Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 73: Đừng làm phiền cô ấy nữa.
A Phong không ngờ rằng Viên Trác Nghiên lại nhận ra và còn hỏi anh một câu như vây.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cũng không có lí do gì để giấu diếm nữa, khẳng định chắc nịch.
- Phải, tôi yêu phu nhân! Cho nên tôi nhất định không để anh làm tổn thương đến cô ấy một lần nào nữa.
Vốn dĩ Viên Trác Nghiên hỏi một câu mà anh đã thừa biết đáp án rồi. Cái anh muốn nghe chỉ là thử xem A Phong có thừa nhận trước mặt mình hay không. Không ngoài dự đoán của anh, thừa nhận không có chút do dự như vậy a!
Anh nghe xong không nhịn được mà bật cười, giống như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm vậy. Nhưng lại giống như đang cười nhạo hơn, đưa tay sờ sờ mũi, thái độ cợt nhả mà phun ra mấy từ.
- Ngay cả việc thổ lộ tình cảm của mình mà cậu còn không làm được thì cậu có tư cách gì để dạy dỗ tôi?
Đối diện với những lời châm biếm này của Viên Trác Nghiên, A Phong cũng chẳng mấy quan tâm nữa.
Lúc đầu anh đến đây vì muốn đưa Ôn Giai Tuệ về, nhưng giờ thì nghe được chính miệng người này thừa nhận đã biết chuyện cái thai. Đương nhiên anh không có tư cách để cha con bọn họ ở cùng nhau rồi. Nhưng không phải vậy mà anh để nữ nhân mình yêu ở đây một mình với kẻ đã từng đẩy cô vào địa ngục.
- Nếu anh đã biết rồi thì tôi cũng xin được nói thẳng ý định của tôi luôn. Anh giữ phu nhân ở đây thì tôi cũng sẽ ở đây bảo vệ cô ấy. Tôi không cần anh đồng ý, tôi cần nghe quyết định của phu nhân.
Viên Trác Nghiên nghe xong lời anh nói, ý cười bên khóe môi càng đậm hơn nữa. Làm vẻ kinh ngạc hỏi lại.
- Bảo vệ? Chỉ dựa vào một mình cậu? Sao cậu không tự nhìn xem chỗ này là chỗ nào, thủ hạ của tôi có thể làm tốt điều đó hơn cậu gấp mấy lần. Vả lại, người phụ nữ của tôi thì sẽ do tôi đích thân bảo vệ, từ giờ cậu không cần phải nhọc lòng vì Tuệ nhi nữa.
A Phong nhìn thẳng vào mặt anh, khảng khái nhắc lại.
- Tôi là quản gia của cô ấy. Tôi chỉ nghe quyết định của phu nhân, còn anh có phản đối hay đồng ý thì cũng không có tác dụng gì với tôi đâu.
Tưởng rằng Viên Trác Nghiên sẽ ra lệnh cho thủ hạ cho A Phong một bài học. Nhưng thật bất ngờ là anh lại rất bình nhiên đứng đó, ném điếu xì gà xuống đất và giơ chân giẫm lên, đồng thời hất nhẹ cằm.
- Được thôi. Nếu cậu muốn vậy thì cứ thử gọi cho Tuệ nhi mà hỏi ý của cô ấy đi. Cô ấy đồng ý thì tôi không cản cậu. Nhưng nếu cô ấy không trả lời hoặc từ chối thì cậu phải biến khỏi đây cho tôi. Và còn, từ giờ trở đi đừng đến làm phiền hay cố liên lạc với Tuệ nhi nữa.
Từ nãy đến giờ A Phong đã gọi cho Ôn Giai Tuệ rất nhiều cuộc, cô đều không nghe máy. Bây giờ Viên Trác Nghiên đưa ra điều kiện này thì với anh không khác gì đang đánh cược tương lai của mình và cô gái anh yêu.
Nhưng anh vẫn muốn thử một lần nữa, gật đầu chắc nịch, lấy điện thoại ra gọi vào số của Ôn Giai Tuệ, còn đưa màn hình ra trước mắt cho Viên Trác Nghiên kiểm tra nữa.
Hai người đều nhìn nhau với vẻ mặt thách thức đối phương.
Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt A Phong đã hoàn toàn biến sắc. Không có tiếng đổ chuông mà một giọng nữ máy móc truyền đến đều đặn.
Không ai chú ý nụ cười thâm hiểm đắc ý của Viên Trác Nghiên bên này.
A Phong vẫn không muốn chịu thua dễ dàng như vậy, gọi liên tục không biết bao nhiêu cuộc rồi.
- Là anh đúng không? Anh đã dở trò trước rồi phải không?
Nắm chặt điện thoại đến sắp bóp đến nát vụn ra, A Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi mà truy hỏi.
Ngược lại với dáng vẻ mất bình tĩnh của A Phong, Viên Trác Nghiên vẫn giương môi cười, rất nhẹ nhàng vô hại.
- Tôi đã để cậu gọi cô ấy hỏi rồi. Bây giờ cứ như thỏa thuận mà thực hiện thôi. Đừng đến làm phiền Tuệ nhi nữa.
A Phong không giận mà còn cười, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt đầy khiêu khích..
- Tại sao anh luôn muốn tách tôi ra khỏi phu nhân vậy? Đại thiếu gia, không phải anh đang sợ đấy chứ? À, để tôi nói thử xem, anh đang sợ điều gì nhé? Vì anh biết rõ phu nhân không hề yêu anh, tách cô ấy ra khỏi từng người có khả năng cướp mất cô ấy khỏi tay anh. Một cách phòng bị thật thảm hại đấy! Tôi cho anh một lời khuyên nhé, những thứ không phải của mình thì dù anh có cố gắng giữ chặt thì sớm muộn cũng sẽ vụt khỏi tay anh thôi. Đến cuối cùng thì chỉ càng thêm đau khổ.
Những lời này của A Phong thật sự đã đánh trúng điểm yếu lớn nhất trong lòng Viên Trác Nghiên. Đúng là như vậy, anh chính là đang dùng cách hèn hạ, ti tiện này để níu giữ nữ nhân trong tim không hề có một vị trí dành cho mình. Thậm chí là cố gắng che giấu bí mật kia, anh rất sợ cô sẽ rời khỏi anh, rất sợ khi tỉnh lại cô không còn bên cạnh nữa.
Nhưng để lộ điểm yếu của mình trước mặt kẻ khác chưa bao giờ là việc mà Viên Trác Nghiên anh sẽ làm.
- Vậy còn cậu, cậu có hy vọng gì sao? Đến cả việc thổ lộ với cô ấy cậu cũng không đủ dũng khí, cả đời cậu cũng chỉ có thể đứng sau lưng nhìn cô ấy. Nhưng tôi không giống cậu, tôi có thể đi bên cạnh cô ấy, dù cô ấy không nắm tay tôi, thì tôi cũng có thể ôm lấy cô ấy, tôi yêu thương cô ấy và che chở cho cô ấy theo cách riêng của tôi.
Nói đoạn, anh chợt dừng lại một lúc, cười một cách khinh miệt, đem những lời còn lại tiếp tục thốt ra.
- Chẳng phải cậu chỉ là một quản gia thôi sao? Lẽ ra cậu nên làm đúng vai trò của mình, đừng tơ tưởng đến phu nhân của mình mới phải.
Nghe anh nói những lời này, A Phong liền cười, không nhanh không chậm vặn lại.
- Vậy anh nghĩ anh và phu nhân có kết quả sao? Không lẽ anh đã quên thân phận của hai người là gì rồi chứ? Bà ba và cậu cả, mối quan hệ hệ này không sợ bị người đời cười chê ư? Chẳng lẽ anh muốn cả thế giới này chửi từ trên đầu phu cô ấy là dạng phụ nữ lẳng lơ gả cho một lão già để quyến rũ con trai ông ấy sao? Mối quan hệ giữa hai người từ khi bắt đầu đã là sai rồi.
Vốn dĩ điều này Viên Trác Nghiên đã không còn quan tâm từ lâu rồi. Gì mà cấm kỵ, gì mà phạm vào gia quy chứ? Anh không cần biết những điều đó, anh chỉ cần biết anh Viên Trác Nghiên và cô là Ôn Giai Tuệ mà anh yêu là đủ. Còn kẻ nào bàn tán thì anh cũng không cần khách khí, đưa tiễn vài người chỉ là chuyện giết một con kiến. Người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cô tốt nhất.
A Phong đứng đối diện cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh. Cất giọng châm chọc, khinh miệt.
- Theo như tôi biết thì phu nhân cũng chỉ ở lại bên cạnh anh đến khi tìm được ngọc. Nếu tất cả đã được định sẵn thời hạn như vậy rồi thì sao còn phải cố chấp vô ích chứ?
Mặc dù anh nói vậy nhưng trong lòng anh đã nhận kết quả rồi. Giữa hai người họ dù cho sau khi có tìm được ngọc thì cũng không thể cắt đứt hoàn toàn, vì vẫn còn đứa bé, nó sẽ trở thành mối ràng buộc của bọn họ, cũng chính là vũ khí lớn nhất của Viên Trác Nghiên mà anh không bao giờ có thể có được như anh ta.
Câu này của A Phong thì lại vô cùng có tác dụng công kích Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng anh vẫn chỉ cười nhạt một tiếng, không biểu hiện gì đặc biệt cả.
- Cậu nghĩ nếu Tuệ nhi rời khỏi tôi thì cô ấy sẽ chọn cậu sao? Tôi cố chấp, còn cậu thì ngu ngốc? Tiện thể tôi sẽ nói rõ với cậu điều này, vẫn còn thời gian để tìm hai miếng ngọc nữa, trước lúc đó tôi sẽ chiếm được trái tim của Tuệ nhi. Cho nên, cậu từ bỏ ngay bây giờ là vừa rồi đấy.
Dứt lời, anh chỉ ném lại một cái nhếch môi nhàn nhạt rồi xoay người đi vào cổng.
Hai tay A Phong đã nắm chặt thành quyền, quay đầu nhìn lại thân ảnh đang đứng sau cánh cổng. Anh không đuổi theo tiếp nữa mà nói lớn vào trong.
- Vậy chúng ta thử xem. Anh sẽ bị bỏ lại như thế nào.
Người kia không có dấu hiệu dừng lại mà đi thẳng vào trong biệt thự.
A Phong đứng bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi, mấy tên thủ hạ và mấy cảnh vệ không thấy anh không có ý định xông vào nữa nên chỉ khóa cổng lại rồi đi vào.
...........................
Lúc Viên Trác Nghiên trở lại phòng ngủ, vừa hay Ôn Giai Tuệ cũng mới tắm xong.
- Anh vừa đi đâu à?
Nữ nhân vừa lau tóc vừa nhìn anh với vẻ ngờ vực mà hỏi.
Viên Trác Nghiên kéo cô lại, ấn nhẹ cô ngồi xuống giường, cầm lấy khăn trong tay.
- Không có gì, chỉ là chút chuyện linh tinh thôi.
Vì đang mang thai nên Ôn Giai Tuệ không còn dùng máy sấy khi gội đầu nữa. Cô cũng khá bất ngờ khi những chuyện nhỏ như vậy mà Viên Trác Nghiên cũng chú ý đến.
Với tư thế ngồi của hai người, Ôn Giai Tuệ không thể nhìn thấy được hành động phía sau, một tay Viên Trác Nghiên vẫn giữ khăn lau tóc, tay còn lại đưa tới bàn cầm nhanh điện thoại của Ôn Giai Tuệ, nhấn nút mở nguồn xong lại thao tác vài cái rồi đem đặt lại chỗ cũ. Làm xong rất nhanh chóng, vẻ mặt biểu hiện một sự giảo hoạt đắc ý, vô cùng thoải mái lau tóc giúp cô.
Lí do vừa rồi A Phong không thể gọi cho Ôn Giai Tuệ đúng là anh đã tác động vào, lúc xóa hết nhật ký liên lạc của cô, anh đã tắt điện thoại của cô đi. Quả nhiên là đã tặng cho A Phong một món quà ý nghĩa vô cùng.
......................
Lái xe rời khỏi Nguyệt Phủ một đoạn, A Phong đã dừng lại bên lề đường.
- A!!!
Anh đấm liên tục vào vô lăng, muốn đem hết tất cả cơn thịnh nộ trong lòng trút hết vào đồ vật trước mặt. Gầm gừ hét lên trong cơn tức giận đến tột cùng. Gân xanh trên mu bàn tay và trán nổi lên như một mảng dây tơ chằng chịt, đôi mắt đầy tơ máu đỏ ngầu.
A Phong lại nhìn sang hộp bánh đặt trên ghế bên cạnh, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm không đáy. Anh đã đã đặt rất nhiều tâm tư để chọn từng chiếc bánh, chỉ muốn được đưa tận tay cho cô. Nhưng không ngờ vẫn là đến chậm một bước rồi.
......................
Cảm giác từng đầu ngón tay chạm vào da đầu thật sự thoải mái đến lim dim mắt. Động tác của Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng vô cùng, hết dùng khăn lau rồi lại dùng tay chải cẩn thận.
Hai người đều im lặng, không ai nói với ai lời nào. Không khí đúng là vô cùng tĩnh lặng đến có chút ngượng ngùng. Nhưng cũng may là vì không phải đối mặt với nhau nên cũng không quá khó khăn khi hít thở.
- Trác Nghiên, về thân phận thủ lĩnh tổ chức Wolf của anh, thật lòng mà nói, cả Viên gia đều không biết thì khó mà hiểu được.
Giọng nhẹ nhàng có vẻ thắc mắc của nữ nhân cất lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Động tác lau tóc của Viên Trác Nghiên chỉ dừng lại một lúc rồi cũng tiếp tục. Anh cười cười, giọng anh bình thản tự nhiên giải thích từng vấn đề.
- Không phải cả Viên gia đều không biết. Có một người duy nhất biết tất cả mọi chuyện đấy, chính là người đã mất kia.
Ôn Giai Tuệ nghe xong câu này cũng gần như đang hiểu được vấn đề. Cô gật đầu rồi lại hỏi tiếp.
- Đã xảy ra chuyện gì với anh sao? Anh rời khỏi Viên gia từ hai năm trước, nhưng em không nghĩ chỉ cần hai năm là có thể trở thành thủ lĩnh của một tổ chức lớn như vậy. Với lại, mấy người A Châu nữa, em có thể thấy được bọn họ đối với anh là kính trọng và trung thành tuyệt đối, để có được điều này hẳn là phải cùng nhau sinh ra tử rất nhiều lần. Trác Nghiên, em thật sự không hiểu gì về thân thế của anh cả.
Giọng cô nghe có chút tủi thân và u buồn thì phải, nếu Viên Trác Nghiên nhận định không sai thì đây chính là cô đang muốn hiểu rõ hơn về anh sao? Một chút hy vọng xuất hiện trong lòng anh, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Anh lại vô cùng điềm tĩnh nói rõ từng sự việc đã qua.
- Lần đầu tiên anh đến Las Vegas là năm tám tuổi, đó cũng là lần đầu tiên cha dẫn anh ra nước ngoài. Lúc đó anh thật sự đã rất vui. Nhưng hóa ra, ông ta lại không hề có ý tốt như vậy. Thực chất ông ta vì muốn Viên Thành có chống lưng trong hắc đạo nên đã đồng ý làm một giao dịch với thủ lĩnh trước của Wolf- Ác Tân Lĩnh. Ông ấy vì không có con trai nên muốn tìm một đứa trẻ để đào tạo thành người kế vị ông ấy sau này. Lợi ích tốt như vậy, người cha đáng kính kia đương nhiên là không thể từ chối rồi. Dù sao bọn họ cũng có giao tình rất tốt. Cho nên Ác Tân Lĩnh cũng không ngần ngại mà tiếp nhận anh.
Nói đoạn, anh lại ngừng một lúc, dường như đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Chỉ nghe tiếng thở cười nhạt của anh rồi lại tiếp tục nghe anh kể.
- Từ lúc đó, nhà của anh không còn là Viên gia nữa, mà là thủ phủ của tổ chức Wolf. Mỗi ngày anh đều trải qua những bài luyện tập vô cùng khắt khe, còn phải học rất nhiều để trở thành người thừa kế Viên Thành. Chính tay Ác Tân Lĩnh huấn luyện anh từ một đứa trẻ chỉ biết chạy nhảy vui đùa trở thành một người hoàn toàn khác.
- Mỗi năm anh chỉ về Viên gia hai lần, chỉ có lúc ở cùng mẹ thì anh mới được ăn những món mình thích, không cần phải chịu những đòn roi vô tình kia. Mẹ không biết anh đã sống như thế nào ở Las Vegas, người cha đó đã che giấu rất kỹ, chỉ nói với mọi người anh phải ra nước ngoài học tập để tiếp quản vị trí thừa kế Viên Thành sau này. Mà anh cũng không muốn để bà phải lo lắng. Cho nên đến tận bây giờ cả Viên gia đều không biết thân biết phận của anh ở Las Vegas.
Vừa nói anh vừa dùng tay chải tóc cho Ôn Giai Tuệ nên động tác cũng chậm hơn vừa rồi.
Viên Trác Nghiên nhắc lại chuyện cũ mà không có chút cảm xúc nào như vậy thật khiến Ôn Giai Tuệ có chút ngờ vực và thán phục.
- Bảy năm, bảy năm với anh chỉ có những đòn roi vụt thẳng vào da thịt không chút thương tiếc, là những hình phạt hà khắc khi không tròn 100 điểm tất cả các bài kiểm tra. Không có những tiếng cười đùa, không có những khoảnh khắc vui chơi thỏa thích như bao đứa trẻ cùng lứa tuổi. Dần dần anh cũng đã quen với điều đó, những lần sau đó về Viên gia, tính khí của anh cũng thay đổi dần dần, nhiều lần mẹ vặn hỏi nhưng tất cả đều đã được sắp xếp hoàn hảo cả rồi.
- Năm anh mười lăm tuổi, lần đầu tiên anh được Ác Tân Lĩnh dẫn theo học cách buôn bán những lô vũ khí mà tổ chức sản xuất. Đó cũng là lúc anh gặp A Châu, cha của cậu ấy là một ông chủ nhận vận chuyển hàng cho các tổ chức trong giới hắc đạo. Hôm đó, ông ta đã mắc một sai lầm lớn, toàn bộ vũ khí mà Wolf chuyển đến đều nổ hết. Ác Tân Lĩnh nổi giận ra lệnh phong sát cả nhà A Châu, cha của cậu ấy bị bắn chết ngay tại chỗ, người vợ quá đau lòng mà tự sát. Cha mẹ đều chết hết, đứa trẻ đó chỉ mới mười hai tuổi. Ác Tân Lĩnh đã đặt vào tay anh một khẩu súng, anh biết ông ta muốn anh xử lý chuyện tiếp theo. Nhưng khi nhìn thấy A Châu, anh như nhìn thấy chính mình bảy năm trước, không thể nào nổ súng được. Cho nên anh đã cầu xin ông ta cho anh thu nhận A Châu, để cậu ấy là trợ thủ của anh. Lúc đầu, ông ta đã rất do dự, để kẻ thù bên cạnh thì chính là tự ôm bom theo. Nhưng anh không thể nghĩ được nhiều như vậy, anh không muốn giết đứa bé đó.
- Được tha mạng, A Châu cũng không òa khóc như bao nhiêu đứa trẻ khác. Cậu ấy đi theo anh như một đứa em trai vậy. Khoảnh khắc cậu ấy níu lấy áo anh và nói "Cậu chủ, người giết cha mẹ của tôi không phải ông chủ, cũng không phải cậu chủ. Cậu là ân nhân của tôi, từ hôm nay mạng của A Châu cũng là mạng của cậu" anh đã nhận ra, A Châu cũng giống như anh, đều là những con thú sinh ra đã định sẵn để săn mồi, cậu ấy biết cha mình bị oan nhưng không hề oán hận tổ chức Wolf mà vẫn luôn nung nấu ý định trả thù kẻ thật sự mượn tay Ác Tân Lĩnh giết cha của mình.
Thì ra trong từng năm tháng u tối kia, ký ức duy nhất còn lại sự sống của anh là khi nhớ lại những chuyện đã trải qua cùng từng thủ hạ của mình. Không khó để đoán được tình nghĩa sâu đậm giữa bọn họ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cũng không có lí do gì để giấu diếm nữa, khẳng định chắc nịch.
- Phải, tôi yêu phu nhân! Cho nên tôi nhất định không để anh làm tổn thương đến cô ấy một lần nào nữa.
Vốn dĩ Viên Trác Nghiên hỏi một câu mà anh đã thừa biết đáp án rồi. Cái anh muốn nghe chỉ là thử xem A Phong có thừa nhận trước mặt mình hay không. Không ngoài dự đoán của anh, thừa nhận không có chút do dự như vậy a!
Anh nghe xong không nhịn được mà bật cười, giống như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm vậy. Nhưng lại giống như đang cười nhạo hơn, đưa tay sờ sờ mũi, thái độ cợt nhả mà phun ra mấy từ.
- Ngay cả việc thổ lộ tình cảm của mình mà cậu còn không làm được thì cậu có tư cách gì để dạy dỗ tôi?
Đối diện với những lời châm biếm này của Viên Trác Nghiên, A Phong cũng chẳng mấy quan tâm nữa.
Lúc đầu anh đến đây vì muốn đưa Ôn Giai Tuệ về, nhưng giờ thì nghe được chính miệng người này thừa nhận đã biết chuyện cái thai. Đương nhiên anh không có tư cách để cha con bọn họ ở cùng nhau rồi. Nhưng không phải vậy mà anh để nữ nhân mình yêu ở đây một mình với kẻ đã từng đẩy cô vào địa ngục.
- Nếu anh đã biết rồi thì tôi cũng xin được nói thẳng ý định của tôi luôn. Anh giữ phu nhân ở đây thì tôi cũng sẽ ở đây bảo vệ cô ấy. Tôi không cần anh đồng ý, tôi cần nghe quyết định của phu nhân.
Viên Trác Nghiên nghe xong lời anh nói, ý cười bên khóe môi càng đậm hơn nữa. Làm vẻ kinh ngạc hỏi lại.
- Bảo vệ? Chỉ dựa vào một mình cậu? Sao cậu không tự nhìn xem chỗ này là chỗ nào, thủ hạ của tôi có thể làm tốt điều đó hơn cậu gấp mấy lần. Vả lại, người phụ nữ của tôi thì sẽ do tôi đích thân bảo vệ, từ giờ cậu không cần phải nhọc lòng vì Tuệ nhi nữa.
A Phong nhìn thẳng vào mặt anh, khảng khái nhắc lại.
- Tôi là quản gia của cô ấy. Tôi chỉ nghe quyết định của phu nhân, còn anh có phản đối hay đồng ý thì cũng không có tác dụng gì với tôi đâu.
Tưởng rằng Viên Trác Nghiên sẽ ra lệnh cho thủ hạ cho A Phong một bài học. Nhưng thật bất ngờ là anh lại rất bình nhiên đứng đó, ném điếu xì gà xuống đất và giơ chân giẫm lên, đồng thời hất nhẹ cằm.
- Được thôi. Nếu cậu muốn vậy thì cứ thử gọi cho Tuệ nhi mà hỏi ý của cô ấy đi. Cô ấy đồng ý thì tôi không cản cậu. Nhưng nếu cô ấy không trả lời hoặc từ chối thì cậu phải biến khỏi đây cho tôi. Và còn, từ giờ trở đi đừng đến làm phiền hay cố liên lạc với Tuệ nhi nữa.
Từ nãy đến giờ A Phong đã gọi cho Ôn Giai Tuệ rất nhiều cuộc, cô đều không nghe máy. Bây giờ Viên Trác Nghiên đưa ra điều kiện này thì với anh không khác gì đang đánh cược tương lai của mình và cô gái anh yêu.
Nhưng anh vẫn muốn thử một lần nữa, gật đầu chắc nịch, lấy điện thoại ra gọi vào số của Ôn Giai Tuệ, còn đưa màn hình ra trước mắt cho Viên Trác Nghiên kiểm tra nữa.
Hai người đều nhìn nhau với vẻ mặt thách thức đối phương.
Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt A Phong đã hoàn toàn biến sắc. Không có tiếng đổ chuông mà một giọng nữ máy móc truyền đến đều đặn.
Không ai chú ý nụ cười thâm hiểm đắc ý của Viên Trác Nghiên bên này.
A Phong vẫn không muốn chịu thua dễ dàng như vậy, gọi liên tục không biết bao nhiêu cuộc rồi.
- Là anh đúng không? Anh đã dở trò trước rồi phải không?
Nắm chặt điện thoại đến sắp bóp đến nát vụn ra, A Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi mà truy hỏi.
Ngược lại với dáng vẻ mất bình tĩnh của A Phong, Viên Trác Nghiên vẫn giương môi cười, rất nhẹ nhàng vô hại.
- Tôi đã để cậu gọi cô ấy hỏi rồi. Bây giờ cứ như thỏa thuận mà thực hiện thôi. Đừng đến làm phiền Tuệ nhi nữa.
A Phong không giận mà còn cười, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt đầy khiêu khích..
- Tại sao anh luôn muốn tách tôi ra khỏi phu nhân vậy? Đại thiếu gia, không phải anh đang sợ đấy chứ? À, để tôi nói thử xem, anh đang sợ điều gì nhé? Vì anh biết rõ phu nhân không hề yêu anh, tách cô ấy ra khỏi từng người có khả năng cướp mất cô ấy khỏi tay anh. Một cách phòng bị thật thảm hại đấy! Tôi cho anh một lời khuyên nhé, những thứ không phải của mình thì dù anh có cố gắng giữ chặt thì sớm muộn cũng sẽ vụt khỏi tay anh thôi. Đến cuối cùng thì chỉ càng thêm đau khổ.
Những lời này của A Phong thật sự đã đánh trúng điểm yếu lớn nhất trong lòng Viên Trác Nghiên. Đúng là như vậy, anh chính là đang dùng cách hèn hạ, ti tiện này để níu giữ nữ nhân trong tim không hề có một vị trí dành cho mình. Thậm chí là cố gắng che giấu bí mật kia, anh rất sợ cô sẽ rời khỏi anh, rất sợ khi tỉnh lại cô không còn bên cạnh nữa.
Nhưng để lộ điểm yếu của mình trước mặt kẻ khác chưa bao giờ là việc mà Viên Trác Nghiên anh sẽ làm.
- Vậy còn cậu, cậu có hy vọng gì sao? Đến cả việc thổ lộ với cô ấy cậu cũng không đủ dũng khí, cả đời cậu cũng chỉ có thể đứng sau lưng nhìn cô ấy. Nhưng tôi không giống cậu, tôi có thể đi bên cạnh cô ấy, dù cô ấy không nắm tay tôi, thì tôi cũng có thể ôm lấy cô ấy, tôi yêu thương cô ấy và che chở cho cô ấy theo cách riêng của tôi.
Nói đoạn, anh chợt dừng lại một lúc, cười một cách khinh miệt, đem những lời còn lại tiếp tục thốt ra.
- Chẳng phải cậu chỉ là một quản gia thôi sao? Lẽ ra cậu nên làm đúng vai trò của mình, đừng tơ tưởng đến phu nhân của mình mới phải.
Nghe anh nói những lời này, A Phong liền cười, không nhanh không chậm vặn lại.
- Vậy anh nghĩ anh và phu nhân có kết quả sao? Không lẽ anh đã quên thân phận của hai người là gì rồi chứ? Bà ba và cậu cả, mối quan hệ hệ này không sợ bị người đời cười chê ư? Chẳng lẽ anh muốn cả thế giới này chửi từ trên đầu phu cô ấy là dạng phụ nữ lẳng lơ gả cho một lão già để quyến rũ con trai ông ấy sao? Mối quan hệ giữa hai người từ khi bắt đầu đã là sai rồi.
Vốn dĩ điều này Viên Trác Nghiên đã không còn quan tâm từ lâu rồi. Gì mà cấm kỵ, gì mà phạm vào gia quy chứ? Anh không cần biết những điều đó, anh chỉ cần biết anh Viên Trác Nghiên và cô là Ôn Giai Tuệ mà anh yêu là đủ. Còn kẻ nào bàn tán thì anh cũng không cần khách khí, đưa tiễn vài người chỉ là chuyện giết một con kiến. Người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cô tốt nhất.
A Phong đứng đối diện cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh. Cất giọng châm chọc, khinh miệt.
- Theo như tôi biết thì phu nhân cũng chỉ ở lại bên cạnh anh đến khi tìm được ngọc. Nếu tất cả đã được định sẵn thời hạn như vậy rồi thì sao còn phải cố chấp vô ích chứ?
Mặc dù anh nói vậy nhưng trong lòng anh đã nhận kết quả rồi. Giữa hai người họ dù cho sau khi có tìm được ngọc thì cũng không thể cắt đứt hoàn toàn, vì vẫn còn đứa bé, nó sẽ trở thành mối ràng buộc của bọn họ, cũng chính là vũ khí lớn nhất của Viên Trác Nghiên mà anh không bao giờ có thể có được như anh ta.
Câu này của A Phong thì lại vô cùng có tác dụng công kích Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng anh vẫn chỉ cười nhạt một tiếng, không biểu hiện gì đặc biệt cả.
- Cậu nghĩ nếu Tuệ nhi rời khỏi tôi thì cô ấy sẽ chọn cậu sao? Tôi cố chấp, còn cậu thì ngu ngốc? Tiện thể tôi sẽ nói rõ với cậu điều này, vẫn còn thời gian để tìm hai miếng ngọc nữa, trước lúc đó tôi sẽ chiếm được trái tim của Tuệ nhi. Cho nên, cậu từ bỏ ngay bây giờ là vừa rồi đấy.
Dứt lời, anh chỉ ném lại một cái nhếch môi nhàn nhạt rồi xoay người đi vào cổng.
Hai tay A Phong đã nắm chặt thành quyền, quay đầu nhìn lại thân ảnh đang đứng sau cánh cổng. Anh không đuổi theo tiếp nữa mà nói lớn vào trong.
- Vậy chúng ta thử xem. Anh sẽ bị bỏ lại như thế nào.
Người kia không có dấu hiệu dừng lại mà đi thẳng vào trong biệt thự.
A Phong đứng bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi, mấy tên thủ hạ và mấy cảnh vệ không thấy anh không có ý định xông vào nữa nên chỉ khóa cổng lại rồi đi vào.
...........................
Lúc Viên Trác Nghiên trở lại phòng ngủ, vừa hay Ôn Giai Tuệ cũng mới tắm xong.
- Anh vừa đi đâu à?
Nữ nhân vừa lau tóc vừa nhìn anh với vẻ ngờ vực mà hỏi.
Viên Trác Nghiên kéo cô lại, ấn nhẹ cô ngồi xuống giường, cầm lấy khăn trong tay.
- Không có gì, chỉ là chút chuyện linh tinh thôi.
Vì đang mang thai nên Ôn Giai Tuệ không còn dùng máy sấy khi gội đầu nữa. Cô cũng khá bất ngờ khi những chuyện nhỏ như vậy mà Viên Trác Nghiên cũng chú ý đến.
Với tư thế ngồi của hai người, Ôn Giai Tuệ không thể nhìn thấy được hành động phía sau, một tay Viên Trác Nghiên vẫn giữ khăn lau tóc, tay còn lại đưa tới bàn cầm nhanh điện thoại của Ôn Giai Tuệ, nhấn nút mở nguồn xong lại thao tác vài cái rồi đem đặt lại chỗ cũ. Làm xong rất nhanh chóng, vẻ mặt biểu hiện một sự giảo hoạt đắc ý, vô cùng thoải mái lau tóc giúp cô.
Lí do vừa rồi A Phong không thể gọi cho Ôn Giai Tuệ đúng là anh đã tác động vào, lúc xóa hết nhật ký liên lạc của cô, anh đã tắt điện thoại của cô đi. Quả nhiên là đã tặng cho A Phong một món quà ý nghĩa vô cùng.
......................
Lái xe rời khỏi Nguyệt Phủ một đoạn, A Phong đã dừng lại bên lề đường.
- A!!!
Anh đấm liên tục vào vô lăng, muốn đem hết tất cả cơn thịnh nộ trong lòng trút hết vào đồ vật trước mặt. Gầm gừ hét lên trong cơn tức giận đến tột cùng. Gân xanh trên mu bàn tay và trán nổi lên như một mảng dây tơ chằng chịt, đôi mắt đầy tơ máu đỏ ngầu.
A Phong lại nhìn sang hộp bánh đặt trên ghế bên cạnh, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm không đáy. Anh đã đã đặt rất nhiều tâm tư để chọn từng chiếc bánh, chỉ muốn được đưa tận tay cho cô. Nhưng không ngờ vẫn là đến chậm một bước rồi.
......................
Cảm giác từng đầu ngón tay chạm vào da đầu thật sự thoải mái đến lim dim mắt. Động tác của Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng vô cùng, hết dùng khăn lau rồi lại dùng tay chải cẩn thận.
Hai người đều im lặng, không ai nói với ai lời nào. Không khí đúng là vô cùng tĩnh lặng đến có chút ngượng ngùng. Nhưng cũng may là vì không phải đối mặt với nhau nên cũng không quá khó khăn khi hít thở.
- Trác Nghiên, về thân phận thủ lĩnh tổ chức Wolf của anh, thật lòng mà nói, cả Viên gia đều không biết thì khó mà hiểu được.
Giọng nhẹ nhàng có vẻ thắc mắc của nữ nhân cất lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Động tác lau tóc của Viên Trác Nghiên chỉ dừng lại một lúc rồi cũng tiếp tục. Anh cười cười, giọng anh bình thản tự nhiên giải thích từng vấn đề.
- Không phải cả Viên gia đều không biết. Có một người duy nhất biết tất cả mọi chuyện đấy, chính là người đã mất kia.
Ôn Giai Tuệ nghe xong câu này cũng gần như đang hiểu được vấn đề. Cô gật đầu rồi lại hỏi tiếp.
- Đã xảy ra chuyện gì với anh sao? Anh rời khỏi Viên gia từ hai năm trước, nhưng em không nghĩ chỉ cần hai năm là có thể trở thành thủ lĩnh của một tổ chức lớn như vậy. Với lại, mấy người A Châu nữa, em có thể thấy được bọn họ đối với anh là kính trọng và trung thành tuyệt đối, để có được điều này hẳn là phải cùng nhau sinh ra tử rất nhiều lần. Trác Nghiên, em thật sự không hiểu gì về thân thế của anh cả.
Giọng cô nghe có chút tủi thân và u buồn thì phải, nếu Viên Trác Nghiên nhận định không sai thì đây chính là cô đang muốn hiểu rõ hơn về anh sao? Một chút hy vọng xuất hiện trong lòng anh, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Anh lại vô cùng điềm tĩnh nói rõ từng sự việc đã qua.
- Lần đầu tiên anh đến Las Vegas là năm tám tuổi, đó cũng là lần đầu tiên cha dẫn anh ra nước ngoài. Lúc đó anh thật sự đã rất vui. Nhưng hóa ra, ông ta lại không hề có ý tốt như vậy. Thực chất ông ta vì muốn Viên Thành có chống lưng trong hắc đạo nên đã đồng ý làm một giao dịch với thủ lĩnh trước của Wolf- Ác Tân Lĩnh. Ông ấy vì không có con trai nên muốn tìm một đứa trẻ để đào tạo thành người kế vị ông ấy sau này. Lợi ích tốt như vậy, người cha đáng kính kia đương nhiên là không thể từ chối rồi. Dù sao bọn họ cũng có giao tình rất tốt. Cho nên Ác Tân Lĩnh cũng không ngần ngại mà tiếp nhận anh.
Nói đoạn, anh lại ngừng một lúc, dường như đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Chỉ nghe tiếng thở cười nhạt của anh rồi lại tiếp tục nghe anh kể.
- Từ lúc đó, nhà của anh không còn là Viên gia nữa, mà là thủ phủ của tổ chức Wolf. Mỗi ngày anh đều trải qua những bài luyện tập vô cùng khắt khe, còn phải học rất nhiều để trở thành người thừa kế Viên Thành. Chính tay Ác Tân Lĩnh huấn luyện anh từ một đứa trẻ chỉ biết chạy nhảy vui đùa trở thành một người hoàn toàn khác.
- Mỗi năm anh chỉ về Viên gia hai lần, chỉ có lúc ở cùng mẹ thì anh mới được ăn những món mình thích, không cần phải chịu những đòn roi vô tình kia. Mẹ không biết anh đã sống như thế nào ở Las Vegas, người cha đó đã che giấu rất kỹ, chỉ nói với mọi người anh phải ra nước ngoài học tập để tiếp quản vị trí thừa kế Viên Thành sau này. Mà anh cũng không muốn để bà phải lo lắng. Cho nên đến tận bây giờ cả Viên gia đều không biết thân biết phận của anh ở Las Vegas.
Vừa nói anh vừa dùng tay chải tóc cho Ôn Giai Tuệ nên động tác cũng chậm hơn vừa rồi.
Viên Trác Nghiên nhắc lại chuyện cũ mà không có chút cảm xúc nào như vậy thật khiến Ôn Giai Tuệ có chút ngờ vực và thán phục.
- Bảy năm, bảy năm với anh chỉ có những đòn roi vụt thẳng vào da thịt không chút thương tiếc, là những hình phạt hà khắc khi không tròn 100 điểm tất cả các bài kiểm tra. Không có những tiếng cười đùa, không có những khoảnh khắc vui chơi thỏa thích như bao đứa trẻ cùng lứa tuổi. Dần dần anh cũng đã quen với điều đó, những lần sau đó về Viên gia, tính khí của anh cũng thay đổi dần dần, nhiều lần mẹ vặn hỏi nhưng tất cả đều đã được sắp xếp hoàn hảo cả rồi.
- Năm anh mười lăm tuổi, lần đầu tiên anh được Ác Tân Lĩnh dẫn theo học cách buôn bán những lô vũ khí mà tổ chức sản xuất. Đó cũng là lúc anh gặp A Châu, cha của cậu ấy là một ông chủ nhận vận chuyển hàng cho các tổ chức trong giới hắc đạo. Hôm đó, ông ta đã mắc một sai lầm lớn, toàn bộ vũ khí mà Wolf chuyển đến đều nổ hết. Ác Tân Lĩnh nổi giận ra lệnh phong sát cả nhà A Châu, cha của cậu ấy bị bắn chết ngay tại chỗ, người vợ quá đau lòng mà tự sát. Cha mẹ đều chết hết, đứa trẻ đó chỉ mới mười hai tuổi. Ác Tân Lĩnh đã đặt vào tay anh một khẩu súng, anh biết ông ta muốn anh xử lý chuyện tiếp theo. Nhưng khi nhìn thấy A Châu, anh như nhìn thấy chính mình bảy năm trước, không thể nào nổ súng được. Cho nên anh đã cầu xin ông ta cho anh thu nhận A Châu, để cậu ấy là trợ thủ của anh. Lúc đầu, ông ta đã rất do dự, để kẻ thù bên cạnh thì chính là tự ôm bom theo. Nhưng anh không thể nghĩ được nhiều như vậy, anh không muốn giết đứa bé đó.
- Được tha mạng, A Châu cũng không òa khóc như bao nhiêu đứa trẻ khác. Cậu ấy đi theo anh như một đứa em trai vậy. Khoảnh khắc cậu ấy níu lấy áo anh và nói "Cậu chủ, người giết cha mẹ của tôi không phải ông chủ, cũng không phải cậu chủ. Cậu là ân nhân của tôi, từ hôm nay mạng của A Châu cũng là mạng của cậu" anh đã nhận ra, A Châu cũng giống như anh, đều là những con thú sinh ra đã định sẵn để săn mồi, cậu ấy biết cha mình bị oan nhưng không hề oán hận tổ chức Wolf mà vẫn luôn nung nấu ý định trả thù kẻ thật sự mượn tay Ác Tân Lĩnh giết cha của mình.
Thì ra trong từng năm tháng u tối kia, ký ức duy nhất còn lại sự sống của anh là khi nhớ lại những chuyện đã trải qua cùng từng thủ hạ của mình. Không khó để đoán được tình nghĩa sâu đậm giữa bọn họ.
Bình luận facebook