Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 54: Tung tích của miếng ngọc.
Nhìn nữ nhân đang ngồi đối diện tâm tình có vẻ khá tốt, Viên Trác Nghiên chợt đặt đũa xuống, thanh âm nhàn nhạt nhưng đầy từ tính hỏi cô.
- Tuệ nhi, ân tình của cha anh đối với em thật sự rất lớn sao? Đến mức phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất mà vẫn ở lại Viên gia như vậy?
Vì câu hỏi của anh mà Ôn Giai Tuệ đang ăn đã dừng đũa giữa không trung. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành khi nhắc đến người đó.
- Đương nhiên rồi, lão gia đối với tôi không chỉ là ân nhân, ông ấy còn giống như một người cha vậy. Giữa lúc tôi và mẹ tuyệt vọng, khó khăn nhất, ông ấy đã cứu chúng tôi ra khỏi bóng tối, tôi thành công được như hôm nay cũng là nhờ có ông ấy, những gì ông ấy làm cho tôi và mẹ tôi, có lẽ tôi phải dùng cả đời này mới trả hết được. Nhưng tôi lại chưa thể làm được gì báo đáp ông ấy cả, chuyện tìm ngọc này là việc duy nhất còn lại mà tôi có thể báo đáp ông ấy dưới suối vàng.
Ánh mắt lấp lánh chân thành của cô, giọng điệu cảm kích biết ơn của cô khi nhắc đến người ân nhân thực chất là kẻ đã lừa mua mình như vậy, lồng ngực Viên Trác Nghiên càng thêm khó chịu, đau nhói thành từng cơn.
Nếu như, nếu như cô biết tất cả chỉ là giả.
Nếu như cô biết tất cả chỉ là một vở kịch mà Viên lão gia đã dựng lên.
Nếu như cô biết thật người mà cô mang ơn thật chất chỉ xem cô như một món hàng mà bỏ tiền ra mua.
Nếu như cô biết thật ra cô đã phải làm rất nhiều việc đau đớn trong kế hoạch của ông ta, đó chính là những ngày tháng như địa ngục mà anh đem đến cho cô.
Nếu cô biết tất cả những điều này thì liệu cô có hận anh không? Sẽ hận anh hơn bây giờ không?
Anh thật sự không dám tưởng tượng đến, càng không muốn cho cô biết hết những chuyện đó, anh rất sợ đến cái cớ cuối cùng để anh có thể dùng để giữ cô bên cạnh cũng không còn.
Sau khi trả lời xong, Ôn Giai Tuệ thấy Viên Trác Nghiên hình như đang chìm đắm trong suy tư gì đó, cũng muốn hỏi một vấn đề mà cô đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
- Vậy còn anh? Anh là con trai của ông ấy, nhưng tại sao anh lại ghét ông ấy đến như vậy? Anh bỏ nhà đi hơn hai năm, ngay cả lễ tang của ông ấy anh cũng không về, còn có....ngày hôm đó, anh đã nói vì tôi là người phụ nữ của ông ấy?
Đến câu sau, phải rất gian nan lắm cô mới có thể nói trọn vẹn, khi nhắc đến ngày đau đớn đấy, ký ức kinh hoàng lại lần nữa ùa về.
Mà tất cả những điều đó Viên Trác Nghiên đều biết hết, cả những chuyện mà anh đang che giấu cô nữa. Không muốn cô phải nhớ lại chuyện đau lòng trước đây, vì những chuyện đó không chỉ làm cho một mình cô đau mà nó còn như một thước phim quay chậm tố cáo từng việc làm hơn cả cầm thú của anh đối với cô. Vì không muốn ai phải hồi tưởng lại nên anh vội trả lời.
- Vì bất đồng quá nhiều thứ trong công việc cũng như cách sống. Bởi vì, Viên gia không phải nơi để sống.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh không rời mắt, dường như hôm nay Viên Trác Nghiên có gì đó rất lạ so với ngày thường, mặc dù cô không biết cũng không muốn hỏi nhưng cô chắc chắn hắn đang có tâm sự mà không muốn cho ai biết.
- Bây giờ ông ấy đã mất rồi, anh vẫn còn ghét ông ấy sao? Đây không phải là ghét thôi, mà giống như có một mâu thuẫn, hiềm khích sâu sắc mà chưa thể hóa giải, tôi nói đúng chứ?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi vậy thì liền né tránh, thật sự không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Một chuyện ngu ngốc nhất mà anh đã làm, cũng là nguyên nhân đẩy cô vào chuỗi ngày đau đớn nhất.
- Tuệ nhi, em hận anh nhiều không?
Đang yên đang lành, đột nhiên người đàn ông lại hỏi một câu như vậy làm cho Ôn Giai Tuệ nhất thời lúng túng không biết phải xử trí ra sao. Cô cũng không biết nên trả lời anh như thế nào ngay lúc này đây. Đúng, cô vẫn rất hận anh, hận anh đến thấu xương, dù cho những ngày qua, anh đã làm rất nhiều việc cho cô, cũng đã có những khoảng khắc cô cảm thấy thật ấm áp, nhưng tất cả những việc đó vẫn không đủ để bù đắp lại những tổn thương mà cô đã chịu được từ anh, sẽ không bao giờ là đủ cả, cô có thể nói thẳng với anh như vậy. Nhưng khi nhìn ánh mắt có vài phần cô đơn và bất lực của anh, cô lại không đành lòng. Cụp mắt liếm liếm môi, cô chính là lựa chọn né tránh.
- Anh có muốn một cốc trà sen trước khi ngủ không? Những lúc áp lực thì một cốc trà sen sẽ giúp anh dễ ngủ hơn đấy.
Vừa nói cô vừa đẩy ghế đứng lên, cố gắng nói thật nhiều để phân tán sự tập trung của người đàn ông vào câu hỏi vừa rồi của anh cũng như chờ đợi câu trả lời của cô.
Viên Trác Nghiên vừa nhìn đã biết cô đang cố tình né tránh câu hỏi của mình, nhưng anh lại không đủ dũng khí để hỏi lại, cho dù trong lòng anh biết rõ nhưng phải nghe cô nói rằng cô hận anh thì cảm giác đau đớn cũng sẽ không khác gì so với lúc mới nghe lần đầu. Anh nhìn nữ nhân đang bận rộn đun nước nóng, còn tìm hộp trà trên kệ, hình như quá cao so với tầm tay của cô.
Ôn Giai Tuệ đang nhón gót với hộp trà thì một cánh tay nam nhân đã dễ dàng lấy xuống đưa cho cô.
- Cảm, cảm ơn....
Có thể cảm nhận được sau lưng mình là cơ thể săn chắc như bức tường thành của Viên Trác Nghiên, cô vừa cầm lấy hộp trà vừa lí nhí cảm ơn, cũng không dám xoay người hay quay đầu lại nhìn, có trời mới biết hiện giờ tim cô đã đập loạn không còn kiểm soát nổi nữa. Cô vẫn còn lúng túng không thoát ra được thì vòng tay quen thuộc của người đàn ông đã ôm ngang vòng eo nhỏ của cô, khóa chặt trước bụng dưới phẳng lì. Vùi mặt vào hõm cổ của cô hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
- Tuệ nhi, anh yêu em, thật sự rất yêu em.
Thanh âm trầm ấm như men rượu làm say lòng người, Ôn Giai Tuệ bất giác đã chìm đắm trong đó. Trái tim cô loạn nhịp hơn bao giờ hết, người này, sao hôm nay lại hành động lạ như vậy nhỉ? Mấy lời ngọt ngào thâm tình như vậy thật sự không hợp với tác phong thường ngày của anh cho lắm.
Cô lại không biết đó là cảm giác sợ hãi, sợ đánh mất thứ quan trọng nhất đối với mình.
- Anh, anh lại làm sao nữa vậy? Mau bỏ tôi ra đi.
Bị cô xua đuổi, Viên Trác Nghiên càng ôm chặt hơn nữa, gương mặt tuấn mỹ dán chặt một nửa sau bả vai của cô, chiếc mũi cao thẳng vừa vặn đặt trên đầu vai mảnh khảnh, hít sâu mùi hương trên da thịt trắng nõn.
- Tuệ nhi, nếu như, nếu như sau khi tìm được ba miếng ngọc còn lại, hoặc là nếu như thật sự không thể tìm được. Em, có thể tiếp tục ở bên cạnh anh không?
Trong lòng Ôn Giai Tuệ rúng động một trận, nhất thời quên luôn phản ứng?
Anh hỏi cô có thể tiếp tục ở bên anh không?
Nếu không phải vì chuyện tìm ngọc thì cô có ở bên cạnh anh như bây giờ không?
Nếu sau khi tìm được ngọc rồi, cô có thể tiếp tục ở lại bên anh không?
Không!
Không thể!
Cô thầm lắc đầu phủ nhận, cố gắng gạt bỏ hết tất cả những cảm xúc đang lẩn quẩn.
Cho dù có nằm mơ cô cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh người đã từng làm tổn thương cô.
Cô hận anh, cô căm hận người đàn ông này, sao lại có thể muốn ở bên cạnh anh vô điều kiện và mãi mãi chứ?
- Viên Trác Nghiên, anh vừa hỏi tôi, tôi còn hận anh nhiều không? Vậy anh nghe cho kỹ đây, tôi hận anh, dù anh có cố gắng bù đắp cho tôi thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cho nên, đừng bao giờ nghĩ đến những khả năng vô lí đó nữa, sẽ không có chuyện tôi ở bên cạnh anh vô điều kiện hoặc cả sau này đâu. Thỏa thuận của chúng ta, mong anh hãy nhớ kỹ và thực hiện đúng như lời đã nói ban đầu.
Những lời vô tình này của cô đối với Viên Trác Nghiên đã không còn gì khác biệt nữa, tâm tình của anh hiện giờ không tốt hơn là mấy.
Khi đưa ra thỏa thuận với cô, anh cũng đã rất sợ, sợ đến ngày phải buông tay cô. Nhưng hôm nay, nỗi sợ của anh càng lớn hơn, ranh giới giữ và buông càng mong manh. Nếu có thể, anh ước gì chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như tất cả những gì cô đã trải qua đều có thể xóa sạch hết, nếu có thể dùng tất cả những gì anh có để đổi lại những đoạn ký ức đau đớn nhất của cô thì anh sẵn sàng đánh đổi.
Giọng anh bên tai cô nặng nề và có chút cô đơn.
- Vậy em cũng hãy nhớ kỹ. Tuệ nhi, anh yêu em. Sau này dù em có ở nơi nào đi nữa, anh vẫn luôn dõi theo em, vẫn luôn yêu em.
Những lời này, nếu là từ miệng một người đàn ông chưa từng đem đến đau khổ cho Ôn Giai Tuệ, mà chỉ một lòng một dạ dâng cho cô những điều tốt đẹp nhất thì có lẽ cô đã động lòng rồi, có lẽ cô sẽ không cần do dự mà đón nhận ngay tình cảm của anh. Nhưng cứ mỗi lần nghe Viên Trác Nghiên nói yêu mình thì cô lại không thể nào không nhớ đến lúc anh tàn bạo cưỡng đoạt cô, lúc anh sỉ nhục cô, lúc an nhẫn tâm vứt bỏ đứa con chỉ mới bốn tuần tuổi của hai người, lúc cô đau đớn nhất vẫn phải gồng mình nhẫn nhịn mà đứng lên, anh có thấu không?
Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Ôn Giai Tuệ khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh vốn có đánh sang chủ đề khác.
- Trà nguội rồi đấy, anh uống rồi vào ngủ sớm đi. Tôi về phòng trước.
Vòng ôm của Viên Trác Nghiên cũng đã buông lỏng hơn nên cô chỉ đẩy một cái là có thể thoát ra, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Viên Trác Nghiên đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia rất lâu, cho đến khi đã biến mất sau cầu thang. Anh quay đầu lại nhìn cốc trà sen cô đã pha xong trên bàn, chầm chậm đưa tay chạm vào thân cốc, vẫn còn rất ấm, anh nắm quai cốc nâng lên rồi uống một ngụm hết sạch, vị đắng và chát nơi đầu lưỡi vẫn không đắng bằng tình cảnh của anh hiện giờ.
.........................
Một tuần ở Las Vegas lại trôi qua rất bình lặng. Cũng không còn ai nhắc đến cuộc tranh luận tối hôm đó nữa, không cãi vã thêm mà yên bình sống với nhau.
Nhưng những cuộc gọi từ Thượng Hải gọi đến thúc giục Ôn Giai Tuệ càng lúc càng nhiều, đến mức điện thoại của cô thật sự sắp nổ tung rồi, công việc cũng đã bận rộn đến không còn thời gian để thở nữa.
- Rốt cuộc khi nào thì anh mới chịu cho tôi câu trả lời đây? Tất cả cổ đông trong công ty đều đã hối thúc tôi, sao cứ như tôi đang phải dọn phân cho anh vậy?
Trong một căn phòng sang trọng thiết kế hiện đại theo kiểu kiến trúc cơ bản của một phòng làm việc.
Đây là phòng làm việc của Viên Trác Nghiên ở thung lũng Wolfgang. Nhưng thực chất đây chính trụ sở chính của tổng công ty- tập đoàn hắc bạch đạo lớn nhất nhì khu vực châu Á và Trung Đông. Tòa trụ sở đặt tại trung tâm của thung lũng.
Tập đoàn AW không phải sản nghiệp của tổ chức Wolf mà nó do Viên Trác Nghiên một tay gây dựng nên. Từ lúc tập đoàn AW thành lập, tất cả vũ khí và sản phẩm của tổ chức Wolf, cả doanh thu từ những quán bar, sòng bạc thuộc sở hữu của Wolf cũng đều thông qua AW.
Mặt nổi bên ngoài ánh sáng của AW chính là một công ty công nghệ với tất các các hoạt động liên quan đến linh kiện điện tử, các hoạt động quản trị mạng, lập trình.
Viên Trác Nghiên sáng lập tập đoàn AW quản lí tất cả hoạt động của Wolf chính là đã thống lĩnh tổ chức Wolf của riêng anh mà không phải tổ chức chỉ chém chém giết giết như trước đây.
Văn phòng của Tổng Giám đốc nằm trên lầu cao nhất của tòa nhà.
Vì thời gian gần đây, Ôn Giai Tuệ thường xuyên bận rộn, Viên Trác Nghiên cũng phải thường xuyên đến công ty, thời gian hai người ở gần nhau lại it như vậy. Nên giải pháp tốt nhất chính là vác cô gái nhỏ đến phòng làm việc của mình, như vậy thì có thể ngắm cô cả ngày rồi.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên sofa với chiếc laptop và mấy tập văn kiện trước mặt. Sau mấy cuộc điện thoại, cô không nhịn được nữa mà đi hét lên với người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Viên Trác Nghiên đang tập trung phân tích các mô hình nghiên cứu mới thì bị tiếng chất vấn của nữ nhân làm cho phải dừng lại mà nhìn sang.
- Anh đã nói rõ ràng với em rồi, em chỉ cần truyền đạt lại những ý đó cho bọn thôi. Nếu thằng hai thật sự muốn ngồi lên vị trí Tổng giám đốc thì đây là cơ hội tốt nhất cho nó thể hiện bản thân.
Lần nào cô đề cập đến chuyện của Viên Thành thì Viên Trác Nghiên cũng đều cho cô một câu trả lời như được coppy lại vậy, anh giống như chẳng hề quan tâm gì đến chuyện này cả.
Ôn Giai Tuệ bất mãn đặt laptop xuống bàn và đi tới trước mặt người đàn ông mà nói, giọng cô có vẻ hơi cao.
- Tôi biết sản nghiệp của anh ở Las Vegas còn lớn hơn cả Viên Thành. Nhưng anh thờ ơ như vậy chính là đang coi thường sự cố gắng của tôi đấy. Trước mặt tất cả các cổ đông và Viên Trác Việt, tôi bị kẹt ở giữa thế nào mà vẫn cố gắng đá anh ta qua một bên, giữ vững lòng tin của tất cả cổ đông nên tôi mới đến tận đây tìm anh. Còn anh thì sao? Anh coi như chẳng có chuyện gì, lần nào anh cũng nói y chang một câu như lúc đầu. Anh muốn cho Viên Trác Việt cơ hội thử thách bản thân nhưng tôi không muốn, tôi sẽ không để ai khác ngồi vào vị trí Tổng Giám đốc Viên Thành đâu, nên đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa.
Cô nói một tràng dài mà quên cả điều tiết cảm xúc cũng như chú ý những câu mình nói ra. Mục đích cô đến đây là muốn hỏi rõ ràng ý kiến của anh về chuyện bãi nhiệm, nhưng thực ra cô đang muốn khuyên anh trở về Viên Thành.
Mấy lời vừa rồi của cô hay mục đích của cô, Viên Trác Nghiên đều không để vào tai, cái anh nghe được chính là cô đang đứng về phe của anh.
Người đàn ông ném bản mô hình phác thảo qua một bên, cặp mắt chim ưng chợt sáng rực, môi bạc khẽ giương lên vẽ một nụ cười tuyệt đẹp quyến rũ.
- Tuệ nhi, anh có thể hiểu là em đang bảo vệ anh không?
Ôn Giai Tuệ nghe câu này thì không khỏi sửng sốt, bất giác nấc cụt một lúc, vội vàng biện minh.
- Anh đừng có nói linh tinh, tôi chỉ là lo cho Viên Thành thôi. Về Viên Trác Việt, tôi đã làm việc với anh ta hai năm, anh ta thật sự không đủ năng lực đó đâu.
Nhìn cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khôi đang cố gắng thoát cơn nấc cụt để giải thích thật đáng yêu, Viên Trác Nghiên không nén được ý cười bên khóe môi. Anh đẩy ghế đứng lên và từng bước đi tới gần cô, không để cô có cơ hội phòng bị đã vươn tay kéo cô lại đối diện, một tay giữ sau lưng cô, ghé sát mặt tới mặt đỏ ửng của cô, giọng điệu bông đùa.
- Em xem mặt em đỏ như vậy rồi mà còn bảo không phải sao? Tuệ nhi, anh sẽ cảm động mất đó.
Ôn Giai Tuệ nghe anh buộc tội cho mình như vậy thì vừa giận vừa thẹn, cơn nấc cụt lại bắt đầu xuất hiện.
- Tôi đã bảo, ực, tôi chỉ, ực,....uhmm......
Chứng nấc cụt làm cô không thể nói được một câu trọn vẹn mà bây giờ đã hoàn toàn không thể nói được một chữ nào nữa, cả tiếng nấc cụt cũng bị nuốt xuống trở lại.
Bàn tay Viên Trác Nghiên giữ sau gáy của Ôn Giai Tuệ, môi lưỡi say mê ngấu nghiến làn môi đỏ mọng của cô, tham lam mút hết mật ngọt trong miệng nữ nhân.
- Uhm....uhm....
Da đầu Ôn Giai Tuệ trong chốc lát đã tê dại, toàn thân như có một dòng điện chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận mắt cá chân. Người đàn ông này sao lúc nào cũng hôn cô những lúc cô cần nói chuyện quan trọng như vậy chứ? Lại còn vào lúc cô không có phòng bị gì. Lúc nào anh cũng biết làm cho cô đắm chìm trầm luân, trái tim lại không nghe lí trí mà đập loạn lên.
- Boss.....khụ khụ....
Trời à!
Một màn thân mật này, một không khí lãng mạn như vậy lại bị mình phá vỡ sao?
Sắc mặt A Châu bây giờ còn khó coi hơn cả khóc, tự nhủ trong lòng, liệu ông chủ có đánh gãy chân mình không đây? Nếu không phải có chuyện gấp cần báo cáo thì cậu cũng không có lá gan phá hỏng chuyện tốt của ông chủ đâu à nha.
Mà đôi nam nữ đang thân mật vì sự xuất hiện bất thình lình của A Châu nên theo phản xạ đã tách nhau ra.
Ôn Giai Tuệ xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, một cảnh vừa rồi đều bị nhìn thấy hết rồi sao?
Ngược lại, ánh mắt Viên Trác Nghiên như lưỡi dao nhọn hướng về phía A Châu, không có chút ngượng ngùng nào mà còn lạnh lùng hỏi.
- Nói đi!
A Châu hít thở sâu một hơi, xốc lại tinh thần báo cáo.
- Thưa boss, đã tìm thấy tung tích của miếng ngọc rồi!
- Tuệ nhi, ân tình của cha anh đối với em thật sự rất lớn sao? Đến mức phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất mà vẫn ở lại Viên gia như vậy?
Vì câu hỏi của anh mà Ôn Giai Tuệ đang ăn đã dừng đũa giữa không trung. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành khi nhắc đến người đó.
- Đương nhiên rồi, lão gia đối với tôi không chỉ là ân nhân, ông ấy còn giống như một người cha vậy. Giữa lúc tôi và mẹ tuyệt vọng, khó khăn nhất, ông ấy đã cứu chúng tôi ra khỏi bóng tối, tôi thành công được như hôm nay cũng là nhờ có ông ấy, những gì ông ấy làm cho tôi và mẹ tôi, có lẽ tôi phải dùng cả đời này mới trả hết được. Nhưng tôi lại chưa thể làm được gì báo đáp ông ấy cả, chuyện tìm ngọc này là việc duy nhất còn lại mà tôi có thể báo đáp ông ấy dưới suối vàng.
Ánh mắt lấp lánh chân thành của cô, giọng điệu cảm kích biết ơn của cô khi nhắc đến người ân nhân thực chất là kẻ đã lừa mua mình như vậy, lồng ngực Viên Trác Nghiên càng thêm khó chịu, đau nhói thành từng cơn.
Nếu như, nếu như cô biết tất cả chỉ là giả.
Nếu như cô biết tất cả chỉ là một vở kịch mà Viên lão gia đã dựng lên.
Nếu như cô biết thật người mà cô mang ơn thật chất chỉ xem cô như một món hàng mà bỏ tiền ra mua.
Nếu như cô biết thật ra cô đã phải làm rất nhiều việc đau đớn trong kế hoạch của ông ta, đó chính là những ngày tháng như địa ngục mà anh đem đến cho cô.
Nếu cô biết tất cả những điều này thì liệu cô có hận anh không? Sẽ hận anh hơn bây giờ không?
Anh thật sự không dám tưởng tượng đến, càng không muốn cho cô biết hết những chuyện đó, anh rất sợ đến cái cớ cuối cùng để anh có thể dùng để giữ cô bên cạnh cũng không còn.
Sau khi trả lời xong, Ôn Giai Tuệ thấy Viên Trác Nghiên hình như đang chìm đắm trong suy tư gì đó, cũng muốn hỏi một vấn đề mà cô đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
- Vậy còn anh? Anh là con trai của ông ấy, nhưng tại sao anh lại ghét ông ấy đến như vậy? Anh bỏ nhà đi hơn hai năm, ngay cả lễ tang của ông ấy anh cũng không về, còn có....ngày hôm đó, anh đã nói vì tôi là người phụ nữ của ông ấy?
Đến câu sau, phải rất gian nan lắm cô mới có thể nói trọn vẹn, khi nhắc đến ngày đau đớn đấy, ký ức kinh hoàng lại lần nữa ùa về.
Mà tất cả những điều đó Viên Trác Nghiên đều biết hết, cả những chuyện mà anh đang che giấu cô nữa. Không muốn cô phải nhớ lại chuyện đau lòng trước đây, vì những chuyện đó không chỉ làm cho một mình cô đau mà nó còn như một thước phim quay chậm tố cáo từng việc làm hơn cả cầm thú của anh đối với cô. Vì không muốn ai phải hồi tưởng lại nên anh vội trả lời.
- Vì bất đồng quá nhiều thứ trong công việc cũng như cách sống. Bởi vì, Viên gia không phải nơi để sống.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh không rời mắt, dường như hôm nay Viên Trác Nghiên có gì đó rất lạ so với ngày thường, mặc dù cô không biết cũng không muốn hỏi nhưng cô chắc chắn hắn đang có tâm sự mà không muốn cho ai biết.
- Bây giờ ông ấy đã mất rồi, anh vẫn còn ghét ông ấy sao? Đây không phải là ghét thôi, mà giống như có một mâu thuẫn, hiềm khích sâu sắc mà chưa thể hóa giải, tôi nói đúng chứ?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi vậy thì liền né tránh, thật sự không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Một chuyện ngu ngốc nhất mà anh đã làm, cũng là nguyên nhân đẩy cô vào chuỗi ngày đau đớn nhất.
- Tuệ nhi, em hận anh nhiều không?
Đang yên đang lành, đột nhiên người đàn ông lại hỏi một câu như vậy làm cho Ôn Giai Tuệ nhất thời lúng túng không biết phải xử trí ra sao. Cô cũng không biết nên trả lời anh như thế nào ngay lúc này đây. Đúng, cô vẫn rất hận anh, hận anh đến thấu xương, dù cho những ngày qua, anh đã làm rất nhiều việc cho cô, cũng đã có những khoảng khắc cô cảm thấy thật ấm áp, nhưng tất cả những việc đó vẫn không đủ để bù đắp lại những tổn thương mà cô đã chịu được từ anh, sẽ không bao giờ là đủ cả, cô có thể nói thẳng với anh như vậy. Nhưng khi nhìn ánh mắt có vài phần cô đơn và bất lực của anh, cô lại không đành lòng. Cụp mắt liếm liếm môi, cô chính là lựa chọn né tránh.
- Anh có muốn một cốc trà sen trước khi ngủ không? Những lúc áp lực thì một cốc trà sen sẽ giúp anh dễ ngủ hơn đấy.
Vừa nói cô vừa đẩy ghế đứng lên, cố gắng nói thật nhiều để phân tán sự tập trung của người đàn ông vào câu hỏi vừa rồi của anh cũng như chờ đợi câu trả lời của cô.
Viên Trác Nghiên vừa nhìn đã biết cô đang cố tình né tránh câu hỏi của mình, nhưng anh lại không đủ dũng khí để hỏi lại, cho dù trong lòng anh biết rõ nhưng phải nghe cô nói rằng cô hận anh thì cảm giác đau đớn cũng sẽ không khác gì so với lúc mới nghe lần đầu. Anh nhìn nữ nhân đang bận rộn đun nước nóng, còn tìm hộp trà trên kệ, hình như quá cao so với tầm tay của cô.
Ôn Giai Tuệ đang nhón gót với hộp trà thì một cánh tay nam nhân đã dễ dàng lấy xuống đưa cho cô.
- Cảm, cảm ơn....
Có thể cảm nhận được sau lưng mình là cơ thể săn chắc như bức tường thành của Viên Trác Nghiên, cô vừa cầm lấy hộp trà vừa lí nhí cảm ơn, cũng không dám xoay người hay quay đầu lại nhìn, có trời mới biết hiện giờ tim cô đã đập loạn không còn kiểm soát nổi nữa. Cô vẫn còn lúng túng không thoát ra được thì vòng tay quen thuộc của người đàn ông đã ôm ngang vòng eo nhỏ của cô, khóa chặt trước bụng dưới phẳng lì. Vùi mặt vào hõm cổ của cô hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
- Tuệ nhi, anh yêu em, thật sự rất yêu em.
Thanh âm trầm ấm như men rượu làm say lòng người, Ôn Giai Tuệ bất giác đã chìm đắm trong đó. Trái tim cô loạn nhịp hơn bao giờ hết, người này, sao hôm nay lại hành động lạ như vậy nhỉ? Mấy lời ngọt ngào thâm tình như vậy thật sự không hợp với tác phong thường ngày của anh cho lắm.
Cô lại không biết đó là cảm giác sợ hãi, sợ đánh mất thứ quan trọng nhất đối với mình.
- Anh, anh lại làm sao nữa vậy? Mau bỏ tôi ra đi.
Bị cô xua đuổi, Viên Trác Nghiên càng ôm chặt hơn nữa, gương mặt tuấn mỹ dán chặt một nửa sau bả vai của cô, chiếc mũi cao thẳng vừa vặn đặt trên đầu vai mảnh khảnh, hít sâu mùi hương trên da thịt trắng nõn.
- Tuệ nhi, nếu như, nếu như sau khi tìm được ba miếng ngọc còn lại, hoặc là nếu như thật sự không thể tìm được. Em, có thể tiếp tục ở bên cạnh anh không?
Trong lòng Ôn Giai Tuệ rúng động một trận, nhất thời quên luôn phản ứng?
Anh hỏi cô có thể tiếp tục ở bên anh không?
Nếu không phải vì chuyện tìm ngọc thì cô có ở bên cạnh anh như bây giờ không?
Nếu sau khi tìm được ngọc rồi, cô có thể tiếp tục ở lại bên anh không?
Không!
Không thể!
Cô thầm lắc đầu phủ nhận, cố gắng gạt bỏ hết tất cả những cảm xúc đang lẩn quẩn.
Cho dù có nằm mơ cô cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh người đã từng làm tổn thương cô.
Cô hận anh, cô căm hận người đàn ông này, sao lại có thể muốn ở bên cạnh anh vô điều kiện và mãi mãi chứ?
- Viên Trác Nghiên, anh vừa hỏi tôi, tôi còn hận anh nhiều không? Vậy anh nghe cho kỹ đây, tôi hận anh, dù anh có cố gắng bù đắp cho tôi thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cho nên, đừng bao giờ nghĩ đến những khả năng vô lí đó nữa, sẽ không có chuyện tôi ở bên cạnh anh vô điều kiện hoặc cả sau này đâu. Thỏa thuận của chúng ta, mong anh hãy nhớ kỹ và thực hiện đúng như lời đã nói ban đầu.
Những lời vô tình này của cô đối với Viên Trác Nghiên đã không còn gì khác biệt nữa, tâm tình của anh hiện giờ không tốt hơn là mấy.
Khi đưa ra thỏa thuận với cô, anh cũng đã rất sợ, sợ đến ngày phải buông tay cô. Nhưng hôm nay, nỗi sợ của anh càng lớn hơn, ranh giới giữ và buông càng mong manh. Nếu có thể, anh ước gì chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như tất cả những gì cô đã trải qua đều có thể xóa sạch hết, nếu có thể dùng tất cả những gì anh có để đổi lại những đoạn ký ức đau đớn nhất của cô thì anh sẵn sàng đánh đổi.
Giọng anh bên tai cô nặng nề và có chút cô đơn.
- Vậy em cũng hãy nhớ kỹ. Tuệ nhi, anh yêu em. Sau này dù em có ở nơi nào đi nữa, anh vẫn luôn dõi theo em, vẫn luôn yêu em.
Những lời này, nếu là từ miệng một người đàn ông chưa từng đem đến đau khổ cho Ôn Giai Tuệ, mà chỉ một lòng một dạ dâng cho cô những điều tốt đẹp nhất thì có lẽ cô đã động lòng rồi, có lẽ cô sẽ không cần do dự mà đón nhận ngay tình cảm của anh. Nhưng cứ mỗi lần nghe Viên Trác Nghiên nói yêu mình thì cô lại không thể nào không nhớ đến lúc anh tàn bạo cưỡng đoạt cô, lúc anh sỉ nhục cô, lúc an nhẫn tâm vứt bỏ đứa con chỉ mới bốn tuần tuổi của hai người, lúc cô đau đớn nhất vẫn phải gồng mình nhẫn nhịn mà đứng lên, anh có thấu không?
Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Ôn Giai Tuệ khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh vốn có đánh sang chủ đề khác.
- Trà nguội rồi đấy, anh uống rồi vào ngủ sớm đi. Tôi về phòng trước.
Vòng ôm của Viên Trác Nghiên cũng đã buông lỏng hơn nên cô chỉ đẩy một cái là có thể thoát ra, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Viên Trác Nghiên đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia rất lâu, cho đến khi đã biến mất sau cầu thang. Anh quay đầu lại nhìn cốc trà sen cô đã pha xong trên bàn, chầm chậm đưa tay chạm vào thân cốc, vẫn còn rất ấm, anh nắm quai cốc nâng lên rồi uống một ngụm hết sạch, vị đắng và chát nơi đầu lưỡi vẫn không đắng bằng tình cảnh của anh hiện giờ.
.........................
Một tuần ở Las Vegas lại trôi qua rất bình lặng. Cũng không còn ai nhắc đến cuộc tranh luận tối hôm đó nữa, không cãi vã thêm mà yên bình sống với nhau.
Nhưng những cuộc gọi từ Thượng Hải gọi đến thúc giục Ôn Giai Tuệ càng lúc càng nhiều, đến mức điện thoại của cô thật sự sắp nổ tung rồi, công việc cũng đã bận rộn đến không còn thời gian để thở nữa.
- Rốt cuộc khi nào thì anh mới chịu cho tôi câu trả lời đây? Tất cả cổ đông trong công ty đều đã hối thúc tôi, sao cứ như tôi đang phải dọn phân cho anh vậy?
Trong một căn phòng sang trọng thiết kế hiện đại theo kiểu kiến trúc cơ bản của một phòng làm việc.
Đây là phòng làm việc của Viên Trác Nghiên ở thung lũng Wolfgang. Nhưng thực chất đây chính trụ sở chính của tổng công ty- tập đoàn hắc bạch đạo lớn nhất nhì khu vực châu Á và Trung Đông. Tòa trụ sở đặt tại trung tâm của thung lũng.
Tập đoàn AW không phải sản nghiệp của tổ chức Wolf mà nó do Viên Trác Nghiên một tay gây dựng nên. Từ lúc tập đoàn AW thành lập, tất cả vũ khí và sản phẩm của tổ chức Wolf, cả doanh thu từ những quán bar, sòng bạc thuộc sở hữu của Wolf cũng đều thông qua AW.
Mặt nổi bên ngoài ánh sáng của AW chính là một công ty công nghệ với tất các các hoạt động liên quan đến linh kiện điện tử, các hoạt động quản trị mạng, lập trình.
Viên Trác Nghiên sáng lập tập đoàn AW quản lí tất cả hoạt động của Wolf chính là đã thống lĩnh tổ chức Wolf của riêng anh mà không phải tổ chức chỉ chém chém giết giết như trước đây.
Văn phòng của Tổng Giám đốc nằm trên lầu cao nhất của tòa nhà.
Vì thời gian gần đây, Ôn Giai Tuệ thường xuyên bận rộn, Viên Trác Nghiên cũng phải thường xuyên đến công ty, thời gian hai người ở gần nhau lại it như vậy. Nên giải pháp tốt nhất chính là vác cô gái nhỏ đến phòng làm việc của mình, như vậy thì có thể ngắm cô cả ngày rồi.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên sofa với chiếc laptop và mấy tập văn kiện trước mặt. Sau mấy cuộc điện thoại, cô không nhịn được nữa mà đi hét lên với người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Viên Trác Nghiên đang tập trung phân tích các mô hình nghiên cứu mới thì bị tiếng chất vấn của nữ nhân làm cho phải dừng lại mà nhìn sang.
- Anh đã nói rõ ràng với em rồi, em chỉ cần truyền đạt lại những ý đó cho bọn thôi. Nếu thằng hai thật sự muốn ngồi lên vị trí Tổng giám đốc thì đây là cơ hội tốt nhất cho nó thể hiện bản thân.
Lần nào cô đề cập đến chuyện của Viên Thành thì Viên Trác Nghiên cũng đều cho cô một câu trả lời như được coppy lại vậy, anh giống như chẳng hề quan tâm gì đến chuyện này cả.
Ôn Giai Tuệ bất mãn đặt laptop xuống bàn và đi tới trước mặt người đàn ông mà nói, giọng cô có vẻ hơi cao.
- Tôi biết sản nghiệp của anh ở Las Vegas còn lớn hơn cả Viên Thành. Nhưng anh thờ ơ như vậy chính là đang coi thường sự cố gắng của tôi đấy. Trước mặt tất cả các cổ đông và Viên Trác Việt, tôi bị kẹt ở giữa thế nào mà vẫn cố gắng đá anh ta qua một bên, giữ vững lòng tin của tất cả cổ đông nên tôi mới đến tận đây tìm anh. Còn anh thì sao? Anh coi như chẳng có chuyện gì, lần nào anh cũng nói y chang một câu như lúc đầu. Anh muốn cho Viên Trác Việt cơ hội thử thách bản thân nhưng tôi không muốn, tôi sẽ không để ai khác ngồi vào vị trí Tổng Giám đốc Viên Thành đâu, nên đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa.
Cô nói một tràng dài mà quên cả điều tiết cảm xúc cũng như chú ý những câu mình nói ra. Mục đích cô đến đây là muốn hỏi rõ ràng ý kiến của anh về chuyện bãi nhiệm, nhưng thực ra cô đang muốn khuyên anh trở về Viên Thành.
Mấy lời vừa rồi của cô hay mục đích của cô, Viên Trác Nghiên đều không để vào tai, cái anh nghe được chính là cô đang đứng về phe của anh.
Người đàn ông ném bản mô hình phác thảo qua một bên, cặp mắt chim ưng chợt sáng rực, môi bạc khẽ giương lên vẽ một nụ cười tuyệt đẹp quyến rũ.
- Tuệ nhi, anh có thể hiểu là em đang bảo vệ anh không?
Ôn Giai Tuệ nghe câu này thì không khỏi sửng sốt, bất giác nấc cụt một lúc, vội vàng biện minh.
- Anh đừng có nói linh tinh, tôi chỉ là lo cho Viên Thành thôi. Về Viên Trác Việt, tôi đã làm việc với anh ta hai năm, anh ta thật sự không đủ năng lực đó đâu.
Nhìn cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khôi đang cố gắng thoát cơn nấc cụt để giải thích thật đáng yêu, Viên Trác Nghiên không nén được ý cười bên khóe môi. Anh đẩy ghế đứng lên và từng bước đi tới gần cô, không để cô có cơ hội phòng bị đã vươn tay kéo cô lại đối diện, một tay giữ sau lưng cô, ghé sát mặt tới mặt đỏ ửng của cô, giọng điệu bông đùa.
- Em xem mặt em đỏ như vậy rồi mà còn bảo không phải sao? Tuệ nhi, anh sẽ cảm động mất đó.
Ôn Giai Tuệ nghe anh buộc tội cho mình như vậy thì vừa giận vừa thẹn, cơn nấc cụt lại bắt đầu xuất hiện.
- Tôi đã bảo, ực, tôi chỉ, ực,....uhmm......
Chứng nấc cụt làm cô không thể nói được một câu trọn vẹn mà bây giờ đã hoàn toàn không thể nói được một chữ nào nữa, cả tiếng nấc cụt cũng bị nuốt xuống trở lại.
Bàn tay Viên Trác Nghiên giữ sau gáy của Ôn Giai Tuệ, môi lưỡi say mê ngấu nghiến làn môi đỏ mọng của cô, tham lam mút hết mật ngọt trong miệng nữ nhân.
- Uhm....uhm....
Da đầu Ôn Giai Tuệ trong chốc lát đã tê dại, toàn thân như có một dòng điện chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận mắt cá chân. Người đàn ông này sao lúc nào cũng hôn cô những lúc cô cần nói chuyện quan trọng như vậy chứ? Lại còn vào lúc cô không có phòng bị gì. Lúc nào anh cũng biết làm cho cô đắm chìm trầm luân, trái tim lại không nghe lí trí mà đập loạn lên.
- Boss.....khụ khụ....
Trời à!
Một màn thân mật này, một không khí lãng mạn như vậy lại bị mình phá vỡ sao?
Sắc mặt A Châu bây giờ còn khó coi hơn cả khóc, tự nhủ trong lòng, liệu ông chủ có đánh gãy chân mình không đây? Nếu không phải có chuyện gấp cần báo cáo thì cậu cũng không có lá gan phá hỏng chuyện tốt của ông chủ đâu à nha.
Mà đôi nam nữ đang thân mật vì sự xuất hiện bất thình lình của A Châu nên theo phản xạ đã tách nhau ra.
Ôn Giai Tuệ xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, một cảnh vừa rồi đều bị nhìn thấy hết rồi sao?
Ngược lại, ánh mắt Viên Trác Nghiên như lưỡi dao nhọn hướng về phía A Châu, không có chút ngượng ngùng nào mà còn lạnh lùng hỏi.
- Nói đi!
A Châu hít thở sâu một hơi, xốc lại tinh thần báo cáo.
- Thưa boss, đã tìm thấy tung tích của miếng ngọc rồi!