Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 120: Đã nói anh đừng đến.
Nghe được giọng của cô, Viên Trác Nghiên vừa thả lỏng được tâm tình, nhưng lo lắng thêm một mặt khác. Như vậy chính là đã chắc chắn Ôn Giai Tuệ đang ở trong tay của Jayce.
- Tuệ nhi? Em không sao chứ? Em có nghe anh nói không?
Giọng anh khẩn trương, sốt ruột vô cùng, nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Ôn Giai Tuệ.
- Viên Trác Nghiên, tôi không cần anh quan tâm! Anh mặc kệ tôi đi! Chuyện của tôi không cần anh quản nữa!
Chát!
- Còn ồn ào nữa tôi sẽ dán miệng cô lại!
- Jayce, mày đánh cô ấy? Ai cho phép mày đụng vào cô ấy?!!!
Tiếng hét của Ôn Giai Tuệ vừa dứt thì cũng đồng thời là lúc Jayce giáng một bạt tai vào mặt của cô, khiến cô ngã xuống giường. Còn ở đầu dây bên kia, Viên Trác Nghiên nghe âm thanh lớn như vậy thì đã không nhịn được là gầm lên một tiếng giận dữ, đồng thời hét toáng tên của cô không ngừng.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi! Trả lời anh đi! Em sao rồi? Tuệ nhi!
Ôn Giai Tuệ bị đánh ngã sang một bên, căm phẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang khống chế động tác của mình, nhưng cô lại đang trả lời người đàn ông liên tục hét gọi mình, không nuốt một câu cảnh cáo nào của Jayce cả.
- Viên Trác Nghiên, không phải chuyện của anh, đừng quản chuyện của tôi!
Chưa từng gặp một ả đàn bà nào cứng đầu cứng miệng như vậy, Jayce khống chế hai tay cô đè xuống giường để cô không thể phản kháng nữa. Anh ta trực tiếp nói với Viên Trác Nghiên.
- Viên lão đại mất bình tĩnh như vậy thì đúng là lần đầu tiên đấy.
Vừa nói anh ta vừa chuyển cuộc gọi sang chế độ webcam, để màn hình ngay trước mặt Ôn Giai Tuệ, mục đích là muốn cho Viên Trác Nghiên nhìn thấy người phụ nữ của mình đang khổ sở thế nào.
Viên Trác Nghiên vốn đang ngồi trong phòng làm việc của Viên Thành, cũng vì cuộc gọi này mà anh đã đuổi thư ký đang chờ ký duyệt văn kiện chạy thục mạng ra ngoài. Nhìn Tuệ nhi bị tên khốn Jayce nắm tóc ném qua ném lại như bao cát, anh hận giận đến nghiến chặt răng, con ngươi đỏ ngầu dày đặc tơ máu, lồng ngực phập phồng vì hít thở mạnh.
Tuệ nhi của anh....lâu rồi anh không được nhìn thấy cô, thật không ngờ lại phải nhìn cô trong tình trạng này.
- Mày muốn gì? Thả cô ấy ra, tao sẽ đến gặp mày!
A Châu đứng bên cạnh sắc mặt cũng đang căng thẳng vô cùng, đột nhiên nhận được tin tức của chủ mẫu, mà lại đang bị Jayce bắt cóc. Chẳng lẽ anh ta muốn dùng chủ mẫu để đưa ra yêu cầu trí mạng đối với ông chủ?
Trên màn hình tablet, Jayce đã ra lệnh cho hai tên thủ hạ cao lớn vạm vỡ vào phòng, một tên bắt Ôn Giai Tuệ lại, tên kia liên tục tát vào mặt cô, cứ hễ cô cúi mặt xuống thì lại bị nắm tóc ép ngẩng đầu lên.
Cặp mắt chim ưng sắc bén dữ tợn của Viên Trác Nghiên cơ hồ sắp đâm thủng cả màn hình mà bước vào trong đó, anh gầm lên như con thú hoang bị tấn công, một tay liên tục nới lỏng cà vạt và cúc áo trước cổ cho dễ thở hơn.
- Mày đang ở đâu? Thằng khốn, dừng lại ngay cho tao! Cô ấy vô tội, muốn chém muốn giết tao đến tìm mày, thả cô ấy ra!
Ở bên kia, Jayce đang thong thả ngồi xuống sofa, gác chân một cách thoải mái, nhìn cảnh tượng trên giường kia chỉ như đang nhìn một thú vui tiêu khiển, nhưng cũng không thể nào khiến anh ta quên đi mục đích thật sự.
- Những gì mày đã làm với Thanh Ngọc, hôm nay tao muốn người phụ nữ của mày cũng phải gánh chịu.
Chỉ một câu đó thôi, Viên Trác Nghiên đang đứng cạnh cửa sổ sát đất toàn thân đã run nhẹ, anh hiểu được hàm ý mà Jayce đang gửi đến, anh chưa bao giờ thấy bất an và sợ hãi như vậy.
- Không được! Jayce, mày không thể làm vậy! Mày không được đụng đến cô ấy.
Bàn tay lộ rõ từng mạch gân xanh đang nắm chặt chiếc tablet, cơ hồ muốn bóp nát nó thành mảnh vụn. Mắt không thể nào dời màn hình một giây nào..
Ôn Giai Tuệ bị đánh đến mặt mũi sưng đỏ, khóe miệng còn bị rách ra, tóc tai rũ rượi nhưng cô vẫn kiên quyết không cầu cứu Viên Trác Nghiên nửa câu. Nhưng lại sợ hãi hoảng loạn khi thấy hai tên vừa đánh mình đang có hành động cởi bỏ áo khoác. Cô lùi lại phía sau và ném hết chăn gối về chỗ bọn họ.
- Không được qua đây! Các người không được qua đây! Tránh ra! Mau tránh xa tôi ra!
Rầm!
Lớp kính chống trộm của cửa sổ sát đất đã bị một quyền của Viên Trác Nghiên đánh cho thành một vết nứt.
- Dừng lại cho tao!
A Châu vẫn đang gấp rút tìm định vị nhưng ba lần bốn lượt đều thất bại, mọi thứ đang được đẩy đến tình trạng gấp rút nhất.
Jayce cười thỏa mãn, nhưng sự căm hận trong mắt cũng không chút che đậy nữa, anh ta càng cao giọng hơn.
- Mày không thấy cảnh này quen lắm sao? Chính mày đã ép Thanh Ngọc, mày làm vậy với cô ấy được, trong khi cô ấy đã yêu mày rất nhiều. Vậy mày thử nghĩ xem, người phụ nữ của mày chẳng coi tao là gì cả, thì tao có thể do dự không?
Đúng vậy!
Jayce nói đúng, anh ta sẽ chẳng có lí do gì mà tha cho Ôn Giai Tuệ. Anh ta đang trút giận cho Thanh Ngọc, trong mắt anh ta hiện giờ chỉ toàn là thù hận mà thôi.
Bất lực! Bất lực hoàn toàn!
Nắm đấm của Viên Trác Nghiên vẫn còn đè chặt trên cửa kính mặc cho nó chảy máu, giọng anh run run, trầm đục, gian nan cất tiếng.
- Jayce, cầu xin mày, tha cho cô ấy.
Không phải nghe nhầm, đây hoàn toàn là lời từ miệng Viên Trác Nghiên thốt ra.
Ôn Giai Tuệ đang rúc mình trong góc tường cũng nghe rất rõ, Viên Trác Nghiên, người đàn ông luôn ngồi trên hàng vạn người lại đang cầu xin kẻ thù tha cho cô, anh vứt bỏ tất cả tự tôn để thốt ra một câu cầu xin như vậy nhất định là rất khó khăn. Cô quên luôn cả nguy hiểm đang rình rập mà hướng mắt về phía Jayce đang cầm điện thoại, nước mắt cũng đang thi nhau rơi xuống.
- Viên Trác Nghiên, anh đừng làm trò vô nghĩa nữa. Không phải đã nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương rồi à? Anh thực hiện lời đã hứa đi chứ? Tại sao lại không giữ lời hả?
Jayce đưa tay ngoáy ngoáy tai, đồng thời ra hiệu cho hai tên thủ hạ kia tiếp tục bắt người phụ nữ kia ngậm miệng lại.
- Ôi, thật sự vinh hạnh, rất vinh hạnh đấy. Thủ lĩnh của tổ chức Wolf lại đang cầu xin tao. Sao tao có thể nhận nổi đây? Mày cầu xin cũng chẳng có chút chân thành nào cả, tao muốn mày đến trước mặt tao và Thanh Ngọc mà quỳ xuống cầu xin. Tao có thể xem xét lại, tạm tha cho người phụ nữ của mày, nhưng nếu mày đến chậm một bước thì....tao không chắc tao sẽ làm gì tiếp theo....
- Nói đi. Mày đang ở đâu?
Viên Trác Nghiên không còn kiên nhẫn để nghe những câu nói nhảm của anh ta nữa, lạnh giọng cắt ngang, điều duy nhất trong đầu anh hiện giờ chính là chạy đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ ngay.
Jayce cười đắc ý, không nhanh không chậm nói ra điều kiện.
- Tao chỉ đợi mười phút, khách sạn Nam Kinh, trễ một phút thì mày đừng mong người phụ nữ của mày còn sạch sẽ nữa.
Ôn Giai Tuệ đang bị khống chế bởi hai gã đàn ông cao to, nhưng cô bất chấp đau đớn bị chúng tra tấn, vẫn gào lên nói với Viên Trác Nghiên.
- Viên Trác Nghiên, tôi không cần anh đến!!! Anh không được đến!!! Tôi không cần anh đến, nếu anh đến, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!!! A!!!!
Hai tên đó túm lấy tóc của cô giật mạnh ra phía sau, hòng ép cô ngậm miệng lại, tên kia còn tát thêm cho cô mấy tát.
Nhưng Ôn Giai Tuệ lần này phản kháng vô cùng quyết liệt, vừa đánh vừa cắn những cánh tay đang chế trụ mình, dùng hết sức mà gào đến rách cả cổ họng, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt sưng đỏ.
- Viên Trác Nghiên, anh không được đến, anh mà đến tôi sẽ hận anh cả đời! Tên khốn, anh có nghe tôi nói không? Anh không được....uhm.....uhm......
Cô còn đang nói thì bọn họ bắt lại, một tên dùng băng dính dáng dán chặt vào miệng cô, tất cả lời muốn nói tiếp sau đó cũng bị bịt chặt, chỉ còn tiếng ú ớ không rõ ràng.
Những lời cô hét, Viên Trác Nghiên đều nghe không xót một chữ nào, ngực trái đau đớn từng cơn, hít thở vô cùng khó khăn. Tay nắm chặt chiếc tablet, dứt khoát ném mạnh vào góc tường, cuộc gọi cũng kết thúc. Anh gầm lên ra lệnh.
- Lái xe!!!
A Châu phản ứng rất nhanh nhẹn, gật đầu một cái rồi vội vã đi chuẩn bị.
Viên Trác Nghiên cũng xoay người ngay, bước chân gấp gáp ra khỏi phòng làm việc.
Cùng lúc A Phúc lại chạy vào báo cáo.
- Boss, A Phong, cậu ta đang làm loạn bên ngoài yêu cầu phải được gặp......
- Đuổi cổ đi, mấy người các cậu không đối phó được với một tên oách con à? Nếu không đuổi được thì đánh gãy chân rồi ném ra đường.
Bị ông chủ cướp lời, A Phúc biết ý im lặng mà đi theo sau. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn mà ông chủ lại trông gấp rút như vậy?!
Bên dưới đại sảnh, cả đội bảo an đều đã được điều động đến để ngăn cản và đuổi A Phong, nhưng đều không thể ngăn nổi nữa, từng người một bị anh tung quyền giơ tay nhấc chân vài đường đã ngã sõng soài trên mặt đất.
- Anh Phong, anh không thể vào trong đâu. Chúng tôi đã dùng mọi biện pháp nhẹ nhàng nhất, nếu anh còn chống đối thì chúng tôi buộc phải gọi cảnh sát.
Nhân viên tiếp tân chắn trước mặt A Phong mà dõng dạc cảnh cáo.
Nhưng A Phong đến đây không phải là để nghe bọn họ nói nhảm, anh đến tìm Viên Trác Nghiên, anh phải gặp tên khốn đó ngay. Hai tiếng trước, khi anh gọi điện thoại cho Ôn Giai Tuệ thì cô đã không nghe máy nữa, anh gọi cho cô liên tục đều không có phản hồi, khả năng cao nhất là Viên Trác Nghiên đã dở trò rồi.
- Tôi cần gặp Viên Trác Nghiên ngay! Các người không thể gọi anh ta xuống thì tôi sẽ lên tìm anh ta.
Đúng là một bọn tư bản, trước đây anh còn là quản lý thì kẻ nào cũng kính trọng chào hỏi, bây giờ anh rời khỏi Viên Thành rồi thì bọn họ xem anh không khác gì con chó hoang ngoài đường.
Bên này đang ồn ào thì nhân vật chính trong vấn đề đôi co đã đi tới.
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên, A Phong ngay lập tức lao tới chắn trước mặt anh.
- Viên Trác Nghiên, Tuệ Tuệ đâu? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi? Anh trả Tuệ Tuệ lại cho tôi ngay!
Viên Trác Nghiên không còn nhiều thời gian nữa, anh cứ việc đi, còn lại thì A Châu và A Phúc sẽ đảm nhiệm vai trò dọn đường.
A Phong bị bọn họ chặn lại vẫn không chịu từ bỏ, dùng tông giọng cao nhất mà hét về phía Viên Trác Nghiên đã rời đi.
.......................
Tốc độ lái xe còn nhanh hơn cả đang tham gia đua giải f1, vì chính Viên Trác Nghiên đang tự xử lý toàn bộ quá trình. Đoạn đường anh đi qua đều đang trở nên hỗn loạn, một vài người còn chưa hết sợ hãi. Chiếc xe vượt cả đèn đỏ và tất cả những chốt kiểm soát đang được đưa vào diện ngăn chặn khẩn cấp.
Mà sở dĩ Viên Trác Nghiên để A Châu và A Phúc phía sau chính là dọn dẹp những rắc rối đó. Nhưng bọn họ thật sự chỉ muốn đi theo ông chủ, một mình ông chủ đi đến chỗ Jayce không phải là quá mạo hiểm rồi ư?
Viên Trác Nghiên vừa cầm tay lái vừa kiểm tra thời gian còn lại.
Ting!
Điện thoại để trên giá đỡ trước mặt đang nhận một tin nhắn mới.
Còn đúng hai phút nữa, anh cũng đã đến trước điểm hẹn rồi. Mở tin nhắn ra xem, cũng đang bước vào trong khách sạn, Viên Trác Nghiên vội xem nội dung tin nhắn.
Là một đoạn video ngắn quay lại hình ảnh Ôn Giai Tuệ đang bị trói trên một chiếc ghế, miệng cô đã bị dán chặt, xung quanh là một khoảng không chỗ sáng chỗ tối.
Đây là chỗ nào chứ? Không phải căn phòng vừa rồi. Chẳng lẽ tên khốn Jayce đó đã dở trò gì rồi sao?
Lại thêm một tin nhắn được gửi qua với nội dung ngắn gọn "đi theo chỉ dẫn trên tường, mày còn một phút".
Đọc xong tin nhắn, Viên Trác Nghiên không chút chần chừ nữa mà làm theo yêu cầu của anh ta ngay.
Trước đây dù đối diện với bất kỳ tình huống nào mà đếm ngược từng giây từng phút như bây giờ cũng không thể làm cho Viên Trác Nghiên mất bình tĩnh và lo lắng được, nhưng lần này thì lại khác, anh rất sợ, sắp không thể giữ vững được bình tĩnh nữa rồi.
Đi theo những dấu mũi tên được vẽ trên tường, anh cố hết sức để đi với tốc độ nhanh nhất.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi!
- Uhmm.....uhmm.....
Anh thấy cô rồi.
Viên Trác Nghiên kích động đang định chạy đến cởi trói cho cô gái của mình. Nhưng đã bị thanh âm cố hét trong cổ họng không thể bật ra thành tiếng của cô cùng những cái lắc đầu không ngừng làm cho bước chân bị khựng lại. Không thể tin nổi là vừa rồi anh đã mất cảnh giác, chỉ nhìn thấy cô thôi liền muốn chạy đến ngay.
Khi dừng bước chân, Viên Trác Nghiên mới nhận ra nơi này là một hầm giữ xe đã bỏ trống, xung quanh đều tối om, thủ hạ của Jayce có thể xông ra bất cứ lúc nào. Nhưng không có nghĩa là anh không tiếp tục tiến tới, chỉ là cảnh giác với xung quanh hơn thôi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh đến rồi.
Ngồi trước mặt Ôn Giai Tuệ, nhìn vết máu chưa khô bên khóe miệng của cô, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đánh đến sưng đỏ, tim anh quặn lại, nhưng trước mắt phải xé băng dính trên miệng cô ra, còn chưa kịp nói lời tiếp theo thì Ôn Giai Tuệ đã hét lớn hết mức có thể.
- Là bẫy đấy! Anh mau chạy đi!!!
Động tác của Viên Trác Nghiên dừng lại vài giây, hơi nhíu mày vì kinh ngạc cũng như đang khó tin. Nhưng còn chưa kịp trả lời lại thì....
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tất cả cửa ra vào tầng hầm đều đã đóng ầm lại trong tích tắc.
Viên Trác Việt cũng không thể tin được mình đã mắc bẫy của Jayce, không biết bọn chúng có bất ngờ xông ra không, nhưng theo như quan sát của anh thì trong đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
- Không sao đâu Tuệ nhi, anh ở đây với em rồi.
Vừa nói xong anh liền đưa tay cởi trói ở chân cho cô.
Ôn Giai Tuệ không thể bình tĩnh như anh được, cô lo đến mức sắp phát điên rồi, bởi vì trước đó Jayce đã nói rõ kế hoạch của anh ta. Cô không thể để Viên Trác Nghiên vì cô mà gặp nguy hiểm được.
- Tại sao anh lại đến hả? Nhanh chạy đi, anh ta sẽ giết anh đấy, làm ơn! Anh đi đi mà, tôi đã nói không cần anh đến rồi! Anh đi đi! Đi đi mà! Cầu xin anh!!!
Biểu hiện của cô như vậy, Viên Trác Nghiên sao có thể không nhận ra được bọn họ đang rơi vào nguy hiểm chứ. Nhưng cô càng ra sức đuổi thì anh càng không thể rời đi được.
- Anh sẽ không đi đâu cả, chúng ta phải cùng đi. Tuệ nhi, em đừng đuổi anh nữa.
Anh đang cởi trói phía sau cho cô thì điện thoại bất chợt đổ chuông. Không do dự mà nhận cuộc gọi ngay, giọng anh lạnh lùng đến không chút hơi ấm.
- Mày lại giở trò gì nữa?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vang của Jayce, cùng giọng điệu châm biếm.
- Tao đã giữ lời hứa để mày được gặp lại người phụ nữ của mày rồi đấy. Nhưng tao không cần lời xin lỗi của mày nữa, bây giờ tao muốn mạng của mày, ra đi thanh thản nhé.
Nói xong, anh ta liền cúp máy ngay.
Chỉ còn tiếng tút tút dài, Viên Trác Nghiên nắm chặt điện thoại rồi tắt đi, cởi nốt sợi dây thừng đang trói tay của Ôn Giai Tuệ.
- Bây giờ thì anh tin rồi đúng không? Viên Trác Nghiên, anh là tên ngốc sao? Tại sao chỉ cần là tôi thì anh giống như kẻ không có não vậy, anh đến đây có khác gì tự tìm cái chết không?
Ôn Giai Tuệ vừa sốt ruột vừa tức giận oán trách, cả quá trình đôi mắt không ngừng nhìn về bốn phía rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt.
Viên Trác Nghiên ném hết mấy sợi dây thừng qua một bên, mặc kệ mấy lời trách mắng của Ôn Giai Tuệ mà đỡ cô đứng lên, cứ như chưa từng nghe thấy gì mà thấp giọng hỏi han.
- Em không sao chứ? Đi được không?
Chính thái độ vẫn bình thản như không của Viên Trác Nghiên khiến Ôn Giai Tuệ càng thêm bực tức, cô cáu gắt.
- Viên Trác Nghiên, anh có thể sẽ chết đấy. Anh không lo một chút nào sao?
- Tuệ nhi? Em không sao chứ? Em có nghe anh nói không?
Giọng anh khẩn trương, sốt ruột vô cùng, nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Ôn Giai Tuệ.
- Viên Trác Nghiên, tôi không cần anh quan tâm! Anh mặc kệ tôi đi! Chuyện của tôi không cần anh quản nữa!
Chát!
- Còn ồn ào nữa tôi sẽ dán miệng cô lại!
- Jayce, mày đánh cô ấy? Ai cho phép mày đụng vào cô ấy?!!!
Tiếng hét của Ôn Giai Tuệ vừa dứt thì cũng đồng thời là lúc Jayce giáng một bạt tai vào mặt của cô, khiến cô ngã xuống giường. Còn ở đầu dây bên kia, Viên Trác Nghiên nghe âm thanh lớn như vậy thì đã không nhịn được là gầm lên một tiếng giận dữ, đồng thời hét toáng tên của cô không ngừng.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi! Trả lời anh đi! Em sao rồi? Tuệ nhi!
Ôn Giai Tuệ bị đánh ngã sang một bên, căm phẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang khống chế động tác của mình, nhưng cô lại đang trả lời người đàn ông liên tục hét gọi mình, không nuốt một câu cảnh cáo nào của Jayce cả.
- Viên Trác Nghiên, không phải chuyện của anh, đừng quản chuyện của tôi!
Chưa từng gặp một ả đàn bà nào cứng đầu cứng miệng như vậy, Jayce khống chế hai tay cô đè xuống giường để cô không thể phản kháng nữa. Anh ta trực tiếp nói với Viên Trác Nghiên.
- Viên lão đại mất bình tĩnh như vậy thì đúng là lần đầu tiên đấy.
Vừa nói anh ta vừa chuyển cuộc gọi sang chế độ webcam, để màn hình ngay trước mặt Ôn Giai Tuệ, mục đích là muốn cho Viên Trác Nghiên nhìn thấy người phụ nữ của mình đang khổ sở thế nào.
Viên Trác Nghiên vốn đang ngồi trong phòng làm việc của Viên Thành, cũng vì cuộc gọi này mà anh đã đuổi thư ký đang chờ ký duyệt văn kiện chạy thục mạng ra ngoài. Nhìn Tuệ nhi bị tên khốn Jayce nắm tóc ném qua ném lại như bao cát, anh hận giận đến nghiến chặt răng, con ngươi đỏ ngầu dày đặc tơ máu, lồng ngực phập phồng vì hít thở mạnh.
Tuệ nhi của anh....lâu rồi anh không được nhìn thấy cô, thật không ngờ lại phải nhìn cô trong tình trạng này.
- Mày muốn gì? Thả cô ấy ra, tao sẽ đến gặp mày!
A Châu đứng bên cạnh sắc mặt cũng đang căng thẳng vô cùng, đột nhiên nhận được tin tức của chủ mẫu, mà lại đang bị Jayce bắt cóc. Chẳng lẽ anh ta muốn dùng chủ mẫu để đưa ra yêu cầu trí mạng đối với ông chủ?
Trên màn hình tablet, Jayce đã ra lệnh cho hai tên thủ hạ cao lớn vạm vỡ vào phòng, một tên bắt Ôn Giai Tuệ lại, tên kia liên tục tát vào mặt cô, cứ hễ cô cúi mặt xuống thì lại bị nắm tóc ép ngẩng đầu lên.
Cặp mắt chim ưng sắc bén dữ tợn của Viên Trác Nghiên cơ hồ sắp đâm thủng cả màn hình mà bước vào trong đó, anh gầm lên như con thú hoang bị tấn công, một tay liên tục nới lỏng cà vạt và cúc áo trước cổ cho dễ thở hơn.
- Mày đang ở đâu? Thằng khốn, dừng lại ngay cho tao! Cô ấy vô tội, muốn chém muốn giết tao đến tìm mày, thả cô ấy ra!
Ở bên kia, Jayce đang thong thả ngồi xuống sofa, gác chân một cách thoải mái, nhìn cảnh tượng trên giường kia chỉ như đang nhìn một thú vui tiêu khiển, nhưng cũng không thể nào khiến anh ta quên đi mục đích thật sự.
- Những gì mày đã làm với Thanh Ngọc, hôm nay tao muốn người phụ nữ của mày cũng phải gánh chịu.
Chỉ một câu đó thôi, Viên Trác Nghiên đang đứng cạnh cửa sổ sát đất toàn thân đã run nhẹ, anh hiểu được hàm ý mà Jayce đang gửi đến, anh chưa bao giờ thấy bất an và sợ hãi như vậy.
- Không được! Jayce, mày không thể làm vậy! Mày không được đụng đến cô ấy.
Bàn tay lộ rõ từng mạch gân xanh đang nắm chặt chiếc tablet, cơ hồ muốn bóp nát nó thành mảnh vụn. Mắt không thể nào dời màn hình một giây nào..
Ôn Giai Tuệ bị đánh đến mặt mũi sưng đỏ, khóe miệng còn bị rách ra, tóc tai rũ rượi nhưng cô vẫn kiên quyết không cầu cứu Viên Trác Nghiên nửa câu. Nhưng lại sợ hãi hoảng loạn khi thấy hai tên vừa đánh mình đang có hành động cởi bỏ áo khoác. Cô lùi lại phía sau và ném hết chăn gối về chỗ bọn họ.
- Không được qua đây! Các người không được qua đây! Tránh ra! Mau tránh xa tôi ra!
Rầm!
Lớp kính chống trộm của cửa sổ sát đất đã bị một quyền của Viên Trác Nghiên đánh cho thành một vết nứt.
- Dừng lại cho tao!
A Châu vẫn đang gấp rút tìm định vị nhưng ba lần bốn lượt đều thất bại, mọi thứ đang được đẩy đến tình trạng gấp rút nhất.
Jayce cười thỏa mãn, nhưng sự căm hận trong mắt cũng không chút che đậy nữa, anh ta càng cao giọng hơn.
- Mày không thấy cảnh này quen lắm sao? Chính mày đã ép Thanh Ngọc, mày làm vậy với cô ấy được, trong khi cô ấy đã yêu mày rất nhiều. Vậy mày thử nghĩ xem, người phụ nữ của mày chẳng coi tao là gì cả, thì tao có thể do dự không?
Đúng vậy!
Jayce nói đúng, anh ta sẽ chẳng có lí do gì mà tha cho Ôn Giai Tuệ. Anh ta đang trút giận cho Thanh Ngọc, trong mắt anh ta hiện giờ chỉ toàn là thù hận mà thôi.
Bất lực! Bất lực hoàn toàn!
Nắm đấm của Viên Trác Nghiên vẫn còn đè chặt trên cửa kính mặc cho nó chảy máu, giọng anh run run, trầm đục, gian nan cất tiếng.
- Jayce, cầu xin mày, tha cho cô ấy.
Không phải nghe nhầm, đây hoàn toàn là lời từ miệng Viên Trác Nghiên thốt ra.
Ôn Giai Tuệ đang rúc mình trong góc tường cũng nghe rất rõ, Viên Trác Nghiên, người đàn ông luôn ngồi trên hàng vạn người lại đang cầu xin kẻ thù tha cho cô, anh vứt bỏ tất cả tự tôn để thốt ra một câu cầu xin như vậy nhất định là rất khó khăn. Cô quên luôn cả nguy hiểm đang rình rập mà hướng mắt về phía Jayce đang cầm điện thoại, nước mắt cũng đang thi nhau rơi xuống.
- Viên Trác Nghiên, anh đừng làm trò vô nghĩa nữa. Không phải đã nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương rồi à? Anh thực hiện lời đã hứa đi chứ? Tại sao lại không giữ lời hả?
Jayce đưa tay ngoáy ngoáy tai, đồng thời ra hiệu cho hai tên thủ hạ kia tiếp tục bắt người phụ nữ kia ngậm miệng lại.
- Ôi, thật sự vinh hạnh, rất vinh hạnh đấy. Thủ lĩnh của tổ chức Wolf lại đang cầu xin tao. Sao tao có thể nhận nổi đây? Mày cầu xin cũng chẳng có chút chân thành nào cả, tao muốn mày đến trước mặt tao và Thanh Ngọc mà quỳ xuống cầu xin. Tao có thể xem xét lại, tạm tha cho người phụ nữ của mày, nhưng nếu mày đến chậm một bước thì....tao không chắc tao sẽ làm gì tiếp theo....
- Nói đi. Mày đang ở đâu?
Viên Trác Nghiên không còn kiên nhẫn để nghe những câu nói nhảm của anh ta nữa, lạnh giọng cắt ngang, điều duy nhất trong đầu anh hiện giờ chính là chạy đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ ngay.
Jayce cười đắc ý, không nhanh không chậm nói ra điều kiện.
- Tao chỉ đợi mười phút, khách sạn Nam Kinh, trễ một phút thì mày đừng mong người phụ nữ của mày còn sạch sẽ nữa.
Ôn Giai Tuệ đang bị khống chế bởi hai gã đàn ông cao to, nhưng cô bất chấp đau đớn bị chúng tra tấn, vẫn gào lên nói với Viên Trác Nghiên.
- Viên Trác Nghiên, tôi không cần anh đến!!! Anh không được đến!!! Tôi không cần anh đến, nếu anh đến, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!!! A!!!!
Hai tên đó túm lấy tóc của cô giật mạnh ra phía sau, hòng ép cô ngậm miệng lại, tên kia còn tát thêm cho cô mấy tát.
Nhưng Ôn Giai Tuệ lần này phản kháng vô cùng quyết liệt, vừa đánh vừa cắn những cánh tay đang chế trụ mình, dùng hết sức mà gào đến rách cả cổ họng, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt sưng đỏ.
- Viên Trác Nghiên, anh không được đến, anh mà đến tôi sẽ hận anh cả đời! Tên khốn, anh có nghe tôi nói không? Anh không được....uhm.....uhm......
Cô còn đang nói thì bọn họ bắt lại, một tên dùng băng dính dáng dán chặt vào miệng cô, tất cả lời muốn nói tiếp sau đó cũng bị bịt chặt, chỉ còn tiếng ú ớ không rõ ràng.
Những lời cô hét, Viên Trác Nghiên đều nghe không xót một chữ nào, ngực trái đau đớn từng cơn, hít thở vô cùng khó khăn. Tay nắm chặt chiếc tablet, dứt khoát ném mạnh vào góc tường, cuộc gọi cũng kết thúc. Anh gầm lên ra lệnh.
- Lái xe!!!
A Châu phản ứng rất nhanh nhẹn, gật đầu một cái rồi vội vã đi chuẩn bị.
Viên Trác Nghiên cũng xoay người ngay, bước chân gấp gáp ra khỏi phòng làm việc.
Cùng lúc A Phúc lại chạy vào báo cáo.
- Boss, A Phong, cậu ta đang làm loạn bên ngoài yêu cầu phải được gặp......
- Đuổi cổ đi, mấy người các cậu không đối phó được với một tên oách con à? Nếu không đuổi được thì đánh gãy chân rồi ném ra đường.
Bị ông chủ cướp lời, A Phúc biết ý im lặng mà đi theo sau. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn mà ông chủ lại trông gấp rút như vậy?!
Bên dưới đại sảnh, cả đội bảo an đều đã được điều động đến để ngăn cản và đuổi A Phong, nhưng đều không thể ngăn nổi nữa, từng người một bị anh tung quyền giơ tay nhấc chân vài đường đã ngã sõng soài trên mặt đất.
- Anh Phong, anh không thể vào trong đâu. Chúng tôi đã dùng mọi biện pháp nhẹ nhàng nhất, nếu anh còn chống đối thì chúng tôi buộc phải gọi cảnh sát.
Nhân viên tiếp tân chắn trước mặt A Phong mà dõng dạc cảnh cáo.
Nhưng A Phong đến đây không phải là để nghe bọn họ nói nhảm, anh đến tìm Viên Trác Nghiên, anh phải gặp tên khốn đó ngay. Hai tiếng trước, khi anh gọi điện thoại cho Ôn Giai Tuệ thì cô đã không nghe máy nữa, anh gọi cho cô liên tục đều không có phản hồi, khả năng cao nhất là Viên Trác Nghiên đã dở trò rồi.
- Tôi cần gặp Viên Trác Nghiên ngay! Các người không thể gọi anh ta xuống thì tôi sẽ lên tìm anh ta.
Đúng là một bọn tư bản, trước đây anh còn là quản lý thì kẻ nào cũng kính trọng chào hỏi, bây giờ anh rời khỏi Viên Thành rồi thì bọn họ xem anh không khác gì con chó hoang ngoài đường.
Bên này đang ồn ào thì nhân vật chính trong vấn đề đôi co đã đi tới.
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên, A Phong ngay lập tức lao tới chắn trước mặt anh.
- Viên Trác Nghiên, Tuệ Tuệ đâu? Anh đưa cô ấy đi đâu rồi? Anh trả Tuệ Tuệ lại cho tôi ngay!
Viên Trác Nghiên không còn nhiều thời gian nữa, anh cứ việc đi, còn lại thì A Châu và A Phúc sẽ đảm nhiệm vai trò dọn đường.
A Phong bị bọn họ chặn lại vẫn không chịu từ bỏ, dùng tông giọng cao nhất mà hét về phía Viên Trác Nghiên đã rời đi.
.......................
Tốc độ lái xe còn nhanh hơn cả đang tham gia đua giải f1, vì chính Viên Trác Nghiên đang tự xử lý toàn bộ quá trình. Đoạn đường anh đi qua đều đang trở nên hỗn loạn, một vài người còn chưa hết sợ hãi. Chiếc xe vượt cả đèn đỏ và tất cả những chốt kiểm soát đang được đưa vào diện ngăn chặn khẩn cấp.
Mà sở dĩ Viên Trác Nghiên để A Châu và A Phúc phía sau chính là dọn dẹp những rắc rối đó. Nhưng bọn họ thật sự chỉ muốn đi theo ông chủ, một mình ông chủ đi đến chỗ Jayce không phải là quá mạo hiểm rồi ư?
Viên Trác Nghiên vừa cầm tay lái vừa kiểm tra thời gian còn lại.
Ting!
Điện thoại để trên giá đỡ trước mặt đang nhận một tin nhắn mới.
Còn đúng hai phút nữa, anh cũng đã đến trước điểm hẹn rồi. Mở tin nhắn ra xem, cũng đang bước vào trong khách sạn, Viên Trác Nghiên vội xem nội dung tin nhắn.
Là một đoạn video ngắn quay lại hình ảnh Ôn Giai Tuệ đang bị trói trên một chiếc ghế, miệng cô đã bị dán chặt, xung quanh là một khoảng không chỗ sáng chỗ tối.
Đây là chỗ nào chứ? Không phải căn phòng vừa rồi. Chẳng lẽ tên khốn Jayce đó đã dở trò gì rồi sao?
Lại thêm một tin nhắn được gửi qua với nội dung ngắn gọn "đi theo chỉ dẫn trên tường, mày còn một phút".
Đọc xong tin nhắn, Viên Trác Nghiên không chút chần chừ nữa mà làm theo yêu cầu của anh ta ngay.
Trước đây dù đối diện với bất kỳ tình huống nào mà đếm ngược từng giây từng phút như bây giờ cũng không thể làm cho Viên Trác Nghiên mất bình tĩnh và lo lắng được, nhưng lần này thì lại khác, anh rất sợ, sắp không thể giữ vững được bình tĩnh nữa rồi.
Đi theo những dấu mũi tên được vẽ trên tường, anh cố hết sức để đi với tốc độ nhanh nhất.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi!
- Uhmm.....uhmm.....
Anh thấy cô rồi.
Viên Trác Nghiên kích động đang định chạy đến cởi trói cho cô gái của mình. Nhưng đã bị thanh âm cố hét trong cổ họng không thể bật ra thành tiếng của cô cùng những cái lắc đầu không ngừng làm cho bước chân bị khựng lại. Không thể tin nổi là vừa rồi anh đã mất cảnh giác, chỉ nhìn thấy cô thôi liền muốn chạy đến ngay.
Khi dừng bước chân, Viên Trác Nghiên mới nhận ra nơi này là một hầm giữ xe đã bỏ trống, xung quanh đều tối om, thủ hạ của Jayce có thể xông ra bất cứ lúc nào. Nhưng không có nghĩa là anh không tiếp tục tiến tới, chỉ là cảnh giác với xung quanh hơn thôi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh đến rồi.
Ngồi trước mặt Ôn Giai Tuệ, nhìn vết máu chưa khô bên khóe miệng của cô, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đánh đến sưng đỏ, tim anh quặn lại, nhưng trước mắt phải xé băng dính trên miệng cô ra, còn chưa kịp nói lời tiếp theo thì Ôn Giai Tuệ đã hét lớn hết mức có thể.
- Là bẫy đấy! Anh mau chạy đi!!!
Động tác của Viên Trác Nghiên dừng lại vài giây, hơi nhíu mày vì kinh ngạc cũng như đang khó tin. Nhưng còn chưa kịp trả lời lại thì....
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tất cả cửa ra vào tầng hầm đều đã đóng ầm lại trong tích tắc.
Viên Trác Việt cũng không thể tin được mình đã mắc bẫy của Jayce, không biết bọn chúng có bất ngờ xông ra không, nhưng theo như quan sát của anh thì trong đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
- Không sao đâu Tuệ nhi, anh ở đây với em rồi.
Vừa nói xong anh liền đưa tay cởi trói ở chân cho cô.
Ôn Giai Tuệ không thể bình tĩnh như anh được, cô lo đến mức sắp phát điên rồi, bởi vì trước đó Jayce đã nói rõ kế hoạch của anh ta. Cô không thể để Viên Trác Nghiên vì cô mà gặp nguy hiểm được.
- Tại sao anh lại đến hả? Nhanh chạy đi, anh ta sẽ giết anh đấy, làm ơn! Anh đi đi mà, tôi đã nói không cần anh đến rồi! Anh đi đi! Đi đi mà! Cầu xin anh!!!
Biểu hiện của cô như vậy, Viên Trác Nghiên sao có thể không nhận ra được bọn họ đang rơi vào nguy hiểm chứ. Nhưng cô càng ra sức đuổi thì anh càng không thể rời đi được.
- Anh sẽ không đi đâu cả, chúng ta phải cùng đi. Tuệ nhi, em đừng đuổi anh nữa.
Anh đang cởi trói phía sau cho cô thì điện thoại bất chợt đổ chuông. Không do dự mà nhận cuộc gọi ngay, giọng anh lạnh lùng đến không chút hơi ấm.
- Mày lại giở trò gì nữa?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vang của Jayce, cùng giọng điệu châm biếm.
- Tao đã giữ lời hứa để mày được gặp lại người phụ nữ của mày rồi đấy. Nhưng tao không cần lời xin lỗi của mày nữa, bây giờ tao muốn mạng của mày, ra đi thanh thản nhé.
Nói xong, anh ta liền cúp máy ngay.
Chỉ còn tiếng tút tút dài, Viên Trác Nghiên nắm chặt điện thoại rồi tắt đi, cởi nốt sợi dây thừng đang trói tay của Ôn Giai Tuệ.
- Bây giờ thì anh tin rồi đúng không? Viên Trác Nghiên, anh là tên ngốc sao? Tại sao chỉ cần là tôi thì anh giống như kẻ không có não vậy, anh đến đây có khác gì tự tìm cái chết không?
Ôn Giai Tuệ vừa sốt ruột vừa tức giận oán trách, cả quá trình đôi mắt không ngừng nhìn về bốn phía rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt.
Viên Trác Nghiên ném hết mấy sợi dây thừng qua một bên, mặc kệ mấy lời trách mắng của Ôn Giai Tuệ mà đỡ cô đứng lên, cứ như chưa từng nghe thấy gì mà thấp giọng hỏi han.
- Em không sao chứ? Đi được không?
Chính thái độ vẫn bình thản như không của Viên Trác Nghiên khiến Ôn Giai Tuệ càng thêm bực tức, cô cáu gắt.
- Viên Trác Nghiên, anh có thể sẽ chết đấy. Anh không lo một chút nào sao?
Bình luận facebook