Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 53: Hãy cho anh ích kỷ một lần.
Đầu Viên Trác Nghiên như muốn nổ tung, hai tai ong ong không còn nghe rõ những lời chế giễu phía sau của Lãng Tam nữa.
Khốn kiếp!
Lão già đó, tại sao còn có thể làm ra được chuyện này???
Cái chết của Tiểu Xướng, đến tột cùng ông ta vẫn không có ây náy hay hối lỗi nào. Chỉ coi đó là đang đánh chết một con gia súc rồi tìm một người phụ nữ bất kỳ "đền" lại thôi sao? Trong mắt ông ta cô không đáng giá một đồng!
Ông ta dùng tiền để hủy hoại một cô gái, chỉ cần có chút tiền là có thể đem cô trói buộc như một vật nuôi trong lồng sắt!
Vậy mà, vậy mà trong lòng Ôn Giai Tuệ, cô gái ngây thơ đó vẫn luôn nghĩ rằng ông ta chính là đại ân nhân, là người mà cả đời cô cũng không thể báo đáp hết được, cô cắn chặt răng chịu đựng ở lại trong căn nhà không khác gì địa ngục đó chỉ vì vẫn nghĩ rằng đang trả ơn với người đã cứu mình! Thậm chí là bị bọn họ đối xử bất công, cô vẫn nhẫn nhịn cho qua. Khi bị mất con...cô vẫn nuốt nước mắt vào trong mà đứng dậy, tự nhủ bản thân không được phép yếu đuối. Tất cả, tất cả những gì cô đã làm đó đều là vì tìm mấy miếng ngọc chết tiệt đó của ông ta.
Nhưng càng căm ghét cha mình thì Viên Trác Nghiên càng căm ghét chính bản thân mình hơn.
Người thật sự đã hủy hoại Ôn Giai Tuệ là anh.
Người đã cường bạo cô không khác gì cầm thú cũng là anh.
Người thực sự đã trói buộc cô chính là anh.
Người đã từng xem cô là đồ vật để đùa bỡn thật sự chính là anh.
Chính anh, chính anh đã tiếp nhận cái gọi là "quà để đền bù thay cho lời xin lỗi" của ông ta.
Chính anh, chính anh đã tiếp tay cho vở kịch của ông ta.
Lần đầu tiên khi anh gặp cô, khi anh biết cô là người phụ nữ của cha mình, khi đó anh đã nghĩ rằng ông ta rất thương yêu cô, anh đã nghĩ rằng cô chính là sự bất công cho cái chết của Tiểu Xướng, anh đã đổ hết tất cả bi kịch của mình lên người cô.
- A!!!! Lũ khốn!!! Cả ông và ông ta đều là một lũ khốn!
Bốp! Bốp! Bốp!
Viên Trác Nghiên đau đớn rống lên như một con mãnh thú bị mắc vào bẫy. Hoàn toàn mất khống chế mà túm chặt cổ áo của Lãng Tam, dùng hết sức bình sinh mà đấm liên tục vào vào hai bên mặt của ông ta. Vừa đấm anh vừa chửi.
- Tên rác rưởi như ông mà vẫn còn muốn sống sao? Cái mạng chó của ông nên kết thúc từ hai năm trước đó rồi, hôm nay tôi sẽ kết liễu ông luôn một lần.
Mặt mũi đã bị đánh đến sưng vù lên, miệng rách toạc, phun ra một ngụm máu lớn, tranh thủ lúc đòn chưa giáng xuống, cứ mỗi lần như vậy mà cười sặc sụa, tiếp tục khiêu khích.
- Nếu tao chết từ hai năm trước thì mày làm gì có cơ hội gặp người phụ nữ bây giờ của mày. Là tao và ba mày đã tặng cho mày một món quà quý như vậy, mày không biết ơn mà còn đối đãi với tao như vậy hả?
Càng nghe ông ta khiêu khích thì Viên Trác Nghiên càng điên tiết hơn, đánh đến cả các khớp ngón tay bị va đập đến sưng lên, máu dính khắp tay và áo của anh nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Gương mặt anh hung ác đáng sợ hơn cả diêm la đến từ địa ngục.
- Tuổi thơ của Tuệ nhi vì ông mà ám ảnh đến tận bây giờ, cô ấy đã sống trong cái địa ngục mà ông tạo ra. Vậy mà, vậy mà ông còn có thể hãm hại cô ấy? Bán cô ấy như một món hàng????
Lãng Tam vừa ho vừa cười, lại không ngừng phun ra từng ngụm máu.
- Xem mày thương xót cho nó chưa kìa? Mày nghĩ mày không làm gì sai trong chuyện này hả? Mày cũng thích món quà này lắm mà, không đúng sao? Nếu mày không thích thì mày có thể đi nói hết tất cả với nó, nói cho nó biết chuyện tao và ba mày đã làm đi nào? Mày không dám đúng không? Mày sợ khi mày nói hết với nó thì nó sẽ coi mày cùng một ruột với bọn tao đúng chứ?
Những lời này thật sự đã khoét đúng vào thành tường tự vệ trong lòng Viên Trác Nghiên. Nắm đấm của anh đang chuẩn bị giáng xuống đã dừng lại ở trên đỉnh đầu, giữ yên một lúc lâu.
Đúng vậy, anh chính là trốn tránh chuyện này. Ngay khi anh vừa nghe hết mọi chuyện, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là chạy về bên cạnh Ôn Giai Tuệ, nói với cô người mà cô coi là ân nhân thật chất chỉ là vung tiền ra mua cô như một món đồ để "đền" lại cho tội ác mà ông ta đã gây ra, nói với cô có thể rời khỏi Viên gia mà không cần phải lưu luyến gì nữa, nó với cô không cần phải thực hiện lời hứa gì nữa cả, không cần phải tìm ngọc nữa.
Thế nhưng.....anh có thể làm vậy không?!!!
Nắm chặt nắm đấm đang dừng trên không trung lại, bất lực thả xuống, đồng thời bàn tay đang túm cổ áo của Lãng Tam cũng đẩy ông ta ra một đoạn, Viên Trác Nghiên nặng nề đứng lên.
- Boss! Anh không sao chứ?
Nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt nên A Châu vừa khoác áo cho anh vừa hỏi.
A Phúc và hai tên thủ hạ còn lại cũng khá kinh hãi vì từ trước đến giờ ông chủ chưa từng tốn sức đánh một kẻ vô dụng như hôm nay, không khó để có thể thấy ông chủ đã vô cùng tức giận, lại chính là không thể kìm chế được cơn thịnh nộ này.
Viên Trác Nghiên phất phất tay ý bảo bọn A Châu không cần quá bận tâm. Anh bước đi vài bước thì đột nhiên đứng lại, hơi quay đầu nhìn lại, lạnh lùng ra lệnh.
- Tôi muốn một bàn tay và một con mắt của ông ta. Xử lý nhanh rồi dọn dẹp cho sạch sẽ!
- Vâng thưa boss!
A Phúc cung kính gật đầu nhận lệnh, đồng thời cũng là cúi chào ông chủ.
Hai thủ hạ khác cũng đứng nghiêm cúi đầu chào.
- Viên Trác Nghiên, mày giỏi thì giết tao luôn đi. Tao sẽ không để yên cho mày đâu. Cả mày và con nhỏ Ôn Giai Tuệ đó, tao nhất định sẽ không để bọn mày được yên đâu!!!!
- A!!! Mau thả tao ra! A!!!!!
Phía sau lưng người đàn ông, tiếng mắng chửi la ó của Lãng Tam bị đứt quãng sau tiếng hét chói tai của chính ông ta, mùi máu tanh theo gió lạnh thổi quanh mũi của Viên Trác Nghiên.
Gió có lạnh đến mấy cũng không lạnh như lòng anh lúc này.
Anh đã có câu trả lời cho mình.
Đúng vậy!
Anh không thể làm được, anh không thể nói với Ôn Giai Tuệ những lời đó.
Lãng Tam nói đúng, anh chính là đang sợ.
Anh sợ khi cô biết được sự thật này rồi thì cô nhất định sẽ rời xa anh.
Lí do duy nhất hiện giờ anh có thể dùng để níu kéo cô cũng chỉ có chuyện tìm ngọc mà thôi. Nếu cái cớ duy nhất đó không còn nữa, anh sẽ phải buông tay cô.
Chỉ nghĩ đến việc để cô rời đi, anh thật sự không thể nào thở nổi.
Anh biết như vậy là sai, biết như vậy thì anh cũng không khác gì cha mình, biết rõ là sau này khi cô phát hiện ra sự thật này....à không, anh nhất định sẽ không bao giờ để cô biết được.
Anh biết rõ đây là một quyết định ích kỷ, nhưng vì để có thể giữ được cô, anh xin được ích kỷ lần này.
Viên Trác Nghiên cầm lấy khăn mà A Châu đưa lau sạch máu trên tay rồi ném thẳng xuống đất, giày da sáng bóng giẫm qua rồi bước thẳng về phía cửa thoát hiểm.
..........................
Lúc Ôn Giai Tuệ ngủ là buổi chiều nên đến đêm cô đã mơ màng tỉnh lại.
Cô chống tay xuống giường ngồi dậy, vừa bật đèn bàn vừa dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ thì hơn mười một giờ rồi.
Nhớ lại lúc chiều cô đã ngủ trong lồng ngực của Viên Trác Nghiên thì phải? Đúng rồi, là vì quá hoảng sợ nên cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi sao?
Tin nhắn? Điện thoại? Lãng Tam? Tất cả chỉ vừa mới xảy ra trước một giấc ngủ của cô thôi. Sau khi ngủ một giấc, tinh thần cô cũng ổn định hơn một chút, mặc dù vẫn chưa biết ông ta có còn làm phiền đến mình nữa không.
Nhưng mà,....đã muộn vậy rồi mà Viên Trác Nghiên vẫn chưa về sao? Nhìn chỗ trống bên cạnh, đáy mắt cô chợt hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh cái bụng kêu inh ỏi của cô đã đánh tan toàn bộ những dòng suy nghĩ miên man đó.
Cả ngày hôm nay cô đã không ăn gì rồi, phải xuống bếp tìm gì bỏ vào bụng đã.
.....................
Thủ phủ lớn như vậy buổi tối không có nhiều người đi lại như ban ngày quả thật là có chút cảm giác ghê sợ. Thật ra cô có thể gọi người hầu hoặc quản gia làm đồ ăn cho mình, nhưng cô không muốn làm phiền họ nữa. Cứ là tự sinh tự giết vẫn tốt hơn.
Cô đi xuống phòng bếp, tìm công tắc bật đèn lên, tiếp theo là tìm thử trong tủ lạnh còn gì có thể ăn liền không.
Trời à! Không phải chứ? Cả thủ phủ lớn như vậy mà một chút đồ ăn nhanh hay bánh ngọt cũng không có sao?
Ôn Giai Tuệ thở dài cảm thán một câu, thôi thì nguyên liệu có đầy đủ như vậy, làm một tô mỳ hoành thánh cũng ổn.
Nghĩ rồi cô bắt tay vào làm thôi, đeo tạp dề vào, xắn tay áo lên rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Không khí trong phòng bếp vô cùng tĩnh lặng, ngoài tiếng dao gập đều đặn xuống thớt thì không còn nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào khác. Nhưng hình như Ôn Giai Tuệ vừa nghe được một âm thanh lạ ở bên ngoài, động tác cắt nhỏ trứng gà của cô từ từ dừng lại. Đại não và toàn bộ dây thần kinh đều đang căng thẳng đề phòng. Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn có gì nguy hiểm nên cô bấm bụng tự nhủ khoan hẵng kêu lên.
Cầm theo con dao chầm chậm bước ra ngoài, càng gần đến phòng khách thì âm thanh đó càng rõ hơn.
Ôn Giai Tuệ cảm giác được hai chân mình đã lạnh run lên. Cô đứng ngay trước phòng khách rồi.
Âm thanh đó là âm thanh đóng mở của chiếc zippo!
Đứng ở vị trí này, ánh đèn lờ mờ giúp Ôn Giai Tuệ có thể nhìn thấy người đàn ông đang đưa lưng về phía này. Chiếc bật lửa trên tay người đó đóng rồi mở đều đặn, ngọn lửa cháy lên rồi bị dập đi ngay, hành động lặp đi lặp lại liên tục.
Bóng lưng đó không phải là Viên Trác Nghiên sao? Tại sao anh lại ngồi đây?
Mặc dù đã suy đoán được nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể buông lỏng cảnh giác. Cô hít thở sâu một hơi rồi đưa tay bật đèn lên, đồng thời gọi với thanh âm đủ lớn.
- Viên Trác Nghiên? Có phải là anh không?
Cả phòng khách bây giờ đã sáng trưng, đương nhiên là có thể nhìn rõ mặt đối phương rồi.
Từ trên sofa, người đàn ông tắt chiếc zippo đi, vừa quay đầu lại nhìn thấy nữ nhân đang đứng đó trông rất căng thẳng, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà đứng lên, bước nhanh về phía cô.
Cuối cùng cũng đã chắc chắn đó là Viên Trác Nghiên nên Ôn Giai Tuệ đã có thể buông lỏng cảnh giác. Nhưng đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô đang mở to nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần mình, còn chưa kịp mở miệng nói thêm thì đã bị anh ôm chặt vào trong ngực.
Không khí ngay khoảnh khắc này tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Thời gian cũng như đang ngừng trôi....
Con dao trong tay Ôn Giai Tuệ đã rơi xuống sàn từ lúc nào mà cô cũng không hay, hai tay cô buông lỏng tự nhiên, đầu phải ngửa lên vì bị ôm quá chặt, vai của người đàn ông nằm dưới cằm của cô.
Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong tay như đang bám víu một tia hy vọng sống sót cuối cùng, như một cây khô đang lụi tàn cố gắng tìm nguồn nước để hồi sinh. Vòng tay anh siết chặt thân ảnh nhỏ bé đang căng cứng, nửa mặt vùi vào hõm cổ của cô, hít hà mùi hương quen thuộc của riêng cô.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Tâm tình anh bây giờ thật sự là rối hơn tơ vò, có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh lại không cách nào mở miệng được, đành nuốt trở lại vào trong, ngoài câu xin lỗi vô nghĩa này thì anh không còn biết có thể nói được câu nào nữa không.
Đột nhiên phát hiện Viên Trác Nghiên ngồi trong phòng khách chơi bật lửa giữa đêm, bây giờ còn bất thình lình ôm mình như vậy, Ôn Giai Tuệ có một dự cảm không lành mơ hồ. Nhưng điều quan trọng với cô ngay trước mắt bây giờ chính là cô đang vô cùng khó thở, vừa dùng sức đẩy vừa nhắc nhở.
- Viên Trác Nghiên, anh làm sao vậy? Anh muốn tôi chết vì không thở được à? Mau bỏ tay ra đi!
Phải đợi cô nhắc thì Viên Trác Nghiên mới ý thức được hành động quá mức đột ngột của mình, từ từ buông lỏng tay nhưng vẫn ôm ngang vòng eo nhỏ của cô. Khuôn mặt anh giấu bên mang tai cô nhanh chóng khôi phục sắc thái nhàn nhã vốn có, đồng thời xốc lại tinh thần.
Cuối cùng cũng có thể thở lại được rồi, Ôn Giai Tuệ vừa khó chịu vừa có chút lo lắng mà hỏi trước.
- Viên Trác Nghiên, muộn vậy rồi anh còn ngồi đây làm gì? Định dọa ma sao?
Viên Trác Nghiên nghiêng người lại đối diện với cô gái nhỏ trước mặt, cười cười lắc đầu.
- Có chút chuyện cần tập trung suy nghĩ thôi. Vậy còn em, em không ngủ đi còn xuống đây làm gì?
Nhưng vừa hỏi xong thì anh cũng đã có ngay câu trả lời khi nhìn lại chiếc tạp dề trên người cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, giọng anh ôn nhu vô cùng.
- Em đói bụng? Vậy sao không gọi người hầu?
Thấy anh đang định gọi vào máy nội bộ thì Ôn Giai Tuệ liền ngăn lại.
- Không cần đâu, tôi tự nấu cũng gần xong rồi.
Viên Trác Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng chỉ có thể nghe vậy.
Ôn Giai Tuệ nhận thấy có vẻ như sắc mặt của anh không được tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn sao? Nhưng chuyện của anh dù cô có hỏi cũng không giúp ích được gì, suy nghĩ một lúc rồi hỏi một câu không liên quan.
- Anh đói không? Tôi nấu hơi quá tay, anh muốn ăn một bát không?
Người đàn ông nhìn cô một lúc, gật đầu thay cho câu trả lời.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, vừa cúi xuống nhặt con dao vừa nhắc.
- Anh vào trong ngồi đợi tôi một lát.
Viên Trác Nghiên vừa liếc mắt qua hành động của cô thì đã hiểu được vài phần, thanh âm trầm ấm truyền từ phía sau cô đến.
- Có phải anh đã làm em sợ rồi không? Lần sau nếu gặp tình huống tương tự thì nên gọi cảnh vệ, nếu hôm nay không phải anh thì rất nguy hiểm đấy.
Ôn Giai Tuệ đã nhặt con dao đứng cách anh một khoảng, vẻ mặt kiên định lắc đầu, giọng nói hình như có chút trêu chọc.
- Thủ phủ của ông trùm mafia mà cũng có người lẻn vào được sao? Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn làm gánh nặng cho ai cả. Nếu thật sự có người vào đây thì hẳn là mục đích của kẻ đó là anh chứ? Tôi chỉ cần dẫn chúng tới giường anh thì tôi giữ được mạng rồi.
Nói xong thì cô liền xoay người đi thẳng vào trong phòng bếp. Đùa à, cô vừa trêu anh như vậy, không biết chừng sẽ bị anh lao tới bóp cổ đấy chứ, nên đương nhiên là phải chuồn thật nhanh rồi.
Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười nhìn thân ảnh nhỏ bé đã chạy vào trong phòng bếp, lắc đầu cảm thán. Cô gái này đúng là không tim không phổi mà.
Anh cũng bước từng bước vào phòng bếp, ngồi xuống bàn trước đợi cô.
Ôn Giai Tuệ rất nhanh đã làm xong hai bát mỳ nóng hổi thơm phức đặt lần lượt trước mặt Viên Trác Nghiên rồi chỗ đối diện. Cô để cái khay sang một bên rồi kéo kế ngồi xuống.
- Anh nếm thử tay nghề của tôi đi.
Nữ nhân một tay cầm đũa một tay cầm thìa nhìn người đàn ông ngồi đối diện, dáng vẻ cô bây giờ vô cùng mong đợi, đầy hy vọng với thành phẩm của mình.
Viên Trác Nghiên chậm rãi cầm thìa lên, thử một miếng súp trước, nét mặt anh giãn ra hài lòng, chân thành khen.
- Mùi vị cũng không tồi!
Ôn Giai Tuệ chính là coi đây là một lời khen, lại tự hào vừa ăn vừa kể.
- Lúc còn học đại học tôi vẫn thường phải tự nấu ăn đấy, lúc đó tôi đã nghĩ tôi có thể theo nghề đầu bếp nếu thất nghiệp đấy.
Viên Trác Nghiên chưa từng chuyên tâm thưởng thức một món ăn nào như vậy. Anh nhớ ra đây chính là lần đầu tiên cô làm đồ ăn cho mình, cảm lại vô cùng giác ngọt ngào và hạnh phúc.
Nhưng anh vẫn không ngừng nghĩ về chuyện kia, lại càng nhìn ngắm gương mặt tràn đầy thoải mái của cô khi đang kể chuyện, trái tim anh lại đau thắt. Anh nhìn cô đến trầm tư, nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô, nhìn từng động tác ăn uống vô tư của cô....
" Tuệ nhi, nếu một ngày nào đó, em phát hiện anh đang gạt em thì liệu, em có hận anh nhiều hơn bây giờ không?"
" Tuệ nhi, xin lỗi em, anh không còn cách nào khác cả, vì để có thể tiếp tục giữ em bên cạnh. Xin em, hãy cho anh ích kỷ một lần này nữa"
Khốn kiếp!
Lão già đó, tại sao còn có thể làm ra được chuyện này???
Cái chết của Tiểu Xướng, đến tột cùng ông ta vẫn không có ây náy hay hối lỗi nào. Chỉ coi đó là đang đánh chết một con gia súc rồi tìm một người phụ nữ bất kỳ "đền" lại thôi sao? Trong mắt ông ta cô không đáng giá một đồng!
Ông ta dùng tiền để hủy hoại một cô gái, chỉ cần có chút tiền là có thể đem cô trói buộc như một vật nuôi trong lồng sắt!
Vậy mà, vậy mà trong lòng Ôn Giai Tuệ, cô gái ngây thơ đó vẫn luôn nghĩ rằng ông ta chính là đại ân nhân, là người mà cả đời cô cũng không thể báo đáp hết được, cô cắn chặt răng chịu đựng ở lại trong căn nhà không khác gì địa ngục đó chỉ vì vẫn nghĩ rằng đang trả ơn với người đã cứu mình! Thậm chí là bị bọn họ đối xử bất công, cô vẫn nhẫn nhịn cho qua. Khi bị mất con...cô vẫn nuốt nước mắt vào trong mà đứng dậy, tự nhủ bản thân không được phép yếu đuối. Tất cả, tất cả những gì cô đã làm đó đều là vì tìm mấy miếng ngọc chết tiệt đó của ông ta.
Nhưng càng căm ghét cha mình thì Viên Trác Nghiên càng căm ghét chính bản thân mình hơn.
Người thật sự đã hủy hoại Ôn Giai Tuệ là anh.
Người đã cường bạo cô không khác gì cầm thú cũng là anh.
Người thực sự đã trói buộc cô chính là anh.
Người đã từng xem cô là đồ vật để đùa bỡn thật sự chính là anh.
Chính anh, chính anh đã tiếp nhận cái gọi là "quà để đền bù thay cho lời xin lỗi" của ông ta.
Chính anh, chính anh đã tiếp tay cho vở kịch của ông ta.
Lần đầu tiên khi anh gặp cô, khi anh biết cô là người phụ nữ của cha mình, khi đó anh đã nghĩ rằng ông ta rất thương yêu cô, anh đã nghĩ rằng cô chính là sự bất công cho cái chết của Tiểu Xướng, anh đã đổ hết tất cả bi kịch của mình lên người cô.
- A!!!! Lũ khốn!!! Cả ông và ông ta đều là một lũ khốn!
Bốp! Bốp! Bốp!
Viên Trác Nghiên đau đớn rống lên như một con mãnh thú bị mắc vào bẫy. Hoàn toàn mất khống chế mà túm chặt cổ áo của Lãng Tam, dùng hết sức bình sinh mà đấm liên tục vào vào hai bên mặt của ông ta. Vừa đấm anh vừa chửi.
- Tên rác rưởi như ông mà vẫn còn muốn sống sao? Cái mạng chó của ông nên kết thúc từ hai năm trước đó rồi, hôm nay tôi sẽ kết liễu ông luôn một lần.
Mặt mũi đã bị đánh đến sưng vù lên, miệng rách toạc, phun ra một ngụm máu lớn, tranh thủ lúc đòn chưa giáng xuống, cứ mỗi lần như vậy mà cười sặc sụa, tiếp tục khiêu khích.
- Nếu tao chết từ hai năm trước thì mày làm gì có cơ hội gặp người phụ nữ bây giờ của mày. Là tao và ba mày đã tặng cho mày một món quà quý như vậy, mày không biết ơn mà còn đối đãi với tao như vậy hả?
Càng nghe ông ta khiêu khích thì Viên Trác Nghiên càng điên tiết hơn, đánh đến cả các khớp ngón tay bị va đập đến sưng lên, máu dính khắp tay và áo của anh nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Gương mặt anh hung ác đáng sợ hơn cả diêm la đến từ địa ngục.
- Tuổi thơ của Tuệ nhi vì ông mà ám ảnh đến tận bây giờ, cô ấy đã sống trong cái địa ngục mà ông tạo ra. Vậy mà, vậy mà ông còn có thể hãm hại cô ấy? Bán cô ấy như một món hàng????
Lãng Tam vừa ho vừa cười, lại không ngừng phun ra từng ngụm máu.
- Xem mày thương xót cho nó chưa kìa? Mày nghĩ mày không làm gì sai trong chuyện này hả? Mày cũng thích món quà này lắm mà, không đúng sao? Nếu mày không thích thì mày có thể đi nói hết tất cả với nó, nói cho nó biết chuyện tao và ba mày đã làm đi nào? Mày không dám đúng không? Mày sợ khi mày nói hết với nó thì nó sẽ coi mày cùng một ruột với bọn tao đúng chứ?
Những lời này thật sự đã khoét đúng vào thành tường tự vệ trong lòng Viên Trác Nghiên. Nắm đấm của anh đang chuẩn bị giáng xuống đã dừng lại ở trên đỉnh đầu, giữ yên một lúc lâu.
Đúng vậy, anh chính là trốn tránh chuyện này. Ngay khi anh vừa nghe hết mọi chuyện, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là chạy về bên cạnh Ôn Giai Tuệ, nói với cô người mà cô coi là ân nhân thật chất chỉ là vung tiền ra mua cô như một món đồ để "đền" lại cho tội ác mà ông ta đã gây ra, nói với cô có thể rời khỏi Viên gia mà không cần phải lưu luyến gì nữa, nó với cô không cần phải thực hiện lời hứa gì nữa cả, không cần phải tìm ngọc nữa.
Thế nhưng.....anh có thể làm vậy không?!!!
Nắm chặt nắm đấm đang dừng trên không trung lại, bất lực thả xuống, đồng thời bàn tay đang túm cổ áo của Lãng Tam cũng đẩy ông ta ra một đoạn, Viên Trác Nghiên nặng nề đứng lên.
- Boss! Anh không sao chứ?
Nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt nên A Châu vừa khoác áo cho anh vừa hỏi.
A Phúc và hai tên thủ hạ còn lại cũng khá kinh hãi vì từ trước đến giờ ông chủ chưa từng tốn sức đánh một kẻ vô dụng như hôm nay, không khó để có thể thấy ông chủ đã vô cùng tức giận, lại chính là không thể kìm chế được cơn thịnh nộ này.
Viên Trác Nghiên phất phất tay ý bảo bọn A Châu không cần quá bận tâm. Anh bước đi vài bước thì đột nhiên đứng lại, hơi quay đầu nhìn lại, lạnh lùng ra lệnh.
- Tôi muốn một bàn tay và một con mắt của ông ta. Xử lý nhanh rồi dọn dẹp cho sạch sẽ!
- Vâng thưa boss!
A Phúc cung kính gật đầu nhận lệnh, đồng thời cũng là cúi chào ông chủ.
Hai thủ hạ khác cũng đứng nghiêm cúi đầu chào.
- Viên Trác Nghiên, mày giỏi thì giết tao luôn đi. Tao sẽ không để yên cho mày đâu. Cả mày và con nhỏ Ôn Giai Tuệ đó, tao nhất định sẽ không để bọn mày được yên đâu!!!!
- A!!! Mau thả tao ra! A!!!!!
Phía sau lưng người đàn ông, tiếng mắng chửi la ó của Lãng Tam bị đứt quãng sau tiếng hét chói tai của chính ông ta, mùi máu tanh theo gió lạnh thổi quanh mũi của Viên Trác Nghiên.
Gió có lạnh đến mấy cũng không lạnh như lòng anh lúc này.
Anh đã có câu trả lời cho mình.
Đúng vậy!
Anh không thể làm được, anh không thể nói với Ôn Giai Tuệ những lời đó.
Lãng Tam nói đúng, anh chính là đang sợ.
Anh sợ khi cô biết được sự thật này rồi thì cô nhất định sẽ rời xa anh.
Lí do duy nhất hiện giờ anh có thể dùng để níu kéo cô cũng chỉ có chuyện tìm ngọc mà thôi. Nếu cái cớ duy nhất đó không còn nữa, anh sẽ phải buông tay cô.
Chỉ nghĩ đến việc để cô rời đi, anh thật sự không thể nào thở nổi.
Anh biết như vậy là sai, biết như vậy thì anh cũng không khác gì cha mình, biết rõ là sau này khi cô phát hiện ra sự thật này....à không, anh nhất định sẽ không bao giờ để cô biết được.
Anh biết rõ đây là một quyết định ích kỷ, nhưng vì để có thể giữ được cô, anh xin được ích kỷ lần này.
Viên Trác Nghiên cầm lấy khăn mà A Châu đưa lau sạch máu trên tay rồi ném thẳng xuống đất, giày da sáng bóng giẫm qua rồi bước thẳng về phía cửa thoát hiểm.
..........................
Lúc Ôn Giai Tuệ ngủ là buổi chiều nên đến đêm cô đã mơ màng tỉnh lại.
Cô chống tay xuống giường ngồi dậy, vừa bật đèn bàn vừa dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ thì hơn mười một giờ rồi.
Nhớ lại lúc chiều cô đã ngủ trong lồng ngực của Viên Trác Nghiên thì phải? Đúng rồi, là vì quá hoảng sợ nên cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi sao?
Tin nhắn? Điện thoại? Lãng Tam? Tất cả chỉ vừa mới xảy ra trước một giấc ngủ của cô thôi. Sau khi ngủ một giấc, tinh thần cô cũng ổn định hơn một chút, mặc dù vẫn chưa biết ông ta có còn làm phiền đến mình nữa không.
Nhưng mà,....đã muộn vậy rồi mà Viên Trác Nghiên vẫn chưa về sao? Nhìn chỗ trống bên cạnh, đáy mắt cô chợt hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh cái bụng kêu inh ỏi của cô đã đánh tan toàn bộ những dòng suy nghĩ miên man đó.
Cả ngày hôm nay cô đã không ăn gì rồi, phải xuống bếp tìm gì bỏ vào bụng đã.
.....................
Thủ phủ lớn như vậy buổi tối không có nhiều người đi lại như ban ngày quả thật là có chút cảm giác ghê sợ. Thật ra cô có thể gọi người hầu hoặc quản gia làm đồ ăn cho mình, nhưng cô không muốn làm phiền họ nữa. Cứ là tự sinh tự giết vẫn tốt hơn.
Cô đi xuống phòng bếp, tìm công tắc bật đèn lên, tiếp theo là tìm thử trong tủ lạnh còn gì có thể ăn liền không.
Trời à! Không phải chứ? Cả thủ phủ lớn như vậy mà một chút đồ ăn nhanh hay bánh ngọt cũng không có sao?
Ôn Giai Tuệ thở dài cảm thán một câu, thôi thì nguyên liệu có đầy đủ như vậy, làm một tô mỳ hoành thánh cũng ổn.
Nghĩ rồi cô bắt tay vào làm thôi, đeo tạp dề vào, xắn tay áo lên rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Không khí trong phòng bếp vô cùng tĩnh lặng, ngoài tiếng dao gập đều đặn xuống thớt thì không còn nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào khác. Nhưng hình như Ôn Giai Tuệ vừa nghe được một âm thanh lạ ở bên ngoài, động tác cắt nhỏ trứng gà của cô từ từ dừng lại. Đại não và toàn bộ dây thần kinh đều đang căng thẳng đề phòng. Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn có gì nguy hiểm nên cô bấm bụng tự nhủ khoan hẵng kêu lên.
Cầm theo con dao chầm chậm bước ra ngoài, càng gần đến phòng khách thì âm thanh đó càng rõ hơn.
Ôn Giai Tuệ cảm giác được hai chân mình đã lạnh run lên. Cô đứng ngay trước phòng khách rồi.
Âm thanh đó là âm thanh đóng mở của chiếc zippo!
Đứng ở vị trí này, ánh đèn lờ mờ giúp Ôn Giai Tuệ có thể nhìn thấy người đàn ông đang đưa lưng về phía này. Chiếc bật lửa trên tay người đó đóng rồi mở đều đặn, ngọn lửa cháy lên rồi bị dập đi ngay, hành động lặp đi lặp lại liên tục.
Bóng lưng đó không phải là Viên Trác Nghiên sao? Tại sao anh lại ngồi đây?
Mặc dù đã suy đoán được nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể buông lỏng cảnh giác. Cô hít thở sâu một hơi rồi đưa tay bật đèn lên, đồng thời gọi với thanh âm đủ lớn.
- Viên Trác Nghiên? Có phải là anh không?
Cả phòng khách bây giờ đã sáng trưng, đương nhiên là có thể nhìn rõ mặt đối phương rồi.
Từ trên sofa, người đàn ông tắt chiếc zippo đi, vừa quay đầu lại nhìn thấy nữ nhân đang đứng đó trông rất căng thẳng, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà đứng lên, bước nhanh về phía cô.
Cuối cùng cũng đã chắc chắn đó là Viên Trác Nghiên nên Ôn Giai Tuệ đã có thể buông lỏng cảnh giác. Nhưng đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô đang mở to nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần mình, còn chưa kịp mở miệng nói thêm thì đã bị anh ôm chặt vào trong ngực.
Không khí ngay khoảnh khắc này tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Thời gian cũng như đang ngừng trôi....
Con dao trong tay Ôn Giai Tuệ đã rơi xuống sàn từ lúc nào mà cô cũng không hay, hai tay cô buông lỏng tự nhiên, đầu phải ngửa lên vì bị ôm quá chặt, vai của người đàn ông nằm dưới cằm của cô.
Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong tay như đang bám víu một tia hy vọng sống sót cuối cùng, như một cây khô đang lụi tàn cố gắng tìm nguồn nước để hồi sinh. Vòng tay anh siết chặt thân ảnh nhỏ bé đang căng cứng, nửa mặt vùi vào hõm cổ của cô, hít hà mùi hương quen thuộc của riêng cô.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Tâm tình anh bây giờ thật sự là rối hơn tơ vò, có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh lại không cách nào mở miệng được, đành nuốt trở lại vào trong, ngoài câu xin lỗi vô nghĩa này thì anh không còn biết có thể nói được câu nào nữa không.
Đột nhiên phát hiện Viên Trác Nghiên ngồi trong phòng khách chơi bật lửa giữa đêm, bây giờ còn bất thình lình ôm mình như vậy, Ôn Giai Tuệ có một dự cảm không lành mơ hồ. Nhưng điều quan trọng với cô ngay trước mắt bây giờ chính là cô đang vô cùng khó thở, vừa dùng sức đẩy vừa nhắc nhở.
- Viên Trác Nghiên, anh làm sao vậy? Anh muốn tôi chết vì không thở được à? Mau bỏ tay ra đi!
Phải đợi cô nhắc thì Viên Trác Nghiên mới ý thức được hành động quá mức đột ngột của mình, từ từ buông lỏng tay nhưng vẫn ôm ngang vòng eo nhỏ của cô. Khuôn mặt anh giấu bên mang tai cô nhanh chóng khôi phục sắc thái nhàn nhã vốn có, đồng thời xốc lại tinh thần.
Cuối cùng cũng có thể thở lại được rồi, Ôn Giai Tuệ vừa khó chịu vừa có chút lo lắng mà hỏi trước.
- Viên Trác Nghiên, muộn vậy rồi anh còn ngồi đây làm gì? Định dọa ma sao?
Viên Trác Nghiên nghiêng người lại đối diện với cô gái nhỏ trước mặt, cười cười lắc đầu.
- Có chút chuyện cần tập trung suy nghĩ thôi. Vậy còn em, em không ngủ đi còn xuống đây làm gì?
Nhưng vừa hỏi xong thì anh cũng đã có ngay câu trả lời khi nhìn lại chiếc tạp dề trên người cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, giọng anh ôn nhu vô cùng.
- Em đói bụng? Vậy sao không gọi người hầu?
Thấy anh đang định gọi vào máy nội bộ thì Ôn Giai Tuệ liền ngăn lại.
- Không cần đâu, tôi tự nấu cũng gần xong rồi.
Viên Trác Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng chỉ có thể nghe vậy.
Ôn Giai Tuệ nhận thấy có vẻ như sắc mặt của anh không được tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn sao? Nhưng chuyện của anh dù cô có hỏi cũng không giúp ích được gì, suy nghĩ một lúc rồi hỏi một câu không liên quan.
- Anh đói không? Tôi nấu hơi quá tay, anh muốn ăn một bát không?
Người đàn ông nhìn cô một lúc, gật đầu thay cho câu trả lời.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, vừa cúi xuống nhặt con dao vừa nhắc.
- Anh vào trong ngồi đợi tôi một lát.
Viên Trác Nghiên vừa liếc mắt qua hành động của cô thì đã hiểu được vài phần, thanh âm trầm ấm truyền từ phía sau cô đến.
- Có phải anh đã làm em sợ rồi không? Lần sau nếu gặp tình huống tương tự thì nên gọi cảnh vệ, nếu hôm nay không phải anh thì rất nguy hiểm đấy.
Ôn Giai Tuệ đã nhặt con dao đứng cách anh một khoảng, vẻ mặt kiên định lắc đầu, giọng nói hình như có chút trêu chọc.
- Thủ phủ của ông trùm mafia mà cũng có người lẻn vào được sao? Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn làm gánh nặng cho ai cả. Nếu thật sự có người vào đây thì hẳn là mục đích của kẻ đó là anh chứ? Tôi chỉ cần dẫn chúng tới giường anh thì tôi giữ được mạng rồi.
Nói xong thì cô liền xoay người đi thẳng vào trong phòng bếp. Đùa à, cô vừa trêu anh như vậy, không biết chừng sẽ bị anh lao tới bóp cổ đấy chứ, nên đương nhiên là phải chuồn thật nhanh rồi.
Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười nhìn thân ảnh nhỏ bé đã chạy vào trong phòng bếp, lắc đầu cảm thán. Cô gái này đúng là không tim không phổi mà.
Anh cũng bước từng bước vào phòng bếp, ngồi xuống bàn trước đợi cô.
Ôn Giai Tuệ rất nhanh đã làm xong hai bát mỳ nóng hổi thơm phức đặt lần lượt trước mặt Viên Trác Nghiên rồi chỗ đối diện. Cô để cái khay sang một bên rồi kéo kế ngồi xuống.
- Anh nếm thử tay nghề của tôi đi.
Nữ nhân một tay cầm đũa một tay cầm thìa nhìn người đàn ông ngồi đối diện, dáng vẻ cô bây giờ vô cùng mong đợi, đầy hy vọng với thành phẩm của mình.
Viên Trác Nghiên chậm rãi cầm thìa lên, thử một miếng súp trước, nét mặt anh giãn ra hài lòng, chân thành khen.
- Mùi vị cũng không tồi!
Ôn Giai Tuệ chính là coi đây là một lời khen, lại tự hào vừa ăn vừa kể.
- Lúc còn học đại học tôi vẫn thường phải tự nấu ăn đấy, lúc đó tôi đã nghĩ tôi có thể theo nghề đầu bếp nếu thất nghiệp đấy.
Viên Trác Nghiên chưa từng chuyên tâm thưởng thức một món ăn nào như vậy. Anh nhớ ra đây chính là lần đầu tiên cô làm đồ ăn cho mình, cảm lại vô cùng giác ngọt ngào và hạnh phúc.
Nhưng anh vẫn không ngừng nghĩ về chuyện kia, lại càng nhìn ngắm gương mặt tràn đầy thoải mái của cô khi đang kể chuyện, trái tim anh lại đau thắt. Anh nhìn cô đến trầm tư, nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô, nhìn từng động tác ăn uống vô tư của cô....
" Tuệ nhi, nếu một ngày nào đó, em phát hiện anh đang gạt em thì liệu, em có hận anh nhiều hơn bây giờ không?"
" Tuệ nhi, xin lỗi em, anh không còn cách nào khác cả, vì để có thể tiếp tục giữ em bên cạnh. Xin em, hãy cho anh ích kỷ một lần này nữa"
Bình luận facebook