Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 131: Cầu hôn.
Thấy cô vừa định giơ tay lên đánh mình, Viên Trác Nghiên đã phản ứng nhanh hơn là bắt lấy cả hai tay của cô, đồng thời ôm trọn cô trong vòm ngực săn chắc, không ngừng xin lỗi.
- Được rồi bảo bối à, đừng tức giận nữa. Là anh không tốt, không nên để em lo lắng, anh muốn tạo bất ngờ cho em nên mới đi trước, đừng giận anh nữa.
Đừng nghĩ chỉ với mấy câu này thì Ôn Giai Tuệ sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy, cô đã lo lắng suốt cả dọc đường đến đây, bây giờ tên chết bầm này chỉ cần dỗ dành vài câu là sẽ xong chuyện sao?!
- Bất ngờ à? Đúng vậy, em thật sự rất rất rất bất ngờ đấy! Đang yên đang lành, anh cũng vừa mới xuất viện thôi đấy, tự dưng lại chạy đến đây làm gì hả?
Viên Trác Nghiên dễ dàng chế trụ được cô, trong khi cô vẫn không ngừng lộn xộn thì anh đã xoay người cô ngược ra phía trước, từ sau lưng ôm chặt cô, nhét cô trong vòng tay rộng lớn. Trong tư thế này, trông hai người thật sự hạnh phúc và ấm áp, cùng ngắm nhìn hoàng hôn dưới góc chân trời.
- Em còn nhớ câu chuyện hải đăng và chiếc thuyền ra khơi không?
Chỉ với một câu hỏi này của anh, Ôn Giai Tuệ ngay lập tức yên tĩnh lại. Đương nhiên là cô nhớ rồi, phải nói là nhớ rất rõ. Tại sao anh lại hỏi như vậy chứ? Muốn cùng cô ôn lại kỷ niệm đó sao?
- Em nhớ, nhớ rất rõ. Đó là một câu chuyện với cái kết rất bi thảm. Tại sao hải đăng lại không nhìn thấy thuyền chứ? Nếu như hải đăng tin tưởng và cảm nhận được thuyền luôn ở bên cạnh nó thì cả hai đã trùng phùng rồi.
Cô tựa vào ngực anh, nhìn về nơi xa xăm. Khi đó, hai người cũng trong tư thế này, cũng là câu chuyện đau buồn này, và...cũng là lần đầu tiên trái tim cô rung động vì anh, có lẽ là từ khoảnh khắc đó, cô đã yêu người đàn ông này rồi.
Nhưng, phải chăng vì cô và anh đã bắt đầu từ câu chuyện tình đau buồn của hải đăng và thuyền nên mới gặp nhiều đau thương như vậy...?
- Đúng vậy, bởi vì mãi tìm kiếm mà quên nhìn lại bên cạnh, bởi vì không đủ tin tưởng để chờ đợi đến cùng. Cho nên, anh không muốn chúng ta sẽ giống như hải đăng và thuyền. Anh đã tìm được câu trả lời cho trái tim của mình rồi, anh luôn giữ vững câu trả lời đó trong tim, luôn nhìn bên cạnh mình, vì đó là em, Tuệ nhi....
Nhắc lại câu chuyện của hải đăng và thuyền, Ôn Giai Tuệ đã rơm rớm nước mắt. Cô mới quay đầu lại để nhìn người đàn ông vừa nói những lời khó hiểu, anh cũng ngay lúc đó buông lỏng tay, để cô xoay người lại, nhưng lại không cho cô có cơ hội được hỏi. Viên Trác Nghiên quỳ một gối dưới chân cô, không biết từ khi nào mà anh đã lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương rất lớn và lấp lánh. Anh nhìn cô với anh mắt thâm tình, tràn ngập yêu thương.
- Tuệ nhi, chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa được không? Kết hôn với anh nhé?
Lúc này, Ôn Giai Tuệ có cảm giác mình đang đi lạc vào trong giấc mơ vậy, chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô gật gật đầu và nói trong nước mắt lẫn cái mỉm cười hạnh phúc.
- Em đồng ý. Trác Nghiên, chúng ta kết hôn đi.
Nhận được câu trả lời của cô, Viên Trác Nghiên không chút do dự liền cầm tay trái của cô lên, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út thon nhỏ.
Nhìn chiếc nhẫn được tay của anh chậm rãi luồn vào ngón tay của mình, nước mắt rơi trên gương mặt Ôn Giai Tuệ càng nhiều hơn. Cô mím chặt môi đè nén cảm xúc sắp vỡ òa.
Đeo nhẫn xong cho cô, Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng đặt lên những đốt ngón tay của cô một nụ hôn thật sâu. Anh đứng lên, bàn tay áp vào, giọng trầm ấm mãn nguyện.
- Tuệ nhi, cảm ơn em, cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh.
Đúng vào khoảnh khắc này, Ôn Giai Tuệ đã không kìm nén được cảm xúc nữa, mọi thứ vỡ òa trong tích tắc. Cô bật khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói đúng mấy tiếng.
- Trác Nghiên....em yêu anh....
Viên Trác Nghiên bị cô dọa cho luống cuống tay chân. Sao cô lại đột nhiên khóc bù lu bù loa lên vậy chứ? Cô bây giờ trông rất giống lúc còn bị bệnh, chẳng lẽ cô phát bệnh bất ngờ sao?
- Anh biết mà. Tuệ nhi, em sao vậy? Sao lại khóc chứ? Em không vui ư? Tuệ nhi ngoan nào, đừng khóc nữa.
Ôn Giai Tuệ cũng không thể nào kiểm soát được bản thân hiện giờ, chính mình cũng không hiểu nổi tại sao lại khóc như vậy. Dường như mọi cảm xúc, mọi tâm tư của cô đều vỡ òa cùng một lúc. Cuối cùng cô cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành hôn thê của anh rồi. Cô vừa khóc vừa trả lời anh.
- Tại em vui quá, Trác Nghiên, em thật sự rất vui, rất hạnh phúc. Em muốn nói em yêu anh, em yêu anh rất nhiều....
Viên Trác Nghiên đã lau nước mắt cho cô đến ướt hết cả hai bàn tay, không ngừng dỗ dành cô. Thật sự trong tình huống này thì anh lại không hề đau lòng mà có chút buồn cười, chỉ mới cầu hôn thôi mà cô đã khóc rống như vậy rồi, khi tổ chức hôn lễ không phải anh nên chuẩn bị cho cô một cái xô để hứng nước mắt ư?
- Tuệ nhi ngoan nào, nghe lời anh, đừng khóc nữa. Em còn khóc nữa thì anh sẽ ném em xuống biển cho cá ăn đấy!
Câu này quả nhiên có tác dụng, khi nghe được câu này, Ôn Giai Tuệ đã nín khóc ngay, nhưng vẫn còn sụt sùi và nấc nghẹn.
- Đồ xấu xa, anh giỏi thì ném đi, em thành ma cũng sẽ bám lấy anh không buông đấy.
Dỗ mãi cô không chịu ngừng khóc, mà chỉ một câu trêu chọc đã có thể làm cô xù lông lên. Thấy cô phồng má giận dữ, anh còn cố tình véo một bên má của cô mà đùa nghịch
- Em vừa dọa anh một phen đấy. Anh có tưởng tượng ra hàng trăm tình cảnh khi cầu hôn cũng không tưởng tượng ra được em sẽ khóc ầm lên. Hôm nay anh đã thật sự được mở mang tầm mắt rồi.
Ôn Giai Tuệ trề môi đẩy tay anh ra, có chút xấu hổ mà né tránh ánh nhìn của anh, nhưng lại nghiêng qua một góc mà tự ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong ngực đã nở hoa đón xuân về rồi.
Viên Trác Nghiên đứng tại chỗ nhìn cô, đợi một lúc, lần nữa từ phía sau vòng tay ôm trọn cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen mượt của cô, thì thầm như rót mực vào tai cô.
- Anh yêu em, Tuệ nhi.
Ôn Giai Tuệ dừng động tác vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, đồng thời buông tay xuống, đột nhiên hỏi một câu.
- Là từ khi nào vậy? Từ khi nào anh bắt đầu yêu em?
Câu hỏi này với Viên Trác Nghiên không hề khó trả lời chút nào cả, anh đã sớm có được đáp án trong lòng từ rất lâu rồi. Anh cúi đầu hôn lên má cô, không nhanh không chậm mà nói.
- Lần đầu tiên nhìn thấy em. Khi em ngồi bên cây dương cầm. Từ ánh mắt đầu tiên, em đã bước vào trong tim anh, từng bước từng bước một nắm trọn tình yêu của anh.
Ôn Giai Tuệ thật không ngờ rằng anh lại yêu cô lâu đến như vậy rồi, trong lòng có những cảm xúc ngổn ngang khó tả, cô tham lam hưởng thụ cảm giác dựa vào ngực anh.
Vòng tay người đàn ông siết chặt cô hơn, vùi đầu vào hõm cổ của cô, hít hà mùi hương của riêng cô, thủ thỉ bên tai cô.
- Anh đã trả lời em rồi, em cũng nên trả lời lại chứ nhỉ? Anh cũng muốn biết em yêu anh từ khi nào.
Câu hỏi này, đúng lúc vừa rồi Ôn Giai Tuệ còn tự hỏi mình, cô dựa sát vào ngực anh hơn, hai tay vịn vào cánh tay săn chắc của anh, giọng nói mềm mại vô cùng, có chút trầm tư.
- Là ở đây, lần đầu tiên chúng ta đến đây, khi anh nắm tay em bước lên ngọn hải đăng này, khi anh ôm em giống như bây giờ, hình như từ giây phút đó, trái tim em đã bắt đầu loạn nhịp.
Nói đoạn, cô chợt dừng lại một lúc, quay đầu nhìn lại nhìn anh, môi đỏ lại không ngừng mấp máy.
- Chẳng lẽ anh đã nhìn ra trước rồi ư? Cho nên mới chọn nơi này để cầu hôn em? Không đúng....trước kia, anh vẫn luôn trách em không yêu anh, tên ngốc như anh sao có thể nhận ra được chứ.
Trả lời cô là một cái cười bất lực của Viên Trác Nghiên, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của cô, tì trán của mình lên trán cô.
Cô vừa mắng anh là tên ngốc, anh cũng không có lí do gì để biện hộ nữa, vì đây hoàn toàn là thật, anh thật sự là tên ngốc nên mới không nhận ra được tình cảm của cô từ trước mà cứ mãi tự khẳng định rằng cô không hề yêu anh.
- Anh thật sự là một tên ngốc, một tên ngốc chỉ biết yêu em.
Gương mặt anh di chuyển dần dần xuống, áp một nụ hôn lên cánh môi anh đào khẽ hé mở đang mơ hồ câu dẫn. Nụ hôn của hai người chậm rãi, nhẹ nhàng....anh buông lỏng vòng ôm đợi cô quay người hẳn về phía mình, sau đó liền siết chặt cái eo nhỏ của cô, ép cô khảm sâu vào trong vòm ngực như bức tường thành của mình.
Hai tay Ôn Giai Tuệ cũng vòng qua sau ôm lấy cổ của anh, nghiêng đầu theo những đợt tấn công từ môi lưỡi ướt át, ngọt ngào. Mi mắt cụp xuống vì nhắm đôi mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc nhất của hiện tại.
Mặt trời đã lặn gần xuống, ánh vàng nhạt cuối cùng trong ngày còn tô đượm chút ánh sáng cuối cùng trước khi chìm vào màn đêm.
...................
Mặt biển ban đêm cùng những làn gió lạnh thổi vào da thịt khiến mỗi người đều khao khát một cái ôm.
Trên bãi cát trắng vừa được từng đợt sóng vỗ vào làm mịn màng, từ từ in những dấu chân mới của đôi nam nữ nắm tay nhau đi dọc đoạn đường thẳng tắp, sóng biển từng đợt cũng đánh vào chân của hai người rồi lùi ra thật xa.
Bàn tay đeo nhẫn của Ôn Giai Tuệ cùng tay của Viên Trác Nghiên đan chặt vào nhau.
- Trác Nghiên, chúng ta sẽ ổn chứ? Mẹ em không tác thành cho chúng ta. Mẹ anh chắc chắn cũng như vậy, còn có, cửa lớn của Viên gia, em khó có thể bước vào, danh chính ngôn thuận trở thành đại thiếu phu nhân.
Đây là điều mà cô vẫn canh cánh trong lòng, từng gả vào Viên gia với thân phận là bà ba, bây giờ sao Viên gia có thể chấp nhận cô gả vào đó một lần nữa nhưng là vợ của Viên Trác Nghiên chứ, chuyện này đối với bọn họ không khác gì là một cái tát thẳng vào mặt. Hơn nữa, mẹ cô rất khó thay đổi quyết định, bà vẫn chưa thể nào tha thứ cho Viên Trác Nghiên. Cô và anh như thế này, liệu có thể tiếp tục đi đến cuối cùng không.
Viên Trác Nghiên tạm dừng bước, cũng giữ coi đứng lại, đồng thời quay đầu qua nhìn cô, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, trả lời một cách kiên định.
- Bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý, anh sẽ không thỏa thuận với bọn họ, em là vợ của anh, nhất định phải gả cho anh. Tuệ nhi, em từng thấy ai chống đối anh mà có kết cục tốt chưa?
Có lẽ chỉ có một mình Ôn Giai Tuệ cô, câu trả lời của anh vừa khiến cô thấy ấm áp vì hạnh phúc, cũng vừa dấy lên một nỗi bất an trong lòng cô.
- Trác Nghiên, anh không phải sẽ đe dọa cả gia tộc đấy chứ? Như vậy không được đâu, thân phận của anh sẽ bị lộ đấy.
Viên Trác Nghiên nhất thời bị cô chọc cười, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn của cô, thản nhiên nói ra.
- Cũng không cần phải giấu nữa. Mẹ đã biết thân phận của anh rồi, chuyện của tổ chức, bà ấy cũng biết rồi.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Ôn Giai Tuệ a! Cô nhất quyết từ chối trả lời Tần Mộc Du vì nghĩ thân phận của Viên Trác Nghiên không thể tiết lộ ở Viên gia, nhưng sao bây giờ anh lại công khai rồi.
- Sao, mẹ có thể biết được?
Viên Trác Nghiên chuyển sang véo một bên má của cô, mỉm cười dịu dàng, giọng anh có vẻ trầm tư vì đang nhớ lại gì đó.
- Lúc anh chưa tỉnh, mẹ đã kiểm tra xem trên người anh có thật là có hình xăm như lời mà Jenny nói trong ngày mừng thọ của ông nội không. Vì bà ấy đã thấy hình xăm rồi nên anh cũng không muốn giấu làm gì nữa, trước giờ anh chỉ muốn giấu bà ấy vì an toàn của bà. Những người khác, anh không quan tâm đến.
Vừa nói dứt câu, anh liền thu lại sắc mặt từ nãy giờ khi nhắc đến Tần Mộc Du mà tiếp tục đề tài đang dang dở giữ hai người, bắt đầu bằng một cái ôm nhẹ, dần dần mới siết lại, vuốt dọc mái tóc đen mượt xoăn lơn sau tấm lưng gầy.
- Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ em, dù phải làm bất cứ điều gì để bà ấy tác hợp cho chúng ta.
Anh đặt lên đỉnh đầu cô, rồi xuống trán từng nụ hôn nhỏ vụn, giống như đang chăm chuốt cho một bảo vật quý giá nhất.
- Tuệ nhi, em không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh như vậy thôi, anh sẽ thay em chống đỡ cả thế giới.
Ôn Giai Tuệ tựa cằm lên vai anh, vùi mặt vào cổ của anh, còn ngậm cả da cổ anh vào giữa môi.
- Trác Nghiên, đời này kiếp này em chỉ gả cho một mình anh thôi, nếu anh không cưới em thì em có biến thành ma cũng không buông tha cho anh đâu. Anh nghe rõ rồi chứ?
Viên Trác Nghiên để mặc cho cô đùa nghịch thỏa thích trên người mình, không những không đẩy cô ra mà còn ôm cô chặt hơn nữa, môi kề vào đỉnh đầu cô nói xuống
- Còn đi nổi không?
Không hiểu hết vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cô liền ôm chặt cổ của anh, vừa lắc đầu đã nũng nịu đòi hỏi.
- Anh cõng em đi!
Trước dáng vẻ đáng yêu này của cô, Viên Trác Nghiên sao có thể khước từ được chứ. Anh xoay người lại, ngồi xuống đưa lưng tới trước mặt cô.
- Được rồi tiểu tổ tông, leo lên đi.
Điều kiện tốt như vậy, Ôn Giai Tuệ vô cùng hí hửng mà leo lên lưng anh như con gấu túi bám vào thân cây, hai tay ôm quanh vai và cổ của anh.
Thân hình nhỏ bé không chút trọng lượng của cô không làm khó được Viên Trác Nghiên chút nào cả, anh dễ dàng xách cô đứng lên, hai tay đỡ hai bên chân của cô.
- Tuệ nhi, em vẫn nhẹ như vậy, từ hôm nay phải ăn nhiều vào mới được.
Ôn Giai Tuệ hừ nhẹ một tiếng, hai chân đong đưa qua lại vô cùng thoải mái, giày của cô đã được anh xách thay rồi. Kề sát mặt vào cổ anh.
- Em mà tăng cân thì mặc váy cưới sẽ rất xấu đấy.
Sau khi trả lời anh xong, cô không ngừng luyên thuyên rất nhiều chuyện.
Viên Trác Nghiên vẫn vô cùng tập trung nghe từng câu từng chữ mà cô lảm nhảm, với anh, cô nói gì cũng có thể khiến trái tim anh ấm áp.
- Trác Nghiên, em yêu anh.....
- Anh cũng yêu em.
- Trác Nghiên, chúng ta hãy mãi như vậy nhé....
- Nhất định rồi.
Cô gái nhỏ trên lưng anh có vẻ đã rất mệt rồi. Anh không còn nghe giọng cô thủ thỉ nữa, thay vào đó là nhịp thở đều đều của cô. Cô ngủ rồi, ngủ rất ngon trên lưng anh.
Anh tăng nhanh bước chân hơn, đưa cô về đến phòng mà anh đã đặt trước trong khách sạn.
Vào đến phòng, Viên Trác Nghiên không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Cũng như lần trước hai người từng đứng ở trên ngọn hải đăng đó, anh đã chuẩn bị một bàn tiệc, nhưng cô gái này khi nghe anh kể chuyện xong thì ngủ trong lòng anh. Hôm nay anh cũng chuẩn bị một bữa tiệc cho hai người, và kết quả vẫn là cô ngủ trước rồi.
Cẩn thận đặt cô xuống giường, Viên Trác Nghiên đặt cô nằm ngay ngắn lại. Chiếc giường được rải những cánh hoa hồng đỏ tươi, vì cô nằm lên mà thành một mảng rối loạn.
Căn phòng còn được thắp rất nhiều nến thơm đầy màu sắc, cánh hoa trải thành thảm dưới sàn, cả bong bóng trang trí nữa. Trong kế hoạch của anh, chính là muốn đêm nay sẽ là đêm tân hôn của hai người, nhưng có lẽ kế hoạch đã hỏng rồi, con heo ham ngủ này, sao lúc nào cũng ngủ đúng lúc quan trọng không vậy chứ.
- Được rồi bảo bối à, đừng tức giận nữa. Là anh không tốt, không nên để em lo lắng, anh muốn tạo bất ngờ cho em nên mới đi trước, đừng giận anh nữa.
Đừng nghĩ chỉ với mấy câu này thì Ôn Giai Tuệ sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy, cô đã lo lắng suốt cả dọc đường đến đây, bây giờ tên chết bầm này chỉ cần dỗ dành vài câu là sẽ xong chuyện sao?!
- Bất ngờ à? Đúng vậy, em thật sự rất rất rất bất ngờ đấy! Đang yên đang lành, anh cũng vừa mới xuất viện thôi đấy, tự dưng lại chạy đến đây làm gì hả?
Viên Trác Nghiên dễ dàng chế trụ được cô, trong khi cô vẫn không ngừng lộn xộn thì anh đã xoay người cô ngược ra phía trước, từ sau lưng ôm chặt cô, nhét cô trong vòng tay rộng lớn. Trong tư thế này, trông hai người thật sự hạnh phúc và ấm áp, cùng ngắm nhìn hoàng hôn dưới góc chân trời.
- Em còn nhớ câu chuyện hải đăng và chiếc thuyền ra khơi không?
Chỉ với một câu hỏi này của anh, Ôn Giai Tuệ ngay lập tức yên tĩnh lại. Đương nhiên là cô nhớ rồi, phải nói là nhớ rất rõ. Tại sao anh lại hỏi như vậy chứ? Muốn cùng cô ôn lại kỷ niệm đó sao?
- Em nhớ, nhớ rất rõ. Đó là một câu chuyện với cái kết rất bi thảm. Tại sao hải đăng lại không nhìn thấy thuyền chứ? Nếu như hải đăng tin tưởng và cảm nhận được thuyền luôn ở bên cạnh nó thì cả hai đã trùng phùng rồi.
Cô tựa vào ngực anh, nhìn về nơi xa xăm. Khi đó, hai người cũng trong tư thế này, cũng là câu chuyện đau buồn này, và...cũng là lần đầu tiên trái tim cô rung động vì anh, có lẽ là từ khoảnh khắc đó, cô đã yêu người đàn ông này rồi.
Nhưng, phải chăng vì cô và anh đã bắt đầu từ câu chuyện tình đau buồn của hải đăng và thuyền nên mới gặp nhiều đau thương như vậy...?
- Đúng vậy, bởi vì mãi tìm kiếm mà quên nhìn lại bên cạnh, bởi vì không đủ tin tưởng để chờ đợi đến cùng. Cho nên, anh không muốn chúng ta sẽ giống như hải đăng và thuyền. Anh đã tìm được câu trả lời cho trái tim của mình rồi, anh luôn giữ vững câu trả lời đó trong tim, luôn nhìn bên cạnh mình, vì đó là em, Tuệ nhi....
Nhắc lại câu chuyện của hải đăng và thuyền, Ôn Giai Tuệ đã rơm rớm nước mắt. Cô mới quay đầu lại để nhìn người đàn ông vừa nói những lời khó hiểu, anh cũng ngay lúc đó buông lỏng tay, để cô xoay người lại, nhưng lại không cho cô có cơ hội được hỏi. Viên Trác Nghiên quỳ một gối dưới chân cô, không biết từ khi nào mà anh đã lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương rất lớn và lấp lánh. Anh nhìn cô với anh mắt thâm tình, tràn ngập yêu thương.
- Tuệ nhi, chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa được không? Kết hôn với anh nhé?
Lúc này, Ôn Giai Tuệ có cảm giác mình đang đi lạc vào trong giấc mơ vậy, chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô gật gật đầu và nói trong nước mắt lẫn cái mỉm cười hạnh phúc.
- Em đồng ý. Trác Nghiên, chúng ta kết hôn đi.
Nhận được câu trả lời của cô, Viên Trác Nghiên không chút do dự liền cầm tay trái của cô lên, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út thon nhỏ.
Nhìn chiếc nhẫn được tay của anh chậm rãi luồn vào ngón tay của mình, nước mắt rơi trên gương mặt Ôn Giai Tuệ càng nhiều hơn. Cô mím chặt môi đè nén cảm xúc sắp vỡ òa.
Đeo nhẫn xong cho cô, Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng đặt lên những đốt ngón tay của cô một nụ hôn thật sâu. Anh đứng lên, bàn tay áp vào, giọng trầm ấm mãn nguyện.
- Tuệ nhi, cảm ơn em, cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh.
Đúng vào khoảnh khắc này, Ôn Giai Tuệ đã không kìm nén được cảm xúc nữa, mọi thứ vỡ òa trong tích tắc. Cô bật khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói đúng mấy tiếng.
- Trác Nghiên....em yêu anh....
Viên Trác Nghiên bị cô dọa cho luống cuống tay chân. Sao cô lại đột nhiên khóc bù lu bù loa lên vậy chứ? Cô bây giờ trông rất giống lúc còn bị bệnh, chẳng lẽ cô phát bệnh bất ngờ sao?
- Anh biết mà. Tuệ nhi, em sao vậy? Sao lại khóc chứ? Em không vui ư? Tuệ nhi ngoan nào, đừng khóc nữa.
Ôn Giai Tuệ cũng không thể nào kiểm soát được bản thân hiện giờ, chính mình cũng không hiểu nổi tại sao lại khóc như vậy. Dường như mọi cảm xúc, mọi tâm tư của cô đều vỡ òa cùng một lúc. Cuối cùng cô cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành hôn thê của anh rồi. Cô vừa khóc vừa trả lời anh.
- Tại em vui quá, Trác Nghiên, em thật sự rất vui, rất hạnh phúc. Em muốn nói em yêu anh, em yêu anh rất nhiều....
Viên Trác Nghiên đã lau nước mắt cho cô đến ướt hết cả hai bàn tay, không ngừng dỗ dành cô. Thật sự trong tình huống này thì anh lại không hề đau lòng mà có chút buồn cười, chỉ mới cầu hôn thôi mà cô đã khóc rống như vậy rồi, khi tổ chức hôn lễ không phải anh nên chuẩn bị cho cô một cái xô để hứng nước mắt ư?
- Tuệ nhi ngoan nào, nghe lời anh, đừng khóc nữa. Em còn khóc nữa thì anh sẽ ném em xuống biển cho cá ăn đấy!
Câu này quả nhiên có tác dụng, khi nghe được câu này, Ôn Giai Tuệ đã nín khóc ngay, nhưng vẫn còn sụt sùi và nấc nghẹn.
- Đồ xấu xa, anh giỏi thì ném đi, em thành ma cũng sẽ bám lấy anh không buông đấy.
Dỗ mãi cô không chịu ngừng khóc, mà chỉ một câu trêu chọc đã có thể làm cô xù lông lên. Thấy cô phồng má giận dữ, anh còn cố tình véo một bên má của cô mà đùa nghịch
- Em vừa dọa anh một phen đấy. Anh có tưởng tượng ra hàng trăm tình cảnh khi cầu hôn cũng không tưởng tượng ra được em sẽ khóc ầm lên. Hôm nay anh đã thật sự được mở mang tầm mắt rồi.
Ôn Giai Tuệ trề môi đẩy tay anh ra, có chút xấu hổ mà né tránh ánh nhìn của anh, nhưng lại nghiêng qua một góc mà tự ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong ngực đã nở hoa đón xuân về rồi.
Viên Trác Nghiên đứng tại chỗ nhìn cô, đợi một lúc, lần nữa từ phía sau vòng tay ôm trọn cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen mượt của cô, thì thầm như rót mực vào tai cô.
- Anh yêu em, Tuệ nhi.
Ôn Giai Tuệ dừng động tác vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, đồng thời buông tay xuống, đột nhiên hỏi một câu.
- Là từ khi nào vậy? Từ khi nào anh bắt đầu yêu em?
Câu hỏi này với Viên Trác Nghiên không hề khó trả lời chút nào cả, anh đã sớm có được đáp án trong lòng từ rất lâu rồi. Anh cúi đầu hôn lên má cô, không nhanh không chậm mà nói.
- Lần đầu tiên nhìn thấy em. Khi em ngồi bên cây dương cầm. Từ ánh mắt đầu tiên, em đã bước vào trong tim anh, từng bước từng bước một nắm trọn tình yêu của anh.
Ôn Giai Tuệ thật không ngờ rằng anh lại yêu cô lâu đến như vậy rồi, trong lòng có những cảm xúc ngổn ngang khó tả, cô tham lam hưởng thụ cảm giác dựa vào ngực anh.
Vòng tay người đàn ông siết chặt cô hơn, vùi đầu vào hõm cổ của cô, hít hà mùi hương của riêng cô, thủ thỉ bên tai cô.
- Anh đã trả lời em rồi, em cũng nên trả lời lại chứ nhỉ? Anh cũng muốn biết em yêu anh từ khi nào.
Câu hỏi này, đúng lúc vừa rồi Ôn Giai Tuệ còn tự hỏi mình, cô dựa sát vào ngực anh hơn, hai tay vịn vào cánh tay săn chắc của anh, giọng nói mềm mại vô cùng, có chút trầm tư.
- Là ở đây, lần đầu tiên chúng ta đến đây, khi anh nắm tay em bước lên ngọn hải đăng này, khi anh ôm em giống như bây giờ, hình như từ giây phút đó, trái tim em đã bắt đầu loạn nhịp.
Nói đoạn, cô chợt dừng lại một lúc, quay đầu nhìn lại nhìn anh, môi đỏ lại không ngừng mấp máy.
- Chẳng lẽ anh đã nhìn ra trước rồi ư? Cho nên mới chọn nơi này để cầu hôn em? Không đúng....trước kia, anh vẫn luôn trách em không yêu anh, tên ngốc như anh sao có thể nhận ra được chứ.
Trả lời cô là một cái cười bất lực của Viên Trác Nghiên, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của cô, tì trán của mình lên trán cô.
Cô vừa mắng anh là tên ngốc, anh cũng không có lí do gì để biện hộ nữa, vì đây hoàn toàn là thật, anh thật sự là tên ngốc nên mới không nhận ra được tình cảm của cô từ trước mà cứ mãi tự khẳng định rằng cô không hề yêu anh.
- Anh thật sự là một tên ngốc, một tên ngốc chỉ biết yêu em.
Gương mặt anh di chuyển dần dần xuống, áp một nụ hôn lên cánh môi anh đào khẽ hé mở đang mơ hồ câu dẫn. Nụ hôn của hai người chậm rãi, nhẹ nhàng....anh buông lỏng vòng ôm đợi cô quay người hẳn về phía mình, sau đó liền siết chặt cái eo nhỏ của cô, ép cô khảm sâu vào trong vòm ngực như bức tường thành của mình.
Hai tay Ôn Giai Tuệ cũng vòng qua sau ôm lấy cổ của anh, nghiêng đầu theo những đợt tấn công từ môi lưỡi ướt át, ngọt ngào. Mi mắt cụp xuống vì nhắm đôi mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc nhất của hiện tại.
Mặt trời đã lặn gần xuống, ánh vàng nhạt cuối cùng trong ngày còn tô đượm chút ánh sáng cuối cùng trước khi chìm vào màn đêm.
...................
Mặt biển ban đêm cùng những làn gió lạnh thổi vào da thịt khiến mỗi người đều khao khát một cái ôm.
Trên bãi cát trắng vừa được từng đợt sóng vỗ vào làm mịn màng, từ từ in những dấu chân mới của đôi nam nữ nắm tay nhau đi dọc đoạn đường thẳng tắp, sóng biển từng đợt cũng đánh vào chân của hai người rồi lùi ra thật xa.
Bàn tay đeo nhẫn của Ôn Giai Tuệ cùng tay của Viên Trác Nghiên đan chặt vào nhau.
- Trác Nghiên, chúng ta sẽ ổn chứ? Mẹ em không tác thành cho chúng ta. Mẹ anh chắc chắn cũng như vậy, còn có, cửa lớn của Viên gia, em khó có thể bước vào, danh chính ngôn thuận trở thành đại thiếu phu nhân.
Đây là điều mà cô vẫn canh cánh trong lòng, từng gả vào Viên gia với thân phận là bà ba, bây giờ sao Viên gia có thể chấp nhận cô gả vào đó một lần nữa nhưng là vợ của Viên Trác Nghiên chứ, chuyện này đối với bọn họ không khác gì là một cái tát thẳng vào mặt. Hơn nữa, mẹ cô rất khó thay đổi quyết định, bà vẫn chưa thể nào tha thứ cho Viên Trác Nghiên. Cô và anh như thế này, liệu có thể tiếp tục đi đến cuối cùng không.
Viên Trác Nghiên tạm dừng bước, cũng giữ coi đứng lại, đồng thời quay đầu qua nhìn cô, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, trả lời một cách kiên định.
- Bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý, anh sẽ không thỏa thuận với bọn họ, em là vợ của anh, nhất định phải gả cho anh. Tuệ nhi, em từng thấy ai chống đối anh mà có kết cục tốt chưa?
Có lẽ chỉ có một mình Ôn Giai Tuệ cô, câu trả lời của anh vừa khiến cô thấy ấm áp vì hạnh phúc, cũng vừa dấy lên một nỗi bất an trong lòng cô.
- Trác Nghiên, anh không phải sẽ đe dọa cả gia tộc đấy chứ? Như vậy không được đâu, thân phận của anh sẽ bị lộ đấy.
Viên Trác Nghiên nhất thời bị cô chọc cười, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn của cô, thản nhiên nói ra.
- Cũng không cần phải giấu nữa. Mẹ đã biết thân phận của anh rồi, chuyện của tổ chức, bà ấy cũng biết rồi.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Ôn Giai Tuệ a! Cô nhất quyết từ chối trả lời Tần Mộc Du vì nghĩ thân phận của Viên Trác Nghiên không thể tiết lộ ở Viên gia, nhưng sao bây giờ anh lại công khai rồi.
- Sao, mẹ có thể biết được?
Viên Trác Nghiên chuyển sang véo một bên má của cô, mỉm cười dịu dàng, giọng anh có vẻ trầm tư vì đang nhớ lại gì đó.
- Lúc anh chưa tỉnh, mẹ đã kiểm tra xem trên người anh có thật là có hình xăm như lời mà Jenny nói trong ngày mừng thọ của ông nội không. Vì bà ấy đã thấy hình xăm rồi nên anh cũng không muốn giấu làm gì nữa, trước giờ anh chỉ muốn giấu bà ấy vì an toàn của bà. Những người khác, anh không quan tâm đến.
Vừa nói dứt câu, anh liền thu lại sắc mặt từ nãy giờ khi nhắc đến Tần Mộc Du mà tiếp tục đề tài đang dang dở giữ hai người, bắt đầu bằng một cái ôm nhẹ, dần dần mới siết lại, vuốt dọc mái tóc đen mượt xoăn lơn sau tấm lưng gầy.
- Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ em, dù phải làm bất cứ điều gì để bà ấy tác hợp cho chúng ta.
Anh đặt lên đỉnh đầu cô, rồi xuống trán từng nụ hôn nhỏ vụn, giống như đang chăm chuốt cho một bảo vật quý giá nhất.
- Tuệ nhi, em không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh như vậy thôi, anh sẽ thay em chống đỡ cả thế giới.
Ôn Giai Tuệ tựa cằm lên vai anh, vùi mặt vào cổ của anh, còn ngậm cả da cổ anh vào giữa môi.
- Trác Nghiên, đời này kiếp này em chỉ gả cho một mình anh thôi, nếu anh không cưới em thì em có biến thành ma cũng không buông tha cho anh đâu. Anh nghe rõ rồi chứ?
Viên Trác Nghiên để mặc cho cô đùa nghịch thỏa thích trên người mình, không những không đẩy cô ra mà còn ôm cô chặt hơn nữa, môi kề vào đỉnh đầu cô nói xuống
- Còn đi nổi không?
Không hiểu hết vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cô liền ôm chặt cổ của anh, vừa lắc đầu đã nũng nịu đòi hỏi.
- Anh cõng em đi!
Trước dáng vẻ đáng yêu này của cô, Viên Trác Nghiên sao có thể khước từ được chứ. Anh xoay người lại, ngồi xuống đưa lưng tới trước mặt cô.
- Được rồi tiểu tổ tông, leo lên đi.
Điều kiện tốt như vậy, Ôn Giai Tuệ vô cùng hí hửng mà leo lên lưng anh như con gấu túi bám vào thân cây, hai tay ôm quanh vai và cổ của anh.
Thân hình nhỏ bé không chút trọng lượng của cô không làm khó được Viên Trác Nghiên chút nào cả, anh dễ dàng xách cô đứng lên, hai tay đỡ hai bên chân của cô.
- Tuệ nhi, em vẫn nhẹ như vậy, từ hôm nay phải ăn nhiều vào mới được.
Ôn Giai Tuệ hừ nhẹ một tiếng, hai chân đong đưa qua lại vô cùng thoải mái, giày của cô đã được anh xách thay rồi. Kề sát mặt vào cổ anh.
- Em mà tăng cân thì mặc váy cưới sẽ rất xấu đấy.
Sau khi trả lời anh xong, cô không ngừng luyên thuyên rất nhiều chuyện.
Viên Trác Nghiên vẫn vô cùng tập trung nghe từng câu từng chữ mà cô lảm nhảm, với anh, cô nói gì cũng có thể khiến trái tim anh ấm áp.
- Trác Nghiên, em yêu anh.....
- Anh cũng yêu em.
- Trác Nghiên, chúng ta hãy mãi như vậy nhé....
- Nhất định rồi.
Cô gái nhỏ trên lưng anh có vẻ đã rất mệt rồi. Anh không còn nghe giọng cô thủ thỉ nữa, thay vào đó là nhịp thở đều đều của cô. Cô ngủ rồi, ngủ rất ngon trên lưng anh.
Anh tăng nhanh bước chân hơn, đưa cô về đến phòng mà anh đã đặt trước trong khách sạn.
Vào đến phòng, Viên Trác Nghiên không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Cũng như lần trước hai người từng đứng ở trên ngọn hải đăng đó, anh đã chuẩn bị một bàn tiệc, nhưng cô gái này khi nghe anh kể chuyện xong thì ngủ trong lòng anh. Hôm nay anh cũng chuẩn bị một bữa tiệc cho hai người, và kết quả vẫn là cô ngủ trước rồi.
Cẩn thận đặt cô xuống giường, Viên Trác Nghiên đặt cô nằm ngay ngắn lại. Chiếc giường được rải những cánh hoa hồng đỏ tươi, vì cô nằm lên mà thành một mảng rối loạn.
Căn phòng còn được thắp rất nhiều nến thơm đầy màu sắc, cánh hoa trải thành thảm dưới sàn, cả bong bóng trang trí nữa. Trong kế hoạch của anh, chính là muốn đêm nay sẽ là đêm tân hôn của hai người, nhưng có lẽ kế hoạch đã hỏng rồi, con heo ham ngủ này, sao lúc nào cũng ngủ đúng lúc quan trọng không vậy chứ.