Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 106: Em muốn cưỡi ngựa.
Mấy ngày trôi qua, Ôn Giai Tuệ đều ở yên trong thủ phủ, cô đã dần chịu làm quen với một vài người hầu. Chú Cựu vốn là một người khó gần và nghiêm khắc nhưng cũng phải học cách cười đùa để có thể làm tốt nhiệm vụ trông chừng chủ mẫu hơn.
- Chủ mẫu, chị xem, hôm nay em gấp được nhiều sao hơn hôm qua rồi này.
- Chị làm theo em này, phải lật ngược như vậy nè....
Trong khuôn viên xanh mướt của thảm cỏ, xung quanh còn bao nhiêu loại hoa đang đua sắc, tiếng cười đùa vui vẻ của mấy người hầu và Ôn Giai Tuệ đã vang cả một khung trời.
Tổng cộng cũng được năm người, bọn họ trải thảm trên mặt cỏ, ngồi vây quanh một đống giấy đầy màu sắc, gấp thành từng lọ ngôi sao nhìn như kẹo vậy. Có hai người hầu ngồi cạnh Ôn Giai Tuệ đang hướng dẫn cô cách làm. Cứ mỗi lần gấp được một hình thì cô liền khoái chí cười rất vui vẻ.
Cách đó không xa, Viên Trác Nghiên và Lucas đang ngồi bên bộ bàn ghế màu trắng, trước mặt hai người là hai người là hai tách cà phê đang bốc khói mờ ảo.
Ánh mắt Viên Trác Nghiên hướng về phía đó rất đỗi dịu dàng, trong mắt anh chỉ có Ôn Giai Tuệ, môi bạc đã sớm vẽ lên một nụ cười sủng nịch khiến người phụ nữ nào cũng phải ghen tị với cô gái nhỏ của anh.
- Trông cậu như bị đa nhân cách đấy. Giá mà cậu đối với tớ cùng đám A Châu cũng dịu dàng như vậy thì có phải tớ không cần sống trong cái cảnh nơm nớp lo sợ không biết khi nào cậu sẽ bẻ gãy cổ tớ rồi không?
Lucas vừa uống xong một ngụm cà phê đã vội chớp lấy thời cơ mà trêu chọc rồi. Nhiều khi anh cũng muốn được như Ôn Giai Tuệ, có một người đàn ông che trời sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì mình, không phải như anh, ngày nào tính mạng cũng có thể bị đe dọa.
Viên Trác Nghiên theo mấy câu thọc bánh xe của anh ta mà dời tầm mắt khỏi Ôn Giai Tuệ, quay lại đối diện với anh ta, nhàn nhạt thờ ơ đáp lời.
- Cậu lắm lời như vậy mới là nguyên nhân tớ muốn bẻ gãy cổ của cậu đấy.
- Ngưng lảm nhảm đi! Nói chuyện chính được rồi đấy.
Lucas lập tức ngậm miệng lại, còn làm động tác tự khóa nữa. Sau khi gạt qua được cái vẻ mặt cà lơ phất phơ nãy giờ, anh ta cũng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, lấy ra một vật gì đó đưa cho Viên Trác Nghiên.
- Nó có khả năng gây nổ mà không phát ra âm thanh, phá tất cả các loại khóa hiện đại tiên tiến nhất. Cậu có thể đặt nó bên cửa muốn phá và trực tiếp khởi động hoặc dùng cảm biến từ xa.
Viên Trác Nghiên lại mang một vẻ suy tư, cầm vật kia trên tay ngắm nghía từng chi tiết một, nhếch môi cười hài lòng, mắt thì nhìn món đồ trên tay, miệng thì trả lời lại Lucas.
- Tớ đang rất muốn thử xem món này của cậu có thật sự hiệu quả như vậy không.
Đây là khen hay chê chứ? Lucas nghe câu này mà không biết nên phản ứng thế nào thì mới đúng nữa.
- Này, tay nghề của tớ mà cậu còn nghi ngờ à? Tớ đã tốn bao nhiêu tâm tư và công sức để làm ra đấy, đã không được khen một câu thì cậu cũng phải cảm ơn chứ? Đó là phép lịch sự tối thiểu mà.
Cách lảm nhảm của cậu ta, Viên Trác Nghiên đã sớm nghe đến quen thuộc rồi. Anh cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.
- Lợi nhuận đơn hàng sắp tới chia 6:4, cậu còn nói nhiều nữa thì tớ không do dự khâu miệng cậu lại đâu.
Tác phong của anh chính là như vậy, thay vì dùng những lời nói ba hoa vô nghĩa thì hành động sẽ giải quyết mọi vấn đề.
Lucas nghe được con số trên, hai mắt sáng rực hơn cả sao trời, cười lộ hết cả hàm răng trắng đều.
- Này, cậu hứa rồi đấy nhé? Quân tử nhất ngôn, không được nuốt lời đâu đấy.
Viên Trác Nghiên nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét, hờ hững trả lời.
- Lần đầu tiên cậu làm việc với tớ à? Từ khi nào mà cậu nhiều lời thừa thãi vậy?
Vậy là chắc chắn rồi!
Lucas cười hớn hở, vui hơn cả đón Tết nữa. Nhưng chỉ sau khi anh ta nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm và đặt tách trở lại thì liền quay về với vẻ mặt gian manh như ban đầu, còn nháy mắt với người bạn tốt trước mặt nữa.
- Tiểu tổ tông của cậu đến rồi kìa.
Viên Trác Nghiên cũng đang uống ngang tách cà phê trên tay, còn chưa định hình được ý tứ mà tên nhãi này muốn truyền đạt thì một đôi tay mềm mại đã quấn quanh cổ của anh, anh nhận biết được mùi hương quen thuộc này là của ai, tiếp sau đó là thân thể nhỏ nhắn chui lọt vào trong lồng ngực của anh.
- Trác Nghiên, Tuệ nhi đói rồi.
Thì ra là cô, nam nhân vừa mới nãy còn hậm hực sát khí mà chỉ cần nhìn thấy tiểu bảo bối này thôi thì tất cả như lớp bụi bị gió cuốn mất. Anh dùng một tay đỡ sau lưng cô để đề phòng cô sẽ ngã xuống, tay còn lại vén vén mấy sợi tóc dính trên mi mắt giúp cô. Giọng cực kỳ dịu dàng lẫn trìu mến.
- Vậy Tuệ nhi muốn ăn gì đây?
Hai tay Ôn Giai Tuệ vòng qua cổ của anh ôm chặt như đứa trẻ đòi cha, cười đến híp mắt, miệng nhỏ chu lên đáng yêu vô cùng.
- Trứng cuộn, Tuệ nhi muốn ăn trứng cuộn, tôm nữa, Tuệ nhi cũng muốn ăn tôm nữa.
Viên Trác Nghiên vô cùng kiên nhẫn nghe cô nói, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như nước, khác xa hoàn toàn với hình tượng của một thủ lĩnh hắc đạo. Vừa gật đầu vừa nói.
- Được rồi, sẽ làm cho Tuệ nhi.
Nhìn một màn trước mắt, Lucas suýt chút nữa là phun cả ngụm cà phê chưa kịp nuốt ra rồi, anh ta cười không nhặt được mồm, cố ý trêu chọc.
- Trác Nghiên, trông cậu lúc này giống đang chăm con gái thật đấy.
Muốn chọc tổ kiến lửa đây rồi!
Viên Trác Nghiên vừa nghe anh ta nói vậy thì ngay lập tức quay đầu lại nhìn anh ta, nhíu nhẹ mày kiếm đen rậm, giống như đang ngầm cảnh cáo.
- Không phải cậu nói còn phải hoàn thành thiết bị mới trong hôm nay à? Còn chưa biến nữa?
Nếu không có hành vi đe dọa thì Lucas sẽ không bao giờ biết sợ, nên khi bị đuổi suông như vậy thôi anh ta vẫn hí hửng, còn cố gắng đâm chọt nữa.
- Tớ thật sự rất muốn nhìn thấy ngày mà Giai Tuệ khỏi bệnh đấy, lúc đó chắc chắn là cô ấy sẽ không quấn lấy cậu như bây giờ đâu nhỉ? Nhất định là sẽ cắn chết cậu.
Viên Trác Nghiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên nhãi lắm mồm trước mặt, tay của anh ta đã nắm hờ bên cái tách trên bàn.
Lucas cũng phản ứng rất nhanh nhạy, thoáng nhìn thấy hành động nhỏ sắp sửa xảy ra kia, liền biết điều mà ngậm miệng lại và đứng lên. Nhưng vẫn không quên châm thêm chút dầu vào lửa trước khi rời đi.
- Cậu sẽ gây ra án mạng đấy. Tớ cũng không muốn ở lại nhìn cái màn nồng nồng ấm ấm của cậu đâu. Đi nhé!
Anh ta còn làm động tác đặt ngón tay vào thái dương chỉ về phía Viên Trác Nghiên, thêm cái nháy mắt để tạm biệt nữa.
- Biến nhanh!
Ánh mắt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên nhìn anh ta đang từ từ di chuyển, hơi mất kiên nhẫn mà phun ra hai chữ. Đuổi được tên hắc ám kia đi rồi, anh mới quay lại đối diện với Ôn Giai Tuệ, còn rất tự nhiên hôn lên sống mũi của cô, rồi đến môi đỏ hồng nhu thuận.
- Đi nào, chúng ta vào ăn cơm thôi.
Ôn Giai Tuệ không chịu bỏ tay ra khỏi cổ của anh, anh cũng biết bây giờ phải làm thế nào với cô, một tay anh vòng ra sau lưng cô, di chuyển xuống cặp mông tròn trịa, đỡ phải dưới, cứ như vậy mà bế cô đứng lên.
Hai chân Ôn Giai Tuệ quắp ngang hông của người đàn ông, đua trên người anh hệt như một con gấu túi.
Vì thân hình của cô nhỏ hơn gấp đôi nên Viên Trác Nghiên có thể dễ dàng bế cô bằng một tay cũng không làm gián đoạn được bước đi của anh.
.....................
Trong một phòng ăn phong cách Nhật, chiếc bàn dành cho bốn người nhưng chỉ có một mình A Lôi ngồi đó, hẳn là không phải đến để dùng bữa vì trên bàn ngoài một tách trà thì chẳng lên món nào cả.
- Phu nhân, cô đã dự đoán được Viên Trác Nghiên sẽ ra tay vào đêm tổ chức mừng thọ nên mới gấp rút tìm người phá đi khóa cửa bằng bảy mảnh ghép kia. Điều này đã cho thấy được, hoàn toàn có thể đưa tiên sinh đến nơi khác chữa trị, tại sao cô lại nhất quyết phải ở lại căn mật thất đó chứ?
A Lôi vừa để tách trà xuống bàn đã nói một mạch dài như vậy, nếu chỉ nhìn giới hạn của căn phòng này thôi thì sẽ không biết được anh ta có phải bị điên mà tự nói chuyện một mình hay không. Đương nhiên không phải như vậy rồi, đã có tiếng trả lời lại anh ta.
- Cho nên cậu mới để lộ định vị? Tôi đã suy nghĩ rất lâu, trong khi mọi việc chỉ có tôi và cậu biết rõ nhất, vậy mà vẫn bị Viên Trác Nghiên phát hiện. A Lôi, cậu định phản bội tôi và anh ấy?
Người phụ nữ vừa nói chính là đang ngồi ở phòng bên cạnh, chỉ cách A Lôi một bức tường. Giọng của cô ả đang hậm hực phẫn nộ cực kỳ, nghe rất rõ thanh âm nghiến chặt răng của cô ta, còn có tiếng đặt mạnh cốc xuống bàn mà vang lên nữa.
Khi quyết định làm việc đó, A Lôi cũng đã dự tính hết tất cả những khả năng có thể xảy ra rồi. Cho nên bị phu nhân hỏi tội như vậy thì cũng không còn là vấn đề gì quá lớn nữa. Anh ta trả lời với một thái độ bình thản đến vô ưu, mà càng về sau thì lại chuyển dần sang phẫn hận.
- Phu nhân, cô không thể buông bỏ được thù hận sao? Người khiến tiên sinh thành ra như vậy đâu phải cả Viên gia chứ? Tại sao cô phải kéo tất cả bọn họ vào chuyện này như vậy?
Người phụ nữ ngồi ở phòng bên kia hình như đang cười, chính là tiếng cười thê lương thống khổ mà A Lôi vẫn thường nhìn thấy. Mỗi lần anh ta nhắc đến việc này, phu nhân đều có phản ứng như vậy, chưa bao giờ khác đi, dường như chấp niệm trong lòng cô càng lúc càng lớn rồi.
- Cho nên cậu mới tiếp tục để lại dấu cho Viên Trác Nghiên? Cậu muốn mượn tay anh ta ngăn cản tôi? A Lôi, cậu đi theo anh ấy hơn mười năm rồi, tôi đã tin tưởng cậu như chính anh ấy đã tin tưởng. Hôm nay cậu hành động như vậy thì tôi cũng hoàn toàn hiểu được, lẽ ra cậu nên được tự do lâu rồi mới phải, không cần đi theo tôi như vậy. Nếu như cậu không muốn tiếp tục làm nữa thì cậu có thể rút lui, chuyện này tôi sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đạt được mục đích cuối cùng.
Từ trước đến giờ, mỗi lần A Lôi không hoàn thành nhiệm vụ thì phu nhân đều tức giận mắng chửi và đưa ra hình phạt cho anh ta. Nhưng đây là lần đầu tiên người phụ nữ đó nói những lời này, nó khiến cho A Lôi không khỏi thấy bất an cùng lo lắng, vội vàng phủ nhận.
- Phu nhân, không phải như vậy đâu ạ! Tôi không có ý định sẽ rút lui, tôi đã hứa với tiên sinh là sẽ bảo vệ cô đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, cho nên dù cô đi đâu tôi cũng sẽ theo cô đến đó. Chỉ là tôi không muốn cô tiếp tục lún quá sâu, nếu tiên sinh biết được cô vì ngài ấy mà làm những chuyện nguy hiểm như vậy thì liệu ngài ấy có vui không?
Người phụ nữ ở phòng bên cạnh khi nghe đến đây thì đột nhiên yên lặng, không còn nói gì nữa.
Hai người cũng không còn ai nói với ai câu nào. A Lôi biết phu nhân lại đang bị đả kích rồi nên chỉ im lặng mà chờ đợi thôi.
....................
Không biết có phải Ôn Giai Tuệ thật sự vẫn chưa thể tự ăn cơm hay là Viên Trác Nghiên không muốn dạy cô cách cầm thìa nữa. Mỗi lần đến bữa ăn thì anh đều đút cho cô ăn.
- Nào, ăn thêm một miếng nữa đi.
Viên Trác Nghiên dỗ dành cô gái nhỏ đang không chịu ăn còn kiên nhẫn hơn cả người làm cha làm mẹ đang dỗ dành đứa con của mình.
- Tuệ nhi ngoan, ăn thêm một miếng nào. Em xem, nay em mới ăn được có một phần của thường ngày. Em không khỏe ở đâu sao? Hay là đồ ăn hôm nay không vừa miệng? Nếu vậy thì để anh cho đổi món khác.
Anh nói gì thì Ôn Giai Tuệ cũng lắc đầu, còn nhướn người về phía trước, hai tay ôm chặt cánh tay người đàn ông, chu miệng nói ra điều mình muốn hiện giờ.
- Tuệ nhi không đói nữa, Tuệ nhi không ăn nữa, Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa.
Giọng cô khá lớn nên tất cả người hầu trong phòng ăn đều nghe được hết, bọn họ đều che miệng cười trộm.
Chú Cựu thường ngày luôn tuân thủ quy tắc, chỉ có nghiêm túc khi làm việc mà nay nghe một cô gái chủ động với ông chủ về vấn đề này, ông cũng ngượng mặt lúng túng.
Vì giọng cô quá lớn nên đám A Châu bên ngoài cũng nghe không xót một chữ. A Minh hớn hở cười ra mặt nhiều nhất, A Phúc và A Châu thì trong trạng thái nín cười. Thật không ngờ ông chủ lại bị một cô nhóc nắm thế chủ động một cách công khai như vậy.
Gương cho tuấn mỹ cường ngạnh của Viên Trác Nghiên đã sớm biến hóa, phải mất mấy giây mới thẩm thấu được lời Ôn Giai Tuệ vừa nói, cũng may là anh không phải đang uống nước, nếu không thì đã sặc chết mất rồi. Cô gái này từ khi nào mà mặt dày hơn cả anh rồi chứ? À không, suýt nữa thì anh quên mất, cô đang bị bệnh nên dù nói gì cũng theo quán tính thôi. Nhưng sao đột nhiên lại hứng thú với chuyện này rồi? Chẳng lẽ đây mới thật sự là con người của cô?
- Tuệ nhi, em vừa nói gì cơ?
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi lại liền chớp chớp mắt mà nhìn, dáng vẻ vô cùng ngây ngô, không chút do dự hay ngại ngùng, lặp lại lời vừa nói khi nãy.
- Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa. Trác Nghiên cho Tuệ nhi cưỡi ngựa đi.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên đã xám xịt không khác gì gan heo, tiểu yêu tinh này ở trước mặt bao nhiêu người nói thẳng ra như vậy thì đúng là làm cho anh không thể nhìn ai rồi. Câu này của cô cũng là chính anh dạy cho cô. Nhưng anh không thể ngờ cô lại hồn nhiên nói như vậy ở chỗ công khai thế này.
- Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa, Trác Nghiên....uhm.....
Cô còn tiếp tục ôn ào như vậy nữa thì chắc mặt anh cũng bị đâm thủng mất. Cách tốt nhất chính là khóa miệng cô lại ngay.
Nụ hôn ập đến bất ngờ khiến Ôn Giai Tuệ không kịp phản ứng, hai mắt mở to vì kinh ngạc, những câu từ vừa đến cửa miệng đã phải nuốt ngược trở lại.
Viên Trác Nghiên không hôn quá lâu, chỉ một lát thôi đã chậm rãi rời đôi môi ngọt ngào như mật. Bàn tay đang áp bên má của cô khẽ di chuyển, ngón cái vuốt ve làn môi ướt át vừa bị ngấu nghiến xong.
- Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa như vậy thì đi thôi, về phòng anh cho em cưỡi.
Những người hầu trong phòng ăn và cả đám A Châu đứng bên ngoài đều đang cười trộm.
Viên Trác Nghiên mới nói xong với Ôn Giai Tuệ liền quay sang lần lượt từng người mà quát một tiếng.
- Ngậm miệng lại trước khi tôi bẻ răng từng người các cậu.
Cái cảm giác phải nín cười trong tư thế nghiêm nghị trông còn buồn cười hơn nữa, đó chính là đám A Châu hiện giờ. Đi theo ông chủ hơn mười năm, đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt được nhìn thấy ông chủ với vẻ mặt lúng túng có chút xấu hổ như vậy, phải dụi mắt mấy lần mới xác nhận được là bọn họ không hề nhìn nhầm.
Phía bên kia, Viên Trác Nghiên đã bế Ôn Giai Tuệ lên và hướng về phía cầu thang đi tới.
Mấy tiếng cười khúc khích vẫn còn ở phía sau.
Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ vào phòng, cánh cửa cảm biến cũng nhanh chóng tự đóng lại. Anh đặt cô xuống giường, mặt dí sát với mặt của cô, gần trong gang tấc, chóp mũi đã sắp chạm vào nhau, đến mức cảm nhận được hơi thở của đối phương, giọng anh trầm ấm như men say.
- Tiểu yêu tinh, hôm nay em lại lớn gan như vậy, không sợ sẽ nằm liệt giường hửm?
Bàn tay tham lam của anh đã dần mò xuống người cô, nâng chân cô lên đặt bên cạnh thắt lưng của mình, thuận thế vén chiếc váy lụa của cô lên đến bụng, năm ngón tay thon dài mơn trớn, lướt nhẹ nhàng trên cặp đùi thon thả, mịn màng.
Ở trên, môi lưỡi hai người vẫn đang quấn quýt vào nhau, từ cổ họng nữ nhân bật ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ. Nụ hôn cứ đến lúc cao trào thì Viên Trác Nghiên liền dừng lại, hôn qua bên mang tai của cô, thổi nhẹ, còn thì thầm.
- Tối nay em phải cưỡi ngựa đến sáng đấy, nếu không thì sẽ bị phạt.
- Chủ mẫu, chị xem, hôm nay em gấp được nhiều sao hơn hôm qua rồi này.
- Chị làm theo em này, phải lật ngược như vậy nè....
Trong khuôn viên xanh mướt của thảm cỏ, xung quanh còn bao nhiêu loại hoa đang đua sắc, tiếng cười đùa vui vẻ của mấy người hầu và Ôn Giai Tuệ đã vang cả một khung trời.
Tổng cộng cũng được năm người, bọn họ trải thảm trên mặt cỏ, ngồi vây quanh một đống giấy đầy màu sắc, gấp thành từng lọ ngôi sao nhìn như kẹo vậy. Có hai người hầu ngồi cạnh Ôn Giai Tuệ đang hướng dẫn cô cách làm. Cứ mỗi lần gấp được một hình thì cô liền khoái chí cười rất vui vẻ.
Cách đó không xa, Viên Trác Nghiên và Lucas đang ngồi bên bộ bàn ghế màu trắng, trước mặt hai người là hai người là hai tách cà phê đang bốc khói mờ ảo.
Ánh mắt Viên Trác Nghiên hướng về phía đó rất đỗi dịu dàng, trong mắt anh chỉ có Ôn Giai Tuệ, môi bạc đã sớm vẽ lên một nụ cười sủng nịch khiến người phụ nữ nào cũng phải ghen tị với cô gái nhỏ của anh.
- Trông cậu như bị đa nhân cách đấy. Giá mà cậu đối với tớ cùng đám A Châu cũng dịu dàng như vậy thì có phải tớ không cần sống trong cái cảnh nơm nớp lo sợ không biết khi nào cậu sẽ bẻ gãy cổ tớ rồi không?
Lucas vừa uống xong một ngụm cà phê đã vội chớp lấy thời cơ mà trêu chọc rồi. Nhiều khi anh cũng muốn được như Ôn Giai Tuệ, có một người đàn ông che trời sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì mình, không phải như anh, ngày nào tính mạng cũng có thể bị đe dọa.
Viên Trác Nghiên theo mấy câu thọc bánh xe của anh ta mà dời tầm mắt khỏi Ôn Giai Tuệ, quay lại đối diện với anh ta, nhàn nhạt thờ ơ đáp lời.
- Cậu lắm lời như vậy mới là nguyên nhân tớ muốn bẻ gãy cổ của cậu đấy.
- Ngưng lảm nhảm đi! Nói chuyện chính được rồi đấy.
Lucas lập tức ngậm miệng lại, còn làm động tác tự khóa nữa. Sau khi gạt qua được cái vẻ mặt cà lơ phất phơ nãy giờ, anh ta cũng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, lấy ra một vật gì đó đưa cho Viên Trác Nghiên.
- Nó có khả năng gây nổ mà không phát ra âm thanh, phá tất cả các loại khóa hiện đại tiên tiến nhất. Cậu có thể đặt nó bên cửa muốn phá và trực tiếp khởi động hoặc dùng cảm biến từ xa.
Viên Trác Nghiên lại mang một vẻ suy tư, cầm vật kia trên tay ngắm nghía từng chi tiết một, nhếch môi cười hài lòng, mắt thì nhìn món đồ trên tay, miệng thì trả lời lại Lucas.
- Tớ đang rất muốn thử xem món này của cậu có thật sự hiệu quả như vậy không.
Đây là khen hay chê chứ? Lucas nghe câu này mà không biết nên phản ứng thế nào thì mới đúng nữa.
- Này, tay nghề của tớ mà cậu còn nghi ngờ à? Tớ đã tốn bao nhiêu tâm tư và công sức để làm ra đấy, đã không được khen một câu thì cậu cũng phải cảm ơn chứ? Đó là phép lịch sự tối thiểu mà.
Cách lảm nhảm của cậu ta, Viên Trác Nghiên đã sớm nghe đến quen thuộc rồi. Anh cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.
- Lợi nhuận đơn hàng sắp tới chia 6:4, cậu còn nói nhiều nữa thì tớ không do dự khâu miệng cậu lại đâu.
Tác phong của anh chính là như vậy, thay vì dùng những lời nói ba hoa vô nghĩa thì hành động sẽ giải quyết mọi vấn đề.
Lucas nghe được con số trên, hai mắt sáng rực hơn cả sao trời, cười lộ hết cả hàm răng trắng đều.
- Này, cậu hứa rồi đấy nhé? Quân tử nhất ngôn, không được nuốt lời đâu đấy.
Viên Trác Nghiên nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét, hờ hững trả lời.
- Lần đầu tiên cậu làm việc với tớ à? Từ khi nào mà cậu nhiều lời thừa thãi vậy?
Vậy là chắc chắn rồi!
Lucas cười hớn hở, vui hơn cả đón Tết nữa. Nhưng chỉ sau khi anh ta nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm và đặt tách trở lại thì liền quay về với vẻ mặt gian manh như ban đầu, còn nháy mắt với người bạn tốt trước mặt nữa.
- Tiểu tổ tông của cậu đến rồi kìa.
Viên Trác Nghiên cũng đang uống ngang tách cà phê trên tay, còn chưa định hình được ý tứ mà tên nhãi này muốn truyền đạt thì một đôi tay mềm mại đã quấn quanh cổ của anh, anh nhận biết được mùi hương quen thuộc này là của ai, tiếp sau đó là thân thể nhỏ nhắn chui lọt vào trong lồng ngực của anh.
- Trác Nghiên, Tuệ nhi đói rồi.
Thì ra là cô, nam nhân vừa mới nãy còn hậm hực sát khí mà chỉ cần nhìn thấy tiểu bảo bối này thôi thì tất cả như lớp bụi bị gió cuốn mất. Anh dùng một tay đỡ sau lưng cô để đề phòng cô sẽ ngã xuống, tay còn lại vén vén mấy sợi tóc dính trên mi mắt giúp cô. Giọng cực kỳ dịu dàng lẫn trìu mến.
- Vậy Tuệ nhi muốn ăn gì đây?
Hai tay Ôn Giai Tuệ vòng qua cổ của anh ôm chặt như đứa trẻ đòi cha, cười đến híp mắt, miệng nhỏ chu lên đáng yêu vô cùng.
- Trứng cuộn, Tuệ nhi muốn ăn trứng cuộn, tôm nữa, Tuệ nhi cũng muốn ăn tôm nữa.
Viên Trác Nghiên vô cùng kiên nhẫn nghe cô nói, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như nước, khác xa hoàn toàn với hình tượng của một thủ lĩnh hắc đạo. Vừa gật đầu vừa nói.
- Được rồi, sẽ làm cho Tuệ nhi.
Nhìn một màn trước mắt, Lucas suýt chút nữa là phun cả ngụm cà phê chưa kịp nuốt ra rồi, anh ta cười không nhặt được mồm, cố ý trêu chọc.
- Trác Nghiên, trông cậu lúc này giống đang chăm con gái thật đấy.
Muốn chọc tổ kiến lửa đây rồi!
Viên Trác Nghiên vừa nghe anh ta nói vậy thì ngay lập tức quay đầu lại nhìn anh ta, nhíu nhẹ mày kiếm đen rậm, giống như đang ngầm cảnh cáo.
- Không phải cậu nói còn phải hoàn thành thiết bị mới trong hôm nay à? Còn chưa biến nữa?
Nếu không có hành vi đe dọa thì Lucas sẽ không bao giờ biết sợ, nên khi bị đuổi suông như vậy thôi anh ta vẫn hí hửng, còn cố gắng đâm chọt nữa.
- Tớ thật sự rất muốn nhìn thấy ngày mà Giai Tuệ khỏi bệnh đấy, lúc đó chắc chắn là cô ấy sẽ không quấn lấy cậu như bây giờ đâu nhỉ? Nhất định là sẽ cắn chết cậu.
Viên Trác Nghiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên nhãi lắm mồm trước mặt, tay của anh ta đã nắm hờ bên cái tách trên bàn.
Lucas cũng phản ứng rất nhanh nhạy, thoáng nhìn thấy hành động nhỏ sắp sửa xảy ra kia, liền biết điều mà ngậm miệng lại và đứng lên. Nhưng vẫn không quên châm thêm chút dầu vào lửa trước khi rời đi.
- Cậu sẽ gây ra án mạng đấy. Tớ cũng không muốn ở lại nhìn cái màn nồng nồng ấm ấm của cậu đâu. Đi nhé!
Anh ta còn làm động tác đặt ngón tay vào thái dương chỉ về phía Viên Trác Nghiên, thêm cái nháy mắt để tạm biệt nữa.
- Biến nhanh!
Ánh mắt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên nhìn anh ta đang từ từ di chuyển, hơi mất kiên nhẫn mà phun ra hai chữ. Đuổi được tên hắc ám kia đi rồi, anh mới quay lại đối diện với Ôn Giai Tuệ, còn rất tự nhiên hôn lên sống mũi của cô, rồi đến môi đỏ hồng nhu thuận.
- Đi nào, chúng ta vào ăn cơm thôi.
Ôn Giai Tuệ không chịu bỏ tay ra khỏi cổ của anh, anh cũng biết bây giờ phải làm thế nào với cô, một tay anh vòng ra sau lưng cô, di chuyển xuống cặp mông tròn trịa, đỡ phải dưới, cứ như vậy mà bế cô đứng lên.
Hai chân Ôn Giai Tuệ quắp ngang hông của người đàn ông, đua trên người anh hệt như một con gấu túi.
Vì thân hình của cô nhỏ hơn gấp đôi nên Viên Trác Nghiên có thể dễ dàng bế cô bằng một tay cũng không làm gián đoạn được bước đi của anh.
.....................
Trong một phòng ăn phong cách Nhật, chiếc bàn dành cho bốn người nhưng chỉ có một mình A Lôi ngồi đó, hẳn là không phải đến để dùng bữa vì trên bàn ngoài một tách trà thì chẳng lên món nào cả.
- Phu nhân, cô đã dự đoán được Viên Trác Nghiên sẽ ra tay vào đêm tổ chức mừng thọ nên mới gấp rút tìm người phá đi khóa cửa bằng bảy mảnh ghép kia. Điều này đã cho thấy được, hoàn toàn có thể đưa tiên sinh đến nơi khác chữa trị, tại sao cô lại nhất quyết phải ở lại căn mật thất đó chứ?
A Lôi vừa để tách trà xuống bàn đã nói một mạch dài như vậy, nếu chỉ nhìn giới hạn của căn phòng này thôi thì sẽ không biết được anh ta có phải bị điên mà tự nói chuyện một mình hay không. Đương nhiên không phải như vậy rồi, đã có tiếng trả lời lại anh ta.
- Cho nên cậu mới để lộ định vị? Tôi đã suy nghĩ rất lâu, trong khi mọi việc chỉ có tôi và cậu biết rõ nhất, vậy mà vẫn bị Viên Trác Nghiên phát hiện. A Lôi, cậu định phản bội tôi và anh ấy?
Người phụ nữ vừa nói chính là đang ngồi ở phòng bên cạnh, chỉ cách A Lôi một bức tường. Giọng của cô ả đang hậm hực phẫn nộ cực kỳ, nghe rất rõ thanh âm nghiến chặt răng của cô ta, còn có tiếng đặt mạnh cốc xuống bàn mà vang lên nữa.
Khi quyết định làm việc đó, A Lôi cũng đã dự tính hết tất cả những khả năng có thể xảy ra rồi. Cho nên bị phu nhân hỏi tội như vậy thì cũng không còn là vấn đề gì quá lớn nữa. Anh ta trả lời với một thái độ bình thản đến vô ưu, mà càng về sau thì lại chuyển dần sang phẫn hận.
- Phu nhân, cô không thể buông bỏ được thù hận sao? Người khiến tiên sinh thành ra như vậy đâu phải cả Viên gia chứ? Tại sao cô phải kéo tất cả bọn họ vào chuyện này như vậy?
Người phụ nữ ngồi ở phòng bên kia hình như đang cười, chính là tiếng cười thê lương thống khổ mà A Lôi vẫn thường nhìn thấy. Mỗi lần anh ta nhắc đến việc này, phu nhân đều có phản ứng như vậy, chưa bao giờ khác đi, dường như chấp niệm trong lòng cô càng lúc càng lớn rồi.
- Cho nên cậu mới tiếp tục để lại dấu cho Viên Trác Nghiên? Cậu muốn mượn tay anh ta ngăn cản tôi? A Lôi, cậu đi theo anh ấy hơn mười năm rồi, tôi đã tin tưởng cậu như chính anh ấy đã tin tưởng. Hôm nay cậu hành động như vậy thì tôi cũng hoàn toàn hiểu được, lẽ ra cậu nên được tự do lâu rồi mới phải, không cần đi theo tôi như vậy. Nếu như cậu không muốn tiếp tục làm nữa thì cậu có thể rút lui, chuyện này tôi sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đạt được mục đích cuối cùng.
Từ trước đến giờ, mỗi lần A Lôi không hoàn thành nhiệm vụ thì phu nhân đều tức giận mắng chửi và đưa ra hình phạt cho anh ta. Nhưng đây là lần đầu tiên người phụ nữ đó nói những lời này, nó khiến cho A Lôi không khỏi thấy bất an cùng lo lắng, vội vàng phủ nhận.
- Phu nhân, không phải như vậy đâu ạ! Tôi không có ý định sẽ rút lui, tôi đã hứa với tiên sinh là sẽ bảo vệ cô đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, cho nên dù cô đi đâu tôi cũng sẽ theo cô đến đó. Chỉ là tôi không muốn cô tiếp tục lún quá sâu, nếu tiên sinh biết được cô vì ngài ấy mà làm những chuyện nguy hiểm như vậy thì liệu ngài ấy có vui không?
Người phụ nữ ở phòng bên cạnh khi nghe đến đây thì đột nhiên yên lặng, không còn nói gì nữa.
Hai người cũng không còn ai nói với ai câu nào. A Lôi biết phu nhân lại đang bị đả kích rồi nên chỉ im lặng mà chờ đợi thôi.
....................
Không biết có phải Ôn Giai Tuệ thật sự vẫn chưa thể tự ăn cơm hay là Viên Trác Nghiên không muốn dạy cô cách cầm thìa nữa. Mỗi lần đến bữa ăn thì anh đều đút cho cô ăn.
- Nào, ăn thêm một miếng nữa đi.
Viên Trác Nghiên dỗ dành cô gái nhỏ đang không chịu ăn còn kiên nhẫn hơn cả người làm cha làm mẹ đang dỗ dành đứa con của mình.
- Tuệ nhi ngoan, ăn thêm một miếng nào. Em xem, nay em mới ăn được có một phần của thường ngày. Em không khỏe ở đâu sao? Hay là đồ ăn hôm nay không vừa miệng? Nếu vậy thì để anh cho đổi món khác.
Anh nói gì thì Ôn Giai Tuệ cũng lắc đầu, còn nhướn người về phía trước, hai tay ôm chặt cánh tay người đàn ông, chu miệng nói ra điều mình muốn hiện giờ.
- Tuệ nhi không đói nữa, Tuệ nhi không ăn nữa, Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa.
Giọng cô khá lớn nên tất cả người hầu trong phòng ăn đều nghe được hết, bọn họ đều che miệng cười trộm.
Chú Cựu thường ngày luôn tuân thủ quy tắc, chỉ có nghiêm túc khi làm việc mà nay nghe một cô gái chủ động với ông chủ về vấn đề này, ông cũng ngượng mặt lúng túng.
Vì giọng cô quá lớn nên đám A Châu bên ngoài cũng nghe không xót một chữ. A Minh hớn hở cười ra mặt nhiều nhất, A Phúc và A Châu thì trong trạng thái nín cười. Thật không ngờ ông chủ lại bị một cô nhóc nắm thế chủ động một cách công khai như vậy.
Gương cho tuấn mỹ cường ngạnh của Viên Trác Nghiên đã sớm biến hóa, phải mất mấy giây mới thẩm thấu được lời Ôn Giai Tuệ vừa nói, cũng may là anh không phải đang uống nước, nếu không thì đã sặc chết mất rồi. Cô gái này từ khi nào mà mặt dày hơn cả anh rồi chứ? À không, suýt nữa thì anh quên mất, cô đang bị bệnh nên dù nói gì cũng theo quán tính thôi. Nhưng sao đột nhiên lại hứng thú với chuyện này rồi? Chẳng lẽ đây mới thật sự là con người của cô?
- Tuệ nhi, em vừa nói gì cơ?
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi lại liền chớp chớp mắt mà nhìn, dáng vẻ vô cùng ngây ngô, không chút do dự hay ngại ngùng, lặp lại lời vừa nói khi nãy.
- Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa. Trác Nghiên cho Tuệ nhi cưỡi ngựa đi.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên đã xám xịt không khác gì gan heo, tiểu yêu tinh này ở trước mặt bao nhiêu người nói thẳng ra như vậy thì đúng là làm cho anh không thể nhìn ai rồi. Câu này của cô cũng là chính anh dạy cho cô. Nhưng anh không thể ngờ cô lại hồn nhiên nói như vậy ở chỗ công khai thế này.
- Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa, Trác Nghiên....uhm.....
Cô còn tiếp tục ôn ào như vậy nữa thì chắc mặt anh cũng bị đâm thủng mất. Cách tốt nhất chính là khóa miệng cô lại ngay.
Nụ hôn ập đến bất ngờ khiến Ôn Giai Tuệ không kịp phản ứng, hai mắt mở to vì kinh ngạc, những câu từ vừa đến cửa miệng đã phải nuốt ngược trở lại.
Viên Trác Nghiên không hôn quá lâu, chỉ một lát thôi đã chậm rãi rời đôi môi ngọt ngào như mật. Bàn tay đang áp bên má của cô khẽ di chuyển, ngón cái vuốt ve làn môi ướt át vừa bị ngấu nghiến xong.
- Tuệ nhi muốn cưỡi ngựa như vậy thì đi thôi, về phòng anh cho em cưỡi.
Những người hầu trong phòng ăn và cả đám A Châu đứng bên ngoài đều đang cười trộm.
Viên Trác Nghiên mới nói xong với Ôn Giai Tuệ liền quay sang lần lượt từng người mà quát một tiếng.
- Ngậm miệng lại trước khi tôi bẻ răng từng người các cậu.
Cái cảm giác phải nín cười trong tư thế nghiêm nghị trông còn buồn cười hơn nữa, đó chính là đám A Châu hiện giờ. Đi theo ông chủ hơn mười năm, đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt được nhìn thấy ông chủ với vẻ mặt lúng túng có chút xấu hổ như vậy, phải dụi mắt mấy lần mới xác nhận được là bọn họ không hề nhìn nhầm.
Phía bên kia, Viên Trác Nghiên đã bế Ôn Giai Tuệ lên và hướng về phía cầu thang đi tới.
Mấy tiếng cười khúc khích vẫn còn ở phía sau.
Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ vào phòng, cánh cửa cảm biến cũng nhanh chóng tự đóng lại. Anh đặt cô xuống giường, mặt dí sát với mặt của cô, gần trong gang tấc, chóp mũi đã sắp chạm vào nhau, đến mức cảm nhận được hơi thở của đối phương, giọng anh trầm ấm như men say.
- Tiểu yêu tinh, hôm nay em lại lớn gan như vậy, không sợ sẽ nằm liệt giường hửm?
Bàn tay tham lam của anh đã dần mò xuống người cô, nâng chân cô lên đặt bên cạnh thắt lưng của mình, thuận thế vén chiếc váy lụa của cô lên đến bụng, năm ngón tay thon dài mơn trớn, lướt nhẹ nhàng trên cặp đùi thon thả, mịn màng.
Ở trên, môi lưỡi hai người vẫn đang quấn quýt vào nhau, từ cổ họng nữ nhân bật ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ. Nụ hôn cứ đến lúc cao trào thì Viên Trác Nghiên liền dừng lại, hôn qua bên mang tai của cô, thổi nhẹ, còn thì thầm.
- Tối nay em phải cưỡi ngựa đến sáng đấy, nếu không thì sẽ bị phạt.