Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 52: Bọn họ chỉ coi cô là đồ vật.
Bây giờ thì Lãng Tam đã biết chữ sợ viết như thế nào rồi, người đàn ông trước mặt này nhất định là không phải người đơn giản, có thể nói ra những lời đó cũng không phải chỉ là đang đe dọa. Ánh mắt sợ hãi van xin nhìn anh, nuốt khan một ngụm nước bọt. Nhưng ông ta vẫn liều chết phản kháng, tung ra một đòn cuối cùng.
- Haha, mày và lão già đó thật đúng là biết làm trò trước mặt người khác đấy. Thế nào? Từ mẹ nhỏ biến thành tình nhân, mày thích món quà của ba mày chứ?
Gương mặt Viên Trác Nghiên vẫn vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không bị những lời này làm ảnh hưởng gì cả, nhưng không hiểu sao anh vẫn ngồi nghe ông ta nói.
Lãng Tam không hiểu người này đang nghĩ gì nhưng thấy anh vẫn giữ im lặng không biểu cảm gì khác nên vẫn sẽ cố gắng bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng này, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất để giữ được mạng sống. Ông ta cười thật lớn, giọng điệu tăng thêm vài phần mỉa mai.
- Mày không biết gì sao? Người phụ nữ mà bây giờ mày ra mặt bảo vệ chẳng qua chỉ là một món hàng mà ba mày mua về đền lại cho mày mà thôi. Haha, trông dáng vẻ khẩn trương của mày vì nó thì tao nghĩ chắc chắn mày rất thích món quà của ba mày rồi! Haha!
Nghe đến đây Viên Trác Nghiên mới kinh ngạc, gấp gáp hỏi rõ ràng lại lần nữa.
- Ông nói gì? Nói cho rõ ràng lại cho tôi!!!
Lãng Tam cười vang như sấm, trông ông ta bây giờ không khác gì tên điên là mấy, cười đến ho sặc sụa, giọng nói rõ ràng chế giễu.
- Vậy là mày vẫn không biết gì rồi? Hai năm trước khi tao đến Hồng Kong đánh bạc cũng từng thua đến suýt mất mạng, cũng may lúc đó ông chủ sòng bạc đã mở lòng từ bi, cho tao một cơ hội sống. Cậu ta nói với tao có một nhà tài phiệt cần mua một cô gái, điều kiện khá nhắt khe, yêu cầu về ngoại hình phải xinh đẹp và còn trẻ, đặc biệt là phải còn là xử nữ. Nếu tôi tìm được một người cô gái bán cho lão tài phiệt đó thì nợ của tôi coi như được xóa, tôi cũng sẽ giữ được mạng.
Hai tai Viên Trác Nghiên dần trở nên ù ù, một cảm giác sợ hãi mơ hồ dần xuất hiện trong lòng anh, thanh âm anh nhàn nhạt nhưng là đang che giấu sự khẩn trương trong lòng.
- Người đó là ba của tôi? Ông đã làm gì? Tiếp theo các người đã làm gì?
Đến câu sau, anh gần như đã hét lên.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Lãng Tam vô cùng đắc ý, vẻ mặt cười cợt như chính mình là người thắng cuộc.
- Đương nhiên là tao đã tìm được người để bán cho lão tài phiệt đó mà không đến một ngày rồi. Người đầu tiên tao nghĩ đến chính là con gái của vợ tao, Ôn Giai Tuệ đấy. Con bé đấy ấy vậy mà từ nhỏ đã rất có thiên phú rồi, xinh đẹp đến mê hoặc, không ít lần tao cũng muốn nếm thử nó đâu, nếu không phải nó ngoan cường thông minh thì tao đã sớm phá thân của nó rồi. Haha!
Những lời bỉ ổi nhằm vào Ôn Giai Tuệ mà lại dám nói trước mặt Viên Trác Nghiên như vậy thì xác định là muốn ăn đòn rồi.
Bốp! Bốp! Bốp!
- Cặn bã! Súc sinh!
Viên Trác Nghiên tức đến hai mắt đỏ ngầu, một tay túm lấy cổ áo của ông ta, một tay vung lên đánh ba đấm liên tục vào mặt ông ta. Vừa đấm vừa chửi.
Hai tên thủ hạ cũng đã biết ý mà buông tay ra lui về sau mấy bước đứng đợi lệnh.
Lãng Tam bị đánh đến gãy cả một cái răng nhưng vừa nhổ ngụm máu lẫn răng ra mà vẫn đắc ý như cũ, thậm chí là còn hùng hổ hơn nữa, nhe hàm răng dính đầy máu cười lớn.
- Mày không muốn biết sau đó còn chuyện gì thú vị nữa à? Câu chuyện của cha con Viên gia các người thật sự rất buồn cười đấy.
...................
Hai năm trước.
Sau khi Viên Trác Nghiên rời khỏi Viên gia vì chuyện của Tiểu Xướng, Viên lão gia mỗi ngày đều trăn trở không yên lòng. Nhưng không phải là vì cảm thấy có lỗi trước cái chết mà mình đã gây ra, dù thế nào cô gái đó cũng chỉ là một ả người hầu muốn chèo cao mà quyến rũ cậu chủ. Ông chỉ lo cho tương lai của Viên gia và Viên Thành. Bên cạnh gối, ông vẫn thường xuyên tác động vu vơ để Tần Mộc Du gọi Viên Trác Nghiên về nhà, mặc dù chưa có kết quả gì nhưng ông vẫn hy vọng con trai sẽ từ từ bình tâm lại mà trở về.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Tiểu Xướng dù sao cũng là nữ nhân mà con trai mình coi trọng mà lại chết dưới gia pháp của ông, dù thế nào thì cũng nên xin lỗi Viên Trác Nghiên một câu. Mà lời xin lỗi tốt nhất có lẽ là trả lại cho anh một nữ nhân khác, chỉ cần tìm một cô gái có ngoại hình xinh đẹp và còn là xử nữ thì được rồi, cũng chỉ là đền lại thay cho một người ả người hầu nên xuất thân tầng lớp hạ lưu là tốt nhất, có thể dễ dàng bỏ ít tiền ra mua về là xong.
Thế là ông đã đến liên hệ rất nhiều nguồn cung dịch vụ mua bán người, từ các sòng bạc, quán bar, hay cả chợ đen. Cũng đã nhận được rất nhiều thông tin cá nhân khác nhau nhưng tất cả đều không vừa mắt ông.
Cho đến một hôm, chủ một sòng bạc ở Hồng Kong đã liên lạc nói bên bọn họ có một con nợ muốn dùng con gái để trả nợ. Nếu Viên lão gia vừa ý thì chỉ cần thay ông ta trả nợ, ông ta sẽ cung cấp thông tin cũng như giúp ông tiếp cận được con riêng của mình.
Đương nhiên Ôn lão gia cần phải xem qua hình của cô gái đó trước. Ngay khi vừa nhìn thấy cô thì ông đã rất ưng, ông đồng ý trả giá cao để mua cô gái đó từ người cha dượng.
Lãng Tam nhờ vậy mà trả được nợ, cũng có thể thoát chết.
- Lão tiên sinh à, đứa con gái này của tôi thật sự là từ trước đến giờ chưa từng yêu đương với ai. Đi học đi làm đều về nhà đúng giờ, chắc chắn là chưa bị ai phá thân đâu. Haiza, chẳng lẽ ông thật sự không tin tôi sao?
Mặc dù Lãng Tam khẳng định chắc nịch Ôn Giai Tuệ vẫn còn là xử nữ nhưng Viên lão gia vẫn muốn chắc chắn hơn.
- Không phải tôi không tin ông, nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra một lần cho chắc chắn hơn thôi.
Lãng Tam nghe vậy thì có chút ngờ nghệch không hiểu, còn hiểu sai đi và nói những lời vô cùng khiếm nhã.
- Kiểm tra gì chứ? Cái đấy không phải chỉ có một lần thôi sao? Dùng thử rồi thì cũng mất đi, lúc đấy ông trả lại thì tôi sao có thể nói được gì nữa chứ?
Viên lão gia bỏ tàn thuốc xuống bàn, thở ra một làn khói trắng rồi lấy từ trong túi áo ra một gói bột nhỏ, đẩy tới trước mặt Lãng Tam.
- Ông bỏ một ít vào cho cô ta uống rồi người của tôi sẽ đến đưa cô ta đi làm kiểm tra.
Mặc dù một kẻ ít học như Lãng Tam không hiểu cái mà người này nói kiểm tra là gì nhưng cái ông ta quan tâm chỉ là tiền nên đương nhiên là đồng ý, lừa cho Ôn Giai Tuệ uống thuốc ngủ rồi để người của Viên lão gia đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi nhận được kết quả từ khoa sản, kết luận màng trinh còn nguyên thì giao dịch giữa Viên lão gia và Lãng Tam kết thúc.
Mà Ôn Giai Tuệ vẫn chẳng hề hay biết chuyện mình bị đánh thuốc ngủ rồi bị đem đi kiểm tra trinh tiết. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô đã nhận được một cuộc gọi mang theo ánh sáng đầy hy vọng từ bệnh viện.
Họ nói mẹ cô hôm nay có thể phẫu thuật vì đã có một vị tiên sinh giúp họ trả tiền viện phí.
Ôn Giai Tuệ xúc động đến mức không dám tin vào sự thật này nữa, chạy nhanh như bay đến bệnh viện thì đã nhận được thông báo của bác sĩ cuộc phẫu thuật của mẹ cô đã kết thúc rất thành công.
Vừa đúng lúc cô đang cảm tạ trời đất, cảm tạ vị tiên sinh tốt bụng kia thì ông ấy đã đến chúc mừng mẹ cô.
- Lão tiên sinh, thật sự rất cảm ơn ngài. Ngài hãy để lại cho tôi cách thức liên lạc, số tiền này tôi sẽ từ từ trả cho ngài.
Viên lão gia nhìn cô gái đang ngồi đối diện. Tuy cô trông rất giản dị, đúng với phong cách ăn mặc đại trà của một số sinh viên đại học nhưng không khó nhìn ra vẻ đẹp lay động lòng người của cô. Nếu cô được trau chuốt chăm sóc trong điều kiện tốt nhất thì sẽ rực rỡ hơn bất kỳ bông hoa nào. Ông nghĩ thầm, cô gái xinh đẹp thanh thuần như vậy nhất định là con trai Viên Trác Nghiên của ông sẽ rất thích.
- Nếu cô thật sự muốn trả lại tiền cho tôi thì cô có thể đến công ty tôi làm việc không?
Vừa nói xong ông lại đẩy tới trước mặt cô một cái danh thiếp.
Ôn Giai Tuệ vừa cầm tấm danh thiếp kia lên thì không khỏi cả kinh, là Viên Thành? Ở Thượng Hải này không ai là không biết đến tập đoàn lớn nhất nhì khu vực châu Á là Viên Thành, cô cũng vậy. Vị lão gia đã trả tiền viện phía cho mẹ cô chính là chủ tịch của Viên Thành? Vậy là ông muốn cô vào làm việc ở Viên Thành sao? Một cơ hội tốt như vậy đương nhiên là cô không thể từ chối rồi.
- Đương nhiên là có thể rồi. Thật sự cảm ơn ông, cảm ơn ông.
Viên lão gia nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của cô gái này, trong lòng không khỏi nảy sinh một cảm giác chế giễu. Đối với một người nghèo thì chỉ cần vung tay cho ít tiền lúc tuyệt vọng nhất thì sẽ luôn rất biết ơn, sau này khi con trai Viên Trác Nghiên của ông trở về thì sẽ dễ dàng bảo cô ta nghe lời phục tùng.
Quả nhiên đúng là như ông dự tính, có thể phẫu thuật cho mẹ, sắp tốt nghiệp lại còn có công việc ổn định, trong lòng Ôn Giai Tuệ, Viên lão gia chính là đại ân nhân, là tượng đài vĩ đại nhất trong lòng cô.
Sau khi mẹ Ôn xuất viện, Ôn lão gia vẫn không ngừng giúp đỡ, tạo cho hai mẹ con có cuộc sống tốt nhất. Mà mẹ Ôn mang ơn ông nhất chính là bà đã nghe được nhờ Ôn lão gia mà Lãng Tam mới không còn quấy nhiễu cuộc sống của hai mẹ con nữa.
Nhưng lúc trước khi đi, Lãng Tam nổi hứng tò mò nên mới buộc miệng hỏi một câu.
- Tiên sinh, không phải tôi nhiều chuyện đâu. Nhưng một người có thân phận cao quý như ông tại sao không tìm những cô gái xuất thân cao quý hơn mà lại tìm những người bần hàn như chúng tôi vậy?
Đối với người này thì Viên lão gia nghĩ cũng chẳng có gì để giấu nữa, mới đem hết chuyện của Tiểu Xướng và Viên Trác Nghiên kể với ông ta.
Lãng Tam nghe xong thì thật sự thấy hơi nực cười.
- Tiên sinh, ông cũng thật biết đùa đấy! Bọn họ mặc dù đều là phụ nữ nhưng đâu phải cứ nói đền là có thể đền chứ? Đâu thể đền như hai đồ vật hay đồ chơi được ? Haha!
Nghe ông ta hỏi vậy, trên mặt Viên lão gia là một nụ cười chế giễu, khinh miệt.
- Một ả người hầu muốn trèo cao, một đứa con gái nghèo nàn chỉ cần bỏ tiền ra mua thì cũng như nhau cả thôi, chỉ cần đền một đứa con gái còn trinh trắng lại cho nó thì coi như đã thay cho lời xin lỗi về cái chết của ả người hầu kia.
Đây đúng là một câu chuyện buồn cười nhất mà Lãng Tam nghe được, nhưng đó cũng không phải vấn đề ông ta cần quan tâm nữa. Được trả nợ, lại còn được thêm một số tiền lớn, ông ta cũng chẳng cần phải ở lại với hai mẹ con Ôn làm gì nữa.
Sau hơn một năm phấn đấu ở Viên Thành, Ôn Giai Tuệ đã đem có thể khẳng định được vị thế của mình trước tất cả công đông cũng như thành viên Hội đồng quản trị của công ty.
- Giai Tuệ, một năm qua, chúng ta đã cùng đồng hành rất tốt, thật ra thì, tôi có một chuyện rất muốn thổ lộ với cô từ lâu rồi.
Đột nhiên hôm nay Ôn lão gia lại nói chuyện ngập ngừng với mình như vậy làm Ôn Giai Tuệ có chút bất an. Cô bình tĩnh hỏi lại.
- Lão gia, ông có tâm sự gì sao?
Ôn lão gia thở dài một cái, đăm chiêu nhìn cô gái trước mặt, từ tốn nói từng câu.
- Thật ra thì trong một năm qua tôi đã vô tình ái mộ cô. Tôi biết khoảng cách tuổi tác của chúng ta rất lớn, tôi cũng đã có gia đình rồi, nếu cô gả cho tôi làm lẻ thì rất thiệt thòi cho cô. Nhưng tôi đã ở cái tuổi gần đất xa trời này, mỗi ngày trôi qua đối với tôi không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Từ sau khi tôi gặp cô, cùng đồng hành với cô, tôi như tìm lại được chính mình lúc còn trẻ vậy, tôi luôn hy vọng mỗi sáng thức dậy đều có thể cùng cô bầu bạn, nhìn ngắm bình minh và hoàng hôn, như vậy mà nói, với tôi sẽ không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Ôn Giai Tuệ mặc dù có chút kinh ngạc khi nghe lời ông nói nhưng vẫn không tỏ thái độ bất mãn hay khó chịu gì cả, chuyện của Viên gia cô cũng đã biết ít nhiều mặc dù chưa từng đặt chân vào đó lần nào, cô biết đó là một gia đình theo lối sống cũ nên rất chú trọng lễ nghi gia giáo, mà với một gia đình như vậy chuyện đàn ông nạp thiếp chẳng phải chuyện gì to tát cả. Cô cũng biết cậu cả của nhà họ Viên cũng là Tổng Giám đốc của Viên Thành đã bỏ đi hơn một năm qua. Đối với một ông lão ở tuổi này mà con trai lại không ở cùng thì đúng là rất đáng thương.
Hình như đã bắt được một chút xúc động trong đáy mắt của cô, Viên lão gia lại thở dài nói tiếp.
- Tôi biết đề nghị này của tôi với cô là vô cùng khó khăn, nhưng cô đừng quá lo lắng. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của cô đâu, tôi chỉ muốn chúng ta cùng sống chung như những người bạn tri kỷ, nếu sau này cô muốn kết hôn thì tôi vẫn sẽ tác hợp cho cô.
Những lời này của ông đương nhiên chỉ là nói dối để Ôn Giai Tuệ tin mà đồng ý gả vào Viên gia thôi. Ông đã bỏ ra một số tiền lớn như vậy, lúc đầu ông chỉ định cho cô một công việc nhưng thật không ngờ cô gái này lại có tài như vậy nên suốt hơn một năm qua bồi dưỡng cô tốt như hiện tại.
Đây là tác phẩm mà một tay ông tạo nên, là món đồ mà ông để dành tặng cho Viên Trác Nghiên, người đàn ông đầu tiên của cô chỉ có thể là Viên Trác Nghiên, chỉ khi nào anh dùng chán món đồ này thì cô mới có cái quyền gọi là kết hôn với người mình muốn.
Với điều kiện tốt như hiện tại thì một ngày nào đó cô cũng sẽ sải cánh mà bay đi thật xa. Cách để có thể giam giữ cô lại cho đến khi Viên Trác Nghiên trở về chính là khiến cô đồng ý gả cho ông trước.
Nhưng ông vẫn luôn lo lắng Ôn Giai Tuệ sẽ từ chối nên đã liên tục nghĩ nhiều cách khác. Vậy mà sau một tuần suy nghĩ, cô đã đồng ý với lời đề nghị của ông.
Ôn Giai Tuệ đã nghĩ rất nhiều, cô và mẹ có được ngày hôm nay đều là nhờ Ôn lão gia, dù sao ông ấy cũng chỉ cần một người bầu bạn, sau này cô vẫn có thể kết hôn rồi lập gia đình riêng. Mặc dù danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng nhưng cô đang báo đáp ân tình với người đã cứu giúp mình thì chút danh dự đó bị tổn hại cũng không sao cả.
Vậy là Ôn Giai Tuệ ngây thơ vì muốn báo đáp cái ân tình dựng theo kịch bản của Ôn lão gia mà đã đồng ý gả vào Viên gia, trở thành bà ba trong mắt của người ngoài lẫn người của Viên gia.
- Haha, mày và lão già đó thật đúng là biết làm trò trước mặt người khác đấy. Thế nào? Từ mẹ nhỏ biến thành tình nhân, mày thích món quà của ba mày chứ?
Gương mặt Viên Trác Nghiên vẫn vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không bị những lời này làm ảnh hưởng gì cả, nhưng không hiểu sao anh vẫn ngồi nghe ông ta nói.
Lãng Tam không hiểu người này đang nghĩ gì nhưng thấy anh vẫn giữ im lặng không biểu cảm gì khác nên vẫn sẽ cố gắng bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng này, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất để giữ được mạng sống. Ông ta cười thật lớn, giọng điệu tăng thêm vài phần mỉa mai.
- Mày không biết gì sao? Người phụ nữ mà bây giờ mày ra mặt bảo vệ chẳng qua chỉ là một món hàng mà ba mày mua về đền lại cho mày mà thôi. Haha, trông dáng vẻ khẩn trương của mày vì nó thì tao nghĩ chắc chắn mày rất thích món quà của ba mày rồi! Haha!
Nghe đến đây Viên Trác Nghiên mới kinh ngạc, gấp gáp hỏi rõ ràng lại lần nữa.
- Ông nói gì? Nói cho rõ ràng lại cho tôi!!!
Lãng Tam cười vang như sấm, trông ông ta bây giờ không khác gì tên điên là mấy, cười đến ho sặc sụa, giọng nói rõ ràng chế giễu.
- Vậy là mày vẫn không biết gì rồi? Hai năm trước khi tao đến Hồng Kong đánh bạc cũng từng thua đến suýt mất mạng, cũng may lúc đó ông chủ sòng bạc đã mở lòng từ bi, cho tao một cơ hội sống. Cậu ta nói với tao có một nhà tài phiệt cần mua một cô gái, điều kiện khá nhắt khe, yêu cầu về ngoại hình phải xinh đẹp và còn trẻ, đặc biệt là phải còn là xử nữ. Nếu tôi tìm được một người cô gái bán cho lão tài phiệt đó thì nợ của tôi coi như được xóa, tôi cũng sẽ giữ được mạng.
Hai tai Viên Trác Nghiên dần trở nên ù ù, một cảm giác sợ hãi mơ hồ dần xuất hiện trong lòng anh, thanh âm anh nhàn nhạt nhưng là đang che giấu sự khẩn trương trong lòng.
- Người đó là ba của tôi? Ông đã làm gì? Tiếp theo các người đã làm gì?
Đến câu sau, anh gần như đã hét lên.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Lãng Tam vô cùng đắc ý, vẻ mặt cười cợt như chính mình là người thắng cuộc.
- Đương nhiên là tao đã tìm được người để bán cho lão tài phiệt đó mà không đến một ngày rồi. Người đầu tiên tao nghĩ đến chính là con gái của vợ tao, Ôn Giai Tuệ đấy. Con bé đấy ấy vậy mà từ nhỏ đã rất có thiên phú rồi, xinh đẹp đến mê hoặc, không ít lần tao cũng muốn nếm thử nó đâu, nếu không phải nó ngoan cường thông minh thì tao đã sớm phá thân của nó rồi. Haha!
Những lời bỉ ổi nhằm vào Ôn Giai Tuệ mà lại dám nói trước mặt Viên Trác Nghiên như vậy thì xác định là muốn ăn đòn rồi.
Bốp! Bốp! Bốp!
- Cặn bã! Súc sinh!
Viên Trác Nghiên tức đến hai mắt đỏ ngầu, một tay túm lấy cổ áo của ông ta, một tay vung lên đánh ba đấm liên tục vào mặt ông ta. Vừa đấm vừa chửi.
Hai tên thủ hạ cũng đã biết ý mà buông tay ra lui về sau mấy bước đứng đợi lệnh.
Lãng Tam bị đánh đến gãy cả một cái răng nhưng vừa nhổ ngụm máu lẫn răng ra mà vẫn đắc ý như cũ, thậm chí là còn hùng hổ hơn nữa, nhe hàm răng dính đầy máu cười lớn.
- Mày không muốn biết sau đó còn chuyện gì thú vị nữa à? Câu chuyện của cha con Viên gia các người thật sự rất buồn cười đấy.
...................
Hai năm trước.
Sau khi Viên Trác Nghiên rời khỏi Viên gia vì chuyện của Tiểu Xướng, Viên lão gia mỗi ngày đều trăn trở không yên lòng. Nhưng không phải là vì cảm thấy có lỗi trước cái chết mà mình đã gây ra, dù thế nào cô gái đó cũng chỉ là một ả người hầu muốn chèo cao mà quyến rũ cậu chủ. Ông chỉ lo cho tương lai của Viên gia và Viên Thành. Bên cạnh gối, ông vẫn thường xuyên tác động vu vơ để Tần Mộc Du gọi Viên Trác Nghiên về nhà, mặc dù chưa có kết quả gì nhưng ông vẫn hy vọng con trai sẽ từ từ bình tâm lại mà trở về.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Tiểu Xướng dù sao cũng là nữ nhân mà con trai mình coi trọng mà lại chết dưới gia pháp của ông, dù thế nào thì cũng nên xin lỗi Viên Trác Nghiên một câu. Mà lời xin lỗi tốt nhất có lẽ là trả lại cho anh một nữ nhân khác, chỉ cần tìm một cô gái có ngoại hình xinh đẹp và còn là xử nữ thì được rồi, cũng chỉ là đền lại thay cho một người ả người hầu nên xuất thân tầng lớp hạ lưu là tốt nhất, có thể dễ dàng bỏ ít tiền ra mua về là xong.
Thế là ông đã đến liên hệ rất nhiều nguồn cung dịch vụ mua bán người, từ các sòng bạc, quán bar, hay cả chợ đen. Cũng đã nhận được rất nhiều thông tin cá nhân khác nhau nhưng tất cả đều không vừa mắt ông.
Cho đến một hôm, chủ một sòng bạc ở Hồng Kong đã liên lạc nói bên bọn họ có một con nợ muốn dùng con gái để trả nợ. Nếu Viên lão gia vừa ý thì chỉ cần thay ông ta trả nợ, ông ta sẽ cung cấp thông tin cũng như giúp ông tiếp cận được con riêng của mình.
Đương nhiên Ôn lão gia cần phải xem qua hình của cô gái đó trước. Ngay khi vừa nhìn thấy cô thì ông đã rất ưng, ông đồng ý trả giá cao để mua cô gái đó từ người cha dượng.
Lãng Tam nhờ vậy mà trả được nợ, cũng có thể thoát chết.
- Lão tiên sinh à, đứa con gái này của tôi thật sự là từ trước đến giờ chưa từng yêu đương với ai. Đi học đi làm đều về nhà đúng giờ, chắc chắn là chưa bị ai phá thân đâu. Haiza, chẳng lẽ ông thật sự không tin tôi sao?
Mặc dù Lãng Tam khẳng định chắc nịch Ôn Giai Tuệ vẫn còn là xử nữ nhưng Viên lão gia vẫn muốn chắc chắn hơn.
- Không phải tôi không tin ông, nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra một lần cho chắc chắn hơn thôi.
Lãng Tam nghe vậy thì có chút ngờ nghệch không hiểu, còn hiểu sai đi và nói những lời vô cùng khiếm nhã.
- Kiểm tra gì chứ? Cái đấy không phải chỉ có một lần thôi sao? Dùng thử rồi thì cũng mất đi, lúc đấy ông trả lại thì tôi sao có thể nói được gì nữa chứ?
Viên lão gia bỏ tàn thuốc xuống bàn, thở ra một làn khói trắng rồi lấy từ trong túi áo ra một gói bột nhỏ, đẩy tới trước mặt Lãng Tam.
- Ông bỏ một ít vào cho cô ta uống rồi người của tôi sẽ đến đưa cô ta đi làm kiểm tra.
Mặc dù một kẻ ít học như Lãng Tam không hiểu cái mà người này nói kiểm tra là gì nhưng cái ông ta quan tâm chỉ là tiền nên đương nhiên là đồng ý, lừa cho Ôn Giai Tuệ uống thuốc ngủ rồi để người của Viên lão gia đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi nhận được kết quả từ khoa sản, kết luận màng trinh còn nguyên thì giao dịch giữa Viên lão gia và Lãng Tam kết thúc.
Mà Ôn Giai Tuệ vẫn chẳng hề hay biết chuyện mình bị đánh thuốc ngủ rồi bị đem đi kiểm tra trinh tiết. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô đã nhận được một cuộc gọi mang theo ánh sáng đầy hy vọng từ bệnh viện.
Họ nói mẹ cô hôm nay có thể phẫu thuật vì đã có một vị tiên sinh giúp họ trả tiền viện phí.
Ôn Giai Tuệ xúc động đến mức không dám tin vào sự thật này nữa, chạy nhanh như bay đến bệnh viện thì đã nhận được thông báo của bác sĩ cuộc phẫu thuật của mẹ cô đã kết thúc rất thành công.
Vừa đúng lúc cô đang cảm tạ trời đất, cảm tạ vị tiên sinh tốt bụng kia thì ông ấy đã đến chúc mừng mẹ cô.
- Lão tiên sinh, thật sự rất cảm ơn ngài. Ngài hãy để lại cho tôi cách thức liên lạc, số tiền này tôi sẽ từ từ trả cho ngài.
Viên lão gia nhìn cô gái đang ngồi đối diện. Tuy cô trông rất giản dị, đúng với phong cách ăn mặc đại trà của một số sinh viên đại học nhưng không khó nhìn ra vẻ đẹp lay động lòng người của cô. Nếu cô được trau chuốt chăm sóc trong điều kiện tốt nhất thì sẽ rực rỡ hơn bất kỳ bông hoa nào. Ông nghĩ thầm, cô gái xinh đẹp thanh thuần như vậy nhất định là con trai Viên Trác Nghiên của ông sẽ rất thích.
- Nếu cô thật sự muốn trả lại tiền cho tôi thì cô có thể đến công ty tôi làm việc không?
Vừa nói xong ông lại đẩy tới trước mặt cô một cái danh thiếp.
Ôn Giai Tuệ vừa cầm tấm danh thiếp kia lên thì không khỏi cả kinh, là Viên Thành? Ở Thượng Hải này không ai là không biết đến tập đoàn lớn nhất nhì khu vực châu Á là Viên Thành, cô cũng vậy. Vị lão gia đã trả tiền viện phía cho mẹ cô chính là chủ tịch của Viên Thành? Vậy là ông muốn cô vào làm việc ở Viên Thành sao? Một cơ hội tốt như vậy đương nhiên là cô không thể từ chối rồi.
- Đương nhiên là có thể rồi. Thật sự cảm ơn ông, cảm ơn ông.
Viên lão gia nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của cô gái này, trong lòng không khỏi nảy sinh một cảm giác chế giễu. Đối với một người nghèo thì chỉ cần vung tay cho ít tiền lúc tuyệt vọng nhất thì sẽ luôn rất biết ơn, sau này khi con trai Viên Trác Nghiên của ông trở về thì sẽ dễ dàng bảo cô ta nghe lời phục tùng.
Quả nhiên đúng là như ông dự tính, có thể phẫu thuật cho mẹ, sắp tốt nghiệp lại còn có công việc ổn định, trong lòng Ôn Giai Tuệ, Viên lão gia chính là đại ân nhân, là tượng đài vĩ đại nhất trong lòng cô.
Sau khi mẹ Ôn xuất viện, Ôn lão gia vẫn không ngừng giúp đỡ, tạo cho hai mẹ con có cuộc sống tốt nhất. Mà mẹ Ôn mang ơn ông nhất chính là bà đã nghe được nhờ Ôn lão gia mà Lãng Tam mới không còn quấy nhiễu cuộc sống của hai mẹ con nữa.
Nhưng lúc trước khi đi, Lãng Tam nổi hứng tò mò nên mới buộc miệng hỏi một câu.
- Tiên sinh, không phải tôi nhiều chuyện đâu. Nhưng một người có thân phận cao quý như ông tại sao không tìm những cô gái xuất thân cao quý hơn mà lại tìm những người bần hàn như chúng tôi vậy?
Đối với người này thì Viên lão gia nghĩ cũng chẳng có gì để giấu nữa, mới đem hết chuyện của Tiểu Xướng và Viên Trác Nghiên kể với ông ta.
Lãng Tam nghe xong thì thật sự thấy hơi nực cười.
- Tiên sinh, ông cũng thật biết đùa đấy! Bọn họ mặc dù đều là phụ nữ nhưng đâu phải cứ nói đền là có thể đền chứ? Đâu thể đền như hai đồ vật hay đồ chơi được ? Haha!
Nghe ông ta hỏi vậy, trên mặt Viên lão gia là một nụ cười chế giễu, khinh miệt.
- Một ả người hầu muốn trèo cao, một đứa con gái nghèo nàn chỉ cần bỏ tiền ra mua thì cũng như nhau cả thôi, chỉ cần đền một đứa con gái còn trinh trắng lại cho nó thì coi như đã thay cho lời xin lỗi về cái chết của ả người hầu kia.
Đây đúng là một câu chuyện buồn cười nhất mà Lãng Tam nghe được, nhưng đó cũng không phải vấn đề ông ta cần quan tâm nữa. Được trả nợ, lại còn được thêm một số tiền lớn, ông ta cũng chẳng cần phải ở lại với hai mẹ con Ôn làm gì nữa.
Sau hơn một năm phấn đấu ở Viên Thành, Ôn Giai Tuệ đã đem có thể khẳng định được vị thế của mình trước tất cả công đông cũng như thành viên Hội đồng quản trị của công ty.
- Giai Tuệ, một năm qua, chúng ta đã cùng đồng hành rất tốt, thật ra thì, tôi có một chuyện rất muốn thổ lộ với cô từ lâu rồi.
Đột nhiên hôm nay Ôn lão gia lại nói chuyện ngập ngừng với mình như vậy làm Ôn Giai Tuệ có chút bất an. Cô bình tĩnh hỏi lại.
- Lão gia, ông có tâm sự gì sao?
Ôn lão gia thở dài một cái, đăm chiêu nhìn cô gái trước mặt, từ tốn nói từng câu.
- Thật ra thì trong một năm qua tôi đã vô tình ái mộ cô. Tôi biết khoảng cách tuổi tác của chúng ta rất lớn, tôi cũng đã có gia đình rồi, nếu cô gả cho tôi làm lẻ thì rất thiệt thòi cho cô. Nhưng tôi đã ở cái tuổi gần đất xa trời này, mỗi ngày trôi qua đối với tôi không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Từ sau khi tôi gặp cô, cùng đồng hành với cô, tôi như tìm lại được chính mình lúc còn trẻ vậy, tôi luôn hy vọng mỗi sáng thức dậy đều có thể cùng cô bầu bạn, nhìn ngắm bình minh và hoàng hôn, như vậy mà nói, với tôi sẽ không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Ôn Giai Tuệ mặc dù có chút kinh ngạc khi nghe lời ông nói nhưng vẫn không tỏ thái độ bất mãn hay khó chịu gì cả, chuyện của Viên gia cô cũng đã biết ít nhiều mặc dù chưa từng đặt chân vào đó lần nào, cô biết đó là một gia đình theo lối sống cũ nên rất chú trọng lễ nghi gia giáo, mà với một gia đình như vậy chuyện đàn ông nạp thiếp chẳng phải chuyện gì to tát cả. Cô cũng biết cậu cả của nhà họ Viên cũng là Tổng Giám đốc của Viên Thành đã bỏ đi hơn một năm qua. Đối với một ông lão ở tuổi này mà con trai lại không ở cùng thì đúng là rất đáng thương.
Hình như đã bắt được một chút xúc động trong đáy mắt của cô, Viên lão gia lại thở dài nói tiếp.
- Tôi biết đề nghị này của tôi với cô là vô cùng khó khăn, nhưng cô đừng quá lo lắng. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của cô đâu, tôi chỉ muốn chúng ta cùng sống chung như những người bạn tri kỷ, nếu sau này cô muốn kết hôn thì tôi vẫn sẽ tác hợp cho cô.
Những lời này của ông đương nhiên chỉ là nói dối để Ôn Giai Tuệ tin mà đồng ý gả vào Viên gia thôi. Ông đã bỏ ra một số tiền lớn như vậy, lúc đầu ông chỉ định cho cô một công việc nhưng thật không ngờ cô gái này lại có tài như vậy nên suốt hơn một năm qua bồi dưỡng cô tốt như hiện tại.
Đây là tác phẩm mà một tay ông tạo nên, là món đồ mà ông để dành tặng cho Viên Trác Nghiên, người đàn ông đầu tiên của cô chỉ có thể là Viên Trác Nghiên, chỉ khi nào anh dùng chán món đồ này thì cô mới có cái quyền gọi là kết hôn với người mình muốn.
Với điều kiện tốt như hiện tại thì một ngày nào đó cô cũng sẽ sải cánh mà bay đi thật xa. Cách để có thể giam giữ cô lại cho đến khi Viên Trác Nghiên trở về chính là khiến cô đồng ý gả cho ông trước.
Nhưng ông vẫn luôn lo lắng Ôn Giai Tuệ sẽ từ chối nên đã liên tục nghĩ nhiều cách khác. Vậy mà sau một tuần suy nghĩ, cô đã đồng ý với lời đề nghị của ông.
Ôn Giai Tuệ đã nghĩ rất nhiều, cô và mẹ có được ngày hôm nay đều là nhờ Ôn lão gia, dù sao ông ấy cũng chỉ cần một người bầu bạn, sau này cô vẫn có thể kết hôn rồi lập gia đình riêng. Mặc dù danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng nhưng cô đang báo đáp ân tình với người đã cứu giúp mình thì chút danh dự đó bị tổn hại cũng không sao cả.
Vậy là Ôn Giai Tuệ ngây thơ vì muốn báo đáp cái ân tình dựng theo kịch bản của Ôn lão gia mà đã đồng ý gả vào Viên gia, trở thành bà ba trong mắt của người ngoài lẫn người của Viên gia.
Bình luận facebook