Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 75: Bị bắt gặp.
Vừa rồi Ôn Giai Tuệ còn tưởng Viên Trác Nghiên chỉ buộc miệng nói một câu để dỗ bảo bảo, thật sự là anh lại dẫn cô đến trung tâm thương mại.
- Trác Nghiên, bây giờ mua những thứ này vẫn còn rất sớm đấy. Bảo bảo mới hơn hai tháng thôi, để sau rồi hẵng mua được không?
Đứng trước quầy mua bán quần áo trẻ em, Ôn Giai Tuệ vô cùng ngượng ngùng góp ý với người đàn ông bên cạnh.
Viên Trác Nghiên đúng là càng lúc càng làm lố lên mà, đâu cần phải vội như vậy chứ? Bảo bảo còn hơn bảy tháng nữa mới chào đời, giờ đã chuẩn bị những cái này không phải quá sớm rồi sao?
Trước khi đưa cô đến đây, Viên Trác Nghiên cũng đã đoán trước được là cô sẽ từ chối với những lí do tương tự như vậy, nhưng anh nghĩ cô chưa nhìn thấy những món đồ đáng yêu kia nên mới nói vậy thôi. Khi anh nhìn thấy chúng, chỉ muốn mua hết toàn bộ, trong đầu anh không ngừng vẽ ra cảnh con của hai người mặc những bộ đồ xinh xắn đáng yêu kia.
- Sớm gì chứ? Chỉ bảy tháng nữa là con của chúng ta chào đời rồi. Đâu phải chỉ mua ít đồ đâu chứ? Còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị nữa. Với lại, anh cũng đã tìm hiểu rồi, chúng ta mua đồ sớm cho con thì con có thể cảm nhận được ba mẹ đang mong đợi nó như thế nào, vì vậy mà con sẽ sớm đòi ra hơn đấy.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì phải ngoáy lại tai rồi, kiến thức mới đây sao? Anh lại đi đọc những thứ này ở đâu vậy?
Nhưng Viên Trác Nghiên lại chẳng để ý đến biểu cảm đó của cô, kéo tay cô đi thẳng vào trong cửa hàng.
- Nào, mau vào xem thử đi, chúng ta cùng chọn thì nhất định bảo bảo sẽ thích hơn đấy.
Anh tin chắc là khi cô tận mắt nhìn thấy những bộ quần áo đáng yêu kia thì nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ.
- Tuệ nhi, em xem bộ này thế nào? Con của chúng ta có thích không đây?
Ôn Giai Tuệ đi theo anh đến từng giá đồ cho trẻ sơ sinh, đúng là khi nhìn thấy những món đồ xinh xắn này, cô đã không còn khước từ hay e ngại như vừa rồi nữa.
Hai người cùng trao đổi ý kiến khi xem từng bộ đồ trẻ em.
Lúc thì Ôn Giai Tuệ lắc đầu, lúc lại bật cười, lúc thì hài lòng tán thành.
- Trác Nghiên, anh thích con gái sao?
Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn quan sát Viên Trác Nghiên, thấy anh chọn đồ cho bé gái vẫn nhiều hơn nên cô nghĩ anh thích con gái hơn.
Viên Trác Nghiên đang chọn mũ len thì bất ngờ quay đầu nhìn sang nữ nhân bên cạnh sau khi nghe câu hỏi của cô. Anh mỉm cười, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn.
- Sao em lại hỏi vậy?
Ôn Giai Tuệ gạt tay anh ra, bĩu môi nhìn anh, còn hất nhẹ cằm về đống đồ mà bọn họ vừa chọn xong.
- Không phải anh chọn đồ bé gái còn nhiều hơn sao? Em nghĩ anh thích con gái hơn.
Mặc dù cô không biểu hiện gì quá đặc biệt nhưng Viên Trác Nghiên vẫn kịp nhận ra sự tủi thân trong mắt cô, giọng của cô vừa rồi còn có vẻ chán nản nữa. Anh hiểu cô đang nghĩ gì, bỏ chiếc mũ trên tay xuống, đi tới sau lưng nữ nhân, kéo cô dán chặt lưng vào ngực mình, vòng tay trước bụng của cô mà ôm chặt.
- Chỉ cần là con của chúng ta thì trai hay gái anh đều yêu cả. Con gái sẽ giống em, con trai sẽ giống anh, chúng ta sinh một trai một gái thì thật sự rất tuyệt đấy.
Đang yên đang lành mà người đàn ông này ôm chặt cô giữa chốn đông người như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu mà. Cô nhìn những nhân viên đứng xung quanh đang bàn tán gì đó, liền dùng tay huých nhẹ vào bụng anh.
- Trác Nghiên, anh mau bỏ em ra đi. Người ta đang nhìn đấy.
Nhưng ngược lại với dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Viên Trác Nghiên lại chẳng kiêng dè gì cúi đầu hôn một cái thật sâu vào một bên má mịn màng của nữ nhân.
- Trác Nghiên, anh đừng quậy nữa. Mau bỏ em ra đi.
Mặt Ôn Giai Tuệ không được dày như người đàn ông này, công khai thân mật nơi công cộng thật là quá thô thiển a!
Viên Trác Nghiên vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng, không để lộ một chút khe hở nào.
- Muốn nhìn cứ để bọn họ nhìn cho đã đi! Anh ôm nữ nhân của mình cần phải xin phép ai sao?
Trên mặt Ôn Giai Tuệ lúc này chỉ hiện rõ đúng hai từ bất lực, chỉ có thể đứng yên để anh ôm mà thôi.
Hai người không hề biết một chiếc điện thoại đưa ra chụp ảnh bọn họ từ nãy đến giờ.
Mà chủ nhân chiếc điện thoại này chính là một người phụ nữ châu Âu tóc vàng da trắng xinh đẹp, còn ăn mặc vô cùng sang trọng. Xem lại mấy tấm hình vừa chụp được, cô nàng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Liền gọi vào một số trong danh bạ.
.....................
Từ sau lần Thanh Ngọc tìm Jayce giúp cô đến nhà hàng thì số lần gặp nhau giữa hai người cũng nhiều hơn.
Mấy ngày nay William lại ra nước ngoài nên Jayce cũng không phải quá dè chừng nữa. Mỗi tối anh ta đều đưa Thanh Ngọc ra ngoài dùng bữa.
Hai người đang ngồi ăn thì điện thoại của Thanh Ngọc trên bàn lại đổ chuông, cô tạm bỏ dao nĩa xuống và cầm điện thoại lên nghe, trả lời bằng tiếng anh thân thiết.
- Laura? Sao đột nhiên lại gọi tớ vào giờ này vậy?
Phía bên kia, người phụ nữ châu Âu đứng trước cửa hàng bán đồ mẹ và bé, vừa nhìn vào đôi nam nữ bên trong đang chọn mua đồ cho thai phụ vừa trả lời điện thoại.
- Thanh Ngọc, tớ vừa gặp một người trông rất giống hôn phu của cậu. Để tớ gửi hình qua cho cậu xem.
Đang uống một ngụm rượu vang mà tay Thanh Ngọc cứng đờ lại khi nghe lời nói từ đầu dây bên kia, cô hỏi vội.
- Trác Nghiên? Cậu nhìn thấy anh ấy ở đâu?
Laura nhìn lại hai người kia, vừa nhấn gửi ảnh cho cô bạn thân của mình vừa bổ sung.
- Đi cùng một người phụ nữ, bọn họ ở cửa hàng mẹ và bé. Theo những gì từ nãy đến giờ tớ quan sát được thì hình như bọn họ nhất định là đang có con với nhau rồi. Nhưng tớ hy vọng là tớ nhìn nhầm.
Thanh Ngọc khó khăn đặt cốc rượu trên tay xuống bàn, đôi mắt xinh đẹp đang dán chặt trên màn hình điện thoại. Dù ảnh chụp không rõ ràng và cũng không được cận mặt, nhưng Thanh Ngọc sao có thể không nhận ra người đàn ông đó chứ? Chỉ cần nhìn bóng lưng anh thì cô chắc chắn mình không bao giờ nhìn nhầm. Đây thật sự là Viên Trác Nghiên!
Mà người phụ nữ đi cùng anh đích thị là Ôn Giai Tuệ. Bọn họ, bọn họ đúng là đang ở cửa hàng bán đồ mẹ và bé! Ôn Giai Tuệ đã mang thai rồi sao?
Bàn tay Thanh Ngọc nắm chặt ly rượu. Thiếu sức thôi không thì đã đem cái ly bóp nát thành mảnh vụn rồi.
- Laura, thật lòng cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ. Hình cậu gửi tớ đã xem qua rồi, đây không phải Trác Nghiên đâu, tớ tin anh ấy sẽ không làm chuyện quá đáng như vậy đâu.
Laura ở bên kia nghe cô bạn thân của mình phủ nhận như vậy vẫn có chút ngờ vực. Thử nhìn lại đôi nam nữ trong cửa hàng, nhưng cô cũng chưa tiếp xúc nhiều với hôn phu của bạn mình nên đương nhiên không thể chắc chắn hơn Thanh Ngọc rồi. Nếu cô ấy đã phủ nhận thì cô còn nghi ngờ gì nữa chứ?
- Không phải thì tốt rồi, khi nào tớ về chúng ta nhất định phải ăn một bữa đấy nhé?
Hai người nói thêm mấy câu rồi cúp máy luôn.
Trước khi đi, Laura vẫn đứng lại nhìn đôi nam nữ đang trêu nhau trước gian hàng quần áo cho mẹ bầu, nghi vấn trong lòng vẫn mơ hồ.
........................
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Thanh Ngọc đã trắng bệch đến mức cắt không còn giọt máu, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.
Cho dù bản thân là người biết rõ đáp án trong những bức ảnh kia, nhưng sao có thể vạch áo cho người xem lưng được chứ? Phải đè nén tâm tình đang kích động như thế nào để phủ nhận nghi vấn của Laura thì chỉ có mỗi mình cô biết.
Jayce ngồi đối diện nãy giờ đều im lặng nhưng toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người này, anh ta đều nghe không sót một chữ nào. Hiện giờ anh ta đang mở cờ trong bụng rồi, Viên Trác Nghiên có với người phụ nữ khác, để xem lần này Thanh Ngọc còn hy vọng được gì nữa không?
Dù vậy, nhìn người phụ nữ mình yêu thần hồn nát thần tín như kia thì anh ta cũng không đành lòng. Đặt dao nĩa xuống bàn, anh ta cất giọng hỏi han.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Thanh Ngọc bị câu hỏi của người đàn ông đối diện làm cho giật mình, ngước mắt nhìn anh ta, nở một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.
- Không có gì đâu.
Tình hình bây giờ, cô như ngồi trên đống lửa, nằm trên đống than vậy. Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là trở về Thượng Hải ngay để làm cho ra nhẽ chuyện này. Ôn Giai Tuệ có được rất nhiều thứ rồi, từ tình yêu của Viên Trác Nghiên, bây giờ còn cả giọt máu của anh trong bụng kia, nếu lỡ như anh muốn kết hôn với cô ta thì cô sẽ hoàn toàn mất hết. Sợi dây duy nhất cô đang bám víu đã dần mỏng đi, Viên Trác Nghiên hiện giờ có lí do gì để không nghĩ đến chuyện kết hôn với ả đàn bà đó nữa chứ? Người phụ nữ trong lòng mình lại đang mang thai đứa con của mình, còn gì hoàn hảo hơn nữa không?
Cô không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ như vậy nữa, mà người duy nhất có thể giúp cô hiện giờ chỉ có Jayce. Cho nên, cô không thể che giấu anh ta được..
- Jayce, ngày mai em muốn về Thượng Hải. Anh có thể giúp em ngăn cản thủ hạ của ba không?
Jayce cầm cốc nước lên uống một ngụm, vẫn bình thản hỏi lại.
- Thật sự là đã có chuyện gì? Sao đột nhiên lại về Thượng Hải gấp như vậy? Em nói thật đi, cuộc gọi vừa rồi có phải có vấn đề gì không? Viên Trác Nghiên lại gây ra chuyện gì động trời à?
Nhớ lại chuyện lần trước khi cô nói chuyện Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ với anh ta thì chẳng bao lâu chuyện đó cũng đến tai cha cô. Nếu lần này còn để chuyện ồn ào đến tai ông thì nhất định là không dễ dàng như lần trước đâu. Chưa đợi Viên Trác Nghiên yêu cầu hủy hôn thì cha cô cũng sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước rồi. Cho nên cô tuyệt đối không thể cho anh ta biết thêm bất kỳ chuyện gì liên quan đến Viên Trác Nghiên nữa.
- Lâu rồi em không gặp anh ấy, chỉ muốn gặp anh ấy vì nhớ thôi. Nếu em nói với ba thì em chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý để em đến Thượng Hải. Anh giúp em được chứ?
Jayce nghe cô nói xong, đầu tiên là bật cười một tiếng tự giễu. Anh ta cũng chỉ muốn thử xem cô có nói thật với mình không, hóa ra là không hề để anh ta vào mắt.
Mấy ngày qua đối với anh ta thật sự rất tốt, anh ta thật sự không muốn để Thanh Ngọc đi tìm Viên Trác Nghiên.
- Nhưng Viên Trác Nghiên có muốn gặp em không? Không phải em là người biết rõ hơn ai hết sao?
Thanh Ngọc giấu bàn tay đang nắm chặt dưới bàn, bấu chặt đến sắp để móng tay đâm thủng lòng bàn tay chỉ để che giấu tâm tình hiện giờ của mình.
- Jayce, em biết anh không muốn em về Thượng Hải. Nhưng anh cũng hiểu chứ? Người duy nhất em yêu chỉ có Trác Nghiên, nếu không phải anh ấy thì em cũng không cần ai cả. Em là hôn thê của anh ấy, đã đến lúc em phải ở bên cạnh anh ấy rồi. Nếu anh không đồng ý giúp em thì em sẽ tự đi. Em nghĩ chúng ta có thể làm bạn nên mới nhờ anh, xin lỗi vì em đã hiểu lầm.
Cô nói một tràng dài xong thì cầm lấy túi để bên cạnh, sau đó đẩy ghế đứng lên.
Jayce vẫn ngồi đó thưởng thức ly rượu vang đỏ óng ánh, nhìn cô gái của mình đã đẩy cửa ra khỏi nhà hàng. Sở dĩ anh ta không đuổi theo vì có thể chắc chắn một điều là nếu không có tay của anh ta thì dù cô có mọc cánh cũng sẽ không thể thoát khỏi Las Vegas này.
..................
Sau khi ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Ôn Giai Tuệ mới bị đống đồ hai tên thủ hạ xách theo phía sau dọa cho há hốc mồm.
Viên Trác Nghiên thật sự muốn mua hết cả trung tâm thương mại này rồi.
- Em ra xe đợi anh trước, anh đi giải quyết một số chuyện xong sẽ quay lại.
Viên Trác Nghiên nghe điện thoại xong thì bước tới nói với Ôn Giai Tuệ, vẫn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ôn Giai Tuệ gật gật đầu thay cho câu trả lời.
Mấy thủ hạ hộ tống Ôn Giai Tuệ ra trước cửa trung tâm thương mại. A Châu và A Phúc đã lái xe đợi sẵn bên ngoài.
Vẫn như thường ngày, A Phúc mở cửa cho Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu! Mời cô.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ hơi khựng lại vì cách chào hôm nay của A Phúc. Trước giờ cậu ta rất ít khi chào cô, hoặc nếu có thì cũng gọi cô là Ôn tiểu thư, đây chính là lần đầu tiên cậu ta gọi cô một tiếng chủ mẫu. Đột nhiên biến hóa kỳ lạ như vậy làm cô nhất thời khó hiểu. Nhưng cô cũng không có ý định dò hỏi làm gì, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi vào trong xe.
Bọn họ đều đang đợi Viên Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ ngồi ở ghế sau giãn gân cốt, đi một vòng lâu như vậy, cô hai chân cô đã mềm nhũn ra rồi. Từ ngày mang thai đến giờ, cô thường gặp các vấn đề về gân cốt, hễ hoạt động nhiều lại ê ẩm hết cả mình mảy. Trông cô bây giờ cũng đơn giản rất nhiều, không còn trang điểm mỗi khi ra đường như trước nữa, quần áo cũng thoải mái hơn, cũng không còn những đôi giày cao gót sành điệu nữa.
- Bảo bảo, hôm nay đi chơi có vui không nè? Con yêu của mẹ có mệt không?
Ôn Giai Tuệ lại đặt tay lên vuốt vuốt bụng, thì thầm với bảo bảo, dường như tất cả mệt mỏi cũng đều tan đi hết rồi.
- Chủ mẫu...
Nữ nhân đang mãi cảm nhận thế giới riêng của hai mẹ con thì chợt nghe tiếng của A Phúc, cô mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
A Phúc vẫn luôn coi cô là cái gai trong mắt mà bây giờ lại ngập ngừng nói chuyện với cô như vậy sao?
- Có chuyện gì à?
A Phúc ậm ừ một lát rồi mới lấy một túi đồ bên cạnh đưa cho chủ mẫu.
- Chủ mẫu, trước đây tôi có gì không phải mong cô có thể rộng lượng bỏ qua. Từ giờ tôi sẽ tận trung với cô như với boss. Còn cái này, không phải gì đắt tiền đâu, nhưng đều là thành ý của tôi. Hy vọng chủ mẫu không từ chối.
Nhìn chiếc túi giấy A Phúc đang đưa tới, Ôn Giai Tuệ không khỏi ngờ vực, do dự một lúc rồi cũng quyết định cầm lấy.
Cô còn định trả lời A Phúc thì Viên Trác Nghiên đã đi tới, anh ngồi vào chỗ trống ở ghế sau. Nhìn nữ nhân bên cạnh có vẻ khẩn trương, anh hơi nhíu mày hỏi.
- Có chuyện gì sao? Em không thoải mái ở đâu à?
Ôn Giai Tuệ chỉ là vừa giấu vội túi đồ A Phúc vừa đưa thôi. Cô nặn ra một nụ cười vừa phải đối diện với người đàn ông, lắc nhẹ đầu.
- Không có gì, chỉ là đi cả ngày nên hơi mệt thôi.
Viên Trác Nghiên trìu mến nhìn cô, vòng tay ôm bả vai cô, để cô tựa đầu vào vai mình, tay còn bận rộn vuốt mái tóc đen mượt của cô.
- Vất vả cho em rồi. Bây giờ chúng ta đi ăn nhé? Bảo bảo, đồng ý không?
Tay còn trống đặt lên bụng cô mà xoa xoa, chọc Ôn Giai Tuệ bật cười.
- Đừng đùa nữa, mẹ con em sắp chết đói rồi đây.
Không khí của hai người ở ghế sau hạnh phúc và ngọt ngào là vậy, hai người ở ghế lái và ghế phụ thì trừng mắt nhìn nhau. Vừa rồi khi A Phúc xin lỗi Ôn Giai Tuệ và còn tặng quà cho cô nữa, A Châu không thể nào nhịn được cười, vừa cười vừa trêu cậu ta mới khiến cậu ta tức điên như bây giờ. Nếu không phải có ông chủ ở đây thì có lẽ hai tên này đã đánh nhau một trận rồi.
Về phía A Phúc, lí do khiến cậu ta đột nhiên thay đổi hẳn suy nghĩ cũng là vì những chuyện đã xảy ra gần đây, từ những gì cậu ta quan sát được ở ông chủ và Ôn Giai Tuệ. Và đặc biệt là hai ngày trước, ông chủ đã nói với cậu ta một câu "Tôi đã bắt đầu sợ cái chết, tôi sợ mình sẽ không còn hơi thở để tiếp tục bảo vệ cô ấy". Khi đó, A Phúc đã hiểu ra, những việc A Châu và A Minh làm vì hai người họ, bởi vì đó là nhiệm vụ mà ông chủ đã giao phó cả cuộc đời này. Người phụ nữ đó, chủ mẫu của bọn họ, đã sớm trở thành một phần máu thịt trên người ông chủ, cắt đi sẽ mất mạng....
- Trác Nghiên, bây giờ mua những thứ này vẫn còn rất sớm đấy. Bảo bảo mới hơn hai tháng thôi, để sau rồi hẵng mua được không?
Đứng trước quầy mua bán quần áo trẻ em, Ôn Giai Tuệ vô cùng ngượng ngùng góp ý với người đàn ông bên cạnh.
Viên Trác Nghiên đúng là càng lúc càng làm lố lên mà, đâu cần phải vội như vậy chứ? Bảo bảo còn hơn bảy tháng nữa mới chào đời, giờ đã chuẩn bị những cái này không phải quá sớm rồi sao?
Trước khi đưa cô đến đây, Viên Trác Nghiên cũng đã đoán trước được là cô sẽ từ chối với những lí do tương tự như vậy, nhưng anh nghĩ cô chưa nhìn thấy những món đồ đáng yêu kia nên mới nói vậy thôi. Khi anh nhìn thấy chúng, chỉ muốn mua hết toàn bộ, trong đầu anh không ngừng vẽ ra cảnh con của hai người mặc những bộ đồ xinh xắn đáng yêu kia.
- Sớm gì chứ? Chỉ bảy tháng nữa là con của chúng ta chào đời rồi. Đâu phải chỉ mua ít đồ đâu chứ? Còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị nữa. Với lại, anh cũng đã tìm hiểu rồi, chúng ta mua đồ sớm cho con thì con có thể cảm nhận được ba mẹ đang mong đợi nó như thế nào, vì vậy mà con sẽ sớm đòi ra hơn đấy.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì phải ngoáy lại tai rồi, kiến thức mới đây sao? Anh lại đi đọc những thứ này ở đâu vậy?
Nhưng Viên Trác Nghiên lại chẳng để ý đến biểu cảm đó của cô, kéo tay cô đi thẳng vào trong cửa hàng.
- Nào, mau vào xem thử đi, chúng ta cùng chọn thì nhất định bảo bảo sẽ thích hơn đấy.
Anh tin chắc là khi cô tận mắt nhìn thấy những bộ quần áo đáng yêu kia thì nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ.
- Tuệ nhi, em xem bộ này thế nào? Con của chúng ta có thích không đây?
Ôn Giai Tuệ đi theo anh đến từng giá đồ cho trẻ sơ sinh, đúng là khi nhìn thấy những món đồ xinh xắn này, cô đã không còn khước từ hay e ngại như vừa rồi nữa.
Hai người cùng trao đổi ý kiến khi xem từng bộ đồ trẻ em.
Lúc thì Ôn Giai Tuệ lắc đầu, lúc lại bật cười, lúc thì hài lòng tán thành.
- Trác Nghiên, anh thích con gái sao?
Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn quan sát Viên Trác Nghiên, thấy anh chọn đồ cho bé gái vẫn nhiều hơn nên cô nghĩ anh thích con gái hơn.
Viên Trác Nghiên đang chọn mũ len thì bất ngờ quay đầu nhìn sang nữ nhân bên cạnh sau khi nghe câu hỏi của cô. Anh mỉm cười, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn.
- Sao em lại hỏi vậy?
Ôn Giai Tuệ gạt tay anh ra, bĩu môi nhìn anh, còn hất nhẹ cằm về đống đồ mà bọn họ vừa chọn xong.
- Không phải anh chọn đồ bé gái còn nhiều hơn sao? Em nghĩ anh thích con gái hơn.
Mặc dù cô không biểu hiện gì quá đặc biệt nhưng Viên Trác Nghiên vẫn kịp nhận ra sự tủi thân trong mắt cô, giọng của cô vừa rồi còn có vẻ chán nản nữa. Anh hiểu cô đang nghĩ gì, bỏ chiếc mũ trên tay xuống, đi tới sau lưng nữ nhân, kéo cô dán chặt lưng vào ngực mình, vòng tay trước bụng của cô mà ôm chặt.
- Chỉ cần là con của chúng ta thì trai hay gái anh đều yêu cả. Con gái sẽ giống em, con trai sẽ giống anh, chúng ta sinh một trai một gái thì thật sự rất tuyệt đấy.
Đang yên đang lành mà người đàn ông này ôm chặt cô giữa chốn đông người như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu mà. Cô nhìn những nhân viên đứng xung quanh đang bàn tán gì đó, liền dùng tay huých nhẹ vào bụng anh.
- Trác Nghiên, anh mau bỏ em ra đi. Người ta đang nhìn đấy.
Nhưng ngược lại với dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Viên Trác Nghiên lại chẳng kiêng dè gì cúi đầu hôn một cái thật sâu vào một bên má mịn màng của nữ nhân.
- Trác Nghiên, anh đừng quậy nữa. Mau bỏ em ra đi.
Mặt Ôn Giai Tuệ không được dày như người đàn ông này, công khai thân mật nơi công cộng thật là quá thô thiển a!
Viên Trác Nghiên vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng, không để lộ một chút khe hở nào.
- Muốn nhìn cứ để bọn họ nhìn cho đã đi! Anh ôm nữ nhân của mình cần phải xin phép ai sao?
Trên mặt Ôn Giai Tuệ lúc này chỉ hiện rõ đúng hai từ bất lực, chỉ có thể đứng yên để anh ôm mà thôi.
Hai người không hề biết một chiếc điện thoại đưa ra chụp ảnh bọn họ từ nãy đến giờ.
Mà chủ nhân chiếc điện thoại này chính là một người phụ nữ châu Âu tóc vàng da trắng xinh đẹp, còn ăn mặc vô cùng sang trọng. Xem lại mấy tấm hình vừa chụp được, cô nàng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Liền gọi vào một số trong danh bạ.
.....................
Từ sau lần Thanh Ngọc tìm Jayce giúp cô đến nhà hàng thì số lần gặp nhau giữa hai người cũng nhiều hơn.
Mấy ngày nay William lại ra nước ngoài nên Jayce cũng không phải quá dè chừng nữa. Mỗi tối anh ta đều đưa Thanh Ngọc ra ngoài dùng bữa.
Hai người đang ngồi ăn thì điện thoại của Thanh Ngọc trên bàn lại đổ chuông, cô tạm bỏ dao nĩa xuống và cầm điện thoại lên nghe, trả lời bằng tiếng anh thân thiết.
- Laura? Sao đột nhiên lại gọi tớ vào giờ này vậy?
Phía bên kia, người phụ nữ châu Âu đứng trước cửa hàng bán đồ mẹ và bé, vừa nhìn vào đôi nam nữ bên trong đang chọn mua đồ cho thai phụ vừa trả lời điện thoại.
- Thanh Ngọc, tớ vừa gặp một người trông rất giống hôn phu của cậu. Để tớ gửi hình qua cho cậu xem.
Đang uống một ngụm rượu vang mà tay Thanh Ngọc cứng đờ lại khi nghe lời nói từ đầu dây bên kia, cô hỏi vội.
- Trác Nghiên? Cậu nhìn thấy anh ấy ở đâu?
Laura nhìn lại hai người kia, vừa nhấn gửi ảnh cho cô bạn thân của mình vừa bổ sung.
- Đi cùng một người phụ nữ, bọn họ ở cửa hàng mẹ và bé. Theo những gì từ nãy đến giờ tớ quan sát được thì hình như bọn họ nhất định là đang có con với nhau rồi. Nhưng tớ hy vọng là tớ nhìn nhầm.
Thanh Ngọc khó khăn đặt cốc rượu trên tay xuống bàn, đôi mắt xinh đẹp đang dán chặt trên màn hình điện thoại. Dù ảnh chụp không rõ ràng và cũng không được cận mặt, nhưng Thanh Ngọc sao có thể không nhận ra người đàn ông đó chứ? Chỉ cần nhìn bóng lưng anh thì cô chắc chắn mình không bao giờ nhìn nhầm. Đây thật sự là Viên Trác Nghiên!
Mà người phụ nữ đi cùng anh đích thị là Ôn Giai Tuệ. Bọn họ, bọn họ đúng là đang ở cửa hàng bán đồ mẹ và bé! Ôn Giai Tuệ đã mang thai rồi sao?
Bàn tay Thanh Ngọc nắm chặt ly rượu. Thiếu sức thôi không thì đã đem cái ly bóp nát thành mảnh vụn rồi.
- Laura, thật lòng cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ. Hình cậu gửi tớ đã xem qua rồi, đây không phải Trác Nghiên đâu, tớ tin anh ấy sẽ không làm chuyện quá đáng như vậy đâu.
Laura ở bên kia nghe cô bạn thân của mình phủ nhận như vậy vẫn có chút ngờ vực. Thử nhìn lại đôi nam nữ trong cửa hàng, nhưng cô cũng chưa tiếp xúc nhiều với hôn phu của bạn mình nên đương nhiên không thể chắc chắn hơn Thanh Ngọc rồi. Nếu cô ấy đã phủ nhận thì cô còn nghi ngờ gì nữa chứ?
- Không phải thì tốt rồi, khi nào tớ về chúng ta nhất định phải ăn một bữa đấy nhé?
Hai người nói thêm mấy câu rồi cúp máy luôn.
Trước khi đi, Laura vẫn đứng lại nhìn đôi nam nữ đang trêu nhau trước gian hàng quần áo cho mẹ bầu, nghi vấn trong lòng vẫn mơ hồ.
........................
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Thanh Ngọc đã trắng bệch đến mức cắt không còn giọt máu, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.
Cho dù bản thân là người biết rõ đáp án trong những bức ảnh kia, nhưng sao có thể vạch áo cho người xem lưng được chứ? Phải đè nén tâm tình đang kích động như thế nào để phủ nhận nghi vấn của Laura thì chỉ có mỗi mình cô biết.
Jayce ngồi đối diện nãy giờ đều im lặng nhưng toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người này, anh ta đều nghe không sót một chữ nào. Hiện giờ anh ta đang mở cờ trong bụng rồi, Viên Trác Nghiên có với người phụ nữ khác, để xem lần này Thanh Ngọc còn hy vọng được gì nữa không?
Dù vậy, nhìn người phụ nữ mình yêu thần hồn nát thần tín như kia thì anh ta cũng không đành lòng. Đặt dao nĩa xuống bàn, anh ta cất giọng hỏi han.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Thanh Ngọc bị câu hỏi của người đàn ông đối diện làm cho giật mình, ngước mắt nhìn anh ta, nở một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.
- Không có gì đâu.
Tình hình bây giờ, cô như ngồi trên đống lửa, nằm trên đống than vậy. Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là trở về Thượng Hải ngay để làm cho ra nhẽ chuyện này. Ôn Giai Tuệ có được rất nhiều thứ rồi, từ tình yêu của Viên Trác Nghiên, bây giờ còn cả giọt máu của anh trong bụng kia, nếu lỡ như anh muốn kết hôn với cô ta thì cô sẽ hoàn toàn mất hết. Sợi dây duy nhất cô đang bám víu đã dần mỏng đi, Viên Trác Nghiên hiện giờ có lí do gì để không nghĩ đến chuyện kết hôn với ả đàn bà đó nữa chứ? Người phụ nữ trong lòng mình lại đang mang thai đứa con của mình, còn gì hoàn hảo hơn nữa không?
Cô không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ như vậy nữa, mà người duy nhất có thể giúp cô hiện giờ chỉ có Jayce. Cho nên, cô không thể che giấu anh ta được..
- Jayce, ngày mai em muốn về Thượng Hải. Anh có thể giúp em ngăn cản thủ hạ của ba không?
Jayce cầm cốc nước lên uống một ngụm, vẫn bình thản hỏi lại.
- Thật sự là đã có chuyện gì? Sao đột nhiên lại về Thượng Hải gấp như vậy? Em nói thật đi, cuộc gọi vừa rồi có phải có vấn đề gì không? Viên Trác Nghiên lại gây ra chuyện gì động trời à?
Nhớ lại chuyện lần trước khi cô nói chuyện Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ với anh ta thì chẳng bao lâu chuyện đó cũng đến tai cha cô. Nếu lần này còn để chuyện ồn ào đến tai ông thì nhất định là không dễ dàng như lần trước đâu. Chưa đợi Viên Trác Nghiên yêu cầu hủy hôn thì cha cô cũng sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước rồi. Cho nên cô tuyệt đối không thể cho anh ta biết thêm bất kỳ chuyện gì liên quan đến Viên Trác Nghiên nữa.
- Lâu rồi em không gặp anh ấy, chỉ muốn gặp anh ấy vì nhớ thôi. Nếu em nói với ba thì em chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý để em đến Thượng Hải. Anh giúp em được chứ?
Jayce nghe cô nói xong, đầu tiên là bật cười một tiếng tự giễu. Anh ta cũng chỉ muốn thử xem cô có nói thật với mình không, hóa ra là không hề để anh ta vào mắt.
Mấy ngày qua đối với anh ta thật sự rất tốt, anh ta thật sự không muốn để Thanh Ngọc đi tìm Viên Trác Nghiên.
- Nhưng Viên Trác Nghiên có muốn gặp em không? Không phải em là người biết rõ hơn ai hết sao?
Thanh Ngọc giấu bàn tay đang nắm chặt dưới bàn, bấu chặt đến sắp để móng tay đâm thủng lòng bàn tay chỉ để che giấu tâm tình hiện giờ của mình.
- Jayce, em biết anh không muốn em về Thượng Hải. Nhưng anh cũng hiểu chứ? Người duy nhất em yêu chỉ có Trác Nghiên, nếu không phải anh ấy thì em cũng không cần ai cả. Em là hôn thê của anh ấy, đã đến lúc em phải ở bên cạnh anh ấy rồi. Nếu anh không đồng ý giúp em thì em sẽ tự đi. Em nghĩ chúng ta có thể làm bạn nên mới nhờ anh, xin lỗi vì em đã hiểu lầm.
Cô nói một tràng dài xong thì cầm lấy túi để bên cạnh, sau đó đẩy ghế đứng lên.
Jayce vẫn ngồi đó thưởng thức ly rượu vang đỏ óng ánh, nhìn cô gái của mình đã đẩy cửa ra khỏi nhà hàng. Sở dĩ anh ta không đuổi theo vì có thể chắc chắn một điều là nếu không có tay của anh ta thì dù cô có mọc cánh cũng sẽ không thể thoát khỏi Las Vegas này.
..................
Sau khi ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Ôn Giai Tuệ mới bị đống đồ hai tên thủ hạ xách theo phía sau dọa cho há hốc mồm.
Viên Trác Nghiên thật sự muốn mua hết cả trung tâm thương mại này rồi.
- Em ra xe đợi anh trước, anh đi giải quyết một số chuyện xong sẽ quay lại.
Viên Trác Nghiên nghe điện thoại xong thì bước tới nói với Ôn Giai Tuệ, vẫn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ôn Giai Tuệ gật gật đầu thay cho câu trả lời.
Mấy thủ hạ hộ tống Ôn Giai Tuệ ra trước cửa trung tâm thương mại. A Châu và A Phúc đã lái xe đợi sẵn bên ngoài.
Vẫn như thường ngày, A Phúc mở cửa cho Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu! Mời cô.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ hơi khựng lại vì cách chào hôm nay của A Phúc. Trước giờ cậu ta rất ít khi chào cô, hoặc nếu có thì cũng gọi cô là Ôn tiểu thư, đây chính là lần đầu tiên cậu ta gọi cô một tiếng chủ mẫu. Đột nhiên biến hóa kỳ lạ như vậy làm cô nhất thời khó hiểu. Nhưng cô cũng không có ý định dò hỏi làm gì, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi vào trong xe.
Bọn họ đều đang đợi Viên Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ ngồi ở ghế sau giãn gân cốt, đi một vòng lâu như vậy, cô hai chân cô đã mềm nhũn ra rồi. Từ ngày mang thai đến giờ, cô thường gặp các vấn đề về gân cốt, hễ hoạt động nhiều lại ê ẩm hết cả mình mảy. Trông cô bây giờ cũng đơn giản rất nhiều, không còn trang điểm mỗi khi ra đường như trước nữa, quần áo cũng thoải mái hơn, cũng không còn những đôi giày cao gót sành điệu nữa.
- Bảo bảo, hôm nay đi chơi có vui không nè? Con yêu của mẹ có mệt không?
Ôn Giai Tuệ lại đặt tay lên vuốt vuốt bụng, thì thầm với bảo bảo, dường như tất cả mệt mỏi cũng đều tan đi hết rồi.
- Chủ mẫu...
Nữ nhân đang mãi cảm nhận thế giới riêng của hai mẹ con thì chợt nghe tiếng của A Phúc, cô mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
A Phúc vẫn luôn coi cô là cái gai trong mắt mà bây giờ lại ngập ngừng nói chuyện với cô như vậy sao?
- Có chuyện gì à?
A Phúc ậm ừ một lát rồi mới lấy một túi đồ bên cạnh đưa cho chủ mẫu.
- Chủ mẫu, trước đây tôi có gì không phải mong cô có thể rộng lượng bỏ qua. Từ giờ tôi sẽ tận trung với cô như với boss. Còn cái này, không phải gì đắt tiền đâu, nhưng đều là thành ý của tôi. Hy vọng chủ mẫu không từ chối.
Nhìn chiếc túi giấy A Phúc đang đưa tới, Ôn Giai Tuệ không khỏi ngờ vực, do dự một lúc rồi cũng quyết định cầm lấy.
Cô còn định trả lời A Phúc thì Viên Trác Nghiên đã đi tới, anh ngồi vào chỗ trống ở ghế sau. Nhìn nữ nhân bên cạnh có vẻ khẩn trương, anh hơi nhíu mày hỏi.
- Có chuyện gì sao? Em không thoải mái ở đâu à?
Ôn Giai Tuệ chỉ là vừa giấu vội túi đồ A Phúc vừa đưa thôi. Cô nặn ra một nụ cười vừa phải đối diện với người đàn ông, lắc nhẹ đầu.
- Không có gì, chỉ là đi cả ngày nên hơi mệt thôi.
Viên Trác Nghiên trìu mến nhìn cô, vòng tay ôm bả vai cô, để cô tựa đầu vào vai mình, tay còn bận rộn vuốt mái tóc đen mượt của cô.
- Vất vả cho em rồi. Bây giờ chúng ta đi ăn nhé? Bảo bảo, đồng ý không?
Tay còn trống đặt lên bụng cô mà xoa xoa, chọc Ôn Giai Tuệ bật cười.
- Đừng đùa nữa, mẹ con em sắp chết đói rồi đây.
Không khí của hai người ở ghế sau hạnh phúc và ngọt ngào là vậy, hai người ở ghế lái và ghế phụ thì trừng mắt nhìn nhau. Vừa rồi khi A Phúc xin lỗi Ôn Giai Tuệ và còn tặng quà cho cô nữa, A Châu không thể nào nhịn được cười, vừa cười vừa trêu cậu ta mới khiến cậu ta tức điên như bây giờ. Nếu không phải có ông chủ ở đây thì có lẽ hai tên này đã đánh nhau một trận rồi.
Về phía A Phúc, lí do khiến cậu ta đột nhiên thay đổi hẳn suy nghĩ cũng là vì những chuyện đã xảy ra gần đây, từ những gì cậu ta quan sát được ở ông chủ và Ôn Giai Tuệ. Và đặc biệt là hai ngày trước, ông chủ đã nói với cậu ta một câu "Tôi đã bắt đầu sợ cái chết, tôi sợ mình sẽ không còn hơi thở để tiếp tục bảo vệ cô ấy". Khi đó, A Phúc đã hiểu ra, những việc A Châu và A Minh làm vì hai người họ, bởi vì đó là nhiệm vụ mà ông chủ đã giao phó cả cuộc đời này. Người phụ nữ đó, chủ mẫu của bọn họ, đã sớm trở thành một phần máu thịt trên người ông chủ, cắt đi sẽ mất mạng....
Bình luận facebook