Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 69: Chúng ta về nhà.
Động tác vuốt ve gương mặt của nữ nhân bỗng chốc cứng đờ vì câu hỏi của Ôn Giai Tuệ, nhưng Viên Trác Nghiên không giận mà còn cười, là một nụ cười bất lực. Lực tay bất chợt siết chặt lại, giọng điệu nhàn nhạt nhưng nghe có vẻ cô độc.
- Em vẫn còn nghĩ rằng anh sẽ làm hại em sao? Em không tin anh, là vì không tin tất cả những gì anh đã làm cho em hay không tin rằng anh thật sự cần đứa bé này?
Bị chất vấn như vậy, Ôn Giai Tuệ nhất thời á khẩu, cô cắn cắn môi, vừa trả lời xong đã cụp mắt xuống.
- Em cũng không biết, nhưng em không phải là không muốn nói với anh, cũng không phải không muốn để anh nhận đứa bé này. Nhưng tâm trạng em hiện giờ thật sự rất rối rắm. Em cần một thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.
Những điều mà anh hỏi cô, những gì anh nghĩ cô đang hoài nghi, tất cả đều không phải nguyên nhân khiến cô do dự. Mà cô chính là hoài nghi bản thân cô, từ sau khi cùng người đàn ông này trở về từ Las Vegas, cô cảm giác bản thân không còn điều khiển được cảm xúc của mình nữa. Cô trầm luân rơi vào vòng tay anh, tham lam những khoảng khắc ở bên cạnh anh, dường như trong một vài khoảnh khắc nào đó, cô đã quên mất bọn họ là ai, quên mất mối quan hệ sai trái này. Cô rất sợ, rất sợ sẽ bị lạc mãi trong đó mà không cách nào thoát ra được.
- Trác Nghiên, anh về trước đi. Khi nào em sắp xếp lại được những suy nghĩ hiện giờ, em sẽ liên lạc với anh.
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng không tránh khỏi vô lực, nói đến đây mới đủ can đảm ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tĩnh lặng đến khó dò.
Nhưng Viên Trác Nghiên lại không hề hiểu hết được những suy nghĩ đó của cô. Anh chỉ nghe cô đuổi mình đi như vậy thì ý cười trong đáy mắt đã tiêu tan, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một cười trào phúng.
- Em không muốn theo anh về là vì ở bên ngoài có thể cùng A Phong ngày ngày tươi cười à? Đưa đón nhau thật tình tứ đấy. Nếu anh không đến tận đây thì sao có thể tận mắt chứng kiến một màn ngọt ngào vừa rồi chứ? Em định để cậu ta làm cha của con anh sao?
Ôn Giai Tuệ thật không ngờ anh lại lôi cả A Phong vào trút giận. Cô bất mãn hơi cao giọng cắt đứt những suy nghĩ ấu trĩ này của anh.
- Chuyện này không liên quan gì đến A Phong cả, anh ấy cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một quản gia với em thôi. Chuyện của em và anh đừng hở tí anh lại lôi người khác vào được không? Em và A Phong hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào ngoại trừ bà chủ và quản gia cả. Anh đừng suốt ngày ghen bóng ghen gió như vậy nữa!
Thấy cô vì A Phong mà kích động như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi cười lạnh một tiếng, giọng điệu có phần châm biếm
- Tuệ nhi, em nghĩ cậu ta sẽ nghĩ giống như em sao? Cậu ta nhìn em như thế nào anh đều rất rõ. Đừng cho rằng em không ý gì thì cậu ta cũng như vậy.
Ôn Giai Tuệ càng nghe càng giận dữ hơn, vùng mạnh hai tay để thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông. Cô cười khẩy một cái, giọng hơi cao nhưng lại có vài phần thê lương.
- Vậy còn anh thì sao? Anh không phải sẽ kết hôn sao? Thế thì cần gì đứa bé này nữa, anh cũng sẽ có con của anh. Hoặc cho dù là anh có nhận con thì sao chứ? Đứa bé sẽ bị coi là con riêng, là con của tình nhân, là kết quả của một mối quan hệ vụng trộm. Viên gia sẽ đón nhận nó sao? Nghĩ đến con mình phải sống trong cái địa ngục đó thì thà rằng em tự nuôi nó còn tốt hơn!
Chẳng phải cô vừa nói không phải không muốn cho anh nhận con sao?
Chẳng phải cô vừa nói anh đừng lôi người thứ ba vào chuyện của bọn họ sao?
Ôn Giai Tuệ cũng không ngờ được rằng bản thân lại vừa nói ra những lời như vậy. Tại sao cô lại nhắc đến Thanh Ngọc, tại sao cô phải quan tâm chuyện anh có kết hôn với ai hay không? Tại sao cô lại nhắc đến Viên gia, cô lại quan tâm đến tương lai của cô và người đàn ông này sao? Cô thật sự điên mất rồi.
Mà cũng vì cô nói ra hết những lời này nên Viên Trác Nghiên mới tỉnh táo lại, nhận ra bản thân vừa mất khống chế mà nói những lời tổn thương cô. Còn có, cô đang nói từng chuyện làm cô lo sợ, thì ra lại nhiều đến vậy sao?
Anh hít thở sâu một hơi, liếm liếm môi nhằm điều chỉnh lại cảm xúc hiện giờ. Bước lên thêm mấy bước, đồng thời vươn tay kéo cô gái nhỏ lại lần nữa.
- Chỉ cần em muốn, anh sẽ hủy bỏ hôn ước. Chúng ta cũng không cần phải ở Viên gia, không cần quan tâm bọn họ có đón nhận đứa bé không. Tất cả đối với anh chẳng có gì quan trọng nữa cả. Anh chỉ cần em và con là đủ rồi.
Anh vừa nói vừa dùng sức ôm Ôn Giai Tuệ vào trong ngực.
Nhưng Ôn Giai Tuệ lại không ngừng giãy giụa, hai tay đấm liên tục vào ngực của người đàn ông.
- Không cần, anh mau về đi. Bỏ em ra, em nói hiện giờ em chưa thể về với anh được! Mau bỏ em ra!
Những lời anh vừa nói thật sự đã chạm vào tận đáy lòng cô, như một dòng nước ấm chảy qua tim. Cô biết anh không phải chỉ nói suông, cô chưa từng hoài nghi những lời anh từng nói, cả chuyện anh yêu cô, cô cũng không nghi ngờ, cô biết anh có biết làm tất cả mọi thứ cho cô. Nhưng cô lại không đủ can đảm để đón nhận những thứ này, nói đúng hơn là cô không đủ lòng tin với chính bản thân mình.
- Mau bỏ em ra đi! Viên Trác Nghiên, em nói anh không hiểu sao?
Mặc cô đánh, mặc cô phản kháng, Viên Trác Nghiên vẫn liên tục ôm chầm cô lại và thì thầm bên tai cô.
- Tuệ nhi, đừng giận nữa, là anh không tốt. Anh không nên lớn tiếng với em, anh xin lỗi, đừng giận nữa được không? Theo anh về nhà nhé? Tuệ nhi, chúng ta về nhà được không?
Chẳng hiểu sao anh càng nói thì Ôn Giai Tuệ lại càng muốn giãy ra, sao lại ôn nhu thâm tình đến mức này chứ? Cô sợ sẽ bị bóp nghẹn trong đấy mất.
Tay cô chợt dùng hết sức mà vùng mạnh một cái, sau đó dừng hẳn trong không trung vì nghe tiếng rên la của người đàn ông.
- Ưmmm......
- Trác Nghiên, anh sao vậy?
Ôn Giai Tuệ lo lắng đưa tay đỡ hai bên bả vai của người đàn ông, thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm, cô lại càng lo lắng hơn.
- Trác Nghiên, anh làm sao vậy? Anh không khỏe ở đâu sao?
Nhìn cô sốt ruột như vậy, Viên Trác Nghiên có chút hạnh phúc nhưng vẫn là không đành lòng. Anh nhíu chặt mày kiếm đen rậm, mím chặt môi và xua xua tay, ý nói cô không cần phải quá lo lắng. Không phải anh không đau, miệng vết thương chỉ vừa mới khâu lại mà vừa rồi bị cô đánh thẳng vào, không biết có bị rách ra nữa không.
- Anh không sao, chúng ta về nhà đi đã.
Nhìn anh như vậy không thể nói là không sao được. Ôn Giai Tuệ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, tay vẫn đỡ hai bên vai của anh, cô thật sự muốn biết anh đau ở đâu.
- Trác Nghiên, anh mau nói thật cho em biết đi. Có phải anh đã xảy ra chuyện gì khi đến Thái Lan rồi không?
Đối diện với cái nhìn quật cường không một chút dè chừng của cô, Viên Trác Nghiên như sắp bị bắt quả tang làm việc xấu vậy. Chỗ vết thương vừa bị đụng vào cũng không còn đau nữa nên anh có thể khôi phục lại thần sắc ưu nhã như cũ rồi.
- Không có chuyện gì đâu, chúng ta mau về thôi.
Vừa nói xong thì anh lại đình kéo tay Ôn Giai Tuệ đi. Nhưng cô lại lần nữa dùng hết sức bình sinh mà giãy ra khỏi tay anh, đoán chắc rằng anh nhất định là không chịu thừa nhận rồi nên cô cũng không cần nhiều lời nữa, bắt đầu sờ khắp người của nam nhân.
- Tuệ nhi, em định làm gì vậy? Này, không phải em định ở đây luôn chứ? Bây giờ em đang mang thai đấy, dù anh cũng rất muốn nhưng vẫn nên cố gắng nhịn ba tháng đầu thôi.
Tên sắc lang này, trong tình huống này mà vẫn có thể thốt ra những lời không đứng đắn đó sao? Nhưng anh cũng chẳng vênh váo được bao lâu thì đã bị Ôn Giai Tuệ vạch trần rồi.
Hai tay nhỏ nhắn trắng ngọc ngà của cô vén hai bên cổ áo sơmi của anh thật rộng ra hai bên, miếng băng gạc lớn dán giữa ngực trái thu hút toàn bộ sự chú ý của nữ nhân.
- Trác Nghiên, thế này rốt cuộc là sao đây? Có phải chuyện xảy ra ngày hôm đó không?
Giọng cô khẩn trương, thanh âm hơi cao, sự tức giận xen lẫn với lo lắng.
- Không sao của anh là như thế này sao? Vết thương nghiêm trọng như vậy mà anh không ở yên trên giường tĩnh dưỡng mà còn chạy về đây làm gì chứ? Anh thật sự không cần mạng nữa à? Mau đi thôi, chúng ta đến bệnh viện, anh không thể tiếp tục để như vậy được.
Vừa nói cô vừa kéo người đàn ông đi ra khỏi tiểu khu.
A Châu đã lái xe đến đợi sẵn từ nãy đến giờ rồi, thấy ông chủ và chủ mẫu đi tới, anh ta cung kính cúi chào, đồng thời mở cửa xe cho hai người.
Ôn Giai Tuệ nhét Viên Trác Nghiên ngồi vào trong rồi cũng lên theo sau đó. Cô thoáng nhìn qua tên cứng đầu bên cạnh, sốt ruột nói với A Châu đang khởi động xe.
- Mau đến bệnh viện đi. Ông chủ của các anh bị thương nặng như vậy mà các anh vẫn để anh ấy đi ra ngoài như vậy được sao?
Ngược lại với dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương của cô thì Viên Trác Nghiên lại vô cùng tận hưởng khoảnh khắc khó khăn lắm mới có được này. Thì ra lúc cô lo lắng vẫn đáng yêu như vậy, lại còn là đang lo lắng cho anh nữa. Anh nhất định phải ghi nhớ khoảnh khắc tuyệt đẹp này mãi trong lòng mới được.
A Châu và A Phúc đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời. Chỉ có A Châu trả lời mấy câu.
- Chúng tôi đều đã ngăn cản boss rất nhiều khi còn ở Thái Lan. Nhưng anh ấy nhất quyết muốn về Thượng Hải, sau khi không thể liên lạc được với cô, và sau khi biết tin cô mang thai.
Ôn Giai Tuệ quay sang nhìn người đàn ông một lần nữa, vừa có chút xúc động nhưng cũng không kém phần bức xúc mà chất vấn.
- Viên Trác Nghiên, anh nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng vậy? Bị thương nặng như vậy mà anh còn có thể tự ý tháo lớp vải băng ra sao? Anh thật là....!!!
Cô rất muốn mắng anh một trận cho ra trò. Nhưng cô lại không biết tiếp tục nói gì nữa. Vả lại, Viên Trác Nghiên bây giờ dù sao cũng là bệnh nhân, cô cũng không thể ngược đãi bệnh nhân được.
Viên Trác Nghiên mặc kệ cô có nói gì, vẫn có thể mặt dày ngồi sát bên cạnh nữ nhân, vừa đưa tay vòng qua ôm ngang eo nhỏ xong thì lại chôn mặt vào hõm cổ thơm dịu quen thuộc.
- Tuệ nhi, được nhìn thấy em như vậy thì chút vết thương này có là gì chứ? Nếu bị thương mà nhận được sự lo lắng quan tâm của em thì anh nguyện ngày nào cũng bị thương thế này.
Những lời này mà anh cũng có thể nói ra được nữa sao? Ôn Giai Tuệ lại định mắng anh một trận, nhưng nghĩ lại rồi thôi. Cô hỏi sang một chuyện khác mà từ nãy đến giờ vẫn luôn muốn biết hết.
- Bây giờ anh có thể nói thật cho em biết, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lại bị thương được chứ? Anh nói đi, có phải là ngày hôm đó không?
Viên Trác Nghiên vẫn thủy chung ôm nữ nhân trong ngực như đang ôm một chiếc gối hình người vậy. Có vẻ như anh chẳng có ý định sẽ trả lời câu hỏi này của cô nên cứ lờ đi, vờ như chẳng nghe thấy gì.
A Phúc thì hoàn toàn ngược lại, chỉ chờ đợi cơ hội như thế này để nói hết tất cả với nữ nhân tưởng mình là vô hại này.
- Chủ mẫu, cuộc gọi hôm đó của cô đến thật đúng lúc đấy.....
A Phúc cũng chẳng sợ bị trách phạt nữa vì người muốn nghe không phải là chủ mẫu sao? Cậu ta nói với giọng điệu nhàn nhạt, đem toàn bộ sự việc ngày hôm đó kể lại cho Ôn Giai Tuệ nghe mà không thiếu xót bất kỳ một chi tiết nào.
Mặc dù cậu ta không vừa mắt và vẫn luôn đề phòng người phụ nữ này, nhưng bây giờ cô đang mang thai con của ông chủ nên cũng phải tôn trọng. Cách nói chuyện của cậu ta với Ôn Giai Tuệ cũng không còn gắt gao như trước nữa.
Còn Ôn Giai Tuệ sau khi nghe được hết những lời A Phúc nói mà thẩn thờ suốt mấy giây rồi mới ngước mắt lên nhìn gương mặt người đàn ông đang kề sát như vậy.
Anh lại bị thương vì cô nữa sao? Chỉ vì một cuộc gọi của cô mà người đàn ông này mới phân tâm và bị kẻ thù bắn trúng như vậy? Vậy mà anh vẫn không muốn cho cô biết, vẫn muốn giấu cô đến cùng ư?
- Trác Nghiên, tại sao anh lại nghe máy? Trong tình huống đó lẽ ra anh không nên nghe máy chứ? Vì anh nghe máy nên mới phân tâm, còn bị thương như vậy....
Khi A Phúc nói hết mọi chuyện với cô, Viên Trác Nghiên biết nhất định cô sẽ không ngừng chất vấn, không còn giấu được nữa nên anh mới thành khẩn khai báo.
- Bởi vì đó là điện thoại của em, vì đó là lần đầu tiên em chủ động gọi cho anh khi anh đến Thái Lan. Không phải là anh phân tâm, mà là quá vui, quá hạnh phúc, em đã nói nhớ anh mà, câu này anh đã mong được nghe em nói rất nhiều lần trước rồi.
Ôn Giai Tuệ rất tập trung nghe từng câu từng chữ mà anh nói, một cỗi cảm xúc ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim của cô, nhưng nó lại khiến cô xúc động đến sắp bật khóc, đôi mắt ươn ướt của cô vẫn không ngừng nhìn anh.
Anh mong chờ được nghe những lời đó của cô, nhưng cô lại là người nói sai thời điểm nên mới khiến anh bị thương như vậy. Đều là lỗi của cô, là cô hại anh rồi. Chuyện này lại khiến cô nhớ lại những lời Lucas từng nói, Viên Trác Nghiên yêu cô chính là đang tự lấy dây thừng thắt cổ mình. Tại sao anh phải đánh đổi nhiều như vậy vì một người không yêu anh chứ?
- Trác Nghiên, anh yêu em nhiều đến vậy sao?
Viên Trác Nghiên không chút ngần ngại mà trả lời.
- Nhiều, rất nhiều.
Đôi mắt long lanh hơi ngấn nước của cô vẫn nhìn người đàn ông không rời, giọng cô êm dịu nhẹ nhàng.
- Cho dù em không yêu anh sao?
Ánh mắt Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân trong ngực vẫn không hề dao động, tĩnh lặng như cũ, bình nhiên đáp.
- Vẫn câu trả lời cũ. Không sao cả, chỉ cần anh yêu em được rồi. Điều duy nhất anh mong muốn là em có thể ở bên anh mãi mãi.
Nghe câu cuối này, Ôn Giai Tuệ lại im lặng nhìn anh đến ngây ngốc, giá như cô cũng có thể đáp lại tình yêu của anh thì thật tốt...
Hai người còn chưa nói thêm gì thì xe đã đến nơi.
Ôn Giai Tuệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi bất ngờ.
- Sao lại đến đây? Em đã nói đến bệnh viện rồi mà? Sao lại về Viên gia?
Đương nhiên là vừa rồi khi cô nói đến bệnh viện thì Viên Trác Nghiên đã ra hiệu cho A Châu rồi.
Nhìn cửa xe được mở ra, lại thấy Viên Trác Nghiên đi xuống xe, Ôn Giai Tuệ liền đưa tay kéo anh lại.
- Trác Nghiên, anh không thể xuống đâu, anh mau đến bệnh viện đi. Trác Nghiên, anh có nghe em nói không đấy? Trác Nghiên! A!! Này, anh làm gì vậy?
Không ngờ là vì ra sức ngăn cản Viên Trác Nghiên vào trong nhà mà Ôn Giai Tuệ đã bị anh bế xuống xe, thẳng lưng duỗi chân hướng đến cửa lớn của Viên gia mà đi vào.
Vẫn không quên cúi đầu nói với nữ nhân trong ngực.
- Em đang mang thai nên hạn chế di chuyển nhiều, như vậy sẽ an toàn hơn hết.
Bị bế vào thẳng Viên gia như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự chỉ muốn trốn đi ngay, hơn nữa người đàn ông này còn đang bị thương mà lại dùng nhiều sức như vậy. Hai tay cô đánh liên tục vào vai của anh, cẩn thận không dám đụng vào vết thương trước ngực anh nữa, cô liên tục la ó bên tai người đàn ông.
- Trác Nghiên, anh đang bị thương đấy. Mau thả em xuống đi, có nghe em nói gì không đấy? Trác Nghiên? Mau thả em xuống.
Người đàn ông này đúng là mình đồng da sắt mà, bị thương như vậy rồi vẫn có thể bế Ôn Giai Tuệ không chút khó khăn như vậy.
Hai người còn đang lời qua tiếng lại thì đã vào đến phòng khách rồi.
Viên Trác Nghiên vẫn không thả nữ nhân trên tay xuống mà ra lệnh gọi người hầu luôn.
- Mau thu dọn hết hành lý của bà ba đi.
- Em vẫn còn nghĩ rằng anh sẽ làm hại em sao? Em không tin anh, là vì không tin tất cả những gì anh đã làm cho em hay không tin rằng anh thật sự cần đứa bé này?
Bị chất vấn như vậy, Ôn Giai Tuệ nhất thời á khẩu, cô cắn cắn môi, vừa trả lời xong đã cụp mắt xuống.
- Em cũng không biết, nhưng em không phải là không muốn nói với anh, cũng không phải không muốn để anh nhận đứa bé này. Nhưng tâm trạng em hiện giờ thật sự rất rối rắm. Em cần một thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.
Những điều mà anh hỏi cô, những gì anh nghĩ cô đang hoài nghi, tất cả đều không phải nguyên nhân khiến cô do dự. Mà cô chính là hoài nghi bản thân cô, từ sau khi cùng người đàn ông này trở về từ Las Vegas, cô cảm giác bản thân không còn điều khiển được cảm xúc của mình nữa. Cô trầm luân rơi vào vòng tay anh, tham lam những khoảng khắc ở bên cạnh anh, dường như trong một vài khoảnh khắc nào đó, cô đã quên mất bọn họ là ai, quên mất mối quan hệ sai trái này. Cô rất sợ, rất sợ sẽ bị lạc mãi trong đó mà không cách nào thoát ra được.
- Trác Nghiên, anh về trước đi. Khi nào em sắp xếp lại được những suy nghĩ hiện giờ, em sẽ liên lạc với anh.
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng không tránh khỏi vô lực, nói đến đây mới đủ can đảm ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tĩnh lặng đến khó dò.
Nhưng Viên Trác Nghiên lại không hề hiểu hết được những suy nghĩ đó của cô. Anh chỉ nghe cô đuổi mình đi như vậy thì ý cười trong đáy mắt đã tiêu tan, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một cười trào phúng.
- Em không muốn theo anh về là vì ở bên ngoài có thể cùng A Phong ngày ngày tươi cười à? Đưa đón nhau thật tình tứ đấy. Nếu anh không đến tận đây thì sao có thể tận mắt chứng kiến một màn ngọt ngào vừa rồi chứ? Em định để cậu ta làm cha của con anh sao?
Ôn Giai Tuệ thật không ngờ anh lại lôi cả A Phong vào trút giận. Cô bất mãn hơi cao giọng cắt đứt những suy nghĩ ấu trĩ này của anh.
- Chuyện này không liên quan gì đến A Phong cả, anh ấy cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một quản gia với em thôi. Chuyện của em và anh đừng hở tí anh lại lôi người khác vào được không? Em và A Phong hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào ngoại trừ bà chủ và quản gia cả. Anh đừng suốt ngày ghen bóng ghen gió như vậy nữa!
Thấy cô vì A Phong mà kích động như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi cười lạnh một tiếng, giọng điệu có phần châm biếm
- Tuệ nhi, em nghĩ cậu ta sẽ nghĩ giống như em sao? Cậu ta nhìn em như thế nào anh đều rất rõ. Đừng cho rằng em không ý gì thì cậu ta cũng như vậy.
Ôn Giai Tuệ càng nghe càng giận dữ hơn, vùng mạnh hai tay để thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông. Cô cười khẩy một cái, giọng hơi cao nhưng lại có vài phần thê lương.
- Vậy còn anh thì sao? Anh không phải sẽ kết hôn sao? Thế thì cần gì đứa bé này nữa, anh cũng sẽ có con của anh. Hoặc cho dù là anh có nhận con thì sao chứ? Đứa bé sẽ bị coi là con riêng, là con của tình nhân, là kết quả của một mối quan hệ vụng trộm. Viên gia sẽ đón nhận nó sao? Nghĩ đến con mình phải sống trong cái địa ngục đó thì thà rằng em tự nuôi nó còn tốt hơn!
Chẳng phải cô vừa nói không phải không muốn cho anh nhận con sao?
Chẳng phải cô vừa nói anh đừng lôi người thứ ba vào chuyện của bọn họ sao?
Ôn Giai Tuệ cũng không ngờ được rằng bản thân lại vừa nói ra những lời như vậy. Tại sao cô lại nhắc đến Thanh Ngọc, tại sao cô phải quan tâm chuyện anh có kết hôn với ai hay không? Tại sao cô lại nhắc đến Viên gia, cô lại quan tâm đến tương lai của cô và người đàn ông này sao? Cô thật sự điên mất rồi.
Mà cũng vì cô nói ra hết những lời này nên Viên Trác Nghiên mới tỉnh táo lại, nhận ra bản thân vừa mất khống chế mà nói những lời tổn thương cô. Còn có, cô đang nói từng chuyện làm cô lo sợ, thì ra lại nhiều đến vậy sao?
Anh hít thở sâu một hơi, liếm liếm môi nhằm điều chỉnh lại cảm xúc hiện giờ. Bước lên thêm mấy bước, đồng thời vươn tay kéo cô gái nhỏ lại lần nữa.
- Chỉ cần em muốn, anh sẽ hủy bỏ hôn ước. Chúng ta cũng không cần phải ở Viên gia, không cần quan tâm bọn họ có đón nhận đứa bé không. Tất cả đối với anh chẳng có gì quan trọng nữa cả. Anh chỉ cần em và con là đủ rồi.
Anh vừa nói vừa dùng sức ôm Ôn Giai Tuệ vào trong ngực.
Nhưng Ôn Giai Tuệ lại không ngừng giãy giụa, hai tay đấm liên tục vào ngực của người đàn ông.
- Không cần, anh mau về đi. Bỏ em ra, em nói hiện giờ em chưa thể về với anh được! Mau bỏ em ra!
Những lời anh vừa nói thật sự đã chạm vào tận đáy lòng cô, như một dòng nước ấm chảy qua tim. Cô biết anh không phải chỉ nói suông, cô chưa từng hoài nghi những lời anh từng nói, cả chuyện anh yêu cô, cô cũng không nghi ngờ, cô biết anh có biết làm tất cả mọi thứ cho cô. Nhưng cô lại không đủ can đảm để đón nhận những thứ này, nói đúng hơn là cô không đủ lòng tin với chính bản thân mình.
- Mau bỏ em ra đi! Viên Trác Nghiên, em nói anh không hiểu sao?
Mặc cô đánh, mặc cô phản kháng, Viên Trác Nghiên vẫn liên tục ôm chầm cô lại và thì thầm bên tai cô.
- Tuệ nhi, đừng giận nữa, là anh không tốt. Anh không nên lớn tiếng với em, anh xin lỗi, đừng giận nữa được không? Theo anh về nhà nhé? Tuệ nhi, chúng ta về nhà được không?
Chẳng hiểu sao anh càng nói thì Ôn Giai Tuệ lại càng muốn giãy ra, sao lại ôn nhu thâm tình đến mức này chứ? Cô sợ sẽ bị bóp nghẹn trong đấy mất.
Tay cô chợt dùng hết sức mà vùng mạnh một cái, sau đó dừng hẳn trong không trung vì nghe tiếng rên la của người đàn ông.
- Ưmmm......
- Trác Nghiên, anh sao vậy?
Ôn Giai Tuệ lo lắng đưa tay đỡ hai bên bả vai của người đàn ông, thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm, cô lại càng lo lắng hơn.
- Trác Nghiên, anh làm sao vậy? Anh không khỏe ở đâu sao?
Nhìn cô sốt ruột như vậy, Viên Trác Nghiên có chút hạnh phúc nhưng vẫn là không đành lòng. Anh nhíu chặt mày kiếm đen rậm, mím chặt môi và xua xua tay, ý nói cô không cần phải quá lo lắng. Không phải anh không đau, miệng vết thương chỉ vừa mới khâu lại mà vừa rồi bị cô đánh thẳng vào, không biết có bị rách ra nữa không.
- Anh không sao, chúng ta về nhà đi đã.
Nhìn anh như vậy không thể nói là không sao được. Ôn Giai Tuệ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, tay vẫn đỡ hai bên vai của anh, cô thật sự muốn biết anh đau ở đâu.
- Trác Nghiên, anh mau nói thật cho em biết đi. Có phải anh đã xảy ra chuyện gì khi đến Thái Lan rồi không?
Đối diện với cái nhìn quật cường không một chút dè chừng của cô, Viên Trác Nghiên như sắp bị bắt quả tang làm việc xấu vậy. Chỗ vết thương vừa bị đụng vào cũng không còn đau nữa nên anh có thể khôi phục lại thần sắc ưu nhã như cũ rồi.
- Không có chuyện gì đâu, chúng ta mau về thôi.
Vừa nói xong thì anh lại đình kéo tay Ôn Giai Tuệ đi. Nhưng cô lại lần nữa dùng hết sức bình sinh mà giãy ra khỏi tay anh, đoán chắc rằng anh nhất định là không chịu thừa nhận rồi nên cô cũng không cần nhiều lời nữa, bắt đầu sờ khắp người của nam nhân.
- Tuệ nhi, em định làm gì vậy? Này, không phải em định ở đây luôn chứ? Bây giờ em đang mang thai đấy, dù anh cũng rất muốn nhưng vẫn nên cố gắng nhịn ba tháng đầu thôi.
Tên sắc lang này, trong tình huống này mà vẫn có thể thốt ra những lời không đứng đắn đó sao? Nhưng anh cũng chẳng vênh váo được bao lâu thì đã bị Ôn Giai Tuệ vạch trần rồi.
Hai tay nhỏ nhắn trắng ngọc ngà của cô vén hai bên cổ áo sơmi của anh thật rộng ra hai bên, miếng băng gạc lớn dán giữa ngực trái thu hút toàn bộ sự chú ý của nữ nhân.
- Trác Nghiên, thế này rốt cuộc là sao đây? Có phải chuyện xảy ra ngày hôm đó không?
Giọng cô khẩn trương, thanh âm hơi cao, sự tức giận xen lẫn với lo lắng.
- Không sao của anh là như thế này sao? Vết thương nghiêm trọng như vậy mà anh không ở yên trên giường tĩnh dưỡng mà còn chạy về đây làm gì chứ? Anh thật sự không cần mạng nữa à? Mau đi thôi, chúng ta đến bệnh viện, anh không thể tiếp tục để như vậy được.
Vừa nói cô vừa kéo người đàn ông đi ra khỏi tiểu khu.
A Châu đã lái xe đến đợi sẵn từ nãy đến giờ rồi, thấy ông chủ và chủ mẫu đi tới, anh ta cung kính cúi chào, đồng thời mở cửa xe cho hai người.
Ôn Giai Tuệ nhét Viên Trác Nghiên ngồi vào trong rồi cũng lên theo sau đó. Cô thoáng nhìn qua tên cứng đầu bên cạnh, sốt ruột nói với A Châu đang khởi động xe.
- Mau đến bệnh viện đi. Ông chủ của các anh bị thương nặng như vậy mà các anh vẫn để anh ấy đi ra ngoài như vậy được sao?
Ngược lại với dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương của cô thì Viên Trác Nghiên lại vô cùng tận hưởng khoảnh khắc khó khăn lắm mới có được này. Thì ra lúc cô lo lắng vẫn đáng yêu như vậy, lại còn là đang lo lắng cho anh nữa. Anh nhất định phải ghi nhớ khoảnh khắc tuyệt đẹp này mãi trong lòng mới được.
A Châu và A Phúc đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời. Chỉ có A Châu trả lời mấy câu.
- Chúng tôi đều đã ngăn cản boss rất nhiều khi còn ở Thái Lan. Nhưng anh ấy nhất quyết muốn về Thượng Hải, sau khi không thể liên lạc được với cô, và sau khi biết tin cô mang thai.
Ôn Giai Tuệ quay sang nhìn người đàn ông một lần nữa, vừa có chút xúc động nhưng cũng không kém phần bức xúc mà chất vấn.
- Viên Trác Nghiên, anh nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng vậy? Bị thương nặng như vậy mà anh còn có thể tự ý tháo lớp vải băng ra sao? Anh thật là....!!!
Cô rất muốn mắng anh một trận cho ra trò. Nhưng cô lại không biết tiếp tục nói gì nữa. Vả lại, Viên Trác Nghiên bây giờ dù sao cũng là bệnh nhân, cô cũng không thể ngược đãi bệnh nhân được.
Viên Trác Nghiên mặc kệ cô có nói gì, vẫn có thể mặt dày ngồi sát bên cạnh nữ nhân, vừa đưa tay vòng qua ôm ngang eo nhỏ xong thì lại chôn mặt vào hõm cổ thơm dịu quen thuộc.
- Tuệ nhi, được nhìn thấy em như vậy thì chút vết thương này có là gì chứ? Nếu bị thương mà nhận được sự lo lắng quan tâm của em thì anh nguyện ngày nào cũng bị thương thế này.
Những lời này mà anh cũng có thể nói ra được nữa sao? Ôn Giai Tuệ lại định mắng anh một trận, nhưng nghĩ lại rồi thôi. Cô hỏi sang một chuyện khác mà từ nãy đến giờ vẫn luôn muốn biết hết.
- Bây giờ anh có thể nói thật cho em biết, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lại bị thương được chứ? Anh nói đi, có phải là ngày hôm đó không?
Viên Trác Nghiên vẫn thủy chung ôm nữ nhân trong ngực như đang ôm một chiếc gối hình người vậy. Có vẻ như anh chẳng có ý định sẽ trả lời câu hỏi này của cô nên cứ lờ đi, vờ như chẳng nghe thấy gì.
A Phúc thì hoàn toàn ngược lại, chỉ chờ đợi cơ hội như thế này để nói hết tất cả với nữ nhân tưởng mình là vô hại này.
- Chủ mẫu, cuộc gọi hôm đó của cô đến thật đúng lúc đấy.....
A Phúc cũng chẳng sợ bị trách phạt nữa vì người muốn nghe không phải là chủ mẫu sao? Cậu ta nói với giọng điệu nhàn nhạt, đem toàn bộ sự việc ngày hôm đó kể lại cho Ôn Giai Tuệ nghe mà không thiếu xót bất kỳ một chi tiết nào.
Mặc dù cậu ta không vừa mắt và vẫn luôn đề phòng người phụ nữ này, nhưng bây giờ cô đang mang thai con của ông chủ nên cũng phải tôn trọng. Cách nói chuyện của cậu ta với Ôn Giai Tuệ cũng không còn gắt gao như trước nữa.
Còn Ôn Giai Tuệ sau khi nghe được hết những lời A Phúc nói mà thẩn thờ suốt mấy giây rồi mới ngước mắt lên nhìn gương mặt người đàn ông đang kề sát như vậy.
Anh lại bị thương vì cô nữa sao? Chỉ vì một cuộc gọi của cô mà người đàn ông này mới phân tâm và bị kẻ thù bắn trúng như vậy? Vậy mà anh vẫn không muốn cho cô biết, vẫn muốn giấu cô đến cùng ư?
- Trác Nghiên, tại sao anh lại nghe máy? Trong tình huống đó lẽ ra anh không nên nghe máy chứ? Vì anh nghe máy nên mới phân tâm, còn bị thương như vậy....
Khi A Phúc nói hết mọi chuyện với cô, Viên Trác Nghiên biết nhất định cô sẽ không ngừng chất vấn, không còn giấu được nữa nên anh mới thành khẩn khai báo.
- Bởi vì đó là điện thoại của em, vì đó là lần đầu tiên em chủ động gọi cho anh khi anh đến Thái Lan. Không phải là anh phân tâm, mà là quá vui, quá hạnh phúc, em đã nói nhớ anh mà, câu này anh đã mong được nghe em nói rất nhiều lần trước rồi.
Ôn Giai Tuệ rất tập trung nghe từng câu từng chữ mà anh nói, một cỗi cảm xúc ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim của cô, nhưng nó lại khiến cô xúc động đến sắp bật khóc, đôi mắt ươn ướt của cô vẫn không ngừng nhìn anh.
Anh mong chờ được nghe những lời đó của cô, nhưng cô lại là người nói sai thời điểm nên mới khiến anh bị thương như vậy. Đều là lỗi của cô, là cô hại anh rồi. Chuyện này lại khiến cô nhớ lại những lời Lucas từng nói, Viên Trác Nghiên yêu cô chính là đang tự lấy dây thừng thắt cổ mình. Tại sao anh phải đánh đổi nhiều như vậy vì một người không yêu anh chứ?
- Trác Nghiên, anh yêu em nhiều đến vậy sao?
Viên Trác Nghiên không chút ngần ngại mà trả lời.
- Nhiều, rất nhiều.
Đôi mắt long lanh hơi ngấn nước của cô vẫn nhìn người đàn ông không rời, giọng cô êm dịu nhẹ nhàng.
- Cho dù em không yêu anh sao?
Ánh mắt Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân trong ngực vẫn không hề dao động, tĩnh lặng như cũ, bình nhiên đáp.
- Vẫn câu trả lời cũ. Không sao cả, chỉ cần anh yêu em được rồi. Điều duy nhất anh mong muốn là em có thể ở bên anh mãi mãi.
Nghe câu cuối này, Ôn Giai Tuệ lại im lặng nhìn anh đến ngây ngốc, giá như cô cũng có thể đáp lại tình yêu của anh thì thật tốt...
Hai người còn chưa nói thêm gì thì xe đã đến nơi.
Ôn Giai Tuệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi bất ngờ.
- Sao lại đến đây? Em đã nói đến bệnh viện rồi mà? Sao lại về Viên gia?
Đương nhiên là vừa rồi khi cô nói đến bệnh viện thì Viên Trác Nghiên đã ra hiệu cho A Châu rồi.
Nhìn cửa xe được mở ra, lại thấy Viên Trác Nghiên đi xuống xe, Ôn Giai Tuệ liền đưa tay kéo anh lại.
- Trác Nghiên, anh không thể xuống đâu, anh mau đến bệnh viện đi. Trác Nghiên, anh có nghe em nói không đấy? Trác Nghiên! A!! Này, anh làm gì vậy?
Không ngờ là vì ra sức ngăn cản Viên Trác Nghiên vào trong nhà mà Ôn Giai Tuệ đã bị anh bế xuống xe, thẳng lưng duỗi chân hướng đến cửa lớn của Viên gia mà đi vào.
Vẫn không quên cúi đầu nói với nữ nhân trong ngực.
- Em đang mang thai nên hạn chế di chuyển nhiều, như vậy sẽ an toàn hơn hết.
Bị bế vào thẳng Viên gia như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự chỉ muốn trốn đi ngay, hơn nữa người đàn ông này còn đang bị thương mà lại dùng nhiều sức như vậy. Hai tay cô đánh liên tục vào vai của anh, cẩn thận không dám đụng vào vết thương trước ngực anh nữa, cô liên tục la ó bên tai người đàn ông.
- Trác Nghiên, anh đang bị thương đấy. Mau thả em xuống đi, có nghe em nói gì không đấy? Trác Nghiên? Mau thả em xuống.
Người đàn ông này đúng là mình đồng da sắt mà, bị thương như vậy rồi vẫn có thể bế Ôn Giai Tuệ không chút khó khăn như vậy.
Hai người còn đang lời qua tiếng lại thì đã vào đến phòng khách rồi.
Viên Trác Nghiên vẫn không thả nữ nhân trên tay xuống mà ra lệnh gọi người hầu luôn.
- Mau thu dọn hết hành lý của bà ba đi.