Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 125: Sống hoặc chết.
Ngồi bên cạnh giường, Ôn Giai Tuệ nặng nề thở ra một hơi, cô lại cầm tay Viên Trác Nghiên lên, áp vào mặt của mình, một tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc của anh.
Đã hơn một tuần rồi, anh vẫn nằm như vậy, mỗi đêm Ôn Giai Tuệ nằm bên cạnh anh đều không thể nào yên giấc được, nửa đêm cô lại giật mình bừng tỉnh trong ác mộng.
Không biết bản thân khi nào sẽ phát điên, giá như khi mở mắt ra, cô được nhìn thấy anh đã tỉnh rồi.
- Trác Nghiên, em thật đang rất sợ. Đối đầu trực diện với một ông trùm của tổ chức sát thủ, sao em có thể bình thản như không có chuyện gì được chứ.
Cô vừa cầm tay anh dán chặt vào một bên má của mình vừa thì thầm. Từ sáng sớm nay cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến bay sau hai tiếng nữa. Không biết kết quả sẽ như thế nào, cũng không biết phải mất bao lâu....
- Nhưng bây giờ em buộc phải mạnh mẽ, em nhất định sẽ bảo vệ anh. Bất cứ điều gì anh cũng làm cho em, anh luôn xuất hiện những lúc em gặp nguy hiểm, luôn chống đỡ tất cả cho em, vì để bảo vệ em mà anh đã phong cho em cái danh chủ mẫu này. Cho nên, em không thể để lựa chọn của anh là vô nghĩa, em sẽ làm việc mà một chủ mẫu thật sự nên làm.
Thỉnh thoảng cô lại di chuyển tay nắm tay của anh, nghiêng mặt cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn.
- Anh hãy cầu nguyện cho em giành được phần thắng nhé? Thật sự, em chỉ muốn được anh ôm một cái để tiếp thêm sức mạnh. Nhưng em biết bây giờ là không thể....
Cô sợ mình sẽ lại khóc, sẽ lại yếu đuối trước khi rơi đi nên liền đưa tay đè chặt khóe mắt trước khi rơi lệ.
- Chủ mẫu!
A Châu cẩn thận bước vào phòng bệnh, cung kính cúi chào trước Viên Trác Nghiên đang nằm trên giường và Ôn Giai Tuệ đang ngồi bên cạnh. Chào xong, anh ta mới nhắc lịch với cô.
- Chủ mẫu, đến giờ chúng ta phải đi rồi!
Ôn Giai Tuệ gật đầu một cái, cẩn thận đặt tay của Viên Trác Nghiên lại trên bụng của anh, kéo chăn đắp lại cho anh. Trước khi đứng lên còn cúi đầu xuống hôn lên môi mỏng của người đàn ông.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, lấy lại tinh thần rồi mới trả lời.
- Được rồi. Đi thôi!
A Châu cúi đầu đợi cô đi ra trước, sau đó là cúi chào ông chủ trên giường bệnh.
Hai người vừa đi ra đến cửa thì Tần Mộc Du cũng vừa tới. Ôn Giai Tuệ đã thông báo trước với bà về việc cô tạm thời phải rời khỏi Thượng Hải mấy ngày và giao việc chăm sóc Viên Trác Nghiên lại cho bà.
Ba người chạm mặt nhau, Ôn Giai Tuệ và A Châu đều cúi chào.
- Giai Tuệ, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?
Ngồi trong quán cafe nhỏ của bệnh viện, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa hiểu lí do gì mà Tần Mộc Du lại muốn gặp riêng cô như vậy.
- Cô đến Las Vegas là để giải quyết công việc của Trác Nghiên ở đó. Quyết định hỏi cô điều này thì một người làm mẹ như ta quả thật có chút xấu hổ, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tôi biết.
Thanh âm của Tần Mộc Du vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt bà kiên định nhìn thẳng vào người phụ nữ đang ngồi trước mặt này.
Nắm chặt cốc cafe trên bàn, vừa nghe thôi là Ôn Giai Tuệ đã đủ hiểu sắp phải đối diện với một vấn đề mà cô luôn muốn che giấu bà.
- Phu nhân, không biết bà muốn muốn hỏi chuyện gì.
Tần Mộc Du vừa uống xong một ngụm cafe. Bà đặt tách trở lại bàn rồi nói thẳng mục đích của mình.
- Trác Nghiên thật sự làm gì ở Las Vegas, có phải nó che giấu một thân phận khác không. Hy vọng cô có thể cho ta biết điều này, ta là mẹ của nó nhưng lại không biết rốt cuộc con trai mình đã lớn lên như thế nào ở một nơi xa lạ kia.
Có lẽ chính câu nói mấy ngày trước của A Phong đã thực sự gợi lên trong lòng Tần Mộc Du một chuỗi nghi vấn. Không phải là bà chưa từng tò mò, chỉ là vẫn nghĩ Viên Trác Nghiên ở Las Vegas làm việc của Viên Thành nên mới nhắm mắt làm ngơ như vậy. Nhưng càng nghĩ thì bà không thể không nghi ngờ. Năm xưa, khi Viên lão gia đưa con trai đến Las Vegas, mỗi năm anh về nhà thì tính cách cũng trầm đi dần, không biết là chuyện gì đã xảy ra với con trai nữa.
Quả nhiên không sai!
Ôn Giai Tuệ đã đoán đúng vấn đề mà bà muốn đề cập. Chuyện Viên Trác Nghiên che giấu thân phận với Viên gia, bao gồm cả mẹ anh, cô không biết lí do thực sự của anh là gì, nếu cô tiết lộ thì có ảnh hưởng gì đến anh không. Cho nên cô vẫn luôn giữ chặt bí mật này trước tất cả những người xung quanh, anh không muốn tiết lộ thì cô cũng không thể nói ra được.
- Phu nhân, chuyện này liên quan đến quyết định của Trác Nghiên, tôi không thể thay anh ấy trả lời bà được. Nếu bà muốn biết thì tôi nghĩ bà hãy đợi sau khi anh ấy tỉnh lại, bà trực tiếp hỏi anh ấy thì hơn.
Câu trả lời của cô đương nhiên khiến Tần Mộc Du không hài lòng rồi. Bà thở dài một tiếng, giọng có phần khó chịu.
- Tôi là mẹ ruột của Trác Nghiên đấy. Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện bất lợi với con trai mình sao?
Ôn Giai Tuệ vừa đẩy ghế đứng lên và đang định rời đi thì nghe được câu này của bà, bước chân của cô cũng buộc khựng lại. Cô chậm rãi quay đầu nhìn bà, nhất thời không không biết nên trả lời như thế nào nữa.
- Phu nhân, tôi làm vậy cũng vì tôn trọng quyết định của Trác Nghiên. Không thể nói rõ với bà, nhưng tôi có thể nói một điều, thân phận của anh ấy ở Las Vegas đối với Viên gia và cả Viên Thành đều là có lợi, anh ấy là chỗ dựa chắc chắn của tất cả chúng ta. Cho nên phu nhân không cần lo lắng việc có xảy ra xung đột hay không nữa.
Đó là tất cả những gì mà cô có thể nói tại thời điểm hiện giờ. Nói xong, cô cũng vừa vặn đến giờ khởi hành rồi, lịch sự cúi chào Tần Mộc Du trước khi rời đi.
...................
Las Vegas.
Chuyên cơ vừa đáp xuống thung lũng Wolfgang, xe đã chuẩn bị sẵn để đón Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu!
Mặc dù cả đám thủ hạ đứng nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng dài hai bên đều cung kính cúi đầu chào đồng loạt như vậy, nhưng Ôn Giai Tuệ biết rõ bọn họ thật sự chưa nể phục vị trí này của cô. Mà chuyện bày cứ mãi kéo dài thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến lòng tôn kính của bọn họ đối với Viên Trác Nghiên. Cô đưa ra quyết định này thứ nhất là muốn cùng Viên Trác Nghiên gánh vác một phần công việc, thứ hai cũng là muốn chứng minh cho cả tổ chức thấy Viên Trác Nghiên không phải lú lẫn khi phong cho cô vị trí chủ mẫu này.
Tác phong của Ôn Giai Tuệ hôm nay toát lên một loại khí chất thật sự chưa từng có, bình tĩnh ưu nhã nhưng lại có chút thần bí khó đoán. Diện một bộ trang phục giúp mình tự tin hơn chính là điều cần thiết đầu tiên, quần ống suông màu đen, áo sơmi lụa màu trắng tay phòng bá tước mang một phong cách trang nhã, phối hài hòa cùng giày cao gót màu đen.
Cô dừng bước trước cửa xe, đưa tay tháo kính râm cài lên mái tóc đen dài xoăn lơn đang thổi nhẹ theo làn gió, gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ được trang điểm tỉ mỉ nhưng không quá lố lăng.
- Thỏa ước mới mà tôi đã ký kết với William sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tổ chức. Nhưng ván cược này tôi không thể không đánh, các người cũng rõ tình trạng hiện giờ của Trác Nghiên, trước khi anh ấy tỉnh lại thì nhất định William sẽ không để yên. Hôm nay, tôi thắng thì tộc Ula sẽ không còn là mối đe dọa của tổ chức nữa, nhưng, nếu tôi thua, mạng của tôi đương nhiên không thể đổi được mạng của hàng trăm người ở đây. Nhưng sao bây giờ, trước khi đến đây tôi đã có động lực rất lớn. Tôi đứng đây là để cứu Trác Nghiên, chỉ đơn giản vậy thôi.
Những lời sau cùng của cô khiến cho từng người ở đây đều mơ hồ không hiểu gì, chuyện sống còn của cả một tổ chức chẳng lẽ lại biến thành trò đùa nhất thời của một người phụ nữ? Chuyện này, bọn họ cũng đã cân nhắc rất nhiều để đưa ra phương án dự phòng cho tình huống nguy hiểm nhất.
Ôn Giai Tuệ cũng không hiểu được bản thân đã lấy đâu ra tự tin vừa rồi để nói rành mạch từng câu từng chữ như vậy nữa.
Quan sát một lượt, không thấy ai có biểu hiện bất mãn, cô mới bước vào trong xe mà A Minh đã mở cửa sẵn.
Đoàn xe đã chuẩn bị từ trước tổng cộng có năm chiếc, hai chiếc dẫn đầu rồi đến xe hộ tống Ôn Giai Tuệ, trên xe có A Châu và A Minh, hai chiếc xe theo phía sau.
Suốt dọc đường đến điểm hẹn, Ôn Giai Tuệ luôn nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, đây là đồng hồ mà cô đã cầm đi của Viên Trác Nghiên, coi như là một lá bùa hộ mệnh cho cô, và giống như anh đang ở bên cạnh cô vậy.
Thật ra thì A Châu và A Minh cũng chưa thật sự muốn để Ôn Giai Tuệ trực tiếp cá cược với William, nếu cô có mệnh hệ gì thì bọn họ sao có thể ăn nói với ông chủ đây. Cho nên mới có một quyết định khác đi.
- Chủ mẫu, việc cá cược, cô có thể để tôi hoặc A Minh thay không?
Xe vừa dừng trước sòng bài, cũng là điểm hẹn hôm nay, A Châu chắn trước mặt Ôn Giai Tuệ mà nói ra mong muốn của bọn họ.
Ôn Giai Tuệ đánh mắt nhìn một lượt từng người, không nhanh không chậm mà nói, trên mặt cô lộ ra một chút không vui.
- Đây là lệnh! Hai anh nghĩ William sẽ để chúng ta phá vỡ giao ước? Đừng phí thời gian nói nhảm nữa.
Dứt lời, cô đi thẳng vào trong mà không cần nghe hai người đó trình bày tiếp.
Không thể thuyết phục được chủ mẫu nên trách nhiệm của A Châu và A Minh từ giây phút này càng thêm nặng trĩu.
Bên trong sòng bạc, phía William đã có mặt từ trước. Ông ta ngồi ở một đầu của bàn, gác chân ung dung thoải mái, còn đang thưởng thức một tách trà. Phía sau lẫn bên cạnh ông ta là hàng chục tên thủ hạ mặt nghiêm không chút biểu cảm.
Nghe tiếng giày cao gót, ông ta mới ngấng đầu lên nhìn, nở nụ cười khoái chí.
- Hoanh nghênh Viên chủ mẫu. Thật không tin nổi trông một cô gái nhỏ bé như cô lại có lá gan lớn như vậy.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười lịch sự theo phép xã giao cần có, chào hỏi bằng tiếng anh.
- Thật ngại quá, để ông chê cười rồi. Tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong giới này, cũng hy vọng có thể nhân cơ hội này mà cải thiện đôi chút.
Trên môi luôn duy trì nụ cười lịch thiệp, cô ngồi xuống ghế mà A Minh đã kéo ra rồi đẩy vào.
William có vẻ càng lúc càng hứng thú với cô gái này rồi, ông ta lại muốn kéo dài trò chơi hơn một chút.
- Miệng lưỡi rất sắc sảo, con mắt chọn nữ nhân của Viên Trác Nghiên quả nhiên không tồi.
Đương nhiên lời này không mấy tốt đẹp với phía Ôn Giai Tuệ rồi, ông ta đang ngầm nhắc lại bi kịch của con gái Thanh Ngọc, từ việc bị từ hôn đến hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện.
Ôn Giai Tuệ không dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ là một giây nào. Cô bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn vừa phải.
- Tôi xin nhận lời khen này.
William không nói thẳng vào vấn đề, nụ cười của ông ta càng âm hiểm hơn, ra hiệu gọi nhân viên đem trà lên.
- Lễ nghi cơ bản khi tiếp khách không thể không có được. Dâng trà lên đi!
Một câu dâng trà của ông ta, A Châu cùng A Minh đang căng thẳng đến cực hạn rồi, muốn nhắc Ôn Giai Tuệ nhưng có vẻ như cô cũng hiểu được vấn đề trong việc này rồi. Cô đưa tay ra hiệu, ý bảo hai người không cần quá vội.
Trà được bưng lên, có hai tách trà trong khay.
William thật sự có kế hoạch gì không thì chưa biết, nhưng ông ta lại để cho Ôn Giai Tuệ tự chọn một tách trà mà nhân viên của mình bưng tới.
- Chúng ta có lẽ vẫn chưa đủ tin tưởng đối phương. Để tránh cô sinh nghi ngờ tôi giở trò thì cô có thể tự lấy một tách trước. Tôi cũng phải nhắc, cô là khách, trà không uống thì chúng ta e là khó mà tiếp tục nói chuyện.
Gì chứ? Lão già này tưởng Ôn Giai Tuệ cô là trẻ lên ba ư? Chỗ này mặc dù không phải địa bàn quản lý chính thức của ông ta, nhưng đâu có nghĩa là sẽ loại trừ hoàn toàn khả năng ông ta đã giở trò từ trước chứ. Mấy lời này không phải quá vô nghĩa rồi sao. Hơn nữa, đặt ra quy tắc như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra trong trà có vấn đề rồi.
Đưa tay lên khay, Ôn Giai Tuệ cẩn thận cảm nhận.....
Khoảnh khắc này, A Châu, A Minh và mấy thủ hạ đứng phía sau đều như đã nín thở mà chờ đợi. Còn William lại tràn đầy hứng khởi....cho đến khi Ôn Giai Tuệ đã chọn một tách trà.
Cô nâng tách trà làm động tác mời, còn chìa tay về tách trà còn lại trên khay, mỉm cười lịch thiệp.
- Ông không định để tôi uống một mình đấy chứ?
Hai bên đều chưa có một chút dấu hiệu bất lợi nào cả.
William cười vang một tiếng, nâng tách trà trên bàn của mình từ đầu đến giờ lên, làm động tác cạn ly. Còn với tách trà kia, ông ta lại thưởng cho nhân viên.
Ôn Giai Tuệ đã bắt được điểm này, nhìn William dùng tách trà cũ cạn chén với mình, cô tự tin uống hết trà trong tách.
Một khoảnh khắc ngưng thở lại diễn ra, từng người, cả Ôn Giai Tuệ đều thầm nhẩm đếm thời gian năm giây. Đến khi kết thúc, Ôn Giai Tuệ vẫn thật sự bình an.
Mà nhân viên được thưởng cho tách trà kia, sau khi uống cạn thì cũng không xảy ra vấn đề gì, cho đến khi lui vào trong. Nhưng liệu có thật sự là như vậy?
Nhìn bên ngoài, Ôn Giai Tuệ vô cùng điềm tĩnh, môi hành động giơ tay nhấc chân đều vô cùng tự tin và dứt khoát. Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết cô đã run sợ đến mức nào, và còn phải cố gắng che đậy tất cả. Khi đưa tay lên chọn một tách trà, cô đã cảm giác được, dù là chi tiết rất nhỏ, nhiệt độ của hai tách trà không hoàn toàn giống nhau. Nếu thật sự giống như cảm nhận của cô thì một tách được pha vào một loại "gia vị" khác nên mới đổ thêm trà vào làm tan mùi cũng như lấy lại màu sắc như cũ, cũng vì vậy mới dẫn tới nhiệt độ đã có chút khác nhau. Vì vậy mà cô chọn tách nguội hơn.
Nếu suy đoán của cô là sai thì tại sao William lại không dám uống tách trà kia? Nhưng nếu cô đúng thì tại sao nhân viên đó không hề có phản ứng gì? Chẳng lẽ....vào trong rồi mới dám biểu hiện?
Dù sao thì cũng vừa thoát được một kiếp, Ôn Giai Tuệ thầm thở phào một hơi. Nhưng đồng thời đây cũng là chuẩn bị bắt đầu cho một ván cược chính thức.
- Trà cũng đã uống xong, bây giờ thì có thể nói vào chuyện chính rồi chứ?
William đổi lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, ra hiệu cho thủ hạ đem thứ đã chuẩn bị ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cứng rắn nhất, nhưng Ôn Giai Tuệ không thể không giật mình trước thứ mà William gọi thủ hạ đem ra. Đó là một khẩu súng! Ông ta muốn cược gì với khẩu súng xoay đó chứ?
- Đây là điều kiện cá cược của tôi. Tôi sẽ chỉ bỏ vào một viên đạn, mỗi người có ba lượt, nếu viên đạn chọn ai thì coi như người đó thua. Viên chủ mẫu, cô đồng ý với luật chơi chứ?
A Châu và A Minh là người phản đối đầu tiên.
- William. Ông đừng quá đáng, dùng chiêu này để lấy mạng của thủ lĩnh, ông dựa vào đâu chứ?
- Chủ mẫu, chúng ta mau về thôi.
Ôn Giai Tuệ nhất thời để hai tên thủ hạ mặc sức gây rối, cô bị dọa cho tinh thần lung lay không ít, chẳng lẽ đây là lí do mà ngay từ đầu A Châu không ngừng khuyên cô đổi ý sao? Trò chơi xác suất này, cược bằng tính mạng, cho dù là Viên Trác Nghiên ngồi đây cũng phải đổ mồ hôi vì căng thẳng chứ nói gì đến một người cầm súng còn chưa chắc như cô.
Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, William liền lên tiếng phá vỡ.
- Các người đừng quên điều kiện đã hứa, nếu bây giờ chủ mẫu đây rời đi thì coi như tổ chức Wolf của các người đã thua, và tuân thủ giao ước đã ký kết.
Đã hơn một tuần rồi, anh vẫn nằm như vậy, mỗi đêm Ôn Giai Tuệ nằm bên cạnh anh đều không thể nào yên giấc được, nửa đêm cô lại giật mình bừng tỉnh trong ác mộng.
Không biết bản thân khi nào sẽ phát điên, giá như khi mở mắt ra, cô được nhìn thấy anh đã tỉnh rồi.
- Trác Nghiên, em thật đang rất sợ. Đối đầu trực diện với một ông trùm của tổ chức sát thủ, sao em có thể bình thản như không có chuyện gì được chứ.
Cô vừa cầm tay anh dán chặt vào một bên má của mình vừa thì thầm. Từ sáng sớm nay cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến bay sau hai tiếng nữa. Không biết kết quả sẽ như thế nào, cũng không biết phải mất bao lâu....
- Nhưng bây giờ em buộc phải mạnh mẽ, em nhất định sẽ bảo vệ anh. Bất cứ điều gì anh cũng làm cho em, anh luôn xuất hiện những lúc em gặp nguy hiểm, luôn chống đỡ tất cả cho em, vì để bảo vệ em mà anh đã phong cho em cái danh chủ mẫu này. Cho nên, em không thể để lựa chọn của anh là vô nghĩa, em sẽ làm việc mà một chủ mẫu thật sự nên làm.
Thỉnh thoảng cô lại di chuyển tay nắm tay của anh, nghiêng mặt cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn.
- Anh hãy cầu nguyện cho em giành được phần thắng nhé? Thật sự, em chỉ muốn được anh ôm một cái để tiếp thêm sức mạnh. Nhưng em biết bây giờ là không thể....
Cô sợ mình sẽ lại khóc, sẽ lại yếu đuối trước khi rơi đi nên liền đưa tay đè chặt khóe mắt trước khi rơi lệ.
- Chủ mẫu!
A Châu cẩn thận bước vào phòng bệnh, cung kính cúi chào trước Viên Trác Nghiên đang nằm trên giường và Ôn Giai Tuệ đang ngồi bên cạnh. Chào xong, anh ta mới nhắc lịch với cô.
- Chủ mẫu, đến giờ chúng ta phải đi rồi!
Ôn Giai Tuệ gật đầu một cái, cẩn thận đặt tay của Viên Trác Nghiên lại trên bụng của anh, kéo chăn đắp lại cho anh. Trước khi đứng lên còn cúi đầu xuống hôn lên môi mỏng của người đàn ông.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, lấy lại tinh thần rồi mới trả lời.
- Được rồi. Đi thôi!
A Châu cúi đầu đợi cô đi ra trước, sau đó là cúi chào ông chủ trên giường bệnh.
Hai người vừa đi ra đến cửa thì Tần Mộc Du cũng vừa tới. Ôn Giai Tuệ đã thông báo trước với bà về việc cô tạm thời phải rời khỏi Thượng Hải mấy ngày và giao việc chăm sóc Viên Trác Nghiên lại cho bà.
Ba người chạm mặt nhau, Ôn Giai Tuệ và A Châu đều cúi chào.
- Giai Tuệ, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?
Ngồi trong quán cafe nhỏ của bệnh viện, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa hiểu lí do gì mà Tần Mộc Du lại muốn gặp riêng cô như vậy.
- Cô đến Las Vegas là để giải quyết công việc của Trác Nghiên ở đó. Quyết định hỏi cô điều này thì một người làm mẹ như ta quả thật có chút xấu hổ, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tôi biết.
Thanh âm của Tần Mộc Du vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt bà kiên định nhìn thẳng vào người phụ nữ đang ngồi trước mặt này.
Nắm chặt cốc cafe trên bàn, vừa nghe thôi là Ôn Giai Tuệ đã đủ hiểu sắp phải đối diện với một vấn đề mà cô luôn muốn che giấu bà.
- Phu nhân, không biết bà muốn muốn hỏi chuyện gì.
Tần Mộc Du vừa uống xong một ngụm cafe. Bà đặt tách trở lại bàn rồi nói thẳng mục đích của mình.
- Trác Nghiên thật sự làm gì ở Las Vegas, có phải nó che giấu một thân phận khác không. Hy vọng cô có thể cho ta biết điều này, ta là mẹ của nó nhưng lại không biết rốt cuộc con trai mình đã lớn lên như thế nào ở một nơi xa lạ kia.
Có lẽ chính câu nói mấy ngày trước của A Phong đã thực sự gợi lên trong lòng Tần Mộc Du một chuỗi nghi vấn. Không phải là bà chưa từng tò mò, chỉ là vẫn nghĩ Viên Trác Nghiên ở Las Vegas làm việc của Viên Thành nên mới nhắm mắt làm ngơ như vậy. Nhưng càng nghĩ thì bà không thể không nghi ngờ. Năm xưa, khi Viên lão gia đưa con trai đến Las Vegas, mỗi năm anh về nhà thì tính cách cũng trầm đi dần, không biết là chuyện gì đã xảy ra với con trai nữa.
Quả nhiên không sai!
Ôn Giai Tuệ đã đoán đúng vấn đề mà bà muốn đề cập. Chuyện Viên Trác Nghiên che giấu thân phận với Viên gia, bao gồm cả mẹ anh, cô không biết lí do thực sự của anh là gì, nếu cô tiết lộ thì có ảnh hưởng gì đến anh không. Cho nên cô vẫn luôn giữ chặt bí mật này trước tất cả những người xung quanh, anh không muốn tiết lộ thì cô cũng không thể nói ra được.
- Phu nhân, chuyện này liên quan đến quyết định của Trác Nghiên, tôi không thể thay anh ấy trả lời bà được. Nếu bà muốn biết thì tôi nghĩ bà hãy đợi sau khi anh ấy tỉnh lại, bà trực tiếp hỏi anh ấy thì hơn.
Câu trả lời của cô đương nhiên khiến Tần Mộc Du không hài lòng rồi. Bà thở dài một tiếng, giọng có phần khó chịu.
- Tôi là mẹ ruột của Trác Nghiên đấy. Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện bất lợi với con trai mình sao?
Ôn Giai Tuệ vừa đẩy ghế đứng lên và đang định rời đi thì nghe được câu này của bà, bước chân của cô cũng buộc khựng lại. Cô chậm rãi quay đầu nhìn bà, nhất thời không không biết nên trả lời như thế nào nữa.
- Phu nhân, tôi làm vậy cũng vì tôn trọng quyết định của Trác Nghiên. Không thể nói rõ với bà, nhưng tôi có thể nói một điều, thân phận của anh ấy ở Las Vegas đối với Viên gia và cả Viên Thành đều là có lợi, anh ấy là chỗ dựa chắc chắn của tất cả chúng ta. Cho nên phu nhân không cần lo lắng việc có xảy ra xung đột hay không nữa.
Đó là tất cả những gì mà cô có thể nói tại thời điểm hiện giờ. Nói xong, cô cũng vừa vặn đến giờ khởi hành rồi, lịch sự cúi chào Tần Mộc Du trước khi rời đi.
...................
Las Vegas.
Chuyên cơ vừa đáp xuống thung lũng Wolfgang, xe đã chuẩn bị sẵn để đón Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu!
Mặc dù cả đám thủ hạ đứng nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng dài hai bên đều cung kính cúi đầu chào đồng loạt như vậy, nhưng Ôn Giai Tuệ biết rõ bọn họ thật sự chưa nể phục vị trí này của cô. Mà chuyện bày cứ mãi kéo dài thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến lòng tôn kính của bọn họ đối với Viên Trác Nghiên. Cô đưa ra quyết định này thứ nhất là muốn cùng Viên Trác Nghiên gánh vác một phần công việc, thứ hai cũng là muốn chứng minh cho cả tổ chức thấy Viên Trác Nghiên không phải lú lẫn khi phong cho cô vị trí chủ mẫu này.
Tác phong của Ôn Giai Tuệ hôm nay toát lên một loại khí chất thật sự chưa từng có, bình tĩnh ưu nhã nhưng lại có chút thần bí khó đoán. Diện một bộ trang phục giúp mình tự tin hơn chính là điều cần thiết đầu tiên, quần ống suông màu đen, áo sơmi lụa màu trắng tay phòng bá tước mang một phong cách trang nhã, phối hài hòa cùng giày cao gót màu đen.
Cô dừng bước trước cửa xe, đưa tay tháo kính râm cài lên mái tóc đen dài xoăn lơn đang thổi nhẹ theo làn gió, gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ được trang điểm tỉ mỉ nhưng không quá lố lăng.
- Thỏa ước mới mà tôi đã ký kết với William sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tổ chức. Nhưng ván cược này tôi không thể không đánh, các người cũng rõ tình trạng hiện giờ của Trác Nghiên, trước khi anh ấy tỉnh lại thì nhất định William sẽ không để yên. Hôm nay, tôi thắng thì tộc Ula sẽ không còn là mối đe dọa của tổ chức nữa, nhưng, nếu tôi thua, mạng của tôi đương nhiên không thể đổi được mạng của hàng trăm người ở đây. Nhưng sao bây giờ, trước khi đến đây tôi đã có động lực rất lớn. Tôi đứng đây là để cứu Trác Nghiên, chỉ đơn giản vậy thôi.
Những lời sau cùng của cô khiến cho từng người ở đây đều mơ hồ không hiểu gì, chuyện sống còn của cả một tổ chức chẳng lẽ lại biến thành trò đùa nhất thời của một người phụ nữ? Chuyện này, bọn họ cũng đã cân nhắc rất nhiều để đưa ra phương án dự phòng cho tình huống nguy hiểm nhất.
Ôn Giai Tuệ cũng không hiểu được bản thân đã lấy đâu ra tự tin vừa rồi để nói rành mạch từng câu từng chữ như vậy nữa.
Quan sát một lượt, không thấy ai có biểu hiện bất mãn, cô mới bước vào trong xe mà A Minh đã mở cửa sẵn.
Đoàn xe đã chuẩn bị từ trước tổng cộng có năm chiếc, hai chiếc dẫn đầu rồi đến xe hộ tống Ôn Giai Tuệ, trên xe có A Châu và A Minh, hai chiếc xe theo phía sau.
Suốt dọc đường đến điểm hẹn, Ôn Giai Tuệ luôn nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, đây là đồng hồ mà cô đã cầm đi của Viên Trác Nghiên, coi như là một lá bùa hộ mệnh cho cô, và giống như anh đang ở bên cạnh cô vậy.
Thật ra thì A Châu và A Minh cũng chưa thật sự muốn để Ôn Giai Tuệ trực tiếp cá cược với William, nếu cô có mệnh hệ gì thì bọn họ sao có thể ăn nói với ông chủ đây. Cho nên mới có một quyết định khác đi.
- Chủ mẫu, việc cá cược, cô có thể để tôi hoặc A Minh thay không?
Xe vừa dừng trước sòng bài, cũng là điểm hẹn hôm nay, A Châu chắn trước mặt Ôn Giai Tuệ mà nói ra mong muốn của bọn họ.
Ôn Giai Tuệ đánh mắt nhìn một lượt từng người, không nhanh không chậm mà nói, trên mặt cô lộ ra một chút không vui.
- Đây là lệnh! Hai anh nghĩ William sẽ để chúng ta phá vỡ giao ước? Đừng phí thời gian nói nhảm nữa.
Dứt lời, cô đi thẳng vào trong mà không cần nghe hai người đó trình bày tiếp.
Không thể thuyết phục được chủ mẫu nên trách nhiệm của A Châu và A Minh từ giây phút này càng thêm nặng trĩu.
Bên trong sòng bạc, phía William đã có mặt từ trước. Ông ta ngồi ở một đầu của bàn, gác chân ung dung thoải mái, còn đang thưởng thức một tách trà. Phía sau lẫn bên cạnh ông ta là hàng chục tên thủ hạ mặt nghiêm không chút biểu cảm.
Nghe tiếng giày cao gót, ông ta mới ngấng đầu lên nhìn, nở nụ cười khoái chí.
- Hoanh nghênh Viên chủ mẫu. Thật không tin nổi trông một cô gái nhỏ bé như cô lại có lá gan lớn như vậy.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười lịch sự theo phép xã giao cần có, chào hỏi bằng tiếng anh.
- Thật ngại quá, để ông chê cười rồi. Tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong giới này, cũng hy vọng có thể nhân cơ hội này mà cải thiện đôi chút.
Trên môi luôn duy trì nụ cười lịch thiệp, cô ngồi xuống ghế mà A Minh đã kéo ra rồi đẩy vào.
William có vẻ càng lúc càng hứng thú với cô gái này rồi, ông ta lại muốn kéo dài trò chơi hơn một chút.
- Miệng lưỡi rất sắc sảo, con mắt chọn nữ nhân của Viên Trác Nghiên quả nhiên không tồi.
Đương nhiên lời này không mấy tốt đẹp với phía Ôn Giai Tuệ rồi, ông ta đang ngầm nhắc lại bi kịch của con gái Thanh Ngọc, từ việc bị từ hôn đến hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện.
Ôn Giai Tuệ không dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ là một giây nào. Cô bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn vừa phải.
- Tôi xin nhận lời khen này.
William không nói thẳng vào vấn đề, nụ cười của ông ta càng âm hiểm hơn, ra hiệu gọi nhân viên đem trà lên.
- Lễ nghi cơ bản khi tiếp khách không thể không có được. Dâng trà lên đi!
Một câu dâng trà của ông ta, A Châu cùng A Minh đang căng thẳng đến cực hạn rồi, muốn nhắc Ôn Giai Tuệ nhưng có vẻ như cô cũng hiểu được vấn đề trong việc này rồi. Cô đưa tay ra hiệu, ý bảo hai người không cần quá vội.
Trà được bưng lên, có hai tách trà trong khay.
William thật sự có kế hoạch gì không thì chưa biết, nhưng ông ta lại để cho Ôn Giai Tuệ tự chọn một tách trà mà nhân viên của mình bưng tới.
- Chúng ta có lẽ vẫn chưa đủ tin tưởng đối phương. Để tránh cô sinh nghi ngờ tôi giở trò thì cô có thể tự lấy một tách trước. Tôi cũng phải nhắc, cô là khách, trà không uống thì chúng ta e là khó mà tiếp tục nói chuyện.
Gì chứ? Lão già này tưởng Ôn Giai Tuệ cô là trẻ lên ba ư? Chỗ này mặc dù không phải địa bàn quản lý chính thức của ông ta, nhưng đâu có nghĩa là sẽ loại trừ hoàn toàn khả năng ông ta đã giở trò từ trước chứ. Mấy lời này không phải quá vô nghĩa rồi sao. Hơn nữa, đặt ra quy tắc như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra trong trà có vấn đề rồi.
Đưa tay lên khay, Ôn Giai Tuệ cẩn thận cảm nhận.....
Khoảnh khắc này, A Châu, A Minh và mấy thủ hạ đứng phía sau đều như đã nín thở mà chờ đợi. Còn William lại tràn đầy hứng khởi....cho đến khi Ôn Giai Tuệ đã chọn một tách trà.
Cô nâng tách trà làm động tác mời, còn chìa tay về tách trà còn lại trên khay, mỉm cười lịch thiệp.
- Ông không định để tôi uống một mình đấy chứ?
Hai bên đều chưa có một chút dấu hiệu bất lợi nào cả.
William cười vang một tiếng, nâng tách trà trên bàn của mình từ đầu đến giờ lên, làm động tác cạn ly. Còn với tách trà kia, ông ta lại thưởng cho nhân viên.
Ôn Giai Tuệ đã bắt được điểm này, nhìn William dùng tách trà cũ cạn chén với mình, cô tự tin uống hết trà trong tách.
Một khoảnh khắc ngưng thở lại diễn ra, từng người, cả Ôn Giai Tuệ đều thầm nhẩm đếm thời gian năm giây. Đến khi kết thúc, Ôn Giai Tuệ vẫn thật sự bình an.
Mà nhân viên được thưởng cho tách trà kia, sau khi uống cạn thì cũng không xảy ra vấn đề gì, cho đến khi lui vào trong. Nhưng liệu có thật sự là như vậy?
Nhìn bên ngoài, Ôn Giai Tuệ vô cùng điềm tĩnh, môi hành động giơ tay nhấc chân đều vô cùng tự tin và dứt khoát. Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết cô đã run sợ đến mức nào, và còn phải cố gắng che đậy tất cả. Khi đưa tay lên chọn một tách trà, cô đã cảm giác được, dù là chi tiết rất nhỏ, nhiệt độ của hai tách trà không hoàn toàn giống nhau. Nếu thật sự giống như cảm nhận của cô thì một tách được pha vào một loại "gia vị" khác nên mới đổ thêm trà vào làm tan mùi cũng như lấy lại màu sắc như cũ, cũng vì vậy mới dẫn tới nhiệt độ đã có chút khác nhau. Vì vậy mà cô chọn tách nguội hơn.
Nếu suy đoán của cô là sai thì tại sao William lại không dám uống tách trà kia? Nhưng nếu cô đúng thì tại sao nhân viên đó không hề có phản ứng gì? Chẳng lẽ....vào trong rồi mới dám biểu hiện?
Dù sao thì cũng vừa thoát được một kiếp, Ôn Giai Tuệ thầm thở phào một hơi. Nhưng đồng thời đây cũng là chuẩn bị bắt đầu cho một ván cược chính thức.
- Trà cũng đã uống xong, bây giờ thì có thể nói vào chuyện chính rồi chứ?
William đổi lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, ra hiệu cho thủ hạ đem thứ đã chuẩn bị ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cứng rắn nhất, nhưng Ôn Giai Tuệ không thể không giật mình trước thứ mà William gọi thủ hạ đem ra. Đó là một khẩu súng! Ông ta muốn cược gì với khẩu súng xoay đó chứ?
- Đây là điều kiện cá cược của tôi. Tôi sẽ chỉ bỏ vào một viên đạn, mỗi người có ba lượt, nếu viên đạn chọn ai thì coi như người đó thua. Viên chủ mẫu, cô đồng ý với luật chơi chứ?
A Châu và A Minh là người phản đối đầu tiên.
- William. Ông đừng quá đáng, dùng chiêu này để lấy mạng của thủ lĩnh, ông dựa vào đâu chứ?
- Chủ mẫu, chúng ta mau về thôi.
Ôn Giai Tuệ nhất thời để hai tên thủ hạ mặc sức gây rối, cô bị dọa cho tinh thần lung lay không ít, chẳng lẽ đây là lí do mà ngay từ đầu A Châu không ngừng khuyên cô đổi ý sao? Trò chơi xác suất này, cược bằng tính mạng, cho dù là Viên Trác Nghiên ngồi đây cũng phải đổ mồ hôi vì căng thẳng chứ nói gì đến một người cầm súng còn chưa chắc như cô.
Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, William liền lên tiếng phá vỡ.
- Các người đừng quên điều kiện đã hứa, nếu bây giờ chủ mẫu đây rời đi thì coi như tổ chức Wolf của các người đã thua, và tuân thủ giao ước đã ký kết.