Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 108: Xin lỗi anh đến trễ.
Khi Ôn Giai Tuệ tỉnh lại thì thấy xung quanh là những vật liệu cũ kỹ, ánh sáng cũng không đủ tốt.
Căn phòng không quá lớn, chứa đầy những dụng cụ để xây sửa nhà, và cả nhiều vật dụng khác cho lao động chân tay, bốn bức tường cũng không nguyên vẹn, dột nát rồi được đắp lại bằng những miếng tôn đã gỉ sét, còn nồng nặc mùi ẩm móc cùng mùi khai của nước tiểu, chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
Ôn Giai Tuệ ôm đầu ngồi dậy, cả chỗ mà cô đang nằm cũng không phải cái giường nguyên vẹn nữa, đó chỉ là mấy ván gỗ xếp gần lại, bụi bám đầy xung quanh. Phản ứng đầu tiên của cô khi tỉnh lại là tìm hình bóng của Viên Trác Nghiên khắp căn phòng này, không ngừng gọi tên anh.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi....? Hức, hức, Trác Nghiên đừng bỏ Tuệ nhi mà....Tuệ nhi sợ lắm.....
- Người đẹp, tỉnh rồi sao?
Đây là giọng của ai? Đây chắc chắn không phải Viên Trác Nghiên, là ai chứ? Tại sao lại ở cùng cô?
- Trác Nghiên, hức, hức, hức....Trác Nghiên đâu rồi....
Cô run rẩy nép mình vào trong góc tường, đề phòng nhìn mấy gã đàn ông đang dần tiến đến gần, hai tay cô ôm đầu trong sợ hãi.
- Người xấu, người xấu không được lại đây!
Những lời này của cô thì có tác dụng gì với mấy gã này chứ. Bọn họ tổng cộng có bốn người, khắp mình đều xăm trổ kín hết, cao to lực lưỡng, tựa hồ chỉ cần một cái nhấc tay tôi đã có thể đem xương cốt của Ôn Giai Tuệ giã ra thành bột rồi.
- Người đẹp, đừng sợ, bọn anh sẽ cùng đưa em lên tiên giới.
Sở dĩ bọn họ chẳng thèm quan tâm đến những câu vô nghĩa của Ôn Giai Tuệ có lẽ là vì bất đồng ngôn nữa, trong số bọn họ, có một gã da đen, hai gã da trắng, tên còn lại nhìn qua thì hẳn là người châu Á nhưng có vẻ không phải người Trung Quốc, cho nên bọn họ đều không hiểu Ôn Giai Tuệ đang nói gì cũng phải. Nhưng cô vẫn có thể nghe được bọn họ đang nói gì, dù không thể hiểu hết.
- Người xấu, người xấu mau tránh ra...hức, hức, hức, Trác Nghiên đâu rồi, Trác Nghiên...
Bốn gã đàn ông đứng nhìn con nai tơ đang sợ hãi đề phòng thì thú tính trong người bọn họ càng trỗi dậy mãnh liệt hơn nữa. Mặt của tên nào cũng trông thật dâm ô, biến thái, còn cười rất đắc ý và hả hê.
- Người đẹp, nhìn cô em sợ hãi như vậy thì bọn này càng thích đấy biết không?
..................
Ba người đã lục tung cả cửa hàng lên nhưng vẫn không tìm được Ôn Giai Tuệ. Camera lại đúng lúc bị hỏng, trong nhà vệ sinh lúc đó cũng không ai đi ra đi vào, hằn là kẻ bắt cóc đó đã tính toán rất kỹ từ trước rồi. Tình hình này buộc phải báo lại với ông chủ thôi.
Viên Trác Nghiên nhận được tin Ôn Giai Tuệ biến mất liền bỏ lại hết tất cả những việc đang làm mà chuẩn bị xe, đi nhanh khỏi thung lũng Wolfgang.
- Boss, không thể bắt được tín hiệu.
A Minh ngồi ở ghế lái phụ đang thao tác rất nhanh trên chiếc tablet, mục tiêu là kết nối được với định vị của Ôn Giai Tuệ. Nhưng đã thử biết bao nhiêu lần rồi mà không có gì khác biệt. Chủ mẫu đột ngột biến mất, cả tổ chức Wolf bây giờ như đang ngồi trên đống lửa, kẻ nào lại dám ở trên địa bàn của bọn họ ra tay bắt người chứ, lại còn là nữ chủ nhân của bọn họ nữa.
Từ lúc Ôn Giai Tuệ bị bệnh thì Viên Trác Nghiên đã đeo trên người cô thiết bị định vị, chính là đề phòng chuyện như bây giờ xảy ra. Nhưng bây giờ ngay cả chút tín hiệu mà cũng không kết nối được, nhất định là đã bị can thiệp rồi.
Bàn tay gân guốc của Viên Trác Nghiên nắm chặt cái điên thoại đến mức sắp bóp thành mảnh vụn. Gân xanh nổi đầy hai bên thái dương của anh, cặp mắt phượng hẹp dài đã đỏ ngầu một màu chết chóc. Anh tức giận, nhưng cũng vô cùng sợ hãi, cái cảm giác ngày hôm đó, ngày mà cô xảy ra tai nạn lại ùa về, anh rất sợ lại một cơn ác mộng nữa ập đến, anh sợ cô sẽ bị thương tổn thêm lần nữa.
- Tìm cho bằng được, nếu không các cậu cũng chuẩn bị sẵn quan tài đi!
Nếu là kẻ thù của tổ chức, là kẻ thù của Viên Trác Nghiên anh thì bọn họ đã nắm đúng điểm yếu của anh rồi, Ôn Giai Tuệ là điểm yếu lớn nhất và duy nhất của anh. Nhưng tại sao phải đụng đến cô chứ? Dù là ai cũng được, nếu muốn mạng của anh thì cứ việc đến tìm anh, tại sao lại đụng đến cô chứ!
Chỉ cần cô bình an thì dù phải dùng cả mạng của anh để đổi thì anh cũng không do dự. Tuệ nhi của anh, đừng xảy ra chuyện gì nữa.
Đám A Châu phải lau cả mồ hôi khi quan sát sắc mặt lạnh băng hơn cả quỷ vương của ông chủ qua kính chiếu hậu, liên tục tăng tốc lái xe. Người thì tập trung hết tinh thần để kết nối định vị...
....................
- A!!!! Đừng mà!!! Tránh ra, tránh ra, đừng lại đây, người xấu, mau tránh ra!!!
Bốn gã đàn ông đã đứng vây quanh Ôn Giai Tuệ, mặc cho cô la hét, bọn họ liên tục túm cô kéo trở lại.
- Người đẹp, đừng loạn, ngoan ngoãn phục vụ bọn anh, nếu không cưng sẽ không được đối xử tử tế đâu nhé.
Bị một gã da trắng túm chặt tóc, Ôn Giai Tuệ hoảng sợ khóc thét, vùng vẫy một lúc thì cắn được cánh tay của anh ta, cô dùng hết sức có thể.
- A!! Con điếm, dám cắn tao à?
Bụp!
- A!
Gã bị cắn nên không khác gì con thú bị chọc tiết, ném mạnh Ôn Giai Tuệ xuống mặt đất đầy bụi.
Vì cú ném quá mạnh và hung hăng của gã ta, đầu của Ôn Giai Tuệ đã va vào một thanh gỗ lớn. Thời gian như ngừng trôi ngay khoảnh khắc đó, cô la lên một tiếng rồi khựng người lại hoàn toàn.....
................
- Tất cả những gì Viên Trác Nghiên làm đều là đang diễn lại câu chuyện của tôi và Khương Tiểu Xướng. Anh ta ép cô phá thai, ruồng bỏ đứa bé trong bụng cô, nhìn cô từ từ mất đi đứa con cũng vì muốn chứng kiến cô phải trải qua cái cảm giác sống dở chết dở của Khương Tiểu Xướng năm đó.
- Viên Trác Nghiên biến cô thành như hôm nay cũng là vì Khương Tiểu Xướng.
- Cô biết vì sao cha tôi lại cưới cô làm thiếp không? Ông ta chỉ muốn tặng cho anh trai đáng kính của tôi một món quà chuộc lỗi thôi mà. Chẳng qua cô cũng chỉ là món hàng mà ông ta chọn được, xinh đẹp và còn nguyên, để bù lại một ả người hầu bị tôi ăn trước thôi.
- Vì để tôi không thể rời đi nếu một ngày nào đó tôi phát hiện ra sự thật này mà anh mới muốn tôi sinh con cho anh? Viên Trác Nghiên, anh có thể lợi dụng cả con của mình sao?
- Anh vì Khương Tiểu Xướng mà giết chết đứa con đầu tiên của tôi, rốt ráo tôi đã làm gì sai hả? Anh yêu cô ấy, đó là chuyện của anh, tại sao lại kéo tôi vào? Tại sao vậy hả? Tôi đã nợ gì các người? Tại sao lại biến tôi thành như hôm nay?
- Tuệ nhi, là lỗi của anh, anh sợ em sẽ bỏ đi. Anh biết em nhất định sẽ không tha thứ cho anh, đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để giữ em bên cạnh, dù rất hẹn hạ, em cũng có thề hận anh, nhưng đừng rời xa anh có được không?
- Tuệ nhi, em cũng biết anh yêu em mà, tất cả những gì anh làm đều là không muốn mất em mà thôi, xin em, nghe anh một lần này thôi được không?
....................
Cô nhớ ra rồi, cô đã nhớ có chuyện gì xảy ra với mình và con rồi, cô nhớ Viên Trác Nghiên đã lừa dối cô như thế nào rồi, cô đã nhớ Viên Trác Nghiên đối xử với cô như thế nào.
Ánh đèn sáng rực của chiếc xe ô tô chiếu thẳng về phía cô, lao nhanh đến....
Tiếng phanh thắng gấp ngay bên cạnh....nhưng cô không còn sức lực nữa..máu...máu từ hai chân cô chảy thành một vũng lớn, máu từ khắp người cô....con của cô, mất rồi.
- Phải phẫu thuật lấy thai ra ngay. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, tiến hành phẫu thuật.
- Con của chúng ta đâu rồi?
- Tuệ nhi ngoan, con của chúng ta vẫn ở đây, nó sẽ từ từ lớn lên và đến gặp em.
Nói dối!
Tất cả đều nói dối!
Viên Trác Nghiên, đến tột cùng vẫn là kẻ dối trá. Người đàn ông đó chưa một giây phút nào là thật lòng với cô cả, tất cả chỉ là lời nói dối thôi!
- Tuệ nhi, anh yêu em....
- Tuệ nhi, em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi như vậy chứ? Tuệ nhi, em sẽ không rời đi đúng không? Tuệ nhi, anh xin lỗi, đừng rời xa anh nhé!
- Ông dùng bất cứ cách nào cũng được, cho dù có phải để cô ấy mất trí nhớ mãi mãi cũng không sao, tôi không muốn cô ấy tỉnh lại. Cứ như bây giờ là tốt nhất.
- Từ ngày mai, hãy thay đổi phương pháp trị liệu.
....................
- A!!!
Ôn Giai Tuệ đau đớn ôm chặt đầu, nhưng nơi đau nhất với cô hiện giờ không phải là đầu nữa, chính là tim, ngực trái của cô quặn thắt từng cơn.
- Bọn mày, giữ chặt tay chân của ả. Tao thử trước rồi đến bọn mày.
Gã da trắng dẫn đầu vừa bị cắn nên vô cùng hung hãn, đã bỏ ngay lớp mặt nạ giả trân buồn nôn vừa nãy, thay vào đó là bộ mặt thèm thuồng kinh tởm.
Nhìn Ôn Giai Tuệ nằm dưới sàn ôm đầu la hét, bọn họ cũng chỉ tưởng cô đang chống trả nên càng phấn khích hơn nữa. Một tên túm lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, mặc cho cô cố hết sức để phản kháng, hai tên còn lại mỗi người giữ một bên chân của cô.
- Bỏ ra! Bỏ tôi ra! Lũ khốn, bỏ tôi ra!
Tay chân đều bị khóa chặt, Ôn Giai Tuệ vùng vẫy trong sự sợ hãi tột đỉnh, hai mắt đã ngấn lệ nhìn tên da trắng đang ngồi đè lên đùi mình, nụ cười dâm ô.
Chát!
- Tao nhẹ nhàng không muốn mà mày muốn tao dùng vũ lực à?
Gã không chút nương tay, giáng một bạt tai xuống mặt của Ôn Giai Tuệ khiến cô nghiêng đầu sang một bên. Ngay sau đó liền giữ cổ áo của cô....
Xoạc!
...................
Ngồi ở ghế sau, Viên Trác Nghiên không ngừng vuốt mặt sờ trán, không một giây nào có thể ngồi yên cả. Cứ một lúc thì anh lại ra lệnh tăng tốc độ, liên tục kiểm tra kết nối vị trí, đã có sẵn vị trí nhưng anh lại chưa thể lập tức đến đó được.
Anh rất sợ mình sẽ đến muộn, anh sợ sẽ đến muộn một bước, anh sợ cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ được người con gái mà anh yêu. Nếu cô xảy ra chuyện gì, nhất định anh sẽ ân hận suốt đời.
- Lái nhanh hơn đi!!!!
A Châu thở dài lo lắng, đã tăng đến tốc độ lớn nhất rồi, dọc đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, xông qua bao nhiêu chốt, còn muốn tiếp tục tăng tốc thì chỉ có gọi trực thăng đến thay thôi. Bây giờ chỉ còn một hy vọng đó là chủ mẫu của bọn họ đừng xảy ra chuyện gì, nếu không e là cả thành phố này tối nay phải ngập trong máu tanh mất.
.....................
Tiếng xé vải liên tục kích thích những tên còn lại, ánh mắt thèm thuồng không chút che đậy. Tiểu cô nương này quả là cực phẩm a!
- Không!!!! Đừng đụng vào tôi! Thả tôi ra!
Ôn Giai Tuệ hét đến mức sắp rách cả cổ họng, nước mắt thi nhau rơi hai bên đuôi mắt lăn xuống mặt đất đầy bụi. Nhưng chút sức lực yếu ớt của cô làm sao có thể chống lại được mấy gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn chứ.
Bộ ngực đầy đặn căng tròn ẩn nấp trong chiếc áo ngực màu đen càng thêm gợi tình, bàn tay của gã da đen dần dần mò mẫm xung quanh. Cảm giác kinh tởm đó càng khiến Ôn Giai Tuệ muốn giết người ngay lập tức.
- Bỏ ra! Mau bỏ tôi ra! Lũ khốn, dừng lại!
Có vẻ cô càng hét thì chúng càng phấn khích hơn thì phải. Tên da trắng kia một tay xé chiếc váy còn vướng víu ở vị trí ngang hông, đang hí hửng chuẩn bị cởi bỏ thắt lưng thì.
- Đại ca, không được rồi. Cái đó, cái đó....
Một tên da trắng khác phản ứng đầu tiên, cứ như bị ma nhập vậy, không ngừng chỉ về phía bụng của Ôn Giai Tuệ, nơi có cái hình xăm đầu sói kia, miệng lắp ba lắp bắp không rành mạch.
- Đại ca, cái, cái đó, hình xăm, hình xăm...
Gã châu Á kia mặt cũng đã biến sắc, tái nhợt, miệng ú ớ không khác gì tên da trắng kia, hành động cũng gần giống hệt.
- Hình xăm, W,w, Wolf....là Wolf! Cô ta, đại ca, chúng ta không đụng vào cô ta được đâu.
Tên da trắng súng đã lên nòng mà còn bị hai tên đàn em bày trò cắt ngang thì không khỏi bực dọc mà mắng chửi.
- Bọn mày sao vậy? Muốn chơi trước nên nghĩ ra lí do nhảm à? Gì mà, Wolf....khoan....
Lẽ ra gã cũng chỉ nghĩ rằng hai tên đàn em của mình muốn ăn trước gã nên mới nói nhảm như vậy, nhưng khi tự lặp lại mấy lời của bọn chúng nói thì ông ta như chợt bừng tỉnh ngay, thần kinh như bị cắt đứt, hai mắt trợn ngược nhìn người phụ nữ đang thở hồng hộc dưới mặt đất.
- Cậu nói Wolf? Là tổ chức Wolf? Viên Trác Nghiên? Cô ta là người của tổ chức Wolf?
Rất nhiều câu hỏi lộn xộn được thốt ra từ miệng của gã.
Hai tên kia mặt mày đã tái mét, gật đầu như gà mổ thóc.
- Là tổ chức Wolf. Cô ta không phải là người của tổ chức Wolf thôi đâu, cô ta là chủ mẫu, là nữ chủ nhân của Wolf. Hình xăm đó, hình xăm đó chỉ có duy nhất nữ chủ nhân được xăm. Chúng ta, có khi cả tổ chức Wolf đang truy lùng chúng ta đấy. Nếu không muốn mất mạng thì mau chạy trước khi chúng đến.
Gã da trắng nghe như tiếng sét đánh ngang tai, tiến đến gần để kiểm tra lại kỹ hơn hình xăm đó. Chắc chắn là đúng rồi, gã không khác gì là đang nhìn thấy ma.
- Bọn mày còn ngồi đó làm gì? Còn không mau chạy đi!
Vừa nghe xong câu lệnh của đại ca, cả bọn đều mất mặt tháo chạy, cả tên da đen chẳng hiểu gì cũng chạy ùa theo.
Ôn Giai Tuệ được tha bổng, toàn thân đã mềm nhũn ra vì dùng sức vùng vẫy. Cô lết thân xác đau nhức mệt mỏi ngồi dậy, chiếc váy màu hồng nhạt đã bị xé rách đến đáng thương, đuối sức tựa lưng vào bức tường ẩm ướt bám đầy rêu, hai tay nắm lấy những mảnh vải rách rưới che chắn cơ thể đang run bần bật, tay kia đưa lên lau nước mắt, nhưng không ngừng khóc được nữa, cô khóc không phải chỉ vì sự nhục nhã vừa rồi, mà khóc cho tất cả những gì đã trải qua.
Ngay khoảnh khắc cô nhớ lại tất cả, cô cũng nhớ ra tình cảm của mình, tình cảm mà cô đã từng định thổ lộ với người đàn ông đó. Cô từng rất muốn nói, muốn nói với Viên Trác Nghiên, rằng cô yêu anh rất nhiều, đã yêu anh rất lâu rồi...nhưng mà, bây giờ, làm sao cô có thể tiếp tục yêu anh nữa đây? Cô càng yêu anh thì càng hận anh, càng hận chính bản thân mình!
Tại sao lại giày vò cô như vậy chứ? Cô đã làm gì sai mà đến yêu cũng không thể yêu trọn vẹn chứ? Tại sao lại như vậy chứ?
Bốn năm chiếc xe màu đen chạy đến khu đất trống nằm ở vùng ngoại ô thành phố, tiếng mở cửa liên tục, tiếp sau đó là tiếng bước chân.
- Boss! Là ở đây. Có cần cho người vào kiểm tra trước....
- Boss!
A Châu còn đang nói thì Viên Trác Nghiên đã đẩy cậu ta sang một bên, bước nhanh về hướng nhà kho phía trước.
Cả đám A Châu lần lượt phân phó nhiệm vụ, A Châu và A Minh đuổi theo Viên Trác Nghiên.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp đổ, Viên Trác Nghiên vừa vào trong vừa gọi không ngừng.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em đang ở đâu? Tuệ nhi? Em có nghe anh gọi không? Tuệ nhi, nếu nghe thấy anh thì hãy trả lời....Tuệ nhi! Tuệ nhi!
Bước chân anh khựng lại khi thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi co ro trong góc tường. Anh càng gấp gáp hơn nữa, đi tới bên cạnh cô....
Hành động đầu tiên là cởi áo khoác che chắn thân thể đang gần lõa lồ của cô. Đầu anh như bị một cái búa lớn đánh mạnh vào, hô hấp gần như gián đoạn, suýt nữa không thể tin nổi vào mắt mình. Dáng vẻ này của cô, chẳng lẽ là....
Nghĩ đến đây, anh không dám nghĩ tiếp nữa, hai tay đã cuộn chặt thành nắm đấm, cơn thịnh nộ trong lòng dâng đến đỉnh điểm. Anh đã phải kìm nén thế nào mới không bộc phát ngay, hai tay cố gắng buông lỏng mà run rẩy ôm chặt cô gái nhỏ đang sợ hãi vào trong ngực, giọng anh có vẻ kích động khi cất lời trấn an cô.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi...xin lỗi vì đã đến trễ. Anh xin lỗi, xin lỗi em, Tuệ nhi, anh xin lỗi, đã để em phải sợ hãi, xin lỗi em...
Căn phòng không quá lớn, chứa đầy những dụng cụ để xây sửa nhà, và cả nhiều vật dụng khác cho lao động chân tay, bốn bức tường cũng không nguyên vẹn, dột nát rồi được đắp lại bằng những miếng tôn đã gỉ sét, còn nồng nặc mùi ẩm móc cùng mùi khai của nước tiểu, chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
Ôn Giai Tuệ ôm đầu ngồi dậy, cả chỗ mà cô đang nằm cũng không phải cái giường nguyên vẹn nữa, đó chỉ là mấy ván gỗ xếp gần lại, bụi bám đầy xung quanh. Phản ứng đầu tiên của cô khi tỉnh lại là tìm hình bóng của Viên Trác Nghiên khắp căn phòng này, không ngừng gọi tên anh.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi....? Hức, hức, Trác Nghiên đừng bỏ Tuệ nhi mà....Tuệ nhi sợ lắm.....
- Người đẹp, tỉnh rồi sao?
Đây là giọng của ai? Đây chắc chắn không phải Viên Trác Nghiên, là ai chứ? Tại sao lại ở cùng cô?
- Trác Nghiên, hức, hức, hức....Trác Nghiên đâu rồi....
Cô run rẩy nép mình vào trong góc tường, đề phòng nhìn mấy gã đàn ông đang dần tiến đến gần, hai tay cô ôm đầu trong sợ hãi.
- Người xấu, người xấu không được lại đây!
Những lời này của cô thì có tác dụng gì với mấy gã này chứ. Bọn họ tổng cộng có bốn người, khắp mình đều xăm trổ kín hết, cao to lực lưỡng, tựa hồ chỉ cần một cái nhấc tay tôi đã có thể đem xương cốt của Ôn Giai Tuệ giã ra thành bột rồi.
- Người đẹp, đừng sợ, bọn anh sẽ cùng đưa em lên tiên giới.
Sở dĩ bọn họ chẳng thèm quan tâm đến những câu vô nghĩa của Ôn Giai Tuệ có lẽ là vì bất đồng ngôn nữa, trong số bọn họ, có một gã da đen, hai gã da trắng, tên còn lại nhìn qua thì hẳn là người châu Á nhưng có vẻ không phải người Trung Quốc, cho nên bọn họ đều không hiểu Ôn Giai Tuệ đang nói gì cũng phải. Nhưng cô vẫn có thể nghe được bọn họ đang nói gì, dù không thể hiểu hết.
- Người xấu, người xấu mau tránh ra...hức, hức, hức, Trác Nghiên đâu rồi, Trác Nghiên...
Bốn gã đàn ông đứng nhìn con nai tơ đang sợ hãi đề phòng thì thú tính trong người bọn họ càng trỗi dậy mãnh liệt hơn nữa. Mặt của tên nào cũng trông thật dâm ô, biến thái, còn cười rất đắc ý và hả hê.
- Người đẹp, nhìn cô em sợ hãi như vậy thì bọn này càng thích đấy biết không?
..................
Ba người đã lục tung cả cửa hàng lên nhưng vẫn không tìm được Ôn Giai Tuệ. Camera lại đúng lúc bị hỏng, trong nhà vệ sinh lúc đó cũng không ai đi ra đi vào, hằn là kẻ bắt cóc đó đã tính toán rất kỹ từ trước rồi. Tình hình này buộc phải báo lại với ông chủ thôi.
Viên Trác Nghiên nhận được tin Ôn Giai Tuệ biến mất liền bỏ lại hết tất cả những việc đang làm mà chuẩn bị xe, đi nhanh khỏi thung lũng Wolfgang.
- Boss, không thể bắt được tín hiệu.
A Minh ngồi ở ghế lái phụ đang thao tác rất nhanh trên chiếc tablet, mục tiêu là kết nối được với định vị của Ôn Giai Tuệ. Nhưng đã thử biết bao nhiêu lần rồi mà không có gì khác biệt. Chủ mẫu đột ngột biến mất, cả tổ chức Wolf bây giờ như đang ngồi trên đống lửa, kẻ nào lại dám ở trên địa bàn của bọn họ ra tay bắt người chứ, lại còn là nữ chủ nhân của bọn họ nữa.
Từ lúc Ôn Giai Tuệ bị bệnh thì Viên Trác Nghiên đã đeo trên người cô thiết bị định vị, chính là đề phòng chuyện như bây giờ xảy ra. Nhưng bây giờ ngay cả chút tín hiệu mà cũng không kết nối được, nhất định là đã bị can thiệp rồi.
Bàn tay gân guốc của Viên Trác Nghiên nắm chặt cái điên thoại đến mức sắp bóp thành mảnh vụn. Gân xanh nổi đầy hai bên thái dương của anh, cặp mắt phượng hẹp dài đã đỏ ngầu một màu chết chóc. Anh tức giận, nhưng cũng vô cùng sợ hãi, cái cảm giác ngày hôm đó, ngày mà cô xảy ra tai nạn lại ùa về, anh rất sợ lại một cơn ác mộng nữa ập đến, anh sợ cô sẽ bị thương tổn thêm lần nữa.
- Tìm cho bằng được, nếu không các cậu cũng chuẩn bị sẵn quan tài đi!
Nếu là kẻ thù của tổ chức, là kẻ thù của Viên Trác Nghiên anh thì bọn họ đã nắm đúng điểm yếu của anh rồi, Ôn Giai Tuệ là điểm yếu lớn nhất và duy nhất của anh. Nhưng tại sao phải đụng đến cô chứ? Dù là ai cũng được, nếu muốn mạng của anh thì cứ việc đến tìm anh, tại sao lại đụng đến cô chứ!
Chỉ cần cô bình an thì dù phải dùng cả mạng của anh để đổi thì anh cũng không do dự. Tuệ nhi của anh, đừng xảy ra chuyện gì nữa.
Đám A Châu phải lau cả mồ hôi khi quan sát sắc mặt lạnh băng hơn cả quỷ vương của ông chủ qua kính chiếu hậu, liên tục tăng tốc lái xe. Người thì tập trung hết tinh thần để kết nối định vị...
....................
- A!!!! Đừng mà!!! Tránh ra, tránh ra, đừng lại đây, người xấu, mau tránh ra!!!
Bốn gã đàn ông đã đứng vây quanh Ôn Giai Tuệ, mặc cho cô la hét, bọn họ liên tục túm cô kéo trở lại.
- Người đẹp, đừng loạn, ngoan ngoãn phục vụ bọn anh, nếu không cưng sẽ không được đối xử tử tế đâu nhé.
Bị một gã da trắng túm chặt tóc, Ôn Giai Tuệ hoảng sợ khóc thét, vùng vẫy một lúc thì cắn được cánh tay của anh ta, cô dùng hết sức có thể.
- A!! Con điếm, dám cắn tao à?
Bụp!
- A!
Gã bị cắn nên không khác gì con thú bị chọc tiết, ném mạnh Ôn Giai Tuệ xuống mặt đất đầy bụi.
Vì cú ném quá mạnh và hung hăng của gã ta, đầu của Ôn Giai Tuệ đã va vào một thanh gỗ lớn. Thời gian như ngừng trôi ngay khoảnh khắc đó, cô la lên một tiếng rồi khựng người lại hoàn toàn.....
................
- Tất cả những gì Viên Trác Nghiên làm đều là đang diễn lại câu chuyện của tôi và Khương Tiểu Xướng. Anh ta ép cô phá thai, ruồng bỏ đứa bé trong bụng cô, nhìn cô từ từ mất đi đứa con cũng vì muốn chứng kiến cô phải trải qua cái cảm giác sống dở chết dở của Khương Tiểu Xướng năm đó.
- Viên Trác Nghiên biến cô thành như hôm nay cũng là vì Khương Tiểu Xướng.
- Cô biết vì sao cha tôi lại cưới cô làm thiếp không? Ông ta chỉ muốn tặng cho anh trai đáng kính của tôi một món quà chuộc lỗi thôi mà. Chẳng qua cô cũng chỉ là món hàng mà ông ta chọn được, xinh đẹp và còn nguyên, để bù lại một ả người hầu bị tôi ăn trước thôi.
- Vì để tôi không thể rời đi nếu một ngày nào đó tôi phát hiện ra sự thật này mà anh mới muốn tôi sinh con cho anh? Viên Trác Nghiên, anh có thể lợi dụng cả con của mình sao?
- Anh vì Khương Tiểu Xướng mà giết chết đứa con đầu tiên của tôi, rốt ráo tôi đã làm gì sai hả? Anh yêu cô ấy, đó là chuyện của anh, tại sao lại kéo tôi vào? Tại sao vậy hả? Tôi đã nợ gì các người? Tại sao lại biến tôi thành như hôm nay?
- Tuệ nhi, là lỗi của anh, anh sợ em sẽ bỏ đi. Anh biết em nhất định sẽ không tha thứ cho anh, đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để giữ em bên cạnh, dù rất hẹn hạ, em cũng có thề hận anh, nhưng đừng rời xa anh có được không?
- Tuệ nhi, em cũng biết anh yêu em mà, tất cả những gì anh làm đều là không muốn mất em mà thôi, xin em, nghe anh một lần này thôi được không?
....................
Cô nhớ ra rồi, cô đã nhớ có chuyện gì xảy ra với mình và con rồi, cô nhớ Viên Trác Nghiên đã lừa dối cô như thế nào rồi, cô đã nhớ Viên Trác Nghiên đối xử với cô như thế nào.
Ánh đèn sáng rực của chiếc xe ô tô chiếu thẳng về phía cô, lao nhanh đến....
Tiếng phanh thắng gấp ngay bên cạnh....nhưng cô không còn sức lực nữa..máu...máu từ hai chân cô chảy thành một vũng lớn, máu từ khắp người cô....con của cô, mất rồi.
- Phải phẫu thuật lấy thai ra ngay. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, tiến hành phẫu thuật.
- Con của chúng ta đâu rồi?
- Tuệ nhi ngoan, con của chúng ta vẫn ở đây, nó sẽ từ từ lớn lên và đến gặp em.
Nói dối!
Tất cả đều nói dối!
Viên Trác Nghiên, đến tột cùng vẫn là kẻ dối trá. Người đàn ông đó chưa một giây phút nào là thật lòng với cô cả, tất cả chỉ là lời nói dối thôi!
- Tuệ nhi, anh yêu em....
- Tuệ nhi, em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi như vậy chứ? Tuệ nhi, em sẽ không rời đi đúng không? Tuệ nhi, anh xin lỗi, đừng rời xa anh nhé!
- Ông dùng bất cứ cách nào cũng được, cho dù có phải để cô ấy mất trí nhớ mãi mãi cũng không sao, tôi không muốn cô ấy tỉnh lại. Cứ như bây giờ là tốt nhất.
- Từ ngày mai, hãy thay đổi phương pháp trị liệu.
....................
- A!!!
Ôn Giai Tuệ đau đớn ôm chặt đầu, nhưng nơi đau nhất với cô hiện giờ không phải là đầu nữa, chính là tim, ngực trái của cô quặn thắt từng cơn.
- Bọn mày, giữ chặt tay chân của ả. Tao thử trước rồi đến bọn mày.
Gã da trắng dẫn đầu vừa bị cắn nên vô cùng hung hãn, đã bỏ ngay lớp mặt nạ giả trân buồn nôn vừa nãy, thay vào đó là bộ mặt thèm thuồng kinh tởm.
Nhìn Ôn Giai Tuệ nằm dưới sàn ôm đầu la hét, bọn họ cũng chỉ tưởng cô đang chống trả nên càng phấn khích hơn nữa. Một tên túm lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, mặc cho cô cố hết sức để phản kháng, hai tên còn lại mỗi người giữ một bên chân của cô.
- Bỏ ra! Bỏ tôi ra! Lũ khốn, bỏ tôi ra!
Tay chân đều bị khóa chặt, Ôn Giai Tuệ vùng vẫy trong sự sợ hãi tột đỉnh, hai mắt đã ngấn lệ nhìn tên da trắng đang ngồi đè lên đùi mình, nụ cười dâm ô.
Chát!
- Tao nhẹ nhàng không muốn mà mày muốn tao dùng vũ lực à?
Gã không chút nương tay, giáng một bạt tai xuống mặt của Ôn Giai Tuệ khiến cô nghiêng đầu sang một bên. Ngay sau đó liền giữ cổ áo của cô....
Xoạc!
...................
Ngồi ở ghế sau, Viên Trác Nghiên không ngừng vuốt mặt sờ trán, không một giây nào có thể ngồi yên cả. Cứ một lúc thì anh lại ra lệnh tăng tốc độ, liên tục kiểm tra kết nối vị trí, đã có sẵn vị trí nhưng anh lại chưa thể lập tức đến đó được.
Anh rất sợ mình sẽ đến muộn, anh sợ sẽ đến muộn một bước, anh sợ cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ được người con gái mà anh yêu. Nếu cô xảy ra chuyện gì, nhất định anh sẽ ân hận suốt đời.
- Lái nhanh hơn đi!!!!
A Châu thở dài lo lắng, đã tăng đến tốc độ lớn nhất rồi, dọc đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, xông qua bao nhiêu chốt, còn muốn tiếp tục tăng tốc thì chỉ có gọi trực thăng đến thay thôi. Bây giờ chỉ còn một hy vọng đó là chủ mẫu của bọn họ đừng xảy ra chuyện gì, nếu không e là cả thành phố này tối nay phải ngập trong máu tanh mất.
.....................
Tiếng xé vải liên tục kích thích những tên còn lại, ánh mắt thèm thuồng không chút che đậy. Tiểu cô nương này quả là cực phẩm a!
- Không!!!! Đừng đụng vào tôi! Thả tôi ra!
Ôn Giai Tuệ hét đến mức sắp rách cả cổ họng, nước mắt thi nhau rơi hai bên đuôi mắt lăn xuống mặt đất đầy bụi. Nhưng chút sức lực yếu ớt của cô làm sao có thể chống lại được mấy gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn chứ.
Bộ ngực đầy đặn căng tròn ẩn nấp trong chiếc áo ngực màu đen càng thêm gợi tình, bàn tay của gã da đen dần dần mò mẫm xung quanh. Cảm giác kinh tởm đó càng khiến Ôn Giai Tuệ muốn giết người ngay lập tức.
- Bỏ ra! Mau bỏ tôi ra! Lũ khốn, dừng lại!
Có vẻ cô càng hét thì chúng càng phấn khích hơn thì phải. Tên da trắng kia một tay xé chiếc váy còn vướng víu ở vị trí ngang hông, đang hí hửng chuẩn bị cởi bỏ thắt lưng thì.
- Đại ca, không được rồi. Cái đó, cái đó....
Một tên da trắng khác phản ứng đầu tiên, cứ như bị ma nhập vậy, không ngừng chỉ về phía bụng của Ôn Giai Tuệ, nơi có cái hình xăm đầu sói kia, miệng lắp ba lắp bắp không rành mạch.
- Đại ca, cái, cái đó, hình xăm, hình xăm...
Gã châu Á kia mặt cũng đã biến sắc, tái nhợt, miệng ú ớ không khác gì tên da trắng kia, hành động cũng gần giống hệt.
- Hình xăm, W,w, Wolf....là Wolf! Cô ta, đại ca, chúng ta không đụng vào cô ta được đâu.
Tên da trắng súng đã lên nòng mà còn bị hai tên đàn em bày trò cắt ngang thì không khỏi bực dọc mà mắng chửi.
- Bọn mày sao vậy? Muốn chơi trước nên nghĩ ra lí do nhảm à? Gì mà, Wolf....khoan....
Lẽ ra gã cũng chỉ nghĩ rằng hai tên đàn em của mình muốn ăn trước gã nên mới nói nhảm như vậy, nhưng khi tự lặp lại mấy lời của bọn chúng nói thì ông ta như chợt bừng tỉnh ngay, thần kinh như bị cắt đứt, hai mắt trợn ngược nhìn người phụ nữ đang thở hồng hộc dưới mặt đất.
- Cậu nói Wolf? Là tổ chức Wolf? Viên Trác Nghiên? Cô ta là người của tổ chức Wolf?
Rất nhiều câu hỏi lộn xộn được thốt ra từ miệng của gã.
Hai tên kia mặt mày đã tái mét, gật đầu như gà mổ thóc.
- Là tổ chức Wolf. Cô ta không phải là người của tổ chức Wolf thôi đâu, cô ta là chủ mẫu, là nữ chủ nhân của Wolf. Hình xăm đó, hình xăm đó chỉ có duy nhất nữ chủ nhân được xăm. Chúng ta, có khi cả tổ chức Wolf đang truy lùng chúng ta đấy. Nếu không muốn mất mạng thì mau chạy trước khi chúng đến.
Gã da trắng nghe như tiếng sét đánh ngang tai, tiến đến gần để kiểm tra lại kỹ hơn hình xăm đó. Chắc chắn là đúng rồi, gã không khác gì là đang nhìn thấy ma.
- Bọn mày còn ngồi đó làm gì? Còn không mau chạy đi!
Vừa nghe xong câu lệnh của đại ca, cả bọn đều mất mặt tháo chạy, cả tên da đen chẳng hiểu gì cũng chạy ùa theo.
Ôn Giai Tuệ được tha bổng, toàn thân đã mềm nhũn ra vì dùng sức vùng vẫy. Cô lết thân xác đau nhức mệt mỏi ngồi dậy, chiếc váy màu hồng nhạt đã bị xé rách đến đáng thương, đuối sức tựa lưng vào bức tường ẩm ướt bám đầy rêu, hai tay nắm lấy những mảnh vải rách rưới che chắn cơ thể đang run bần bật, tay kia đưa lên lau nước mắt, nhưng không ngừng khóc được nữa, cô khóc không phải chỉ vì sự nhục nhã vừa rồi, mà khóc cho tất cả những gì đã trải qua.
Ngay khoảnh khắc cô nhớ lại tất cả, cô cũng nhớ ra tình cảm của mình, tình cảm mà cô đã từng định thổ lộ với người đàn ông đó. Cô từng rất muốn nói, muốn nói với Viên Trác Nghiên, rằng cô yêu anh rất nhiều, đã yêu anh rất lâu rồi...nhưng mà, bây giờ, làm sao cô có thể tiếp tục yêu anh nữa đây? Cô càng yêu anh thì càng hận anh, càng hận chính bản thân mình!
Tại sao lại giày vò cô như vậy chứ? Cô đã làm gì sai mà đến yêu cũng không thể yêu trọn vẹn chứ? Tại sao lại như vậy chứ?
Bốn năm chiếc xe màu đen chạy đến khu đất trống nằm ở vùng ngoại ô thành phố, tiếng mở cửa liên tục, tiếp sau đó là tiếng bước chân.
- Boss! Là ở đây. Có cần cho người vào kiểm tra trước....
- Boss!
A Châu còn đang nói thì Viên Trác Nghiên đã đẩy cậu ta sang một bên, bước nhanh về hướng nhà kho phía trước.
Cả đám A Châu lần lượt phân phó nhiệm vụ, A Châu và A Minh đuổi theo Viên Trác Nghiên.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp đổ, Viên Trác Nghiên vừa vào trong vừa gọi không ngừng.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em đang ở đâu? Tuệ nhi? Em có nghe anh gọi không? Tuệ nhi, nếu nghe thấy anh thì hãy trả lời....Tuệ nhi! Tuệ nhi!
Bước chân anh khựng lại khi thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi co ro trong góc tường. Anh càng gấp gáp hơn nữa, đi tới bên cạnh cô....
Hành động đầu tiên là cởi áo khoác che chắn thân thể đang gần lõa lồ của cô. Đầu anh như bị một cái búa lớn đánh mạnh vào, hô hấp gần như gián đoạn, suýt nữa không thể tin nổi vào mắt mình. Dáng vẻ này của cô, chẳng lẽ là....
Nghĩ đến đây, anh không dám nghĩ tiếp nữa, hai tay đã cuộn chặt thành nắm đấm, cơn thịnh nộ trong lòng dâng đến đỉnh điểm. Anh đã phải kìm nén thế nào mới không bộc phát ngay, hai tay cố gắng buông lỏng mà run rẩy ôm chặt cô gái nhỏ đang sợ hãi vào trong ngực, giọng anh có vẻ kích động khi cất lời trấn an cô.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi...xin lỗi vì đã đến trễ. Anh xin lỗi, xin lỗi em, Tuệ nhi, anh xin lỗi, đã để em phải sợ hãi, xin lỗi em...