Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 121: Em yêu anh.
Ai bảo anh là Viên Trác Nghiên- thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo chứ. Vốn dĩ chuyện sống hay chết đối với anh không hề quan trọng gì nữa, hơn nữa bây giờ anh còn phải bảo vệ người phụ nữ trước mặt này.
- Điều duy nhất khiến anh sợ chính là không thể bảo vệ được em. Cho dù anh có phải dùng tính mạng của mình để đổi lấy an toàn của em thì anh cũng không ngại. Bây giờ cửa cũng khóa rồi, chúng ta cùng tìm đường ra không phải vẫn tốt hơn là anh đi một mình à?
Viên Trác Nghiên vừa nói vừa cởi áo khoác choàng lên người của Ôn Giai Tuệ, vừa vặn che chắn được vùng bụng đã lõa lồ vì chiếc áo sơmi đang mặc đã bị xé rách.
Câu phân tích cuối cùng của anh không phải là không có lí, Ôn Giai Tuệ nghe xong thì cũng bình tĩnh mà suy nghĩ lại, không còn kích động cáu kỉnh như vừa rồi nữa.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Viên Trác Nghiên nhìn cô cười cười như đang trấn an tinh thần của cô vậy. Anh chưa nói gì mà chỉ cầm điện thoại lên gọi cho đám A Châu.
- Các cậu đang ở đâu? Hầm giữ xe tầng c, đến nhanh đi!
Nói xong, anh cũng cúp máy luôn. Vì không biết có còn cái bẫy nào nữa không, nên trước mắt phải tìm đường ra ngoài đã, anh vô cùng tự nhiên kéo tay cô về phía cửa sắt.
Ôn Giai Tuệ để mặc cho anh kéo, rồi đứng bất động phía sau nhìn anh tìm vị trí mở cửa. Cô có rất nhiều câu muốn hỏi anh, cô muốn hỏi anh thời gian qua anh đã sống thế nào, anh sống có tốt không, có hạnh phúc không, và...có còn nhớ cô không. Nhưng tất cả những lời đó lại không cách nào thốt ra được, thay vào đó cô lại hỏi một câu không hề dự tính trước.
- Jayce nói với tôi, anh vì tôi mà cho người cưỡng hiếp Thanh Ngọc, chuyện này là thật sao?
Động tác của Viên Trác Nghiên vẫn liên tục khi nghe cô hỏi về vấn đề đó, giống như đang nghe một chuyện rất bình thường. Anh vừa cậy chân cửa vừa trả lời lại.
- Là thật, em còn muốn nghe thêm gì nữa không?
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ lại cay cay, trước mũi thật mẫn cảm, tựa như chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi thì cô sẽ bật khóc ngay lập tức. Giọng cô nghẹn ngào ngắt quãng.
- Viên Trác Nghiên, có phải, bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần anh không yêu, thì anh có thể ra tay, không thương tiếc không? Tôi có nên coi mình là may mắn không? Bởi vì anh yêu tôi, cho nên anh sẵn sàng làm tổn thương bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần bọn họ đụng đến tôi?
Viên Trác Nghiên nghe hết từng câu từng chữ cô nói, anh cũng không quay đầu nhìn lại, chợt bật cười một tiếng, giọng điệu có phần cô độc.
- Em quan tâm những chuyện này làm gì nữa? Nếu định yêu cầu anh dừng hết tất cả thì không cần đâu, lời anh nói ra từ trước đến giờ không bao giờ rút lại, cho dù em có muốn hay không, anh cũng sẽ bảo vệ em bằng tất cả sức mạnh của anh.
Sau khi nghe xong câu trả lời của anh, Ôn Giai Tuệ không còn hỏi thêm gì nữa, điều chỉnh lại cảm xúc mà ngồi xuống bên cạnh, cùng anh tìm cách mở cửa sắt.
- Viên Trác Nghiên, anh nhìn bên trên xem, đó không phải là khói sao?
Nghe cô gọi, Viên Trác Nghiên cũng ngước mắt nhìn lên lỗ thông gió, một làn khói đen đang thổi vào càng lúc càng dày. Tần sóng não của anh đang dần tăng lên cao, bây giờ thì anh đã hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của Jayce. Anh ta muốn giết anh và Ôn Giai Tuệ bằng cách này, nếu lượng khói cứ tiếp tục thổi vào thì chỉ trong vài phút nữa thôi trong này sẽ không thể hít thở được nữa.
Nhưng khoan đã....
Nhiệt độ đột ngột tăng lên như vậy, nóng hơn cả lửa đang thiêu từ từ. Đây chính là xảy ra hỏa hoạn rồi!
Dưới chân của anh, một chất lỏng bất thường còn có mùi hóa chất nhè nhẹ, nếu không cẩn thận dò xét thì sẽ không phát hiện ra. Đây là dầu hỏa mà, bên trong có dầu hỏa, bên ngoài lửa đang cháy, không lâu nữa nhất định lửa sẽ lan vào đây.
- Tuệ nhi! Đến đây!
Viên Trác Nghiên lùi lại mấy bước, gọi lớn tên của Ôn Giai Tuệ, đồng thời vươn tay kéo cô đến bên cạnh.
Bên ngoài tiếng còi báo động đang réo lên không ngừng, suy đoán của Viên Trác Nghiên đã đúng, khách sạn này đã xảy ra cháy. Từ vị trí này chỉ nghe được tiếng hò hét của những người đang tháo chạy, tiếng còi báo động liên tục. Nhưng chỗ này là hầm giữ xe đã bỏ trống nên chắc chắn sẽ không có đội bảo an đến kiểm tra.
- Đã xảy ra chuyện gì à? Có phải lại có nguy hiểm gì không?
Vẻ mặt Viên Trác Nghiên nghiêm trọng như vậy đã khiến Ôn Giai Tuệ phải lo lắng dò hỏi. Cô cũng đang cảm giác nguy hiểm khác ập đến.
Viên Trác Nghiên ôm chặt cô trong ngực, nghiêm túc dặn dò.
- Bên ngoài đang xảy ra hỏa hoạn, chúng ta phải ra ngoài trước khi đám cháy lan xuống đây. Tuệ nhi, nghe cho kỹ đây, nếu có cơ hội ra ngoài thì em tuyệt đối không được do dự mà đi trước đi. Hiểu không?
Anh nói như vậy là sao chứ?
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Ôn Giai Tuệ không khỏi căng thẳng, kích động hỏi lại ngay.
- Vậy còn anh? Không phải anh vừa nói chúng ta sẽ đi cùng nhau sao?
Viên Trác Nghiên cúi đầu nhìn cô, một tay anh vuốt lại mái tóc bị hai tên kia làm rối, xoa xoa mấy dấu ngón tay trên má của cô, anh cười nhẹ một cái.
- Anh cũng nói rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em đến cùng. Không có thời gian do dự đâu, hứa với anh đi!
Nước mắt trong hốc mắt của Ôn Giai Tuệ đã không thể kìm nén được nữa mà lăn dọc hai bên má, cô vội đưa tay lau đi, kiên quyết phản đối.
- Tôi không muốn. Anh đến đây vì tôi, tôi sẽ không đi một mình đâu.
Nói rồi, cô giãy ra khỏi tay của người đàn ông, ngồi xuống trước cửa mà tiếp tục tìm cách cậy mở từ chân cửa.
Biểu hiện này của cô đã cho thấy rõ ràng quyết định của cô rồi, Viên Trác Nghiên liền đi tới kéo cô đứng lên lần nữa, có chút tức giận mà mắng.
- Nếu em không muốn làm theo lời anh thì ở yên bên cạnh anh đi, đừng chạy lung tung nữa, em tưởng đây là trò đùa sao?
Lửa bên ngoài có lẽ đã cháy gần đến rồi, nhiệt độ cũng đã tăng lên rất nhiều, đứng trong này không khác gì đang đứng trên lò than.
Ôn Giai Tuệ hất mạnh tay ra, nhìn thẳng vào mặt Viên Trác Nghiên mà nói, giọng cô rất cao, dường như đang phát tiết mọi uất ức đã chôn chặt bấy lâu nay.
- Ai mới nghĩ đây là trò đùa chứ? Viên Trác Nghiên, không phải em đã bảo anh đừng đến rồi sao? Anh có biết khoảnh khắc anh chạy đến đây em muốn mình chết như thế nào không? Em thà bị chúng giết chết cũng không muốn anh liều mạng vì em! Tại sao anh lại đến hả? Khó khăn lắm em mới có thể yêu anh, bây giờ anh khiến em lại phải oán hận anh sao?
Cô nói rất nhiều, nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt nhếch nhác, nhưng câu mà Viên Trác Nghiên nghe được hoàn toàn vượt quá suy nghĩ của anh.
Khóe môi anh giật giật, đôi mắt sáng rực, giọng có chút khẩn trương mà hỏi lại.
- Tuệ nhi, em vừa nói gì cơ? Em nói lại được không? Em nói em yêu anh? Tuệ nhi, em vừa nói em yêu anh?
Ôn Giai Tuệ vừa lau nước mắt vừa nhìn anh, càng khóc nhiều hơn. Điều này, cô đã bao nhiêu lần muốn nói với anh, nhưng cô lại không cách nào tha thứ được, không thể quên được những gì anh đã gây ra cho cô. Càng hận thì cô càng không thể quên được anh, cô yêu anh đến mức sắp không nhận ra chính mình nữa.
- Phải, em yêu anh, em dường như phát điên mất, em không biết mình đang làm gì, không biết em là ai nữa, vẫn rất đau, nhưng em không thể nào ngừng yêu anh. Đã rất nhiều lần, em muốn nói với anh những điều này. Em yêu anh.... Nhưng bây giờ em ghét anh rồi, em ghét anh, Viên Trác Nghiên, em ghét anh.
Càng nói về sau cô càng không thể kìm chế được nước mắt đang rơi, òa khóc như một đứa trẻ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Viên Trác Nghiên nhìn thấy Ôn Giai Tuệ khóc mà anh cảm thấy ấm áp và ngọt ngào như vậy. Khóe môi giương lên thành một nụ cười trìu mến, anh tiến lên hai nước, vươn tay ôm chặt cô vào trong ngực, hạnh phúc tràn ngập trong mắt.
- Tuệ nhi, anh thật sự rất vui, cảm ơn em, cảm ơn nhiều lắm, Tuệ nhi của anh.
Gương mặt đẫm nước mắt của Ôn Giai Tuệ chôn trong ngực của người đàn ông, cô vừa khóc vừa đánh liên tục vào tấm lưng vững chắc của người đàn ông.
- Em ghét anh rồi, em ghét anh, Viên Trác Nghiên, tại sao anh lại đến đây? Tại sao anh lại đến? Tại sao lại anh lại đến chứ?
Anh ôm cô không quá lâu thì từ từ buông lỏng ra, hai tay áp vào hai bên má của cô, vừa giúp cô lau nước mắt vừa kiểm tra vết thương trên mặt của cô.
- Còn đau không?
Ôn Giai Tuệ nước mắt lưng tròng nhìn anh, dứt khoát lắc đầu, mếu máo trả lời.
- Không đau nữa....Trác Nghiên, em xin lỗi, là em đã liên lụy đến anh.
Viên Trác Nghiên vô cùng nhẫn nại lau hết từng giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn xuống gò má cho cô.
- Đồ ngốc, nếu anh không đến thì em có thể một mình thoát được sao? Ngoài anh ra thì em nghĩ còn ai đủ khả năng và sẵn sàng bảo vệ em chứ?
Bùm!
Một âm thanh lớn vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh trong này.
Đúng là dầu hỏa rồi.
Lửa đã lan vào trong từ cánh cửa phía sau bọn họ. Cả hai đều kinh ngạc nhìn chỗ cánh cửa sắt, lối thoát thứ hai đang bị một đám cháy bao vây.
- Trác Nghiên, chúng ta phải làm sao đây?
Hai tay Ôn Giai Tuệ đang run rẩy níu chặt vạt áo của người đàn ông, ép mình không được sợ hãi.
Nhưng Viên Trác Nghiên biết rõ cô đang sợ như thế nào, vì vậy mà anh càng ôm chặt cô hơn nữa.
- Tuệ nhi, đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu.
Anh cúi đầu nhìn kỹ gương mặt cô lần nữa, áp môi của mình lên môi đỏ mỏng của cô, hôn mãnh liệt và say đắm, dù biết rõ phía sau là đám cháy đang lớn dần, nhưng có thể, đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của hai người....
- Tuệ nhi, anh yêu em.
Sao Ôn Giai Tuệ lại có cảm giác anh sắp đưa ra một quyết định khiến cô không thể nào thở nổi vậy chứ? Cảm giác sợ hãi mơ hồ đang len lỏi trong lòng cô.
- Trác Nghiên, chúng ta phải cùng ra ngoài, được không?
Viên Trác Nghiên không trả lời cô, chỉ kéo cô đến gần mà đặt một nụ hôn thật sâu lên trán của cô.
Bùm!
Tiếng nổ lớn vang lên, đám cháy đã lan dần đến. Những ván gỗ xếp trên cao, còn những thanh sắt để thi công đang tồn kho chất đầy phía trên, được đỡ lại duy nhất bằng một cái thang leo vì sức tác động của đợt nổ vừa rồi mà đang rung rinh, hai ván gỗ đầu tiên rơi xuống.
- Tuệ nhi, cẩn thận.
Bụp!
Viên Trác Nghiên vừa kịp ôm lấy Ôn Giai Tuệ xoay người né sang một bên trước khi hai ván gỗ kia rơi trúng bọn họ.
Không gian của hai người còn rất ít, dần dần phải lùi vào giữ, lại chính là bên dưới những vật liệu gây sát thương kia, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ôn Giai Tuệ không dám nhìn xung quanh nữa, cô ôm chặt người đàn ông, mặt chôn chặt trong ngực anh. Mặc dù đang rất sợ nhưng cô cũng không hét lên dù chỉ một tiếng, hay khóc lóc trong hoảng sợ.
- Tuệ nhi, không sao chứ?
Nghe giọng trên đỉnh đầu truyền đến, cô mạnh mẽ lắc đầu để anh có thể yên tâm.
Lối thoát duy nhất của bọn họ chỉ còn cánh cửa thứ ba, lửa chỉ cháy được một ít, nhưng để đi được đến đó thì phải tránh được đám cháy trước mặt này, cũng không chắc chắn là sẽ mở được cửa không.
Rầm!
Một lần nữa từng vật liệu rơi xuống liên tục, bốn phía đều là lửa vây quanh..
- Tuệ nhi, ôm chặt anh!!! Uhm!
- Trác Nghiên!!!!
Anh ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, dùng lưng che chắn từng vật rơi xuống, những cái va đập vào đến tận xương cốt khiến anh cắn chặt răng để chống đỡ.
Ôn Giai Tuệ trong ngực anh đang không ngừng lắc đầu phản đối, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
- Trác Nghiên, anh ngốc à? Mau né ra đi!
Mặc cho sau lưng liên tục phải hứng chịu những cú va đập như vũ bão, Viên Trác Nghiên vẫn dịu dàng nhìn cô, cẩn thận lau từng giọt nước mắt cho cô.
- Không phải anh đã nói em không được khóc nữa sao? Đừng khóc, anh không muốn nhìn thấy em khóc.
Ôn Giai Tuệ khóc như mưa, vừa lắc đầu không ngừng vừa cố tìm hy vọng ở xung quanh.
- Anh bỏ em ra đi, chúng ta có thể cùng đi mà. Anh ôm chặt em như vậy sẽ chết đấy, đồ ngốc!
Sau một lúc, đã không còn gì rơi xuống nữa, hai người vẫn ôm chặt nhau trong đám cháy, chỗ này hình như không đủ dầu hỏa nên lửa đến đây cũng không lan thêm, nhờ vậy mà tạm thời an toàn.
- Trác Nghiên, bọn họ chưa làm gì em cả, anh tin không?
- Anh tin!
Viên Trác Nghiên trả lời không chút do dự, anh ôm chặt cô như đang bảo vệ một bảo vật trân quý nhất. Sợ rằng chỉ cần buông tay thì cô sẽ mãi mãi biến mất.
- Nếu em nói, bọn họ đã xâm hại em, anh có tin không? Anh còn cần em chứ?
- Anh tin. Chỉ cần là em nói, anh đều sẽ tin. Anh vẫn cần em, chỉ cần là em.
Anh vừa xoa đầu cô gái đang run rẩy vừa trả lời vô cùng bình thản nhưng nghiêm túc vô cùng.
Ôn Giai Tuệ từ trong ngực anh thò đầu lên, nhìn kỹ mặt anh, cô chậm rãi đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng của anh. Cô biết anh đã bị chấn thương do những trận va đập vừa rồi, nhưng cô vẫn không muốn làm anh phải lo lắng hơn, cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, nghẹn ngào cất giọng.
- Trác Nghiên, sau khi rời khỏi được chỗ này, chúng ta hãy kết hôn nhé? Em muốn được gả cho anh.
Viên Trác Nghiên nén đau đớn trong người, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt trùi mến, sủng nịch nhìn cô, còn tâm tư để trêu đùa nữa.
- Tuệ nhi, em như vậy chính là đang cầu hôn anh sao?
Ôn Giai Tuệ nuốt nước mắt gật đầu dứt khoát, còn bổ sung thêm.
- Đúng vậy, em đang cầu hôn anh đấy. Anh có muốn hay không?
Nếu cứ như vậy mà chết đi không phải sẽ tiếc nuối đến kiếp sau sao? Viên Trác Nghiên nhất định không thể từ bỏ được, đây là điều mà anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cô nói muốn gả cho anh!
Đám A Châu sao bây giờ còn chưa lết xác đến chứ?
Anh ôm lấy Ôn Giai Tuệ lần nữa, môi kề bên tai cô thì thầm, cũng chính là lời hứa của cả hai.
- Được, chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây và kết hôn, em không được nuốt lời đâu đấy.
Nói xong, anh cũng buông tay ra, nén đau mà kéo cô đứng lên, nhìn cô một cách chắc chắn.
- Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài.
Thật sự căn bản không còn đường đi ra đến cửa nữa, nhưng Viên Trác Nghiên không thể cứ ngồi đợi được, không biết chừng trước khi mấy tên thủ hạ của mình chạy đến thì anh cũng nguy rồi.
Anh khom người bế Ôn Giai Tuệ lên, chuẩn bị đưa cô cùng thoát ra khỏi vòng vây này.
Cót két!
Ầm!
- A!!! Trác Nghiên!!!
Rầm!
- Không!!!
Trước khi cái thang sắt ngã xuống, Viên Trác Nghiên đã nhanh tay ném Ôn Giai Tuệ về phía cánh cửa còn lại.
Trong tiếng la hét thất thanh của cô, anh bị cái thang kia đè xuống người, đồng thời cũng ngăn luôn lối ra duy nhất.
Ôn Giai Tuệ tạm thời ở trong vị trí an toàn, cô bò dậy, dùng hết sức để lết về phía anh. Nhưng lửa quá lớn, cô không thể nào nhìn thấy anh.
Không!
Bây giờ không phải lúc để cô đau lòng, phải nhanh chóng tìm được lối ra, như vậy mới cứu được anh.
Nghĩ rồi, cô đổi hướng ngay, bước qua từng ngọn lửa nhỏ, khói xông vào mũi khiến cô ho sặc sụa nhưng vẫn không hề hấn gì. Cô đã tới trước cửa, cũng như cánh cửa vừa rồi, không có chỗ để mở. Nhìn toàn bộ cánh cửa này, cô đã phát hiện ra một cái chốt ở trên cao, với chiều cao của cô thì không thể chạm đến đó.
Xung quanh cô chỉ có một chiếc áo khoác của Viên Trác Nghiên và một cái cửa thông gió, nếu có thể dùng cửa thông gió để làm điểm tựa thì cô có thể chạm vào được cái chốt kia.
- Điều duy nhất khiến anh sợ chính là không thể bảo vệ được em. Cho dù anh có phải dùng tính mạng của mình để đổi lấy an toàn của em thì anh cũng không ngại. Bây giờ cửa cũng khóa rồi, chúng ta cùng tìm đường ra không phải vẫn tốt hơn là anh đi một mình à?
Viên Trác Nghiên vừa nói vừa cởi áo khoác choàng lên người của Ôn Giai Tuệ, vừa vặn che chắn được vùng bụng đã lõa lồ vì chiếc áo sơmi đang mặc đã bị xé rách.
Câu phân tích cuối cùng của anh không phải là không có lí, Ôn Giai Tuệ nghe xong thì cũng bình tĩnh mà suy nghĩ lại, không còn kích động cáu kỉnh như vừa rồi nữa.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Viên Trác Nghiên nhìn cô cười cười như đang trấn an tinh thần của cô vậy. Anh chưa nói gì mà chỉ cầm điện thoại lên gọi cho đám A Châu.
- Các cậu đang ở đâu? Hầm giữ xe tầng c, đến nhanh đi!
Nói xong, anh cũng cúp máy luôn. Vì không biết có còn cái bẫy nào nữa không, nên trước mắt phải tìm đường ra ngoài đã, anh vô cùng tự nhiên kéo tay cô về phía cửa sắt.
Ôn Giai Tuệ để mặc cho anh kéo, rồi đứng bất động phía sau nhìn anh tìm vị trí mở cửa. Cô có rất nhiều câu muốn hỏi anh, cô muốn hỏi anh thời gian qua anh đã sống thế nào, anh sống có tốt không, có hạnh phúc không, và...có còn nhớ cô không. Nhưng tất cả những lời đó lại không cách nào thốt ra được, thay vào đó cô lại hỏi một câu không hề dự tính trước.
- Jayce nói với tôi, anh vì tôi mà cho người cưỡng hiếp Thanh Ngọc, chuyện này là thật sao?
Động tác của Viên Trác Nghiên vẫn liên tục khi nghe cô hỏi về vấn đề đó, giống như đang nghe một chuyện rất bình thường. Anh vừa cậy chân cửa vừa trả lời lại.
- Là thật, em còn muốn nghe thêm gì nữa không?
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ lại cay cay, trước mũi thật mẫn cảm, tựa như chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi thì cô sẽ bật khóc ngay lập tức. Giọng cô nghẹn ngào ngắt quãng.
- Viên Trác Nghiên, có phải, bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần anh không yêu, thì anh có thể ra tay, không thương tiếc không? Tôi có nên coi mình là may mắn không? Bởi vì anh yêu tôi, cho nên anh sẵn sàng làm tổn thương bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần bọn họ đụng đến tôi?
Viên Trác Nghiên nghe hết từng câu từng chữ cô nói, anh cũng không quay đầu nhìn lại, chợt bật cười một tiếng, giọng điệu có phần cô độc.
- Em quan tâm những chuyện này làm gì nữa? Nếu định yêu cầu anh dừng hết tất cả thì không cần đâu, lời anh nói ra từ trước đến giờ không bao giờ rút lại, cho dù em có muốn hay không, anh cũng sẽ bảo vệ em bằng tất cả sức mạnh của anh.
Sau khi nghe xong câu trả lời của anh, Ôn Giai Tuệ không còn hỏi thêm gì nữa, điều chỉnh lại cảm xúc mà ngồi xuống bên cạnh, cùng anh tìm cách mở cửa sắt.
- Viên Trác Nghiên, anh nhìn bên trên xem, đó không phải là khói sao?
Nghe cô gọi, Viên Trác Nghiên cũng ngước mắt nhìn lên lỗ thông gió, một làn khói đen đang thổi vào càng lúc càng dày. Tần sóng não của anh đang dần tăng lên cao, bây giờ thì anh đã hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của Jayce. Anh ta muốn giết anh và Ôn Giai Tuệ bằng cách này, nếu lượng khói cứ tiếp tục thổi vào thì chỉ trong vài phút nữa thôi trong này sẽ không thể hít thở được nữa.
Nhưng khoan đã....
Nhiệt độ đột ngột tăng lên như vậy, nóng hơn cả lửa đang thiêu từ từ. Đây chính là xảy ra hỏa hoạn rồi!
Dưới chân của anh, một chất lỏng bất thường còn có mùi hóa chất nhè nhẹ, nếu không cẩn thận dò xét thì sẽ không phát hiện ra. Đây là dầu hỏa mà, bên trong có dầu hỏa, bên ngoài lửa đang cháy, không lâu nữa nhất định lửa sẽ lan vào đây.
- Tuệ nhi! Đến đây!
Viên Trác Nghiên lùi lại mấy bước, gọi lớn tên của Ôn Giai Tuệ, đồng thời vươn tay kéo cô đến bên cạnh.
Bên ngoài tiếng còi báo động đang réo lên không ngừng, suy đoán của Viên Trác Nghiên đã đúng, khách sạn này đã xảy ra cháy. Từ vị trí này chỉ nghe được tiếng hò hét của những người đang tháo chạy, tiếng còi báo động liên tục. Nhưng chỗ này là hầm giữ xe đã bỏ trống nên chắc chắn sẽ không có đội bảo an đến kiểm tra.
- Đã xảy ra chuyện gì à? Có phải lại có nguy hiểm gì không?
Vẻ mặt Viên Trác Nghiên nghiêm trọng như vậy đã khiến Ôn Giai Tuệ phải lo lắng dò hỏi. Cô cũng đang cảm giác nguy hiểm khác ập đến.
Viên Trác Nghiên ôm chặt cô trong ngực, nghiêm túc dặn dò.
- Bên ngoài đang xảy ra hỏa hoạn, chúng ta phải ra ngoài trước khi đám cháy lan xuống đây. Tuệ nhi, nghe cho kỹ đây, nếu có cơ hội ra ngoài thì em tuyệt đối không được do dự mà đi trước đi. Hiểu không?
Anh nói như vậy là sao chứ?
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Ôn Giai Tuệ không khỏi căng thẳng, kích động hỏi lại ngay.
- Vậy còn anh? Không phải anh vừa nói chúng ta sẽ đi cùng nhau sao?
Viên Trác Nghiên cúi đầu nhìn cô, một tay anh vuốt lại mái tóc bị hai tên kia làm rối, xoa xoa mấy dấu ngón tay trên má của cô, anh cười nhẹ một cái.
- Anh cũng nói rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em đến cùng. Không có thời gian do dự đâu, hứa với anh đi!
Nước mắt trong hốc mắt của Ôn Giai Tuệ đã không thể kìm nén được nữa mà lăn dọc hai bên má, cô vội đưa tay lau đi, kiên quyết phản đối.
- Tôi không muốn. Anh đến đây vì tôi, tôi sẽ không đi một mình đâu.
Nói rồi, cô giãy ra khỏi tay của người đàn ông, ngồi xuống trước cửa mà tiếp tục tìm cách cậy mở từ chân cửa.
Biểu hiện này của cô đã cho thấy rõ ràng quyết định của cô rồi, Viên Trác Nghiên liền đi tới kéo cô đứng lên lần nữa, có chút tức giận mà mắng.
- Nếu em không muốn làm theo lời anh thì ở yên bên cạnh anh đi, đừng chạy lung tung nữa, em tưởng đây là trò đùa sao?
Lửa bên ngoài có lẽ đã cháy gần đến rồi, nhiệt độ cũng đã tăng lên rất nhiều, đứng trong này không khác gì đang đứng trên lò than.
Ôn Giai Tuệ hất mạnh tay ra, nhìn thẳng vào mặt Viên Trác Nghiên mà nói, giọng cô rất cao, dường như đang phát tiết mọi uất ức đã chôn chặt bấy lâu nay.
- Ai mới nghĩ đây là trò đùa chứ? Viên Trác Nghiên, không phải em đã bảo anh đừng đến rồi sao? Anh có biết khoảnh khắc anh chạy đến đây em muốn mình chết như thế nào không? Em thà bị chúng giết chết cũng không muốn anh liều mạng vì em! Tại sao anh lại đến hả? Khó khăn lắm em mới có thể yêu anh, bây giờ anh khiến em lại phải oán hận anh sao?
Cô nói rất nhiều, nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt nhếch nhác, nhưng câu mà Viên Trác Nghiên nghe được hoàn toàn vượt quá suy nghĩ của anh.
Khóe môi anh giật giật, đôi mắt sáng rực, giọng có chút khẩn trương mà hỏi lại.
- Tuệ nhi, em vừa nói gì cơ? Em nói lại được không? Em nói em yêu anh? Tuệ nhi, em vừa nói em yêu anh?
Ôn Giai Tuệ vừa lau nước mắt vừa nhìn anh, càng khóc nhiều hơn. Điều này, cô đã bao nhiêu lần muốn nói với anh, nhưng cô lại không cách nào tha thứ được, không thể quên được những gì anh đã gây ra cho cô. Càng hận thì cô càng không thể quên được anh, cô yêu anh đến mức sắp không nhận ra chính mình nữa.
- Phải, em yêu anh, em dường như phát điên mất, em không biết mình đang làm gì, không biết em là ai nữa, vẫn rất đau, nhưng em không thể nào ngừng yêu anh. Đã rất nhiều lần, em muốn nói với anh những điều này. Em yêu anh.... Nhưng bây giờ em ghét anh rồi, em ghét anh, Viên Trác Nghiên, em ghét anh.
Càng nói về sau cô càng không thể kìm chế được nước mắt đang rơi, òa khóc như một đứa trẻ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Viên Trác Nghiên nhìn thấy Ôn Giai Tuệ khóc mà anh cảm thấy ấm áp và ngọt ngào như vậy. Khóe môi giương lên thành một nụ cười trìu mến, anh tiến lên hai nước, vươn tay ôm chặt cô vào trong ngực, hạnh phúc tràn ngập trong mắt.
- Tuệ nhi, anh thật sự rất vui, cảm ơn em, cảm ơn nhiều lắm, Tuệ nhi của anh.
Gương mặt đẫm nước mắt của Ôn Giai Tuệ chôn trong ngực của người đàn ông, cô vừa khóc vừa đánh liên tục vào tấm lưng vững chắc của người đàn ông.
- Em ghét anh rồi, em ghét anh, Viên Trác Nghiên, tại sao anh lại đến đây? Tại sao anh lại đến? Tại sao lại anh lại đến chứ?
Anh ôm cô không quá lâu thì từ từ buông lỏng ra, hai tay áp vào hai bên má của cô, vừa giúp cô lau nước mắt vừa kiểm tra vết thương trên mặt của cô.
- Còn đau không?
Ôn Giai Tuệ nước mắt lưng tròng nhìn anh, dứt khoát lắc đầu, mếu máo trả lời.
- Không đau nữa....Trác Nghiên, em xin lỗi, là em đã liên lụy đến anh.
Viên Trác Nghiên vô cùng nhẫn nại lau hết từng giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn xuống gò má cho cô.
- Đồ ngốc, nếu anh không đến thì em có thể một mình thoát được sao? Ngoài anh ra thì em nghĩ còn ai đủ khả năng và sẵn sàng bảo vệ em chứ?
Bùm!
Một âm thanh lớn vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh trong này.
Đúng là dầu hỏa rồi.
Lửa đã lan vào trong từ cánh cửa phía sau bọn họ. Cả hai đều kinh ngạc nhìn chỗ cánh cửa sắt, lối thoát thứ hai đang bị một đám cháy bao vây.
- Trác Nghiên, chúng ta phải làm sao đây?
Hai tay Ôn Giai Tuệ đang run rẩy níu chặt vạt áo của người đàn ông, ép mình không được sợ hãi.
Nhưng Viên Trác Nghiên biết rõ cô đang sợ như thế nào, vì vậy mà anh càng ôm chặt cô hơn nữa.
- Tuệ nhi, đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu.
Anh cúi đầu nhìn kỹ gương mặt cô lần nữa, áp môi của mình lên môi đỏ mỏng của cô, hôn mãnh liệt và say đắm, dù biết rõ phía sau là đám cháy đang lớn dần, nhưng có thể, đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của hai người....
- Tuệ nhi, anh yêu em.
Sao Ôn Giai Tuệ lại có cảm giác anh sắp đưa ra một quyết định khiến cô không thể nào thở nổi vậy chứ? Cảm giác sợ hãi mơ hồ đang len lỏi trong lòng cô.
- Trác Nghiên, chúng ta phải cùng ra ngoài, được không?
Viên Trác Nghiên không trả lời cô, chỉ kéo cô đến gần mà đặt một nụ hôn thật sâu lên trán của cô.
Bùm!
Tiếng nổ lớn vang lên, đám cháy đã lan dần đến. Những ván gỗ xếp trên cao, còn những thanh sắt để thi công đang tồn kho chất đầy phía trên, được đỡ lại duy nhất bằng một cái thang leo vì sức tác động của đợt nổ vừa rồi mà đang rung rinh, hai ván gỗ đầu tiên rơi xuống.
- Tuệ nhi, cẩn thận.
Bụp!
Viên Trác Nghiên vừa kịp ôm lấy Ôn Giai Tuệ xoay người né sang một bên trước khi hai ván gỗ kia rơi trúng bọn họ.
Không gian của hai người còn rất ít, dần dần phải lùi vào giữ, lại chính là bên dưới những vật liệu gây sát thương kia, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ôn Giai Tuệ không dám nhìn xung quanh nữa, cô ôm chặt người đàn ông, mặt chôn chặt trong ngực anh. Mặc dù đang rất sợ nhưng cô cũng không hét lên dù chỉ một tiếng, hay khóc lóc trong hoảng sợ.
- Tuệ nhi, không sao chứ?
Nghe giọng trên đỉnh đầu truyền đến, cô mạnh mẽ lắc đầu để anh có thể yên tâm.
Lối thoát duy nhất của bọn họ chỉ còn cánh cửa thứ ba, lửa chỉ cháy được một ít, nhưng để đi được đến đó thì phải tránh được đám cháy trước mặt này, cũng không chắc chắn là sẽ mở được cửa không.
Rầm!
Một lần nữa từng vật liệu rơi xuống liên tục, bốn phía đều là lửa vây quanh..
- Tuệ nhi, ôm chặt anh!!! Uhm!
- Trác Nghiên!!!!
Anh ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, dùng lưng che chắn từng vật rơi xuống, những cái va đập vào đến tận xương cốt khiến anh cắn chặt răng để chống đỡ.
Ôn Giai Tuệ trong ngực anh đang không ngừng lắc đầu phản đối, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
- Trác Nghiên, anh ngốc à? Mau né ra đi!
Mặc cho sau lưng liên tục phải hứng chịu những cú va đập như vũ bão, Viên Trác Nghiên vẫn dịu dàng nhìn cô, cẩn thận lau từng giọt nước mắt cho cô.
- Không phải anh đã nói em không được khóc nữa sao? Đừng khóc, anh không muốn nhìn thấy em khóc.
Ôn Giai Tuệ khóc như mưa, vừa lắc đầu không ngừng vừa cố tìm hy vọng ở xung quanh.
- Anh bỏ em ra đi, chúng ta có thể cùng đi mà. Anh ôm chặt em như vậy sẽ chết đấy, đồ ngốc!
Sau một lúc, đã không còn gì rơi xuống nữa, hai người vẫn ôm chặt nhau trong đám cháy, chỗ này hình như không đủ dầu hỏa nên lửa đến đây cũng không lan thêm, nhờ vậy mà tạm thời an toàn.
- Trác Nghiên, bọn họ chưa làm gì em cả, anh tin không?
- Anh tin!
Viên Trác Nghiên trả lời không chút do dự, anh ôm chặt cô như đang bảo vệ một bảo vật trân quý nhất. Sợ rằng chỉ cần buông tay thì cô sẽ mãi mãi biến mất.
- Nếu em nói, bọn họ đã xâm hại em, anh có tin không? Anh còn cần em chứ?
- Anh tin. Chỉ cần là em nói, anh đều sẽ tin. Anh vẫn cần em, chỉ cần là em.
Anh vừa xoa đầu cô gái đang run rẩy vừa trả lời vô cùng bình thản nhưng nghiêm túc vô cùng.
Ôn Giai Tuệ từ trong ngực anh thò đầu lên, nhìn kỹ mặt anh, cô chậm rãi đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng của anh. Cô biết anh đã bị chấn thương do những trận va đập vừa rồi, nhưng cô vẫn không muốn làm anh phải lo lắng hơn, cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, nghẹn ngào cất giọng.
- Trác Nghiên, sau khi rời khỏi được chỗ này, chúng ta hãy kết hôn nhé? Em muốn được gả cho anh.
Viên Trác Nghiên nén đau đớn trong người, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt trùi mến, sủng nịch nhìn cô, còn tâm tư để trêu đùa nữa.
- Tuệ nhi, em như vậy chính là đang cầu hôn anh sao?
Ôn Giai Tuệ nuốt nước mắt gật đầu dứt khoát, còn bổ sung thêm.
- Đúng vậy, em đang cầu hôn anh đấy. Anh có muốn hay không?
Nếu cứ như vậy mà chết đi không phải sẽ tiếc nuối đến kiếp sau sao? Viên Trác Nghiên nhất định không thể từ bỏ được, đây là điều mà anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cô nói muốn gả cho anh!
Đám A Châu sao bây giờ còn chưa lết xác đến chứ?
Anh ôm lấy Ôn Giai Tuệ lần nữa, môi kề bên tai cô thì thầm, cũng chính là lời hứa của cả hai.
- Được, chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây và kết hôn, em không được nuốt lời đâu đấy.
Nói xong, anh cũng buông tay ra, nén đau mà kéo cô đứng lên, nhìn cô một cách chắc chắn.
- Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài.
Thật sự căn bản không còn đường đi ra đến cửa nữa, nhưng Viên Trác Nghiên không thể cứ ngồi đợi được, không biết chừng trước khi mấy tên thủ hạ của mình chạy đến thì anh cũng nguy rồi.
Anh khom người bế Ôn Giai Tuệ lên, chuẩn bị đưa cô cùng thoát ra khỏi vòng vây này.
Cót két!
Ầm!
- A!!! Trác Nghiên!!!
Rầm!
- Không!!!
Trước khi cái thang sắt ngã xuống, Viên Trác Nghiên đã nhanh tay ném Ôn Giai Tuệ về phía cánh cửa còn lại.
Trong tiếng la hét thất thanh của cô, anh bị cái thang kia đè xuống người, đồng thời cũng ngăn luôn lối ra duy nhất.
Ôn Giai Tuệ tạm thời ở trong vị trí an toàn, cô bò dậy, dùng hết sức để lết về phía anh. Nhưng lửa quá lớn, cô không thể nào nhìn thấy anh.
Không!
Bây giờ không phải lúc để cô đau lòng, phải nhanh chóng tìm được lối ra, như vậy mới cứu được anh.
Nghĩ rồi, cô đổi hướng ngay, bước qua từng ngọn lửa nhỏ, khói xông vào mũi khiến cô ho sặc sụa nhưng vẫn không hề hấn gì. Cô đã tới trước cửa, cũng như cánh cửa vừa rồi, không có chỗ để mở. Nhìn toàn bộ cánh cửa này, cô đã phát hiện ra một cái chốt ở trên cao, với chiều cao của cô thì không thể chạm đến đó.
Xung quanh cô chỉ có một chiếc áo khoác của Viên Trác Nghiên và một cái cửa thông gió, nếu có thể dùng cửa thông gió để làm điểm tựa thì cô có thể chạm vào được cái chốt kia.
Bình luận facebook