Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 71: Ở bên anh mãi mãi được không?
Chính vì Viên Trác Nghiên muốn tự tay xóa bỏ đi cơn ác mộng trong lòng Ôn Giai Tuệ mà chính anh đã gây ra nên đã cho dọn đồ của cô vào căn phòng đó, đây cũng từng là phòng của anh trước đây.
Đừng nói là sẽ ngủ trong căn phòng này, đến cả bước chân vào, Ôn Giai Tuệ còn không thể làm được.
- Biệt thự rộng như vậy chẳng lẽ chỉ có một phòng thôi sao?
Viên Trác Nghiên có thể nhìn thấy rất rõ ánh mắt sợ sệt đề phòng của cô khi ngước nhìn anh và hỏi. Đầu tiên anh vẫn im lặng nhìn cô, cười nhàn nhạt một cái, sau đó vừa cởi bỏ áo khoác vừa trả lời cô.
- Nhưng đây là phòng của anh. Anh ngủ giường khác không quen.
Ôn Giai Tuệ nghe được câu trả lời này của anh thì hậm hực giẫm chân, ném lại một câu rồi chuẩn bị xoay người đi.
- Vậy thì anh cứ ở đây đi. Em sang phòng khác ngủ.
Nhìn thấy cô đang định bỏ đi, Viên Trác Nghiên vừa cởi vài cúc áo sơ mi liền chạy ra kéo cô lại, dễ dàng ôm trọn cô trong lòng.
- Không được, em phải ngủ chung giường với anh chứ? Tuệ nhi,...
Anh chợt gọi tên cô xong rồi ngừng lại một lúc, tay xoa xoa đầu cô thì thầm.
- Anh muốn giúp em gỡ xuống cơn ác mộng đó, có thể tin anh chứ? Hãy từ từ đối diện với nó, anh sẽ biến ác mộng của em thành một ký ức đẹp nhất.
Ôn Giai Tuệ rất muốn đẩy anh ra, nhưng lúc tay vừa chạm vào ngực anh thì cô mới nhớ ra vết thương của anh còn chưa đến bệnh viện kiểm tra.
- Trác Nghiên, vết thương của anh sao rồi? Bây giờ chúng ta mau đến bệnh viện thôi.
Cô không thể giãy khỏi anh nên cũng đành ở trong vòng tay của anh mà ngẩng đầu đối diện với anh mà nói.
Viên Trác Nghiên đưa tay xoa xoa đầu cô, đồng thời cũng là ấn đầu cô xuống lại trong ngực mình, còn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi. Không vấn đề gì nữa đâu.
Nhưng Ôn Giai Tuệ sao có thể tin những lời vô nghĩa này của anh chứ, vết thương trước mắt cô hiện giờ rất rõ ràng, mặc dù đã dán một miếng gạc lớn nhưng nhìn vùng da xung quanh đều đã sưng đỏ lên hết, chứng tỏ là vết thương không hề nhỏ như anh đang nói.
- Một là anh đến bệnh viện. Hai là cho gọi bác sĩ đến. Nếu anh không chọn một cái thì bây giờ em sẽ lập tức trở về nhà mẹ em.
Viên Trác Nghiên nghe cô nói vậy thì quả nhiên đã có chút phản ứng, tay vẫn không buông lỏng, nhưng đã miễn cưỡng thỏa hiệp.
- Được rồi, em đừng chạy lung tung nữa. Anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra.
......................
Sau khi bác sĩ khử trùng và tiêm thuốc tiêu sưng cho Viên Trác Nghiên xong thì đứng bên cạnh giường dặn dò mấy câu. Tất cả đều là Ôn Giai Tuệ chăm chú nghe hết, còn tên cứng đầu kia chỉ đang làm cho cô vui mà thôi, với anh những vết thương như vậy không phải lần đầu tiên nên cũng chẳng mấy quan tâm.
Quản gia tiễn bác sĩ ra khỏi phòng rồi, Ôn Giai Tuệ lúc này mới để anh kéo mình ngồi xuống giường.
- Trác Nghiên, anh không nhớ bác sĩ vừa nói gì à? Thời gian này tốt nhất là anh đừng vận động quá nhiều nữa. Sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi đấy.
Ôn Giai Tuệ cảnh giác nhìn anh, lại thêm quả bất mãn nhắc nhở.
Nhưng Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề quan tâm cô nói gì, hai tay vòng qua ôm chặt nữ nhân bên cạnh, nằm nghiêng hoàn toàn hướng mặt về phía cô. Mặt kề bên tai nữ nhân, bàn tay từ từ đặt lên bụng còn phẳng lì kia, còn chẳng thèm trả lời Ôn Giai Tuệ nữa.
- Con yêu, cảm ơn con đã đến với ba mẹ.
Bàn tay đang đặt trên bụng nữ nhân hình như vẫn còn chút run rẩy, cảm xúc phấn khởi kích động còn chưa tiêu tan chút nào.
- Tuệ nhi, chúng ta như bây giờ thật tốt biết bao, có thể mãi mãi như vậy không? Gia đình ba người chúng ta, không cần phải xa nhau.
Những lời này của anh đã khiến Ôn Giai Tuệ rơi vào trầm tư, còn chưa biết nên trả lời thế nào thì người đàn ông bên cạnh đã đặt lên cánh môi anh đào một nụ hô, bắt đầu từ chầm chậm rồi tăng nhanh tốc độ, môi lưỡi quấn quýt xâm nhập vào trong khoang miệng đầy mật ngọt.
Nụ hôn đã hoàn toàn đánh bay hết mọi ý niệm trong đầu của Ôn Giai Tuệ, xác định cô đã không còn bất kỳ một tâm thế nào để phản kháng nữa thì bàn tay từ trên bụng cô bắt đầu di chuyển dần dần xuống giữa hai chân, cách mấy lớp vải mà xoa nắn đều đặn hai bên đùi, chen vào giữa rồi không ngừng ma sát.
- Uhm....uhm.....
Từ cổ họng nữ nhân truyền đến một âm thanh rên rỉ khe khẽ. Xác định là cô đang thoải mái hưởng thụ, gương mặt Viên Trác Nghiên đang chôn giữa vai và cần cổ mảnh khảnh, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một nụ cười hài lòng. Từ từ mò mẫm xuống vén váy của cô lên cao, trực tiếp xâm nhập vào nơi ẩm nóng kia, ngón tay cách một lớp quần lót mà chà sát.
Nụ hôn phía trên vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, càng lúc càng cuồng dã đậm mùi dục vọng.
Từng đầu ngón tay cảm nhận được chút ẩm ướt dần dần nhiều hơn, không chờ đợi thêm nữa mà kéo lớp vải đã ướt một mảng qua một bên, ngón tay thon dài trực tiếp xoa nhẹ nhàng vùng da thịt non mềm ẩm ướt.
- Uhm...uhm....
Thanh âm yêu kiểu kia càng lớn dần.
Cánh tay của Viên Trác Nghiên đặt dưới lưng của nữ nhân, vừa đẩy cô nghiêng qua để thuận lợi kéo khóa váy phía sau xuống.
Hơi thở nóng rực, gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau. Nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà tăng lên.
Khi khóa váy vừa kéo xuống hết, bàn tay nam nhân lại không ngừng mơn trớn từng tấc trên tấm lưng trần mịn màng.
Những ngón tay thon dài bên dưới, xuân dịch đã ướt hết cả năm ngón tay. Người ta hay nói phụ nữ mang thai thường rất mẫn cảm, ham muốn cũng tăng cao hơn, quả nhiên không sai, hôm nay cô không những ướt rất nhanh mà còn....rất ướt nữa.
Dục vọng trong người anh sục sôi từ nãy giờ đang không ngừng gào thét muốn giải phóng. Anh đã nhịn hơn nửa tháng rồi, mỗi lần nhớ đến cảm xúc cùng cô hoan ái thì toàn thân anh đều muốn nổ tung. Tiểu yêu tinh này chỉ cần một hành động nhỏ, cho dù là vô ý thì cũng đủ mị hoặc câu dẫn anh rồi.
Dục vọng đè nén trong thời gian dài như vậy, chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là được thỏa mãn phun trào vào nơi sâu nhất bên trong nữ nhân.
Nụ hôn từ từ trượt dọc quanh cổ, để lại những ấn ký đỏ hồng vô cùng ái muội. Hơi thở nóng rực của tiểu yêu tinh bên tai không khác gì một liều thuốc kích thích.
Nửa thân trên của Viên Trác Nghiên vì mới xử lý lại vết thương mà để trần vì thế mà da thịt tiếp xúc với bộ ngực đầy đặn cách ít hơn một lớp vải. Bàn tay ma thuật như rắn nước trườn khắp lưng của cô, từ từ di chuyển đến chuẩn bị cởi bỏ mắc cài áo ngực.
- Không được... Mau dừng lại đi!
Ôn Giai Tuệ từ trong cơn hoan lạc bừng tỉnh, vùng vẫy khỏi vòng tay của nam nhân mà ngồi dậy. Giống như vừa gặp ác mộng, cô vừa thở hồng hộc vừa hét lên.
Hành động quá bất thường của cô khiến Viên Trác Nghiên cũng sững sờ ra, anh cũng nhanh chóng ngồi dậy, tay đặt hai bên vai của cô lay nhẹ, giọng có chút hoang mang mà hỏi..
- Tuệ nhi, có chuyện gì sao? Em không khỏe ở đâu hửm?
Nhưng khi đối diện với ánh mắt sợ sệt hoảng loạn của cô, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao. Thì ra cô vẫn không quên được chuyện đó...căn phòng này có lẽ đã đưa cô về cơn ác mộng bảy ngày bảy đêm kia. Nghĩ đến đây, từng sợi dây thần kinh trong đầu anh căng lên, cơ mặt cũng cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay anh giật mạnh một lúc. Tội ác mà anh đã gây ra cho cô như đang đem anh lăn chì vậy.
Nhưng trước khi anh hỏi tiếp thì Ôn Giai Tuệ đã khôi phục lại thần sắc như cũ rồi. Đầu tiên là ổn định lại hô hấp, sau đó mới dần nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng như mỗi lần, lời nói thì là đang bẻ sang hướng khác.
- Em nhớ lúc sáng trước nhà mẹ em, anh còn nói em phải nhịn ba tháng đầu không phải sao? Bây giờ đến lượt anh à? Không sợ sẽ ảnh hưởng đến con sao?
Dù đây chính là một lí do mà cô lôi ra để che đậy nguyên nhân thật sự khiến cô như vậy. Nhưng lại hoàn toàn là hợp lý, suýt nữa thì Viên Trác Nghiên đã gây ra họa lớn rồi.
Mà Ôn Giai Tuệ cũng không muốn đề cập đến chuyện kia nên anh cũng vờ tin lí do thật sự là như cô vừa nói.
Viên Trác Nghiên vừa cười vừa đưa tay ra sau lưng cô, môi kề bên tai cô thì thầm, ngón tay phía sau vẫn giúp cô kéo khóa váy lên lại.
- Anh thật sự lại nói vậy sao? Để xem nào, phải nhịn hơn chín tháng, có phải nhịn đến hỏng không đây?
Kéo xong khóa váy, anh cũng dần lùi lại ngồi đối diện với Ôn Giai Tuệ, sủng nịch nhìn cô, lại đưa tay lau mồ hôi trên trán xuống cổ giúp cô. Khi nhìn qua những ấn ký mà mình để lại, khóe môi lờ mờ hiện lên một tia hài lòng.
- Ai bảo anh nhịn chứ? Anh không đụng chạm lung tung thì sao phải....
Nói được nửa câu thì cô chợt nín lặng, hình như nhận ra được mình suýt nữa thì nói lời không nên nói.
Viên Trác Nghiên nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, anh đương nhiên cũng đã đoán được những lời tiếp theo đã bị cô nuốt ngược trở lại rồi. Anh bật cười, vừa véo một bên má của cô xong rồi từ từ ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, nửa đùa nửa thật nói.
- Nhưng làm sao mà anh không đụng chạm gì vào em được chứ? Chỉ ôm em thôi anh đã muốn ăn sạch em rồi.
Ôn Giai Tuệ muốn đẩy anh ra nhưng càng bị anh ôm chặt hơn, thanh âm trầm ấm lại truyền đến bên tai cô.
- Tuệ nhi, đừng rời xa anh được không? Ở bên cạnh anh như vậy mãi mãi không được sao?
Toàn thân Ôn Giai Tuệ cứng đờ, đầu óc nhất thời đã trở nên mông lung. Thật nực cười mà, người đàn ông này sao có thể không giữ lời vậy chứ? Chẳng phải thỏa thuận đã rất rõ ràng rồi sao? Sau khi tìm được ngọc, cô sẽ rời khỏi anh, hai người sẽ không còn dính líu gì nữa, sao anh lại không tôn trọng thỏa thuận đã đề ra ban đầu chứ? Hơn hết anh lại là người đã đưa ra yêu cầu đó. Nghe anh nói những lời này, cô không khỏi nở một nụ cười chế nhạo đến cay đắng.
- Viên Trác Nghiên, anh không thấy mình càng lúc càng tham lam sao?
Viên Trác Nghiên đương nhiên không phủ nhận điều này. Anh biết chứ, anh biết rõ hơn ai hết, càng ở bên cạnh cô như thế này thì anh lại càng tham lam hơn. Nhưng tại sao? Dù anh có làm gì thì cô cũng không lung lay chứ? Cô vẫn hận anh nhiều như vậy sao?
- Đúng vậy, anh đã rất tham lam, anh thật sự không muốn buông tay em. Chỉ nghĩ đến ngày em rời đi, anh thật sự mong thời gian hãy ngừng trôi. Anh không biết làm gì để em có thể tha thứ cho anh. Tuệ nhi, anh có thể dùng cả cuộc đời này để chứng minh, anh có thể bù đắp cho em.
Ôn Giai Tuệ cũng không đẩy anh ra. Vẫn cứ giữ nguyên tư thế để anh ôm như vậy, nhưng giọng của cô hình như có chút lãnh cảm thờ ơ, đôi mắt quật cường không chút gợn sóng.
- Anh không cần phải làm gì đâu, cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cũng đừng cố gắng làm cho em yêu anh nữa, Viên Trác Nghiên, em sẽ nhắc lại cho anh nhớ, em không yêu anh, dù là bây giờ hay sau này cũng vậy.
Cho dù những lời này anh đã nghe không dưới mười lần rồi, nhưng lần nào nghe trái tim cũng bị rạch một nhát thật sâu.
- Trác Nghiên! Trác Nghiên!
Đôi nam nữ đang ôm nhau ngồi trên giường bị tiếng gọi của người đàn ông tự tiện xông vào phòng làm cho giật mình.
Ôn Giai Tuệ theo phản xạ mà đẩy Viên Trác Nghiên ra, có chút ngượng ngùng nhìn người vừa xông vào.
- Cậu đến Thượng Hải làm gì đấy?
Viên Trác Nghiên ném cái nhìn đầy sát khí về phía tên phá hoại kia, thiếu điều đem anh ta bẻ gãy hết tay chân rồi ném ra đường thôi. Anh muốn giữ cô gái nhỏ của mình lại cũng không được nữa, đều là bị tên xúi quẩy này dọa cho hồn bay phách lạc mà.
Vừa đi vào đây, đã nhìn thấy màn ngọt ngào vừa rồi, không những không khiến Lucas vỗ tay chúc mừng mà còn làm cho anh ta tức đến suýt thì xông máu não.
- Nếu tớ không đuổi theo cậu về đây thì làm sao biết cậu liều mạng đến mức nào. Cậu nóng lòng muốn gặp cô ta đến mức chẳng thèm màng đến mạng của mình nữa, cho nên tớ mới phải đến Thượng Hải để giữ mạng giúp cậu đấy.
Anh ta vừa nói vừa đi tới gần giường hơn, nhìn vết thương mới thay lại băng trên ngực Viên Trác Nghiên, lại nhìn sang Ôn Giai Tuệ đang bới bới lại mái tóc hỗn loạn, buông một câu tiếng anh.
- Ôn tiểu thư, rốt cuộc cô đã tiêm nhiễm thứ gì vào đầu của tên điên này vậy?
Ôn Giai Tuệ hơi bất ngờ ngước nhìn anh ta. Còn chưa kịp trả lời thì Viên Trác Nghiên đã lên tiếng trước.
- Này, Lucas, không phải đang nói chuyện với tớ sao? Đừng công kích cô ấy, đây không phải nhờ vả mà là mệnh lệnh.
Lucas càng nghe càng giận sôi máu, mặc kệ Viên Trác Nghiên có đe dọa thế nào thì anh ta vẫn tiếp tục truy hỏi Ôn Giai Tuệ.
- Cô có biết cậu ta đã bị cô hại đến suýt mất mạng bao nhiêu lần rồi không? Tôi thật sự không hiểu, nếu cô không yêu cậu ta thì sao vẫn ở bênh cạnh cậu ta như vậy. Thật ra thì cô đang âm mưu điều gì vậy?
Tận mắt nhìn thấy một cảnh nữ nhân của mình bị công kích, còn chính tai nghe những lời đó, Viên Trác Nghiên đương nhiên không thể nào để yên được rồi.
Anh vừa định cất lời cảnh cáo thì nữ nhân bên cạnh đã chen lên trước.
- Tôi biết anh không vừa mắt đối với tôi. Tôi thừa nhận tôi không có tình cảm với Viên Trác Nghiên, chuyện anh ấy bị thương vì tôi, tôi tuyệt đối chưa từng mong muốn. Còn nữa, về việc tôi không rời khỏi anh ấy lúc này là vì.....
Nói đến đây, đột nhiên cô dừng lại, có vẻ như chưa nghĩ ra được lí do để thay thế cho lí do thật sự là tìm ngọc.
Đúng lúc này thì Viên Trác Nghiên đã ngay lập tức bổ sung.
- Là vì vô ấy đang mang thai con của tớ. Lí do này đủ thuyết phục chưa? Lucas, đây sẽ là lời cảnh cáo cuối cùng của tớ, đừng đụng vào vợ con tớ một lần nữa, nếu không thì chân của cậu sẽ tạm thời không dùng được trong một tháng đấy.
Cả Ôn Giai Tuệ và Lucas đều sửng người ra nhìn người đàn ông vừa nói.
Ôn Giai Tuệ còn tưởng mình vừa nghe nhầm, đôi mắt đen láy nhìn anh một lúc rất lâu.
Anh vừa nói gì cơ? Vợ con? Anh vừa nói cô cùng với đứa bé trong bụng cô là vợ con của anh sao? Đây là lời nói nhất thời hay đã suy nghĩ kỹ rồi?
Nhưng hai từ này, Lucas có lẽ cũng chẳng để ý, vì điều khiến anh ta phải quan tâm chính là tin tức mang thai của Ôn Giai Tuệ. Giờ phút này, anh ta như vừa nuốt phải một miếng xương cá, không thể mở miệng nói được một câu mà đưa tay chỉ về hướng nữ nhân kia, không biết bao lâu mới cất tiếng được nhưng lại lắp bắp không trọn câu.
- Cậu vừa nói, cô ta, cô ta đang mang thai? Con của cậu? À không, cô ta, cô ta thật sự đang mang thai? Là sự thật?
Viên Trác Nghiên nở nụ cười đắc ý, tự hào trả lời.
- Chuyện này cậu nghĩ có thể nói đùa sao? Cậu cũng đâu cần kinh ngạc đến mức đó. Nghe tin tớ sắp được làm ba mà cậu mừng đến kích động đến vậy?
Lucas đưa tay sờ sờ mũi, dáng vẻ này chính là bất lực thật sự, muốn chửi muốn phát tiết mà chẳng có cách nào. Không thể chấp nhận nổi chuyện này mà lần lượt nhìn hai người trước mặt. Lại tức giận đến mức không thể nói được câu nào, người phụ nữ đó đang mang thai thì thách bố con thằng nào đụng vào được cô ta!
Viên Trác Nghiên ném cho anh ta một cái nhìn sắc lạnh, không nhanh không chậm nói tiếp.
- Một người phụ nữ đã chấp nhận sinh con cho tớ thì cậu còn gì nghi ngờ cô ấy sao?
Lucas đã đuối lý từ lâu, buộc miệng chửi thề một câu.
Mà Ôn Giai Tuệ đến giờ vẫn đăm chiêu nhìn người đàn ông bên cạnh, lời anh nói không khỏi khiến cô ngừng suy ngẫm.
Đừng nói là sẽ ngủ trong căn phòng này, đến cả bước chân vào, Ôn Giai Tuệ còn không thể làm được.
- Biệt thự rộng như vậy chẳng lẽ chỉ có một phòng thôi sao?
Viên Trác Nghiên có thể nhìn thấy rất rõ ánh mắt sợ sệt đề phòng của cô khi ngước nhìn anh và hỏi. Đầu tiên anh vẫn im lặng nhìn cô, cười nhàn nhạt một cái, sau đó vừa cởi bỏ áo khoác vừa trả lời cô.
- Nhưng đây là phòng của anh. Anh ngủ giường khác không quen.
Ôn Giai Tuệ nghe được câu trả lời này của anh thì hậm hực giẫm chân, ném lại một câu rồi chuẩn bị xoay người đi.
- Vậy thì anh cứ ở đây đi. Em sang phòng khác ngủ.
Nhìn thấy cô đang định bỏ đi, Viên Trác Nghiên vừa cởi vài cúc áo sơ mi liền chạy ra kéo cô lại, dễ dàng ôm trọn cô trong lòng.
- Không được, em phải ngủ chung giường với anh chứ? Tuệ nhi,...
Anh chợt gọi tên cô xong rồi ngừng lại một lúc, tay xoa xoa đầu cô thì thầm.
- Anh muốn giúp em gỡ xuống cơn ác mộng đó, có thể tin anh chứ? Hãy từ từ đối diện với nó, anh sẽ biến ác mộng của em thành một ký ức đẹp nhất.
Ôn Giai Tuệ rất muốn đẩy anh ra, nhưng lúc tay vừa chạm vào ngực anh thì cô mới nhớ ra vết thương của anh còn chưa đến bệnh viện kiểm tra.
- Trác Nghiên, vết thương của anh sao rồi? Bây giờ chúng ta mau đến bệnh viện thôi.
Cô không thể giãy khỏi anh nên cũng đành ở trong vòng tay của anh mà ngẩng đầu đối diện với anh mà nói.
Viên Trác Nghiên đưa tay xoa xoa đầu cô, đồng thời cũng là ấn đầu cô xuống lại trong ngực mình, còn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi. Không vấn đề gì nữa đâu.
Nhưng Ôn Giai Tuệ sao có thể tin những lời vô nghĩa này của anh chứ, vết thương trước mắt cô hiện giờ rất rõ ràng, mặc dù đã dán một miếng gạc lớn nhưng nhìn vùng da xung quanh đều đã sưng đỏ lên hết, chứng tỏ là vết thương không hề nhỏ như anh đang nói.
- Một là anh đến bệnh viện. Hai là cho gọi bác sĩ đến. Nếu anh không chọn một cái thì bây giờ em sẽ lập tức trở về nhà mẹ em.
Viên Trác Nghiên nghe cô nói vậy thì quả nhiên đã có chút phản ứng, tay vẫn không buông lỏng, nhưng đã miễn cưỡng thỏa hiệp.
- Được rồi, em đừng chạy lung tung nữa. Anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra.
......................
Sau khi bác sĩ khử trùng và tiêm thuốc tiêu sưng cho Viên Trác Nghiên xong thì đứng bên cạnh giường dặn dò mấy câu. Tất cả đều là Ôn Giai Tuệ chăm chú nghe hết, còn tên cứng đầu kia chỉ đang làm cho cô vui mà thôi, với anh những vết thương như vậy không phải lần đầu tiên nên cũng chẳng mấy quan tâm.
Quản gia tiễn bác sĩ ra khỏi phòng rồi, Ôn Giai Tuệ lúc này mới để anh kéo mình ngồi xuống giường.
- Trác Nghiên, anh không nhớ bác sĩ vừa nói gì à? Thời gian này tốt nhất là anh đừng vận động quá nhiều nữa. Sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi đấy.
Ôn Giai Tuệ cảnh giác nhìn anh, lại thêm quả bất mãn nhắc nhở.
Nhưng Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề quan tâm cô nói gì, hai tay vòng qua ôm chặt nữ nhân bên cạnh, nằm nghiêng hoàn toàn hướng mặt về phía cô. Mặt kề bên tai nữ nhân, bàn tay từ từ đặt lên bụng còn phẳng lì kia, còn chẳng thèm trả lời Ôn Giai Tuệ nữa.
- Con yêu, cảm ơn con đã đến với ba mẹ.
Bàn tay đang đặt trên bụng nữ nhân hình như vẫn còn chút run rẩy, cảm xúc phấn khởi kích động còn chưa tiêu tan chút nào.
- Tuệ nhi, chúng ta như bây giờ thật tốt biết bao, có thể mãi mãi như vậy không? Gia đình ba người chúng ta, không cần phải xa nhau.
Những lời này của anh đã khiến Ôn Giai Tuệ rơi vào trầm tư, còn chưa biết nên trả lời thế nào thì người đàn ông bên cạnh đã đặt lên cánh môi anh đào một nụ hô, bắt đầu từ chầm chậm rồi tăng nhanh tốc độ, môi lưỡi quấn quýt xâm nhập vào trong khoang miệng đầy mật ngọt.
Nụ hôn đã hoàn toàn đánh bay hết mọi ý niệm trong đầu của Ôn Giai Tuệ, xác định cô đã không còn bất kỳ một tâm thế nào để phản kháng nữa thì bàn tay từ trên bụng cô bắt đầu di chuyển dần dần xuống giữa hai chân, cách mấy lớp vải mà xoa nắn đều đặn hai bên đùi, chen vào giữa rồi không ngừng ma sát.
- Uhm....uhm.....
Từ cổ họng nữ nhân truyền đến một âm thanh rên rỉ khe khẽ. Xác định là cô đang thoải mái hưởng thụ, gương mặt Viên Trác Nghiên đang chôn giữa vai và cần cổ mảnh khảnh, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một nụ cười hài lòng. Từ từ mò mẫm xuống vén váy của cô lên cao, trực tiếp xâm nhập vào nơi ẩm nóng kia, ngón tay cách một lớp quần lót mà chà sát.
Nụ hôn phía trên vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, càng lúc càng cuồng dã đậm mùi dục vọng.
Từng đầu ngón tay cảm nhận được chút ẩm ướt dần dần nhiều hơn, không chờ đợi thêm nữa mà kéo lớp vải đã ướt một mảng qua một bên, ngón tay thon dài trực tiếp xoa nhẹ nhàng vùng da thịt non mềm ẩm ướt.
- Uhm...uhm....
Thanh âm yêu kiểu kia càng lớn dần.
Cánh tay của Viên Trác Nghiên đặt dưới lưng của nữ nhân, vừa đẩy cô nghiêng qua để thuận lợi kéo khóa váy phía sau xuống.
Hơi thở nóng rực, gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau. Nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà tăng lên.
Khi khóa váy vừa kéo xuống hết, bàn tay nam nhân lại không ngừng mơn trớn từng tấc trên tấm lưng trần mịn màng.
Những ngón tay thon dài bên dưới, xuân dịch đã ướt hết cả năm ngón tay. Người ta hay nói phụ nữ mang thai thường rất mẫn cảm, ham muốn cũng tăng cao hơn, quả nhiên không sai, hôm nay cô không những ướt rất nhanh mà còn....rất ướt nữa.
Dục vọng trong người anh sục sôi từ nãy giờ đang không ngừng gào thét muốn giải phóng. Anh đã nhịn hơn nửa tháng rồi, mỗi lần nhớ đến cảm xúc cùng cô hoan ái thì toàn thân anh đều muốn nổ tung. Tiểu yêu tinh này chỉ cần một hành động nhỏ, cho dù là vô ý thì cũng đủ mị hoặc câu dẫn anh rồi.
Dục vọng đè nén trong thời gian dài như vậy, chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là được thỏa mãn phun trào vào nơi sâu nhất bên trong nữ nhân.
Nụ hôn từ từ trượt dọc quanh cổ, để lại những ấn ký đỏ hồng vô cùng ái muội. Hơi thở nóng rực của tiểu yêu tinh bên tai không khác gì một liều thuốc kích thích.
Nửa thân trên của Viên Trác Nghiên vì mới xử lý lại vết thương mà để trần vì thế mà da thịt tiếp xúc với bộ ngực đầy đặn cách ít hơn một lớp vải. Bàn tay ma thuật như rắn nước trườn khắp lưng của cô, từ từ di chuyển đến chuẩn bị cởi bỏ mắc cài áo ngực.
- Không được... Mau dừng lại đi!
Ôn Giai Tuệ từ trong cơn hoan lạc bừng tỉnh, vùng vẫy khỏi vòng tay của nam nhân mà ngồi dậy. Giống như vừa gặp ác mộng, cô vừa thở hồng hộc vừa hét lên.
Hành động quá bất thường của cô khiến Viên Trác Nghiên cũng sững sờ ra, anh cũng nhanh chóng ngồi dậy, tay đặt hai bên vai của cô lay nhẹ, giọng có chút hoang mang mà hỏi..
- Tuệ nhi, có chuyện gì sao? Em không khỏe ở đâu hửm?
Nhưng khi đối diện với ánh mắt sợ sệt hoảng loạn của cô, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao. Thì ra cô vẫn không quên được chuyện đó...căn phòng này có lẽ đã đưa cô về cơn ác mộng bảy ngày bảy đêm kia. Nghĩ đến đây, từng sợi dây thần kinh trong đầu anh căng lên, cơ mặt cũng cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay anh giật mạnh một lúc. Tội ác mà anh đã gây ra cho cô như đang đem anh lăn chì vậy.
Nhưng trước khi anh hỏi tiếp thì Ôn Giai Tuệ đã khôi phục lại thần sắc như cũ rồi. Đầu tiên là ổn định lại hô hấp, sau đó mới dần nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng như mỗi lần, lời nói thì là đang bẻ sang hướng khác.
- Em nhớ lúc sáng trước nhà mẹ em, anh còn nói em phải nhịn ba tháng đầu không phải sao? Bây giờ đến lượt anh à? Không sợ sẽ ảnh hưởng đến con sao?
Dù đây chính là một lí do mà cô lôi ra để che đậy nguyên nhân thật sự khiến cô như vậy. Nhưng lại hoàn toàn là hợp lý, suýt nữa thì Viên Trác Nghiên đã gây ra họa lớn rồi.
Mà Ôn Giai Tuệ cũng không muốn đề cập đến chuyện kia nên anh cũng vờ tin lí do thật sự là như cô vừa nói.
Viên Trác Nghiên vừa cười vừa đưa tay ra sau lưng cô, môi kề bên tai cô thì thầm, ngón tay phía sau vẫn giúp cô kéo khóa váy lên lại.
- Anh thật sự lại nói vậy sao? Để xem nào, phải nhịn hơn chín tháng, có phải nhịn đến hỏng không đây?
Kéo xong khóa váy, anh cũng dần lùi lại ngồi đối diện với Ôn Giai Tuệ, sủng nịch nhìn cô, lại đưa tay lau mồ hôi trên trán xuống cổ giúp cô. Khi nhìn qua những ấn ký mà mình để lại, khóe môi lờ mờ hiện lên một tia hài lòng.
- Ai bảo anh nhịn chứ? Anh không đụng chạm lung tung thì sao phải....
Nói được nửa câu thì cô chợt nín lặng, hình như nhận ra được mình suýt nữa thì nói lời không nên nói.
Viên Trác Nghiên nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, anh đương nhiên cũng đã đoán được những lời tiếp theo đã bị cô nuốt ngược trở lại rồi. Anh bật cười, vừa véo một bên má của cô xong rồi từ từ ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, nửa đùa nửa thật nói.
- Nhưng làm sao mà anh không đụng chạm gì vào em được chứ? Chỉ ôm em thôi anh đã muốn ăn sạch em rồi.
Ôn Giai Tuệ muốn đẩy anh ra nhưng càng bị anh ôm chặt hơn, thanh âm trầm ấm lại truyền đến bên tai cô.
- Tuệ nhi, đừng rời xa anh được không? Ở bên cạnh anh như vậy mãi mãi không được sao?
Toàn thân Ôn Giai Tuệ cứng đờ, đầu óc nhất thời đã trở nên mông lung. Thật nực cười mà, người đàn ông này sao có thể không giữ lời vậy chứ? Chẳng phải thỏa thuận đã rất rõ ràng rồi sao? Sau khi tìm được ngọc, cô sẽ rời khỏi anh, hai người sẽ không còn dính líu gì nữa, sao anh lại không tôn trọng thỏa thuận đã đề ra ban đầu chứ? Hơn hết anh lại là người đã đưa ra yêu cầu đó. Nghe anh nói những lời này, cô không khỏi nở một nụ cười chế nhạo đến cay đắng.
- Viên Trác Nghiên, anh không thấy mình càng lúc càng tham lam sao?
Viên Trác Nghiên đương nhiên không phủ nhận điều này. Anh biết chứ, anh biết rõ hơn ai hết, càng ở bên cạnh cô như thế này thì anh lại càng tham lam hơn. Nhưng tại sao? Dù anh có làm gì thì cô cũng không lung lay chứ? Cô vẫn hận anh nhiều như vậy sao?
- Đúng vậy, anh đã rất tham lam, anh thật sự không muốn buông tay em. Chỉ nghĩ đến ngày em rời đi, anh thật sự mong thời gian hãy ngừng trôi. Anh không biết làm gì để em có thể tha thứ cho anh. Tuệ nhi, anh có thể dùng cả cuộc đời này để chứng minh, anh có thể bù đắp cho em.
Ôn Giai Tuệ cũng không đẩy anh ra. Vẫn cứ giữ nguyên tư thế để anh ôm như vậy, nhưng giọng của cô hình như có chút lãnh cảm thờ ơ, đôi mắt quật cường không chút gợn sóng.
- Anh không cần phải làm gì đâu, cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cũng đừng cố gắng làm cho em yêu anh nữa, Viên Trác Nghiên, em sẽ nhắc lại cho anh nhớ, em không yêu anh, dù là bây giờ hay sau này cũng vậy.
Cho dù những lời này anh đã nghe không dưới mười lần rồi, nhưng lần nào nghe trái tim cũng bị rạch một nhát thật sâu.
- Trác Nghiên! Trác Nghiên!
Đôi nam nữ đang ôm nhau ngồi trên giường bị tiếng gọi của người đàn ông tự tiện xông vào phòng làm cho giật mình.
Ôn Giai Tuệ theo phản xạ mà đẩy Viên Trác Nghiên ra, có chút ngượng ngùng nhìn người vừa xông vào.
- Cậu đến Thượng Hải làm gì đấy?
Viên Trác Nghiên ném cái nhìn đầy sát khí về phía tên phá hoại kia, thiếu điều đem anh ta bẻ gãy hết tay chân rồi ném ra đường thôi. Anh muốn giữ cô gái nhỏ của mình lại cũng không được nữa, đều là bị tên xúi quẩy này dọa cho hồn bay phách lạc mà.
Vừa đi vào đây, đã nhìn thấy màn ngọt ngào vừa rồi, không những không khiến Lucas vỗ tay chúc mừng mà còn làm cho anh ta tức đến suýt thì xông máu não.
- Nếu tớ không đuổi theo cậu về đây thì làm sao biết cậu liều mạng đến mức nào. Cậu nóng lòng muốn gặp cô ta đến mức chẳng thèm màng đến mạng của mình nữa, cho nên tớ mới phải đến Thượng Hải để giữ mạng giúp cậu đấy.
Anh ta vừa nói vừa đi tới gần giường hơn, nhìn vết thương mới thay lại băng trên ngực Viên Trác Nghiên, lại nhìn sang Ôn Giai Tuệ đang bới bới lại mái tóc hỗn loạn, buông một câu tiếng anh.
- Ôn tiểu thư, rốt cuộc cô đã tiêm nhiễm thứ gì vào đầu của tên điên này vậy?
Ôn Giai Tuệ hơi bất ngờ ngước nhìn anh ta. Còn chưa kịp trả lời thì Viên Trác Nghiên đã lên tiếng trước.
- Này, Lucas, không phải đang nói chuyện với tớ sao? Đừng công kích cô ấy, đây không phải nhờ vả mà là mệnh lệnh.
Lucas càng nghe càng giận sôi máu, mặc kệ Viên Trác Nghiên có đe dọa thế nào thì anh ta vẫn tiếp tục truy hỏi Ôn Giai Tuệ.
- Cô có biết cậu ta đã bị cô hại đến suýt mất mạng bao nhiêu lần rồi không? Tôi thật sự không hiểu, nếu cô không yêu cậu ta thì sao vẫn ở bênh cạnh cậu ta như vậy. Thật ra thì cô đang âm mưu điều gì vậy?
Tận mắt nhìn thấy một cảnh nữ nhân của mình bị công kích, còn chính tai nghe những lời đó, Viên Trác Nghiên đương nhiên không thể nào để yên được rồi.
Anh vừa định cất lời cảnh cáo thì nữ nhân bên cạnh đã chen lên trước.
- Tôi biết anh không vừa mắt đối với tôi. Tôi thừa nhận tôi không có tình cảm với Viên Trác Nghiên, chuyện anh ấy bị thương vì tôi, tôi tuyệt đối chưa từng mong muốn. Còn nữa, về việc tôi không rời khỏi anh ấy lúc này là vì.....
Nói đến đây, đột nhiên cô dừng lại, có vẻ như chưa nghĩ ra được lí do để thay thế cho lí do thật sự là tìm ngọc.
Đúng lúc này thì Viên Trác Nghiên đã ngay lập tức bổ sung.
- Là vì vô ấy đang mang thai con của tớ. Lí do này đủ thuyết phục chưa? Lucas, đây sẽ là lời cảnh cáo cuối cùng của tớ, đừng đụng vào vợ con tớ một lần nữa, nếu không thì chân của cậu sẽ tạm thời không dùng được trong một tháng đấy.
Cả Ôn Giai Tuệ và Lucas đều sửng người ra nhìn người đàn ông vừa nói.
Ôn Giai Tuệ còn tưởng mình vừa nghe nhầm, đôi mắt đen láy nhìn anh một lúc rất lâu.
Anh vừa nói gì cơ? Vợ con? Anh vừa nói cô cùng với đứa bé trong bụng cô là vợ con của anh sao? Đây là lời nói nhất thời hay đã suy nghĩ kỹ rồi?
Nhưng hai từ này, Lucas có lẽ cũng chẳng để ý, vì điều khiến anh ta phải quan tâm chính là tin tức mang thai của Ôn Giai Tuệ. Giờ phút này, anh ta như vừa nuốt phải một miếng xương cá, không thể mở miệng nói được một câu mà đưa tay chỉ về hướng nữ nhân kia, không biết bao lâu mới cất tiếng được nhưng lại lắp bắp không trọn câu.
- Cậu vừa nói, cô ta, cô ta đang mang thai? Con của cậu? À không, cô ta, cô ta thật sự đang mang thai? Là sự thật?
Viên Trác Nghiên nở nụ cười đắc ý, tự hào trả lời.
- Chuyện này cậu nghĩ có thể nói đùa sao? Cậu cũng đâu cần kinh ngạc đến mức đó. Nghe tin tớ sắp được làm ba mà cậu mừng đến kích động đến vậy?
Lucas đưa tay sờ sờ mũi, dáng vẻ này chính là bất lực thật sự, muốn chửi muốn phát tiết mà chẳng có cách nào. Không thể chấp nhận nổi chuyện này mà lần lượt nhìn hai người trước mặt. Lại tức giận đến mức không thể nói được câu nào, người phụ nữ đó đang mang thai thì thách bố con thằng nào đụng vào được cô ta!
Viên Trác Nghiên ném cho anh ta một cái nhìn sắc lạnh, không nhanh không chậm nói tiếp.
- Một người phụ nữ đã chấp nhận sinh con cho tớ thì cậu còn gì nghi ngờ cô ấy sao?
Lucas đã đuối lý từ lâu, buộc miệng chửi thề một câu.
Mà Ôn Giai Tuệ đến giờ vẫn đăm chiêu nhìn người đàn ông bên cạnh, lời anh nói không khỏi khiến cô ngừng suy ngẫm.