Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 74: Anh có từng sợ không?
Từng mảng ký ức cũ theo từng lời kể của Viên Trác Nghiên mà đều tìm về.
Anh ném chiếc khăn lau tóc lên bàn, dùng tay chải lại mái tóc khá rối của nữ nhân, vẫn chầm chậm kể tiếp.
- Sau hai năm A Châu theo anh học cách trở thành cánh tay phải, thì một lần anh đến sòng bạc kiểm tra kế toán thì gặp phải một cậu nhóc bằng tuổi A Châu. Đánh bạc để có tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng suýt nữa thì đã mất mạng vì thua đến thê thảm. Khi anh đứng ra trả nợ cho cậu ta thì không ngờ rằng cậu ta bám chặt anh sống chết không chịu buông, đòi đi theo anh như A Châu.
......................
- Cậu biết tôi đang làm việc gì không mà muốn theo? Đây không phải chỗ để cậu chơi đâu, mau về nhà đi.
- Khoan đã, tôi biết anh là thiếu chủ của tổ chức Wolf, tôi biết các người đều là những chiếc máy giết người, biết rõ các người đang làm những việc gì.
Dọc một con hẻm rộng, một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi ăn mặc đơn giản nhưng có vẻ khá chật vật đang đuổi theo một đám người.
Mà người đi giữa đám người đó cũng là một thiếu niên, mặc dù còn rất nhỏ tuổi nhưng trên người cậu đã toát lên một loại khí chất áp bức đối phương đến ngột ngạt. Cậu chỉ đánh mắt nhìn anh bạn nhỏ kia một cái rồi cũng tiếp tục bước đi.
- Xin anh đừng đi. Hãy dẫn tôi theo đi, tôi cũng có thể trở thành cánh tay phải của anh, giết người, bán vũ khí hay kinh doanh sòng bạc, chuyện gì cũng được. Như vậy không phải còn tốt hơn chết đói sao? Tôi không muốn chết, tôi chỉ muốn sống, tôi muốn sống ngẩng cao đầu như anh.
Anh bạn nhỏ sau lưng đứng yên tại chỗ mà hét lớn. Tuyệt vọng pha lẫn mong đợi, một trạng thái lênh đênh không rõ phương hướng.
Viên Trác Nghiên vừa đi được vài bước lại phải tiếp tục dừng chân, chửi thề một tiếng rồi quay đầu bước tới trước mặt anh bạn nhỏ kia.
- Muốn trở thành thân tín của tôi thì điều đầu tiên phải làm được đó là không được khóc. Cậu yếu đuối như vậy thì liệu có thể làm được gì đây?
Cậu thanh niên kia bị phê bình như vậy liền đưa tay lau lau mặt mũi, rất ra dáng trưởng thành mà khẳng định.
- Anh đừng coi thường tôi. Trông tôi như vậy nhưng mười mấy tên du côn tôi còn đánh cho thừa sống thiếu chết đấy.
- Chủ nhân, xin hãy thu nhận tôi. Tôi nhất định sẽ dùng cả tính mạng này để phụng sự anh. Hôm nay anh cứu tôi một mạng rồi thì hãy cứu tôi khỏi nơi này được chứ?
Tên lẻo mép như vậy thì có thể trở thành thân tín của mình sao? Viên Trác Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng đồng ý dẫn cậu ta đi cùng.
- Cậu tên gì?
- Tôi là A Minh. Chủ nhân, anh đã đồng ý thu nhận tôi rồi đúng không?
Cậu thanh niên mừng rỡ chạy theo sau Viên Trác Nghiên mà hỏi không ngừng.
Viên Trác Nghiên vẫn đi tiếp mà không thèm đáp lại cậu ta, lắc đầu ngán ngẩm. Chẳng lẽ anh dẫn theo tên nhãi này để làm vui cửa vui nhà sao?
....................
Nghe xong câu chuyện của A Minh, Ôn Giai Tuệ không khỏi bật cười thành tiếng. Trong số ba người họ, A Minh là người dễ tiếp xúc và cũng là người cô từng giao tiếp nhiều nhất, hóa ra cách mà cậu xuất hiện trong tổ chức cũng không khác gì so với hiện tại.
- Vậy còn A Phúc? Em đoán hẳn là anh ta lúc mới gặp anh chắc cũng hung hãn lắm nhỉ?
Viên Trác Nghiên vừa trải tóc cho cô khi nghe cô đưa ra suy đoán như vậy. Nhưng cũng có lí, vì A Phúc với cô không khác gì là khắc tinh cả.
- Em đoán đúng gần một nửa rồi đấy. Khi anh gặp cậu ta thì cậu ta chỉ là một đứa nhóc mười hai tuổi. Là một trong số những đứa trẻ bị bán vào thung lũng Wolfgang mà đào tạo. Nhưng A Phúc lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ dựa vào mấy chiêu mới học đã không chịu khuất phục trước bất kỳ ai. Cậu ta còn đòi đấu tay đôi với anh, mới đầu thì vẫn còn rất ngạo mạn, nhưng đến khi bị anh đánh bại thì thái độ thay đổi hẳn, cậu ta đã xin anh thả cậu ta ra. Vì bị bắt cóc và bán đến đây, cho nên chỉ muốn được về nhà. Nhưng quy tắc của Wolf đã chỉ rõ, vào rồi thì không còn chuyện có thể ra nữa. Sau đó anh đã điều tra qua thân thế của cậu ta, hóa ra là bị chính cha mẹ ruột của mình lừa bán đi để có tiền trả cho bọn vay nặng lãi.
Ôn Giai Tuệ không khỏi cảm thán trong lòng khi biết được mặt tối trong quá khứ của A Phúc. Cậu ta luôn rất hống hách, nóng nảy, nhưng hóa ra cũng đã phải trải qua nhiều chuyện đau thương như vậy.
Ba người A Châu đều giống như Viên Trác Nghiên vậy. Không có ai sinh ra đã là thú săn mồi cả, chỉ khi bị ném vào giữa một bầy dã thú thì phải tự đứng lên tìm đường sống thôi.
Dòng suy nghĩ đang hiện ra trong đầu Ôn Giai Tuệ đã bị chặt đứt bởi hành động đột ngột của Viên Trác Nghiên. Anh vòng tay theo cái eo thon nhỏ của cô ra trước, ôm chầm cô vào trong lồng ngực vạm vỡ. Mặt anh dán vào cần cổ trắng mịn mà nói sang hướng khác.
- Có một câu của Ác Tân Lĩnh mà anh không thể nào quên được " Con đừng tưởng thế giới ta cho con là thế giới tàn độc, đẫm máu nhất. Sau khi con trở về, con hãy tự mình cảm nhận, thế giới Viên gia và Viên Thành của con càng đáng sợ hơn cả thế giới con đang trải qua nữa". Và đúng như lời ông ấy nói, Viên gia, chính là một địa ngục trần gian, chỉ khoác bên ngoài lớp vỏ bọc diễm lệ nguy nga.
Trong thế giới của anh cũng chỉ toàn giết chóc, tưới máu kẻ địch lên lãnh thổ của mình. Nhưng không phải âm mưu trước sau giết chính người trong nhà như Viên gia!
Những lời này của anh khiến Ôn Giai Tuệ phải rơi vào trầm tư suy nghĩ. Dù được sinh ra ở Viên gia nhưng đối với anh nơi đó lại không phải là mái ấm bình yên nhất. Cô không dám tưởng tượng, anh đã phải trưởng thành như thế nào. Để có được vị trí như ngày hôm nay, nhất định là anh đã trải qua biết bao nhiêu lần nguy hiểm đến tính mạng. Viên lão gia, một người hiền từ mà cô biết sao lại có thể nhẫn tâm với chính con ruột của mình như vậy được chứ? Là vì thế giới của bọn họ đã được định sẵn là khắc nghiệt ư?
Không biết đã nghĩ miên man đến đâu, rất lâu sau Ôn Giai Tuệ mới cất lời được.
- Trác Nghiên, anh có từng sợ không? Có một khoảnh khắc nào anh cảm thấy cô đơn không?
Viên Trác Nghiên nghe cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên lại hỏi như vậy. Anh buông lỏng vòng ôm ra để xoay cô lại đối diện với mình, vòng tay ngược lại ra sau lưng của cô, gương mặt tuấn lãng của anh điềm tĩnh vô ưu.
- Anh cũng không còn nhớ nữa, chính anh đã trải qua những cảm giác gì, từ từ mất đi thứ gì, anh cũng đã sớm quên rồi.
Vừa nói anh vừa đưa tay lên vén vén tóc của cô theo thói quen, thỉnh thoảng còn lướt dọc một trong hai bên má trắng hồng.
- Năm anh mười tuổi, lần đầu tiên anh đã biết nổ súng vào một người. Khi đó, cảm giác đó có thể anh đã không còn nhớ nữa, nhưng anh luôn nhớ từ khoảnh khắc đó, anh nhận ra chỉ có giết kẻ ngáng đường mình, giẫm đạp lên chúng thì mới có thể sống sót trong thế giới này.
Nói đến đây thôi, chuyện quá khứ của anh cũng không còn gì để nói cho cô nghe nữa, chỉ còn những chuyện giết chóc đầy máu tanh mà thôi. Hơn hết, có một số chuyện thì anh tuyệt đối không bao giờ nói ra với cô.
Ngón tay Viên Trác Nghiên vẫn đang mơn trớn gò má trắng mịn của nữ nhân, giọng anh ôn nhu có phần tịch liêu.
- Nhưng bây giờ anh đã bắt đầu có thứ để sợ rồi.
- Anh sợ bản thân sẽ không có đủ khả năng để bảo vệ em và con.
Còn có, anh sợ ngày đó sẽ đến, ngày mà cô sẽ rời xa anh. Có lẽ cô cũng đã biết rõ điều này rồi.
Ôn Giai Tuệ lại lần nữa rơi vào trạng thái đăm chiêu. Lời anh vừa nói giống như một bài toán ẩn mà đáp án để cho cô đưa ra đáp án vậy.
Một người không nên có quá nhiều điểm yếu, hay đúng hơn thì không nên có. Một thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo như Viên Trác Nghiên thì càng không nên có điểm yếu. Nhưng cô đã trở thành điểm yếu của anh, còn có con của hai người nữa. Đấy là lí do mà nhiều người luôn chỉ mũi nhọn vào cô sao? Cô là điểm yếu của anh nên lúc nào cũng có thể vô tình đẩy anh vào nguy hiểm như những lần trước đây.
- Trác Nghiên, ở bên cạnh anh, em vẫn luôn có cảm giác rất an toàn.
- Em nói thật sao? Ở bên cạnh anh thật sự có cảm giác an toàn?
Cặp mắt chim ưng của nam nhân lóe lên một tia vui mừng, nhanh chóng hỏi lại.
Nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ có chút lúng túng, gật gật đầu thay cho lời khẳng định lại.
Cảm giác này nên được diễn tả thế nào thì cho chính xác đây? Chỉ là vui mừng thôi thì chưa đủ, một cảm giác xúc động, thành công lẫn thỏa mãn. Anh vẫn luôn nghĩ cô phải ở bên cạnh anh thì mỗi ngày trải qua đều sống trong nơm nớp lo sợ. Cùng với những lời mà A Phong đã nói vừa rồi nữa. Nhưng hiện giờ nghe chính miệng cô khẳng định ngược lại, anh như được ban ân xá vậy.
Vừa định vươn tay ôm cô vào lòng thì chợt hai tay của cô đã chống nhẹ trên ngực anh, hơi vội mà nhắc.
- Anh còn chưa uống thuốc thì phải?
Động tác của Viên Trác Nghiên không muốn dừng thì bây giờ cũng buộc phải tự dừng thôi. Anh bị cô đẩy ra, ánh mắt hờn dỗi của nữ nhân đâm thẳng vào mặt anh.
- Ngồi yên ở đấy, em xuống lấy nước cho anh.
Nói xong, Ôn Giai Tuệ liền bước xuống giường ngay, mở cửa đi ra khỏi phòng.
.................
Vài phút sau, cô đã quay lại với một cốc nước. Đồng thời cũng vừa đúng lúc nhìn thấy nam nhân trên giường vừa cởi áo ra. Anh đang tự mình kiểm tra lại miếng gạc dán trên miệng vết thương.
Thấy vậy, Ôn Giai Tuệ liền đặt cốc nước xuống bàn, đi nhanh tới đầu tủ lấy hộp đồ y tế tới. Vừa ngồi xuống giường cô đã gạt tay anh ra..
- Để em làm cho.
Không cần biết ý của Viên Trác Nghiên như thế nào, dù anh có chịu hay không thì cũng buộc phải chịu thôi. Hai tay để ra khỏi phạm vi, nằm yên trên giường để Ôn Giai Tuệ thay miếng gạc cho mình.
Nữ nhân này lại không hề nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện đắc ý của anh. Những chuyện như thế này đương nhiên với anh đã trở thành cơm bữa, mỗi lần bị thương anh đều tự mình chăm sóc vết thương, nhưng bây giờ có người quan tâm như vậy sao anh có thể từ chối chứ, ngược lại còn mong không được ấy chứ.
Nhìn miệng vết thương đang chảy ít máu và huyết tương đã đông lại xung quanh, Ôn Giai Tuệ cẩn thận lấy kẹp và kéo cắt chỉ cùng với gạc chậm rãi làm sạch miệng vết thương, sau đó mới thay một lớp băng gạc mới nhẹ nhàng dán vào.
Nam nhân nằm trên giường cởi trần nửa thân trên, cơ ngực săn chắc và múi bụng cuồn cuộn rõ ràng đang phập phồng lên xuống vì thở mạnh, nhưng lại vô cùng hấp dẫn dụ hoặc, khác gì đang kêu gọi người khác phạm tội đâu chứ. Những vết sẹo chồng chất trên làn da màu bánh mật cũng vì vậy mà lộ rõ lên. Ánh mắt Viên Trác Nghiên từ nãy đến giờ vẫn luôn dán trên người của Ôn Giai Tuệ rất đỗi dịu dàng, nhìn từng động tác cẩn thận từng chút một của cô, bên khóe môi đã sớm nở một nụ cười sủng nịch.
- Tuệ nhi, em có để ý không? Từ sau khi chúng ta gặp nhau, lần nào anh bị thương cũng là em chăm sóc cho anh. Trông rất giống y tá riêng của anh rồi đấy. Hay là hôm nào chúng ta thử chơi trò y tá xem? Vừa nghĩ đã thấy kích thích lắm rồi.
Những câu đầu của anh, Ôn Giai Tuệ nghĩ anh đang nghiêm túc cảm ơn cô, không ngờ được tất cả đều là nhằm hướng vào mục đích vô sỉ sau cùng. Cô đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời anh nói rồi, hai bên má đã đỏ ửng như quả cà chua chín rồi. Vừa thẹn vừa giận, cô tháo găng tay ra, đồng thời lườm nguýt anh một cái.
- Lưu manh! Đầu anh chỉ nghĩ được những chuyện vô sỉ này thôi sao?
Viên Trác Nghiên nhìn cô hậm hực lúng túng đóng hộp đồ y tế thì không khỏi bật cười vì đắc ý.
- Nếu anh không lưu manh thì sao có thể sắp được làm ba chứ?
Ôn Giai Tuệ trề môi lườm anh, không thèm đáp lại nữa mà đưa cho anh viên thuốc lấy từ vỉ thuốc trên bàn đưa tới cho anh, tay kia bưng cốc nước.
- Mau uống thuốc đi.
Viên Trác Nghiên nhìn viên thuốc trong tay, hơi buồn bực luyên thuyên.
- Đắng như vậy không có kẹo à?
Vì một câu này của anh mà suýt nữa Ôn Giai Tuệ tự cắn vào đầu lưỡi của mình rồi. Thủ lĩnh của một tổ chức hắc đạo đây sao? Uống nước mà cũng đòi ăn kẹo? Chẳng lẽ anh bị thương đến hỏng não rồi ư?
Đôi mắt đậm ý cười của Viên Trác Nghiên không hề rời khỏi gương mặt đang ngớ ngẩn ra của nữ nhân. Anh bật cười mờ ám, đem viên thuốc trong tay bỏ vào miệng.
Ôn Giai Tuệ nhìn vậy thì ngay lập tức đưa cốc nước tới trước mặt anh..
- Uhm......uhm.......
Tất cả diễn ra hoàn hoàn ngoài sự phòng bị của Ôn Giai Tuệ. Cốc nước trên tay cô dừng bên cạnh giữa không trung, toàn thân cô cũng bất động theo nụ hôn của người đàn ông, đôi mắt tròn xoe trừng to, tim hình như đập đến loạn nhịp rồi.
Môi lưỡi anh quấn quýt ngậm mút môi dưới đỏ hồng của cô như đang ngậm một viên kẹo ngọt.
Nụ hôn kéo dài một lúc mới dần dần buông lỏng ra, đường cong từ hai bên khóe miệng của Viên Trác Nghiên càng đậm hơn. Anh đặt ngón tay lên đôi môi vừa bị mình ngấu nghiến đến sưng lên.
- Có kẹo ngọt như vậy thì mơi uống thuốc được chứ!
Đầu óc Ôn Giai Tuệ vẫn còn hoang mang mụ mị, chỉ biết trơ mắt nhìn tên nam nhân trước mặt đắc ý giương môi cười. Cô vừa cắn môi lại thì cảm nhận được vị đắng của thuốc, là từ đầu lưỡi của anh truyền qua môi của cô khi nãy sao?
- Đồ biến thái đáng ghét!
Không thể làm gì hơn, Ôn Giai Tuệ hậm hực uống một ngụm nước lớn.
......................
Mấy ngày sau đó, Viên Trác Nghiên càng có rất nhiều hành động lố lăng hơn nữa. Không chỉ còn là thực đơn quá tải hằng ngày mà anh còn không để cô ra khỏi Nguyệt Phủ. Mấy ngày trước đột nhiên có mấy người lạ mặt đến, được anh giới thiệu là bác sĩ tâm lý, bác sĩ sản khoa, điều dưỡng được chọn từ các bệnh viện chuyên khoa hàng đầu trong nước. Hưởng chế độ chăm sóc quá tốt như vậy, Ôn Giai Tuệ còn lo lắng không biết con sinh ra có quá trọng lượng không nữa. Mà cô hình như cũng tăng cân hơn so với lúc mới mang thai rồi.
Cả ngày Ôn Giai Tuệ đều lẩn quẩn trong biệt thự, thật sự rất chán rồi, chỉ có thể trò chuyện với bác sĩ tâm lí thì mới đỡ buồn bực thôi.
- Thay đồ đi, mười phút nữa chúng ta ra ngoài.
Câu này vẫn là câu hay nhất mà Ôn Giai Tuệ thích nghe nhất từ miệng của Viên Trác Nghiên.
- Thật sao? Chúng ta đi đâu?
Cô để quyển sách trên tay lên kệ, nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa, nhanh chóng xỏ dép chạy qua.
- Cẩn thận, tiểu tổ tông, đừng có chạy như vậy.
Một cảnh tượng trước mặt khiến cho Viên Trác Nghiên không thể nào đứng yên nữa, nhanh chóng bước tới ngăn cô gái tăng động kia lại.
- A úi!!!
- Tuệ nhi!
Vừa đúng lúc Ôn Giai Tuệ cũng ngã vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt có vẻ sắp nổi giận nhưng cũng không đành lòng của anh.
- Bảo em đừng chạy rồi mà. Không cẩn thận mà ngã thì sao?
Ôn Giai Tuệ bĩu môi cụp mắt, giống một chú mèo đang nhận lỗi vậy. Cô đưa tay đặt lên bụng như một bản năng, vừa rồi cô đã dọa bảo bảo sợ rồi.
- Em xin lỗi. Bảo bảo, có phải dọa đến con rồi không?
Làm sao Viên Trác Nghiên có thể trách móc cô chứ? Anh xoa xoa đầu cô, đồng thời cúi xuống nhìn vào cái bụng vẫn chưa có thay đổi gì của cô.
- Bảo bảo ngoan, đừng giận nhé. Bây giờ ba ba sẽ dẫn mẹ và bảo bảo đi mua đồ mới nhé?
Anh ném chiếc khăn lau tóc lên bàn, dùng tay chải lại mái tóc khá rối của nữ nhân, vẫn chầm chậm kể tiếp.
- Sau hai năm A Châu theo anh học cách trở thành cánh tay phải, thì một lần anh đến sòng bạc kiểm tra kế toán thì gặp phải một cậu nhóc bằng tuổi A Châu. Đánh bạc để có tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng suýt nữa thì đã mất mạng vì thua đến thê thảm. Khi anh đứng ra trả nợ cho cậu ta thì không ngờ rằng cậu ta bám chặt anh sống chết không chịu buông, đòi đi theo anh như A Châu.
......................
- Cậu biết tôi đang làm việc gì không mà muốn theo? Đây không phải chỗ để cậu chơi đâu, mau về nhà đi.
- Khoan đã, tôi biết anh là thiếu chủ của tổ chức Wolf, tôi biết các người đều là những chiếc máy giết người, biết rõ các người đang làm những việc gì.
Dọc một con hẻm rộng, một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi ăn mặc đơn giản nhưng có vẻ khá chật vật đang đuổi theo một đám người.
Mà người đi giữa đám người đó cũng là một thiếu niên, mặc dù còn rất nhỏ tuổi nhưng trên người cậu đã toát lên một loại khí chất áp bức đối phương đến ngột ngạt. Cậu chỉ đánh mắt nhìn anh bạn nhỏ kia một cái rồi cũng tiếp tục bước đi.
- Xin anh đừng đi. Hãy dẫn tôi theo đi, tôi cũng có thể trở thành cánh tay phải của anh, giết người, bán vũ khí hay kinh doanh sòng bạc, chuyện gì cũng được. Như vậy không phải còn tốt hơn chết đói sao? Tôi không muốn chết, tôi chỉ muốn sống, tôi muốn sống ngẩng cao đầu như anh.
Anh bạn nhỏ sau lưng đứng yên tại chỗ mà hét lớn. Tuyệt vọng pha lẫn mong đợi, một trạng thái lênh đênh không rõ phương hướng.
Viên Trác Nghiên vừa đi được vài bước lại phải tiếp tục dừng chân, chửi thề một tiếng rồi quay đầu bước tới trước mặt anh bạn nhỏ kia.
- Muốn trở thành thân tín của tôi thì điều đầu tiên phải làm được đó là không được khóc. Cậu yếu đuối như vậy thì liệu có thể làm được gì đây?
Cậu thanh niên kia bị phê bình như vậy liền đưa tay lau lau mặt mũi, rất ra dáng trưởng thành mà khẳng định.
- Anh đừng coi thường tôi. Trông tôi như vậy nhưng mười mấy tên du côn tôi còn đánh cho thừa sống thiếu chết đấy.
- Chủ nhân, xin hãy thu nhận tôi. Tôi nhất định sẽ dùng cả tính mạng này để phụng sự anh. Hôm nay anh cứu tôi một mạng rồi thì hãy cứu tôi khỏi nơi này được chứ?
Tên lẻo mép như vậy thì có thể trở thành thân tín của mình sao? Viên Trác Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng đồng ý dẫn cậu ta đi cùng.
- Cậu tên gì?
- Tôi là A Minh. Chủ nhân, anh đã đồng ý thu nhận tôi rồi đúng không?
Cậu thanh niên mừng rỡ chạy theo sau Viên Trác Nghiên mà hỏi không ngừng.
Viên Trác Nghiên vẫn đi tiếp mà không thèm đáp lại cậu ta, lắc đầu ngán ngẩm. Chẳng lẽ anh dẫn theo tên nhãi này để làm vui cửa vui nhà sao?
....................
Nghe xong câu chuyện của A Minh, Ôn Giai Tuệ không khỏi bật cười thành tiếng. Trong số ba người họ, A Minh là người dễ tiếp xúc và cũng là người cô từng giao tiếp nhiều nhất, hóa ra cách mà cậu xuất hiện trong tổ chức cũng không khác gì so với hiện tại.
- Vậy còn A Phúc? Em đoán hẳn là anh ta lúc mới gặp anh chắc cũng hung hãn lắm nhỉ?
Viên Trác Nghiên vừa trải tóc cho cô khi nghe cô đưa ra suy đoán như vậy. Nhưng cũng có lí, vì A Phúc với cô không khác gì là khắc tinh cả.
- Em đoán đúng gần một nửa rồi đấy. Khi anh gặp cậu ta thì cậu ta chỉ là một đứa nhóc mười hai tuổi. Là một trong số những đứa trẻ bị bán vào thung lũng Wolfgang mà đào tạo. Nhưng A Phúc lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ dựa vào mấy chiêu mới học đã không chịu khuất phục trước bất kỳ ai. Cậu ta còn đòi đấu tay đôi với anh, mới đầu thì vẫn còn rất ngạo mạn, nhưng đến khi bị anh đánh bại thì thái độ thay đổi hẳn, cậu ta đã xin anh thả cậu ta ra. Vì bị bắt cóc và bán đến đây, cho nên chỉ muốn được về nhà. Nhưng quy tắc của Wolf đã chỉ rõ, vào rồi thì không còn chuyện có thể ra nữa. Sau đó anh đã điều tra qua thân thế của cậu ta, hóa ra là bị chính cha mẹ ruột của mình lừa bán đi để có tiền trả cho bọn vay nặng lãi.
Ôn Giai Tuệ không khỏi cảm thán trong lòng khi biết được mặt tối trong quá khứ của A Phúc. Cậu ta luôn rất hống hách, nóng nảy, nhưng hóa ra cũng đã phải trải qua nhiều chuyện đau thương như vậy.
Ba người A Châu đều giống như Viên Trác Nghiên vậy. Không có ai sinh ra đã là thú săn mồi cả, chỉ khi bị ném vào giữa một bầy dã thú thì phải tự đứng lên tìm đường sống thôi.
Dòng suy nghĩ đang hiện ra trong đầu Ôn Giai Tuệ đã bị chặt đứt bởi hành động đột ngột của Viên Trác Nghiên. Anh vòng tay theo cái eo thon nhỏ của cô ra trước, ôm chầm cô vào trong lồng ngực vạm vỡ. Mặt anh dán vào cần cổ trắng mịn mà nói sang hướng khác.
- Có một câu của Ác Tân Lĩnh mà anh không thể nào quên được " Con đừng tưởng thế giới ta cho con là thế giới tàn độc, đẫm máu nhất. Sau khi con trở về, con hãy tự mình cảm nhận, thế giới Viên gia và Viên Thành của con càng đáng sợ hơn cả thế giới con đang trải qua nữa". Và đúng như lời ông ấy nói, Viên gia, chính là một địa ngục trần gian, chỉ khoác bên ngoài lớp vỏ bọc diễm lệ nguy nga.
Trong thế giới của anh cũng chỉ toàn giết chóc, tưới máu kẻ địch lên lãnh thổ của mình. Nhưng không phải âm mưu trước sau giết chính người trong nhà như Viên gia!
Những lời này của anh khiến Ôn Giai Tuệ phải rơi vào trầm tư suy nghĩ. Dù được sinh ra ở Viên gia nhưng đối với anh nơi đó lại không phải là mái ấm bình yên nhất. Cô không dám tưởng tượng, anh đã phải trưởng thành như thế nào. Để có được vị trí như ngày hôm nay, nhất định là anh đã trải qua biết bao nhiêu lần nguy hiểm đến tính mạng. Viên lão gia, một người hiền từ mà cô biết sao lại có thể nhẫn tâm với chính con ruột của mình như vậy được chứ? Là vì thế giới của bọn họ đã được định sẵn là khắc nghiệt ư?
Không biết đã nghĩ miên man đến đâu, rất lâu sau Ôn Giai Tuệ mới cất lời được.
- Trác Nghiên, anh có từng sợ không? Có một khoảnh khắc nào anh cảm thấy cô đơn không?
Viên Trác Nghiên nghe cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên lại hỏi như vậy. Anh buông lỏng vòng ôm ra để xoay cô lại đối diện với mình, vòng tay ngược lại ra sau lưng của cô, gương mặt tuấn lãng của anh điềm tĩnh vô ưu.
- Anh cũng không còn nhớ nữa, chính anh đã trải qua những cảm giác gì, từ từ mất đi thứ gì, anh cũng đã sớm quên rồi.
Vừa nói anh vừa đưa tay lên vén vén tóc của cô theo thói quen, thỉnh thoảng còn lướt dọc một trong hai bên má trắng hồng.
- Năm anh mười tuổi, lần đầu tiên anh đã biết nổ súng vào một người. Khi đó, cảm giác đó có thể anh đã không còn nhớ nữa, nhưng anh luôn nhớ từ khoảnh khắc đó, anh nhận ra chỉ có giết kẻ ngáng đường mình, giẫm đạp lên chúng thì mới có thể sống sót trong thế giới này.
Nói đến đây thôi, chuyện quá khứ của anh cũng không còn gì để nói cho cô nghe nữa, chỉ còn những chuyện giết chóc đầy máu tanh mà thôi. Hơn hết, có một số chuyện thì anh tuyệt đối không bao giờ nói ra với cô.
Ngón tay Viên Trác Nghiên vẫn đang mơn trớn gò má trắng mịn của nữ nhân, giọng anh ôn nhu có phần tịch liêu.
- Nhưng bây giờ anh đã bắt đầu có thứ để sợ rồi.
- Anh sợ bản thân sẽ không có đủ khả năng để bảo vệ em và con.
Còn có, anh sợ ngày đó sẽ đến, ngày mà cô sẽ rời xa anh. Có lẽ cô cũng đã biết rõ điều này rồi.
Ôn Giai Tuệ lại lần nữa rơi vào trạng thái đăm chiêu. Lời anh vừa nói giống như một bài toán ẩn mà đáp án để cho cô đưa ra đáp án vậy.
Một người không nên có quá nhiều điểm yếu, hay đúng hơn thì không nên có. Một thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo như Viên Trác Nghiên thì càng không nên có điểm yếu. Nhưng cô đã trở thành điểm yếu của anh, còn có con của hai người nữa. Đấy là lí do mà nhiều người luôn chỉ mũi nhọn vào cô sao? Cô là điểm yếu của anh nên lúc nào cũng có thể vô tình đẩy anh vào nguy hiểm như những lần trước đây.
- Trác Nghiên, ở bên cạnh anh, em vẫn luôn có cảm giác rất an toàn.
- Em nói thật sao? Ở bên cạnh anh thật sự có cảm giác an toàn?
Cặp mắt chim ưng của nam nhân lóe lên một tia vui mừng, nhanh chóng hỏi lại.
Nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ có chút lúng túng, gật gật đầu thay cho lời khẳng định lại.
Cảm giác này nên được diễn tả thế nào thì cho chính xác đây? Chỉ là vui mừng thôi thì chưa đủ, một cảm giác xúc động, thành công lẫn thỏa mãn. Anh vẫn luôn nghĩ cô phải ở bên cạnh anh thì mỗi ngày trải qua đều sống trong nơm nớp lo sợ. Cùng với những lời mà A Phong đã nói vừa rồi nữa. Nhưng hiện giờ nghe chính miệng cô khẳng định ngược lại, anh như được ban ân xá vậy.
Vừa định vươn tay ôm cô vào lòng thì chợt hai tay của cô đã chống nhẹ trên ngực anh, hơi vội mà nhắc.
- Anh còn chưa uống thuốc thì phải?
Động tác của Viên Trác Nghiên không muốn dừng thì bây giờ cũng buộc phải tự dừng thôi. Anh bị cô đẩy ra, ánh mắt hờn dỗi của nữ nhân đâm thẳng vào mặt anh.
- Ngồi yên ở đấy, em xuống lấy nước cho anh.
Nói xong, Ôn Giai Tuệ liền bước xuống giường ngay, mở cửa đi ra khỏi phòng.
.................
Vài phút sau, cô đã quay lại với một cốc nước. Đồng thời cũng vừa đúng lúc nhìn thấy nam nhân trên giường vừa cởi áo ra. Anh đang tự mình kiểm tra lại miếng gạc dán trên miệng vết thương.
Thấy vậy, Ôn Giai Tuệ liền đặt cốc nước xuống bàn, đi nhanh tới đầu tủ lấy hộp đồ y tế tới. Vừa ngồi xuống giường cô đã gạt tay anh ra..
- Để em làm cho.
Không cần biết ý của Viên Trác Nghiên như thế nào, dù anh có chịu hay không thì cũng buộc phải chịu thôi. Hai tay để ra khỏi phạm vi, nằm yên trên giường để Ôn Giai Tuệ thay miếng gạc cho mình.
Nữ nhân này lại không hề nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện đắc ý của anh. Những chuyện như thế này đương nhiên với anh đã trở thành cơm bữa, mỗi lần bị thương anh đều tự mình chăm sóc vết thương, nhưng bây giờ có người quan tâm như vậy sao anh có thể từ chối chứ, ngược lại còn mong không được ấy chứ.
Nhìn miệng vết thương đang chảy ít máu và huyết tương đã đông lại xung quanh, Ôn Giai Tuệ cẩn thận lấy kẹp và kéo cắt chỉ cùng với gạc chậm rãi làm sạch miệng vết thương, sau đó mới thay một lớp băng gạc mới nhẹ nhàng dán vào.
Nam nhân nằm trên giường cởi trần nửa thân trên, cơ ngực săn chắc và múi bụng cuồn cuộn rõ ràng đang phập phồng lên xuống vì thở mạnh, nhưng lại vô cùng hấp dẫn dụ hoặc, khác gì đang kêu gọi người khác phạm tội đâu chứ. Những vết sẹo chồng chất trên làn da màu bánh mật cũng vì vậy mà lộ rõ lên. Ánh mắt Viên Trác Nghiên từ nãy đến giờ vẫn luôn dán trên người của Ôn Giai Tuệ rất đỗi dịu dàng, nhìn từng động tác cẩn thận từng chút một của cô, bên khóe môi đã sớm nở một nụ cười sủng nịch.
- Tuệ nhi, em có để ý không? Từ sau khi chúng ta gặp nhau, lần nào anh bị thương cũng là em chăm sóc cho anh. Trông rất giống y tá riêng của anh rồi đấy. Hay là hôm nào chúng ta thử chơi trò y tá xem? Vừa nghĩ đã thấy kích thích lắm rồi.
Những câu đầu của anh, Ôn Giai Tuệ nghĩ anh đang nghiêm túc cảm ơn cô, không ngờ được tất cả đều là nhằm hướng vào mục đích vô sỉ sau cùng. Cô đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời anh nói rồi, hai bên má đã đỏ ửng như quả cà chua chín rồi. Vừa thẹn vừa giận, cô tháo găng tay ra, đồng thời lườm nguýt anh một cái.
- Lưu manh! Đầu anh chỉ nghĩ được những chuyện vô sỉ này thôi sao?
Viên Trác Nghiên nhìn cô hậm hực lúng túng đóng hộp đồ y tế thì không khỏi bật cười vì đắc ý.
- Nếu anh không lưu manh thì sao có thể sắp được làm ba chứ?
Ôn Giai Tuệ trề môi lườm anh, không thèm đáp lại nữa mà đưa cho anh viên thuốc lấy từ vỉ thuốc trên bàn đưa tới cho anh, tay kia bưng cốc nước.
- Mau uống thuốc đi.
Viên Trác Nghiên nhìn viên thuốc trong tay, hơi buồn bực luyên thuyên.
- Đắng như vậy không có kẹo à?
Vì một câu này của anh mà suýt nữa Ôn Giai Tuệ tự cắn vào đầu lưỡi của mình rồi. Thủ lĩnh của một tổ chức hắc đạo đây sao? Uống nước mà cũng đòi ăn kẹo? Chẳng lẽ anh bị thương đến hỏng não rồi ư?
Đôi mắt đậm ý cười của Viên Trác Nghiên không hề rời khỏi gương mặt đang ngớ ngẩn ra của nữ nhân. Anh bật cười mờ ám, đem viên thuốc trong tay bỏ vào miệng.
Ôn Giai Tuệ nhìn vậy thì ngay lập tức đưa cốc nước tới trước mặt anh..
- Uhm......uhm.......
Tất cả diễn ra hoàn hoàn ngoài sự phòng bị của Ôn Giai Tuệ. Cốc nước trên tay cô dừng bên cạnh giữa không trung, toàn thân cô cũng bất động theo nụ hôn của người đàn ông, đôi mắt tròn xoe trừng to, tim hình như đập đến loạn nhịp rồi.
Môi lưỡi anh quấn quýt ngậm mút môi dưới đỏ hồng của cô như đang ngậm một viên kẹo ngọt.
Nụ hôn kéo dài một lúc mới dần dần buông lỏng ra, đường cong từ hai bên khóe miệng của Viên Trác Nghiên càng đậm hơn. Anh đặt ngón tay lên đôi môi vừa bị mình ngấu nghiến đến sưng lên.
- Có kẹo ngọt như vậy thì mơi uống thuốc được chứ!
Đầu óc Ôn Giai Tuệ vẫn còn hoang mang mụ mị, chỉ biết trơ mắt nhìn tên nam nhân trước mặt đắc ý giương môi cười. Cô vừa cắn môi lại thì cảm nhận được vị đắng của thuốc, là từ đầu lưỡi của anh truyền qua môi của cô khi nãy sao?
- Đồ biến thái đáng ghét!
Không thể làm gì hơn, Ôn Giai Tuệ hậm hực uống một ngụm nước lớn.
......................
Mấy ngày sau đó, Viên Trác Nghiên càng có rất nhiều hành động lố lăng hơn nữa. Không chỉ còn là thực đơn quá tải hằng ngày mà anh còn không để cô ra khỏi Nguyệt Phủ. Mấy ngày trước đột nhiên có mấy người lạ mặt đến, được anh giới thiệu là bác sĩ tâm lý, bác sĩ sản khoa, điều dưỡng được chọn từ các bệnh viện chuyên khoa hàng đầu trong nước. Hưởng chế độ chăm sóc quá tốt như vậy, Ôn Giai Tuệ còn lo lắng không biết con sinh ra có quá trọng lượng không nữa. Mà cô hình như cũng tăng cân hơn so với lúc mới mang thai rồi.
Cả ngày Ôn Giai Tuệ đều lẩn quẩn trong biệt thự, thật sự rất chán rồi, chỉ có thể trò chuyện với bác sĩ tâm lí thì mới đỡ buồn bực thôi.
- Thay đồ đi, mười phút nữa chúng ta ra ngoài.
Câu này vẫn là câu hay nhất mà Ôn Giai Tuệ thích nghe nhất từ miệng của Viên Trác Nghiên.
- Thật sao? Chúng ta đi đâu?
Cô để quyển sách trên tay lên kệ, nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa, nhanh chóng xỏ dép chạy qua.
- Cẩn thận, tiểu tổ tông, đừng có chạy như vậy.
Một cảnh tượng trước mặt khiến cho Viên Trác Nghiên không thể nào đứng yên nữa, nhanh chóng bước tới ngăn cô gái tăng động kia lại.
- A úi!!!
- Tuệ nhi!
Vừa đúng lúc Ôn Giai Tuệ cũng ngã vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt có vẻ sắp nổi giận nhưng cũng không đành lòng của anh.
- Bảo em đừng chạy rồi mà. Không cẩn thận mà ngã thì sao?
Ôn Giai Tuệ bĩu môi cụp mắt, giống một chú mèo đang nhận lỗi vậy. Cô đưa tay đặt lên bụng như một bản năng, vừa rồi cô đã dọa bảo bảo sợ rồi.
- Em xin lỗi. Bảo bảo, có phải dọa đến con rồi không?
Làm sao Viên Trác Nghiên có thể trách móc cô chứ? Anh xoa xoa đầu cô, đồng thời cúi xuống nhìn vào cái bụng vẫn chưa có thay đổi gì của cô.
- Bảo bảo ngoan, đừng giận nhé. Bây giờ ba ba sẽ dẫn mẹ và bảo bảo đi mua đồ mới nhé?
Bình luận facebook