Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 50: Thay em trút giận
Biệt phủ tộc Ula.
Sự xuất hiện bất thình lình của Thanh Ngọc đã làm cho William có chút không hài lòng, nhất là câu phản đối quyết liệt của cô.
William nhìn con gái đang đứng trước mặt, nghiêm giọng nói.
- Thanh Ngọc, ba đã nói con đừng xuống đây rồi mà. Chuyện này ba sẽ giải quyết riêng với Viên lão đại.
Thanh Ngọc nhìn thoáng qua vị hôn phu của mình đang ngồi đó rồi bước tới bên cạnh William nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Ba ba, ba ba đã đồng ý chuyện đính hôn của con với Trác Nghiên rồi mà, chúng ta cũng đang tính đến chuyện kết hôn. Bây giờ ba ba lại muốn hủy bỏ hôn lễ, ba ba làm vậy chẳng khác nào là giết con chứ?
Viên Trác Nghiên chỉ ngồi bên cạnh quan sát cha con họ, vẫn chưa phải lúc anh đưa ra ý kiến.
William nhìn con gái đang níu lấy tay mình xin xỏ vì một người đàn ông thì càng không vui. Nhưng ông cũng chỉ có một đứa con gái này thôi, ông luôn làm tất cả vì con gái, đem cho cô những gì tốt nhất. Cho dù ông không hài lòng về hôn ước này nhưng đây là mong muốn của con gái, ông lại chẳng có cách nào phản đối đến cùng được, bất lực thở dài.
- Thanh Ngọc, con hà tất gì phải cố chấp như vậy chứ? Kết hôn với người không có tình cảm với con sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi đấy. Chẳng lẽ con không biết cậu ta yêu một người khác, còn từng có con với nhau, bây giờ ngay cả vị trí chủ mẫu cũng....
- Ba ba, những chuyện này có phải là Jayce đã nói với người không ạ?
Thanh Ngọc kích động ngắt lời cha mình, một phần là không muốn cha lại tin kẻ đã từng phản bội ông, một phần là không đủ dũng khí để tiếp tục nghe lại những chuyện này lần nữa.
Nhìn cha mình im lặng không trả lời, Thanh Ngọc tiếp tục nói.
- Mấy lời của Jayce ba ba vẫn còn tin sao? Chẳng lẽ ba ba lại không rõ mục đích của anh ta ư? Anh ta chắc chắn là muốn phá hoại mối quan hệ giữa con và Trác Nghiên nên mới nói nhăng nói cuội với ba ba, con sẽ không để anh ta được như ý đâu. Ba ba, nếu người hủy hôn ước này con sẽ không bao giờ nhìn mặt người nữa.
William đúng là vẫn lo nhất là con gái khăng khăng đặt ra những điều kiện này với mình. Nếu như vậy thì ông cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm nói tiếp với Viên Trác Nghiên đang ngồi đợi nãy giờ.
- Cô gái đó, tôi có thể gặp cô ta không?
Yêu cầu này của William không chỉ làm cho Thanh Ngọc bất ngờ mà Viên Trác Nghiên cũng phải nhướn mày vì khó tin.
Thanh Ngọc không nói gì nữa mà chỉ ngồi bên cạnh đợi nghe thử câu trả lời của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên lắc lắc tách trà trên tay, ngước đôi mắt thâm sâu nhìn William, giọng bình thản từ chối không chút do dự.
- Không thể!
Anh không phải tên ngốc, để một người đầy mưu mô và luôn tiềm ẩn nhiều mối nguy hiểm như William đến gần nữ nhân của anh sao? Ai có thể đảm bảo ông ta sẽ không làm gì tổn hại đến cô chứ? Khả năng cao chính là muốn ép cô rời khỏi anh, rời khỏi Las Vegas rồi. Hoặc là sẽ bắt cô đồng ý với một thỏa thuận nào đó. Những chiêu này của William, Viên Trác Nghiên anh đã thuộc lòng hết cả rồi.
William nghe anh nói vậy thì càng phẫn nộ, đôi mắt già nua dữ tợn nhìn anh.
- Cậu như vậy là đang bảo vệ cô ta trước mặt ba vợ tương lai và hôn thê của cậu? Trác Nghiên, cậu đang khiêu khích sự nhẫn nại của tôi ư?
Khi William gọi anh đến biệt phủ thì anh đã đoán được nguyên nhân rồi. Thật không ngờ tên Jayce đó lại ra tay sớm như vậy, nóng vội gây chia rẽ giữa tộc Ula với tổ chức Wolf để bản thân ngồi giữa hưởng lợi. Vì vậy nên Viên Trác Nghiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn chiêu phản đòn đối với những yêu cầu của William rồi.
- William, ông cũng đang khiêu khích sự giới hạn cuối cùng của tôi đấy. Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ làm thương tổn đến cô ấy, cho nên tốt hơn hết ông vẫn nên từ bỏ ý định đó trong đầu đi!
Ba!
Cạch!
Cạch!
Không khí trong phòng khách bất chợt trở nên căng thẳng khi sau lời cảnh báo của Viên Trác Nghiên là tiếng đập bàn rất mạnh của William, thủ hạ hai bên đang chỉ súng vào nhau.
William tức đến khuôn mặt già nua méo mó, ngón trỏ chỉ về người đàn ông ngồi đối diện.
- Trác Nghiên, cậu vì một ả đàn bà mà đối xử với hôn thê của cậu không khác gì người hầu, bây giờ còn vì cô ta mà chỉ súng vào tôi? Có phải tổ chức các người muốn trở thành kẻ địch với tộc Ula không?
Tất cả những chuyện diễn biến từ đầu đến giờ đều đã nằm hết trong dự tính của Viên Trác Nghiên rồi, nếu buộc phải giao chiến với tộc Ula để bảo vệ được người phụ nữ của mình thì anh không tiếc gì cả. Dáng vẻ anh vẫn bình thản tự nhiên như đây chỉ là điều hiển nhiên.
- William, bảo vệ người mình yêu thì có gì là sai? Nếu để có thể bảo vệ được cô ấy thì tôi sẵn sàng tiếp tộc Ula của các người. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một chút, hiện giờ tôi mới chỉ là bên phòng bị thôi mà?
Thanh Ngọc thấy tình hình căng thẳng như vậy nên liên tục khuyên ngăn hai bên nhưng đều không có tác dụng gì cả. Hết nói với cha mình rồi lại quay sang nói với Viên Trác Nghiên.
- Ba ba, mau bảo họ thu súng về đi mà. Trác Nghiên, anh đừng nói thêm nữa. Hai người không cần phải đấu đá nhau đâu, vì con sẽ không bao giờ hủy hôn.
Khi nói ra những lời này, cô cũng cảm thấy thật đáng thương cho chính mình. Người đàn ông đó, người đàn ông mà cô yêu lại đang bảo vệ một người phụ nữ khác, còn cô thì vẫn cố chấp níu giữ hôn ước này một cách hèn mọn, vì đó là thứ duy nhất còn lại cô có thể có được để ở bên cạnh người đó.
Nhưng càng nhìn rõ tình huống hiện tại, sự căm phẫn trong lòng cô càng lớn, tất cả đều tại Ôn Giai Tuệ, tất cả đều vì cô ta mà ra, vậy mà cô ta vẫn sống rất thảnh thơi như chẳng làm sai gì cả? Hai tay cô nắm chặt, móng tay cơ hồ sắp đâm thủng cả bàn tay rồi, hận ý trong lòng cũng càng lúc càng tăng lên.
Tình hình giữa hai bên vẫn căng thẳng như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều đang suy tính gì đó.
Toàn thân Viên Trác Nghiên lúc này toát ra một cỗi hàn khí khiến người khác không rét mà run.
- William, Jayce nói với ông những điều này mục đích là gì chắc hẳn ông biết rõ. Bây giờ ông muốn khiêu chiến với Wolf thì không phải đã giúp anh ta đạt được mục đích rồi ư? Ông nghĩ lại thử xem, Jayce thật sự muốn nhắm vào tôi hay là ông đây? Nếu ông đã quên thì để tôi nhắc lại cho ông nhớ, hai năm trước Jayce âm mưu lật đổ ông không thành, đối với ông, hắn ta mong muốn chính là tất cả quyền lực. Nhưng còn đối với tôi, hắn ta cũng chỉ là muốn cướp lại Thanh Ngọc. Vậy nên ông cứ thử nghĩ xem, bên nào lợi bên nào hại?
Mấy lời này, Viên Trác Nghiên vô cùng điềm tĩnh phân tích cho William nghe. Trước bao nhiêu họng súng, lại còn rõ ràng tương quan lực lượng rất lớn mà người đàn ông này vẫn thong thả ngồi thưởng thức trà, có thể thấy anh đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Quả nhiên, sau khi nghe xong những phân tích trên, sắc mặt William đã từ từ giãn ra. Viên Trác Nghiên nói đúng, Jayce phản bội ông cũng vì muốn nắm quyền lực ở gia tộc Ula, dù anh ta có âm mưu gì đi nữa thì mục đích cuối cùng của anh ta vẫn là William ông, cũng là vị trí người đứng đầu gia tộc Ula.
William thở dài một hơi, đưa tay ra hiệu cho thủ hạ từ từ bỏ súng xuống.
Phía bên thủ hạ của Viên Trác Nghiên cũng từ từ hạ súng xuống theo tốc độ của đối phương.
Không khí căng thẳng này cũng đã từ từ giảm đi.
- Vì Thanh Ngọc nên tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ bỏ qua chuyện này. Nhưng tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Sẽ không có chuyện con gái tôi phải thường xuyên nhìn thấy người phụ nữ đó đấy chứ?
Viên Trác Nghiên gật nhẹ đầu.
- Tôi đã nói rõ ngay từ đầu rồi, tôi và cô ấy không kết hôn.
William nghe vậy cũng tạm thời bấm bụng bỏ qua.
- Nếu để con gái tôi phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa thì lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhàn nhạt, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra được khí chất vương giả của riêng mình. Anh chậm rãi đứng lên, gật nhẹ đầu một cái.
- Giờ thì tôi xin phép đi trước.
William cũng không có ý định ngăn cản, gọi quản gia tiễn khách.
Thanh Ngọc ngồi bên cạnh nhìn Viên Trác Nghiên đã đi gần ra đến cổng thì liền chạy vọt ra theo.
- Trác Nghiên!
Bước chân của Viên Trác Nghiên cũng chợt dừng lại, hơi quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt mở miệng.
- Em muốn gì nữa?
Thanh Ngọc đứng trước mặt anh, hai tay đánh liều níu lấy cánh tay săn chắc được bao bọc bởi áo khoác thẳng thớm. Cô nhìn anh bằng ánh mắt yếu ớt van nài.
- Trác Nghiên, em thật sự không ngờ ba lại gọi anh đến để nói những chuyện này. Anh...anh đừng hủy hôn được không? Em không quan tâm đến vị trí chủ mẫu hay gì cả, em chỉ cần có thể ở bên cạnh anh như một người vợ thôi, anh có thể cũng không cần yêu em, nhưng hãy cho em được yêu anh.
Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân đang vứt bỏ hết cả tự tôn để van xin mình như vậy thì càng cảm thấy vô cùng chán ghét. Anh vừa định trả lời thì A Châu cầm điện thoại chạy đến bên cạnh báo cáo.
- Boss, A Minh vừa gọi đến. Nói Ôn tiểu thư đã xảy ra chuyện.
Người đàn ông vừa nghe đến nữ nhân của mình gặp chuyện thì không còn quan tâm đến những thứ khác nữa. Hất hai tay Thanh Ngọc ra, bước chân anh vội vã đi ra khỏi cổng của biệt phủ.
Hai tay Thanh Ngọc vô vọng dừng lại giữa không trung, ánh mắt đau thương nhìn theo một đám thủ hạ hộ tống người đàn ông kia lên xe cho đến khi ba chiếc xe nối đuôi nhau dần rời đi. Lồng ngực cô đau thắt, chỉ cần nghe đến Ôn Giai Tuệ xảy ra chuyện thì anh đã gấp gáp như vậy ư? Anh còn không muốn nghe cô nói hết, cũng không có một chút thời gian để trả lời cô nữa, trong mắt anh chỉ còn người phụ nữ đó. Cô thật sự rất ghen tị, không, chính là hơn như vậy, là căm hận, tại sao cô ta lại có được những thứ mà cô dù cố gắng như thế nào cũng không bao giờ có được? Tại sao lại bất công như vậy?
.......................
Về đến thủ phủ, Viên Trác Nghiên bước càng lúc càng vội lên phòng.
Trước cửa phòng, A Minh và hai người hầu đã đứng đó đợi, nhìn thấy ông chủ thì tất cả đều cúi đầu chào.
- Boss!
- Ông chủ!
Viên Trác Nghiên nhìn một lượt hết ba người, giọng lành lạnh hỏi.
- Thế nào rồi?
Hai người hầu vội vã lắc lắc đầu báo cáo lại tình tình.
- Từ lúc tiểu thư vài phòng đến giờ, tiểu thư cứ ngồi im không nói lời nào, cũng không chịu ăn uống....
Sắc lạnh Viên Trác Nghiên đã dần tối sầm lại, không nói gì nữa mà mở cửa xông thẳng vào trong phòng.
Cánh cửa phía sau anh tự động đóng sầm lại.
Bước chân của anh khựng lại khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đang ngồi cuộn tròn bên cạnh cửa sổ, hai tay ôm chặt đầu, mặt cô chôn giữa hai đầu gối. Tim anh bắt đầu đập nhanh, một dự cảm không tốt tràn ra trong đáy mắt.
- Tuệ nhi?
Anh ngồi xuống trước mặt cô, cẩn thận gọi. Thấy cô vẫn ngồi yên không động đậy, anh gọi thêm lần nữa, đồng thời đưa tay chạm vào bả vai cô.
- Tuệ nhi, là anh đây.
- A!!! Tránh ra, đừng đụng vào tôi!
Đột ngột có người chạm vào mình khiến Ôn Giai Tuệ kích động vung tay đẩy ra và hét toáng lên. Đôi mắt xinh đẹp đã ngập đầy nước nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ đề phòng.
Viên Trác Nghiên bị dáng vẻ này của cô làm cho lo lắng thêm, hành động cũng trở nên luống cuống hơn, anh không dám tiến cũng không đành lui, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, giữa hai người là một khoảng trống mà gọi tên cô lần nữa.
- Tuệ nhi, là anh đây, anh là Trác Nghiên đây. Đừng sợ, lại đây nào...
Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi cuộn mình tại chỗ, ánh mắt mông lung đề phòng nhìn phía trước, lắc đầu liên tục giọng run rẩy kích động.
- Đừng qua đây, đừng qua đây! Đừng đánh tôi, a!!!!
Cô vừa hét xong lại bịt chặt tai cúi gầm mặt xuống, sợ hãi lẩm bẩm liên tục.
- Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi. Hức, hức, hức, dượng, con sai rồi, con sai rồi, đừng đánh mẹ nữa, hức....
Nhìn cô như vậy, Viên Trác Nghiên thật sự không đủ kiên nhẫn nữa, rốt cuộc vẫn là bước tới bên cạnh ôm chặt lấy cô, mặc cho cô vùng vẫy đẩy ra, mặc cho cô la hét rồi cắn vào bả vai mình.
- A!!!! Tránh ra, đừng đụng vào tôi!!!
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em bình tĩnh lại đi. Là anh đây, là anh Trác Nghiên đây, không có ai đánh em cả, ông ta sẽ không thể làm hại em nữa đâu.
Viên Trác Nghiên ôm chặt sau đầu và lưng của nữ nhân, hôn liên tục lên tóc, trán và mắt của cô. Cô như vậy làm cho trái tim anh đau thắt lại.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, đừng sợ, anh ở đây, sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em cả.
Có lẽ Ôn Giai Tuệ đã nghe giọng nói quen thuộc cùng lồng ngực ấm áp này nên đã bình tĩnh lại rất nhiều, không còn giãy giụa hay la hét như vừa rồi nữa. Cô ở trong lòng anh ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Người đàn ông ôm chặt Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng thì thầm bên tai cô.
- Tuệ nhi, em không cần phải sợ nữa, anh sẽ luôn ở đây, sẽ bảo vệ em. Không ai đến làm hại em nữa cả, đừng sợ.
Ôn Giai Tuệ nằm trong lồng ngực người đàn ông đã dần dần lấy lại ý thức, giọng yếu ớt khàn khàn thật lâu mới gọi được tên anh.
- Viên Trác Nghiên, ông ta tìm được tôi rồi, tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự rất sợ....
Rốt cuộc cũng đã nghe được cô bình tĩnh nói chuyện, tâm tình Viên Trác Nghiên đã thả lỏng hơn được một chút. Nhưng vẫn cảm nhận được đầu vai cô vẫn còn run rẩy nên lại không ngừng hôn lên trán cô rồi đến đỉnh đầu.
- Đừng sợ, kẻ nào ức hiếp em anh sẽ khiến cho kẻ đó hối hận không kịp.
Ánh mắt anh hiện lên một tia sát khí hung ác, thâm độc. Ôm cô đến khi cô ngủ say trong lòng mình, anh mới bế cô đặt lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp lên cho cô.
Anh ngồi bên mép giường nhìn cô một lúc lâu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ xuống mi tâm giúp cô. Trước khi đứng lên còn cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng kia.
......................
Cánh cửa khép lại, Viên Trác Nghiên nhàn nhạt dặn dò.
- A Minh, cậu trông chừng cô ấy cẩn thận vào, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay!
- Vâng thưa boss!
A Minh cung kính gật đầu nhận lệnh.
Gương mặt Viên Trác Nghiên lúc này hệt như ma quỷ đầu thai bước thẳng về phía trước, bên cạnh anh là A Châu đang báo cáo.
- Boss, ông ta vẫn còn ở sòng bạc. A Phúc đang canh chừng rồi.
Viên Trác Nghiên gật đầu một cái, thân ảnh tiêu sái bước nhanh hơn về hướng cầu thang.
.......................
Sòng bạc của Wolf luôn là địa điểm lựa chọn của rất nhiều đối tượng khách chơi khác nhau. Từ những thương nhân lớn nhỏ đến những công tử hoàng gia, hào môn, thậm chí đến các chính trị gia cũng có mặt góp vui. Bên cạnh đó còn có rất nhiều người ngoại quốc, nhập cảnh trái phép hay hợp pháp miễn có đủ khả năng kinh tế thì đều được vào cửa. Khách vào sòng bạc đều được giữ bí mật tuyệt đối về tất cả các thông tin.
Trong phòng bao, một chiếc laptop mở máy giám sát đặt trên bàn, trước mặt của Viên Trác Nghiên. Đứng bên cạnh anh là A Châu và A Phúc, còn có hai thủ hạ khác nữa, tất cả đều đang đợi lệnh của ông chủ.
Cặp mắt chim ưng của Viên Trác Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, chỉ duy nhất quan sát người đàn ông trung niên đang đặt cược trên bàn cò quay. Có vẻ như vận may của ông ta không được cao nên liên tục thua hết xu trước mặt, cáu gắt mắng chửi rồi còn muốn đập bàn nữa....
Khóe môi Viên Trác Nghiên nhếch lên tạo thành một nụ cười âm hiểm, lạnh giọng ra lệnh.
- Cứ để ông ta thắng vài trận trước đi!
- Vâng thưa boss!
A Phúc nhận lệnh rồi lui ra đi thực hiện.
Con dao trong tay Viên Trác Nghiên lóe sáng, đâm liên tục xuống mặt bàn bằng gỗ. Nụ cười trên môi của anh hệt như quỷ vương khát máu đang đợi con mồi vào bẫy.
Sự xuất hiện bất thình lình của Thanh Ngọc đã làm cho William có chút không hài lòng, nhất là câu phản đối quyết liệt của cô.
William nhìn con gái đang đứng trước mặt, nghiêm giọng nói.
- Thanh Ngọc, ba đã nói con đừng xuống đây rồi mà. Chuyện này ba sẽ giải quyết riêng với Viên lão đại.
Thanh Ngọc nhìn thoáng qua vị hôn phu của mình đang ngồi đó rồi bước tới bên cạnh William nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Ba ba, ba ba đã đồng ý chuyện đính hôn của con với Trác Nghiên rồi mà, chúng ta cũng đang tính đến chuyện kết hôn. Bây giờ ba ba lại muốn hủy bỏ hôn lễ, ba ba làm vậy chẳng khác nào là giết con chứ?
Viên Trác Nghiên chỉ ngồi bên cạnh quan sát cha con họ, vẫn chưa phải lúc anh đưa ra ý kiến.
William nhìn con gái đang níu lấy tay mình xin xỏ vì một người đàn ông thì càng không vui. Nhưng ông cũng chỉ có một đứa con gái này thôi, ông luôn làm tất cả vì con gái, đem cho cô những gì tốt nhất. Cho dù ông không hài lòng về hôn ước này nhưng đây là mong muốn của con gái, ông lại chẳng có cách nào phản đối đến cùng được, bất lực thở dài.
- Thanh Ngọc, con hà tất gì phải cố chấp như vậy chứ? Kết hôn với người không có tình cảm với con sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi đấy. Chẳng lẽ con không biết cậu ta yêu một người khác, còn từng có con với nhau, bây giờ ngay cả vị trí chủ mẫu cũng....
- Ba ba, những chuyện này có phải là Jayce đã nói với người không ạ?
Thanh Ngọc kích động ngắt lời cha mình, một phần là không muốn cha lại tin kẻ đã từng phản bội ông, một phần là không đủ dũng khí để tiếp tục nghe lại những chuyện này lần nữa.
Nhìn cha mình im lặng không trả lời, Thanh Ngọc tiếp tục nói.
- Mấy lời của Jayce ba ba vẫn còn tin sao? Chẳng lẽ ba ba lại không rõ mục đích của anh ta ư? Anh ta chắc chắn là muốn phá hoại mối quan hệ giữa con và Trác Nghiên nên mới nói nhăng nói cuội với ba ba, con sẽ không để anh ta được như ý đâu. Ba ba, nếu người hủy hôn ước này con sẽ không bao giờ nhìn mặt người nữa.
William đúng là vẫn lo nhất là con gái khăng khăng đặt ra những điều kiện này với mình. Nếu như vậy thì ông cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm nói tiếp với Viên Trác Nghiên đang ngồi đợi nãy giờ.
- Cô gái đó, tôi có thể gặp cô ta không?
Yêu cầu này của William không chỉ làm cho Thanh Ngọc bất ngờ mà Viên Trác Nghiên cũng phải nhướn mày vì khó tin.
Thanh Ngọc không nói gì nữa mà chỉ ngồi bên cạnh đợi nghe thử câu trả lời của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên lắc lắc tách trà trên tay, ngước đôi mắt thâm sâu nhìn William, giọng bình thản từ chối không chút do dự.
- Không thể!
Anh không phải tên ngốc, để một người đầy mưu mô và luôn tiềm ẩn nhiều mối nguy hiểm như William đến gần nữ nhân của anh sao? Ai có thể đảm bảo ông ta sẽ không làm gì tổn hại đến cô chứ? Khả năng cao chính là muốn ép cô rời khỏi anh, rời khỏi Las Vegas rồi. Hoặc là sẽ bắt cô đồng ý với một thỏa thuận nào đó. Những chiêu này của William, Viên Trác Nghiên anh đã thuộc lòng hết cả rồi.
William nghe anh nói vậy thì càng phẫn nộ, đôi mắt già nua dữ tợn nhìn anh.
- Cậu như vậy là đang bảo vệ cô ta trước mặt ba vợ tương lai và hôn thê của cậu? Trác Nghiên, cậu đang khiêu khích sự nhẫn nại của tôi ư?
Khi William gọi anh đến biệt phủ thì anh đã đoán được nguyên nhân rồi. Thật không ngờ tên Jayce đó lại ra tay sớm như vậy, nóng vội gây chia rẽ giữa tộc Ula với tổ chức Wolf để bản thân ngồi giữa hưởng lợi. Vì vậy nên Viên Trác Nghiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn chiêu phản đòn đối với những yêu cầu của William rồi.
- William, ông cũng đang khiêu khích sự giới hạn cuối cùng của tôi đấy. Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ làm thương tổn đến cô ấy, cho nên tốt hơn hết ông vẫn nên từ bỏ ý định đó trong đầu đi!
Ba!
Cạch!
Cạch!
Không khí trong phòng khách bất chợt trở nên căng thẳng khi sau lời cảnh báo của Viên Trác Nghiên là tiếng đập bàn rất mạnh của William, thủ hạ hai bên đang chỉ súng vào nhau.
William tức đến khuôn mặt già nua méo mó, ngón trỏ chỉ về người đàn ông ngồi đối diện.
- Trác Nghiên, cậu vì một ả đàn bà mà đối xử với hôn thê của cậu không khác gì người hầu, bây giờ còn vì cô ta mà chỉ súng vào tôi? Có phải tổ chức các người muốn trở thành kẻ địch với tộc Ula không?
Tất cả những chuyện diễn biến từ đầu đến giờ đều đã nằm hết trong dự tính của Viên Trác Nghiên rồi, nếu buộc phải giao chiến với tộc Ula để bảo vệ được người phụ nữ của mình thì anh không tiếc gì cả. Dáng vẻ anh vẫn bình thản tự nhiên như đây chỉ là điều hiển nhiên.
- William, bảo vệ người mình yêu thì có gì là sai? Nếu để có thể bảo vệ được cô ấy thì tôi sẵn sàng tiếp tộc Ula của các người. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một chút, hiện giờ tôi mới chỉ là bên phòng bị thôi mà?
Thanh Ngọc thấy tình hình căng thẳng như vậy nên liên tục khuyên ngăn hai bên nhưng đều không có tác dụng gì cả. Hết nói với cha mình rồi lại quay sang nói với Viên Trác Nghiên.
- Ba ba, mau bảo họ thu súng về đi mà. Trác Nghiên, anh đừng nói thêm nữa. Hai người không cần phải đấu đá nhau đâu, vì con sẽ không bao giờ hủy hôn.
Khi nói ra những lời này, cô cũng cảm thấy thật đáng thương cho chính mình. Người đàn ông đó, người đàn ông mà cô yêu lại đang bảo vệ một người phụ nữ khác, còn cô thì vẫn cố chấp níu giữ hôn ước này một cách hèn mọn, vì đó là thứ duy nhất còn lại cô có thể có được để ở bên cạnh người đó.
Nhưng càng nhìn rõ tình huống hiện tại, sự căm phẫn trong lòng cô càng lớn, tất cả đều tại Ôn Giai Tuệ, tất cả đều vì cô ta mà ra, vậy mà cô ta vẫn sống rất thảnh thơi như chẳng làm sai gì cả? Hai tay cô nắm chặt, móng tay cơ hồ sắp đâm thủng cả bàn tay rồi, hận ý trong lòng cũng càng lúc càng tăng lên.
Tình hình giữa hai bên vẫn căng thẳng như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều đang suy tính gì đó.
Toàn thân Viên Trác Nghiên lúc này toát ra một cỗi hàn khí khiến người khác không rét mà run.
- William, Jayce nói với ông những điều này mục đích là gì chắc hẳn ông biết rõ. Bây giờ ông muốn khiêu chiến với Wolf thì không phải đã giúp anh ta đạt được mục đích rồi ư? Ông nghĩ lại thử xem, Jayce thật sự muốn nhắm vào tôi hay là ông đây? Nếu ông đã quên thì để tôi nhắc lại cho ông nhớ, hai năm trước Jayce âm mưu lật đổ ông không thành, đối với ông, hắn ta mong muốn chính là tất cả quyền lực. Nhưng còn đối với tôi, hắn ta cũng chỉ là muốn cướp lại Thanh Ngọc. Vậy nên ông cứ thử nghĩ xem, bên nào lợi bên nào hại?
Mấy lời này, Viên Trác Nghiên vô cùng điềm tĩnh phân tích cho William nghe. Trước bao nhiêu họng súng, lại còn rõ ràng tương quan lực lượng rất lớn mà người đàn ông này vẫn thong thả ngồi thưởng thức trà, có thể thấy anh đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Quả nhiên, sau khi nghe xong những phân tích trên, sắc mặt William đã từ từ giãn ra. Viên Trác Nghiên nói đúng, Jayce phản bội ông cũng vì muốn nắm quyền lực ở gia tộc Ula, dù anh ta có âm mưu gì đi nữa thì mục đích cuối cùng của anh ta vẫn là William ông, cũng là vị trí người đứng đầu gia tộc Ula.
William thở dài một hơi, đưa tay ra hiệu cho thủ hạ từ từ bỏ súng xuống.
Phía bên thủ hạ của Viên Trác Nghiên cũng từ từ hạ súng xuống theo tốc độ của đối phương.
Không khí căng thẳng này cũng đã từ từ giảm đi.
- Vì Thanh Ngọc nên tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ bỏ qua chuyện này. Nhưng tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Sẽ không có chuyện con gái tôi phải thường xuyên nhìn thấy người phụ nữ đó đấy chứ?
Viên Trác Nghiên gật nhẹ đầu.
- Tôi đã nói rõ ngay từ đầu rồi, tôi và cô ấy không kết hôn.
William nghe vậy cũng tạm thời bấm bụng bỏ qua.
- Nếu để con gái tôi phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa thì lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhàn nhạt, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra được khí chất vương giả của riêng mình. Anh chậm rãi đứng lên, gật nhẹ đầu một cái.
- Giờ thì tôi xin phép đi trước.
William cũng không có ý định ngăn cản, gọi quản gia tiễn khách.
Thanh Ngọc ngồi bên cạnh nhìn Viên Trác Nghiên đã đi gần ra đến cổng thì liền chạy vọt ra theo.
- Trác Nghiên!
Bước chân của Viên Trác Nghiên cũng chợt dừng lại, hơi quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt mở miệng.
- Em muốn gì nữa?
Thanh Ngọc đứng trước mặt anh, hai tay đánh liều níu lấy cánh tay săn chắc được bao bọc bởi áo khoác thẳng thớm. Cô nhìn anh bằng ánh mắt yếu ớt van nài.
- Trác Nghiên, em thật sự không ngờ ba lại gọi anh đến để nói những chuyện này. Anh...anh đừng hủy hôn được không? Em không quan tâm đến vị trí chủ mẫu hay gì cả, em chỉ cần có thể ở bên cạnh anh như một người vợ thôi, anh có thể cũng không cần yêu em, nhưng hãy cho em được yêu anh.
Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân đang vứt bỏ hết cả tự tôn để van xin mình như vậy thì càng cảm thấy vô cùng chán ghét. Anh vừa định trả lời thì A Châu cầm điện thoại chạy đến bên cạnh báo cáo.
- Boss, A Minh vừa gọi đến. Nói Ôn tiểu thư đã xảy ra chuyện.
Người đàn ông vừa nghe đến nữ nhân của mình gặp chuyện thì không còn quan tâm đến những thứ khác nữa. Hất hai tay Thanh Ngọc ra, bước chân anh vội vã đi ra khỏi cổng của biệt phủ.
Hai tay Thanh Ngọc vô vọng dừng lại giữa không trung, ánh mắt đau thương nhìn theo một đám thủ hạ hộ tống người đàn ông kia lên xe cho đến khi ba chiếc xe nối đuôi nhau dần rời đi. Lồng ngực cô đau thắt, chỉ cần nghe đến Ôn Giai Tuệ xảy ra chuyện thì anh đã gấp gáp như vậy ư? Anh còn không muốn nghe cô nói hết, cũng không có một chút thời gian để trả lời cô nữa, trong mắt anh chỉ còn người phụ nữ đó. Cô thật sự rất ghen tị, không, chính là hơn như vậy, là căm hận, tại sao cô ta lại có được những thứ mà cô dù cố gắng như thế nào cũng không bao giờ có được? Tại sao lại bất công như vậy?
.......................
Về đến thủ phủ, Viên Trác Nghiên bước càng lúc càng vội lên phòng.
Trước cửa phòng, A Minh và hai người hầu đã đứng đó đợi, nhìn thấy ông chủ thì tất cả đều cúi đầu chào.
- Boss!
- Ông chủ!
Viên Trác Nghiên nhìn một lượt hết ba người, giọng lành lạnh hỏi.
- Thế nào rồi?
Hai người hầu vội vã lắc lắc đầu báo cáo lại tình tình.
- Từ lúc tiểu thư vài phòng đến giờ, tiểu thư cứ ngồi im không nói lời nào, cũng không chịu ăn uống....
Sắc lạnh Viên Trác Nghiên đã dần tối sầm lại, không nói gì nữa mà mở cửa xông thẳng vào trong phòng.
Cánh cửa phía sau anh tự động đóng sầm lại.
Bước chân của anh khựng lại khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đang ngồi cuộn tròn bên cạnh cửa sổ, hai tay ôm chặt đầu, mặt cô chôn giữa hai đầu gối. Tim anh bắt đầu đập nhanh, một dự cảm không tốt tràn ra trong đáy mắt.
- Tuệ nhi?
Anh ngồi xuống trước mặt cô, cẩn thận gọi. Thấy cô vẫn ngồi yên không động đậy, anh gọi thêm lần nữa, đồng thời đưa tay chạm vào bả vai cô.
- Tuệ nhi, là anh đây.
- A!!! Tránh ra, đừng đụng vào tôi!
Đột ngột có người chạm vào mình khiến Ôn Giai Tuệ kích động vung tay đẩy ra và hét toáng lên. Đôi mắt xinh đẹp đã ngập đầy nước nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ đề phòng.
Viên Trác Nghiên bị dáng vẻ này của cô làm cho lo lắng thêm, hành động cũng trở nên luống cuống hơn, anh không dám tiến cũng không đành lui, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, giữa hai người là một khoảng trống mà gọi tên cô lần nữa.
- Tuệ nhi, là anh đây, anh là Trác Nghiên đây. Đừng sợ, lại đây nào...
Ôn Giai Tuệ vẫn ngồi cuộn mình tại chỗ, ánh mắt mông lung đề phòng nhìn phía trước, lắc đầu liên tục giọng run rẩy kích động.
- Đừng qua đây, đừng qua đây! Đừng đánh tôi, a!!!!
Cô vừa hét xong lại bịt chặt tai cúi gầm mặt xuống, sợ hãi lẩm bẩm liên tục.
- Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi. Hức, hức, hức, dượng, con sai rồi, con sai rồi, đừng đánh mẹ nữa, hức....
Nhìn cô như vậy, Viên Trác Nghiên thật sự không đủ kiên nhẫn nữa, rốt cuộc vẫn là bước tới bên cạnh ôm chặt lấy cô, mặc cho cô vùng vẫy đẩy ra, mặc cho cô la hét rồi cắn vào bả vai mình.
- A!!!! Tránh ra, đừng đụng vào tôi!!!
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em bình tĩnh lại đi. Là anh đây, là anh Trác Nghiên đây, không có ai đánh em cả, ông ta sẽ không thể làm hại em nữa đâu.
Viên Trác Nghiên ôm chặt sau đầu và lưng của nữ nhân, hôn liên tục lên tóc, trán và mắt của cô. Cô như vậy làm cho trái tim anh đau thắt lại.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, đừng sợ, anh ở đây, sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em cả.
Có lẽ Ôn Giai Tuệ đã nghe giọng nói quen thuộc cùng lồng ngực ấm áp này nên đã bình tĩnh lại rất nhiều, không còn giãy giụa hay la hét như vừa rồi nữa. Cô ở trong lòng anh ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Người đàn ông ôm chặt Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng thì thầm bên tai cô.
- Tuệ nhi, em không cần phải sợ nữa, anh sẽ luôn ở đây, sẽ bảo vệ em. Không ai đến làm hại em nữa cả, đừng sợ.
Ôn Giai Tuệ nằm trong lồng ngực người đàn ông đã dần dần lấy lại ý thức, giọng yếu ớt khàn khàn thật lâu mới gọi được tên anh.
- Viên Trác Nghiên, ông ta tìm được tôi rồi, tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự rất sợ....
Rốt cuộc cũng đã nghe được cô bình tĩnh nói chuyện, tâm tình Viên Trác Nghiên đã thả lỏng hơn được một chút. Nhưng vẫn cảm nhận được đầu vai cô vẫn còn run rẩy nên lại không ngừng hôn lên trán cô rồi đến đỉnh đầu.
- Đừng sợ, kẻ nào ức hiếp em anh sẽ khiến cho kẻ đó hối hận không kịp.
Ánh mắt anh hiện lên một tia sát khí hung ác, thâm độc. Ôm cô đến khi cô ngủ say trong lòng mình, anh mới bế cô đặt lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp lên cho cô.
Anh ngồi bên mép giường nhìn cô một lúc lâu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ xuống mi tâm giúp cô. Trước khi đứng lên còn cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng kia.
......................
Cánh cửa khép lại, Viên Trác Nghiên nhàn nhạt dặn dò.
- A Minh, cậu trông chừng cô ấy cẩn thận vào, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay!
- Vâng thưa boss!
A Minh cung kính gật đầu nhận lệnh.
Gương mặt Viên Trác Nghiên lúc này hệt như ma quỷ đầu thai bước thẳng về phía trước, bên cạnh anh là A Châu đang báo cáo.
- Boss, ông ta vẫn còn ở sòng bạc. A Phúc đang canh chừng rồi.
Viên Trác Nghiên gật đầu một cái, thân ảnh tiêu sái bước nhanh hơn về hướng cầu thang.
.......................
Sòng bạc của Wolf luôn là địa điểm lựa chọn của rất nhiều đối tượng khách chơi khác nhau. Từ những thương nhân lớn nhỏ đến những công tử hoàng gia, hào môn, thậm chí đến các chính trị gia cũng có mặt góp vui. Bên cạnh đó còn có rất nhiều người ngoại quốc, nhập cảnh trái phép hay hợp pháp miễn có đủ khả năng kinh tế thì đều được vào cửa. Khách vào sòng bạc đều được giữ bí mật tuyệt đối về tất cả các thông tin.
Trong phòng bao, một chiếc laptop mở máy giám sát đặt trên bàn, trước mặt của Viên Trác Nghiên. Đứng bên cạnh anh là A Châu và A Phúc, còn có hai thủ hạ khác nữa, tất cả đều đang đợi lệnh của ông chủ.
Cặp mắt chim ưng của Viên Trác Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, chỉ duy nhất quan sát người đàn ông trung niên đang đặt cược trên bàn cò quay. Có vẻ như vận may của ông ta không được cao nên liên tục thua hết xu trước mặt, cáu gắt mắng chửi rồi còn muốn đập bàn nữa....
Khóe môi Viên Trác Nghiên nhếch lên tạo thành một nụ cười âm hiểm, lạnh giọng ra lệnh.
- Cứ để ông ta thắng vài trận trước đi!
- Vâng thưa boss!
A Phúc nhận lệnh rồi lui ra đi thực hiện.
Con dao trong tay Viên Trác Nghiên lóe sáng, đâm liên tục xuống mặt bàn bằng gỗ. Nụ cười trên môi của anh hệt như quỷ vương khát máu đang đợi con mồi vào bẫy.