Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 35: Cô không hề bảo vệ hắn!
Khi trực thăng đáp xuống sân thượng của bệnh viện, Ôn Giai Tuệ vẫn còn ngủ nên không hề biết gì về quá trình mình bị chuyển vào trong phòng bệnh cả.
Buổi sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, lờ mờ mở mắt ra, có thể xác định được bản thân vẫn còn sống và còn đang trong bệnh viện. Theo phản xạ tự nhiên, cô đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh.
Không có ai cả!
Viên Trác Nghiên lẽ nào đã rời đi rồi ư?
Cô thầm thở phào một hơi. Có trời mới biết lúc gặp lại người đàn ông đó cô đã muốn cắn mấy miếng thịt của hắn ra, nếu không phải rơi vào tình thế chật vật trên núi thì cô cũng sẽ không bao giờ đi cùng hắn lâu như vậy.
Vừa đúng lúc y tá đến kiểm tra các chỉ số cho bệnh nhân, Ôn Giai Tuệ liền hỏi.
- Cô có thấy người đưa tôi vào đây không?
Dù sao cũng chỉ mới là suy đoán nên cũng phải chắc chắn hơn đã. Biết đâu tên đó vẫn còn ở bên ngoài, có thể bất thình lình xuất hiện cũng nên.
Y tá đang kiểm tra bình nước trên giá treo nghe cô hỏi thì mỉm cười thân thiện trả lời.
- Ngài ấy nói có chuyện gấp cần đi ngay. Dặn chúng tôi phải đặc biệt chăm sóc cho tiểu thư đến khi cô có thể ra viện.
Ôn Giai Tuệ thẩn thờ ra vài giây rồi nói một câu cảm ơn. Sau đó như sực nhớ ra một chuyện, cô lại hỏi tiếp y tá đang ghi chép lại chỉ số.
- Không biết trong bệnh viện có sạc dự phòng không? Điện thoại của tôi hết pin rồi.
Y tá nhìn vào điện thoại trên bàn của cô, vẻ mặt suy tư hỏi ngược lại.
- Ngài Viên đã hỏi hôm qua rồi nhỉ?
Ôn Giai Tuệ có vẻ khó hiểu, định chống tay lên giường ngồi dậy, với tay tìm điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh thì y tá đã đưa tới giúp cô.
Cô thử mở điện thoại ra kiểm tra thử, đã sạc pin xong rồi?
Là Viên Trác Nghiên làm ư?
Mặc dù đang rơi vào suy nghĩ hoang mang nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không quên cảm ơn y tá một câu.
Sau khi y tá đi khỏi, Ôn Giai Tuệ liền ngồi dậy dựa vào giường, gọi ngay cho A Phong đến bệnh viện.
Cô chán nản ngồi đợi, nếu cô đến sớm hơn thì đã không gặp phải tai nạn này, cũng có thể lấy được miếng ngọc. Giờ thì hay rồi, bị thương đến nhập viện mà lại không lấy được ngọc.
Giờ thì phải đợi thêm hai tháng nữa và tìm tiếp miếng ngọc thứ năm thôi.
A Phong rất nhanh đã đến, nhìn thấy phu nhân đang nằm trên giường bệnh như vậy thì không khỏi hoảng hốt chạy đến hỏi thăm tình hình.
- Phu nhân, cô sao vậy? Cô bị thương ở đâu sao?
Ôn Giai Tuệ cũng đã khỏe hơn rồi nên nhanh chóng phất phất tay ý bảo cậu ta không cần quá kích như vậy. Cô vẫn còn lo chuyện miếng ngọc.
- Tôi không sao, vẫn chưa....
- Phu nhân, đã lấy được miếng ngọc rồi!
Ôn Giai Tuệ còn đang định nói cô chưa lấy được miếng ngọc thì A Phong đã phấn khích đến mức ngắt luôn cả lời của cô, mà kết quả thì hoàn toàn ngược lại với ý cô định nói.
Hai mắt Ôn Giai Tuệ hiện lên một tia kinh ngạc đến khó tin, hỏi lại.
- Đã lấy được miếng ngọc? Ở đâu chứ? À không, làm sao cậu lấy được?
A Phong mỉm cười nhìn cô, cẩn trọng báo cáo lại cả quá trình.
- Hôm qua sau khi kết thúc cuộc họp, tôi đã đến đó. Không ngờ khi tôi vừa tới thì có người gửi tôi một cái hộp nhỏ, nói là bà lão kia nhờ gửi giúp. Khi đó tôi còn tưởng phu nhân đã thuyết phục được bà ấy. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của cô thì tôi thấy chuyện này rõ ràng không đơn giản.
Càng nói thì trên mặt A Phong là cả một tầng nghi vấn.
Ngay cả Ôn Giai Tuệ cũng nảy sinh vô vàn nghi hoặc.
Hôm qua cô còn chưa tìm được nhà của bà lão nữa, sao bà ấy có thể biết được A Phong mà cho người gửi miếng ngọc chứ? Da đầu cô bất giác lạnh lẽo, mở to mắt nhìn A Phong và thử đặt giả định.
- Anh có nghĩ là ngoài chúng ta ra thì còn người thứ ba biết chuyện mấy miếng ngọc không?
A Phong không khỏi sửng sốt, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này. Cậu đang định nói gì đó thì Ôn Giai Tuệ lại tiếp tục lên tiếng.
- Miếng ngọc ở đâu? Mau đưa tôi xem thử!
Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên A Phong không thể không đem theo được. Cậu lấy từ trong túi ra chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho phu nhân còn ngồi trên giường.
Ôn Giai Tuệ vừa cầm được chiếc hộp đã ngay lập tức mở nó ra xem, kiềm tra lại miếng ngọc. Nghi vấn của cô chính là người mà biết về miếng ngọc này đã cố tình đưa cho bọn họ miếng ngọc giả, nhưng sau khi kiểm tra kỹ rồi cô mới loại bỏ được nghi vấn này. Cô vừa xem miếng ngọc vừa tự lẩm bẩm.
- Nếu đã biết về miếng ngọc nhưng vẫn đưa ngọc cho chúng ta, rốt cuộc là người nào chứ? Mục đích là gì?
Trong lòng Ôn Giai Tuệ không khỏi sinh ra một cảm giác lo lắng bất an. Dù là ai đi nữa thì việc xuất hiện thêm một người biết về chuyện miếng ngọc không phải là điều mà cô mong muốn.
Hai người trong phòng vẫn đang mãi nghiên cứu miếng ngọc vừa lấy được mà không biết từ nãy đến giờ có người đã đứng bên ngoài cửa nhìn hết tất thảy.
Viên Trác Nghiên nhìn thấy cô gái nhỏ trên giường đã khỏe rất nhiều rồi nên cũng có thể yên tâm quay lưng rời khỏi.
Hắn đã được ở bên cạnh cô từ lúc tìm thấy cô trong rừng và cả lúc cô nằm hồi sức. Mặc dù khoảng thời gian chỉ kéo dài đúng mười hai tiếng nhưng hắn sẽ trân trọng từng giây phút từng giây đã qua.
"Tuệ nhi, gặp lại em như vậy, anh thật sự rất vui. Cảm ơn em, và cũng rất xin lỗi em"
Vậy mà...đến cuối cùng hắn vẫn không đủ dũng khí để nói với cô một câu xin lỗi. Là vì hắn biết rõ nhất định cô sẽ không nghe hay vì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình? Không phải, tất cả đều là vì hắn vẫn chọn cách chạy trốn một cách hèn nhát.
Thật ra miếng ngọc đó là người của hắn đã lấy được rồi đưa cho A Phong, hắn không biết tác dụng của những miếng ngọc kia là gì, cũng không biết tại sao người cha đã mất của hắn lại giao cho Ôn Giai Tuệ nhiệm vụ tìm đủ bảy miếng ngọc, và hắn cũng không có nhu cầu muốn biết vì chuyện của Viên gia từ trước đến giờ hắn cũng chẳng mảy may quan tâm đến. Nhưng hắn đã chắc chắn một điều, tìm được đủ bảy miếng ngọc kia thì Ôn Giai Tuệ sẽ có thể rời khỏi Viên gia.
Hắn biết cô sống ở Viên gia không hề dễ dàng, lại xảy ra chuyện trước đây, e là mỗi ngày trôi qua cô đều phải nín thở đối diện với những người đó. Giúp cô tìm những miếng ngọc này, hắn có thể giúp cô nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Tại sao hắn lại không đứng ra thừa nhận tất cả với cô? Thay cô gánh hết trách nhiệm này?
Nhưng hắn có thể lấy tư cách gì đây?
Biết rõ bản thân làm vậy là vô cùng hèn nhát, nhưng đây là việc duy nhất mà hắn có thể làm cho cô vào lúc này.
..........................
A Châu và A Minh đã lấy xe đợi sẵn trước cửa bệnh viện. Thấy Viên Trác Nghiên đi tới thì liền cúi đầu chào, đồng thời đứng một bên mở cửa cho ông chủ.
- Boss, đã chuẩn bị chuyên cơ rồi.
Viên Trác Nghiên gật đầu một cái, đi lên xe.
A Châu đóng cửa lại rồi nhanh chân vào chỗ ngồi bên cạnh tài xế.
Nam nhân ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo bệnh viện phía sau cho đến khi hoàn toàn khuất sau những tòa nhà khác.
Lần này hắn trở về Thượng Hải chính là muốn lấy miếng ngọc trước để được gặp người mà hắn đã nhung nhớ suốt thời gian qua. Mặc dù cách thức không như kế hoạch của hắn nhưng dù sao cả hai mục đích đều đã đạt được, hắn còn gì phải lưu luyến nữa chứ?
...........................
Hết thời gian theo dõi, Ôn Giai Tuệ đã có thể xuất viện.
Viên Trác Nghiên thật sự đã biến mất, giống như ngày đó khi hắn rời đi cũng không hề đến gặp cô một lần cuối.
Nhưng cô vẫn luôn suy nghĩ, tại sao lần này hắn lại đột ngột trở về Thượng Hải như vậy? Không phải việc của Viên Thành, cũng không phải là trở về Viên gia. Vậy lí do thật sự là gì chứ? Và tại sao tối qua hắn lại đến ngay lúc cô đang gặp nguy hiểm? Chẳng lẽ...là đã biết về miếng ngọc?
Nếu thật là vậy thì Ôn Giai Tuệ càng thêm khó hiểu hơn. Người đàn ông này đúng là vẫn luôn khó đoán như vậy.
Chợt nhìn lại cổ chân đang dán một miếng gạt, hình ảnh người đàn ông ân cần kiểm tra vết thương cho cô lại hiện lên trong đầu. Một cảm giác lẫn lộn không rõ ràng cứ vậy mà bủa vây lấy cô.
........................
Những ngày sau đó, cuộc sống của Ôn Giai Tuệ cũng không còn gì biến động nữa. Viên Trác Nghiên cứ như một cơn gió thoáng qua rồi lại biến mất không cần lí do. Mấy ngày này cô không còn thấy hắn tham gia các cuộc họp trực tuyến nữa.
Viên gia trong thời gian gần đây lại rơi vào trạng thái nội chiến trong trạng thái chiến tranh lạnh. Tần Mộc Du không còn thường xuyên đấu khẩu với Mục Lan Nhi. Chỉ mới hai tháng trôi qua mà bà như già đi mấy tuổi, cả ngày đều ở trong phật đường hàn huyên với Viên lão gia.
Viên lão thái gia cũng trầm tư rất nhiều, không còn tràn đầy sức sống như lúc Viên Trác Nghiên còn ở đây nữa.
Mà lí do cho sự biến đổi này chính là trong hai tháng qua, cũng chính là từ sau ngày hắn xuất hiện ở trong khu rừng đó cùng Ôn Giai Tuệ, đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Viên gia.
Đương nhiên người sắp mở tiệc ăn mừng chính là mẹ con nhà Mục Lan Nhi rồi.
Giữa bầu không khí ảm đạm của Viên gia, Mục Lan Nhi trưng diện thật lộng lẫy đi từ trên cầu thang xuống, lúc đi ngang qua phật đường không quên nán lại nói bóng gió mấy câu.
- Thật là không thể ngờ, phượng hoàng rồi cũng có ngày trụi lông thành con gà xấu xí mà thôi. Chị cả, lúc ép bà ba bỏ cái thai kia không biết chị có nghĩ đến báo ứng không? Chị cũng là một người tin thánh thờ thần, ấy vậy mà chị có thể ra tay tước đoạt một sinh mạng nhỏ kia. Haizza, xem ra là nhân quả báo ứng đây rồi. Tuyệt tử tuyệt tôn, cũng là một trọng tội trong gia quy thì phải.
Vừa nói bà ta vừa cầm chiếc quạt lông trên tay phe phẩy mấy cái như đuổi tà. Còn nhếch môi cười khinh một cái rồi đi ra khỏi cửa lớn.
Tần Mộc Du ngồi trong phật đường hoàn toàn nghe được hết những lời châm biếm của Mục Lan Nhi nhưng bà không còn tinh thần nào để đấu khẩu với bà ta nữa.
Ngày đó, khi biết chuyện Ôn Giai Tuệ mang thai, không phải bà không nghi ngờ, bà đã có linh cảm đó chính là con của Viên Trác Nghiên. Nhưng dù là vậy thì bà cũng không thể chấp nhận đứa cháu mang thân phận là kết quả của một mối quan hệ trái với luân thường đạo lý được. Nên bà đã cắn chặt răng giết chết cái thai chưa kịp thành hình trong bụng Ôn Giai Tuệ.
Bây giờ thì Viên Trác Nghiên đã cắt đứt quan hệ với Viên gia, đây là quả báo của bà sao?
Bà vừa lau nước mắt vừa nhìn di ảnh của người chồng đã mất.
- Đều tại ông cả, tại sao lại đưa cô ta về đây chứ? Bây giờ tôi phải làm sao đây? Ông hãy cho tôi một câu trả lời đi! Tôi phải làm sao đây? Con trai đã không thèm nhìn mặt, rốt cuộc chúng ta đã gây ra bao nhiêu oan nghiệt chứ?
Nhưng đáp lại bà cũng chỉ có tiếng khóc của chính bà mà thôi. Phật đường tĩnh lặng, Viên gia cũng tĩnh lặng.
...........................
Lần này Viên Trác Nghiên đã giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi Thượng Hải vậy.
Hôm nay Ôn Giai Tuệ cuối cùng cũng phải đối mặt với một chuyện, lại chính là cuộc chiến quyền lực của anh em Viên gia.
Cô đang ngồi trong phòng làm việc đánh máy thì Viên Trác Việt không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào, vẻ mặt hùng hổ yêu cầu.
- Ôn Giai Tuệ, rốt cuộc thì cô lại giở trò gì nữa vậy?
Ôn Giai Tuệ không cần ngẩng đầu lên cũng biết bây giờ gương mặt tên này trông như thế nào rồi. Cô vẫn tiếp tục làm việc của mình, thờ ơ trả lời.
- Anh lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây? Anh yêu cầu tôi triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị, tôi đã thông qua thư triệu tập. Nhưng chính mắt anh cũng thấy số cổ đông tham dự không đạt tỉ lệ theo cổ phần. Nếu muốn triệu tập lại thì anh cũng nên đợi đến thời hạn triệu tập lần hai chứ?
Ba ngày trước, Viên Trác Việt đem chứng cứ chứng minh Viên Trác Nghiên đã thành lập một công ty riêng ở Las Vegas, đó là một hệ thống công ty đa ngành nghề. Mà theo quy định Tổng giám đốc đồng thời là người sáng lập một doanh nghiệp khác thì sẽ bị bãi nhiệm. Vì vậy Viên Trác Việt đã yêu cầu Ôn Giai Tuệ triệu tập ngay cuộc họp Hội đồng quản trị để thông qua quyết định bãi nhiệm Tổng giám đốc.
Nhưng rốt cuộc số thành viên tham dự họp đã không đủ theo quy định. Cuộc họp không thể diễn ra và đương nhiên vẫn chưa có quyết định bãi nhiệm rồi..
Lục lọi hết bao nhiêu nguồn tin tức mới có được tư liệu đáng giá như vậy nhưng lại không thể loại bỏ được Viên Trác Nghiên nên đương nhiên Viên Trác Việt không thể nào cam lòng được rồi.
Toàn bộ cổ đông trong công ty hay thậm chí là cả hệ thống Viên Thành đều coi Viên Trác Nghiên như một biểu tượng sùng bái vậy, chẳng ai muốn mất đi một Tổng giám đốc tài trí vẹn toàn này cả.
Mặc dù vậy, Viên Trác Việt cũng nhất quyết không chấp nhận chuyện này, còn nghĩ đủ mọi chuyện xấu xa đổ hết lên đầu Ôn Giai Tuệ để mà trút giận.
- Cô thì nói hay lắm. Không phải cô âm thầm đứng sau dở trò thì sao những lão già đó lại có thể đồng lòng bảo vệ anh ta đến vậy chứ?
Mấy lời cáo buộc vô lí này của anh ta, Ôn Giai Tuệ cũng đã nghe đến nhàm chán rồi nên chẳng buồn quan tâm.
Thấy vậy, Viên Trác Việt cuối cùng cũng thử một lá bài cuối cùng của mình. Vừa nở nụ cười châm chọc vừa nói.
- Cô đừng tưởng tôi không biết chuyện của cô và người anh đáng kính của tôi.
Quả nhiên đã thành công khiến Ôn Giai Tuệ phải ngẩng đầu lên hỏi.
- Rốt cuộc thì anh đang muốn nói gì?
Viên Trác Việt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cố tình cười cợt.
- Không phải cô đã ngủ với anh ta rồi sao? Hai người còn từng có cả con với nhau mà, mặc dù đáng tiếc không thể sinh ra nhưng một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm nhỉ?
Bàn tay Ôn Giai Tuệ đang dấu sau màn hình laptop đã run lên nhè nhẹ. Cô bắt đầu cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ cô đã quá xem nhẹ anh ta rồi. Nhưng cô tuyệt đối không thể để lộ sơ hở trước mặt người này được, bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ hời hợt.
- Cậu hai, anh muốn thắng anh mình đến mức này sao? Bôi nhọ danh dự người khác, tội này không nhỏ đâu đấy. Lại nói, tôi thấy Tổng giám đốc đã âm thầm rút ra khỏi Viên Thành thì thay vì anh đi bới móc bí mật của người khác thì anh nên dành thời gian đó để chứng minh thực lực của mình thì hơn. Đạp đổ tượng đài trong lòng người khác nói dễ cũng không dễ, nhưng nói khó cũng không hẳn là khó.
Viên Trác Việt cứ tưởng sẽ đánh được cô gái này ngả bài. Nhưng cuối cùng vẫn là bị cô dạy dỗ một phen đến méo mó cả mặt mũi. Anh ta hậm hực ném lại một câu trước khi rời đi.
- Tôi chẳng thể làm gì các người. Chỉ vì anh ta luôn bảo vệ cô cũng như cô đang bảo vệ anh ta đấy. Một ả đàn bà ngu ngốc như cô sao đến giờ vẫn còn ngồi được ở cái vị trí đó chứ? Ngay cả lúc con mình sắp bị giết chết vẫn nhất quyết bảo vệ tên khốn đã vứt bỏ mình. Đúng là loại ngu xuẩn!
Ôn Giai Tuệ vì câu cuối cùng của anh ta mà rơi vào khủng hoảng trầm tư. Cũng là câu này, A Phong cũng từng nói giống như vậy với Viên Trác Nghiên ngay trước mặt của cô. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà bọn họ dám nói cô đã bảo vệ Viên Trác Nghiên trong lúc tuyệt vọng đấy chứ? Cô không hề bảo vệ hắn, lúc đó chỉ là vì cô đã quá sợ hãi mà thôi....
Nhưng tại sao cô càng phủ nhận thì lại càng thấy vô lý như vậy chứ?
Buổi sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, lờ mờ mở mắt ra, có thể xác định được bản thân vẫn còn sống và còn đang trong bệnh viện. Theo phản xạ tự nhiên, cô đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh.
Không có ai cả!
Viên Trác Nghiên lẽ nào đã rời đi rồi ư?
Cô thầm thở phào một hơi. Có trời mới biết lúc gặp lại người đàn ông đó cô đã muốn cắn mấy miếng thịt của hắn ra, nếu không phải rơi vào tình thế chật vật trên núi thì cô cũng sẽ không bao giờ đi cùng hắn lâu như vậy.
Vừa đúng lúc y tá đến kiểm tra các chỉ số cho bệnh nhân, Ôn Giai Tuệ liền hỏi.
- Cô có thấy người đưa tôi vào đây không?
Dù sao cũng chỉ mới là suy đoán nên cũng phải chắc chắn hơn đã. Biết đâu tên đó vẫn còn ở bên ngoài, có thể bất thình lình xuất hiện cũng nên.
Y tá đang kiểm tra bình nước trên giá treo nghe cô hỏi thì mỉm cười thân thiện trả lời.
- Ngài ấy nói có chuyện gấp cần đi ngay. Dặn chúng tôi phải đặc biệt chăm sóc cho tiểu thư đến khi cô có thể ra viện.
Ôn Giai Tuệ thẩn thờ ra vài giây rồi nói một câu cảm ơn. Sau đó như sực nhớ ra một chuyện, cô lại hỏi tiếp y tá đang ghi chép lại chỉ số.
- Không biết trong bệnh viện có sạc dự phòng không? Điện thoại của tôi hết pin rồi.
Y tá nhìn vào điện thoại trên bàn của cô, vẻ mặt suy tư hỏi ngược lại.
- Ngài Viên đã hỏi hôm qua rồi nhỉ?
Ôn Giai Tuệ có vẻ khó hiểu, định chống tay lên giường ngồi dậy, với tay tìm điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh thì y tá đã đưa tới giúp cô.
Cô thử mở điện thoại ra kiểm tra thử, đã sạc pin xong rồi?
Là Viên Trác Nghiên làm ư?
Mặc dù đang rơi vào suy nghĩ hoang mang nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không quên cảm ơn y tá một câu.
Sau khi y tá đi khỏi, Ôn Giai Tuệ liền ngồi dậy dựa vào giường, gọi ngay cho A Phong đến bệnh viện.
Cô chán nản ngồi đợi, nếu cô đến sớm hơn thì đã không gặp phải tai nạn này, cũng có thể lấy được miếng ngọc. Giờ thì hay rồi, bị thương đến nhập viện mà lại không lấy được ngọc.
Giờ thì phải đợi thêm hai tháng nữa và tìm tiếp miếng ngọc thứ năm thôi.
A Phong rất nhanh đã đến, nhìn thấy phu nhân đang nằm trên giường bệnh như vậy thì không khỏi hoảng hốt chạy đến hỏi thăm tình hình.
- Phu nhân, cô sao vậy? Cô bị thương ở đâu sao?
Ôn Giai Tuệ cũng đã khỏe hơn rồi nên nhanh chóng phất phất tay ý bảo cậu ta không cần quá kích như vậy. Cô vẫn còn lo chuyện miếng ngọc.
- Tôi không sao, vẫn chưa....
- Phu nhân, đã lấy được miếng ngọc rồi!
Ôn Giai Tuệ còn đang định nói cô chưa lấy được miếng ngọc thì A Phong đã phấn khích đến mức ngắt luôn cả lời của cô, mà kết quả thì hoàn toàn ngược lại với ý cô định nói.
Hai mắt Ôn Giai Tuệ hiện lên một tia kinh ngạc đến khó tin, hỏi lại.
- Đã lấy được miếng ngọc? Ở đâu chứ? À không, làm sao cậu lấy được?
A Phong mỉm cười nhìn cô, cẩn trọng báo cáo lại cả quá trình.
- Hôm qua sau khi kết thúc cuộc họp, tôi đã đến đó. Không ngờ khi tôi vừa tới thì có người gửi tôi một cái hộp nhỏ, nói là bà lão kia nhờ gửi giúp. Khi đó tôi còn tưởng phu nhân đã thuyết phục được bà ấy. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của cô thì tôi thấy chuyện này rõ ràng không đơn giản.
Càng nói thì trên mặt A Phong là cả một tầng nghi vấn.
Ngay cả Ôn Giai Tuệ cũng nảy sinh vô vàn nghi hoặc.
Hôm qua cô còn chưa tìm được nhà của bà lão nữa, sao bà ấy có thể biết được A Phong mà cho người gửi miếng ngọc chứ? Da đầu cô bất giác lạnh lẽo, mở to mắt nhìn A Phong và thử đặt giả định.
- Anh có nghĩ là ngoài chúng ta ra thì còn người thứ ba biết chuyện mấy miếng ngọc không?
A Phong không khỏi sửng sốt, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này. Cậu đang định nói gì đó thì Ôn Giai Tuệ lại tiếp tục lên tiếng.
- Miếng ngọc ở đâu? Mau đưa tôi xem thử!
Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên A Phong không thể không đem theo được. Cậu lấy từ trong túi ra chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho phu nhân còn ngồi trên giường.
Ôn Giai Tuệ vừa cầm được chiếc hộp đã ngay lập tức mở nó ra xem, kiềm tra lại miếng ngọc. Nghi vấn của cô chính là người mà biết về miếng ngọc này đã cố tình đưa cho bọn họ miếng ngọc giả, nhưng sau khi kiểm tra kỹ rồi cô mới loại bỏ được nghi vấn này. Cô vừa xem miếng ngọc vừa tự lẩm bẩm.
- Nếu đã biết về miếng ngọc nhưng vẫn đưa ngọc cho chúng ta, rốt cuộc là người nào chứ? Mục đích là gì?
Trong lòng Ôn Giai Tuệ không khỏi sinh ra một cảm giác lo lắng bất an. Dù là ai đi nữa thì việc xuất hiện thêm một người biết về chuyện miếng ngọc không phải là điều mà cô mong muốn.
Hai người trong phòng vẫn đang mãi nghiên cứu miếng ngọc vừa lấy được mà không biết từ nãy đến giờ có người đã đứng bên ngoài cửa nhìn hết tất thảy.
Viên Trác Nghiên nhìn thấy cô gái nhỏ trên giường đã khỏe rất nhiều rồi nên cũng có thể yên tâm quay lưng rời khỏi.
Hắn đã được ở bên cạnh cô từ lúc tìm thấy cô trong rừng và cả lúc cô nằm hồi sức. Mặc dù khoảng thời gian chỉ kéo dài đúng mười hai tiếng nhưng hắn sẽ trân trọng từng giây phút từng giây đã qua.
"Tuệ nhi, gặp lại em như vậy, anh thật sự rất vui. Cảm ơn em, và cũng rất xin lỗi em"
Vậy mà...đến cuối cùng hắn vẫn không đủ dũng khí để nói với cô một câu xin lỗi. Là vì hắn biết rõ nhất định cô sẽ không nghe hay vì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình? Không phải, tất cả đều là vì hắn vẫn chọn cách chạy trốn một cách hèn nhát.
Thật ra miếng ngọc đó là người của hắn đã lấy được rồi đưa cho A Phong, hắn không biết tác dụng của những miếng ngọc kia là gì, cũng không biết tại sao người cha đã mất của hắn lại giao cho Ôn Giai Tuệ nhiệm vụ tìm đủ bảy miếng ngọc, và hắn cũng không có nhu cầu muốn biết vì chuyện của Viên gia từ trước đến giờ hắn cũng chẳng mảy may quan tâm đến. Nhưng hắn đã chắc chắn một điều, tìm được đủ bảy miếng ngọc kia thì Ôn Giai Tuệ sẽ có thể rời khỏi Viên gia.
Hắn biết cô sống ở Viên gia không hề dễ dàng, lại xảy ra chuyện trước đây, e là mỗi ngày trôi qua cô đều phải nín thở đối diện với những người đó. Giúp cô tìm những miếng ngọc này, hắn có thể giúp cô nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Tại sao hắn lại không đứng ra thừa nhận tất cả với cô? Thay cô gánh hết trách nhiệm này?
Nhưng hắn có thể lấy tư cách gì đây?
Biết rõ bản thân làm vậy là vô cùng hèn nhát, nhưng đây là việc duy nhất mà hắn có thể làm cho cô vào lúc này.
..........................
A Châu và A Minh đã lấy xe đợi sẵn trước cửa bệnh viện. Thấy Viên Trác Nghiên đi tới thì liền cúi đầu chào, đồng thời đứng một bên mở cửa cho ông chủ.
- Boss, đã chuẩn bị chuyên cơ rồi.
Viên Trác Nghiên gật đầu một cái, đi lên xe.
A Châu đóng cửa lại rồi nhanh chân vào chỗ ngồi bên cạnh tài xế.
Nam nhân ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo bệnh viện phía sau cho đến khi hoàn toàn khuất sau những tòa nhà khác.
Lần này hắn trở về Thượng Hải chính là muốn lấy miếng ngọc trước để được gặp người mà hắn đã nhung nhớ suốt thời gian qua. Mặc dù cách thức không như kế hoạch của hắn nhưng dù sao cả hai mục đích đều đã đạt được, hắn còn gì phải lưu luyến nữa chứ?
...........................
Hết thời gian theo dõi, Ôn Giai Tuệ đã có thể xuất viện.
Viên Trác Nghiên thật sự đã biến mất, giống như ngày đó khi hắn rời đi cũng không hề đến gặp cô một lần cuối.
Nhưng cô vẫn luôn suy nghĩ, tại sao lần này hắn lại đột ngột trở về Thượng Hải như vậy? Không phải việc của Viên Thành, cũng không phải là trở về Viên gia. Vậy lí do thật sự là gì chứ? Và tại sao tối qua hắn lại đến ngay lúc cô đang gặp nguy hiểm? Chẳng lẽ...là đã biết về miếng ngọc?
Nếu thật là vậy thì Ôn Giai Tuệ càng thêm khó hiểu hơn. Người đàn ông này đúng là vẫn luôn khó đoán như vậy.
Chợt nhìn lại cổ chân đang dán một miếng gạt, hình ảnh người đàn ông ân cần kiểm tra vết thương cho cô lại hiện lên trong đầu. Một cảm giác lẫn lộn không rõ ràng cứ vậy mà bủa vây lấy cô.
........................
Những ngày sau đó, cuộc sống của Ôn Giai Tuệ cũng không còn gì biến động nữa. Viên Trác Nghiên cứ như một cơn gió thoáng qua rồi lại biến mất không cần lí do. Mấy ngày này cô không còn thấy hắn tham gia các cuộc họp trực tuyến nữa.
Viên gia trong thời gian gần đây lại rơi vào trạng thái nội chiến trong trạng thái chiến tranh lạnh. Tần Mộc Du không còn thường xuyên đấu khẩu với Mục Lan Nhi. Chỉ mới hai tháng trôi qua mà bà như già đi mấy tuổi, cả ngày đều ở trong phật đường hàn huyên với Viên lão gia.
Viên lão thái gia cũng trầm tư rất nhiều, không còn tràn đầy sức sống như lúc Viên Trác Nghiên còn ở đây nữa.
Mà lí do cho sự biến đổi này chính là trong hai tháng qua, cũng chính là từ sau ngày hắn xuất hiện ở trong khu rừng đó cùng Ôn Giai Tuệ, đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Viên gia.
Đương nhiên người sắp mở tiệc ăn mừng chính là mẹ con nhà Mục Lan Nhi rồi.
Giữa bầu không khí ảm đạm của Viên gia, Mục Lan Nhi trưng diện thật lộng lẫy đi từ trên cầu thang xuống, lúc đi ngang qua phật đường không quên nán lại nói bóng gió mấy câu.
- Thật là không thể ngờ, phượng hoàng rồi cũng có ngày trụi lông thành con gà xấu xí mà thôi. Chị cả, lúc ép bà ba bỏ cái thai kia không biết chị có nghĩ đến báo ứng không? Chị cũng là một người tin thánh thờ thần, ấy vậy mà chị có thể ra tay tước đoạt một sinh mạng nhỏ kia. Haizza, xem ra là nhân quả báo ứng đây rồi. Tuyệt tử tuyệt tôn, cũng là một trọng tội trong gia quy thì phải.
Vừa nói bà ta vừa cầm chiếc quạt lông trên tay phe phẩy mấy cái như đuổi tà. Còn nhếch môi cười khinh một cái rồi đi ra khỏi cửa lớn.
Tần Mộc Du ngồi trong phật đường hoàn toàn nghe được hết những lời châm biếm của Mục Lan Nhi nhưng bà không còn tinh thần nào để đấu khẩu với bà ta nữa.
Ngày đó, khi biết chuyện Ôn Giai Tuệ mang thai, không phải bà không nghi ngờ, bà đã có linh cảm đó chính là con của Viên Trác Nghiên. Nhưng dù là vậy thì bà cũng không thể chấp nhận đứa cháu mang thân phận là kết quả của một mối quan hệ trái với luân thường đạo lý được. Nên bà đã cắn chặt răng giết chết cái thai chưa kịp thành hình trong bụng Ôn Giai Tuệ.
Bây giờ thì Viên Trác Nghiên đã cắt đứt quan hệ với Viên gia, đây là quả báo của bà sao?
Bà vừa lau nước mắt vừa nhìn di ảnh của người chồng đã mất.
- Đều tại ông cả, tại sao lại đưa cô ta về đây chứ? Bây giờ tôi phải làm sao đây? Ông hãy cho tôi một câu trả lời đi! Tôi phải làm sao đây? Con trai đã không thèm nhìn mặt, rốt cuộc chúng ta đã gây ra bao nhiêu oan nghiệt chứ?
Nhưng đáp lại bà cũng chỉ có tiếng khóc của chính bà mà thôi. Phật đường tĩnh lặng, Viên gia cũng tĩnh lặng.
...........................
Lần này Viên Trác Nghiên đã giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi Thượng Hải vậy.
Hôm nay Ôn Giai Tuệ cuối cùng cũng phải đối mặt với một chuyện, lại chính là cuộc chiến quyền lực của anh em Viên gia.
Cô đang ngồi trong phòng làm việc đánh máy thì Viên Trác Việt không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào, vẻ mặt hùng hổ yêu cầu.
- Ôn Giai Tuệ, rốt cuộc thì cô lại giở trò gì nữa vậy?
Ôn Giai Tuệ không cần ngẩng đầu lên cũng biết bây giờ gương mặt tên này trông như thế nào rồi. Cô vẫn tiếp tục làm việc của mình, thờ ơ trả lời.
- Anh lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây? Anh yêu cầu tôi triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị, tôi đã thông qua thư triệu tập. Nhưng chính mắt anh cũng thấy số cổ đông tham dự không đạt tỉ lệ theo cổ phần. Nếu muốn triệu tập lại thì anh cũng nên đợi đến thời hạn triệu tập lần hai chứ?
Ba ngày trước, Viên Trác Việt đem chứng cứ chứng minh Viên Trác Nghiên đã thành lập một công ty riêng ở Las Vegas, đó là một hệ thống công ty đa ngành nghề. Mà theo quy định Tổng giám đốc đồng thời là người sáng lập một doanh nghiệp khác thì sẽ bị bãi nhiệm. Vì vậy Viên Trác Việt đã yêu cầu Ôn Giai Tuệ triệu tập ngay cuộc họp Hội đồng quản trị để thông qua quyết định bãi nhiệm Tổng giám đốc.
Nhưng rốt cuộc số thành viên tham dự họp đã không đủ theo quy định. Cuộc họp không thể diễn ra và đương nhiên vẫn chưa có quyết định bãi nhiệm rồi..
Lục lọi hết bao nhiêu nguồn tin tức mới có được tư liệu đáng giá như vậy nhưng lại không thể loại bỏ được Viên Trác Nghiên nên đương nhiên Viên Trác Việt không thể nào cam lòng được rồi.
Toàn bộ cổ đông trong công ty hay thậm chí là cả hệ thống Viên Thành đều coi Viên Trác Nghiên như một biểu tượng sùng bái vậy, chẳng ai muốn mất đi một Tổng giám đốc tài trí vẹn toàn này cả.
Mặc dù vậy, Viên Trác Việt cũng nhất quyết không chấp nhận chuyện này, còn nghĩ đủ mọi chuyện xấu xa đổ hết lên đầu Ôn Giai Tuệ để mà trút giận.
- Cô thì nói hay lắm. Không phải cô âm thầm đứng sau dở trò thì sao những lão già đó lại có thể đồng lòng bảo vệ anh ta đến vậy chứ?
Mấy lời cáo buộc vô lí này của anh ta, Ôn Giai Tuệ cũng đã nghe đến nhàm chán rồi nên chẳng buồn quan tâm.
Thấy vậy, Viên Trác Việt cuối cùng cũng thử một lá bài cuối cùng của mình. Vừa nở nụ cười châm chọc vừa nói.
- Cô đừng tưởng tôi không biết chuyện của cô và người anh đáng kính của tôi.
Quả nhiên đã thành công khiến Ôn Giai Tuệ phải ngẩng đầu lên hỏi.
- Rốt cuộc thì anh đang muốn nói gì?
Viên Trác Việt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cố tình cười cợt.
- Không phải cô đã ngủ với anh ta rồi sao? Hai người còn từng có cả con với nhau mà, mặc dù đáng tiếc không thể sinh ra nhưng một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm nhỉ?
Bàn tay Ôn Giai Tuệ đang dấu sau màn hình laptop đã run lên nhè nhẹ. Cô bắt đầu cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ cô đã quá xem nhẹ anh ta rồi. Nhưng cô tuyệt đối không thể để lộ sơ hở trước mặt người này được, bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ hời hợt.
- Cậu hai, anh muốn thắng anh mình đến mức này sao? Bôi nhọ danh dự người khác, tội này không nhỏ đâu đấy. Lại nói, tôi thấy Tổng giám đốc đã âm thầm rút ra khỏi Viên Thành thì thay vì anh đi bới móc bí mật của người khác thì anh nên dành thời gian đó để chứng minh thực lực của mình thì hơn. Đạp đổ tượng đài trong lòng người khác nói dễ cũng không dễ, nhưng nói khó cũng không hẳn là khó.
Viên Trác Việt cứ tưởng sẽ đánh được cô gái này ngả bài. Nhưng cuối cùng vẫn là bị cô dạy dỗ một phen đến méo mó cả mặt mũi. Anh ta hậm hực ném lại một câu trước khi rời đi.
- Tôi chẳng thể làm gì các người. Chỉ vì anh ta luôn bảo vệ cô cũng như cô đang bảo vệ anh ta đấy. Một ả đàn bà ngu ngốc như cô sao đến giờ vẫn còn ngồi được ở cái vị trí đó chứ? Ngay cả lúc con mình sắp bị giết chết vẫn nhất quyết bảo vệ tên khốn đã vứt bỏ mình. Đúng là loại ngu xuẩn!
Ôn Giai Tuệ vì câu cuối cùng của anh ta mà rơi vào khủng hoảng trầm tư. Cũng là câu này, A Phong cũng từng nói giống như vậy với Viên Trác Nghiên ngay trước mặt của cô. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà bọn họ dám nói cô đã bảo vệ Viên Trác Nghiên trong lúc tuyệt vọng đấy chứ? Cô không hề bảo vệ hắn, lúc đó chỉ là vì cô đã quá sợ hãi mà thôi....
Nhưng tại sao cô càng phủ nhận thì lại càng thấy vô lý như vậy chứ?