Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 51: Đánh cược bằng mạng sống.
Mười mấy người chơi ngồi trên bàn cò quay, bánh xe Roulette quay một vòng rồi từ từ giảm tốc độ, quả bóng rơi vào vị trí số 12 màu đỏ. Những tiếng kinh hô thắng cược vang lên, cũng có những tiếng chửi thề của kẻ thu cược. Người điều khiển cò bắt đầu đẩy phính chia lại theo tỉ lệ thắng cược mới của các bên.
Lãng Tam nhìn phính sắp hết của mình, vò vò đầu chửi thề mấy câu nhưng vẫn đẩy một chồng phính lên bàn cược chọn số. Ông ta đã chơi rất nhiều ván, lúc mới vào chơi thì vận may còn rất lớn, liên tục thắng rất nhiều tiền, nhưng càng về sau thì số lần thắng cược cứ giảm dần. Nói dối là cần tiền để góp vốn làm ăn nên đã gom được tất cả tiền từ nhà vợ và vay mượn bạn bè người thân, nhưng cái gọi là làm ăn của ông ta chính là muốn liều một lần đến Las Vegas đánh bạc một lần, vì đã nghe nói rất nhiều về các sòng bạc ở đây, nếu thắng thì một bước đổi đời ngay, thua thì không phải ông ta chưa từng thua nên cũng chẳng có gì phải do dự nữa cả. Nên toàn bộ tiền có được đều đã đem đến đây đánh cược hết rồi.
Mấy vòng quay liên tục quay rồi dừng, phính trước mặt Lãng Tam chỉ còn đúng một lần đặt sau nữa thôi.
.......................
Trong phòng bao, bàn tay gân guốc của nam nhân vân vê con dao sắc nhọn sáng loáng, ngón tay thon dài vuốt dọc hai mặt lưỡi dao, môi bạc nở một nụ cười thâm độc.
- Chính là lúc này.
....................
Đây là lượt đánh cuối cùng rồi, Lãng Tam vẫn ôm hy vọng có thể lấy lại vốn.
Bánh roulette lại quay một vòng nữa, quả bóng rơi từ từ vào một vị trí tương ứng.
Những tiếng kinh hô vui sướng lẫn với tiếng chửi bới lại vang lên.
Lần này thì Lãng Tam không thể tin nổi vào mắt mình nữa, ông ta thắng cược rồi?
Đang tuyệt vọng vô cùng thì vận may lại lần nữa tìm tới, Lãng Tam cười hớn hở, phính trước mặt không ngừng tăng lên sau những lần đặt.
Giàu to rồi! Giàu to chắc rồi!
Lần này nhất định là có thể đổi đời rồi đây!
Những suy nghĩ đó không ngừng xuất hiện trong đầu ông ta, bộ răng vàng ố không một giây phút nào khép lại, số phính đặt càng lúc càng nhiều.
.......................
Trong phòng bao, người đàn ông thân tây trang màu tối vẫn ngồi duỗi chân gác lên chiếc ghế bên cạnh, tay cầm con dao không ngừng xoay lên xuống, lưỡi dao sáng bóng như chiếc gương rọi chiếu nụ cười thâm sâu tàn ác của anh.
- Boss! Cứ tiếp tục để ông ta thắng như vậy thì chúng ta sẽ tổn thất đấy ạ.
A Châu đứng bên cạnh theo dõi nãy giờ, mặc dù cách làm này của ông chủ cậu cũng đã từng thấy qua, nhưng lần này cho mục tiêu thắng nhiều ván như vậy không biết chừng sẽ xảy ra xô xát ngoài ý muốn nên cậu mới buộc lòng nhắc ông chủ.
Viên Trác Nghiên đưa lưỡi dao tới bên miệng, thổi nhẹ mấy cái, không nhanh không chậm phân tích.
- Cho ăn quá no thì khi bị đánh đầu tiên sẽ là muốn nôn ra hết đã.
Chiêu này quá là tàn nhẫn à nha!
A Châu cười cười gật đầu rồi lại im lặng đứng đợi.
.................
Rõ ràng là đã thắng liên tục mấy ván rồi mà, tại sao đột nhiên lại thua tiếp nữa vậy?
Lãng Tam khó tin nổi mà nhìn tất cả những phính vừa thắng được đang dần bị thua hết thì càng không cam lòng, càng thua nhưng cũng càng đặt nhiều hơn, ông ta không tin sẽ lại thua sạch như vừa rồi.
Nhưng thật sự là không có ván nào thắng tiếp nữa cả, phính trước mặt càng lúc càng ít dần, rốt cuộc cũng không còn lại một cái nào nữa.
..................
Trong phòng bao, Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng rút chân về, động tác tao nhã đứng lên, lạnh lùng ra lệnh với hai thủ hạ phía sau.
- Đem ông ta lên sân thượng cho tôi!
Vừa dứt lời thì anh đã đi ra khỏi cửa phòng bao mà A Châu đã đứng đó mở sẵn đợi anh.
- Vâng thưa boss!
Hai tên thủ hạ phía sau cung kính gật đầu nhận lệnh, cũng là cúi chào ông chủ.
......................
Thua sạch hết tiền mang theo và cả tiền vừa vay ở sòng bạc nữa, Lãng Tam vẫn không thể ngờ được hôm nay mình lại thua thảm hại đến như vậy. Nhưng vẫn là không nghĩ tới trò chơi chỉ mới chính thức bắt đầu. Ông ta đang định đứng lên muốn trốn đi thì bất chợt có hai tên áo đen đi tới bắt lấy hai tên tay của ông ta.
- Này, bọn mày là ai đấy? Sao lại bắt tao? Mau thả tao ra, có biết ông đây là ai không hả?
Hai bên vai của Lãng Tam đã bị hai tên thủ hạ giữ chặt đến mức không thể cử động, nhưng vẫn rất hung hăng, điên cuồng la rống lên.
Những tình huống thế này diễn ra trong sòng bạc chẳng còn gì mới mẻ nữa nên cũng không ai quan tâm, bọn họ đều tiếp tục với những ván cược số phận của mình.
Bên này Lãng Tam mặc dù đã rống lên như vậy nhưng hai tên kia vẫn chưa có dấu hiệu buông tay ra khỏi người ông ta nên ông ta lại lần nữa hét tiếp, dùng hết sức mà phản kháng.
- Bỏ tao ra! Bọn mày biết tao là ai không mà dám bắt tao hả? Mau gọi Viên đại thiếu gia đến đây gặp tao, con gái của tao là mẹ nhỏ của cậu ta đấy, bây giờ thì là tình nhân rồi nhỉ? Mau gọi cậu ta đến đây đi! Có nghe tao nói gì không hả? Mấy thằng đần!
- Boss cũng đang tìm mày đấy!
Một giọng nói bỡn cợt truyền đến trả lời ông ta, chủ nhân của giọng nói đấy cũng đã đi tới trước mặt ba người.
Hai thủ hạ đang giữ chặt Lãng Tam nhìn thấy anh ba liền cúi đầu chào.
Lãng Tam nhìn thấy người đàn ông vừa xuất hiện, cặp mắt trâu hung hăng trừng lớn như muốn lao tới bóp cổ đối phương luôn vậy.
- Mày là thằng nào nữa? Tao bảo chúng mày gọi Viên đại thiếu gia đến gặp tao rồi mà, lại thêm thằng oách con này nữa sao?
A Phúc càng nghe ông ta nói thì càng chướng tai vô cùng, cậu bước tới gần hơn, đưa tay túm tóc gã khốn hống hách này ra sau, nghiến răng phun ra từng chữ một.
- Boss không phải người mày có thể gọi đến là đến. Mày phải đến gặp boss chứ? Tiền boss cho mày mượn mày phải ký giấy nợ với boss nữa đấy.
Mặc dù đang dạy dỗ tên óc lợn hung hăng này nhưng trong đầu A Phúc cũng không ngừng muốn chửi thề, bây giờ cậu làm việc này cho Ôn Giai Tuệ sao? Rác của cô ta lại để ông chủ đến dọn ư? Đúng là ả đàn bà mưu mô xảo quyệt!
Nhân viên quản lý ngân sách nghe được câu này của A Phúc thì cũng hiểu được tại sao vừa rồi bọn họ lại nhận được lệnh của ông chủ cho gã đàn ông này vay tiền liên tục và còn không cần ký giấy nợ như vậy rồi. Theo quy định của sòng bạc thì sẽ không cho khách vay tiền quá ba lần và khi vay tiền phải ký giấy nợ. Vừa rồi ông chủ ra lệnh hoàn toàn trái vơi quy định không khỏi khiến bọn họ lo lắng, bây giờ thì đã hiểu mục đích riêng của ông chủ rồi nên cũng thả lỏng không ít.
Mà Lãng Tam còn chưa kịp hiểu hết những gì A Phúc nói đã bị hai tên thủ hạ lôi đi theo phía sau của cậu.
.........................
Sân thượng của sòng bạc ngoại trừ một số nhân viên được phân công thì rất ít người được đi lên, nhất là với khách chơi thì sẽ không bao giờ được đặt chân lên đây.
Từ vị trí cao như vậy có thể nhìn ngắm Las Vegas sáng rực ánh đèn trong đêm, chốn ăn chơi đàn đúm của giới thượng lưu và tổ chức trong bóng tối.
Gió lạnh thổi đến, phả vào da mặt không chút tì vết của nam nhân, mái tóc đen được cắt vừa phải vì làn gió mà rối nhẹ phía trước. Thân ảnh cao lớn sừng sững đứng đó như một tòa tháp hiên ngang, mang theo một loại khí chất bức người khiến ai đứng gần đều dè chừng.
Một chuỗi thanh âm ồn ào từ phía sau truyền đến.
Lãng Tam bị cưỡng ép kéo đi nên vẫn không ngừng kêu ca, la lối.
- Này, rốt cuộc chúng mày là ai hả? Tao đã nói tao chỉ gặp Viên đại thiếu gia thôi mà, bọn mày đưa tao lên đây làm gì hả?
Đi bên cạnh là A Phúc, có vẻ như đã quá mất kiên nhẫn với tên này rồi, thật là muốn cho ông ta một trận quá đi à! Sao lại có tên cứng đầu như vậy nhỉ?
- Ngậm miệng lại trước khi tao cắt lưỡi mày đi.
Cậu vừa chửi xong thì cũng đã đến chỗ ông chủ, thu lại vẻ mặt bất mãn vừa rồi mà cẩn trọng báo cáo.
- Thưa boss, người đã đưa tới rồi ạ!
Người đàn ông phía trước chậm rãi xoay người lại, gương mặt tuấn lãng toát ra một sự ma mị riêng biệt, nhưng ánh mắt lại đậm mùi sát khí nồng nặc. Áo khoác đã bị anh cởi ném qua một bên, chỉ còn chiếc áo sơmi màu đen thả vài cúc áo trước ngực, tay áo cũng đã được xắn lên tới khụy tay.
Viên Trác Nghiên từng bước từng bước đi tới phía trước, hai tay anh vẫn đút trong túi quần, mỗi bước chân đều vô cùng vững chãi và kiên định.
Đến trước mặt Lãng Tam đang bị ấn mạnh vai quỳ xuống, Viên Trác Nghiên cũng ngồi xuống đối diện với ông ta, một bên bàn chân nhón gót, chân gập vào đầu gối gà chạm xuống đất, chân kia giữ vuông góc, hai bên cẳng tay đặt ngang dọc trên một bên đầu gối và một bên đùi. Giọng anh chầm chậm vang lên, mang theo hàn khí khiến đối phương lạnh cả sống lưng.
- Ông tìm tôi?
Lãng Tam ngước mắt nhìn người đàn ông đang đối diện với mình, gương mặt gian xảo xấu xí cười cười.
- Cậu là Viên đại thiếu gia sao?
Viên Trác Nghiên nhìn ông ta một lượt nữa, khóe môi khẽ nhếch, nhàn nhạt giới thiệu.
- Đúng vậy, tôi chính là Viên đại thiếu gia- Viên Trác Nghiên. Ông tìm tôi có việc gì sao?
Lãng Tam thầm đánh giá tên nhóc này một chút, sau đó liền cười vang lên, giống như là đang bắt chuyện với một người thân quen vậy.
- Nếu cậu là Viên đại thiếu gia thì chúng ta chính là người một nhà rồi nha. Cậu biết tôi chứ? Tôi chính là cha dượng của Ôn Giai Tuệ, mẹ nhỏ của cậu đấy. À, bây giờ thì là người phụ nữ của cậu rồi nhỉ? Cho nên chúng ta cũng có thể được xem là chỗ quen biết rồi.
Viên Trác Nghiên vẫn chưa nói gì, chỉ ngồi nghe ông ta tiếp tục diễn trò.
Lãng Tam vừa nói đến đây, lại cười cười như đang nịnh nọt vậy.
- Sòng bạc này là của cậu, cậu cũng đã cho tôi vay tiền. Nếu chúng ta đã là người nhà thì số tiền đó có thể coi như là quà tặng không? Dù sao thì bây giờ con gái tôi cũng là người phụ nữ của cậu rồi, xét theo vai vế thì tôi cũng là nhạc phụ của cậu đấy. Cậu nói xem, tôi nói vậy có phải hợp tình hợp lí không?
Nghe mỗi câu ông ta nói, Viên Trác Nghiên chưa bao giờ mất kiên nhẫn như vậy, thật sự muốn ném ông ta từ đây xuống dưới ngay, đúng là một tên rác rưởi mà! Sau tất cả những gì ông ta đã làm với mẹ Ôn và Ôn Giai Tuệ mà vẫn còn mặt mũi nhắc đến hai chữ người nhà sao? Xem ra hôm nay anh không dạy dỗ tên này một trận thì không xứng đáng với lời hứa của mình rồi.
Anh đặt tay lên vai Lãng Tam vỗ vỗ, giọng điệu không nghe ra được là đang vui hay giận.
- Không phải ông đã bảo Tuệ nhi đem tiền đến đây cho ông rồi à? Vậy thì cứ dùng số tiền đó để trả nợ cho tôi đi?
Lãng Tam nghe vậy thì liền trả lời ngay mà chẳng thèm bỏ ra một giây để suy nghĩ.
- Cậu đùa gì vậy? Tiền của cậu không phải cũng là tiền của....cậu hiểu lầm rồi đấy.
Khi nói đến đây thì ông ta mới ý thức được là mình vừa lỡ lời, vội vàng tìm lí do biện minh cũng như phủ nhận.
- À, không, tôi nào dám làm phiền đến bà ba của Viên gia nữa chứ....
Tưởng Viên Trác Nghiên là tên ngốc để ông ta có thể giỡn mặt thế nào cũng được sao? Đúng là chán sống rồi đây a!
Bàn tay Viên Trác Nghiên đặt trên bả vai Lãng Tam chợt dùng sức, bóp thật mạnh vào xương cốt của ông ta.
- A!!! Cậu làm gì đấy?
Lãng Tam đau đến nghiến chặt răng, ngoài la hét ra thì chẳng thể làm được gì khác nữa cả, hai bên vẫn bị kìm kẹp không cho ông ta một chút khe hở nào để vùng vẫy cả.
Nhưng cái khiến ông ta toát mồ hôi lạnh không phải chỉ là vai đang bị bóp đến xương sắp nát ra mà chính là ánh mắt tràn ngập sát khí của người đàn ông trước mặt, ánh mắt tàn độc khát máu đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy, thật sự rất đáng sợ a!
Viên Trác Nghiên một tay bóp bả vai ông ta, tay còn lại móc điện thoại ra thao tác vài cái, rồi giơ trước mặt ông ta. Đó là điện thoại của Ôn Giai Tuệ và màn hình hiện tin nhắn Lãng Tam đã gửi qua. Thanh âm của anh hơi cao, hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng ken két.
- Đây không phải ông gửi sao? Còn dám chối nữa sao?
Lãng Tam nhìn màn hình tin nhắn trước mặt, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn là cười cười rồi lắc đầu, vẻ mặt nịnh bợ không hề giảm đi.
- Cậu hiểu lầm rồi, tôi làm sao có lá gan này chứ?
Viên Trác Nghiên rốt cuộc đã bỏ tay ra khỏi bả vai của ông ta, nhưng vẫn không từ bỏ việc tra hỏi chuyện tin nhắn. Anh nhấn gọi cho số điện thoại trên màn hình, khóe môi nở một nụ cười thâm hiểm càng lúc càng đáng sợ.
Không bao lâu, chuông điện thoại trong túi quần của Lãng Tam đã vang lên. Đằng này thì ông ta không còn cách chối cãi nữa rồi. Thôi thì cứ thừa nhận vậy, ông ta cũng không tin Viên Trác Nghiên sẽ đến mức giết mình. Vẻ mặt không còn nịnh bợ như vừa rồi nữa mà chuyển sang thách thức, cười nhạo.
- Đúng vậy đấy thì đã sao? Mày đang thay người phụ nữ của mày trút giận sao?
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh à nha!
Viên Trác Nghiên cũng chẳng thèm quan tâm thái độ của ông ta đối với mình như thế nào. Anh nhìn tin nhắn trên điện thoại của Ôn Giai Tuệ một lần nữa, bàn tay gần như sắp bóp nát nó ra, đem điện thoại tắt đi, thanh âm lạnh lẽo đầy mùi chết chóc vang lên.
- Biết rõ cô ấy bây giờ là người phụ nữ của tôi mà ông vẫn dám bén mảng đến đe dọa? Ông không biết ông đang chọc giận đến Viên Trác Nghiên này sao?
Lãng Tam nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình, cười khinh miệt.
- Mày định làm gì tao đây? Muốn giết tao sao?
Không phải vừa rồi còn nịnh bợ như con chó hay sao? Bây giờ đã có gan trở mặt như vậy rồi ư? Nhìn ông ta như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi lắc đầu tiếc nuối.
- Tiền của tôi không phải ai cũng có thể lấy, đối với một tên rác rưởi như ông thì càng không. Giấy ghi nợ vẫn phải ký, nhưng là trả bằng cái mạng quèn của ông.
Anh vừa nói xong thì A Phúc đã đem một tờ giấy cùng một hộp mực tới, cung kính cúi đầu một cái rồi đặt xuống.
Sau một cái hất cằm của ông chủ, A Phúc liền nhắc một tên thủ hạ đang giữ Lãng Tam kéo tay ông ta lăn dấu vào tờ giấy nợ trước mặt.
Tình huống này xảy ra quá bất ngờ làm cho Lãng Tam không kịp cảnh giác đã bị một thủ hạ kéo tay ra phía trước, động tác của người đó vô cùng nhanh gọn, rất nhanh đã đem ngón trỏ được tẩm mực đỏ đặt lên tờ giấy nợ, cưỡng chế ông ta lăn ngón tay một vòng.
Một gã cao to như Lãng Tam vậy mà không có một chút sức lực nào phản kháng được mấy tên thủ hạ này. Rất dễ hiểu vì một kẻ cả ngày nghiện ngập cờ bờ, rượu chè không bao giờ vận động thì sức lực đương nhiên là không thể so bì với mấy thủ hạ thường xuyên phải trải qua huấn luyện rồi.
Nhìn tờ giấy ghi nợ đã có dấu lăn tay của mình, Lãng Tam vẫn không chút sợ hãi mà ngược lại càng thêm hống hách hơn.
- Mày nghĩ mày có thể giết được tao sao? Haha, tao thách mày đấy! Mày chỉ giỏi làm trò thôi, mày dám giết tao ư? Haha, chọc tao cười chết mất. Haha!
A Châu và A Phúc, cả hai tên thủ hạ phía sau nghe ông ta nói vậy thì không khỏi cả kinh, người này đúng là vẫn chưa biết ông chủ của bọn họ thật ra là người như thế nào mà, nên mới dám nói ra những câu này. Xem ra chết rất thảm rồi đây!
Viên Trác Nghiên hơi cúi đầu nghiêng qua một bên, vẻ mặt anh lúc này đã viết rất rõ chữ giết rồi, giọng cười lạnh thấu xương như thanh âm truyền đến từ địa ngục. Anh nhìn thẳng vào mặt ông ta, hơi nhích lại gần, nói bên tai ông ta, thanh âm nhàn nhưng nghe rõ thì chính là đang ngầm cảnh báo.
- Một kẻ vô danh tiểu tốt, không người thân, không bạn bè, chết ở nơi đất khách này cũng chẳng ai quan tâm cả. Thiếu nợ đánh bạc, cảnh sát có vào cuộc điều tra thì cũng chỉ là kết luận được là trốn nợ tự sát thôi.
Lãng Tam nhìn phính sắp hết của mình, vò vò đầu chửi thề mấy câu nhưng vẫn đẩy một chồng phính lên bàn cược chọn số. Ông ta đã chơi rất nhiều ván, lúc mới vào chơi thì vận may còn rất lớn, liên tục thắng rất nhiều tiền, nhưng càng về sau thì số lần thắng cược cứ giảm dần. Nói dối là cần tiền để góp vốn làm ăn nên đã gom được tất cả tiền từ nhà vợ và vay mượn bạn bè người thân, nhưng cái gọi là làm ăn của ông ta chính là muốn liều một lần đến Las Vegas đánh bạc một lần, vì đã nghe nói rất nhiều về các sòng bạc ở đây, nếu thắng thì một bước đổi đời ngay, thua thì không phải ông ta chưa từng thua nên cũng chẳng có gì phải do dự nữa cả. Nên toàn bộ tiền có được đều đã đem đến đây đánh cược hết rồi.
Mấy vòng quay liên tục quay rồi dừng, phính trước mặt Lãng Tam chỉ còn đúng một lần đặt sau nữa thôi.
.......................
Trong phòng bao, bàn tay gân guốc của nam nhân vân vê con dao sắc nhọn sáng loáng, ngón tay thon dài vuốt dọc hai mặt lưỡi dao, môi bạc nở một nụ cười thâm độc.
- Chính là lúc này.
....................
Đây là lượt đánh cuối cùng rồi, Lãng Tam vẫn ôm hy vọng có thể lấy lại vốn.
Bánh roulette lại quay một vòng nữa, quả bóng rơi từ từ vào một vị trí tương ứng.
Những tiếng kinh hô vui sướng lẫn với tiếng chửi bới lại vang lên.
Lần này thì Lãng Tam không thể tin nổi vào mắt mình nữa, ông ta thắng cược rồi?
Đang tuyệt vọng vô cùng thì vận may lại lần nữa tìm tới, Lãng Tam cười hớn hở, phính trước mặt không ngừng tăng lên sau những lần đặt.
Giàu to rồi! Giàu to chắc rồi!
Lần này nhất định là có thể đổi đời rồi đây!
Những suy nghĩ đó không ngừng xuất hiện trong đầu ông ta, bộ răng vàng ố không một giây phút nào khép lại, số phính đặt càng lúc càng nhiều.
.......................
Trong phòng bao, người đàn ông thân tây trang màu tối vẫn ngồi duỗi chân gác lên chiếc ghế bên cạnh, tay cầm con dao không ngừng xoay lên xuống, lưỡi dao sáng bóng như chiếc gương rọi chiếu nụ cười thâm sâu tàn ác của anh.
- Boss! Cứ tiếp tục để ông ta thắng như vậy thì chúng ta sẽ tổn thất đấy ạ.
A Châu đứng bên cạnh theo dõi nãy giờ, mặc dù cách làm này của ông chủ cậu cũng đã từng thấy qua, nhưng lần này cho mục tiêu thắng nhiều ván như vậy không biết chừng sẽ xảy ra xô xát ngoài ý muốn nên cậu mới buộc lòng nhắc ông chủ.
Viên Trác Nghiên đưa lưỡi dao tới bên miệng, thổi nhẹ mấy cái, không nhanh không chậm phân tích.
- Cho ăn quá no thì khi bị đánh đầu tiên sẽ là muốn nôn ra hết đã.
Chiêu này quá là tàn nhẫn à nha!
A Châu cười cười gật đầu rồi lại im lặng đứng đợi.
.................
Rõ ràng là đã thắng liên tục mấy ván rồi mà, tại sao đột nhiên lại thua tiếp nữa vậy?
Lãng Tam khó tin nổi mà nhìn tất cả những phính vừa thắng được đang dần bị thua hết thì càng không cam lòng, càng thua nhưng cũng càng đặt nhiều hơn, ông ta không tin sẽ lại thua sạch như vừa rồi.
Nhưng thật sự là không có ván nào thắng tiếp nữa cả, phính trước mặt càng lúc càng ít dần, rốt cuộc cũng không còn lại một cái nào nữa.
..................
Trong phòng bao, Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng rút chân về, động tác tao nhã đứng lên, lạnh lùng ra lệnh với hai thủ hạ phía sau.
- Đem ông ta lên sân thượng cho tôi!
Vừa dứt lời thì anh đã đi ra khỏi cửa phòng bao mà A Châu đã đứng đó mở sẵn đợi anh.
- Vâng thưa boss!
Hai tên thủ hạ phía sau cung kính gật đầu nhận lệnh, cũng là cúi chào ông chủ.
......................
Thua sạch hết tiền mang theo và cả tiền vừa vay ở sòng bạc nữa, Lãng Tam vẫn không thể ngờ được hôm nay mình lại thua thảm hại đến như vậy. Nhưng vẫn là không nghĩ tới trò chơi chỉ mới chính thức bắt đầu. Ông ta đang định đứng lên muốn trốn đi thì bất chợt có hai tên áo đen đi tới bắt lấy hai tên tay của ông ta.
- Này, bọn mày là ai đấy? Sao lại bắt tao? Mau thả tao ra, có biết ông đây là ai không hả?
Hai bên vai của Lãng Tam đã bị hai tên thủ hạ giữ chặt đến mức không thể cử động, nhưng vẫn rất hung hăng, điên cuồng la rống lên.
Những tình huống thế này diễn ra trong sòng bạc chẳng còn gì mới mẻ nữa nên cũng không ai quan tâm, bọn họ đều tiếp tục với những ván cược số phận của mình.
Bên này Lãng Tam mặc dù đã rống lên như vậy nhưng hai tên kia vẫn chưa có dấu hiệu buông tay ra khỏi người ông ta nên ông ta lại lần nữa hét tiếp, dùng hết sức mà phản kháng.
- Bỏ tao ra! Bọn mày biết tao là ai không mà dám bắt tao hả? Mau gọi Viên đại thiếu gia đến đây gặp tao, con gái của tao là mẹ nhỏ của cậu ta đấy, bây giờ thì là tình nhân rồi nhỉ? Mau gọi cậu ta đến đây đi! Có nghe tao nói gì không hả? Mấy thằng đần!
- Boss cũng đang tìm mày đấy!
Một giọng nói bỡn cợt truyền đến trả lời ông ta, chủ nhân của giọng nói đấy cũng đã đi tới trước mặt ba người.
Hai thủ hạ đang giữ chặt Lãng Tam nhìn thấy anh ba liền cúi đầu chào.
Lãng Tam nhìn thấy người đàn ông vừa xuất hiện, cặp mắt trâu hung hăng trừng lớn như muốn lao tới bóp cổ đối phương luôn vậy.
- Mày là thằng nào nữa? Tao bảo chúng mày gọi Viên đại thiếu gia đến gặp tao rồi mà, lại thêm thằng oách con này nữa sao?
A Phúc càng nghe ông ta nói thì càng chướng tai vô cùng, cậu bước tới gần hơn, đưa tay túm tóc gã khốn hống hách này ra sau, nghiến răng phun ra từng chữ một.
- Boss không phải người mày có thể gọi đến là đến. Mày phải đến gặp boss chứ? Tiền boss cho mày mượn mày phải ký giấy nợ với boss nữa đấy.
Mặc dù đang dạy dỗ tên óc lợn hung hăng này nhưng trong đầu A Phúc cũng không ngừng muốn chửi thề, bây giờ cậu làm việc này cho Ôn Giai Tuệ sao? Rác của cô ta lại để ông chủ đến dọn ư? Đúng là ả đàn bà mưu mô xảo quyệt!
Nhân viên quản lý ngân sách nghe được câu này của A Phúc thì cũng hiểu được tại sao vừa rồi bọn họ lại nhận được lệnh của ông chủ cho gã đàn ông này vay tiền liên tục và còn không cần ký giấy nợ như vậy rồi. Theo quy định của sòng bạc thì sẽ không cho khách vay tiền quá ba lần và khi vay tiền phải ký giấy nợ. Vừa rồi ông chủ ra lệnh hoàn toàn trái vơi quy định không khỏi khiến bọn họ lo lắng, bây giờ thì đã hiểu mục đích riêng của ông chủ rồi nên cũng thả lỏng không ít.
Mà Lãng Tam còn chưa kịp hiểu hết những gì A Phúc nói đã bị hai tên thủ hạ lôi đi theo phía sau của cậu.
.........................
Sân thượng của sòng bạc ngoại trừ một số nhân viên được phân công thì rất ít người được đi lên, nhất là với khách chơi thì sẽ không bao giờ được đặt chân lên đây.
Từ vị trí cao như vậy có thể nhìn ngắm Las Vegas sáng rực ánh đèn trong đêm, chốn ăn chơi đàn đúm của giới thượng lưu và tổ chức trong bóng tối.
Gió lạnh thổi đến, phả vào da mặt không chút tì vết của nam nhân, mái tóc đen được cắt vừa phải vì làn gió mà rối nhẹ phía trước. Thân ảnh cao lớn sừng sững đứng đó như một tòa tháp hiên ngang, mang theo một loại khí chất bức người khiến ai đứng gần đều dè chừng.
Một chuỗi thanh âm ồn ào từ phía sau truyền đến.
Lãng Tam bị cưỡng ép kéo đi nên vẫn không ngừng kêu ca, la lối.
- Này, rốt cuộc chúng mày là ai hả? Tao đã nói tao chỉ gặp Viên đại thiếu gia thôi mà, bọn mày đưa tao lên đây làm gì hả?
Đi bên cạnh là A Phúc, có vẻ như đã quá mất kiên nhẫn với tên này rồi, thật là muốn cho ông ta một trận quá đi à! Sao lại có tên cứng đầu như vậy nhỉ?
- Ngậm miệng lại trước khi tao cắt lưỡi mày đi.
Cậu vừa chửi xong thì cũng đã đến chỗ ông chủ, thu lại vẻ mặt bất mãn vừa rồi mà cẩn trọng báo cáo.
- Thưa boss, người đã đưa tới rồi ạ!
Người đàn ông phía trước chậm rãi xoay người lại, gương mặt tuấn lãng toát ra một sự ma mị riêng biệt, nhưng ánh mắt lại đậm mùi sát khí nồng nặc. Áo khoác đã bị anh cởi ném qua một bên, chỉ còn chiếc áo sơmi màu đen thả vài cúc áo trước ngực, tay áo cũng đã được xắn lên tới khụy tay.
Viên Trác Nghiên từng bước từng bước đi tới phía trước, hai tay anh vẫn đút trong túi quần, mỗi bước chân đều vô cùng vững chãi và kiên định.
Đến trước mặt Lãng Tam đang bị ấn mạnh vai quỳ xuống, Viên Trác Nghiên cũng ngồi xuống đối diện với ông ta, một bên bàn chân nhón gót, chân gập vào đầu gối gà chạm xuống đất, chân kia giữ vuông góc, hai bên cẳng tay đặt ngang dọc trên một bên đầu gối và một bên đùi. Giọng anh chầm chậm vang lên, mang theo hàn khí khiến đối phương lạnh cả sống lưng.
- Ông tìm tôi?
Lãng Tam ngước mắt nhìn người đàn ông đang đối diện với mình, gương mặt gian xảo xấu xí cười cười.
- Cậu là Viên đại thiếu gia sao?
Viên Trác Nghiên nhìn ông ta một lượt nữa, khóe môi khẽ nhếch, nhàn nhạt giới thiệu.
- Đúng vậy, tôi chính là Viên đại thiếu gia- Viên Trác Nghiên. Ông tìm tôi có việc gì sao?
Lãng Tam thầm đánh giá tên nhóc này một chút, sau đó liền cười vang lên, giống như là đang bắt chuyện với một người thân quen vậy.
- Nếu cậu là Viên đại thiếu gia thì chúng ta chính là người một nhà rồi nha. Cậu biết tôi chứ? Tôi chính là cha dượng của Ôn Giai Tuệ, mẹ nhỏ của cậu đấy. À, bây giờ thì là người phụ nữ của cậu rồi nhỉ? Cho nên chúng ta cũng có thể được xem là chỗ quen biết rồi.
Viên Trác Nghiên vẫn chưa nói gì, chỉ ngồi nghe ông ta tiếp tục diễn trò.
Lãng Tam vừa nói đến đây, lại cười cười như đang nịnh nọt vậy.
- Sòng bạc này là của cậu, cậu cũng đã cho tôi vay tiền. Nếu chúng ta đã là người nhà thì số tiền đó có thể coi như là quà tặng không? Dù sao thì bây giờ con gái tôi cũng là người phụ nữ của cậu rồi, xét theo vai vế thì tôi cũng là nhạc phụ của cậu đấy. Cậu nói xem, tôi nói vậy có phải hợp tình hợp lí không?
Nghe mỗi câu ông ta nói, Viên Trác Nghiên chưa bao giờ mất kiên nhẫn như vậy, thật sự muốn ném ông ta từ đây xuống dưới ngay, đúng là một tên rác rưởi mà! Sau tất cả những gì ông ta đã làm với mẹ Ôn và Ôn Giai Tuệ mà vẫn còn mặt mũi nhắc đến hai chữ người nhà sao? Xem ra hôm nay anh không dạy dỗ tên này một trận thì không xứng đáng với lời hứa của mình rồi.
Anh đặt tay lên vai Lãng Tam vỗ vỗ, giọng điệu không nghe ra được là đang vui hay giận.
- Không phải ông đã bảo Tuệ nhi đem tiền đến đây cho ông rồi à? Vậy thì cứ dùng số tiền đó để trả nợ cho tôi đi?
Lãng Tam nghe vậy thì liền trả lời ngay mà chẳng thèm bỏ ra một giây để suy nghĩ.
- Cậu đùa gì vậy? Tiền của cậu không phải cũng là tiền của....cậu hiểu lầm rồi đấy.
Khi nói đến đây thì ông ta mới ý thức được là mình vừa lỡ lời, vội vàng tìm lí do biện minh cũng như phủ nhận.
- À, không, tôi nào dám làm phiền đến bà ba của Viên gia nữa chứ....
Tưởng Viên Trác Nghiên là tên ngốc để ông ta có thể giỡn mặt thế nào cũng được sao? Đúng là chán sống rồi đây a!
Bàn tay Viên Trác Nghiên đặt trên bả vai Lãng Tam chợt dùng sức, bóp thật mạnh vào xương cốt của ông ta.
- A!!! Cậu làm gì đấy?
Lãng Tam đau đến nghiến chặt răng, ngoài la hét ra thì chẳng thể làm được gì khác nữa cả, hai bên vẫn bị kìm kẹp không cho ông ta một chút khe hở nào để vùng vẫy cả.
Nhưng cái khiến ông ta toát mồ hôi lạnh không phải chỉ là vai đang bị bóp đến xương sắp nát ra mà chính là ánh mắt tràn ngập sát khí của người đàn ông trước mặt, ánh mắt tàn độc khát máu đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy, thật sự rất đáng sợ a!
Viên Trác Nghiên một tay bóp bả vai ông ta, tay còn lại móc điện thoại ra thao tác vài cái, rồi giơ trước mặt ông ta. Đó là điện thoại của Ôn Giai Tuệ và màn hình hiện tin nhắn Lãng Tam đã gửi qua. Thanh âm của anh hơi cao, hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng ken két.
- Đây không phải ông gửi sao? Còn dám chối nữa sao?
Lãng Tam nhìn màn hình tin nhắn trước mặt, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn là cười cười rồi lắc đầu, vẻ mặt nịnh bợ không hề giảm đi.
- Cậu hiểu lầm rồi, tôi làm sao có lá gan này chứ?
Viên Trác Nghiên rốt cuộc đã bỏ tay ra khỏi bả vai của ông ta, nhưng vẫn không từ bỏ việc tra hỏi chuyện tin nhắn. Anh nhấn gọi cho số điện thoại trên màn hình, khóe môi nở một nụ cười thâm hiểm càng lúc càng đáng sợ.
Không bao lâu, chuông điện thoại trong túi quần của Lãng Tam đã vang lên. Đằng này thì ông ta không còn cách chối cãi nữa rồi. Thôi thì cứ thừa nhận vậy, ông ta cũng không tin Viên Trác Nghiên sẽ đến mức giết mình. Vẻ mặt không còn nịnh bợ như vừa rồi nữa mà chuyển sang thách thức, cười nhạo.
- Đúng vậy đấy thì đã sao? Mày đang thay người phụ nữ của mày trút giận sao?
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh à nha!
Viên Trác Nghiên cũng chẳng thèm quan tâm thái độ của ông ta đối với mình như thế nào. Anh nhìn tin nhắn trên điện thoại của Ôn Giai Tuệ một lần nữa, bàn tay gần như sắp bóp nát nó ra, đem điện thoại tắt đi, thanh âm lạnh lẽo đầy mùi chết chóc vang lên.
- Biết rõ cô ấy bây giờ là người phụ nữ của tôi mà ông vẫn dám bén mảng đến đe dọa? Ông không biết ông đang chọc giận đến Viên Trác Nghiên này sao?
Lãng Tam nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình, cười khinh miệt.
- Mày định làm gì tao đây? Muốn giết tao sao?
Không phải vừa rồi còn nịnh bợ như con chó hay sao? Bây giờ đã có gan trở mặt như vậy rồi ư? Nhìn ông ta như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi lắc đầu tiếc nuối.
- Tiền của tôi không phải ai cũng có thể lấy, đối với một tên rác rưởi như ông thì càng không. Giấy ghi nợ vẫn phải ký, nhưng là trả bằng cái mạng quèn của ông.
Anh vừa nói xong thì A Phúc đã đem một tờ giấy cùng một hộp mực tới, cung kính cúi đầu một cái rồi đặt xuống.
Sau một cái hất cằm của ông chủ, A Phúc liền nhắc một tên thủ hạ đang giữ Lãng Tam kéo tay ông ta lăn dấu vào tờ giấy nợ trước mặt.
Tình huống này xảy ra quá bất ngờ làm cho Lãng Tam không kịp cảnh giác đã bị một thủ hạ kéo tay ra phía trước, động tác của người đó vô cùng nhanh gọn, rất nhanh đã đem ngón trỏ được tẩm mực đỏ đặt lên tờ giấy nợ, cưỡng chế ông ta lăn ngón tay một vòng.
Một gã cao to như Lãng Tam vậy mà không có một chút sức lực nào phản kháng được mấy tên thủ hạ này. Rất dễ hiểu vì một kẻ cả ngày nghiện ngập cờ bờ, rượu chè không bao giờ vận động thì sức lực đương nhiên là không thể so bì với mấy thủ hạ thường xuyên phải trải qua huấn luyện rồi.
Nhìn tờ giấy ghi nợ đã có dấu lăn tay của mình, Lãng Tam vẫn không chút sợ hãi mà ngược lại càng thêm hống hách hơn.
- Mày nghĩ mày có thể giết được tao sao? Haha, tao thách mày đấy! Mày chỉ giỏi làm trò thôi, mày dám giết tao ư? Haha, chọc tao cười chết mất. Haha!
A Châu và A Phúc, cả hai tên thủ hạ phía sau nghe ông ta nói vậy thì không khỏi cả kinh, người này đúng là vẫn chưa biết ông chủ của bọn họ thật ra là người như thế nào mà, nên mới dám nói ra những câu này. Xem ra chết rất thảm rồi đây!
Viên Trác Nghiên hơi cúi đầu nghiêng qua một bên, vẻ mặt anh lúc này đã viết rất rõ chữ giết rồi, giọng cười lạnh thấu xương như thanh âm truyền đến từ địa ngục. Anh nhìn thẳng vào mặt ông ta, hơi nhích lại gần, nói bên tai ông ta, thanh âm nhàn nhưng nghe rõ thì chính là đang ngầm cảnh báo.
- Một kẻ vô danh tiểu tốt, không người thân, không bạn bè, chết ở nơi đất khách này cũng chẳng ai quan tâm cả. Thiếu nợ đánh bạc, cảnh sát có vào cuộc điều tra thì cũng chỉ là kết luận được là trốn nợ tự sát thôi.
Bình luận facebook