Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 70: Cô ấy đang mang thai.
Viên Trác Nghiên vừa ra lệnh xong, tất cả người hầu trong nhà đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, nhưng lệnh của đại thiếu gia thì vẫn phải làm theo thôi.
- Vâng thưa đại thiếu gia!
Mấy người hầu cúi đầu vâng dạ rồi nhanh chân đi lên lầu.
- Viên Trác Nghiên, anh định làm gì vậy? Sao tự dưng lại dọn đồ của em? Này, anh quậy đủ chưa? Em không có đùa với anh, mau thả em xuống, sẽ ảnh hưởng đến vết thương của anh đấy!
Dù Ôn Giai Tuệ có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi được hai cánh tay như sắt thép của người đàn ông. Chút sức lực của cô so với anh chẳng hề hấn gì cả, ngược lại anh còn rất đắc ý cúi đầu nói với cô, nụ cười có chút gian manh.
- Nếu không phải em đang mang thai thì anh vẫn còn đủ sức để vận động với em vài trận. Đang xem thường thể lực của anh hửm?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Giai Tuệ trong chốc lát liền đỏ ửng, không biết là do tức giận hay ngượng ngùng khi nghe những lời ái muội của anh nữa. Cô cắn chặt môi lườm nguýt anh một cái.
- Anh, lưu manh. Đừng có đánh trống lảng, mau thả em xuống và nói rõ ràng đi.
Viên Trác Nghiên vẫn nhìn cô ôn nhu và dịu dàng như vậy, còn cúi đầu đặt lên trán của cô một nụ hôn, buông lời nhắc nhở.
- Em muốn anh nói gì đây? Em còn quậy nữa sẽ ảnh hưởng đến con đấy.
Ôn Giai Tuệ vừa tức vừa ngượng, nói năng có chút lắp bắp.
- Còn không phải mục đích anh đưa em về đây à? Đây đâu phải như anh nói là chúng ta về nhà chứ? Anh bảo người hầu dọn đồ của em, rốt cuộc thì anh định đưa em đi đâu?
- Cả hai người đều không ai được đi đâu cả.
Viên Trác Nghiên còn chưa kịp trả lời nữ nhân của mình thì một giọng nói nghiêm nghị đã truyền đến từ phía cầu thang. Cả hai người cùng lúc quay đầu ngước nhìn lên.
- Chị, chị cả?
Ôn Giai Tuệ giống như bị người khác bắt gặp cảnh tưởng bản thân đang cởi trần vậy, xấu hổ gọi một tiếng, thật sự chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể nhảy xuống khỏi vòng ôm của Viên Trác Nghiên thôi. Tình huống này hỏi cô nên giải thích thế nào đây?
Tần Mộc Du tay cầm quạt phe phẩy, bà vẫn mặc một bộ sườn xám tối màu như thường ngày. Vừa rồi khi bà nghe tiếng động cơ xe thì đã vội vàng chạy ra, vì bà nghĩ có khi Viên Trác Nghiên trở về rồi, nhưng một điều làm bà chết lặng ngay sau đó chính là nghe mấy người hầu vừa từ dưới đi lên nói rằng đại thiếu gia vừa vào đến phòng khách đã yêu cầu thu dọn hành lý của bà ba. Mang theo một chuỗi hoài nghi, bà đi xuống cầu thang thì vừa nghe được con trai mình muốn đưa người phụ nữ kia ra khỏi đây!
Chuyện này sao bà có thể chấp nhận được chứ?
- Trác Nghiên, con vừa mới về lại muốn đi đâu nữa. Không phải đã nói sẽ không bỏ đi như trước đây nữa sao?
Bà vừa nói vừa đi tới đứng đối diện với con trai vẫn đang bế nữ nhân kia trên tay. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt cô.
Ôn Giai Tuệ bị bà nhìn đến không dám thở mạnh, liên tục thúc nhẹ cùi trỏ vào tay của người đàn ông, ý bảo anh mau thả mình xuống.
Đối diện với sắc mặt đang kìm hãm sự phẫn nộ này của Tần Mộc Du, Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề có một chút nao núng gì cả, anh thả Ôn Giai Tuệ xuống cũng vì cô muốn thôi. Gương mặt anh cũng lạnh lẽo không kém so với mẹ mình.
- Mẹ, chuyện này là con quyết định. Con cũng không đến để thông báo hay xin phép người. Nhưng nếu người đã biết rồi thì con cũng sẽ thông báo một câu vậy. Từ hôm nay Tuệ nhi sẽ dọn qua Nguyệt Phủ ở cùng con. Mẹ phản đối cũng vậy, đồng ý cũng vậy, vì chuyện này con đã quyết xong rồi.
Thông báo chấn động là đây rồi!
Giờ thì Ôn Giai Tuệ đã hiểu vừa rồi tại sao anh lại gọi người hầu thu dọn hành lí của mình rồi. Người đàn ông này vậy mà lại muốn đưa cô ra khỏi Viên gia như vậy ư? Rốt cuộc thì anh phải náo loạn thế nào mới chịu dừng lại đây? Thật là kéo cô xoay vòng vòng rồi mà.
Tần Mộc Du nghe như tiếng sét đánh ngang tai. Chuyện này sao lại có thể chứ? Bà tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra.
Bà cao giọng, gằn từng tiếng một.
- Đừng nói linh tinh nữa. Mẹ đã chấp nhận cô ta ở bên cạnh con đã là sự nhân nhượng cuối cùng rồi. Con còn muốn đưa cô ta ra khỏi Viên gia? Nghĩ cũng đừng nghĩ? Chẳng lẽ con đã quên cô ta vẫn còn trong thời gian thủ tiết thờ chồng à? Trong ba năm, cô ta vẫn là người của Viên gia, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Viên gia. Trác Nghiên, con đừng hồ đồ nữa. Con đưa người phụ nữ của cha con dọn ra ngoài, chuyện này bị đồn ra thì mặt mũi của Viên gia biết giấu vào đâu đây hả?
Trong tình hình này, Ôn Giai Tuệ vẫn là không nên nói gì thì tốt hơn. Đến cả hít thở cũng nặng nề, nếu là những chuyện khác thì cô còn có thể ưỡn ngực thẳng lưng đối đáp, nhưng chuyện này cô vẫn là người có lỗi nên không còn gì để chối cãi chính là vậy.
Vì tiếng ồn ào, mà còn là giọng của Tần Mộc Du nên đương nhiên mẹ con Mục Lan Nhi phải ra để hóng kịch hay rồi.
- Ai da, còn tưởng chuyện gì khiến chị cả đây nổi nóng. Chẳng lẽ Trác Nghiên lại tuyên bố tin chấn động gì nữa sao?
Tần Mộc Du chán ghét nhất là đang tập trung vào chuyện quan trọng mà ả đàn bà kia liên tục lải nhải bên tai, để dán cái miệng của Mục Lan Nhi lại, bà liền quát một câu.
- Cô ngậm miệng lại cho tôi! Ở đây không có chuyện của mẹ con cô nên mau biến vào trong đi!
Viên Trác Nghiên lại chẳng thèm quan tâm đến những con ruồi đậu xung quanh. Anh nắm chặt tay Ôn Giai Tuệ hơn, kéo cô đứng sát lại bên cạnh mình, nhìn thẳng vào người mẹ đang cố gắng ngăn cản bọn họ.
- Có gì là không thể chứ? Bây giờ Tuệ nhi đã mang thai con của con. Cô ấy dọn ra ngoài ở cùng con cũng tiện hơn, con có thể chăm sóc cho cô ấy chu toàn, đến Nguyệt Phủ cũng không cần phải hằng ngày nghe những lời khó nghe, nuốt một bữa cơm chát hơn cả quả dại.
Tần Mộc Du hoàn toàn không nghe lọt tai những câu phía sau mà Viên Trác Nghiên nói nữa, vì bà đã bị một tin chấn động dọa cho suýt nữa tụt cả huyết áp rồi. Hai mắt trợn to, há hốc mồm vì kinh hãi, ngón trỏ chỉ vào Ôn Giai Tuệ run run, lắp bắp không trọn câu.
- Con nói, cô ta, cô ta đang mang thai?
Ôn Giai Tuệ càng xấu hổ hơn, cắn cắn môi cúi nhẹ đầu, nhưng tay vẫn theo bản năng che chắn trên bụng. Giờ phút này đứng trước mặt cả Viên gia, cô như một tội đồ sắp bị đem ra lăn chì vậy.
Không chỉ là Tần Mộc Du kinh hãi mà Mục Lan Nhi cũng vô cùng sửng sốt. Xem ra lại có một vở kịch hay rồi đây!
- Trời à, thật không thể tin nổi đấy nha! Giai Tuệ lại đang mang thai con của Trác Nghiên nữa sao? Chị cả, không phải chị lại muốn giết cháu của mình lần nữa chứ? Ai da, không được đâu đấy, nghiệp sẽ nặng lắm chị cả à.
Kịch hay như vậy Mục Lan Nhi sao lại quên góp vui được chứ?
Nhưng lần này không phải Tần Mộc Du lớn tiếng quát bà ta nữa mà chính là nhân vật chính, Viên Trác Nghiên. Giọng anh lạnh lẽo toát ra một loại sát khí mơ hồ.
- Mẹ hai, mẹ nên lo cho thằng hai thì hơn. Chuyện của tôi, nếu người thích góp vui thì có thể góp vui ở Viên Thành.
Vừa nói anh vừa quét một ánh mắt chứa đầy hàn khí qua mặt của bà ta. Sau đó liền quay đầu nhìn qua thì thấy nữ nhân đang e dè trước ánh mắt như hàm răng nhọn của mẹ mình, anh hơi đẩy cô ra sau lưng, che chắn một bên vai của cô. Nói với Tần Mộc Du.
- Con đã chắc rồi. Không còn gì để nghi ngờ nữa.
Gương mặt Tần Mộc Du méo mó đến khó coi, có thể thấy bà đang kìm nén cơn thịnh nộ sắp phun trào đến mức nào. Bà mím chặt môi, nhìn về phía Ôn Giai Tuệ mà chỉ.
- Bao lâu rồi?
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bà, thấp giọng nói.
- Sáu tuần rồi.
- Cô chỉ vừa mới biết?
Tần Mộc Du hơi nhíu mày khó tin, giọng điệu có chút chán ghét.
- Không, tôi đã biết tin mình mang thai hơn một tuần rồi.
Giọng Ôn Giai Tuệ vô cùng nhẹ nhàng và tĩnh lặng nhưng lại kiên định vô cùng.
Tần Mộc Du nghe được câu này thì không khỏi bật cười, giọng cười thật chua chát. Dù là bà hay Mục Lan Nhi khi nghe được câu trả lời này của cô thì đều phải sửng sốt.
Thật không ngờ rằng Ôn Giai Tuệ lại che giấu giỏi như vậy. Mấy ngày qua cô lại không để lộ một chút dấu hiệu nào, cho nên càng không có ai có thể phát hiện ra được sự bất thường của cô.
Lại giống như trước đây, che giấu chuyện mang thai đến cùng. Nhưng lần này lại khác sao? Đúng vậy, Viên Trác Nghiên bây giờ không còn là Viên Trác Nghiên của khi đó nữa!
- Trác Nghiên, con chắc chắn cô ta mang thai? Nhưng con có chắc chắn đây là con của con không? Cô ta và A Phong lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng, ai mà biết được giữa bọn họ có gì mờ ám hay không?
Viên Trác Nghiên nhìn bà như nhìn người ngoài hành tinh. Suy nghĩ gì đây vậy? Anh không nhịn được mà bật cười.
- Mẹ, có phải con của con không thì con biết rõ. Ngoài con ra thì Tuệ nhi....
Anh còn chưa được nói xong thì Ôn Giai Tuệ đã đưa tay đẩy anh lại phía sau, cũng chính là ngăn cản anh tiếp tục nói. Đồng thời tiến lên phía trước một bước. Vừa rồi khi Viên Trác Nghiên đẩy mình về phía sau, bất chợt Ôn Giai Tuệ đã không còn rụt rè sợ hãi như lúc đầu nữa. Còn có, bây giờ Tâng Mộc Du đang sỉ nhục đứa bé trong bụng cô, cô càng không thể nhẫn nhịn nữa. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mặt bà, cười khẩy một tiếng, chầm chậm thốt ra từng câu từng chữ.
- Chị cả, nếu không có chứng cứ thì chị đừng nghi oan cho người khác! Chị dựa vào đâu mà nói tôi với A Phong có mối quan hệ mờ ám chứ? Chị tận mắt nhìn thấy chúng tôi trên giường à? Hay chỉ dựa vào việc A Phong luôn theo bên cạnh tôi mà chị suy đoán như vậy? Nếu chỉ dựa vào mỗi điều này mà đã suy đoán ra chúng tôi có mối quan hệ bất chính thì chị cả và Vương quản gia không phải cũng có thể khiến người khác nghi ngờ sao?
Những lời biện minh này của anh đã khiến cho Tần Mộc Du suýt nữa tức đến bật ngửa ra phía sau, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt cô và mắng.
- Ôn Giai Tuệ, cô đúng là không có phép tắc mà!
Mục Lan Nhi nghe được Tần Mộc Du bị xỉa xói như vậy thì đã sớm nhếch môi cười hả hê.
Nhưng đối với Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ chính là chỉ muốn bảo vệ thanh danh của A Phong. Dù anh nói gì để bảo vệ cô thì cô cũng chẳng quan tâm. Vừa nghĩ anh lại tự cười lạnh trong lòng.
Ôn Giai Tuệ vừa nói xong, cũng chẳng quan tâm những ánh mắt xung quanh mà tiếp tục nói, tay vẫn đặt trên bụng che chắn.
- Chị cả, đứa bé này là con của tôi. Cha của nó chỉ một, là Trác Nghiên. Chị đừng vì muốn phủi bỏ mối quan hệ giữa đứa bé này và Viên gia mà đưa ra bao nhiêu lời suy đoán vô căn cứ. Con của tôi, tôi không cần nó phải được Viên gia thừa nhận. Càng không để Viên gia các người giết con của tôi thêm một lần nào nữa!
Ôn Giai Tuệ càng nói càng kích động.
Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, liền ôm lấy bả vai cô, kéo cô vào trong ngực mà trấn tỉnh lại cảm xúc cho cô.
- Tuệ nhi, đừng kích động. Không cần phải nói nữa, không cần nói gì nữa đâu. Chúng ta đi khỏi đây được không?
Đôi tay mềm mại như lụa của Ôn Giai Tuệ vòng qua thắt lưng người đàn ông mà ôm chặt như đang tìm một điểm tựa để bấu víu. Cô dựa vào ngực anh gật nhẹ đầu.
Viên Trác Nghiên đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó lại nhìn thẳng vào Tần Mộc Du đang giận đến mặt mũi xanh mét. Giọng anh nhàn nhạt, nhưng ngữ khí rõ ràng là không cho phép đối phương một chút cơ hội để cử tuyệt.
- Mẹ yên tâm, Tuệ nhi không phải là rời khỏi Viên gia đâu, cô ấy vẫn là người của Viên gia như ý của người. Chỉ là tạm thời con muốn đưa cô ấy về Nguyệt Phủ để tiện chăm sóc hơn, khi nào cô ấy sinh xong, nếu cô ấy muốn thì con vẫn sẽ để cô ấy trở lại Viên gia.
Dứt lời, anh liền đỡ Ôn Giai Tuệ đi lướt qua trước mặt Tần Mộc Du, mặc cho bà có lên tiếng ngăn cản nữa hay không.
Nhìn đôi nam nữ đã đi ra đến cửa lớn, Tần Mộc Du lúc này mới có phản ứng.
- Trác Nghiên, con lại muốn bỏ mẹ lại mà đi nữa sao?
Bước chân của Viên Trác Nghiên chợt khựng lại, chỉ quay đầu nói với bà.
- Mẹ yên tâm, con không rời khỏi Thượng Hải đâu. Con sẽ về thăm mẹ, nhưng con không muốn mẹ đến Nguyệt Phủ làm phiền Tuệ nhi. Tạm thời chuyện này sẽ không bị lộ ra ngoài, nhưng nếu mẹ còn làm ầm lên như vậy lần nữa thì danh dự của Viên gia mà mẹ luôn giữ gìn sẽ bị chính tay mẹ hủy hoại đấy.
Lần này anh đi thẳng mà không dừng bước nữa.
- Trác Nghiên! Trác Nghiên! Trác Nghiên!
Tần Mộc Du chạy theo được mấy bước thì đôi chân như bất chợt như bị đông cứng, đứng yên tại chỗ mà nhìn đôi nam nữ đang dần biến mất sau cửa xe.
Mục Lan Nhi nhìn một màn này thì vô cùng hả hê, không nhân lúc này châm biếm vài câu thì còn đợi đến khi nào nữa chứ.
- Chị cả, đây là phúc hay hỏa đây? Ai da, dù nói gì đi nữa thì đứa bé trong bụng Giai Tuệ hiện giờ không phải là cháu đích tôn của Viên gia sao?
Nghe lời Mục Lan Nhi nói, Tần Mộc Du mới bừng tỉnh. Đúng rồi, cho dù bà không muốn thừa nhận thì đứa bé kia cũng là cháu đích tôn của Viên gia, chuyện này không giống như chuyện trước đây. Lần trước là vì Viên Trác Nghiên không thừa nhận, tất cả cũng đều là suy đoán không có căn cứ, cho nên trưởng bối của Viên gia mới cho phép bà dùng gia pháp với mẹ con Ôn Giai Tuệ. Bây giờ Viên Trác Nghiên đã thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, đứa bé này nhất định là không còn gì nghi ngờ đối với cả Viên gia nữa.
- Lan Nhi, chuyện này nếu cô dám hé răng nửa lời với cha thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước.
Giọng bà lạnh lẽo đầy uy lực, đây không phải nhờ vả mà là uy hiếp. Chuyện này nhất định không thể để Viên lão thái gia biết được. Viên gia sẽ không để cháu đích tôn của mình lưu lạc bên ngoài, mà bà lại để Ôn Giai Tuệ đi như vậy, cho nên trước tiên bà cần phải thuyết phục Viên Trác Nghiên đưa Ôn Giai Tuệ trở về đã.
Nhìn Tần Mộc Du xoay người đi lên cầu thang, Mục Lan Nhi nhếch mép cười khinh miệt. Nghĩ mọi chuyện sẽ theo như ý muốn của bà ta sao?
......................
Nguyệt Phủ.
Xe dừng lại trong sân lớn trước cửa của căn biệt thử, Viên Trác Nghiên đỡ Ôn Giai Tuệ xuống.
Quản gia và người hầu nhanh chóng đi tới kéo vali của bọn họ vào trong.
- Tuệ nhi, từ hôm nay nơi này sẽ là nhà của chúng ta. Cảm ơn em vì đã đồng ý thực hiện nguyện vọng của anh.
Viên Trác Nghiên đi tới sau lưng nữ nhân đang đứng yên một chỗ nhìn toàn cảnh căn biệt thự, hai tay săn chắc của anh vòng qua eo nhỏ, vừa được ôm nữ nhân của mình vừa có thể đặt tay lên bụng dưới của cô, cảm nhận sự sống mơ hồ của bảo bảo trong bụng cô. Anh tìa cằm vào đầu vai cô mà thì thầm.
Ôn Giai Tuệ không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào căn biệt thự trước mặt, không rõ là cô đang vui hay đang buồn nữa.
- Trác Nghiên, vừa rồi em chỉ là quá kích động thôi. Thật sự thì chúng ta không cần phải dọn đến đây đâu.
Nơi này không phải là nơi đã cất giữ bao nhiêu nỗi đau của cô sao? Nỗi đau đớn, nhục nhã của cô đều là trải qua ở đây. Sao cô có thể sống một cách thoải mái và không nghĩ gì được chứ?
- Anh biết em đang sợ điều gì. Tuệ nhi, hãy cho anh một cơ hội, anh muốn chữa lành vết thương cho em.
Ôn Giai Tuệ đang định xoay người lại thì cảm nhận được một nụ hôn đang đặt trên trên đỉnh đầu của mình rồi nhỏ vụn từ từ trên mái tóc đen mượt gợn sóng. Trái tim cô lại hẫng đi một nhịp, nhất thời không muốn phá vỡ không khí yên ắng tuyệt đẹp này.
- Vâng thưa đại thiếu gia!
Mấy người hầu cúi đầu vâng dạ rồi nhanh chân đi lên lầu.
- Viên Trác Nghiên, anh định làm gì vậy? Sao tự dưng lại dọn đồ của em? Này, anh quậy đủ chưa? Em không có đùa với anh, mau thả em xuống, sẽ ảnh hưởng đến vết thương của anh đấy!
Dù Ôn Giai Tuệ có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi được hai cánh tay như sắt thép của người đàn ông. Chút sức lực của cô so với anh chẳng hề hấn gì cả, ngược lại anh còn rất đắc ý cúi đầu nói với cô, nụ cười có chút gian manh.
- Nếu không phải em đang mang thai thì anh vẫn còn đủ sức để vận động với em vài trận. Đang xem thường thể lực của anh hửm?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Giai Tuệ trong chốc lát liền đỏ ửng, không biết là do tức giận hay ngượng ngùng khi nghe những lời ái muội của anh nữa. Cô cắn chặt môi lườm nguýt anh một cái.
- Anh, lưu manh. Đừng có đánh trống lảng, mau thả em xuống và nói rõ ràng đi.
Viên Trác Nghiên vẫn nhìn cô ôn nhu và dịu dàng như vậy, còn cúi đầu đặt lên trán của cô một nụ hôn, buông lời nhắc nhở.
- Em muốn anh nói gì đây? Em còn quậy nữa sẽ ảnh hưởng đến con đấy.
Ôn Giai Tuệ vừa tức vừa ngượng, nói năng có chút lắp bắp.
- Còn không phải mục đích anh đưa em về đây à? Đây đâu phải như anh nói là chúng ta về nhà chứ? Anh bảo người hầu dọn đồ của em, rốt cuộc thì anh định đưa em đi đâu?
- Cả hai người đều không ai được đi đâu cả.
Viên Trác Nghiên còn chưa kịp trả lời nữ nhân của mình thì một giọng nói nghiêm nghị đã truyền đến từ phía cầu thang. Cả hai người cùng lúc quay đầu ngước nhìn lên.
- Chị, chị cả?
Ôn Giai Tuệ giống như bị người khác bắt gặp cảnh tưởng bản thân đang cởi trần vậy, xấu hổ gọi một tiếng, thật sự chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể nhảy xuống khỏi vòng ôm của Viên Trác Nghiên thôi. Tình huống này hỏi cô nên giải thích thế nào đây?
Tần Mộc Du tay cầm quạt phe phẩy, bà vẫn mặc một bộ sườn xám tối màu như thường ngày. Vừa rồi khi bà nghe tiếng động cơ xe thì đã vội vàng chạy ra, vì bà nghĩ có khi Viên Trác Nghiên trở về rồi, nhưng một điều làm bà chết lặng ngay sau đó chính là nghe mấy người hầu vừa từ dưới đi lên nói rằng đại thiếu gia vừa vào đến phòng khách đã yêu cầu thu dọn hành lý của bà ba. Mang theo một chuỗi hoài nghi, bà đi xuống cầu thang thì vừa nghe được con trai mình muốn đưa người phụ nữ kia ra khỏi đây!
Chuyện này sao bà có thể chấp nhận được chứ?
- Trác Nghiên, con vừa mới về lại muốn đi đâu nữa. Không phải đã nói sẽ không bỏ đi như trước đây nữa sao?
Bà vừa nói vừa đi tới đứng đối diện với con trai vẫn đang bế nữ nhân kia trên tay. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt cô.
Ôn Giai Tuệ bị bà nhìn đến không dám thở mạnh, liên tục thúc nhẹ cùi trỏ vào tay của người đàn ông, ý bảo anh mau thả mình xuống.
Đối diện với sắc mặt đang kìm hãm sự phẫn nộ này của Tần Mộc Du, Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề có một chút nao núng gì cả, anh thả Ôn Giai Tuệ xuống cũng vì cô muốn thôi. Gương mặt anh cũng lạnh lẽo không kém so với mẹ mình.
- Mẹ, chuyện này là con quyết định. Con cũng không đến để thông báo hay xin phép người. Nhưng nếu người đã biết rồi thì con cũng sẽ thông báo một câu vậy. Từ hôm nay Tuệ nhi sẽ dọn qua Nguyệt Phủ ở cùng con. Mẹ phản đối cũng vậy, đồng ý cũng vậy, vì chuyện này con đã quyết xong rồi.
Thông báo chấn động là đây rồi!
Giờ thì Ôn Giai Tuệ đã hiểu vừa rồi tại sao anh lại gọi người hầu thu dọn hành lí của mình rồi. Người đàn ông này vậy mà lại muốn đưa cô ra khỏi Viên gia như vậy ư? Rốt cuộc thì anh phải náo loạn thế nào mới chịu dừng lại đây? Thật là kéo cô xoay vòng vòng rồi mà.
Tần Mộc Du nghe như tiếng sét đánh ngang tai. Chuyện này sao lại có thể chứ? Bà tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra.
Bà cao giọng, gằn từng tiếng một.
- Đừng nói linh tinh nữa. Mẹ đã chấp nhận cô ta ở bên cạnh con đã là sự nhân nhượng cuối cùng rồi. Con còn muốn đưa cô ta ra khỏi Viên gia? Nghĩ cũng đừng nghĩ? Chẳng lẽ con đã quên cô ta vẫn còn trong thời gian thủ tiết thờ chồng à? Trong ba năm, cô ta vẫn là người của Viên gia, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Viên gia. Trác Nghiên, con đừng hồ đồ nữa. Con đưa người phụ nữ của cha con dọn ra ngoài, chuyện này bị đồn ra thì mặt mũi của Viên gia biết giấu vào đâu đây hả?
Trong tình hình này, Ôn Giai Tuệ vẫn là không nên nói gì thì tốt hơn. Đến cả hít thở cũng nặng nề, nếu là những chuyện khác thì cô còn có thể ưỡn ngực thẳng lưng đối đáp, nhưng chuyện này cô vẫn là người có lỗi nên không còn gì để chối cãi chính là vậy.
Vì tiếng ồn ào, mà còn là giọng của Tần Mộc Du nên đương nhiên mẹ con Mục Lan Nhi phải ra để hóng kịch hay rồi.
- Ai da, còn tưởng chuyện gì khiến chị cả đây nổi nóng. Chẳng lẽ Trác Nghiên lại tuyên bố tin chấn động gì nữa sao?
Tần Mộc Du chán ghét nhất là đang tập trung vào chuyện quan trọng mà ả đàn bà kia liên tục lải nhải bên tai, để dán cái miệng của Mục Lan Nhi lại, bà liền quát một câu.
- Cô ngậm miệng lại cho tôi! Ở đây không có chuyện của mẹ con cô nên mau biến vào trong đi!
Viên Trác Nghiên lại chẳng thèm quan tâm đến những con ruồi đậu xung quanh. Anh nắm chặt tay Ôn Giai Tuệ hơn, kéo cô đứng sát lại bên cạnh mình, nhìn thẳng vào người mẹ đang cố gắng ngăn cản bọn họ.
- Có gì là không thể chứ? Bây giờ Tuệ nhi đã mang thai con của con. Cô ấy dọn ra ngoài ở cùng con cũng tiện hơn, con có thể chăm sóc cho cô ấy chu toàn, đến Nguyệt Phủ cũng không cần phải hằng ngày nghe những lời khó nghe, nuốt một bữa cơm chát hơn cả quả dại.
Tần Mộc Du hoàn toàn không nghe lọt tai những câu phía sau mà Viên Trác Nghiên nói nữa, vì bà đã bị một tin chấn động dọa cho suýt nữa tụt cả huyết áp rồi. Hai mắt trợn to, há hốc mồm vì kinh hãi, ngón trỏ chỉ vào Ôn Giai Tuệ run run, lắp bắp không trọn câu.
- Con nói, cô ta, cô ta đang mang thai?
Ôn Giai Tuệ càng xấu hổ hơn, cắn cắn môi cúi nhẹ đầu, nhưng tay vẫn theo bản năng che chắn trên bụng. Giờ phút này đứng trước mặt cả Viên gia, cô như một tội đồ sắp bị đem ra lăn chì vậy.
Không chỉ là Tần Mộc Du kinh hãi mà Mục Lan Nhi cũng vô cùng sửng sốt. Xem ra lại có một vở kịch hay rồi đây!
- Trời à, thật không thể tin nổi đấy nha! Giai Tuệ lại đang mang thai con của Trác Nghiên nữa sao? Chị cả, không phải chị lại muốn giết cháu của mình lần nữa chứ? Ai da, không được đâu đấy, nghiệp sẽ nặng lắm chị cả à.
Kịch hay như vậy Mục Lan Nhi sao lại quên góp vui được chứ?
Nhưng lần này không phải Tần Mộc Du lớn tiếng quát bà ta nữa mà chính là nhân vật chính, Viên Trác Nghiên. Giọng anh lạnh lẽo toát ra một loại sát khí mơ hồ.
- Mẹ hai, mẹ nên lo cho thằng hai thì hơn. Chuyện của tôi, nếu người thích góp vui thì có thể góp vui ở Viên Thành.
Vừa nói anh vừa quét một ánh mắt chứa đầy hàn khí qua mặt của bà ta. Sau đó liền quay đầu nhìn qua thì thấy nữ nhân đang e dè trước ánh mắt như hàm răng nhọn của mẹ mình, anh hơi đẩy cô ra sau lưng, che chắn một bên vai của cô. Nói với Tần Mộc Du.
- Con đã chắc rồi. Không còn gì để nghi ngờ nữa.
Gương mặt Tần Mộc Du méo mó đến khó coi, có thể thấy bà đang kìm nén cơn thịnh nộ sắp phun trào đến mức nào. Bà mím chặt môi, nhìn về phía Ôn Giai Tuệ mà chỉ.
- Bao lâu rồi?
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bà, thấp giọng nói.
- Sáu tuần rồi.
- Cô chỉ vừa mới biết?
Tần Mộc Du hơi nhíu mày khó tin, giọng điệu có chút chán ghét.
- Không, tôi đã biết tin mình mang thai hơn một tuần rồi.
Giọng Ôn Giai Tuệ vô cùng nhẹ nhàng và tĩnh lặng nhưng lại kiên định vô cùng.
Tần Mộc Du nghe được câu này thì không khỏi bật cười, giọng cười thật chua chát. Dù là bà hay Mục Lan Nhi khi nghe được câu trả lời này của cô thì đều phải sửng sốt.
Thật không ngờ rằng Ôn Giai Tuệ lại che giấu giỏi như vậy. Mấy ngày qua cô lại không để lộ một chút dấu hiệu nào, cho nên càng không có ai có thể phát hiện ra được sự bất thường của cô.
Lại giống như trước đây, che giấu chuyện mang thai đến cùng. Nhưng lần này lại khác sao? Đúng vậy, Viên Trác Nghiên bây giờ không còn là Viên Trác Nghiên của khi đó nữa!
- Trác Nghiên, con chắc chắn cô ta mang thai? Nhưng con có chắc chắn đây là con của con không? Cô ta và A Phong lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng, ai mà biết được giữa bọn họ có gì mờ ám hay không?
Viên Trác Nghiên nhìn bà như nhìn người ngoài hành tinh. Suy nghĩ gì đây vậy? Anh không nhịn được mà bật cười.
- Mẹ, có phải con của con không thì con biết rõ. Ngoài con ra thì Tuệ nhi....
Anh còn chưa được nói xong thì Ôn Giai Tuệ đã đưa tay đẩy anh lại phía sau, cũng chính là ngăn cản anh tiếp tục nói. Đồng thời tiến lên phía trước một bước. Vừa rồi khi Viên Trác Nghiên đẩy mình về phía sau, bất chợt Ôn Giai Tuệ đã không còn rụt rè sợ hãi như lúc đầu nữa. Còn có, bây giờ Tâng Mộc Du đang sỉ nhục đứa bé trong bụng cô, cô càng không thể nhẫn nhịn nữa. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mặt bà, cười khẩy một tiếng, chầm chậm thốt ra từng câu từng chữ.
- Chị cả, nếu không có chứng cứ thì chị đừng nghi oan cho người khác! Chị dựa vào đâu mà nói tôi với A Phong có mối quan hệ mờ ám chứ? Chị tận mắt nhìn thấy chúng tôi trên giường à? Hay chỉ dựa vào việc A Phong luôn theo bên cạnh tôi mà chị suy đoán như vậy? Nếu chỉ dựa vào mỗi điều này mà đã suy đoán ra chúng tôi có mối quan hệ bất chính thì chị cả và Vương quản gia không phải cũng có thể khiến người khác nghi ngờ sao?
Những lời biện minh này của anh đã khiến cho Tần Mộc Du suýt nữa tức đến bật ngửa ra phía sau, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt cô và mắng.
- Ôn Giai Tuệ, cô đúng là không có phép tắc mà!
Mục Lan Nhi nghe được Tần Mộc Du bị xỉa xói như vậy thì đã sớm nhếch môi cười hả hê.
Nhưng đối với Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ chính là chỉ muốn bảo vệ thanh danh của A Phong. Dù anh nói gì để bảo vệ cô thì cô cũng chẳng quan tâm. Vừa nghĩ anh lại tự cười lạnh trong lòng.
Ôn Giai Tuệ vừa nói xong, cũng chẳng quan tâm những ánh mắt xung quanh mà tiếp tục nói, tay vẫn đặt trên bụng che chắn.
- Chị cả, đứa bé này là con của tôi. Cha của nó chỉ một, là Trác Nghiên. Chị đừng vì muốn phủi bỏ mối quan hệ giữa đứa bé này và Viên gia mà đưa ra bao nhiêu lời suy đoán vô căn cứ. Con của tôi, tôi không cần nó phải được Viên gia thừa nhận. Càng không để Viên gia các người giết con của tôi thêm một lần nào nữa!
Ôn Giai Tuệ càng nói càng kích động.
Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, liền ôm lấy bả vai cô, kéo cô vào trong ngực mà trấn tỉnh lại cảm xúc cho cô.
- Tuệ nhi, đừng kích động. Không cần phải nói nữa, không cần nói gì nữa đâu. Chúng ta đi khỏi đây được không?
Đôi tay mềm mại như lụa của Ôn Giai Tuệ vòng qua thắt lưng người đàn ông mà ôm chặt như đang tìm một điểm tựa để bấu víu. Cô dựa vào ngực anh gật nhẹ đầu.
Viên Trác Nghiên đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó lại nhìn thẳng vào Tần Mộc Du đang giận đến mặt mũi xanh mét. Giọng anh nhàn nhạt, nhưng ngữ khí rõ ràng là không cho phép đối phương một chút cơ hội để cử tuyệt.
- Mẹ yên tâm, Tuệ nhi không phải là rời khỏi Viên gia đâu, cô ấy vẫn là người của Viên gia như ý của người. Chỉ là tạm thời con muốn đưa cô ấy về Nguyệt Phủ để tiện chăm sóc hơn, khi nào cô ấy sinh xong, nếu cô ấy muốn thì con vẫn sẽ để cô ấy trở lại Viên gia.
Dứt lời, anh liền đỡ Ôn Giai Tuệ đi lướt qua trước mặt Tần Mộc Du, mặc cho bà có lên tiếng ngăn cản nữa hay không.
Nhìn đôi nam nữ đã đi ra đến cửa lớn, Tần Mộc Du lúc này mới có phản ứng.
- Trác Nghiên, con lại muốn bỏ mẹ lại mà đi nữa sao?
Bước chân của Viên Trác Nghiên chợt khựng lại, chỉ quay đầu nói với bà.
- Mẹ yên tâm, con không rời khỏi Thượng Hải đâu. Con sẽ về thăm mẹ, nhưng con không muốn mẹ đến Nguyệt Phủ làm phiền Tuệ nhi. Tạm thời chuyện này sẽ không bị lộ ra ngoài, nhưng nếu mẹ còn làm ầm lên như vậy lần nữa thì danh dự của Viên gia mà mẹ luôn giữ gìn sẽ bị chính tay mẹ hủy hoại đấy.
Lần này anh đi thẳng mà không dừng bước nữa.
- Trác Nghiên! Trác Nghiên! Trác Nghiên!
Tần Mộc Du chạy theo được mấy bước thì đôi chân như bất chợt như bị đông cứng, đứng yên tại chỗ mà nhìn đôi nam nữ đang dần biến mất sau cửa xe.
Mục Lan Nhi nhìn một màn này thì vô cùng hả hê, không nhân lúc này châm biếm vài câu thì còn đợi đến khi nào nữa chứ.
- Chị cả, đây là phúc hay hỏa đây? Ai da, dù nói gì đi nữa thì đứa bé trong bụng Giai Tuệ hiện giờ không phải là cháu đích tôn của Viên gia sao?
Nghe lời Mục Lan Nhi nói, Tần Mộc Du mới bừng tỉnh. Đúng rồi, cho dù bà không muốn thừa nhận thì đứa bé kia cũng là cháu đích tôn của Viên gia, chuyện này không giống như chuyện trước đây. Lần trước là vì Viên Trác Nghiên không thừa nhận, tất cả cũng đều là suy đoán không có căn cứ, cho nên trưởng bối của Viên gia mới cho phép bà dùng gia pháp với mẹ con Ôn Giai Tuệ. Bây giờ Viên Trác Nghiên đã thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, đứa bé này nhất định là không còn gì nghi ngờ đối với cả Viên gia nữa.
- Lan Nhi, chuyện này nếu cô dám hé răng nửa lời với cha thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước.
Giọng bà lạnh lẽo đầy uy lực, đây không phải nhờ vả mà là uy hiếp. Chuyện này nhất định không thể để Viên lão thái gia biết được. Viên gia sẽ không để cháu đích tôn của mình lưu lạc bên ngoài, mà bà lại để Ôn Giai Tuệ đi như vậy, cho nên trước tiên bà cần phải thuyết phục Viên Trác Nghiên đưa Ôn Giai Tuệ trở về đã.
Nhìn Tần Mộc Du xoay người đi lên cầu thang, Mục Lan Nhi nhếch mép cười khinh miệt. Nghĩ mọi chuyện sẽ theo như ý muốn của bà ta sao?
......................
Nguyệt Phủ.
Xe dừng lại trong sân lớn trước cửa của căn biệt thử, Viên Trác Nghiên đỡ Ôn Giai Tuệ xuống.
Quản gia và người hầu nhanh chóng đi tới kéo vali của bọn họ vào trong.
- Tuệ nhi, từ hôm nay nơi này sẽ là nhà của chúng ta. Cảm ơn em vì đã đồng ý thực hiện nguyện vọng của anh.
Viên Trác Nghiên đi tới sau lưng nữ nhân đang đứng yên một chỗ nhìn toàn cảnh căn biệt thự, hai tay săn chắc của anh vòng qua eo nhỏ, vừa được ôm nữ nhân của mình vừa có thể đặt tay lên bụng dưới của cô, cảm nhận sự sống mơ hồ của bảo bảo trong bụng cô. Anh tìa cằm vào đầu vai cô mà thì thầm.
Ôn Giai Tuệ không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào căn biệt thự trước mặt, không rõ là cô đang vui hay đang buồn nữa.
- Trác Nghiên, vừa rồi em chỉ là quá kích động thôi. Thật sự thì chúng ta không cần phải dọn đến đây đâu.
Nơi này không phải là nơi đã cất giữ bao nhiêu nỗi đau của cô sao? Nỗi đau đớn, nhục nhã của cô đều là trải qua ở đây. Sao cô có thể sống một cách thoải mái và không nghĩ gì được chứ?
- Anh biết em đang sợ điều gì. Tuệ nhi, hãy cho anh một cơ hội, anh muốn chữa lành vết thương cho em.
Ôn Giai Tuệ đang định xoay người lại thì cảm nhận được một nụ hôn đang đặt trên trên đỉnh đầu của mình rồi nhỏ vụn từ từ trên mái tóc đen mượt gợn sóng. Trái tim cô lại hẫng đi một nhịp, nhất thời không muốn phá vỡ không khí yên ắng tuyệt đẹp này.
Bình luận facebook