Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 107: Anh không làm gì em chứ?
Vừa mới sáng sớm, Viên Trác Nghiên đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của chú Cựu.
- Chuyện gì vậy?
Giọng của Viên Trác Nghiên đang ngái ngủ, vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mơ màng hỏi vọng ra.
Chú Cựu dè dặt trả lời lại.
- Thiếu gia, bác sĩ tâm lý của chủ mẫu đến rồi.
- Tôi biết rồi, thúc lui xuống trước đi.
Viên Trác Nghiên mơ màng mở mắt ra, trước ngực vẫn còn cái gối ôm hình người mềm mại đang cọ cọ, quấn chặt mình không buông. Gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ rất an yên, toàn bộ cơ mặt đều đang giãn ra, có thể thấy cô đang thoải mái thả lỏng như thế nào, có vài sợi tóc che trước mi mắt của cô, Viên Trác Nghiên cẩn thận đưa tay giúp cô vén ra sau tai. Hai thân thể trần truồng dán sát vào nhau càng gợi lên cảm giác dâm mị, ga giường đã nhăn nhúm đến đáng thương, có thể thấy cả đêm qua đã có một trận kích tình mãnh liệt như thế nào.
Khóe môi Viên Trác Nghiên giương nhẹ, vẽ thành một nụ cười yêu mị mê hoặc, đặt lên sống mũi Ôn Giai Tuệ một nụ hôn thật sâu, còn mơn trớn gương mặt cô một lúc, thỏa mãn ngắm nhìn những ấn ký xanh đỏ mà anh để lại trên người cô.
Qua một lúc, anh mới chịu dời mắt khỏi tiểu yêu tinh này, để cô nằm ngay ngắn lại trên gối, kéo chăn đắp lên cho cô rồi mới bước xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tắm.
........................
Bác sĩ tâm lý đã đợi sẵn trong thư phòng, thấy Viên Trác Nghiên đi vào, ông ta liền đứng lên cúi đầu chào hỏi, dù chênh lệch tuổi tác nhưng đây cũng là ông chủ mà.
- Viên tổng!
Viên Trác Nghiên vừa tắm xong nên mái tóc đen vẫn chưa khô hẳn, anh thay một bộ đồ ở nhà khá thoải mái và đơn giản, nhưng không vì vậy mà mất đi phong thái cao ngạo thường ngày.
- Thật ngại quá, để ông đợi lâu rồi.
Anh vừa đến sofa rồi, vừa nói xong thì đã làm động tác mời ngồi. Hai người ngồi xuống hai vị trí vuông góc của bộ ghế da.
- Đây là kết quả kiểm tra tuần vừa rồi của Ôn tiểu thư, kết quả có vẻ rất khả quan. Hiện tại cô ấy đã gần như lấy lại được sự cân bằng trong sinh hoạt hằng ngày, nhiều hướng tư duy cũng đang dần hồi phục, cứ tiếp tục duy trì bài trị liệu này thì thời gian Ôn tiểu thư phục hồi sẽ nhanh hơn thôi.
Bác sĩ tâm lý lấy ra một tập tài liệu, vừa phân tích sơ bộ thì đưa cho Viên Trác Nghiên xem qua. Thân là một bác sĩ thì nhìn thấy kết quả tích cực như vậy thì đương nhiên rất vui rồi, và ông ta nghĩ Viên Trác Nghiên cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Nhưng không phải, sắc mặt Viên Trác Nghiên có vẻ như đang trầm xuống.
Anh lật từng trang kết quả đánh giá bệnh tình của Ôn Giai Tuệ, hồ sơ bệnh án chỉ có mấy tờ giấy thôi nhưng sao lại nặng đến vậy chứ?
Khi nghe bác sĩ nói rằng Tuệ nhi của anh sẽ sớm khỏi bệnh, cô sẽ sớm tỉnh lại, khi cầm trên tay hồ sơ bệnh án đang chuyển biến tích cực của cô thì lẽ ra, lẽ ra anh phải vui mừng mới phải, vì đó không phải điều mà trước giờ anh vẫn mong muốn sao? Nhưng tại sao bây giờ anh lại không thể vui nổi nữa, thậm chí là thấy sợ hãi và....không còn mong muốn như lúc đầu nữa, anh chợt nhớ đến lời mà Lucas đã lảm nhảm mấy ngày trước.
Anh không dám tưởng tượng ngày đó lại đến nhanh như vậy. Đã biết bao nhiêu lần tự vẽ ra khung cảnh ngày đó, cô sẽ căm hận anh đến mức nào, sẽ nhất quyết rời khỏi anh ra sao, tất cả những gì anh và cô cùng trải qua trong khoảng thời gian này, đối với cô sẽ như chưa từng xảy ra. Anh rất sợ ngày đó sẽ đến....thậm chí bây giờ, anh đã có một suy nghĩ....
- Liệu....có thể thay đổi phương pháp trị liệu không?
Bất ngờ nghe một câu vượt quá suy đoán của mình như vậy, bác sĩ tâm lý liền xác nhận lại.
- Viên tổng, ý của anh là thế nào? Thay đổi phương pháp trị liệu? Chẳng lẽ anh muốn...
- Tôi không muốn cô ấy tỉnh lại nữa.
Anh dứt khoát thẳng thừng cắt ngang lời của bác sĩ, bên cạnh đó chính là lí giải ý muốn của anh. Ánh mắt anh kiên định không hề có một chút gì gọi là nói đùa hay thử thách cả.
Bác sĩ tâm lý dường như bị câu giải thích của Viên Trác Nghiên dọa cho một phen kinh hồn, lắp bắp hỏi lại thêm lần nữa.
- Viên tổng, chuyện này không thể tùy tiện vậy đâu. Nếu can thiệp sai thì sẽ để lại hậu quả khôn lường đấy.
Thật ra đây cũng chẳng phải quyết định đột ngột của Viên Trác Nghiên. Anh đã suy nghĩ về vấn đề này mấy ngày qua rồi. Phải đấu tranh tâm tư biết bao nhiêu lần anh mới hạ được quyết tâm lựa chọn như vậy. Nhất định, nhất định một điều là khi Ôn Giai Tuệ tỉnh lại thì việc đầu tiên cô làm chính là rời khỏi anh, anh không muốn, anh không muốn điều đó xảy ra, anh không muốn mất cô, dù chỉ là một chút, anh cũng không muốn. Cho dù cô có căm hận anh thêm cũng được, chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy thôi. Anh can tâm tình nguyện chăm sóc cô như vậy cả đời, bởi vì đó chính là hạnh phúc mà anh muốn níu giữ.
- Ông dùng cách gì cũng được. Cho dù phải khiến cô ấy mất trí nhớ cả đời cũng không sao. Tôi không muốn cô ấy tỉnh lại, chúng tôi bây giờ, bây giờ thật sự rất tốt. Tôi chỉ muốn được mãi như vậy.
Nói đoạn, anh dừng lại một lúc, cười khẩy một tiếng, liền chuyển đổi sắc mặt sang nghiêm túc đến không thể hơn.
- Từ hôm nay hãy dừng lại quá trình trị liệu. Tìm cách khác để kéo dài tình trạng hiện giờ của cô ấy. Đây chính là nhiệm vụ mới của ông.
Cũng chỉ là một người làm công ăn lương, cho nên đối diện với nhiệm vụ được giao dù thật tâm không muốn thực hiện nhưng có thể làm gì khác chứ, bác sĩ tâm lý miễn cưỡng gật đầu.
- Tôi hiểu rồi. Anh cứ yên tâm.
Bọn họ không biết, nửa cuộc đối thoại sau cùng đã bị nữ nhân đứng bên ngoài nghe hết, thân ảnh nhỏ nhắn lại trong chiếc váy màu trắng càng làm tăng thêm dáng vẻ yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ che phủ xuống hai bên đầu vai, nhưng cũng không thể che đi hết những ấn ký mờ ám khắp cổ đến ngực của cô.
Ôn Giai Tuệ ôm chặt cái đầu đang đau nhức, toàn thân dựa vào tường cho đến khi cơn đau đầu đi qua. Sắc mặt của cô vẫn tái nhợt chưa hoàn toàn phục hồi. Khó khăn lắm cô mới đứng vững lại được, nhưng đầu vẫn ong ong có gì đó không ổn.
- Tuệ nhi, em dậy rồi sao?
Vừa đúng lúc Viên Trác Nghiên tiễn bác sĩ ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đang đứng bên cạnh cửa. Nét mặt anh liền trở nên ôn hòa, mỉm cười dịu dàng, bước nhanh tới bên cạnh cô, đồng thời hất cằm gọi chú Cựu đến.
- Cựu thúc, thay tôi tiễn bác sĩ Quách.
Chú Cựu chuyên nghiệp thực hiện dặn dò của ông chủ, tiễn bác sĩ tâm lý xuống lầu.
Viên Trác Nghiên đỡ hai bên vai Ôn Giai Tuệ, cẩn thận hỏi han.
- Tuệ nhi, em sao vậy? Nhìn sắc mặt em không tốt lắm. Có phải em không khỏe ở đâu không?
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, cười một cách ngây ngô, vừa lắc đầu xong thì lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên sẽ không làm gì Tuệ nhi đúng không? Trác Nghiên đừng làm gì Tuệ nhi đó.
Cô đột nhiên nói mấy câu vu vơ như vậy, đương nhiên Viên Trác Nghiên không thể nào hiểu được, mà anh cũng hiếm khi cố giải nghĩa những lời nói nhất thời của cô. Điều anh quan tâm chính là cô không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
Viên Trác Nghiên thở phào một hơi, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực, thì thầm bên tai cô mấy câu.
- Tuệ nhi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy chứ? Đừng rời xa anh được không? Tuệ nhi, anh xin lỗi. Nhưng anh rất sợ sẽ mất em, em có thể hiểu cho anh đúng không?
Mặc dù Ôn Giai Tuệ không hiểu anh đang nói gì, nhưng anh lại ôm mình chặt như vậy, cô cũng ôm lại anh và trả lời lại từng câu hỏi của anh theo cách ngây ngô và hồn nhiên nhất.
- Tuệ nhi không đi đâu. Tuệ nhi sẽ không bỏ anh mà. Trác Nghiên đừng sợ, Tuệ nhi ở đây mà.
Có trời mới biết, ngay khoảnh khắc này, Viên Trác Nghiên chỉ ước thời gian có thể dừng lại, khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc nhất của anh, anh rất sợ tất cả rồi sẽ tan biến mất.
......................
Mấy ngày qua, cũng vì có sự can thiệp của William mà Thanh Ngọc tạm thời trốn khỏi được Jayce, cô chưa muốn đối mặt với anh ta, bởi vì cô vẫn chưa chấp nhận từ bỏ, mọi thứ chưa hề kết thúc. Cô nhất định sẽ đưa tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó.
- Tiểu thư, tôi thật sự không dám mà, cô đừng làm khó tôi nữa. Làm việc cho tổ chức Wolf điều kiêng kỵ nhất vẫn là phản bội, cô cũng biết rõ điều này mà.
Cô gái ngồi đối diện với Thanh Ngọc chính là một người hầu trong thủ phủ của Viên Trác Nghiên. Trước đây đã từng làm ở biệt phủ của tộc Ula, chính xác hơn là người hầu của Thanh Ngọc, chỉnh sửa lí lịch mà được tuyển vào thủ phủ của tổ chức Wolf. Tất cả cũng chỉ là làm theo lệnh của Thanh Ngọc, lấy tin tức về Viên Trác Nghiên truyền ra ngoài cho cô. Thời gian qua chẳng có vấn đề gì phát sinh, nhưng hôm nay đã đến lúc Thanh Ngọc phải dùng người rồi.
- Phản bội? Cô đừng quên cô vẫn là người của tôi, cô nghĩ mình thật sự là người hầu trong thủ phủ đó rồi ư? Nếu thân phận thật của cô bị lộ thì cô nghĩ Trác Nghiên sẽ xử lý cô thế nào đây? Tốt nhất đừng làm rắn hai đầu.
Cô gái đó được nhắc nhở thì đã tỉnh táo lại, cúi đầu cắn cắn môi, cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
- Tôi biết rồi. Nhưng tôi sẽ phải làm gì? Viên thiếu không cho phép ai đưa Ôn tiểu thư ra khỏi thủ phủ cả. Nếu có thì cũng sẽ có cảnh vệ đi cùng.
Thanh Ngọc khoáy đều tách cà phê trên bàn, nở một nụ cười bí hiểm.
- Cô chỉ cần đưa được cô ta ra ngoài, chuyện sau đó tôi sẽ sắp xếp. Nhớ, trước năm giờ chiều ngày mai, ở ngã tư đầu đường, giờ thì cô có thể về rồi.
Cô nói một cách dứt khoát, ngắn gọn nhưng đủ yêu cầu, còn phất tay ra hiệu cho cô người hầu kia ra về trước. Đáy mắt cô hiện lên một chuỗi hận ý âm u lạnh lẽo. Ôn Giai Tuệ, cũng đừng trách cô, nếu cô ta không xuất hiện thì Viên Trác Nghiên sẽ không hủy bỏ hôn ước với cô, tất cả đều từ cô ta mà ra, cô làm vậy cũng chỉ là lấy lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi.
.....................
Mỗi ngày Viên Trác Nghiên đều ở thung lũng Wolfgang đến tối mới trở về thủ phủ, Ôn Giai Tuệ được giao cho quản gia, người hầu và những tên thủ hạ trong thủ phủ trông nom. Gần đây Ôn Giai Tuệ đã rất thân với nhóm người hầu, ngày nào cũng cùng bọn họ ngồi làm những món đồ trang trí xinh xắn.
- Chủ mẫu, hỏng hết rồi, xin lỗi cô, bây giờ tôi sẽ đi mua lại, cô ở nhà đợi tôi nhé.
Trong lúc đang làm mấy bông hoa bằng ruy băng thì xảy chút trục trặc là hết vật liệu để làm tiếp, cô người hầu Tina xung quanh đi mua thêm vật liệu.
Ôn Giai Tuệ như quả bóng xì hơi nhìn mấy bông hoa còn làm dở, nhưng khi vừa nghe Tina nói sẽ đi mua đồ làm tiếp, cô liền phấn khởi trở lại.
- Tuệ nhi cũng muốn đi. Cho Tuệ nhi đi nữa.
Những người hầu khác khi nghe chủ mẫu đòi theo Tina ra ngoài thì không khỏi hốt hoảng, vội vã ngăn cản.
- Chủ mẫu, không được đâu ạ. Ông chủ đã dặn không thể để cô ra ngoài, cô cứ ở đây để Tina đi được rồi.
Tina cũng gật đầu đồng tình với những người khác, lựa lời khuyên lơn.
- Đúng vậy chủ mẫu, hay cô ở đây đợi tôi, tôi sẽ mua nhanh rồi về sớm thôi.
Nhưng Ôn Giai Tuệ làm sao có thể thuận theo lời bọn họ nói được chứ. Cô gào khóc, ăn vạ như một đứa trẻ đang đòi đồ chơi.
- Không chịu, Tuệ nhi muốn đi, Tuệ nhi muốn đi cùng, cho Tuệ nhi đi theo với.
Bình thường chủ mẫu yên ắng chơi cùng bọn họ thì chẳng việc gì, nhưng một khi đã khóc lóc như vậy thì chỉ có ông chủ dỗ được thôi. Vì vậy mà tất cả đều đang luống cuống sắp khóc theo luôn rồi.
Ồn ào bên này đã thu hút sự chú ý của chú Cựu cùng hai tên thủ hạ của Viên Trác Nghiên chạy đến. Sau khi xác định được tình hình từ những người ở đây thì rốt cuộc chú Cựu cũng phải bấm bụng cho phép Tina đưa theo Ôn Giai Tuệ ra ngoài.
- Nhớ phải trông chừng tiểu thư cẩn thận vào, đi nhanh rồi về nhanh.
Được cho đi cùng Tina, Ôn Giai Tuệ mới ngừng khóc, đã biết nghe lời dặn của chú Cựu rồi.
- Tiểu thư, cô nhất định phải đi sát Tina, không được chạy lung tung đâu đấy.
.........................
Đi cùng Tina và Ôn Giai Tuệ còn có hai tên thủ hạ nữa.
Bọn họ lái xe đến cửa hàng vật liệu thủ công ngay ngã tư, cả quá trình tìm những thứ cần mua, Ôn Giai Tuệ luôn đi sát bên cạnh Tina, vui vẻ cùng cô ta chọn những màu ruy băng khác nhau.
Hai tên thủ hạ mặt nghiêm hơn cả đang trong nghi thức đón tiếp nguyên thủ quốc gia luôn đứng phía sau hai người họ.
- Chủ mẫu, chị đợi em ở đây, em đi vệ sinh một lát.
Đột nhiên lại bị tách ra khỏi Tina, Ôn Giai Tuệ nhất quyết không thỏa hiệp rồi.
- Không muốn, Tuệ nhi phải đi cùng Tina. Tina đi đâu, Tuệ nhi sẽ đi đó.
Tina cũng lúng túng nhìn hai tên thủ hạ phía sau, giống như đang đợi xem ý của bọn họ. Nhưng thật sự thì đây là trường hợp đầu tiên mà hai tên đàn ông không biết phải xử trí thế nào cho đúng, theo tác phong thường ngày của bọn họ thì đã sớm xách cổ Ôn Giai Tuệ lên rồi, nhưng đây là người phụ nữ của ông chủ, lại còn đang bệnh thì sao bọn họ dám dùng vũ lực được chứ. Sau một lúc phân vân, cũng là để Tina dẫn Ôn Giai Tuệ đi theo.
Hai gã kia đã không hề nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi của Tina. Thật ra tất cả mọi việc xảy ra từ đầu đến giờ đều nằm hết trong kế hoạch của cô ta rồi. Đầu tiên là ruy băng, cô ta đã bỏ hết vào thùng rác trước khi đem dụng cụ ra chơi với mọi người, sau đó thì xung phong đi ra ngoài để mua, với tất cả những quan sát đánh giá của cô ta đối với Ôn Giai Tuệ trong thời gian qua thì cô ta tin chắc Ôn Giai Tuệ sẽ đòi đi cùng. Mà với bệnh tình của Ôn Giai Tuệ, chỉ ngoại trừ Viên Trác Nghiên thôi, ngoài ra dù là ai đi nữa thì cũng sẽ không dỗ được cô ở nhà mà đợi, vậy là bước đầu của cô ta đã thành công, giờ chỉ còn tách khỏi hai tên kia nữa thôi.
Tina dẫn Ôn Giai Tuệ đi vào hướng nhà vệ sinh, ở đây không có nhiều người, cô ta quay đầu nói với Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu, chị đợi em ở đây, em vào một lát rồi ra ngay.
Thấy cô ta đi vào một phòng, Ôn Giai Tuệ cũng đi tới bên cửa đứng đợi. Cô đương nhiên không biết hối thúc hay phàn nàn mà cứ yên lặng đứng một chỗ như vậy.
- Uhm...uhmmm.....
Một cánh tay bất thình lình từ phía sau vòng qua cổ của Ôn Giai Tuệ, chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê từ trước, chỉ cần dùng sức đem nó bịt chặt trước mũi của Ôn Giai Tuệ thì cô gái ngốc này đã ngất đi khi chưa kịp hét được một tiếng nào.
Bọn họ có hai người, là hai người đàn ông. Sau khi con mồi ngất lịm đi rồi, bọn họ liền ra hiệu cùng đưa cô ra khỏi đây.
Tất cả những việc vừa xảy ra bên ngoài, Tina ở trong phòng vệ sinh đều nhìn thấy hết, đợi bọn họ đi cả rồi, cô ta mới từ từ mở cửa ra, hít thở dồn dập, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tay chân vẫn không ngừng run rẩy.
- Chủ mẫu, chủ mẫu mất tích rồi!
Cô ta vừa chạy ra bên ngoài vừa hô hoán gọi hai tên thủ hạ kia.
Nghe thấy tin này, hai tên thủ hạ cũng vô cùng hốt hoảng, vừa sốt ruột vừa tức giận mà hỏi lại.
- Cô trông chừng chủ mẫu kiểu gì vậy? Không phải đã nói đừng để cô ấy chạy lung tung rồi sao?
Tina cũng tỏ vẻ hoảng sợ như sắp khóc đến nơi rồi, nhưng cũng bất mãn phản biện lại.
- Các anh bảo tôi phải trông cô ấy thế nào chứ? Chẳng lẽ phải để cô ấy vào tận nhà vệ sinh với tôi?
Hai tên kia cũng bất lực vò đầu bứt tóc, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ tìm kiếm.
- Mau kiểm tra camera trước đi.
- Chuyện gì vậy?
Giọng của Viên Trác Nghiên đang ngái ngủ, vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mơ màng hỏi vọng ra.
Chú Cựu dè dặt trả lời lại.
- Thiếu gia, bác sĩ tâm lý của chủ mẫu đến rồi.
- Tôi biết rồi, thúc lui xuống trước đi.
Viên Trác Nghiên mơ màng mở mắt ra, trước ngực vẫn còn cái gối ôm hình người mềm mại đang cọ cọ, quấn chặt mình không buông. Gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ rất an yên, toàn bộ cơ mặt đều đang giãn ra, có thể thấy cô đang thoải mái thả lỏng như thế nào, có vài sợi tóc che trước mi mắt của cô, Viên Trác Nghiên cẩn thận đưa tay giúp cô vén ra sau tai. Hai thân thể trần truồng dán sát vào nhau càng gợi lên cảm giác dâm mị, ga giường đã nhăn nhúm đến đáng thương, có thể thấy cả đêm qua đã có một trận kích tình mãnh liệt như thế nào.
Khóe môi Viên Trác Nghiên giương nhẹ, vẽ thành một nụ cười yêu mị mê hoặc, đặt lên sống mũi Ôn Giai Tuệ một nụ hôn thật sâu, còn mơn trớn gương mặt cô một lúc, thỏa mãn ngắm nhìn những ấn ký xanh đỏ mà anh để lại trên người cô.
Qua một lúc, anh mới chịu dời mắt khỏi tiểu yêu tinh này, để cô nằm ngay ngắn lại trên gối, kéo chăn đắp lên cho cô rồi mới bước xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tắm.
........................
Bác sĩ tâm lý đã đợi sẵn trong thư phòng, thấy Viên Trác Nghiên đi vào, ông ta liền đứng lên cúi đầu chào hỏi, dù chênh lệch tuổi tác nhưng đây cũng là ông chủ mà.
- Viên tổng!
Viên Trác Nghiên vừa tắm xong nên mái tóc đen vẫn chưa khô hẳn, anh thay một bộ đồ ở nhà khá thoải mái và đơn giản, nhưng không vì vậy mà mất đi phong thái cao ngạo thường ngày.
- Thật ngại quá, để ông đợi lâu rồi.
Anh vừa đến sofa rồi, vừa nói xong thì đã làm động tác mời ngồi. Hai người ngồi xuống hai vị trí vuông góc của bộ ghế da.
- Đây là kết quả kiểm tra tuần vừa rồi của Ôn tiểu thư, kết quả có vẻ rất khả quan. Hiện tại cô ấy đã gần như lấy lại được sự cân bằng trong sinh hoạt hằng ngày, nhiều hướng tư duy cũng đang dần hồi phục, cứ tiếp tục duy trì bài trị liệu này thì thời gian Ôn tiểu thư phục hồi sẽ nhanh hơn thôi.
Bác sĩ tâm lý lấy ra một tập tài liệu, vừa phân tích sơ bộ thì đưa cho Viên Trác Nghiên xem qua. Thân là một bác sĩ thì nhìn thấy kết quả tích cực như vậy thì đương nhiên rất vui rồi, và ông ta nghĩ Viên Trác Nghiên cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Nhưng không phải, sắc mặt Viên Trác Nghiên có vẻ như đang trầm xuống.
Anh lật từng trang kết quả đánh giá bệnh tình của Ôn Giai Tuệ, hồ sơ bệnh án chỉ có mấy tờ giấy thôi nhưng sao lại nặng đến vậy chứ?
Khi nghe bác sĩ nói rằng Tuệ nhi của anh sẽ sớm khỏi bệnh, cô sẽ sớm tỉnh lại, khi cầm trên tay hồ sơ bệnh án đang chuyển biến tích cực của cô thì lẽ ra, lẽ ra anh phải vui mừng mới phải, vì đó không phải điều mà trước giờ anh vẫn mong muốn sao? Nhưng tại sao bây giờ anh lại không thể vui nổi nữa, thậm chí là thấy sợ hãi và....không còn mong muốn như lúc đầu nữa, anh chợt nhớ đến lời mà Lucas đã lảm nhảm mấy ngày trước.
Anh không dám tưởng tượng ngày đó lại đến nhanh như vậy. Đã biết bao nhiêu lần tự vẽ ra khung cảnh ngày đó, cô sẽ căm hận anh đến mức nào, sẽ nhất quyết rời khỏi anh ra sao, tất cả những gì anh và cô cùng trải qua trong khoảng thời gian này, đối với cô sẽ như chưa từng xảy ra. Anh rất sợ ngày đó sẽ đến....thậm chí bây giờ, anh đã có một suy nghĩ....
- Liệu....có thể thay đổi phương pháp trị liệu không?
Bất ngờ nghe một câu vượt quá suy đoán của mình như vậy, bác sĩ tâm lý liền xác nhận lại.
- Viên tổng, ý của anh là thế nào? Thay đổi phương pháp trị liệu? Chẳng lẽ anh muốn...
- Tôi không muốn cô ấy tỉnh lại nữa.
Anh dứt khoát thẳng thừng cắt ngang lời của bác sĩ, bên cạnh đó chính là lí giải ý muốn của anh. Ánh mắt anh kiên định không hề có một chút gì gọi là nói đùa hay thử thách cả.
Bác sĩ tâm lý dường như bị câu giải thích của Viên Trác Nghiên dọa cho một phen kinh hồn, lắp bắp hỏi lại thêm lần nữa.
- Viên tổng, chuyện này không thể tùy tiện vậy đâu. Nếu can thiệp sai thì sẽ để lại hậu quả khôn lường đấy.
Thật ra đây cũng chẳng phải quyết định đột ngột của Viên Trác Nghiên. Anh đã suy nghĩ về vấn đề này mấy ngày qua rồi. Phải đấu tranh tâm tư biết bao nhiêu lần anh mới hạ được quyết tâm lựa chọn như vậy. Nhất định, nhất định một điều là khi Ôn Giai Tuệ tỉnh lại thì việc đầu tiên cô làm chính là rời khỏi anh, anh không muốn, anh không muốn điều đó xảy ra, anh không muốn mất cô, dù chỉ là một chút, anh cũng không muốn. Cho dù cô có căm hận anh thêm cũng được, chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy thôi. Anh can tâm tình nguyện chăm sóc cô như vậy cả đời, bởi vì đó chính là hạnh phúc mà anh muốn níu giữ.
- Ông dùng cách gì cũng được. Cho dù phải khiến cô ấy mất trí nhớ cả đời cũng không sao. Tôi không muốn cô ấy tỉnh lại, chúng tôi bây giờ, bây giờ thật sự rất tốt. Tôi chỉ muốn được mãi như vậy.
Nói đoạn, anh dừng lại một lúc, cười khẩy một tiếng, liền chuyển đổi sắc mặt sang nghiêm túc đến không thể hơn.
- Từ hôm nay hãy dừng lại quá trình trị liệu. Tìm cách khác để kéo dài tình trạng hiện giờ của cô ấy. Đây chính là nhiệm vụ mới của ông.
Cũng chỉ là một người làm công ăn lương, cho nên đối diện với nhiệm vụ được giao dù thật tâm không muốn thực hiện nhưng có thể làm gì khác chứ, bác sĩ tâm lý miễn cưỡng gật đầu.
- Tôi hiểu rồi. Anh cứ yên tâm.
Bọn họ không biết, nửa cuộc đối thoại sau cùng đã bị nữ nhân đứng bên ngoài nghe hết, thân ảnh nhỏ nhắn lại trong chiếc váy màu trắng càng làm tăng thêm dáng vẻ yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ che phủ xuống hai bên đầu vai, nhưng cũng không thể che đi hết những ấn ký mờ ám khắp cổ đến ngực của cô.
Ôn Giai Tuệ ôm chặt cái đầu đang đau nhức, toàn thân dựa vào tường cho đến khi cơn đau đầu đi qua. Sắc mặt của cô vẫn tái nhợt chưa hoàn toàn phục hồi. Khó khăn lắm cô mới đứng vững lại được, nhưng đầu vẫn ong ong có gì đó không ổn.
- Tuệ nhi, em dậy rồi sao?
Vừa đúng lúc Viên Trác Nghiên tiễn bác sĩ ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đang đứng bên cạnh cửa. Nét mặt anh liền trở nên ôn hòa, mỉm cười dịu dàng, bước nhanh tới bên cạnh cô, đồng thời hất cằm gọi chú Cựu đến.
- Cựu thúc, thay tôi tiễn bác sĩ Quách.
Chú Cựu chuyên nghiệp thực hiện dặn dò của ông chủ, tiễn bác sĩ tâm lý xuống lầu.
Viên Trác Nghiên đỡ hai bên vai Ôn Giai Tuệ, cẩn thận hỏi han.
- Tuệ nhi, em sao vậy? Nhìn sắc mặt em không tốt lắm. Có phải em không khỏe ở đâu không?
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, cười một cách ngây ngô, vừa lắc đầu xong thì lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên sẽ không làm gì Tuệ nhi đúng không? Trác Nghiên đừng làm gì Tuệ nhi đó.
Cô đột nhiên nói mấy câu vu vơ như vậy, đương nhiên Viên Trác Nghiên không thể nào hiểu được, mà anh cũng hiếm khi cố giải nghĩa những lời nói nhất thời của cô. Điều anh quan tâm chính là cô không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
Viên Trác Nghiên thở phào một hơi, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực, thì thầm bên tai cô mấy câu.
- Tuệ nhi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy chứ? Đừng rời xa anh được không? Tuệ nhi, anh xin lỗi. Nhưng anh rất sợ sẽ mất em, em có thể hiểu cho anh đúng không?
Mặc dù Ôn Giai Tuệ không hiểu anh đang nói gì, nhưng anh lại ôm mình chặt như vậy, cô cũng ôm lại anh và trả lời lại từng câu hỏi của anh theo cách ngây ngô và hồn nhiên nhất.
- Tuệ nhi không đi đâu. Tuệ nhi sẽ không bỏ anh mà. Trác Nghiên đừng sợ, Tuệ nhi ở đây mà.
Có trời mới biết, ngay khoảnh khắc này, Viên Trác Nghiên chỉ ước thời gian có thể dừng lại, khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc nhất của anh, anh rất sợ tất cả rồi sẽ tan biến mất.
......................
Mấy ngày qua, cũng vì có sự can thiệp của William mà Thanh Ngọc tạm thời trốn khỏi được Jayce, cô chưa muốn đối mặt với anh ta, bởi vì cô vẫn chưa chấp nhận từ bỏ, mọi thứ chưa hề kết thúc. Cô nhất định sẽ đưa tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó.
- Tiểu thư, tôi thật sự không dám mà, cô đừng làm khó tôi nữa. Làm việc cho tổ chức Wolf điều kiêng kỵ nhất vẫn là phản bội, cô cũng biết rõ điều này mà.
Cô gái ngồi đối diện với Thanh Ngọc chính là một người hầu trong thủ phủ của Viên Trác Nghiên. Trước đây đã từng làm ở biệt phủ của tộc Ula, chính xác hơn là người hầu của Thanh Ngọc, chỉnh sửa lí lịch mà được tuyển vào thủ phủ của tổ chức Wolf. Tất cả cũng chỉ là làm theo lệnh của Thanh Ngọc, lấy tin tức về Viên Trác Nghiên truyền ra ngoài cho cô. Thời gian qua chẳng có vấn đề gì phát sinh, nhưng hôm nay đã đến lúc Thanh Ngọc phải dùng người rồi.
- Phản bội? Cô đừng quên cô vẫn là người của tôi, cô nghĩ mình thật sự là người hầu trong thủ phủ đó rồi ư? Nếu thân phận thật của cô bị lộ thì cô nghĩ Trác Nghiên sẽ xử lý cô thế nào đây? Tốt nhất đừng làm rắn hai đầu.
Cô gái đó được nhắc nhở thì đã tỉnh táo lại, cúi đầu cắn cắn môi, cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
- Tôi biết rồi. Nhưng tôi sẽ phải làm gì? Viên thiếu không cho phép ai đưa Ôn tiểu thư ra khỏi thủ phủ cả. Nếu có thì cũng sẽ có cảnh vệ đi cùng.
Thanh Ngọc khoáy đều tách cà phê trên bàn, nở một nụ cười bí hiểm.
- Cô chỉ cần đưa được cô ta ra ngoài, chuyện sau đó tôi sẽ sắp xếp. Nhớ, trước năm giờ chiều ngày mai, ở ngã tư đầu đường, giờ thì cô có thể về rồi.
Cô nói một cách dứt khoát, ngắn gọn nhưng đủ yêu cầu, còn phất tay ra hiệu cho cô người hầu kia ra về trước. Đáy mắt cô hiện lên một chuỗi hận ý âm u lạnh lẽo. Ôn Giai Tuệ, cũng đừng trách cô, nếu cô ta không xuất hiện thì Viên Trác Nghiên sẽ không hủy bỏ hôn ước với cô, tất cả đều từ cô ta mà ra, cô làm vậy cũng chỉ là lấy lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi.
.....................
Mỗi ngày Viên Trác Nghiên đều ở thung lũng Wolfgang đến tối mới trở về thủ phủ, Ôn Giai Tuệ được giao cho quản gia, người hầu và những tên thủ hạ trong thủ phủ trông nom. Gần đây Ôn Giai Tuệ đã rất thân với nhóm người hầu, ngày nào cũng cùng bọn họ ngồi làm những món đồ trang trí xinh xắn.
- Chủ mẫu, hỏng hết rồi, xin lỗi cô, bây giờ tôi sẽ đi mua lại, cô ở nhà đợi tôi nhé.
Trong lúc đang làm mấy bông hoa bằng ruy băng thì xảy chút trục trặc là hết vật liệu để làm tiếp, cô người hầu Tina xung quanh đi mua thêm vật liệu.
Ôn Giai Tuệ như quả bóng xì hơi nhìn mấy bông hoa còn làm dở, nhưng khi vừa nghe Tina nói sẽ đi mua đồ làm tiếp, cô liền phấn khởi trở lại.
- Tuệ nhi cũng muốn đi. Cho Tuệ nhi đi nữa.
Những người hầu khác khi nghe chủ mẫu đòi theo Tina ra ngoài thì không khỏi hốt hoảng, vội vã ngăn cản.
- Chủ mẫu, không được đâu ạ. Ông chủ đã dặn không thể để cô ra ngoài, cô cứ ở đây để Tina đi được rồi.
Tina cũng gật đầu đồng tình với những người khác, lựa lời khuyên lơn.
- Đúng vậy chủ mẫu, hay cô ở đây đợi tôi, tôi sẽ mua nhanh rồi về sớm thôi.
Nhưng Ôn Giai Tuệ làm sao có thể thuận theo lời bọn họ nói được chứ. Cô gào khóc, ăn vạ như một đứa trẻ đang đòi đồ chơi.
- Không chịu, Tuệ nhi muốn đi, Tuệ nhi muốn đi cùng, cho Tuệ nhi đi theo với.
Bình thường chủ mẫu yên ắng chơi cùng bọn họ thì chẳng việc gì, nhưng một khi đã khóc lóc như vậy thì chỉ có ông chủ dỗ được thôi. Vì vậy mà tất cả đều đang luống cuống sắp khóc theo luôn rồi.
Ồn ào bên này đã thu hút sự chú ý của chú Cựu cùng hai tên thủ hạ của Viên Trác Nghiên chạy đến. Sau khi xác định được tình hình từ những người ở đây thì rốt cuộc chú Cựu cũng phải bấm bụng cho phép Tina đưa theo Ôn Giai Tuệ ra ngoài.
- Nhớ phải trông chừng tiểu thư cẩn thận vào, đi nhanh rồi về nhanh.
Được cho đi cùng Tina, Ôn Giai Tuệ mới ngừng khóc, đã biết nghe lời dặn của chú Cựu rồi.
- Tiểu thư, cô nhất định phải đi sát Tina, không được chạy lung tung đâu đấy.
.........................
Đi cùng Tina và Ôn Giai Tuệ còn có hai tên thủ hạ nữa.
Bọn họ lái xe đến cửa hàng vật liệu thủ công ngay ngã tư, cả quá trình tìm những thứ cần mua, Ôn Giai Tuệ luôn đi sát bên cạnh Tina, vui vẻ cùng cô ta chọn những màu ruy băng khác nhau.
Hai tên thủ hạ mặt nghiêm hơn cả đang trong nghi thức đón tiếp nguyên thủ quốc gia luôn đứng phía sau hai người họ.
- Chủ mẫu, chị đợi em ở đây, em đi vệ sinh một lát.
Đột nhiên lại bị tách ra khỏi Tina, Ôn Giai Tuệ nhất quyết không thỏa hiệp rồi.
- Không muốn, Tuệ nhi phải đi cùng Tina. Tina đi đâu, Tuệ nhi sẽ đi đó.
Tina cũng lúng túng nhìn hai tên thủ hạ phía sau, giống như đang đợi xem ý của bọn họ. Nhưng thật sự thì đây là trường hợp đầu tiên mà hai tên đàn ông không biết phải xử trí thế nào cho đúng, theo tác phong thường ngày của bọn họ thì đã sớm xách cổ Ôn Giai Tuệ lên rồi, nhưng đây là người phụ nữ của ông chủ, lại còn đang bệnh thì sao bọn họ dám dùng vũ lực được chứ. Sau một lúc phân vân, cũng là để Tina dẫn Ôn Giai Tuệ đi theo.
Hai gã kia đã không hề nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi của Tina. Thật ra tất cả mọi việc xảy ra từ đầu đến giờ đều nằm hết trong kế hoạch của cô ta rồi. Đầu tiên là ruy băng, cô ta đã bỏ hết vào thùng rác trước khi đem dụng cụ ra chơi với mọi người, sau đó thì xung phong đi ra ngoài để mua, với tất cả những quan sát đánh giá của cô ta đối với Ôn Giai Tuệ trong thời gian qua thì cô ta tin chắc Ôn Giai Tuệ sẽ đòi đi cùng. Mà với bệnh tình của Ôn Giai Tuệ, chỉ ngoại trừ Viên Trác Nghiên thôi, ngoài ra dù là ai đi nữa thì cũng sẽ không dỗ được cô ở nhà mà đợi, vậy là bước đầu của cô ta đã thành công, giờ chỉ còn tách khỏi hai tên kia nữa thôi.
Tina dẫn Ôn Giai Tuệ đi vào hướng nhà vệ sinh, ở đây không có nhiều người, cô ta quay đầu nói với Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu, chị đợi em ở đây, em vào một lát rồi ra ngay.
Thấy cô ta đi vào một phòng, Ôn Giai Tuệ cũng đi tới bên cửa đứng đợi. Cô đương nhiên không biết hối thúc hay phàn nàn mà cứ yên lặng đứng một chỗ như vậy.
- Uhm...uhmmm.....
Một cánh tay bất thình lình từ phía sau vòng qua cổ của Ôn Giai Tuệ, chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê từ trước, chỉ cần dùng sức đem nó bịt chặt trước mũi của Ôn Giai Tuệ thì cô gái ngốc này đã ngất đi khi chưa kịp hét được một tiếng nào.
Bọn họ có hai người, là hai người đàn ông. Sau khi con mồi ngất lịm đi rồi, bọn họ liền ra hiệu cùng đưa cô ra khỏi đây.
Tất cả những việc vừa xảy ra bên ngoài, Tina ở trong phòng vệ sinh đều nhìn thấy hết, đợi bọn họ đi cả rồi, cô ta mới từ từ mở cửa ra, hít thở dồn dập, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tay chân vẫn không ngừng run rẩy.
- Chủ mẫu, chủ mẫu mất tích rồi!
Cô ta vừa chạy ra bên ngoài vừa hô hoán gọi hai tên thủ hạ kia.
Nghe thấy tin này, hai tên thủ hạ cũng vô cùng hốt hoảng, vừa sốt ruột vừa tức giận mà hỏi lại.
- Cô trông chừng chủ mẫu kiểu gì vậy? Không phải đã nói đừng để cô ấy chạy lung tung rồi sao?
Tina cũng tỏ vẻ hoảng sợ như sắp khóc đến nơi rồi, nhưng cũng bất mãn phản biện lại.
- Các anh bảo tôi phải trông cô ấy thế nào chứ? Chẳng lẽ phải để cô ấy vào tận nhà vệ sinh với tôi?
Hai tên kia cũng bất lực vò đầu bứt tóc, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ tìm kiếm.
- Mau kiểm tra camera trước đi.
Bình luận facebook