Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 129: Mau trả cho em.
Những vết bỏng trên người anh trước khi cấp cứu đều ở cấp độ hai, sau hơn một tuần hôn mê thì cũng đã lành hơn một nữa, cũng không cần dán băng gạc quá nhiều nữa. Chỉ còn những vết bỏng cấp độ ba đang trong quá trình kết vảy và bong tróc. Anh phục hồi khá tốt nữa.
Có vẻ như vừa nãy Ôn Giai Tuệ đã đánh mạnh vào vết bỏng đang lành trên ngực của anh mới gây ra đau bất thình lình.
- Hay để em gọi bác sĩ nhé?
Viên Trác Nghiên nhìn cô gái nhỏ đang rất hoảng loạn vừa muốn đụng lại không dám, lúng túng không biết nên xử lý thế nào thì trong mắt anh liền nổi lên một tia hứng thú, khóe môi nở một nụ cười mị hoặc.
- Vừa nãy em đã đuổi y tá của anh đi rồi thì bây giờ em phải chịu trách nhiệm nhiệm làm y tá cho anh chứ?
Ôn Giai Tuệ nhìn anh chớp chớp mắt, cẩn thận dò xét.
- Anh đang giả vờ đúng không? Thật ra anh không có đau, nói thật đi!
Không thể bị vạch trần dễ dàng như vậy được, Viên Trác Nghiên vẫn tiếp tục ăn vạ.
- Em chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Tuệ nhi, em có lương tâm không vậy?
Nhìn thế nào cũng thấy anh giống như đang giả vờ, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn tạm thời nhẫn nhịn đã, dù sao thì anh cũng đang bị thương. Nếu cô cố gắng vạch trần thì có khi lại gọi cô y tá nóng bỏng kia đến nữa, nhất định sẽ trêu tức cô mà.
Dời mắt khỏi những vết bỏng đến từng vết sẹo khác trên người anh, nhất là những vết cắn mà cô từng để lại, vô thức đưa tay chạm thật nhẹ nhàng vào chúng.
- Còn đau nhiều không? Lúc em cắn, anh không thấy đau ư?
Giờ nghĩ lại mới thấy, cô lưu lại trên người anh rất nhiều vết sẹo sẽ mãi mãi ở đó, còn thứ duy nhất anh để lại trên người cô là hình xăm dưới bụng cô. Mỗi lần nhìn thấy những dấu vết này, sẽ nhớ đến đối phương, cô đã trải qua cảm giác sống dở chết dở này suốt thời gian rời khỏi anh. Cô đau đến như vậy thì anh sẽ đau đến mức nào chứ, khi chỗ nào anh cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của cô.
Viên Trác Nghiên trầm tư nhìn cô, hình như anh vừa thở dài thì phải, đưa tay nắm tay cô xuống, đưa lên trước môi và đặt lên mu bàn tay trắng mịn của cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
- Có đau, nhưng không phải đau ở những vết cắn của em, mà anh đau lòng. Thật ra đối với anh, khoảng thời gian em bị bệnh là những ngày tháng hạnh phúc nhất của anh, mặc dù anh biết tất cả đều là giả.
- Không phải giả!
Ôn Giai Tuệ nghe đến câu cuối của anh thì liền đưa ngón trỏ chặn trước môi của anh. Điều chỉnh lại ngay.
- Tất cả đều là thật. Là thật nhất mà. Anh đã quên những gì bác sĩ nói gì rồi sao? Đó là vì em yêu anh, vì em yêu anh nên mới chọn ở bên cạnh anh lúc đó.
Nghe được câu "em yêu anh" của cô, ấm áp hơn bất kỳ điều gì, Viên Trác Nghiên nắm tay cô lại, ngậm nhẹ hai ngón tay của cô giữa môi, còn hôn vào lòng bàn tay.
- Tuệ nhi, mỗi ngày em đều nói cho anh nghe được không?
Ôn Giai Tuệ lườm anh một cái, rụt tay lại, bĩu môi, kiểm tra lại những vết bỏng của anh.
- Còn chỗ nào đâu nữa? Chỉ em xem thử nào.
Viên Trác Nghiên đè nén ý cười bên khóe môi, kéo tay cô di chuyển xuống dưới, luồn vào trong chăn mà đè lên vật nam tính đang sưng to nóng hổi.
- Chỗ này đang khó chịu nhất đấy, em xoa dịu nó đi.
Bất thình lình chạm vào dị vật nóng như lửa khiến Ôn Giai Tuệ hoảng hồn vội rút tay về, trừng mắt nhìn tên đàn ông nham hiểm trước mặt.
- Biến thái! Em không thèm quan tâm anh nữa.
Cốc cốc cốc.
Hai người đang giằng co trên giường thì tiếng gõ cửa vang lên làm cả hai đều giật thót tim, hoảng hốt nhìn nhau rồi nhìn về phía cửa phòng.
Trái ngược với dáng vẻ khẩn trương như nhà sắp cháy của Ôn Giai Tuệ thì Viên Trác Nghiên vẫn điềm tĩnh trả lời người bên ngoài
- Là ai?
Bên ngoài cửa truyền đến một giọng tiếng anh quen thuộc.
- Trác Trác Nghiên. Là tớ đây! Có chút chuyện gấp, tớ vào được chứ?
Là Lucas!
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Ôn Giai Tuệ căng thẳng hết mức có thể, tim cũng sắp vọt ra ngoài rồi. Cái gì chứ? Sao lại xuất hiện đột ngột như vậy, cô còn chưa kịp mặc đồ vào nữa, mà còn bị bắt gặp trong tình huống này thì chỉ còn tìm cái lỗ thật lớn chui xuống cho đỡ xấu hổ thôi. Ôn Giai Tuệ vừa cố tìm quần áo vừa đạp Viên Trác Nghiên ra hiệu anh đừng để anh ta vào.
Nhưng không ngờ tên mặt dày vô lại này còn hoan nghênh chào đón nữa.
- Vào đi!
Nghe hai từ này, Ôn Giai Tuệ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, nắm chặt quần áo trong tay, cô nhảy xuống giường, chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh, cũng vừa đúng lúc Lucas mở cửa vào phòng.
- Có chuyện gì sao?
Viên Trác Nghiên vẫn đang cố nén cười, ánh mắt vừa mới rời khỏi hướng nhà vệ sinh mà nhìn sang Lucas, ung dung nhàn nhã như chẳng có chuyện gì, vì mới nhặt được một thứ rất thú vị nên trong lòng đang đắc ý vô cùng.
Lucas vừa vào phòng thì thấy người bạn đang dưỡng bệnh của mình lại cởi trần giữa ban ngày ban mặt, người nào nhìn vào cũng sẽ nảy sinh nghi hoặc, huống hồ anh ta còn là một tay chơi lão làng nữa. Trên mặt ngay lập tức chuyển hóa sang mờ mờ ám ám.
- Cậu cũng vừa mới tỉnh lại thôi, có cần vận động nhanh vậy không?
Trốn trong nhà vệ sinh, Ôn Giai Tuệ ôm chặt quần áo trong tay, vừa mới thở phào được một hơi thì lại nghe Lucas nói một câu.
- Là dì nhỏ à? Trốn thì cũng phải dọn cho sạch chứ?
Anh ta đưa chân đá đá chiếc giày cao gót đang nằm không chút trật tự dưới sàn. Nháy mắt nhìn Viên Trác Nghiên trong vẻ mặt đùa bỡn.
Mà Viên Trác Nghiên cũng không có chút thái độ phủ nhận hay né tránh.
- Lần sau cậu đến thì nên gọi trước, dọa vợ tớ tái cả mặt rồi này.
Lucas ngồi xuống ghế bên giường, vẫn bộ mặt cà lơ phất phơ đó, cười vang một tiếng.
- Dì nhỏ mà cũng phải sợ tớ sao? Cô ấy ngay cả William còn giết được thì chắc là chặt đầu tớ như chặt đầu heo rồi.
Đây là điềm xấu ư? Ôn Giai Tuệ trốn trong nơm nớp lo sợ. Viên Trác Nghiên dù sao cũng phơi bày tất cả ra, Lucas đương nhiên phải biết rõ chuyện gì vừa xảy ra rồi, cô có thể lộ diện ngay bây giờ, nhưng thật sự là xấu hổ chết mất thôi.
Ngồi một lúc để lấy lại bình tĩnh, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc đã đứng lên để mặc đồ vào, bên tai còn nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
- Chuyện William đột ngột bị giết chết đang tạo thành một làn sóng không nhỏ ở Las Vegas. Tộc Ula vẫn đang rất tức giận, nhưng chắc hẳn cậu cũng đã biết thật ra đám người đó từ lâu đã muốn loại bỏ William để tranh giành vị trí thủ lĩnh rồi. E là trong tình hình hiện giờ, bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này để tiếp tục gây khó dễ với chúng ta.
- William đưa ra đề nghị đánh cược với tớ, chuyện sống còn như vậy nhất định không phải bí mật rồi. Từ trước đến nay, tuân thủ nguyên tắc luôn là điều kiện tiên quyết.
- Cậu nói không sai, dù thế nào thì bây giờ chúng ta cũng nên chúc mừng trước đã. Dì nhỏ cũng thật lợi hại, chúng ta tốn rất nhiều công sức mà chưa lấy được địa bàn Nam Mỹ, thật không ngờ dì nhỏ vừa ra tay đã thâu tóm được toàn bộ Las Vegas về tay tổ chức, còn chiếm được cả Nam Mỹ, đúng là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được.
Viên Trác Nghiên vừa cài cúc áo vừa lườm nguýt anh ta một cái, lạnh nhạt buông một câu.
- Cậu thôi gọi cô ấy là dì nhỏ đi! Cô ấy là vợ tương lai của tớ, cậu phải gọi một tiếng chị dâu đấy.
Lucas đổi lại tư thế ngồi, vừa bóc một quả nho ném vào miệng vừa đùa.
- Cô ấy không phải mẹ nhỏ của cậu à? Hai người vốn là cậu cả và mẹ nhỏ mà đi tới hôm nay, tớ cũng nên giúp cậu gợi nhớ kỷ niệm cũ chứ?
Bên ngoài nói gì, Ôn Giai Tuệ đều nghe không xót một chữ, thật muốn chạy ra túm tóc của gã đàn ông kia cho một trận quá, cách anh ta gọi cô khiến cô thật buồn nôn.
Rốt cuộc cũng đã tắm xong, Ôn Giai Tuệ lau người qua rồi chuẩn bị mặc đồ vào. Nhưng vừa mặc được áo ngực thì mới phát hiện không thấy quần lót đâu nữa.
Hoảng hốt lục lọi trong bộ quần áo trên tay một hồi vẫn không tìm thấy. Chẳng lẽ....vẫn còn tren giường của Viên Trác Nghiên?
Cô trợn tròn mắt há hốc mồm. Làm sao bây giờ!!!!
Lucas còn nói thêm mấy chuyện của tổ chức nữa rồi mới xách mông đứng lên, tay cầm một quả táo vừa cắn vừa cố tình nói lớn.
- Dì nhỏ, trốn trong đó chắc ngột ngạt lắm rồi nhỉ? Cô ra ngoài đi, tôi không làm phiền hai người nữa.
Đợi đến khi anh ta đi khỏi rồi, Viên Trác Nghiên mới lật chăn qua, nhanh chóng mặc lại quần, leo xuống giường ngay. Ý cười bên khóe môi càng lúc càng đậm, bước thẳng tới trước cửa phòng vệ sinh, đợi một lúc thì anh mới đưa tay lên gõ cửa.
- Không cần trốn nữa đâu, mau ra đi!
Nghe giọng của anh cùng tiếng gõ cửa, Ôn Giai Tuệ ở bên trong như đã chờ sẵn từ lâu rồi nên mở cửa ra ngay lập tức. Phản ứng đầu tiên của cô chính là định chạy về giường tìm đồ mà mình đánh rơi, nhưng còn chưa kịp hành động thì cô đã bị Viên Trác Nghiên bắt chặn lại.
- Không phải em đang định đi tìm cái này sao?
Anh vừa nói vừa giơ thứ đang cầm trên tay ra trước mắt Ôn Giai Tuệ, khóe môi nở một nụ cười châm chọc.
Nhìn thấy đồ mà mình đang tìm trên tay của người đàn ông, Ôn Giai Tuệ vừa xấu hổ vừa giận dữ, liền đưa tay muốn lấy lại.
- Mau đưa cho em!
Thấy cô đang cố lấy cho bằng được, Viên Trác Nghiên chỉ đơn giản đưa tay lên cao hơn để cô không cách nào với tay tới được.
- Muốn thì tự leo lên mà lấy.
Thách thức cô ư?
Ôn Giai Tuệ phồng má tức giận, thổi phù một cái, cố gắng nhón gót lên hết mức, nhưng vì chiều cao của hai người vốn chênh lệch, giờ người đàn ông này lại cố tình đưa lên cao như vậy nữa, cô không lấy được cũng không có gì là ngạc nhiên.
Nhìn chiếc quần lót ren màu trắng móc vào ngón trỏ của người đàn ông, Ôn Giai Tuệ thật sự tức đến sắp vỡ lồng ngực rồi, cô vừa với tay vừa mắng.
- Viên Trác Nghiên! Anh là biến thái à? Sao lại lấy quần lót của em? Mau trả lại cho em ngay!
Viên Trác Nghiên hả hê nhìn cô gái nhỏ thấp hơn mình một cái đầu đang nhảy lên nhảy xuống liên tục. Trông thật đáng yêu a!
Anh cất giọng đùa nghịch.
- Anh nói rồi, muốn lấy thì tự lên mà lấy.
Ôn Giai Tuệ mím môi thở mạnh một hơi. Được lắm! Dám thách cô ư? Vậy cô sẽ cho anh biết thế nào là hối hận!
Nghĩ rồi, cô lập tức vòng chặt hai tay lên cổ anh, đồng thời hai chân vòng qua thắt lưng anh, tận dụng thân hình nhỏ nhắn mà bám được cái trụ là anh, cô quấn chặt anh như gấu túi, tay vừa với lên đã lấy lại được đồ của mình rồi.
Hành động bất thình lình của cô nhất thời làm cho Viên Trác Nghiên lảo đảo suýt nữa thì mất thăng bằng mà ngã xuống, phản ứng đầu tiên của anh chính là đưa tay giữ cô lại để cô không bị ngã. Cũng nhờ vậy mà được ôm người đẹp không cần tốn công, ngay cả khi cô muốn xuống anh cũng không thể bỏ tay ra để cô xuống nữa.
- Trác Nghiên, mau thả em xuống đi! Em không có đùa với anh đâu, thả em xuống đi.
Mặc cho cô có ra sức năn nỉ thế nào đi nữa thì Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề để vào tai, một tay đỡ dưới cặp mông tròn đầy của cô, tay kia ôm sau lưng cô, giống như đang bồng một cô con gái bướng bỉnh. Anh chợt thì thầm vào tai cô một tiếng mà đã lâu rồi anh không gọi.
- Mẹ nhỏ, lâu rồi chúng ta không xưng hô kích thích như vậy nhỉ?
Vừa nãy đột nhiên Lucas nhắc lại chuyện này, anh lại muốn gọi cô thử như trước kia. Đúng là cảm giác khi gọi hai tiếng này vẫn kích thích như cũ.
Chỉ có Ôn Giai Tuệ vừa nghe đã rùng minh, da đầu đều tê dại.
- Biến thái. Đừng có gọi em như vậy! Mau thả em xuống, Viên Trác Nghiên!
- Từ khi nào mà em gọi cả họ tên anh ra như vậy rồi hửm? Hư quá thì nên phạt như thế nào đây nhỉ?
Cốc cốc cốc.
Viên Trác Nghiên chỉ vừa mới nói xong thì lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang mọi hành động tiếp theo. Chết tiệt thật, rất biết chọn thời điểm mà. Anh không vì vậy mà thả cô gái nhỏ trong ngực xuống, giọng nhàn nhạt truyền ra.
- Vào đi!
Người đi vào là A Châu, trông anh ta có vẻ đang vô cùng bất an. Sao lại không bất an được chứ, phá hỏng chuyện tốt của ông chủ rồi mà. Nếu không phải có chuyện gấp thì anh ta có mười cái mạng cũng không dám vào.
- Boss! Chủ mẫu!
Cúi đầu chào hỏi xong và được ông chủ cho phép, A Châu mới bắt đầu báo cáo.
- Thưa boss, đã tìm được người gây tai nạn cho Ngô Tước Diễn năm đó rồi. Mặc dù ông ta chưa chịu khai gì nhưng tôi có thể chắc chắn tai nạn đó không phải là sự cố ngoài ý muốn.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên sau khi nghe A Châu báo cáo đã đanh lại trông đăm chiêu vô cùng, suy ngẫm một lúc rồi dặn dò.
- Trông chừng ông ta cẩn thận vào. Tôi sẽ đến gặp ông ta sau.
A Châu gật đầu vâng lệnh, tiếp theo là đưa cho Viên Trác Nghiên một cái bìa giấy khá dày, có vẻ chứa tài liệu gì đó bên trong.
- Đây là tất cả những thông tin liên quan đến phòng nghiên cứu Sứ Giả. Tôi nghĩ, sẽ có những điều làm anh bất ngờ.
Viên Trác Nghiên cầm tập bìa giấy trên tay, đồng thời gật nhẹ đầu một cái ra hiệu cho A Châu lui ra ngoài trước.
Ôn Giai Tuệ từ nãy đến giờ im lặng để nghe hết những gì A Châu báo cáo. Cô nhìn thẳng vào mặt Viên Trác Nghiên, nhíu mày truy hỏi.
- Trác Nghiên, anh đang điều tra chuyện gì quan trọng sao? Ngô Tước Diễn? Phòng nghiên cứu? Tai nạn? Rốt cuộc đây là những chuyện gì vậy?
Không khí giữa hai người đang trùng xuống. Viên Trác Nghiên lắc đầu cười cười, đưa tay xoa xoa đầu cô mà trả lời.
- Không có gì, chỉ là chút vấn đề của công ty thôi. Em không cần phải lo lắng đâu.
Tất cả những chuyện này đều liên quan đến Viên lão gia, mà những việc này, anh không muốn cô phải dính líu đến nữa. Đó đều là khởi đầu cho bi kịch của cô, anh không muốn cô phải đối diện với nó một lần nữa.
Anh đã nói vậy thì Ôn Giai Tuệ cũng tạm thời tin là như vậy, mặc dù nghi hoặc trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
......................
Từ sau khi chuyện của William được truyền tai nhau giữ những thủ hạ của Viên Trác Nghiên, bọn họ đều đã nhìn Ôn Giai Tuệ với một con mắt khác. Phải nói là đã tâm phục khẩu phục mà gọi cô một tiếng chủ mẫu, không còn là theo lệnh của ông chủ nữa.
Hôm nay là ngày cuối tuần, từ sau lần tranh cãi trước phòng phẫu thuật, Ôn Giai Tuệ cũng chưa có cơ hội được nói chuyện rõ ràng với mẹ, nhất định là bà vẫn còn tức giận lắm. Cho nên cô mới cố gắng sắp xếp một ngày để về nhà xin lỗi mẹ.
Cô tạm giao Viên Trác Nghiên lại cho A Châu, để tài xế của anh đưa về tiểu khu.
Đứng trước cửa nhà rất lâu, Ôn Giai Tuệ do dự một lúc rồi mới dám nhấn chuông.
Người ra mở cửa lại là A Phong, cô cũng không quá bất ngờ, vì lần chia tay ở bệnh viện anh đã nói với cô vẫn sẽ đến chăm sóc mẹ cô như trước đây, với tư cách một người bạn.
Hai người từng hẹn hò một thời gian ngắn đã chia tay, bây giờ gặp lại như vậy, quả thật có chút không tự nhiên. Nhìn nhau gượng gạo, rốt cuộc A Phong vẫn là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, anh cười cười, nhẹ giọng hỏi.
- Em đến tìm bác gái? Mau vào đi, bác ấy vừa mới dùng bữa trưa xong và đang chơi với Lucky sau nhà đấy.
Ôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu, nép mình qua bên hông của anh mà đi vào trong nhà.
A Phong đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô, lắc lắc đầu thở dài rồi đóng cửa lại.
Có vẻ như vừa nãy Ôn Giai Tuệ đã đánh mạnh vào vết bỏng đang lành trên ngực của anh mới gây ra đau bất thình lình.
- Hay để em gọi bác sĩ nhé?
Viên Trác Nghiên nhìn cô gái nhỏ đang rất hoảng loạn vừa muốn đụng lại không dám, lúng túng không biết nên xử lý thế nào thì trong mắt anh liền nổi lên một tia hứng thú, khóe môi nở một nụ cười mị hoặc.
- Vừa nãy em đã đuổi y tá của anh đi rồi thì bây giờ em phải chịu trách nhiệm nhiệm làm y tá cho anh chứ?
Ôn Giai Tuệ nhìn anh chớp chớp mắt, cẩn thận dò xét.
- Anh đang giả vờ đúng không? Thật ra anh không có đau, nói thật đi!
Không thể bị vạch trần dễ dàng như vậy được, Viên Trác Nghiên vẫn tiếp tục ăn vạ.
- Em chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Tuệ nhi, em có lương tâm không vậy?
Nhìn thế nào cũng thấy anh giống như đang giả vờ, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn tạm thời nhẫn nhịn đã, dù sao thì anh cũng đang bị thương. Nếu cô cố gắng vạch trần thì có khi lại gọi cô y tá nóng bỏng kia đến nữa, nhất định sẽ trêu tức cô mà.
Dời mắt khỏi những vết bỏng đến từng vết sẹo khác trên người anh, nhất là những vết cắn mà cô từng để lại, vô thức đưa tay chạm thật nhẹ nhàng vào chúng.
- Còn đau nhiều không? Lúc em cắn, anh không thấy đau ư?
Giờ nghĩ lại mới thấy, cô lưu lại trên người anh rất nhiều vết sẹo sẽ mãi mãi ở đó, còn thứ duy nhất anh để lại trên người cô là hình xăm dưới bụng cô. Mỗi lần nhìn thấy những dấu vết này, sẽ nhớ đến đối phương, cô đã trải qua cảm giác sống dở chết dở này suốt thời gian rời khỏi anh. Cô đau đến như vậy thì anh sẽ đau đến mức nào chứ, khi chỗ nào anh cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của cô.
Viên Trác Nghiên trầm tư nhìn cô, hình như anh vừa thở dài thì phải, đưa tay nắm tay cô xuống, đưa lên trước môi và đặt lên mu bàn tay trắng mịn của cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
- Có đau, nhưng không phải đau ở những vết cắn của em, mà anh đau lòng. Thật ra đối với anh, khoảng thời gian em bị bệnh là những ngày tháng hạnh phúc nhất của anh, mặc dù anh biết tất cả đều là giả.
- Không phải giả!
Ôn Giai Tuệ nghe đến câu cuối của anh thì liền đưa ngón trỏ chặn trước môi của anh. Điều chỉnh lại ngay.
- Tất cả đều là thật. Là thật nhất mà. Anh đã quên những gì bác sĩ nói gì rồi sao? Đó là vì em yêu anh, vì em yêu anh nên mới chọn ở bên cạnh anh lúc đó.
Nghe được câu "em yêu anh" của cô, ấm áp hơn bất kỳ điều gì, Viên Trác Nghiên nắm tay cô lại, ngậm nhẹ hai ngón tay của cô giữa môi, còn hôn vào lòng bàn tay.
- Tuệ nhi, mỗi ngày em đều nói cho anh nghe được không?
Ôn Giai Tuệ lườm anh một cái, rụt tay lại, bĩu môi, kiểm tra lại những vết bỏng của anh.
- Còn chỗ nào đâu nữa? Chỉ em xem thử nào.
Viên Trác Nghiên đè nén ý cười bên khóe môi, kéo tay cô di chuyển xuống dưới, luồn vào trong chăn mà đè lên vật nam tính đang sưng to nóng hổi.
- Chỗ này đang khó chịu nhất đấy, em xoa dịu nó đi.
Bất thình lình chạm vào dị vật nóng như lửa khiến Ôn Giai Tuệ hoảng hồn vội rút tay về, trừng mắt nhìn tên đàn ông nham hiểm trước mặt.
- Biến thái! Em không thèm quan tâm anh nữa.
Cốc cốc cốc.
Hai người đang giằng co trên giường thì tiếng gõ cửa vang lên làm cả hai đều giật thót tim, hoảng hốt nhìn nhau rồi nhìn về phía cửa phòng.
Trái ngược với dáng vẻ khẩn trương như nhà sắp cháy của Ôn Giai Tuệ thì Viên Trác Nghiên vẫn điềm tĩnh trả lời người bên ngoài
- Là ai?
Bên ngoài cửa truyền đến một giọng tiếng anh quen thuộc.
- Trác Trác Nghiên. Là tớ đây! Có chút chuyện gấp, tớ vào được chứ?
Là Lucas!
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Ôn Giai Tuệ căng thẳng hết mức có thể, tim cũng sắp vọt ra ngoài rồi. Cái gì chứ? Sao lại xuất hiện đột ngột như vậy, cô còn chưa kịp mặc đồ vào nữa, mà còn bị bắt gặp trong tình huống này thì chỉ còn tìm cái lỗ thật lớn chui xuống cho đỡ xấu hổ thôi. Ôn Giai Tuệ vừa cố tìm quần áo vừa đạp Viên Trác Nghiên ra hiệu anh đừng để anh ta vào.
Nhưng không ngờ tên mặt dày vô lại này còn hoan nghênh chào đón nữa.
- Vào đi!
Nghe hai từ này, Ôn Giai Tuệ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, nắm chặt quần áo trong tay, cô nhảy xuống giường, chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh, cũng vừa đúng lúc Lucas mở cửa vào phòng.
- Có chuyện gì sao?
Viên Trác Nghiên vẫn đang cố nén cười, ánh mắt vừa mới rời khỏi hướng nhà vệ sinh mà nhìn sang Lucas, ung dung nhàn nhã như chẳng có chuyện gì, vì mới nhặt được một thứ rất thú vị nên trong lòng đang đắc ý vô cùng.
Lucas vừa vào phòng thì thấy người bạn đang dưỡng bệnh của mình lại cởi trần giữa ban ngày ban mặt, người nào nhìn vào cũng sẽ nảy sinh nghi hoặc, huống hồ anh ta còn là một tay chơi lão làng nữa. Trên mặt ngay lập tức chuyển hóa sang mờ mờ ám ám.
- Cậu cũng vừa mới tỉnh lại thôi, có cần vận động nhanh vậy không?
Trốn trong nhà vệ sinh, Ôn Giai Tuệ ôm chặt quần áo trong tay, vừa mới thở phào được một hơi thì lại nghe Lucas nói một câu.
- Là dì nhỏ à? Trốn thì cũng phải dọn cho sạch chứ?
Anh ta đưa chân đá đá chiếc giày cao gót đang nằm không chút trật tự dưới sàn. Nháy mắt nhìn Viên Trác Nghiên trong vẻ mặt đùa bỡn.
Mà Viên Trác Nghiên cũng không có chút thái độ phủ nhận hay né tránh.
- Lần sau cậu đến thì nên gọi trước, dọa vợ tớ tái cả mặt rồi này.
Lucas ngồi xuống ghế bên giường, vẫn bộ mặt cà lơ phất phơ đó, cười vang một tiếng.
- Dì nhỏ mà cũng phải sợ tớ sao? Cô ấy ngay cả William còn giết được thì chắc là chặt đầu tớ như chặt đầu heo rồi.
Đây là điềm xấu ư? Ôn Giai Tuệ trốn trong nơm nớp lo sợ. Viên Trác Nghiên dù sao cũng phơi bày tất cả ra, Lucas đương nhiên phải biết rõ chuyện gì vừa xảy ra rồi, cô có thể lộ diện ngay bây giờ, nhưng thật sự là xấu hổ chết mất thôi.
Ngồi một lúc để lấy lại bình tĩnh, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc đã đứng lên để mặc đồ vào, bên tai còn nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
- Chuyện William đột ngột bị giết chết đang tạo thành một làn sóng không nhỏ ở Las Vegas. Tộc Ula vẫn đang rất tức giận, nhưng chắc hẳn cậu cũng đã biết thật ra đám người đó từ lâu đã muốn loại bỏ William để tranh giành vị trí thủ lĩnh rồi. E là trong tình hình hiện giờ, bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này để tiếp tục gây khó dễ với chúng ta.
- William đưa ra đề nghị đánh cược với tớ, chuyện sống còn như vậy nhất định không phải bí mật rồi. Từ trước đến nay, tuân thủ nguyên tắc luôn là điều kiện tiên quyết.
- Cậu nói không sai, dù thế nào thì bây giờ chúng ta cũng nên chúc mừng trước đã. Dì nhỏ cũng thật lợi hại, chúng ta tốn rất nhiều công sức mà chưa lấy được địa bàn Nam Mỹ, thật không ngờ dì nhỏ vừa ra tay đã thâu tóm được toàn bộ Las Vegas về tay tổ chức, còn chiếm được cả Nam Mỹ, đúng là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được.
Viên Trác Nghiên vừa cài cúc áo vừa lườm nguýt anh ta một cái, lạnh nhạt buông một câu.
- Cậu thôi gọi cô ấy là dì nhỏ đi! Cô ấy là vợ tương lai của tớ, cậu phải gọi một tiếng chị dâu đấy.
Lucas đổi lại tư thế ngồi, vừa bóc một quả nho ném vào miệng vừa đùa.
- Cô ấy không phải mẹ nhỏ của cậu à? Hai người vốn là cậu cả và mẹ nhỏ mà đi tới hôm nay, tớ cũng nên giúp cậu gợi nhớ kỷ niệm cũ chứ?
Bên ngoài nói gì, Ôn Giai Tuệ đều nghe không xót một chữ, thật muốn chạy ra túm tóc của gã đàn ông kia cho một trận quá, cách anh ta gọi cô khiến cô thật buồn nôn.
Rốt cuộc cũng đã tắm xong, Ôn Giai Tuệ lau người qua rồi chuẩn bị mặc đồ vào. Nhưng vừa mặc được áo ngực thì mới phát hiện không thấy quần lót đâu nữa.
Hoảng hốt lục lọi trong bộ quần áo trên tay một hồi vẫn không tìm thấy. Chẳng lẽ....vẫn còn tren giường của Viên Trác Nghiên?
Cô trợn tròn mắt há hốc mồm. Làm sao bây giờ!!!!
Lucas còn nói thêm mấy chuyện của tổ chức nữa rồi mới xách mông đứng lên, tay cầm một quả táo vừa cắn vừa cố tình nói lớn.
- Dì nhỏ, trốn trong đó chắc ngột ngạt lắm rồi nhỉ? Cô ra ngoài đi, tôi không làm phiền hai người nữa.
Đợi đến khi anh ta đi khỏi rồi, Viên Trác Nghiên mới lật chăn qua, nhanh chóng mặc lại quần, leo xuống giường ngay. Ý cười bên khóe môi càng lúc càng đậm, bước thẳng tới trước cửa phòng vệ sinh, đợi một lúc thì anh mới đưa tay lên gõ cửa.
- Không cần trốn nữa đâu, mau ra đi!
Nghe giọng của anh cùng tiếng gõ cửa, Ôn Giai Tuệ ở bên trong như đã chờ sẵn từ lâu rồi nên mở cửa ra ngay lập tức. Phản ứng đầu tiên của cô chính là định chạy về giường tìm đồ mà mình đánh rơi, nhưng còn chưa kịp hành động thì cô đã bị Viên Trác Nghiên bắt chặn lại.
- Không phải em đang định đi tìm cái này sao?
Anh vừa nói vừa giơ thứ đang cầm trên tay ra trước mắt Ôn Giai Tuệ, khóe môi nở một nụ cười châm chọc.
Nhìn thấy đồ mà mình đang tìm trên tay của người đàn ông, Ôn Giai Tuệ vừa xấu hổ vừa giận dữ, liền đưa tay muốn lấy lại.
- Mau đưa cho em!
Thấy cô đang cố lấy cho bằng được, Viên Trác Nghiên chỉ đơn giản đưa tay lên cao hơn để cô không cách nào với tay tới được.
- Muốn thì tự leo lên mà lấy.
Thách thức cô ư?
Ôn Giai Tuệ phồng má tức giận, thổi phù một cái, cố gắng nhón gót lên hết mức, nhưng vì chiều cao của hai người vốn chênh lệch, giờ người đàn ông này lại cố tình đưa lên cao như vậy nữa, cô không lấy được cũng không có gì là ngạc nhiên.
Nhìn chiếc quần lót ren màu trắng móc vào ngón trỏ của người đàn ông, Ôn Giai Tuệ thật sự tức đến sắp vỡ lồng ngực rồi, cô vừa với tay vừa mắng.
- Viên Trác Nghiên! Anh là biến thái à? Sao lại lấy quần lót của em? Mau trả lại cho em ngay!
Viên Trác Nghiên hả hê nhìn cô gái nhỏ thấp hơn mình một cái đầu đang nhảy lên nhảy xuống liên tục. Trông thật đáng yêu a!
Anh cất giọng đùa nghịch.
- Anh nói rồi, muốn lấy thì tự lên mà lấy.
Ôn Giai Tuệ mím môi thở mạnh một hơi. Được lắm! Dám thách cô ư? Vậy cô sẽ cho anh biết thế nào là hối hận!
Nghĩ rồi, cô lập tức vòng chặt hai tay lên cổ anh, đồng thời hai chân vòng qua thắt lưng anh, tận dụng thân hình nhỏ nhắn mà bám được cái trụ là anh, cô quấn chặt anh như gấu túi, tay vừa với lên đã lấy lại được đồ của mình rồi.
Hành động bất thình lình của cô nhất thời làm cho Viên Trác Nghiên lảo đảo suýt nữa thì mất thăng bằng mà ngã xuống, phản ứng đầu tiên của anh chính là đưa tay giữ cô lại để cô không bị ngã. Cũng nhờ vậy mà được ôm người đẹp không cần tốn công, ngay cả khi cô muốn xuống anh cũng không thể bỏ tay ra để cô xuống nữa.
- Trác Nghiên, mau thả em xuống đi! Em không có đùa với anh đâu, thả em xuống đi.
Mặc cho cô có ra sức năn nỉ thế nào đi nữa thì Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề để vào tai, một tay đỡ dưới cặp mông tròn đầy của cô, tay kia ôm sau lưng cô, giống như đang bồng một cô con gái bướng bỉnh. Anh chợt thì thầm vào tai cô một tiếng mà đã lâu rồi anh không gọi.
- Mẹ nhỏ, lâu rồi chúng ta không xưng hô kích thích như vậy nhỉ?
Vừa nãy đột nhiên Lucas nhắc lại chuyện này, anh lại muốn gọi cô thử như trước kia. Đúng là cảm giác khi gọi hai tiếng này vẫn kích thích như cũ.
Chỉ có Ôn Giai Tuệ vừa nghe đã rùng minh, da đầu đều tê dại.
- Biến thái. Đừng có gọi em như vậy! Mau thả em xuống, Viên Trác Nghiên!
- Từ khi nào mà em gọi cả họ tên anh ra như vậy rồi hửm? Hư quá thì nên phạt như thế nào đây nhỉ?
Cốc cốc cốc.
Viên Trác Nghiên chỉ vừa mới nói xong thì lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang mọi hành động tiếp theo. Chết tiệt thật, rất biết chọn thời điểm mà. Anh không vì vậy mà thả cô gái nhỏ trong ngực xuống, giọng nhàn nhạt truyền ra.
- Vào đi!
Người đi vào là A Châu, trông anh ta có vẻ đang vô cùng bất an. Sao lại không bất an được chứ, phá hỏng chuyện tốt của ông chủ rồi mà. Nếu không phải có chuyện gấp thì anh ta có mười cái mạng cũng không dám vào.
- Boss! Chủ mẫu!
Cúi đầu chào hỏi xong và được ông chủ cho phép, A Châu mới bắt đầu báo cáo.
- Thưa boss, đã tìm được người gây tai nạn cho Ngô Tước Diễn năm đó rồi. Mặc dù ông ta chưa chịu khai gì nhưng tôi có thể chắc chắn tai nạn đó không phải là sự cố ngoài ý muốn.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên sau khi nghe A Châu báo cáo đã đanh lại trông đăm chiêu vô cùng, suy ngẫm một lúc rồi dặn dò.
- Trông chừng ông ta cẩn thận vào. Tôi sẽ đến gặp ông ta sau.
A Châu gật đầu vâng lệnh, tiếp theo là đưa cho Viên Trác Nghiên một cái bìa giấy khá dày, có vẻ chứa tài liệu gì đó bên trong.
- Đây là tất cả những thông tin liên quan đến phòng nghiên cứu Sứ Giả. Tôi nghĩ, sẽ có những điều làm anh bất ngờ.
Viên Trác Nghiên cầm tập bìa giấy trên tay, đồng thời gật nhẹ đầu một cái ra hiệu cho A Châu lui ra ngoài trước.
Ôn Giai Tuệ từ nãy đến giờ im lặng để nghe hết những gì A Châu báo cáo. Cô nhìn thẳng vào mặt Viên Trác Nghiên, nhíu mày truy hỏi.
- Trác Nghiên, anh đang điều tra chuyện gì quan trọng sao? Ngô Tước Diễn? Phòng nghiên cứu? Tai nạn? Rốt cuộc đây là những chuyện gì vậy?
Không khí giữa hai người đang trùng xuống. Viên Trác Nghiên lắc đầu cười cười, đưa tay xoa xoa đầu cô mà trả lời.
- Không có gì, chỉ là chút vấn đề của công ty thôi. Em không cần phải lo lắng đâu.
Tất cả những chuyện này đều liên quan đến Viên lão gia, mà những việc này, anh không muốn cô phải dính líu đến nữa. Đó đều là khởi đầu cho bi kịch của cô, anh không muốn cô phải đối diện với nó một lần nữa.
Anh đã nói vậy thì Ôn Giai Tuệ cũng tạm thời tin là như vậy, mặc dù nghi hoặc trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
......................
Từ sau khi chuyện của William được truyền tai nhau giữ những thủ hạ của Viên Trác Nghiên, bọn họ đều đã nhìn Ôn Giai Tuệ với một con mắt khác. Phải nói là đã tâm phục khẩu phục mà gọi cô một tiếng chủ mẫu, không còn là theo lệnh của ông chủ nữa.
Hôm nay là ngày cuối tuần, từ sau lần tranh cãi trước phòng phẫu thuật, Ôn Giai Tuệ cũng chưa có cơ hội được nói chuyện rõ ràng với mẹ, nhất định là bà vẫn còn tức giận lắm. Cho nên cô mới cố gắng sắp xếp một ngày để về nhà xin lỗi mẹ.
Cô tạm giao Viên Trác Nghiên lại cho A Châu, để tài xế của anh đưa về tiểu khu.
Đứng trước cửa nhà rất lâu, Ôn Giai Tuệ do dự một lúc rồi mới dám nhấn chuông.
Người ra mở cửa lại là A Phong, cô cũng không quá bất ngờ, vì lần chia tay ở bệnh viện anh đã nói với cô vẫn sẽ đến chăm sóc mẹ cô như trước đây, với tư cách một người bạn.
Hai người từng hẹn hò một thời gian ngắn đã chia tay, bây giờ gặp lại như vậy, quả thật có chút không tự nhiên. Nhìn nhau gượng gạo, rốt cuộc A Phong vẫn là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, anh cười cười, nhẹ giọng hỏi.
- Em đến tìm bác gái? Mau vào đi, bác ấy vừa mới dùng bữa trưa xong và đang chơi với Lucky sau nhà đấy.
Ôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu, nép mình qua bên hông của anh mà đi vào trong nhà.
A Phong đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô, lắc lắc đầu thở dài rồi đóng cửa lại.