấy!
Câu cuối cùng, cô gần như dùng hết sức để hét lên, ánh mắt phẫn nộ đến chắc nịch, nhất định không phải đang nói đùa. Cũng chính vì vậy mà William bị dọa cho một phen choáng ngợp, đây là con gái vẫn luôn nũng nịu hiền hậu của ông đây sao?
Bao nhiêu câu tích tụ trong cổ họng của William, còn chưa kịp nói ra thì một giọng nam nhân mang theo vài phần bỡn cợt vài phần tức giận đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con.
- Anh thả em về Thượng Hải, nhưng rốt cuộc là đã kích thích Viên Trác Nghiên hủy hôn. Thanh Ngọc, em không quên lời cam kết giữa chúng ta đấy chứ?
Cả Thanh Ngọc và William đều cùng nhìn về phía cửa lớn, người đàn ông một thân trang phục da màu đen từng bước đi vào, chậm rãi tháo cặp kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh lãng tử.
- Jayce? Sao cậu lại đến đây?
Chỉ có William là phản ứng lại sự xuất hiện này, Thanh Ngọc thì đứng chết chân tại chỗ, chính xác hơn là đang lo sợ. Bởi vì cô nhớ rõ những lời đã hứa với anh ta trước khi rời khỏi Las Vegas đến Thượng Hải, bây giờ mọi việc đang ở thế bất lợi đối với cô, cô rất sợ Jayce sẽ làm gì đó nguy hiểm với Viên Trác Nghiên, cô sợ vì cô mà anh bị thương tổn. Nhưng tạm thời cô lại không nghĩ ra được hướng giải quyết nào cả.
- Nếu lần này em đi tìm hắn ta mà còn bị tổn thương thêm thì anh sẽ không tha cho hắn nữa. Thanh Ngọc, bây giờ thì rõ ràng rồi nhỉ? Viên Trác Nghiên đã tuyên bố hủy bỏ hôn ước với em, em cũng nên tuân thủ giao ước giữa chúng ta rồi chứ?
Jayce hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của William, đúng hơn là đang coi ông như không khí vậy, ngang nhiên hướng về phía Thanh Ngọc mà bước tới, anh ta không ngừng công kích cô gái đang cảnh giác đề phòng mình, nụ cười bên khóe môi của anh ta đang cảnh báo một chuyện sắp xảy ra chẳng tốt đẹp gì.
William nhận ra tên nhãi này đang dọa đến con gái mình, không chần chừ gì mà đưa tay cản anh ta lại.
- Jayce, không phải cậu đã quên lệnh cấm của tôi rồi chứ? Từ ngày cậu rời khỏi tộc Ula thì cậu không được phép bước chân vào biệt phủ này nữa. Mau cút đi trước khi tôi cho người đuổi cậu. Kẻ phản chủ như cậu không xứng đáng đứng ở đây.
Ông ra lệnh đuổi khách một cách rõ ràng, chính vì vậy mà thủ hạ hai bên đều đang trong tâm thế căng thẳng vì phòng vệ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào ông chủ ra hiệu.
Nhân cơ hội cha đang giúp mình ra mặt, Thanh Ngọc liền xoay người vụt chạy lên lầu mà không nói năng một câu nào. Không ai có thể nhìn ra được hận ý đang tràn ngập trong đáy mắt của cô. Môi mỏng đã bị cô cắn chặt đến tụ máu một chỗ. Đều là vì Ôn Giai Tuệ, mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều vì Ôn Giai Tuệ, chỉ cần cô giải quyết Ôn Giai Tuệ thì Viên Trác Nghiên sẽ lại ở bên cạnh cô như trước đây, dù anh không hề yêu cô cũng được, vì trước giờ đã vậy rồi. Nhưng cô tuyệt đối không thể chấp nhận được việc anh vì một ả đàn bà khác mà lấy mất tư cách duy nhất và cuối cùng được ở bên cạnh anh của cô.
Ôn Giai Tuệ! Cô nhất định không để cô ta được như ý nguyện.
Dưới phòng khách chỉ còn William đối diện với Jayce.
- Tôi còn nghĩ như thế nào mà Thanh Ngọc có thể thoát khỏi tầm mắt của tôi dễ dàng như vậy. Thì ra bao nhiêu lần đều là cậu nhúng tay vào.
Giọng của William toát ra một sự vững chãi, điềm tĩnh không phải ai cũng có được.
- Jayce, trước kia cậu vẫn theo đuổi Thanh Ngọc nhưng tôi không thể chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và con bé, bởi vì cậu và con bé chỉ là chủ tớ. Nhưng tôi vẫn để hai đứa làm bạn mà không nói gì. Còn bây giờ, cậu đã là một con chó phản bội thì đừng nói là nghĩ đến tình cảm với Thanh Ngọc, với tư cách làm bạn với con bé cậu cũng chẳng còn nữa.
Jayce nghe xong những lời này, không giận mà còn cười, đây là giọng cười của sự châm biếm.
- Ông chủ, à không, bây giờ tôi nên gọi ông là ngài William rồi nhỉ? Cũng chỉ vì ông luôn xem tôi như con chó giữ nhà cho ông mà tôi phải bỏ lỡ Thanh Ngọc biết bao nhiêu lần. Cũng vì ông đối xử với tôi không khác gì con chó nên tôi mới đi đến ngày hôm nay. Bây giờ tôi có thể danh chính ngôn thuận là một ông chủ rồi, tôi không còn là con chó của ông nữa. Vậy ông nói xem, tôi đã đủ tư cách để đứng bên cạnh Thanh Ngọc chưa?
- Một con chó phản bội, cậu nghĩ cậu có thể....?
Ngón tay William chỉ vào mặt anh ta run lên vì tức giận, cơ hồ sắp vỡ cả lồng ngực rồi.
Jayce ta chỉ hận không thể nói đến khi William tức hộc máu, ý cười châm biếm càng đậm hơn. Trước khi rời đi, anh ta không quên nhắc nhở một câu.
- À, bây giờ thì Thanh Ngọc đã không còn hôn ước nữa, tôi có thể công khai theo đuổi cô ấy rồi. Cho nên, tôi cũng nên thay đổi cách gọi nhỉ, ba vợ?
Bình luận facebook