Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 126: Anh tỉnh rồi.
Lời của William không hề sai, giao ước cũng chính là Ôn Giai Tuệ đưa ra, nếu bây giờ bọn họ thật sự rời đi thì đồng nghĩa với việc nhận thua, năm địa bàn phải mất cho William và tộc Ula.
- Tôi sẽ thay chủ mẫu thực hiện ván cược này.
A Châu lên tiếng trước, trông vẻ mặt anh ta bây giờ ngưng trọng rõ, tiến lên đứng sát bên cạnh của Ôn Giai Tuệ. Đùa à? Trò chơi xác suất này, không có gì có thể chắc chắn chủ mẫu của bọn họ sẽ may mắn và thắng được con cáo già William này, nếu chủ mẫu xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thể sống nổi với ông chủ nữa.
Ôn Giai Tuệ ngồi bất động trên ghế, chưa hoàn toàn lấy lại được tâm thế, cũng may là cô không có biểu hiện ra quá rõ. Hai tay chôn hai bên hông nách nhờ động tác khoanh tay. Cô cắn cắn môi, nếu bây giờ cô rời đi thì hậu quả sẽ lớn vô cùng. William nhất định sẽ thừa thế này mà dồn ép Viên Trác Nghiên vào đường cụt, giao ước là do cô lập ra, cũng chính cô đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ anh khỏi lão cáo già này, cho nên cô không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được..
- A Châu, lui xuống!
Vừa giơ tay ra lệnh cho A Châu lùi lại, Ôn Giai Tuệ cũng tận dụng vài giây ngắn ngủi để điều chỉnh lại tâm thế của mình. Thầm hít thở sâu một hơi, bên ngoài nở một nụ cười nhẹ nhàng vừa phải.
- Ván cược này, đương nhiên tôi sẽ cược rồi.
A Châu và A Minh vừa lo lắng vừa bất mãn, bất chấp làm trái lệnh mà vẫn lên tiếng ngăn cản đến phút cuối.
- Chủ mẫu, đây là tính mạng của cô đấy! Cô để tôi thay được không?
Ôn Giai Tuệ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không nghe một câu nào của A Châu hay A Minh nữa, biểu cảm trên gương mặt cô bây giờ đã kiên định và tự tin như cũ, điều chỉnh lại tư thế ngồi, hai tay vẫn khoanh trước ngực, giọng bình nhiên đến khó tin.
- Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
William hơi sửng người lại một lúc để quan sát biểu hiện của cô gái trước mặt, ánh mắt không chút rụt rè hay sợ hãi kia, là thật hay giả đây!
- Cô gan dạ hơn tôi nghĩ đấy.
Ông ta cười nhạt một cái, đưa tay lên chuẩn bị lấy súng.
- Khoan đã!
A Châu bất ngờ lên tiếng cắt ngang động tác sắp cầm súng của ông ta. Mới nói xong thì anh ta cũng ngay lập tức lí giải rõ hơn ý định của mình, đồng thời tiến lên vài bước đưa ra yêu cầu.
- Súng là do ông chuẩn bị. Để đảm bảo không có gian lận, chúng tôi cần kiểm tra trước.
Không khí ngưng lại trong tích tắc, Ôn Giai Tuệ hơi khó hiểu lí do mà A Châu lại đưa ra yêu cầu này, đã là trò chơi xác suất thì dù có kiểm tra súng có tác dụng gì ư? Sẽ nắm chắc phần thắng chứ? Cô vừa nghĩ vừa thầm cảm thán, chẳng lẽ đây là cách mà Viên Trác Nghiên có thể sinh tồn trong giới hắc đạo này? Luôn luôn phải nghi ngờ và cẩn trọng trong từng đường đi nước bước.
William cũng chẳng mấy kinh ngạc, chỉ nhìn A Châu một lúc rồi cũng đồng ý cho thủ hạ mang súng qua, để anh ta đích thân kiểm tra.
Cầm khẩu súng trên tay, A Châu với vài thao tác thuần thục, từ tháo lắp đến bóp cò, sau khi xác nhận khẩu súng không có vấn đề gì khác thường, anh ta mới đặt nó trở lại khay.
Tên thủ hạ cầm khẩu súng trở lại vị trí bên cạnh William, cẩn trọng đặt súng vào tay của ông chủ.
A Châu lùi lại, đứng vào vị trí cũ của mình.
Bên này đang nhìn William lấy một viên đạn duy nhất, nhét vào ổ đạn rồi lắp ổ đạn vào lại vị trí, thao tác vài cái cho ổ đạn xoay một vòng. Chỉ thẳng vào thái dương của mình. Lúc ông ta nổ súng, thật sự đã thấy ông ta nhíu mày, thái dương lấm tấm mồ hôi, và mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh cũng căng thẳng tột độ.
Cạch!
Sau tiếng súng trượt vì không có đạn vang lên, William không vấn đề gì, đồng bọn của ông ta cũng được một phen nhẹ nhõm. Còn ông ta thì bật cười khoái chí, vì sau ông ta chính là Ôn Giai Tuệ phải lên thớt, tháo lắp vài động tác thành thạo xong, ông ta đẩy khẩu súng đến trước mặt cô.
Ôn Giai Tuệ bình thản nắm lấy khẩu súng được truyền đến, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn không chút khuyết điểm như vậy thật không hợp để cầm thứ vũ khí giết người kia. Cô thầm hít thở một hơi, trong lòng không giây nào ngừng cầu nguyện, họng súng lạnh lẽo chạm vào da đầu tê dại, rùng mình nổi da gà, gần như phải nín cả thở khi để ngón trỏ vào vị trí bóp cò.
A Châu, A Minh cùng những thủ hạ khác cũng căng đan đến mức mồ hôi túa cả sau lưng rồi.
Cạch!
Là tiếng bắn trượt không đạn, tất cả từ từ thở ra khi thấy Ôn Giai Tuệ vẫn an toàn. Cả bản thân cô cũng như vừa trải qua một khoảnh khắc sinh tử.
Thoát được một ải, nhưng cô chưa thể vui mừng được, vì chưa biết hai lượt tiếp theo cô có may mắn như vậy nữa không. Sau khi nổ súng, Ôn Giai Tuệ cũng làm như William vừa rồi, đồng thời là nhớ lại những thao tác mà Viên Trác Nghiên từng dạy cho mình. Xong xuôi, cô cũng đẩy khẩu súng về phía William.
Lần nữa mở to mắt nhìn ông ta dí khẩu súng vào thái dương và bóp cò....
Khoảng khắc ngưng trọng qua đi, ông ta cũng không được viên đạn duy nhất trong ổ đạn lựa chọn.
Cả quá trình quan sát William thao tác lại ổ quay, búa đập và cò quay, đôi mắt long lanh xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ không chớp một giây nào, môi anh đào đỏ mỏng liên tục mấp máy lẩm bẩm một loạt những con số khó hiểu, trông cô như đang tập trung hết tinh thần và trí lực.
Lượt thứ hai của Ôn Giai Tuệ đã đến. Cô nhận lấy khẩu súng được đẩy đến trước mặt, tự tin cầm lên và dí vào thái dương mịn màng, dù vậy thì cô vẫn nghe rất rõ trống ngực của mình đang đập liên hồi. Trong đầu vẫn đang nhẩm đếm một loạt con số.
Cạch!
Thanh âm vang lên sau bóp cò mà không có tiếng nổ này mang theo cả tim của đám A Châu cũng ném ra ngoài rồi. Từng sợi dây thần kinh của bọn họ sớm đã căng hơn cả dây đàn.
Thật may là lượt hai chủ mẫu của bọn họ vẫn còn bình an.
Thường thì lượt sau cùng luôn khiến ta ngạt thở nhất, đối với ván cược này chính là như vậy. Hai tay Ôn Giai Tuệ đang thao tác khẩu súng lạnh băng đang run nhẹ, đây là cơ hội cuối cùng của cô, ngay lúc xoay ổ đạn, cô đã khựng lại không phẩy năm giây, một chi tiết nhỏ mà có lẽ không ai nhìn ra.
Đẩy khẩu súng đến trước mặt William, cô căng thẳng hơn bao giờ hết, không dám thở nữa mà nhìn ông ta đắc ý cầm khẩu súng chỉ thẳng vào thái dương, còn nhe răng cười khoái chí.
Đám thủ hạ bên phía bọn họ lại có tâm lí ngược lại với bên A Châu, sau hai lần ông chủ đều lệch đạn, bọn họ đã buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn tin chắc chắn lượt sau cùng mới là mồ chôn.
Thời gian dường như đang ngừng trôi.....tất cả như được tua chậm lại, ngón trỏ của William bóp cò dứt khoát.
Pằng!
- Ông chủ!!!!
Lạch cạch!
- Bảo vệ chủ mẫu mẫu!
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, hoàn toàn vượt quá suy đoán của đám thủ hạ tộc Ula.
Phát súng của William có đạn, ông ta đã tự tay kết liễu mình chỉ qua một người phụ nữ trói gà còn không chặt!
Khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
Đám thủ hạ kia đang hừng hực lửa giận, tất cả đều rút xuống ra chỉ về phía Ôn Giai Tuệ. Và A Châu, A Minh cùng đám thủ hạ phía sau cũng đang đứng chắn trước mặt để bảo vệ Ôn Giai Tuệ, trên tay tất cả đều có một khẩu súng đã lên nòng.
Hai bên trong thế phòng bị, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Viên đạn xuyên qua thái dương của William, máu chảy thành dòng xuống. Ông ta chết trong tư thế ngồi hiên ngang như cũ, cặp mắt xanh vẫn mở to. Nhìn cảnh đối diện, sắc mặt Ôn Giai Tuệ trắng bệch như tờ giấy, cố kìm nén cảm giác buồn nôn đến tận cổ. Cô không tin nổi mình vừa giết chết một người chỉ vài giây trước thôi vẫn còn sống sờ sờ. Chuyện này với cô thật sự là một đả kích rất lớn, toàn thân đang run rẩy, sống lưng cô lạnh toát mồ hôi.
- A Châu! Tôi phải ra khỏi đây ngay....
A Châu đang phòng bị trước mặt thì nghe chủ mẫu phía sau gọi, anh ta điều chỉnh lại động tác cầm súng khi quay đầu nhìn. Sắc mặt chủ mẫu không còn chút máu, anh ta cũng sốt ruột mà nhắc A Minh.
- A Minh, cậu đỡ chủ mẫu đi.
A Minh từ từ lùi lại, đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ và đưa tay đỡ cô lên, tay kia vẫn cầm súng chỉ về phía trước.
- Chủ mẫu, cô không sao chứ?
Cho dù bản thân đang vô cùng hoảng loạn, nhưng Ôn Giai Tuệ cũng đủ nhận ra tình hình hiện giờ. William chết đột ngột như vậy, đám thủ hạ ở đây nhất định sẽ không để cô toàn mạng rời khỏi đây.
- Giao ước đã ký, ông chủ của các anh đồng ý mọi điều kiện. Các anh cũng biết rõ, thắng thua đã có, tộc Ula các người không phải muốn lật lọng đấy chứ?
Ôn Giai Tuệ dựa vào A Minh mà tiến lên mấy bước, cố gắng không nhìn vào xác của William mà nói với tên thủ hạ thân tín của ông ta. Giọng trong veo không chút run rẩy, từng chữ một tròn vành rõ nghĩa.
- Cá cược đã kết thúc, tôi thắng và tộc Ula các anh phải tuân thủ giao ước trước đó. Las Vegas và Nam Mỹ sẽ hoàn toàn là địa bàn của tổ chức Wolf!
A Châu và A Minh không thể ngờ rằng một cô gái phải bịt chặt tai hét toáng khi nghe tiếng súng nổ, vừa rồi có thể dùng mưu trí giết chết cả thủ lĩnh của một gia tộc sát thủ, bây giờ còn dám đương đầu trực diện với một nhóm thủ hạ tay cầm súng đã lên nòng, đây thật sự là Ôn Giai Tuệ mà bọn họ đã biết sao?
Tên tóc vàng đứng đầu hiện giờ, thấy ông chủ bị một con đàn bà bày kế giết chết như vậy thì không thể không lên cơn điên, không chỉ là thù giết ông chủ mà còn là danh tiếng của cả tộc Ula đã bị hủy hoại trong tay ả đàn bà này.
- Ranh con, mày nghĩ mày là ai? Đừng tưởng làm đàn bà của Viên Trác Nghiên thì mày có thể bắt bọn tao tuân thủ những điều kiện ngớ ngẩn của mày. Tao lấy danh nghĩa của ông chủ tuyên bố, từ hôm nay mày sẽ là kẻ thù của tộc Ula!
Ôn Giai Tuệ nhất thời không tiêu hóa kịp thái độ của đám thủ hạ này, cô hơi cúi mặt bật cười nhẹ.
- Các anh đến cả việc tuân thủ giao ước cũng không thực hiện được thì sao có thể nói đến việc truy sát kẻ thù chứ.
Tên kia bị một người phụ nữ dạy dỗ như vậy thì càng không kìm chế được cơn phẫn nộ, liền nổ súng bắn chỉ thiên.
Pằng!
- Dai! Tao cảnh cáo lần một. Mày còn nổ súng nữa thì tao cũng không khách khí đâu.
A Châu gằn giọng cảnh cáo ngay sau khi Dai nổ súng trước.
Tiếng súng vừa rồi đã dọa Ôn Giai Tuệ một phen, nhưng cũng chỉ thoáng qua vài phút, cô từ từ định thần lại, trực tiếp đàm phán với tên Dai lần nữa.
- Trong giới này có quy tắc riêng, ngay cả một điều cơ bản nhất mà các người cũng không rõ? Từ hôm nay tộc Ula phải rút lui khỏi Las Vegas và Nam Mỹ, trước khi tôi nhờ đến những tổ chức khác trong giới cùng phân rõ trắng đen. E là khi đó, tộc Ula các người không phải chỉ bị mất hai địa bàn và một thủ lĩnh thôi đâu.
Dai dù đang rất căm phẫn, nhưng những gì Ôn Giai Tuệ nói không phải không có khả năng xảy ra. Người thắng cược hôm nay vẫn là tổ chức Wolf, nếu chuyện này kinh động đến cả giới hắc đạo thì tộc Ula cũng khó tránh khỏi đổ máu.
Nghĩ một lúc, cuối cùng đã chọn cách hạ súng xuống để bọn họ rời đi.
A Minh hộ tống sát phía sau Ôn Giai Tuệ, A Châu yểm trợ bên cạnh, mấy chục tên thủ hạ chầm chậm xoay người, đi theo hướng lùi về, tay vẫn cầm súng phòng bị.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, từng giây, từng giây một trôi qua, đoàn người hộ tống Ôn Giai Tuệ đã rời khỏi sòng bạc.
Tiếng giày cao gót lảo đảo, Ôn Giai Tuệ phải vịn lấy thân xe bên cạnh mới không bị ngã. Bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình đã có bao nhiêu can đảm mà vừa rồi mới bình tĩnh được như vậy.
A Châu và A Minh đứng cách một khoảng để đợi Ôn Giai Tuệ từ từ hồi phục lại tinh thần. Nhưng bọn họ không đợi được bao lâu thì điện thoại của A Châu bất ngờ đổ chuông.
- A Phúc? Có chuyện gì sao?
- Cậu nói gì? Boss tỉnh lại rồi?
Mặt mũi đang tái mét mà nghe được tin này, Ôn Giai Tuệ dường như đã biến thành một người khác trong tích tắc. Cô quên mọi cú sốc tâm lý từ nãy đến giờ, chạy đến giành lấy cả điện thoại của A Châu mà hỏi như chạy giặc.
Nghe tin Viên Trác Nghiên đã tỉnh, với cô điều này chính là liều thuốc tinh thần tốt hơn bất kỳ thứ gì. Ngày ngày đêm đêm cô đều chỉ có một điều ước duy nhất là anh nhanh chóng tỉnh lại.
- Trác Nghiên tỉnh rồi ư? Anh ấy đâu? Mau đưa điện thoại cho tôi gặp anh ấy?
Cô lại không hề biết rằng ở phía bên kia, A Phúc đang sợ đến hai chân cứng đờ tại chỗ rồi. Anh ta dè dặt, đến thở cũng phải cẩn trọng nhìn người đàn ông đang nổi trận lôi đình trong phòng.
- Chủ, chủ mẫu, cô về chưa? Boss nghe được chuyện cô đi gặp William thì đang nổi giận, nhất quyết muốn xuất viện ngay.
Cặp mắt chim ưng lạnh khốc đầy nguy hiểm của Viên Trác Nghiên quét qua A Phúc, lẽ ra anh sẽ trực tiếp nói chuyện với Ôn Giai Tuệ, nhưng anh muốn cô đến trước mặt anh thay vì mỗi người một nơi như vậy. Nghe được cô vẫn an toàn thì anh có thể tạm thời thở phào một hơi.
Ở bên kia, Ôn Giai Tuệ có vẻ đã nghe được ra vấn đề. Viên Trác Nghiên biết chuyện cô đến Las Vegas thay anh thực hiện vụ cá cược và đang nổi giận. Chuyện lớn rồi.
Bây giờ cô không nên nói bất kỳ điều gì cả, phải nhanh chóng trở về đã.
- Chuẩn bị đi, nhanh chóng trở về Thượng Hải.
Tắt điện thoại, Ôn Giai Tuệ gấp gáp ngồi vào trong xe.
A Châu cũng hiểu ra sự tình hiện giờ, nhanh chóng khởi động xe.
......................
Trong phòng bệnh, A Phúc không dám hé răng nói nửa lời, bây giờ ông chủ đang tức giận như vậy thì càng nói lại càng châm thêm dầu vào lửa thôi.
- Đem qua đây!
Viên Trác Nghiên ngồi trên giường đột nhiên cất giọng ra lệnh, mà lại một câu không đầu không đuôi như vậy khiến A Phúc không thật sự biết rõ trong tình hình này thì ông chủ đang yêu cầu gì đây.
- Boss, ý của anh là....
Vốn đang trong cơn thịnh nộ mà còn bắt gặp tác phong chậm chạp hơn thường ngày của A Phúc, anh không thêm tức giận thì cũng khó.
- Máy giám sát lộ trình của Tuệ nhi! Mau đưa cho tôi!
Ba người A Châu, A Minh và A Phúc đều có một hệ thống giám sát liên kết với nhau, một chỗ có một người thì cũng như có mặt của ba người. Lần này A Châu bảo vệ Ôn Giai Tuệ đến gặp William thì trong hệ thống giám sát của A Phúc sẽ được ghi lại toàn bộ quá trình của bọn họ.
Lộ trình, A Phúc đã lén xem từ trước khi ông chủ tỉnh lại, nếu để ông chủ nhìn thấy cảnh tượng tại sòng bạc mà không nổ súng bắn tay chân anh ta thì cũng là lạ.
- Tôi không nhắc lại lần ba, đưa đây ngay!
Còn chưa cho anh ta có thời gian chuẩn bị tinh thần thì Viên Trác Nghiên đã lần nữa ra lệnh. Như vậy thì anh ta không thể làm trái rồi, mở chiếc tablet lên và cung kính đưa nó cho Viên Trác Nghiên.
Vì mới tỉnh lại nên Viên Trác Nghiên còn phải cắm thêm kim truyền dịch, nhưng anh đã sớm tháo hết ra và ném sang một bên rồi. Bộ đồ bệnh nhân rộng hơn tỉ lệ cơ thể của anh nhưng vẫn không che đi được những điểm hấp dẫn trí mạng trên người anh, gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục lại huyết sắc, môi mỏng mím chặt, cặp mắt chim ưng sắc bén đang nhìn vào màn hình tablet.
Từng hình ảnh một không thiếu một chi tiết nào như đang tái hiện lại ngay trước mắt của anh. Người phụ nữ này, to gan đến mức đánh cược cả mạng sống của mình với William!
- Tôi sẽ thay chủ mẫu thực hiện ván cược này.
A Châu lên tiếng trước, trông vẻ mặt anh ta bây giờ ngưng trọng rõ, tiến lên đứng sát bên cạnh của Ôn Giai Tuệ. Đùa à? Trò chơi xác suất này, không có gì có thể chắc chắn chủ mẫu của bọn họ sẽ may mắn và thắng được con cáo già William này, nếu chủ mẫu xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thể sống nổi với ông chủ nữa.
Ôn Giai Tuệ ngồi bất động trên ghế, chưa hoàn toàn lấy lại được tâm thế, cũng may là cô không có biểu hiện ra quá rõ. Hai tay chôn hai bên hông nách nhờ động tác khoanh tay. Cô cắn cắn môi, nếu bây giờ cô rời đi thì hậu quả sẽ lớn vô cùng. William nhất định sẽ thừa thế này mà dồn ép Viên Trác Nghiên vào đường cụt, giao ước là do cô lập ra, cũng chính cô đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ anh khỏi lão cáo già này, cho nên cô không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được..
- A Châu, lui xuống!
Vừa giơ tay ra lệnh cho A Châu lùi lại, Ôn Giai Tuệ cũng tận dụng vài giây ngắn ngủi để điều chỉnh lại tâm thế của mình. Thầm hít thở sâu một hơi, bên ngoài nở một nụ cười nhẹ nhàng vừa phải.
- Ván cược này, đương nhiên tôi sẽ cược rồi.
A Châu và A Minh vừa lo lắng vừa bất mãn, bất chấp làm trái lệnh mà vẫn lên tiếng ngăn cản đến phút cuối.
- Chủ mẫu, đây là tính mạng của cô đấy! Cô để tôi thay được không?
Ôn Giai Tuệ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không nghe một câu nào của A Châu hay A Minh nữa, biểu cảm trên gương mặt cô bây giờ đã kiên định và tự tin như cũ, điều chỉnh lại tư thế ngồi, hai tay vẫn khoanh trước ngực, giọng bình nhiên đến khó tin.
- Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
William hơi sửng người lại một lúc để quan sát biểu hiện của cô gái trước mặt, ánh mắt không chút rụt rè hay sợ hãi kia, là thật hay giả đây!
- Cô gan dạ hơn tôi nghĩ đấy.
Ông ta cười nhạt một cái, đưa tay lên chuẩn bị lấy súng.
- Khoan đã!
A Châu bất ngờ lên tiếng cắt ngang động tác sắp cầm súng của ông ta. Mới nói xong thì anh ta cũng ngay lập tức lí giải rõ hơn ý định của mình, đồng thời tiến lên vài bước đưa ra yêu cầu.
- Súng là do ông chuẩn bị. Để đảm bảo không có gian lận, chúng tôi cần kiểm tra trước.
Không khí ngưng lại trong tích tắc, Ôn Giai Tuệ hơi khó hiểu lí do mà A Châu lại đưa ra yêu cầu này, đã là trò chơi xác suất thì dù có kiểm tra súng có tác dụng gì ư? Sẽ nắm chắc phần thắng chứ? Cô vừa nghĩ vừa thầm cảm thán, chẳng lẽ đây là cách mà Viên Trác Nghiên có thể sinh tồn trong giới hắc đạo này? Luôn luôn phải nghi ngờ và cẩn trọng trong từng đường đi nước bước.
William cũng chẳng mấy kinh ngạc, chỉ nhìn A Châu một lúc rồi cũng đồng ý cho thủ hạ mang súng qua, để anh ta đích thân kiểm tra.
Cầm khẩu súng trên tay, A Châu với vài thao tác thuần thục, từ tháo lắp đến bóp cò, sau khi xác nhận khẩu súng không có vấn đề gì khác thường, anh ta mới đặt nó trở lại khay.
Tên thủ hạ cầm khẩu súng trở lại vị trí bên cạnh William, cẩn trọng đặt súng vào tay của ông chủ.
A Châu lùi lại, đứng vào vị trí cũ của mình.
Bên này đang nhìn William lấy một viên đạn duy nhất, nhét vào ổ đạn rồi lắp ổ đạn vào lại vị trí, thao tác vài cái cho ổ đạn xoay một vòng. Chỉ thẳng vào thái dương của mình. Lúc ông ta nổ súng, thật sự đã thấy ông ta nhíu mày, thái dương lấm tấm mồ hôi, và mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh cũng căng thẳng tột độ.
Cạch!
Sau tiếng súng trượt vì không có đạn vang lên, William không vấn đề gì, đồng bọn của ông ta cũng được một phen nhẹ nhõm. Còn ông ta thì bật cười khoái chí, vì sau ông ta chính là Ôn Giai Tuệ phải lên thớt, tháo lắp vài động tác thành thạo xong, ông ta đẩy khẩu súng đến trước mặt cô.
Ôn Giai Tuệ bình thản nắm lấy khẩu súng được truyền đến, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn không chút khuyết điểm như vậy thật không hợp để cầm thứ vũ khí giết người kia. Cô thầm hít thở một hơi, trong lòng không giây nào ngừng cầu nguyện, họng súng lạnh lẽo chạm vào da đầu tê dại, rùng mình nổi da gà, gần như phải nín cả thở khi để ngón trỏ vào vị trí bóp cò.
A Châu, A Minh cùng những thủ hạ khác cũng căng đan đến mức mồ hôi túa cả sau lưng rồi.
Cạch!
Là tiếng bắn trượt không đạn, tất cả từ từ thở ra khi thấy Ôn Giai Tuệ vẫn an toàn. Cả bản thân cô cũng như vừa trải qua một khoảnh khắc sinh tử.
Thoát được một ải, nhưng cô chưa thể vui mừng được, vì chưa biết hai lượt tiếp theo cô có may mắn như vậy nữa không. Sau khi nổ súng, Ôn Giai Tuệ cũng làm như William vừa rồi, đồng thời là nhớ lại những thao tác mà Viên Trác Nghiên từng dạy cho mình. Xong xuôi, cô cũng đẩy khẩu súng về phía William.
Lần nữa mở to mắt nhìn ông ta dí khẩu súng vào thái dương và bóp cò....
Khoảng khắc ngưng trọng qua đi, ông ta cũng không được viên đạn duy nhất trong ổ đạn lựa chọn.
Cả quá trình quan sát William thao tác lại ổ quay, búa đập và cò quay, đôi mắt long lanh xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ không chớp một giây nào, môi anh đào đỏ mỏng liên tục mấp máy lẩm bẩm một loạt những con số khó hiểu, trông cô như đang tập trung hết tinh thần và trí lực.
Lượt thứ hai của Ôn Giai Tuệ đã đến. Cô nhận lấy khẩu súng được đẩy đến trước mặt, tự tin cầm lên và dí vào thái dương mịn màng, dù vậy thì cô vẫn nghe rất rõ trống ngực của mình đang đập liên hồi. Trong đầu vẫn đang nhẩm đếm một loạt con số.
Cạch!
Thanh âm vang lên sau bóp cò mà không có tiếng nổ này mang theo cả tim của đám A Châu cũng ném ra ngoài rồi. Từng sợi dây thần kinh của bọn họ sớm đã căng hơn cả dây đàn.
Thật may là lượt hai chủ mẫu của bọn họ vẫn còn bình an.
Thường thì lượt sau cùng luôn khiến ta ngạt thở nhất, đối với ván cược này chính là như vậy. Hai tay Ôn Giai Tuệ đang thao tác khẩu súng lạnh băng đang run nhẹ, đây là cơ hội cuối cùng của cô, ngay lúc xoay ổ đạn, cô đã khựng lại không phẩy năm giây, một chi tiết nhỏ mà có lẽ không ai nhìn ra.
Đẩy khẩu súng đến trước mặt William, cô căng thẳng hơn bao giờ hết, không dám thở nữa mà nhìn ông ta đắc ý cầm khẩu súng chỉ thẳng vào thái dương, còn nhe răng cười khoái chí.
Đám thủ hạ bên phía bọn họ lại có tâm lí ngược lại với bên A Châu, sau hai lần ông chủ đều lệch đạn, bọn họ đã buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn tin chắc chắn lượt sau cùng mới là mồ chôn.
Thời gian dường như đang ngừng trôi.....tất cả như được tua chậm lại, ngón trỏ của William bóp cò dứt khoát.
Pằng!
- Ông chủ!!!!
Lạch cạch!
- Bảo vệ chủ mẫu mẫu!
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, hoàn toàn vượt quá suy đoán của đám thủ hạ tộc Ula.
Phát súng của William có đạn, ông ta đã tự tay kết liễu mình chỉ qua một người phụ nữ trói gà còn không chặt!
Khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
Đám thủ hạ kia đang hừng hực lửa giận, tất cả đều rút xuống ra chỉ về phía Ôn Giai Tuệ. Và A Châu, A Minh cùng đám thủ hạ phía sau cũng đang đứng chắn trước mặt để bảo vệ Ôn Giai Tuệ, trên tay tất cả đều có một khẩu súng đã lên nòng.
Hai bên trong thế phòng bị, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Viên đạn xuyên qua thái dương của William, máu chảy thành dòng xuống. Ông ta chết trong tư thế ngồi hiên ngang như cũ, cặp mắt xanh vẫn mở to. Nhìn cảnh đối diện, sắc mặt Ôn Giai Tuệ trắng bệch như tờ giấy, cố kìm nén cảm giác buồn nôn đến tận cổ. Cô không tin nổi mình vừa giết chết một người chỉ vài giây trước thôi vẫn còn sống sờ sờ. Chuyện này với cô thật sự là một đả kích rất lớn, toàn thân đang run rẩy, sống lưng cô lạnh toát mồ hôi.
- A Châu! Tôi phải ra khỏi đây ngay....
A Châu đang phòng bị trước mặt thì nghe chủ mẫu phía sau gọi, anh ta điều chỉnh lại động tác cầm súng khi quay đầu nhìn. Sắc mặt chủ mẫu không còn chút máu, anh ta cũng sốt ruột mà nhắc A Minh.
- A Minh, cậu đỡ chủ mẫu đi.
A Minh từ từ lùi lại, đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ và đưa tay đỡ cô lên, tay kia vẫn cầm súng chỉ về phía trước.
- Chủ mẫu, cô không sao chứ?
Cho dù bản thân đang vô cùng hoảng loạn, nhưng Ôn Giai Tuệ cũng đủ nhận ra tình hình hiện giờ. William chết đột ngột như vậy, đám thủ hạ ở đây nhất định sẽ không để cô toàn mạng rời khỏi đây.
- Giao ước đã ký, ông chủ của các anh đồng ý mọi điều kiện. Các anh cũng biết rõ, thắng thua đã có, tộc Ula các người không phải muốn lật lọng đấy chứ?
Ôn Giai Tuệ dựa vào A Minh mà tiến lên mấy bước, cố gắng không nhìn vào xác của William mà nói với tên thủ hạ thân tín của ông ta. Giọng trong veo không chút run rẩy, từng chữ một tròn vành rõ nghĩa.
- Cá cược đã kết thúc, tôi thắng và tộc Ula các anh phải tuân thủ giao ước trước đó. Las Vegas và Nam Mỹ sẽ hoàn toàn là địa bàn của tổ chức Wolf!
A Châu và A Minh không thể ngờ rằng một cô gái phải bịt chặt tai hét toáng khi nghe tiếng súng nổ, vừa rồi có thể dùng mưu trí giết chết cả thủ lĩnh của một gia tộc sát thủ, bây giờ còn dám đương đầu trực diện với một nhóm thủ hạ tay cầm súng đã lên nòng, đây thật sự là Ôn Giai Tuệ mà bọn họ đã biết sao?
Tên tóc vàng đứng đầu hiện giờ, thấy ông chủ bị một con đàn bà bày kế giết chết như vậy thì không thể không lên cơn điên, không chỉ là thù giết ông chủ mà còn là danh tiếng của cả tộc Ula đã bị hủy hoại trong tay ả đàn bà này.
- Ranh con, mày nghĩ mày là ai? Đừng tưởng làm đàn bà của Viên Trác Nghiên thì mày có thể bắt bọn tao tuân thủ những điều kiện ngớ ngẩn của mày. Tao lấy danh nghĩa của ông chủ tuyên bố, từ hôm nay mày sẽ là kẻ thù của tộc Ula!
Ôn Giai Tuệ nhất thời không tiêu hóa kịp thái độ của đám thủ hạ này, cô hơi cúi mặt bật cười nhẹ.
- Các anh đến cả việc tuân thủ giao ước cũng không thực hiện được thì sao có thể nói đến việc truy sát kẻ thù chứ.
Tên kia bị một người phụ nữ dạy dỗ như vậy thì càng không kìm chế được cơn phẫn nộ, liền nổ súng bắn chỉ thiên.
Pằng!
- Dai! Tao cảnh cáo lần một. Mày còn nổ súng nữa thì tao cũng không khách khí đâu.
A Châu gằn giọng cảnh cáo ngay sau khi Dai nổ súng trước.
Tiếng súng vừa rồi đã dọa Ôn Giai Tuệ một phen, nhưng cũng chỉ thoáng qua vài phút, cô từ từ định thần lại, trực tiếp đàm phán với tên Dai lần nữa.
- Trong giới này có quy tắc riêng, ngay cả một điều cơ bản nhất mà các người cũng không rõ? Từ hôm nay tộc Ula phải rút lui khỏi Las Vegas và Nam Mỹ, trước khi tôi nhờ đến những tổ chức khác trong giới cùng phân rõ trắng đen. E là khi đó, tộc Ula các người không phải chỉ bị mất hai địa bàn và một thủ lĩnh thôi đâu.
Dai dù đang rất căm phẫn, nhưng những gì Ôn Giai Tuệ nói không phải không có khả năng xảy ra. Người thắng cược hôm nay vẫn là tổ chức Wolf, nếu chuyện này kinh động đến cả giới hắc đạo thì tộc Ula cũng khó tránh khỏi đổ máu.
Nghĩ một lúc, cuối cùng đã chọn cách hạ súng xuống để bọn họ rời đi.
A Minh hộ tống sát phía sau Ôn Giai Tuệ, A Châu yểm trợ bên cạnh, mấy chục tên thủ hạ chầm chậm xoay người, đi theo hướng lùi về, tay vẫn cầm súng phòng bị.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, từng giây, từng giây một trôi qua, đoàn người hộ tống Ôn Giai Tuệ đã rời khỏi sòng bạc.
Tiếng giày cao gót lảo đảo, Ôn Giai Tuệ phải vịn lấy thân xe bên cạnh mới không bị ngã. Bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình đã có bao nhiêu can đảm mà vừa rồi mới bình tĩnh được như vậy.
A Châu và A Minh đứng cách một khoảng để đợi Ôn Giai Tuệ từ từ hồi phục lại tinh thần. Nhưng bọn họ không đợi được bao lâu thì điện thoại của A Châu bất ngờ đổ chuông.
- A Phúc? Có chuyện gì sao?
- Cậu nói gì? Boss tỉnh lại rồi?
Mặt mũi đang tái mét mà nghe được tin này, Ôn Giai Tuệ dường như đã biến thành một người khác trong tích tắc. Cô quên mọi cú sốc tâm lý từ nãy đến giờ, chạy đến giành lấy cả điện thoại của A Châu mà hỏi như chạy giặc.
Nghe tin Viên Trác Nghiên đã tỉnh, với cô điều này chính là liều thuốc tinh thần tốt hơn bất kỳ thứ gì. Ngày ngày đêm đêm cô đều chỉ có một điều ước duy nhất là anh nhanh chóng tỉnh lại.
- Trác Nghiên tỉnh rồi ư? Anh ấy đâu? Mau đưa điện thoại cho tôi gặp anh ấy?
Cô lại không hề biết rằng ở phía bên kia, A Phúc đang sợ đến hai chân cứng đờ tại chỗ rồi. Anh ta dè dặt, đến thở cũng phải cẩn trọng nhìn người đàn ông đang nổi trận lôi đình trong phòng.
- Chủ, chủ mẫu, cô về chưa? Boss nghe được chuyện cô đi gặp William thì đang nổi giận, nhất quyết muốn xuất viện ngay.
Cặp mắt chim ưng lạnh khốc đầy nguy hiểm của Viên Trác Nghiên quét qua A Phúc, lẽ ra anh sẽ trực tiếp nói chuyện với Ôn Giai Tuệ, nhưng anh muốn cô đến trước mặt anh thay vì mỗi người một nơi như vậy. Nghe được cô vẫn an toàn thì anh có thể tạm thời thở phào một hơi.
Ở bên kia, Ôn Giai Tuệ có vẻ đã nghe được ra vấn đề. Viên Trác Nghiên biết chuyện cô đến Las Vegas thay anh thực hiện vụ cá cược và đang nổi giận. Chuyện lớn rồi.
Bây giờ cô không nên nói bất kỳ điều gì cả, phải nhanh chóng trở về đã.
- Chuẩn bị đi, nhanh chóng trở về Thượng Hải.
Tắt điện thoại, Ôn Giai Tuệ gấp gáp ngồi vào trong xe.
A Châu cũng hiểu ra sự tình hiện giờ, nhanh chóng khởi động xe.
......................
Trong phòng bệnh, A Phúc không dám hé răng nói nửa lời, bây giờ ông chủ đang tức giận như vậy thì càng nói lại càng châm thêm dầu vào lửa thôi.
- Đem qua đây!
Viên Trác Nghiên ngồi trên giường đột nhiên cất giọng ra lệnh, mà lại một câu không đầu không đuôi như vậy khiến A Phúc không thật sự biết rõ trong tình hình này thì ông chủ đang yêu cầu gì đây.
- Boss, ý của anh là....
Vốn đang trong cơn thịnh nộ mà còn bắt gặp tác phong chậm chạp hơn thường ngày của A Phúc, anh không thêm tức giận thì cũng khó.
- Máy giám sát lộ trình của Tuệ nhi! Mau đưa cho tôi!
Ba người A Châu, A Minh và A Phúc đều có một hệ thống giám sát liên kết với nhau, một chỗ có một người thì cũng như có mặt của ba người. Lần này A Châu bảo vệ Ôn Giai Tuệ đến gặp William thì trong hệ thống giám sát của A Phúc sẽ được ghi lại toàn bộ quá trình của bọn họ.
Lộ trình, A Phúc đã lén xem từ trước khi ông chủ tỉnh lại, nếu để ông chủ nhìn thấy cảnh tượng tại sòng bạc mà không nổ súng bắn tay chân anh ta thì cũng là lạ.
- Tôi không nhắc lại lần ba, đưa đây ngay!
Còn chưa cho anh ta có thời gian chuẩn bị tinh thần thì Viên Trác Nghiên đã lần nữa ra lệnh. Như vậy thì anh ta không thể làm trái rồi, mở chiếc tablet lên và cung kính đưa nó cho Viên Trác Nghiên.
Vì mới tỉnh lại nên Viên Trác Nghiên còn phải cắm thêm kim truyền dịch, nhưng anh đã sớm tháo hết ra và ném sang một bên rồi. Bộ đồ bệnh nhân rộng hơn tỉ lệ cơ thể của anh nhưng vẫn không che đi được những điểm hấp dẫn trí mạng trên người anh, gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục lại huyết sắc, môi mỏng mím chặt, cặp mắt chim ưng sắc bén đang nhìn vào màn hình tablet.
Từng hình ảnh một không thiếu một chi tiết nào như đang tái hiện lại ngay trước mắt của anh. Người phụ nữ này, to gan đến mức đánh cược cả mạng sống của mình với William!