Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 132: Trúng thuốc.
Viên Trác Nghiên ngồi xuống bên mép giường, đã kéo chăn đắp đến ngực cho cô rồi, nhưng anh vẫn nắm tay cô lên, ngắm nghía chiếc nhẫn cầu hôn của mình được đeo trên ngón tay của cô. Nhịn không được mà đưa tay cô lên môi, hôn nhẹ vào những đốt ngón tay của cô. Ngồi nhìn cô ngủ một lúc, sau đó anh cũng nhét tay cô vào trong chăn.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh định đứng lên thì nghe tiếng cô ậm ực khó chịu.
- Nóng....nóng quá....
Anh quay đầu lại nhìn, thấy Ôn Giai Tuệ nằm trên giường không ngừng đạp chăn ra, miệng nhỏ liên tục lặp đi lặp lại một từ.
Nghi ngờ là điều hòa có vấn đề, Viên Trác Nghiên cầm điều khiển lên kiểm tra lại. Anh không khỏi nhíu mày, nhiệt độ trong phòng thấp như vậy mà cô vẫn kêu nóng. Chẳng lẽ cô bị bệnh rồi?
Vừa nghĩ, anh liền ngồi xuống trở lại, kéo cô đến gần và đặt tay lên trán cô để kiểm tra.
Quả nhiên người cô rất nóng. Anh lo lắng vỗ vỗ vào mặt cô, đồng thời gọi tên cô liên tục.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, nghe thấy anh gọi không? Em sao vậy? Mau tỉnh lại đi!
Nữ nhân nằm trên giường không ngừng chà sát hai chân trên ga giường, rồi lại khép chặt hai chân cọ vào nhau. Hai tay mất từ từ cào cấu trước ngực để cởi từng cúc áo, miệng vẫn lặp lại những tiếng tương tự. Khi nghe giọng người đàn ông gọi tên mình trong hấp tấp, Ôn Giai Tuệ lim dim mở mắt ra nhìn anh, nỉ non mê hoặc.
- Trác Nghiên...a...uh...uhm....khó chịu quá....Trác Nghiên...em nóng, khó chịu lắm....
Vừa nói cô không ngừng đưa tay tự cởi hết áo trên người mình, chân váy màu be cũng bị động tác ma sát hai chân của cô xốc lên tận đùi. Viên Trác Nghiên trong mắt cô hiện giờ như một phương án dập lửa tốt nhất.
- Trác...Trác Nghiên....uhm...ô...ô...em khó chịu quá....
Tay cô bấu chặt cánh tay của anh. Nhìn biểu hiện này của cô, Viên Trác Nghiên đã hiểu được tình trạng đang xảy ra với cô rồi, chính là bị dính thuốc. Cô chỉ ở cùng anh đến tận bây giờ, cũng không uống nước gì lạ, như vậy....là hương liệu trong nến thơm sao? Đây là cố tình ư? Hay phải thưởng vì tinh tế trong dịch vụ!
- Tuệ nhi ngoan, sẽ không sao đâu, anh sẽ giúp em hết khó chịu.
Nói rồi, anh cũng chống tay xuống bên vai cô. Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị con thỏ nhỏ đang bốc hỏa dục lật ngược ngay tình thế, đẩy anh nằm xuống, nhanh chóng leo lên người anh, khống chế anh nằm dưới.
Trước tình huống này, Viên Trác Nghiên không khỏi cười bất lực, nhưng vẫn có chút thú vị. Cô chủ động như vậy, anh liền muốn xem cô sẽ biểu hiện như thế nào đây..
- Tiểu yêu tinh, không cần vội vậy đâu. Bây giờ anh hoàn toàn là của em. Em muốn chúng ta vận động cả đêm cũng được, đều chiều theo ý em cả.
Ôn Giai Tuệ vốn chẳng quan tâm đến lời anh nói nữa, mơ màng nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã ngập tràn khao khát mãnh liệt nhất, thân thể trần truồng nằm trên người anh, vừa thều thào vừa liếm láp môi đỏ trông sắc tình vô cùng.
- Trác...Nghiên....em muốn....làm em....uhm...uhm...muốn anh làm em.....
Mẹ nó! Đúng là quyến rũ chết người mà!
Viên Trác Nghiên nằm dưới thở mạnh vì kích thích đã lên đến đại não rồi. Nhìn cô dâm loạn cầu xin được anh làm như vậy, sắp bức chết anh rồi. Vị trí giữa hai chân cô đã sớm ướt thành một mảng, cọ cọ liên tục vào cự vật to lớn càng lúc càng căng trướng còn bị kìm hãm trong quần của anh.
- Tuệ nhi, từ từ thôi...
Anh còn chưa nói xong thì Ôn Giai Tuệ hệt như con hổ đói từ nãy đến giờ vẫn vùi đầu trong cổ của mình, giờ phút này dùng hai tay xé toạc chiếc áo sơmi của anh, những chiếc cúc áo bị bung ra lần lượt rơi hết xuống sàn. Bờ ngực săn chắc, múi bụng cuồn cuộn phơi bày ra hết trước mặt của Ôn Giai Tuệ, cô từ trong hõm cổ của anh, di chuyển xuống, hôn cắn phần ngực hữu lực của anh.
Bên dưới, hạ thân vẫn không ngừng cọ xát, mông tròn trịa ẩn ẩn hiện hiện trong chiếc váy xốc lên cao nhún lên đẩy xuống. Con mèo ham ăn này vẫn không ngừng cắn mút từng tấc da thịt chắc khỏe đầy rẫy sẹo cũ của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên thật sự chịu không nổi loại kích thích này, so với kỹ thuật của những tình nhân trước đây của anh, cô vụng về rất nhiều, nhưng lại có thể khống chế anh hoàn toàn chỉ sau vài động tác. Anh đưa tay giữ lấy gáy của cô, ép cô cùng mình hôn môi, hai chiếc lưỡi ướt át rất nhanh đã hòa vào nhau, quấn quýt như hai con rắn.
Ôn Giai Tuệ phối hợp với anh rất nhiệt tình, leo qua một bên để anh thoát y hoàn toàn mới theo động tác của anh, leo lên thắt lưng của anh như vừa rồi. Chiếc váy vẫn giữ nguyên vị trí như cũ, quần lót bị anh kéo sang một bên, mật dịch lầy lội ướt hết cả các đầu ngón tay của anh, cọ cọ vật nam tính nóng như lửa kia, đang kêu gào được lấp đầy.
- Uhm.....hmm....Trác Nghiên....em muốn...mau....mau làm em....làm em đi...
Lời mời mọc, câu dẫn đến mức này ép Viên Trác Nghiên không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Đem cự long thô to nhắm thẳng cửa huyệt mà tiến thẳng vào.
- A..a...uhm....ô...Trác Nghiên...thoải mái...
Hai thân thể vừa kết hợp lại thì Ôn Giai Tuệ không chần chờ thêm nữa, eo nhỏ không ngừng đưa đẩy lên xuống, cặp mông trái đào cọ cọ vào bắp đùi người đàn ông, nhún lên nhún xuống theo nhịp điệu.
Ở phía trên, môi lưỡi hai người vẫn đang quấn quýt không rời, mút nhẹ rồi dùng răng day day, chiếc lưỡi điêu luyện càn quét khoang miệng ngọt ngào...
Chát! Chát! Chát!
Một tay Viên Trác Nghiên luồn xuống dưới, chui vào trong váy của cô gái nhỏ, bắt lấy cái mông căng mịn mà đánh liên tục, vang lên thanh âm kích thích mọi giác quan. Vừa đánh vừa xoa, nắn bóp đến nhão ra trong lòng bàn tay.
Sau cùng là một cái đánh mạnh hơn, đồng thời ra hiệu cho Ôn Giai Tuệ đổi tư thế. Anh ôm eo cô di chuyển nhẹ, thuận tay cởi bỏ hết những mảnh vải vướng víu, cả hai đều đã trần truồng như nhộng. Ôn Giai Tuệ bị anh đặt trong tư thế chống hai tay phía trước, mông nâng cao lên để anh thuận lợi tiến vào từ phía sau....
- Trác...Trác Nghiên....thật thoải mái...ân...thích thật...
- Tiểu yêu tinh, thật biết câu dẫn. Tối nay anh làm chết em.
Nói rồi, anh tăng nhanh tốc độ nơi thắt lưng, ra vào điên cuồng như giã gạo. Tiếng hai thân thể va chạm vào nhau vô cùng sắc tình, còn những tiếng rên rỉ non nớt, tiếng thở dốc dồn dập....
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, hai người trên giường mồ hôi đã ướt đẫm người nhưng mùi vị dục vọng càng lúc càng nồng đượm, ôm nhau đổi không biết đã bao nhiêu tư thế vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đêm nay thật sự đã là đêm tân hôn đúng nghĩa của hai người rồi, đúng như kế hoạch của Viên Trác Nghiên từ trước, chỉ là quy trình đã khác đi.
........................
Ôn Giai Tuệ bị đánh thức bởi tiếng thông báo từ điện thoại của Viên Trác Nghiên. Vừa mở mắt ra thì cảm giác đau nhức toàn thân liền nhắc cô nhớ lại chuyện xảy ra cả đêm qua. Những dấu vết hoan ái trên giường, nhăn nhúm đến đáng thương, từng mảng dấu vết ái dịch của hai người dính đầy trên ga giường. Hai chân cô như muốn rụng rời, run run, không thể khép chặt ngay được, toàn thân đầy các dấu hôn đậm nhạt khác nhau. Tất cả đều là minh chứng cho trận kích tình kịch liệt cả đêm qua.
Bây giờ cô mới biết căn phòng này được trang trí bằng cả nến và hoa, giống như phòng tân hôn vậy, những thứ này đều là Viên Trác Nghiên đã chuẩn bị sao? Như vậy là tối qua....
Ôn Giai Tuệ nhìn sang người đàn ông còn ngủ say bên cạnh, nằm nghiêng qua, tay đưa lên chạm vào mặt anh. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út khiến cô không thể nào dời mắt được, nhìn ngắm đến mê mẩn, còn cười tủm tỉm một mình, mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng đang mím lại của người đàn ông, sau đó là cái mũi cao thẳng của anh...nhìn đến say mê.
Ách!
Suýt nữa thì cô quên mất chuyện quan trọng rồi. Vội vàng thu tay về và ngồi dậy, Ôn Giai Tuệ nhướn người qua người anh, vươn tay về phía bàn mà lấy điện thoại của anh tới, cầm tay anh lên lấy dấu vân tay để mở khóa.
Cô chỉnh lại chăn che trước ngực, ngón tay bắt đầu thao tác trên màn hình điện thoại, cặp mắt hạnh đen láy theo dõi từng phần mà mình lướt qua. Những thông tin cáo cáo mà A Châu và A Phúc gửi về đều được lưu trữ qua một tập tin ảo, kết nối thẳng với máy chủ của anh, mà khâu nào cô cũng phải cầm ngón tay của anh lên mở khóa.
Những thứ này là cái quái gì đây chứ?
Trên mặt Ôn Giai Tuệ lộ rõ sự kinh hoàng, khó hiểu lẫn tò mò, hai mắt cô mở to, há hốc mồm nhìn từng trang thông tin.
- Hmm....
Tiếng rên rẩm từ phía sau Ôn Giai Tuệ truyền đến, là tiếng của Viên Trác Nghiên. Anh mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh đã ngồi dậy rồi, không chút nghi hoặc, liền vươn tay ôm ngang vòng eo nhỏ của cô, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vùi đầu vào bụng cô mà cọ cọ, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mềm mại.
- Sao lại dậy sớm vậy? Ngủ thêm nữa đi...
Trước cái ôm của anh, Ôn Giai Tuệ tạm thời không có phản ứng gì khác, vẫn im lặng nhìn hết đống thông tin trong điện thoại, tạm để mặc cho người đàn ông càn quấy trước ngực của mình, một lúc sau, cô mới cất tiếng hỏi.
- Trác Nghiên, anh trả lời em, đây là chuyện gì? Anh đang giấu em chuyện gì đúng không?
Viên Trác Nghiên đang vùi đầu trong ngực của cô từ từ tỉnh lại, không hiểu gì mà nhìn lên tay của cô, lại nhìn biểu cảm trên gương mặt cô hiện giờ, không khác gì có một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt anh, lập tức ngồi bật dậy ngay.
- Tuệ, Tuệ nhi, em đã thấy rồi?
Giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, đang lo lắng hình phạt dành cho mình. Anh không giựt lại điện thoại trên tay cô, cũng không tức giận mà đang hoang mang lẫn lo lắng.
- Tuệ nhi....chuyện này....
Chiếc điện thoại được nắm trong tay Ôn Giai Tuệ đang vẫy vẫy theo nhịp gật đầu của cô, cô nhếch môi nở nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói tiếp.
- Trác Nghiên, chuyện lần trước ở bệnh viện, anh nói dối em là chuyện của Viên Thành. Nhưng thực ra thì anh đang điều tra cái quái gì vậy? Đây rõ ràng là chuyện liên quan đến bảy miếng ngọc và căn mật thất kia, quả nhiên em đoán không sai, đằng sau đó còn những bí mật em không thể ngờ. Nhưng như thế này là sao hả? Anh vẫn đang điều tra tất cả, và hình như....anh biết người đứng phía sau rồi. Vậy tại sao lại giấu em? Tại sao không nói gì với em chứ?
Viên Trác Nghiên ngồi đối diện cô, bất lực nhìn chiếc điện thoại của mình trên tay cô, chỉ biết vò đầu bứt tóc, liếm liếm khóe môi mà tìm lí do giải thích.
- Tuệ nhi....Tuệ nhi, em nghe anh nói này. Chuyện này đúng là anh vẫn luôn điều tra, những bí mật này anh cũng vừa mới biết...nhưng anh không muốn nói với em là vì....
- Vì anh không muốn em tiếp tục dính líu đến chuyện của cha anh, vì ông ấy là người đã gạt em từ đầu đến cuối, vì trước khi em xảy ra tai nạn đã dứt khoát vứt bỏ hết những chuyện liên quan đến ngọc và mật thất, vì anh không muốn em trở thành mục tiêu truy sát của bọn họ nữa. Trác Nghiên, đây là những lí do anh sẽ nói với em đúng không?
Viên Trác Nghiên còn chưa nói được câu nào thì cô đã thay anh trả lời hết. Và đúng như vậy, những lí do mà cô vừa nêu ra cũng chính là lí do mà anh dự định sẽ nói. Có vẻ với cô tất cả giờ đã trở thành ngụy biện rồi. Anh giống như cá sợ mất nước, vội vã kéo cô lại mà giải thích.
- Tuệ nhi, anh không có ý muốn lừa gạt em...anh chỉ.....
- Chuyện này là từ em mà bắt đầu, cho nên em cũng phải có trách nhiệm với nó đến cùng.
Lại lần nữa Ôn Giai Tuệ không để cho anh nói thêm lí do gì, lên tiếng trước để nói ra ý muốn của mình.
Câu trả lời này của cô chính xác không phải là đang giận dữ hay trách cứ chuyện anh giấu cô một mình điều tra ư? Viên Trác Nghiên vừa nghĩ vừa mừng thầm, vội vã hỏi lại.
- Tuệ nhi, em nói vậy nghĩa là...sẽ không giận anh nữa đúng chứ?
Ôn Giai Tuệ gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêm túc đưa ra lời đề nghị.
- Tạm thời em vẫn còn giận đấy. Nhưng em có thể hết giận nếu anh để em cùng tham gia.
Điều này, Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được ngay từ lúc cô truy hỏi anh rồi. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã dần có đáp án rồi, cho cô biết vẫn có thể nằm trong tầm kiểm soát của anh.
- Được thôi. Anh cho em cùng tham gia nhưng với điều kiện phải hết giận và không bao giờ được hành động một mình.
Ôn Giai Tuệ gật đầu không chút phân vân. Giải quyết được vấn đề rồi nên không khí giữa hai người cũng không còn căng thẳng nữa, cô trả điện thoại lại cho Viên Trác Nghiên, nhưng không chần chừ mà hỏi ngay.
- Vậy anh cho em biết đi, bảy miếng ngọc đã tìm được đủ rồi đúng không? Chúng có mở được mật thất?
Trước những câu chất vấn của cô, Viên Trác Nghiên vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào và bắt đầu từ đâu. Anh kéo cô lại gần, tay áp vào một bên má của cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
- Tuệ nhi, em nhất định phải luôn tin anh, giữ vững bình tĩnh trong mọi tình huống. Anh không muốn em chịu thêm bất kỳ một đả kích nào nữa. Hứa với anh trước đã, mọi chuyện sau này sẽ vượt quá sức tưởng tượng của em rất nhiều.
Nhìn ánh mắt vô cùng kiên định và nghiêm túc của anh, Ôn Giai Tuệ bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt. Anh là người không bao giờ phóng đại bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không hoảng loạn trước một tình huống nào, nhưng trông anh khẩn trương như vậy, chẳng lẽ chuyện này thật sự không hề đơn giản?!
Ôn Giai Tuệ nhìn anh, dứt khoát gật đầu, còn nói thêm.
- Em hứa, nhất định sẽ luôn nghe theo lời anh.
Viên Trác Nghiên thở ra một hơi nặng nhọc, mỉm cười nhìn cô, đồng thời thu tay về, cất giọng nhẹ nhàng.
- Mau thay đồ đi, anh sẽ nói với em trên đường đi.
Ôn Giai Tuệ mơ màng chưa hiểu gì, nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị Viên Thành bế lên, bước thẳng vào trong phòng tắm.
- Trác Nghiên, khoan đã, anh mau bỏ em xuống, em tự đi được.
Giọng cô hốt hoảng, hai chân vùng vẫy muốn xuống, thân thể còn nhớp nháp phơi bày trước mắt của anh thật đúng là xấu hổ muốn chết mà, mặt đỏ ửng đã sớm chôn vào ngực của anh rồi.
- Còn dám nói tự đi được hửm? Hai chân em đã run đến không khép được rồi kìa.
Thanh âm trầm thấp cùng tiếng cười của người đàn ông trêu đùa bên tai càng khiến cho Ôn Giai Tuệ xấu hổ muốn cắn vào lưỡi
- Vô sỉ! Không được nói nữa.
Viên Trác Nghiên không thể không bật cười trước biểu hiện này của cô, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú. Anh xốc nhẹ cô lên, đem cô đặt xuống bồn tắm và bắt đầu xả nước từ từ. Vừa làm vừa trêu chọc.
- Lúc trước em luôn đòi anh tắm đấy. Ngày nào cũng phải là anh tắm cho em. Tuệ nhi, anh thật không dám tin đó là em nữa, tiếc là anh không có ghi hình lại, nếu có thì bây giờ em sẽ được xem những màn rất đặc sắc.
Đây là lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ nghe được chuyện kinh thiên động địa này. Gì vậy chứ? Cô lại đòi anh tắm cho? Trời à! Xấu hổ chết mất. Mặt mũi cô đã đỏ đến mức sắp nướng được ngô luôn rồi, vừa thẹn vừa giận.
- Anh gạt người! Tên lưu manh như anh lợi dụng thời cơ đấy.
Viên Trác Nghiên đưa tay thử nhiệt độ nước, lấy một chai tinh dầu xả vào trong bồn tắm. Anh nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc, cười không khép được miệng.
- Anh lưu manh? Tuệ nhi, tối qua là em đã bứt hết cúc áo của anh đấy, em nói xem ai mới là lưu manh! Hửm?
Gì nữa vậy? Ôn Giai Tuệ thật sự không nhớ được chuyện anh vừa nói. Không lẽ....tối qua cô là người chủ động ư? Không thể nào! Tối qua cô đâu hề say rượu, chẳng lẽ cô bị điên rồi à?
- Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, em mà....không thể nào!
Dáng vẻ vừa thẹn vừa giận này của cô đúng là đáng yêu quá đi a!
- Nếu em không nhớ thì để anh nhắc lại cho em nhớ vậy.
Viên Trác Nghiên vẫn duy trì nụ cười tà mị trên môi, đứng lên và leo vào trong bồn tắm mặc cho cô vẫy nước ngăn cản.
- Này, lưu manh thối, anh mau đi ra đi! Ai cho anh ngồi vào đây hả?
Nhưng ngay khoảnh khắc anh định đứng lên thì nghe tiếng cô ậm ực khó chịu.
- Nóng....nóng quá....
Anh quay đầu lại nhìn, thấy Ôn Giai Tuệ nằm trên giường không ngừng đạp chăn ra, miệng nhỏ liên tục lặp đi lặp lại một từ.
Nghi ngờ là điều hòa có vấn đề, Viên Trác Nghiên cầm điều khiển lên kiểm tra lại. Anh không khỏi nhíu mày, nhiệt độ trong phòng thấp như vậy mà cô vẫn kêu nóng. Chẳng lẽ cô bị bệnh rồi?
Vừa nghĩ, anh liền ngồi xuống trở lại, kéo cô đến gần và đặt tay lên trán cô để kiểm tra.
Quả nhiên người cô rất nóng. Anh lo lắng vỗ vỗ vào mặt cô, đồng thời gọi tên cô liên tục.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, nghe thấy anh gọi không? Em sao vậy? Mau tỉnh lại đi!
Nữ nhân nằm trên giường không ngừng chà sát hai chân trên ga giường, rồi lại khép chặt hai chân cọ vào nhau. Hai tay mất từ từ cào cấu trước ngực để cởi từng cúc áo, miệng vẫn lặp lại những tiếng tương tự. Khi nghe giọng người đàn ông gọi tên mình trong hấp tấp, Ôn Giai Tuệ lim dim mở mắt ra nhìn anh, nỉ non mê hoặc.
- Trác Nghiên...a...uh...uhm....khó chịu quá....Trác Nghiên...em nóng, khó chịu lắm....
Vừa nói cô không ngừng đưa tay tự cởi hết áo trên người mình, chân váy màu be cũng bị động tác ma sát hai chân của cô xốc lên tận đùi. Viên Trác Nghiên trong mắt cô hiện giờ như một phương án dập lửa tốt nhất.
- Trác...Trác Nghiên....uhm...ô...ô...em khó chịu quá....
Tay cô bấu chặt cánh tay của anh. Nhìn biểu hiện này của cô, Viên Trác Nghiên đã hiểu được tình trạng đang xảy ra với cô rồi, chính là bị dính thuốc. Cô chỉ ở cùng anh đến tận bây giờ, cũng không uống nước gì lạ, như vậy....là hương liệu trong nến thơm sao? Đây là cố tình ư? Hay phải thưởng vì tinh tế trong dịch vụ!
- Tuệ nhi ngoan, sẽ không sao đâu, anh sẽ giúp em hết khó chịu.
Nói rồi, anh cũng chống tay xuống bên vai cô. Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị con thỏ nhỏ đang bốc hỏa dục lật ngược ngay tình thế, đẩy anh nằm xuống, nhanh chóng leo lên người anh, khống chế anh nằm dưới.
Trước tình huống này, Viên Trác Nghiên không khỏi cười bất lực, nhưng vẫn có chút thú vị. Cô chủ động như vậy, anh liền muốn xem cô sẽ biểu hiện như thế nào đây..
- Tiểu yêu tinh, không cần vội vậy đâu. Bây giờ anh hoàn toàn là của em. Em muốn chúng ta vận động cả đêm cũng được, đều chiều theo ý em cả.
Ôn Giai Tuệ vốn chẳng quan tâm đến lời anh nói nữa, mơ màng nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã ngập tràn khao khát mãnh liệt nhất, thân thể trần truồng nằm trên người anh, vừa thều thào vừa liếm láp môi đỏ trông sắc tình vô cùng.
- Trác...Nghiên....em muốn....làm em....uhm...uhm...muốn anh làm em.....
Mẹ nó! Đúng là quyến rũ chết người mà!
Viên Trác Nghiên nằm dưới thở mạnh vì kích thích đã lên đến đại não rồi. Nhìn cô dâm loạn cầu xin được anh làm như vậy, sắp bức chết anh rồi. Vị trí giữa hai chân cô đã sớm ướt thành một mảng, cọ cọ liên tục vào cự vật to lớn càng lúc càng căng trướng còn bị kìm hãm trong quần của anh.
- Tuệ nhi, từ từ thôi...
Anh còn chưa nói xong thì Ôn Giai Tuệ hệt như con hổ đói từ nãy đến giờ vẫn vùi đầu trong cổ của mình, giờ phút này dùng hai tay xé toạc chiếc áo sơmi của anh, những chiếc cúc áo bị bung ra lần lượt rơi hết xuống sàn. Bờ ngực săn chắc, múi bụng cuồn cuộn phơi bày ra hết trước mặt của Ôn Giai Tuệ, cô từ trong hõm cổ của anh, di chuyển xuống, hôn cắn phần ngực hữu lực của anh.
Bên dưới, hạ thân vẫn không ngừng cọ xát, mông tròn trịa ẩn ẩn hiện hiện trong chiếc váy xốc lên cao nhún lên đẩy xuống. Con mèo ham ăn này vẫn không ngừng cắn mút từng tấc da thịt chắc khỏe đầy rẫy sẹo cũ của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên thật sự chịu không nổi loại kích thích này, so với kỹ thuật của những tình nhân trước đây của anh, cô vụng về rất nhiều, nhưng lại có thể khống chế anh hoàn toàn chỉ sau vài động tác. Anh đưa tay giữ lấy gáy của cô, ép cô cùng mình hôn môi, hai chiếc lưỡi ướt át rất nhanh đã hòa vào nhau, quấn quýt như hai con rắn.
Ôn Giai Tuệ phối hợp với anh rất nhiệt tình, leo qua một bên để anh thoát y hoàn toàn mới theo động tác của anh, leo lên thắt lưng của anh như vừa rồi. Chiếc váy vẫn giữ nguyên vị trí như cũ, quần lót bị anh kéo sang một bên, mật dịch lầy lội ướt hết cả các đầu ngón tay của anh, cọ cọ vật nam tính nóng như lửa kia, đang kêu gào được lấp đầy.
- Uhm.....hmm....Trác Nghiên....em muốn...mau....mau làm em....làm em đi...
Lời mời mọc, câu dẫn đến mức này ép Viên Trác Nghiên không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Đem cự long thô to nhắm thẳng cửa huyệt mà tiến thẳng vào.
- A..a...uhm....ô...Trác Nghiên...thoải mái...
Hai thân thể vừa kết hợp lại thì Ôn Giai Tuệ không chần chờ thêm nữa, eo nhỏ không ngừng đưa đẩy lên xuống, cặp mông trái đào cọ cọ vào bắp đùi người đàn ông, nhún lên nhún xuống theo nhịp điệu.
Ở phía trên, môi lưỡi hai người vẫn đang quấn quýt không rời, mút nhẹ rồi dùng răng day day, chiếc lưỡi điêu luyện càn quét khoang miệng ngọt ngào...
Chát! Chát! Chát!
Một tay Viên Trác Nghiên luồn xuống dưới, chui vào trong váy của cô gái nhỏ, bắt lấy cái mông căng mịn mà đánh liên tục, vang lên thanh âm kích thích mọi giác quan. Vừa đánh vừa xoa, nắn bóp đến nhão ra trong lòng bàn tay.
Sau cùng là một cái đánh mạnh hơn, đồng thời ra hiệu cho Ôn Giai Tuệ đổi tư thế. Anh ôm eo cô di chuyển nhẹ, thuận tay cởi bỏ hết những mảnh vải vướng víu, cả hai đều đã trần truồng như nhộng. Ôn Giai Tuệ bị anh đặt trong tư thế chống hai tay phía trước, mông nâng cao lên để anh thuận lợi tiến vào từ phía sau....
- Trác...Trác Nghiên....thật thoải mái...ân...thích thật...
- Tiểu yêu tinh, thật biết câu dẫn. Tối nay anh làm chết em.
Nói rồi, anh tăng nhanh tốc độ nơi thắt lưng, ra vào điên cuồng như giã gạo. Tiếng hai thân thể va chạm vào nhau vô cùng sắc tình, còn những tiếng rên rỉ non nớt, tiếng thở dốc dồn dập....
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, hai người trên giường mồ hôi đã ướt đẫm người nhưng mùi vị dục vọng càng lúc càng nồng đượm, ôm nhau đổi không biết đã bao nhiêu tư thế vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đêm nay thật sự đã là đêm tân hôn đúng nghĩa của hai người rồi, đúng như kế hoạch của Viên Trác Nghiên từ trước, chỉ là quy trình đã khác đi.
........................
Ôn Giai Tuệ bị đánh thức bởi tiếng thông báo từ điện thoại của Viên Trác Nghiên. Vừa mở mắt ra thì cảm giác đau nhức toàn thân liền nhắc cô nhớ lại chuyện xảy ra cả đêm qua. Những dấu vết hoan ái trên giường, nhăn nhúm đến đáng thương, từng mảng dấu vết ái dịch của hai người dính đầy trên ga giường. Hai chân cô như muốn rụng rời, run run, không thể khép chặt ngay được, toàn thân đầy các dấu hôn đậm nhạt khác nhau. Tất cả đều là minh chứng cho trận kích tình kịch liệt cả đêm qua.
Bây giờ cô mới biết căn phòng này được trang trí bằng cả nến và hoa, giống như phòng tân hôn vậy, những thứ này đều là Viên Trác Nghiên đã chuẩn bị sao? Như vậy là tối qua....
Ôn Giai Tuệ nhìn sang người đàn ông còn ngủ say bên cạnh, nằm nghiêng qua, tay đưa lên chạm vào mặt anh. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út khiến cô không thể nào dời mắt được, nhìn ngắm đến mê mẩn, còn cười tủm tỉm một mình, mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng đang mím lại của người đàn ông, sau đó là cái mũi cao thẳng của anh...nhìn đến say mê.
Ách!
Suýt nữa thì cô quên mất chuyện quan trọng rồi. Vội vàng thu tay về và ngồi dậy, Ôn Giai Tuệ nhướn người qua người anh, vươn tay về phía bàn mà lấy điện thoại của anh tới, cầm tay anh lên lấy dấu vân tay để mở khóa.
Cô chỉnh lại chăn che trước ngực, ngón tay bắt đầu thao tác trên màn hình điện thoại, cặp mắt hạnh đen láy theo dõi từng phần mà mình lướt qua. Những thông tin cáo cáo mà A Châu và A Phúc gửi về đều được lưu trữ qua một tập tin ảo, kết nối thẳng với máy chủ của anh, mà khâu nào cô cũng phải cầm ngón tay của anh lên mở khóa.
Những thứ này là cái quái gì đây chứ?
Trên mặt Ôn Giai Tuệ lộ rõ sự kinh hoàng, khó hiểu lẫn tò mò, hai mắt cô mở to, há hốc mồm nhìn từng trang thông tin.
- Hmm....
Tiếng rên rẩm từ phía sau Ôn Giai Tuệ truyền đến, là tiếng của Viên Trác Nghiên. Anh mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh đã ngồi dậy rồi, không chút nghi hoặc, liền vươn tay ôm ngang vòng eo nhỏ của cô, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vùi đầu vào bụng cô mà cọ cọ, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mềm mại.
- Sao lại dậy sớm vậy? Ngủ thêm nữa đi...
Trước cái ôm của anh, Ôn Giai Tuệ tạm thời không có phản ứng gì khác, vẫn im lặng nhìn hết đống thông tin trong điện thoại, tạm để mặc cho người đàn ông càn quấy trước ngực của mình, một lúc sau, cô mới cất tiếng hỏi.
- Trác Nghiên, anh trả lời em, đây là chuyện gì? Anh đang giấu em chuyện gì đúng không?
Viên Trác Nghiên đang vùi đầu trong ngực của cô từ từ tỉnh lại, không hiểu gì mà nhìn lên tay của cô, lại nhìn biểu cảm trên gương mặt cô hiện giờ, không khác gì có một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt anh, lập tức ngồi bật dậy ngay.
- Tuệ, Tuệ nhi, em đã thấy rồi?
Giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, đang lo lắng hình phạt dành cho mình. Anh không giựt lại điện thoại trên tay cô, cũng không tức giận mà đang hoang mang lẫn lo lắng.
- Tuệ nhi....chuyện này....
Chiếc điện thoại được nắm trong tay Ôn Giai Tuệ đang vẫy vẫy theo nhịp gật đầu của cô, cô nhếch môi nở nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói tiếp.
- Trác Nghiên, chuyện lần trước ở bệnh viện, anh nói dối em là chuyện của Viên Thành. Nhưng thực ra thì anh đang điều tra cái quái gì vậy? Đây rõ ràng là chuyện liên quan đến bảy miếng ngọc và căn mật thất kia, quả nhiên em đoán không sai, đằng sau đó còn những bí mật em không thể ngờ. Nhưng như thế này là sao hả? Anh vẫn đang điều tra tất cả, và hình như....anh biết người đứng phía sau rồi. Vậy tại sao lại giấu em? Tại sao không nói gì với em chứ?
Viên Trác Nghiên ngồi đối diện cô, bất lực nhìn chiếc điện thoại của mình trên tay cô, chỉ biết vò đầu bứt tóc, liếm liếm khóe môi mà tìm lí do giải thích.
- Tuệ nhi....Tuệ nhi, em nghe anh nói này. Chuyện này đúng là anh vẫn luôn điều tra, những bí mật này anh cũng vừa mới biết...nhưng anh không muốn nói với em là vì....
- Vì anh không muốn em tiếp tục dính líu đến chuyện của cha anh, vì ông ấy là người đã gạt em từ đầu đến cuối, vì trước khi em xảy ra tai nạn đã dứt khoát vứt bỏ hết những chuyện liên quan đến ngọc và mật thất, vì anh không muốn em trở thành mục tiêu truy sát của bọn họ nữa. Trác Nghiên, đây là những lí do anh sẽ nói với em đúng không?
Viên Trác Nghiên còn chưa nói được câu nào thì cô đã thay anh trả lời hết. Và đúng như vậy, những lí do mà cô vừa nêu ra cũng chính là lí do mà anh dự định sẽ nói. Có vẻ với cô tất cả giờ đã trở thành ngụy biện rồi. Anh giống như cá sợ mất nước, vội vã kéo cô lại mà giải thích.
- Tuệ nhi, anh không có ý muốn lừa gạt em...anh chỉ.....
- Chuyện này là từ em mà bắt đầu, cho nên em cũng phải có trách nhiệm với nó đến cùng.
Lại lần nữa Ôn Giai Tuệ không để cho anh nói thêm lí do gì, lên tiếng trước để nói ra ý muốn của mình.
Câu trả lời này của cô chính xác không phải là đang giận dữ hay trách cứ chuyện anh giấu cô một mình điều tra ư? Viên Trác Nghiên vừa nghĩ vừa mừng thầm, vội vã hỏi lại.
- Tuệ nhi, em nói vậy nghĩa là...sẽ không giận anh nữa đúng chứ?
Ôn Giai Tuệ gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêm túc đưa ra lời đề nghị.
- Tạm thời em vẫn còn giận đấy. Nhưng em có thể hết giận nếu anh để em cùng tham gia.
Điều này, Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được ngay từ lúc cô truy hỏi anh rồi. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã dần có đáp án rồi, cho cô biết vẫn có thể nằm trong tầm kiểm soát của anh.
- Được thôi. Anh cho em cùng tham gia nhưng với điều kiện phải hết giận và không bao giờ được hành động một mình.
Ôn Giai Tuệ gật đầu không chút phân vân. Giải quyết được vấn đề rồi nên không khí giữa hai người cũng không còn căng thẳng nữa, cô trả điện thoại lại cho Viên Trác Nghiên, nhưng không chần chừ mà hỏi ngay.
- Vậy anh cho em biết đi, bảy miếng ngọc đã tìm được đủ rồi đúng không? Chúng có mở được mật thất?
Trước những câu chất vấn của cô, Viên Trác Nghiên vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào và bắt đầu từ đâu. Anh kéo cô lại gần, tay áp vào một bên má của cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
- Tuệ nhi, em nhất định phải luôn tin anh, giữ vững bình tĩnh trong mọi tình huống. Anh không muốn em chịu thêm bất kỳ một đả kích nào nữa. Hứa với anh trước đã, mọi chuyện sau này sẽ vượt quá sức tưởng tượng của em rất nhiều.
Nhìn ánh mắt vô cùng kiên định và nghiêm túc của anh, Ôn Giai Tuệ bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt. Anh là người không bao giờ phóng đại bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không hoảng loạn trước một tình huống nào, nhưng trông anh khẩn trương như vậy, chẳng lẽ chuyện này thật sự không hề đơn giản?!
Ôn Giai Tuệ nhìn anh, dứt khoát gật đầu, còn nói thêm.
- Em hứa, nhất định sẽ luôn nghe theo lời anh.
Viên Trác Nghiên thở ra một hơi nặng nhọc, mỉm cười nhìn cô, đồng thời thu tay về, cất giọng nhẹ nhàng.
- Mau thay đồ đi, anh sẽ nói với em trên đường đi.
Ôn Giai Tuệ mơ màng chưa hiểu gì, nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị Viên Thành bế lên, bước thẳng vào trong phòng tắm.
- Trác Nghiên, khoan đã, anh mau bỏ em xuống, em tự đi được.
Giọng cô hốt hoảng, hai chân vùng vẫy muốn xuống, thân thể còn nhớp nháp phơi bày trước mắt của anh thật đúng là xấu hổ muốn chết mà, mặt đỏ ửng đã sớm chôn vào ngực của anh rồi.
- Còn dám nói tự đi được hửm? Hai chân em đã run đến không khép được rồi kìa.
Thanh âm trầm thấp cùng tiếng cười của người đàn ông trêu đùa bên tai càng khiến cho Ôn Giai Tuệ xấu hổ muốn cắn vào lưỡi
- Vô sỉ! Không được nói nữa.
Viên Trác Nghiên không thể không bật cười trước biểu hiện này của cô, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú. Anh xốc nhẹ cô lên, đem cô đặt xuống bồn tắm và bắt đầu xả nước từ từ. Vừa làm vừa trêu chọc.
- Lúc trước em luôn đòi anh tắm đấy. Ngày nào cũng phải là anh tắm cho em. Tuệ nhi, anh thật không dám tin đó là em nữa, tiếc là anh không có ghi hình lại, nếu có thì bây giờ em sẽ được xem những màn rất đặc sắc.
Đây là lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ nghe được chuyện kinh thiên động địa này. Gì vậy chứ? Cô lại đòi anh tắm cho? Trời à! Xấu hổ chết mất. Mặt mũi cô đã đỏ đến mức sắp nướng được ngô luôn rồi, vừa thẹn vừa giận.
- Anh gạt người! Tên lưu manh như anh lợi dụng thời cơ đấy.
Viên Trác Nghiên đưa tay thử nhiệt độ nước, lấy một chai tinh dầu xả vào trong bồn tắm. Anh nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc, cười không khép được miệng.
- Anh lưu manh? Tuệ nhi, tối qua là em đã bứt hết cúc áo của anh đấy, em nói xem ai mới là lưu manh! Hửm?
Gì nữa vậy? Ôn Giai Tuệ thật sự không nhớ được chuyện anh vừa nói. Không lẽ....tối qua cô là người chủ động ư? Không thể nào! Tối qua cô đâu hề say rượu, chẳng lẽ cô bị điên rồi à?
- Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, em mà....không thể nào!
Dáng vẻ vừa thẹn vừa giận này của cô đúng là đáng yêu quá đi a!
- Nếu em không nhớ thì để anh nhắc lại cho em nhớ vậy.
Viên Trác Nghiên vẫn duy trì nụ cười tà mị trên môi, đứng lên và leo vào trong bồn tắm mặc cho cô vẫy nước ngăn cản.
- Này, lưu manh thối, anh mau đi ra đi! Ai cho anh ngồi vào đây hả?
Bình luận facebook