Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 72: Ngăn cản gặp gỡ.
Sau khi rời khỏi Viên Thành, A Phong liền lái xe đến tiểu khu của mẹ Ôn. Anh dừng xe lại, nhìn hộp bánh macaron để trên ghế kế bên, môi mỏng nở một nụ cười. Nhìn lại đồng hồ, anh mở cửa bước xuống xe, vẫn đứng bên cạnh xe đợi cô một lúc như thường ngày.
.................
Nguyệt Phủ
Khi Ôn Giai Tuệ theo quản gia xuống phòng ăn thì đã thấy Viên Trác Nghiên ngồi đợi sẵn ở dưới. Vừa nhìn thấy cô thì anh cũng nhanh chóng bước tới, tay đỡ quanh hông của cô, dắt cô đi tới bàn ăn.
- Tuệ nhi, anh đã hỏi ý kiến của bác sĩ về chế độ dinh dưỡng dành cho thai phụ và thai nhi. Em xem tất cả những món này đều được nấu theo tháp dinh dưỡng mà bác sĩ đã xây dựng đấy.
Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc rất bắt mắt, chính xác hơn là một bàn tiệc đây. Ôn Giai Tuệ không khỏi há hốc mồm vì kinh hãi. Cô không dời mắt khỏi bàn ăn thịnh soạn này cả quá trình ngồi xuống ghế, vừa lắc đầu cảm thán vừa hỏi.
- Đây là dinh dưỡng bác sĩ xây dựng thật à?Không phải anh học lố ở đâu đấy chứ?
Viên Trác Nghiên ngồi xuống vị trí chủ chính, cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Ôn Giai Tuệ.
- Không đâu, đây đều là những món trong thực đơn được bác sĩ xây dựng đấy. Em phải ăn nhiều vào thì cả mẹ và con mới đủ dinh dưỡng chứ. Nhìn em gầy như vậy, còn gầy hơn lúc anh chưa đi nữa, em như vậy thì sao con của chúng ta lớn được đây.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh với vẻ mặt bất lực, anh bây giờ luyên thuyên không khác gì mẹ cô ở nhà, đây thật sự là Viên Trác Nghiên mà cô biết sao?
- Trác Nghiên, anh không cần dặn đầu bếp làm nhiều món như vậy đâu. Em chắc chắn đây là tất cả thực đơn anh gộp lại đúng không? Một bữa ăn sao lại ăn cho thai phụ đâu cần nhiều món như vậy chứ? Hơn nữa từ lúc mang thai em đều không ăn được nhiều nữa.
Việt Trác Nghiên vừa gắp một miếng thịt bò cho đưa tới bên miệng cô, nghe cô nói những câu vừa rồi, anh còn trả lời một cách ngây ngô nhưng lại nghĩ đây là điều hiển nhiên.
- Bác sĩ gửi rất nhiều thực đơn khác nhau, anh thấy bữa tối mỗi bảng chỉ có vài món nên anh nghĩ đều là bữa tối thì ăn chung không phải đầy đủ hơn sao? Em không ăn được nhiều thì mỗi món ăn một miếng. Nào, há miệng ra!
Ôn Giai Tuệ thật sự là dở khóc dở cười nhìn anh, cô thật sự đoán không sai, người đàn ông này quả nhiên là đem hết tất cả thực đơn trong ba tháng mà gộp lại thành một bữa mà. Hết nhìn miếng thịt bò trước mặt, cô lại nhìn gương mặt đầy hy vọng của anh, rốt cuộc cũng mở miệng ngậm qua đầu đũa, đem miếng thịt nhai trong khoang miệng, cẩn thận nuốt xuống. Mùi vị đúng là rất dễ ăn, không gây buồn nôn như những món cô ăn ở Viên gia.
- Nếu em muốn nôn thì cứ nôn thoải mái, ở đây không phải Viên gia, lại càng không phải che giấu ai cả, em cứ làm những gì em thấy thoải mái là được.
Viên Trác Nghiên cứ như đọc được hết suy nghĩ của cô vậy, anh lại đưa đũa gắp một miếng thịt gà đã róc xương đưa tới miệng cô, lặp lại hành động như vừa rồi.
Ôn Giai Tuệ vẫn ngoan ngoãn ăn hết. Hai mắt vẫn dán chặt trên người anh. Thì ra anh đều biết cô ở Viên gia ăn uống cực khổ thế nào, còn phải cố gắng đè nén những cơn buồn nôn nữa. Cả những chuyện này mà anh cũng quan tâm đến vậy sao?
Trên bàn còn rất nhiều món chưa động đũa đến. Viên Trác Nghiên thật sự định gắp hết lần lượt những món này cho Ôn Giai Tuệ? Anh lấy một cái bát, múc mấy muỗng canh cá rồi cẩn thận đặt trước mặt cô.
- Ăn thử món này đi, đã được khử tanh rất kỹ rồi đấy.
Ôn Giai Tuệ nhìn chén canh cá trước mặt có vẻ đề phòng như đang nhìn một sinh vật nguy hiểm vậy. Những bữa cơm trước, đều là vì ngửi mùi cá là cô lại buồn nôn, giờ cầm thìa lên cũng do dự nữa. Đang không biết có nên uống thử một thìa không thì đã có một thìa khác để ngay trước miệng rồi, cô ngước nhìn Viên Trác Nghiên đang gật đầu cổ vũ.
- Thử một miếng đi nào.
Thấy anh nhiệt tình như vậy, Ôn Giai Tuệ cũng không nỡ khước từ, chậm rãi mở miệng uống hết thìa canh. Đúng là rất vừa miệng, không gây buồn nôn chút nào.
- Trác Nghiên, thật không ngờ anh lại có thể chu đáo như vậy.
Cô vừa đưa tay lau miệng vừa nói.
Thấy hành động nhỏ vừa rồi của cô, Viên Trác Nghiên liền rút giấy ăn bên cạnh, vừa lau tay cho cô vừa nói.
- Chăm sóc cho em và con thì đương nhiên phải chu đáo hơn chứ. Đừng lau lung tung như vậy.
Động tác của anh dịu dàng vô cùng, giọng nói lại cực kỳ ôn nhu. Anh vừa lau tay cho cô vừa phàn nàn giống như đang chăm sóc một đứa trẻ vậy. Không lẽ sau khi cô sinh bảo bảo xong rồi, anh định làm cha của hai đứa trẻ luôn a?
Vừa lau tay xong cho cô, anh lại đưa tay lau sạch đồ ăn còn dính bên khóe miệng của cô.
Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn bị Viên Trác Nghiên biến thành một đứa trẻ mà săn sóc rồi. Thật là xấu hổ chết mất, bao nhiêu ánh mắt xung quanh như vậy.
- Em tự ăn được rồi. Anh còn chưa ăn gì mà.
Cô ngượng ngùng cúi đầu ăn hết từng món ăn trong chén.
Ánh mắt dịu dàng của Viên Trác Nghiên vẫn dán chặt trên người của nữ nhân, nụ cười dịu dàng trên môi vẫn nở rộ.
......................
Đã đứng đợi hơn hai tiếng rồi, so với thời gian thường ngày thì giờ này Ôn Giai Tuệ phải đi ra từ lâu rồi mới phải, A Phong nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần rồi. Anh rất ít khi gọi cho Ôn Giai Tuệ trong lúc cô ở cùng mẹ cô, vì không muốn phá vỡ bầu không khí trong nhà của hai mẹ con.
Nhưng đợi lâu vậy rồi, anh vẫn nên thử gọi cho cô thôi.
Có tiếng chuông đổ, nhưng cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt mà cô vẫn không nghe máy. Anh gọi liên tục không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không có phản hồi, chỉ có thể tạm thời để lại lời nhắn trong hộp thư thoại.
- Phu nhân, cô đang ở đâu vậy? Cô không gặp chuyện gì chứ? Nếu cô nghe được thì nhớ trả lời tôi nhé.
Ghi xong lời nhắn, anh lại gọi liên tục mấy cuộc vào số của Ôn Giai Tuệ lần nữa, nhưng vẫn là vô vọng.
Anh vẫn đang nghĩ không biết có nên đi thẳng vào nhà mẹ Ôn để hỏi thử không.
Do dự một lúc, rốt cuộc anh cũng tạm tắt điện thoại để đi vào trong tiểu khu.
Nghe tiếng chuông cửa, mẹ Ôn từ trong nhà đi ra mở cửa. Bà có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy người đến tìm mình giờ này.
- A Phong? Sao cậu lại đến đây?
Đương nhiên A Phong không thể đem chuyện mình đang lo lắng nói với mẹ Ôn rồi.
- Bác gái, phu nhân bảo cháu đi tìm giúp cô ấy tập tài liệu cô ấy bỏ quên hôm nay. Không biết bác có nhìn thấy nó không ạ?
Mẹ Ôn hơi nhíu mày kinh ngạc, lẩm bẩm một câu.
- Tài liệu sao? Nếu là hôm nay thì không có đâu, hôm nay Tuệ Tuệ không đến đây.
Bà vẫn suy nghĩ điều gì đó, nghi hoặc nhìn A Phong.
- Có phải Tuệ Tuệ đã xảy ra chuyện gì không? Cậu luôn đi cùng nó mà lại không biết hôm nay nó đi đâu sao?
Nghe bà hỏi như vậy, A Phong không khỏi chột dạ, liền phản biện ngay trước khi bị nghi ngờ hơn.
- Bác gái, không có gì đâu. Chỉ là hôm nay công ty có chút việc nên cháu mới không đưa đón phu nhân được. Cháu nghĩ cô ấy để quên đồ ở đây nên mới đến tìm thử ạ. Thật xin lỗi vì đã làm phiền bác. Vậy....cháu xin phép.
A Phong nói xong liền vác chân lên cổ mà chạy trối chết, còn không để mẹ Ôn kịp nói thêm gì nữa.
Mẹ Ôn ngơ ngác nhìn theo, lời nói trong miệng còn chưa kịp thốt ra đã phải nuốt ngược trở lại rồi. Nhưng tâm tư của bà càng thêm nặng nề, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn. Với giác quan của một người mẹ, bà có thể nhận ra Ôn Giai Tuệ mấy ngày qua có điều gì đó đang giấu bà. Sở dĩ bà không hỏi trực tiếp vì bà rất hiểu con gái mình, nếu cô không muốn nói thì bà hỏi lại khiến cô thêm bất an hơn thôi, mà cô lại đột nhiên về nhà mỗi ngày như vậy, hẳn là muốn tìm một chỗ dựa bình yên để không phải nghĩ ngợi quá nhiều nữa. Như vậy thì bà càng không nên nhắc đến trước khi cô sẵn sàng nói ra hết.
.......................
Ra khỏi tiểu khu, A Phong lúc này còn mất kiên nhẫn hơn nữa. Đã xác định Ôn Giai Tuệ chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó rồi, anh không gọi cho cô nữa mà gọi thẳng về Viên gia.
- Vương thúc, bà ba hôm nay có về nhà không?
Sau khi nhận được câu trả lời từ Vương quản gia, A Phong liền cúp máy, gấp gáp chui vào trong xe, nhanh chóng nổ máy, chiếc xe audi màu trắng lao nhanh trong màn đêm.
Trong đầu anh hiện giờ không ngừng lặp lại những lời Vương quản gia mới nói qua điện thoại. Anh tăng tốc lên cao nhất, vừa lái xe vừa không ngừng đấm mạnh vào vô lăng, trong mắt hiện rõ từng tơ máu, có thể thấy anh đang phẫn nộ như thế nào.
.........................
Nếu không phải vì bị Ôn Giai Tuệ ngăn cản thì Viên Trác Nghiên đã vào trong phòng tắm cùng với cô rồi. Anh đang rất lo nếu cô không cẩn thận mà trượt chân té ngã thì sao? Với lại, được tắm cùng với cô vẫn là tuyệt nhất chứ a!
Nhưng giờ phút này anh lại ngồi trên giường đọc sách như vậy. Khó chịu thật đấy!
Điện thoại trên đầu giường chợt đổ chuông, Viên Trác Nghiên tạm để quyển sách sang một bên và cầm điện thoại lên nghe.
- Thưa boss, anh có thể xuống đây xem một chút không? Có người nhất quyết muốn xông vào tìm chủ mẫu.
Là giọng báo cáo có chút khó xử của A Châu.
Viên Trác Nghiên nghe xong thì hơi nhíu mày, ai có thể đến được đây để tìm Ôn Giai Tuệ chứ? Anh chưa cúp máy mà chỉ để điện thoại ra khỏi tai. Đôi chân thon dài từ từ đặt xuống sàn, nhanh chóng đứng lên và đi tới bên cửa sổ, một tay vén rèm qua xem thử.
Nhìn thấy toàn cảnh trước cổng, gương mặt đang hòa hoãn của nam nhân đã dần chuyển sang lạnh tanh, nhếch mép cười khẩy một cái.
- Tôi sẽ xuống ngay!
Tắt máy đi, anh nhìn khung cảnh bên dưới một lần nữa rồi mới thả rèm lại như cũ. Đột nhiên anh lại quét mắt sang điện thoại của Ôn Giai Tuệ cũng đang đặt trên bàn cạnh giường, bước chân vững chãi quay lại, cầm điện thoại của cô lên, chút mật khẩu này thì sao có thể làm khó được anh chứ.
Quả nhiên như anh đoán, cuộc gọi nhỡ không ít hơn mấy chục cuộc, còn có hộp thư thoại nữa. Vừa nhìn qua đã hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài thao tác mấy bước trên màn hình, chỉ trong tích tắc thì tất cả lịch sử liên lạc đều bị xóa sạch không để lại chút gì liên quan.
Nữ nhân trong phòng tắm có vẻ vẫn còn ngâm mình thư giãn nên chẳng hề bị ảnh hưởng gì.
Ngoài này thì Viên Trác Nghiên đã mở cửa bước ra khỏi phòng rồi.
.........................
Bên ngoài cổng của Nguyệt Phủ, A Châu đã dẫn theo mấy thủ hạ đi ra từ lúc cảnh vệ cố gắng chặn người đàn ông đang ồn ào này lại.
- Tôi đến để gặp Ôn tiểu thư, các người mau bảo với ông chủ của các người thả cô ấy ra!
Mấy thủ hạ cùng cảnh vệ gác cổng tạo thành một bức tường người chắc nịch cản bước tiến tiếp theo của A Phong.
A Châu đi tới gần anh mà nhắc nhở lần nữa.
- A Phong, tôi thật lòng khuyên cậu nên đi đi. Nếu để boss xuống đây thì cậu sẽ không may mắn vậy nữa đâu.
Nhưng A Phong không đến đây để nghe một đám không liên quan này nói những lời sáo rỗng.
- Tôi muốn gặp Ôn tiểu thư. Cho tôi gặp cô ấy!!!
Anh vẫn cố hết sức đẩy từng tên cảnh vệ cản đường qua một bên, dù ngay sau đó lại bị mấy thủ hạ mình đồng da sắt kia nhấc tay nhấc chân một cái đã có thể khống chế được anh.
- Mau biến đi, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí nữa đâu.
Vừa ném A Phong lùi lại phía sau thì một tên thủ hạ lại cảnh cáo lần nữa.
Cảnh này cứ lặp lại lặp lại được một lúc rồi, vì chưa nhận được lệnh của ông chủ nên bây giờ vẫn chưa ai dám tự ý đánh người.
- A Phong, muộn vậy rồi mà cậu còn làm phiền tôi nghỉ ngơi, cậu đang muốn chơi trò thử thách mạng sống của mình?
- Boss!
Một thanh âm lành lạnh vừa truyền đến thì ngay lập tức A Châu và những tên thủ hạ cùng cảnh vệ đều đồng loạt cúi chào.
Thân ảnh cao lớn ngạo nghễ của Viên Trác Nghiên xuất hiện như một bậc đế vương giá lâm vậy. Anh chỉ mặc bộ quần áo ở nhà khá thoải mái nhưng vẫn không làm suy giảm đi khí chất bức người vốn có. Anh đút một tay vào túi quần, tay còn lại kẹp điếu xì gà còn đang cháy dở.
Ở bên cạnh Ôn Giai Tuệ anh không hút thuốc nữa, vì không muốn ảnh hưởng đến cái thai trong bụng cô.
A Phong nhìn thấy người vừa đi ra, liền bước tới chất vấn.
- Đại thiếu gia, anh nhốt phu nhân ở đâu?
Viên Trác Nghiên đưa điếu xì gà trên tay lên rít một hơi rồi từ từ thở khói ra, khóe môi nở một nụ cười châm chọc.
- Cậu nói tôi nhốt Tuệ nhi? Đừng tự suy diễn nữa, cô ấy ở đây rất tốt, tôi đưa cô ấy về đây là muốn chăm sóc cho mẹ con cô ấy. Như vậy thì có vấn đề gì sao?
A Phong nghe anh thừa nhận thì không một chút kiêng nể mà xông tới túm lấy cổ áo của anh.
- Anh lấy quyền gì mà đưa phu nhân đến đây?
A Châu và mấy tên thủ hạ nhìn thấy hành động này của A Phong, liền theo phản ứng tự nhiên muốn tiến tới ngăn cản. Nhưng khi Viên Trác Nghiên đưa tay lên ra hiệu tất cả dừng lại thì bọn họ cũng không thể có hành động gì khác nữa.
Viên Trác Nghiên nhìn hai tay đang giữ chặt cổ áo của mình mà, cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt đáp lời.
- Tuệ nhi là người phụ nữ của tôi, cô ấy đang mang thai con của tôi. Như vậy, tôi đưa cô ấy về đây chăm sóc có gì là không được?
Thái độ, lời nói của Viên Trác Nghiên rõ ràng là mang tính khiêu khích, nhưng lại tỏ ra rằng tất cả những gì anh làm đều là lẽ đương nhiên. A Phong càng nghe thì lửa giận trong lòng càng lớn, cũng không kém phần kinh ngạc vì Viên Trác Nghiên đã biết chuyện Ôn Giai Tuệ mang thai, vừa rồi khi hỏi Vương quản gia, anh cũng chỉ nghe được Viên Trác Nghiên đưa Ôn Giai Tuệ về Viên gia tuyên bố sẽ đưa cô đến Nguyệt Phủ.
- Đại thiếu gia, tôi lại không biết anh cần đứa bé như vậy đấy. Anh đừng nghĩ bây giờ chỉ cần làm chút việc tốt thì có thể xóa sạch hết những tội ác mà anh đã gây ra cho phu nhân. Chính anh là người đã ruồng bỏ đứa con đầu lòng của cô ấy, bây giờ anh nói anh cần đứa bé này. Lại còn đưa cô ấy đến chính nơi mà anh đã từng cường bạo cô ấy. Đại thiếu gia đáng kính, anh nghĩ cô ấy ở bên cạnh anh như vậy có thể yên lòng và cảm giác được an toàn không? Hay mỗi ngày trôi qua sẽ đều sống trong cơn ác mộng mà chính anh là người đã gây ra cho cô ấy?
Lực tay của A Phong trên cổ áo của Viên Trác Nghiên càng tăng hơn, gân xanh đều nổi đầy trên mu bàn tay của anh, từng câu từng chữ anh nói ra đều nghiến chặt răng ken két, gương mặt phẫn nộ cực kỳ.
Mà Viên Trác Nghiên nghe những lời tố cáo này, nụ cười bên khóe miệng bất giác cứng đờ, mi mắt giật giật. Đây là dáng vẻ khi bị đánh vào chỗ đau nhất sao? Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tâm thái vốn có, hơi nhướn mày cười cợt, vừa nghiêm túc vừa châm biếm.
- Tôi không đủ tư cách, vậy chẳng lẽ cậu đủ? Tuệ nhi là người phụ nữ của tôi, đứa bé trong bụng cô ấy là con của tôi. Chúng tôi là một gia đình thật sự, một quản gia như cậu thì lấy tư cách gì để nói với tôi những điều này. Vết thương tôi đã gây ra cho Tuệ nhi, tôi sẽ tự mình chữa lành cho cô ấy, tôi cần đứa bé hay không cũng không đến lượt cậu cho ý kiến.
Vừa nói xong thì anh cũng đã đưa tay kéo mạnh tay của A Phong ra khỏi cổ áo của mình, phong thái ung dung ngạo nghễ đối diện với vẻ mặt đang dần biến sắc của A Phong, không quên kèm một nụ cười chế nhạo.
- Cậu cũng chỉ là quản gia, sao lại lo nhiều như vậy chứ? Đến cả chuyện nam nữ mà cậu cũng muốn quản nốt? Chẳng lẽ...cậu yêu Tuệ nhi?
.................
Nguyệt Phủ
Khi Ôn Giai Tuệ theo quản gia xuống phòng ăn thì đã thấy Viên Trác Nghiên ngồi đợi sẵn ở dưới. Vừa nhìn thấy cô thì anh cũng nhanh chóng bước tới, tay đỡ quanh hông của cô, dắt cô đi tới bàn ăn.
- Tuệ nhi, anh đã hỏi ý kiến của bác sĩ về chế độ dinh dưỡng dành cho thai phụ và thai nhi. Em xem tất cả những món này đều được nấu theo tháp dinh dưỡng mà bác sĩ đã xây dựng đấy.
Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc rất bắt mắt, chính xác hơn là một bàn tiệc đây. Ôn Giai Tuệ không khỏi há hốc mồm vì kinh hãi. Cô không dời mắt khỏi bàn ăn thịnh soạn này cả quá trình ngồi xuống ghế, vừa lắc đầu cảm thán vừa hỏi.
- Đây là dinh dưỡng bác sĩ xây dựng thật à?Không phải anh học lố ở đâu đấy chứ?
Viên Trác Nghiên ngồi xuống vị trí chủ chính, cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Ôn Giai Tuệ.
- Không đâu, đây đều là những món trong thực đơn được bác sĩ xây dựng đấy. Em phải ăn nhiều vào thì cả mẹ và con mới đủ dinh dưỡng chứ. Nhìn em gầy như vậy, còn gầy hơn lúc anh chưa đi nữa, em như vậy thì sao con của chúng ta lớn được đây.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh với vẻ mặt bất lực, anh bây giờ luyên thuyên không khác gì mẹ cô ở nhà, đây thật sự là Viên Trác Nghiên mà cô biết sao?
- Trác Nghiên, anh không cần dặn đầu bếp làm nhiều món như vậy đâu. Em chắc chắn đây là tất cả thực đơn anh gộp lại đúng không? Một bữa ăn sao lại ăn cho thai phụ đâu cần nhiều món như vậy chứ? Hơn nữa từ lúc mang thai em đều không ăn được nhiều nữa.
Việt Trác Nghiên vừa gắp một miếng thịt bò cho đưa tới bên miệng cô, nghe cô nói những câu vừa rồi, anh còn trả lời một cách ngây ngô nhưng lại nghĩ đây là điều hiển nhiên.
- Bác sĩ gửi rất nhiều thực đơn khác nhau, anh thấy bữa tối mỗi bảng chỉ có vài món nên anh nghĩ đều là bữa tối thì ăn chung không phải đầy đủ hơn sao? Em không ăn được nhiều thì mỗi món ăn một miếng. Nào, há miệng ra!
Ôn Giai Tuệ thật sự là dở khóc dở cười nhìn anh, cô thật sự đoán không sai, người đàn ông này quả nhiên là đem hết tất cả thực đơn trong ba tháng mà gộp lại thành một bữa mà. Hết nhìn miếng thịt bò trước mặt, cô lại nhìn gương mặt đầy hy vọng của anh, rốt cuộc cũng mở miệng ngậm qua đầu đũa, đem miếng thịt nhai trong khoang miệng, cẩn thận nuốt xuống. Mùi vị đúng là rất dễ ăn, không gây buồn nôn như những món cô ăn ở Viên gia.
- Nếu em muốn nôn thì cứ nôn thoải mái, ở đây không phải Viên gia, lại càng không phải che giấu ai cả, em cứ làm những gì em thấy thoải mái là được.
Viên Trác Nghiên cứ như đọc được hết suy nghĩ của cô vậy, anh lại đưa đũa gắp một miếng thịt gà đã róc xương đưa tới miệng cô, lặp lại hành động như vừa rồi.
Ôn Giai Tuệ vẫn ngoan ngoãn ăn hết. Hai mắt vẫn dán chặt trên người anh. Thì ra anh đều biết cô ở Viên gia ăn uống cực khổ thế nào, còn phải cố gắng đè nén những cơn buồn nôn nữa. Cả những chuyện này mà anh cũng quan tâm đến vậy sao?
Trên bàn còn rất nhiều món chưa động đũa đến. Viên Trác Nghiên thật sự định gắp hết lần lượt những món này cho Ôn Giai Tuệ? Anh lấy một cái bát, múc mấy muỗng canh cá rồi cẩn thận đặt trước mặt cô.
- Ăn thử món này đi, đã được khử tanh rất kỹ rồi đấy.
Ôn Giai Tuệ nhìn chén canh cá trước mặt có vẻ đề phòng như đang nhìn một sinh vật nguy hiểm vậy. Những bữa cơm trước, đều là vì ngửi mùi cá là cô lại buồn nôn, giờ cầm thìa lên cũng do dự nữa. Đang không biết có nên uống thử một thìa không thì đã có một thìa khác để ngay trước miệng rồi, cô ngước nhìn Viên Trác Nghiên đang gật đầu cổ vũ.
- Thử một miếng đi nào.
Thấy anh nhiệt tình như vậy, Ôn Giai Tuệ cũng không nỡ khước từ, chậm rãi mở miệng uống hết thìa canh. Đúng là rất vừa miệng, không gây buồn nôn chút nào.
- Trác Nghiên, thật không ngờ anh lại có thể chu đáo như vậy.
Cô vừa đưa tay lau miệng vừa nói.
Thấy hành động nhỏ vừa rồi của cô, Viên Trác Nghiên liền rút giấy ăn bên cạnh, vừa lau tay cho cô vừa nói.
- Chăm sóc cho em và con thì đương nhiên phải chu đáo hơn chứ. Đừng lau lung tung như vậy.
Động tác của anh dịu dàng vô cùng, giọng nói lại cực kỳ ôn nhu. Anh vừa lau tay cho cô vừa phàn nàn giống như đang chăm sóc một đứa trẻ vậy. Không lẽ sau khi cô sinh bảo bảo xong rồi, anh định làm cha của hai đứa trẻ luôn a?
Vừa lau tay xong cho cô, anh lại đưa tay lau sạch đồ ăn còn dính bên khóe miệng của cô.
Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn bị Viên Trác Nghiên biến thành một đứa trẻ mà săn sóc rồi. Thật là xấu hổ chết mất, bao nhiêu ánh mắt xung quanh như vậy.
- Em tự ăn được rồi. Anh còn chưa ăn gì mà.
Cô ngượng ngùng cúi đầu ăn hết từng món ăn trong chén.
Ánh mắt dịu dàng của Viên Trác Nghiên vẫn dán chặt trên người của nữ nhân, nụ cười dịu dàng trên môi vẫn nở rộ.
......................
Đã đứng đợi hơn hai tiếng rồi, so với thời gian thường ngày thì giờ này Ôn Giai Tuệ phải đi ra từ lâu rồi mới phải, A Phong nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần rồi. Anh rất ít khi gọi cho Ôn Giai Tuệ trong lúc cô ở cùng mẹ cô, vì không muốn phá vỡ bầu không khí trong nhà của hai mẹ con.
Nhưng đợi lâu vậy rồi, anh vẫn nên thử gọi cho cô thôi.
Có tiếng chuông đổ, nhưng cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt mà cô vẫn không nghe máy. Anh gọi liên tục không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không có phản hồi, chỉ có thể tạm thời để lại lời nhắn trong hộp thư thoại.
- Phu nhân, cô đang ở đâu vậy? Cô không gặp chuyện gì chứ? Nếu cô nghe được thì nhớ trả lời tôi nhé.
Ghi xong lời nhắn, anh lại gọi liên tục mấy cuộc vào số của Ôn Giai Tuệ lần nữa, nhưng vẫn là vô vọng.
Anh vẫn đang nghĩ không biết có nên đi thẳng vào nhà mẹ Ôn để hỏi thử không.
Do dự một lúc, rốt cuộc anh cũng tạm tắt điện thoại để đi vào trong tiểu khu.
Nghe tiếng chuông cửa, mẹ Ôn từ trong nhà đi ra mở cửa. Bà có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy người đến tìm mình giờ này.
- A Phong? Sao cậu lại đến đây?
Đương nhiên A Phong không thể đem chuyện mình đang lo lắng nói với mẹ Ôn rồi.
- Bác gái, phu nhân bảo cháu đi tìm giúp cô ấy tập tài liệu cô ấy bỏ quên hôm nay. Không biết bác có nhìn thấy nó không ạ?
Mẹ Ôn hơi nhíu mày kinh ngạc, lẩm bẩm một câu.
- Tài liệu sao? Nếu là hôm nay thì không có đâu, hôm nay Tuệ Tuệ không đến đây.
Bà vẫn suy nghĩ điều gì đó, nghi hoặc nhìn A Phong.
- Có phải Tuệ Tuệ đã xảy ra chuyện gì không? Cậu luôn đi cùng nó mà lại không biết hôm nay nó đi đâu sao?
Nghe bà hỏi như vậy, A Phong không khỏi chột dạ, liền phản biện ngay trước khi bị nghi ngờ hơn.
- Bác gái, không có gì đâu. Chỉ là hôm nay công ty có chút việc nên cháu mới không đưa đón phu nhân được. Cháu nghĩ cô ấy để quên đồ ở đây nên mới đến tìm thử ạ. Thật xin lỗi vì đã làm phiền bác. Vậy....cháu xin phép.
A Phong nói xong liền vác chân lên cổ mà chạy trối chết, còn không để mẹ Ôn kịp nói thêm gì nữa.
Mẹ Ôn ngơ ngác nhìn theo, lời nói trong miệng còn chưa kịp thốt ra đã phải nuốt ngược trở lại rồi. Nhưng tâm tư của bà càng thêm nặng nề, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn. Với giác quan của một người mẹ, bà có thể nhận ra Ôn Giai Tuệ mấy ngày qua có điều gì đó đang giấu bà. Sở dĩ bà không hỏi trực tiếp vì bà rất hiểu con gái mình, nếu cô không muốn nói thì bà hỏi lại khiến cô thêm bất an hơn thôi, mà cô lại đột nhiên về nhà mỗi ngày như vậy, hẳn là muốn tìm một chỗ dựa bình yên để không phải nghĩ ngợi quá nhiều nữa. Như vậy thì bà càng không nên nhắc đến trước khi cô sẵn sàng nói ra hết.
.......................
Ra khỏi tiểu khu, A Phong lúc này còn mất kiên nhẫn hơn nữa. Đã xác định Ôn Giai Tuệ chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó rồi, anh không gọi cho cô nữa mà gọi thẳng về Viên gia.
- Vương thúc, bà ba hôm nay có về nhà không?
Sau khi nhận được câu trả lời từ Vương quản gia, A Phong liền cúp máy, gấp gáp chui vào trong xe, nhanh chóng nổ máy, chiếc xe audi màu trắng lao nhanh trong màn đêm.
Trong đầu anh hiện giờ không ngừng lặp lại những lời Vương quản gia mới nói qua điện thoại. Anh tăng tốc lên cao nhất, vừa lái xe vừa không ngừng đấm mạnh vào vô lăng, trong mắt hiện rõ từng tơ máu, có thể thấy anh đang phẫn nộ như thế nào.
.........................
Nếu không phải vì bị Ôn Giai Tuệ ngăn cản thì Viên Trác Nghiên đã vào trong phòng tắm cùng với cô rồi. Anh đang rất lo nếu cô không cẩn thận mà trượt chân té ngã thì sao? Với lại, được tắm cùng với cô vẫn là tuyệt nhất chứ a!
Nhưng giờ phút này anh lại ngồi trên giường đọc sách như vậy. Khó chịu thật đấy!
Điện thoại trên đầu giường chợt đổ chuông, Viên Trác Nghiên tạm để quyển sách sang một bên và cầm điện thoại lên nghe.
- Thưa boss, anh có thể xuống đây xem một chút không? Có người nhất quyết muốn xông vào tìm chủ mẫu.
Là giọng báo cáo có chút khó xử của A Châu.
Viên Trác Nghiên nghe xong thì hơi nhíu mày, ai có thể đến được đây để tìm Ôn Giai Tuệ chứ? Anh chưa cúp máy mà chỉ để điện thoại ra khỏi tai. Đôi chân thon dài từ từ đặt xuống sàn, nhanh chóng đứng lên và đi tới bên cửa sổ, một tay vén rèm qua xem thử.
Nhìn thấy toàn cảnh trước cổng, gương mặt đang hòa hoãn của nam nhân đã dần chuyển sang lạnh tanh, nhếch mép cười khẩy một cái.
- Tôi sẽ xuống ngay!
Tắt máy đi, anh nhìn khung cảnh bên dưới một lần nữa rồi mới thả rèm lại như cũ. Đột nhiên anh lại quét mắt sang điện thoại của Ôn Giai Tuệ cũng đang đặt trên bàn cạnh giường, bước chân vững chãi quay lại, cầm điện thoại của cô lên, chút mật khẩu này thì sao có thể làm khó được anh chứ.
Quả nhiên như anh đoán, cuộc gọi nhỡ không ít hơn mấy chục cuộc, còn có hộp thư thoại nữa. Vừa nhìn qua đã hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài thao tác mấy bước trên màn hình, chỉ trong tích tắc thì tất cả lịch sử liên lạc đều bị xóa sạch không để lại chút gì liên quan.
Nữ nhân trong phòng tắm có vẻ vẫn còn ngâm mình thư giãn nên chẳng hề bị ảnh hưởng gì.
Ngoài này thì Viên Trác Nghiên đã mở cửa bước ra khỏi phòng rồi.
.........................
Bên ngoài cổng của Nguyệt Phủ, A Châu đã dẫn theo mấy thủ hạ đi ra từ lúc cảnh vệ cố gắng chặn người đàn ông đang ồn ào này lại.
- Tôi đến để gặp Ôn tiểu thư, các người mau bảo với ông chủ của các người thả cô ấy ra!
Mấy thủ hạ cùng cảnh vệ gác cổng tạo thành một bức tường người chắc nịch cản bước tiến tiếp theo của A Phong.
A Châu đi tới gần anh mà nhắc nhở lần nữa.
- A Phong, tôi thật lòng khuyên cậu nên đi đi. Nếu để boss xuống đây thì cậu sẽ không may mắn vậy nữa đâu.
Nhưng A Phong không đến đây để nghe một đám không liên quan này nói những lời sáo rỗng.
- Tôi muốn gặp Ôn tiểu thư. Cho tôi gặp cô ấy!!!
Anh vẫn cố hết sức đẩy từng tên cảnh vệ cản đường qua một bên, dù ngay sau đó lại bị mấy thủ hạ mình đồng da sắt kia nhấc tay nhấc chân một cái đã có thể khống chế được anh.
- Mau biến đi, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí nữa đâu.
Vừa ném A Phong lùi lại phía sau thì một tên thủ hạ lại cảnh cáo lần nữa.
Cảnh này cứ lặp lại lặp lại được một lúc rồi, vì chưa nhận được lệnh của ông chủ nên bây giờ vẫn chưa ai dám tự ý đánh người.
- A Phong, muộn vậy rồi mà cậu còn làm phiền tôi nghỉ ngơi, cậu đang muốn chơi trò thử thách mạng sống của mình?
- Boss!
Một thanh âm lành lạnh vừa truyền đến thì ngay lập tức A Châu và những tên thủ hạ cùng cảnh vệ đều đồng loạt cúi chào.
Thân ảnh cao lớn ngạo nghễ của Viên Trác Nghiên xuất hiện như một bậc đế vương giá lâm vậy. Anh chỉ mặc bộ quần áo ở nhà khá thoải mái nhưng vẫn không làm suy giảm đi khí chất bức người vốn có. Anh đút một tay vào túi quần, tay còn lại kẹp điếu xì gà còn đang cháy dở.
Ở bên cạnh Ôn Giai Tuệ anh không hút thuốc nữa, vì không muốn ảnh hưởng đến cái thai trong bụng cô.
A Phong nhìn thấy người vừa đi ra, liền bước tới chất vấn.
- Đại thiếu gia, anh nhốt phu nhân ở đâu?
Viên Trác Nghiên đưa điếu xì gà trên tay lên rít một hơi rồi từ từ thở khói ra, khóe môi nở một nụ cười châm chọc.
- Cậu nói tôi nhốt Tuệ nhi? Đừng tự suy diễn nữa, cô ấy ở đây rất tốt, tôi đưa cô ấy về đây là muốn chăm sóc cho mẹ con cô ấy. Như vậy thì có vấn đề gì sao?
A Phong nghe anh thừa nhận thì không một chút kiêng nể mà xông tới túm lấy cổ áo của anh.
- Anh lấy quyền gì mà đưa phu nhân đến đây?
A Châu và mấy tên thủ hạ nhìn thấy hành động này của A Phong, liền theo phản ứng tự nhiên muốn tiến tới ngăn cản. Nhưng khi Viên Trác Nghiên đưa tay lên ra hiệu tất cả dừng lại thì bọn họ cũng không thể có hành động gì khác nữa.
Viên Trác Nghiên nhìn hai tay đang giữ chặt cổ áo của mình mà, cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt đáp lời.
- Tuệ nhi là người phụ nữ của tôi, cô ấy đang mang thai con của tôi. Như vậy, tôi đưa cô ấy về đây chăm sóc có gì là không được?
Thái độ, lời nói của Viên Trác Nghiên rõ ràng là mang tính khiêu khích, nhưng lại tỏ ra rằng tất cả những gì anh làm đều là lẽ đương nhiên. A Phong càng nghe thì lửa giận trong lòng càng lớn, cũng không kém phần kinh ngạc vì Viên Trác Nghiên đã biết chuyện Ôn Giai Tuệ mang thai, vừa rồi khi hỏi Vương quản gia, anh cũng chỉ nghe được Viên Trác Nghiên đưa Ôn Giai Tuệ về Viên gia tuyên bố sẽ đưa cô đến Nguyệt Phủ.
- Đại thiếu gia, tôi lại không biết anh cần đứa bé như vậy đấy. Anh đừng nghĩ bây giờ chỉ cần làm chút việc tốt thì có thể xóa sạch hết những tội ác mà anh đã gây ra cho phu nhân. Chính anh là người đã ruồng bỏ đứa con đầu lòng của cô ấy, bây giờ anh nói anh cần đứa bé này. Lại còn đưa cô ấy đến chính nơi mà anh đã từng cường bạo cô ấy. Đại thiếu gia đáng kính, anh nghĩ cô ấy ở bên cạnh anh như vậy có thể yên lòng và cảm giác được an toàn không? Hay mỗi ngày trôi qua sẽ đều sống trong cơn ác mộng mà chính anh là người đã gây ra cho cô ấy?
Lực tay của A Phong trên cổ áo của Viên Trác Nghiên càng tăng hơn, gân xanh đều nổi đầy trên mu bàn tay của anh, từng câu từng chữ anh nói ra đều nghiến chặt răng ken két, gương mặt phẫn nộ cực kỳ.
Mà Viên Trác Nghiên nghe những lời tố cáo này, nụ cười bên khóe miệng bất giác cứng đờ, mi mắt giật giật. Đây là dáng vẻ khi bị đánh vào chỗ đau nhất sao? Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tâm thái vốn có, hơi nhướn mày cười cợt, vừa nghiêm túc vừa châm biếm.
- Tôi không đủ tư cách, vậy chẳng lẽ cậu đủ? Tuệ nhi là người phụ nữ của tôi, đứa bé trong bụng cô ấy là con của tôi. Chúng tôi là một gia đình thật sự, một quản gia như cậu thì lấy tư cách gì để nói với tôi những điều này. Vết thương tôi đã gây ra cho Tuệ nhi, tôi sẽ tự mình chữa lành cho cô ấy, tôi cần đứa bé hay không cũng không đến lượt cậu cho ý kiến.
Vừa nói xong thì anh cũng đã đưa tay kéo mạnh tay của A Phong ra khỏi cổ áo của mình, phong thái ung dung ngạo nghễ đối diện với vẻ mặt đang dần biến sắc của A Phong, không quên kèm một nụ cười chế nhạo.
- Cậu cũng chỉ là quản gia, sao lại lo nhiều như vậy chứ? Đến cả chuyện nam nữ mà cậu cũng muốn quản nốt? Chẳng lẽ...cậu yêu Tuệ nhi?
Bình luận facebook