Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 78: Cô có yêu anh không?
Không biết món quà này đặc biệt thế nào mà Viên Trác Nghiên lại bịt cả mắt Ôn Giai Tuệ, rồi dìu cô đi ra khỏi phòng.
- Trác Nghiên, anh định dẫn em đi đâu đấy? Không tháo bịt mắt ra được à?
Ôn Giai Tuệ vừa bước từng bước theo hướng dẫn của nam nhân vừa hỏi liên tục. Mắt bị bịt bằng cà vạt của anh nên chỉ toàn một mảng đen thui thui thôi, một tay cô mò mẫm phía trước để tránh vật cản, tay còn lại bấu vào cánh tay người đàn ông, di chuyển từng bước một.
- Có anh ở đây nên không ngã được đâu. Trước mặt là cầu thang, đi cẩn thận một chút.
Viên Trác Nghiên hướng dẫn cô đi từng bước một xuống hết cầu thang.
Vẫn chưa đến sao? Ôn Giai Tuệ càng lúc càng tò mò, còn đưa tay lên định tháo bịt mắt nhưng đã bị Viên Trác Nghiên nhanh hơn ngăn lại.
- Còn chưa đến nơi, em vội gì chứ?
Hai người đi tiếp một đoạn nữa.
Ôn Giai Tuệ không dám bước nhanh, sợ sẽ vấp phải vật cản gì mà ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Cô cảm giác mình đã ra khỏi nhà và đang vào trong vườn rồi, nhưng sao vẫn chưa đến?
- Đến rồi, nhưng từ từ, khoan hẵng mở bịt mắt.
Viên Trác Nghiên để cô gái nhỏ đứng yên, anh cầm điều khiển trên chiếc bàn bên cạnh nhấn nút. Sau đó mới đi tới tháo cà vạt đang bịt mắt nữ nhân xuống.
Sau một lúc bịt che mất ánh sáng, thình lình được mở mắt ra nhìn khiến Ôn Giai Tuệ nhất thời có chút không quen. Cô chớp chớp mắt mấy cái để thích nghi lại với ánh sáng.
Hình ảnh trước mắt không khỏi khiến Ôn Giai Tuệ mở to mắt vì kinh ngạc.
Thật sự rất đẹp và lung linh. Đặc biệt nhất vẫn là cây đàn dương cầm ở giữa.
Định hình lại thì Ôn Giai Tuệ mới nhận ra đây là một nhà kính, bên trong đặt rất nhiều loài cây cảnh khác nhau nhưng không có một loài hoa nào cả, mùi hương dịu nhẹ phủ khắp căn nhà kính đều từ các loại cây lành tính được đặt xung quanh. Phía trên trần nhà và các bức tường kính đều được treo rất nhiều dây đèn dây và đèn thả như từng viên ngọc trai lấp lánh. Giữa căn phòng là cây dương cầm màu trắng mới tinh.
Đúng là một nơi rất tuyệt vời để nghỉ ngơi và thư giãn mà.
Nhìn thấy nụ cười đầy mãn nguyện và vui thích, cùng ánh mắt tràn ngập hứng thú của Ôn Giai Tuệ, trái tim Viên Trác Nghiên cũng như như được sưởi ấm. Anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu hỏi cô.
- Thích chứ?
Ôn Giai Tuệ không chút do dự mà gật đầu ngay. Cô bước tới chỗ cây dương cầm, thích thú chạm vào thân cây đàn, nụ cười tươi rói vẫn treo trên môi đỏ hồng.
- Những thứ này anh chuẩn bị từ khi nào vậy?
Mấy ngày trước cô đúng là đã nhìn thấy bên dưới vườn có mấy người hình như đang đang bận bịu gì đó, nhưng do đang mang thai nên cô không dám đi lung tung vào vườn, nếu không cẩn thận đụng phải những loại hoa có mùi hương nồng thì có thể gây ảnh hưởng xấu đến bảo bảo. Thật không ngờ đều là Viên Trác Nghiên đã vì cô mà chuẩn bị tất cả những thứ này, còn cho thay hết tất cả hoa trong vườn nữa.
- Cũng vừa mới đây thôi. Anh sợ em buồn chán quá nên mới mua cho em đấy. Bác sĩ cũng nói tiếng dương cầm rất tốt cho sự phát triển của thai nhi. Với lại, cũng lâu rồi anh không được nghe em tấu dương cầm.
Viên Trác Nghiên vòng tay ra trước từ phía sau ôm nữ nhân dán chặt lưng vào ngực của mình, đặt cằm lên bả vai cô, cất giọng trầm ấm.
- Đặt nó ở đây thì mỗi ngày anh có thể ngắm em chơi đàn rồi.
Thật ra là còn một lí do nữa mà anh không nói với cô, chính là từ khu vườn mà Viên lão gia xây cho cô ở Viên gia, không biết từ khi nào mà nó khiến anh chướng mắt vô cùng. Anh không thích để người phụ nữ của mình dùng đồ người khác tặng! Lão già đó xây cho cô một khu vườn riêng thì anh cũng có thể làm được, thậm chí là làm tốt hơn nữa.
Ôn Giai Tuệ thích thú nhìn cây đàn trước mặt, để anh hôm lâu vậy rồi, cô cũng bắt đầu hơi giãy ra khỏi tay anh, đồng thời nói.
- Cũng lâu rồi em không tấu dương cầm rồi. Hay để em đánh thử một bản cho anh nghe thử nhé?
Đặc quyền này đương nhiên Viên Trác Nghiên không thể nào từ chối rồi.
- Anh rất sẵn lòng thưởng thức đây.
Vừa nói xong anh cũng thả tay ra để Ôn Giai Tuệ đi tới ghế băng da ngồi xuống. Anh cũng ngồi xuống ghế mây duy nhất trong này, hình ảnh này đối với anh đẹp hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Ôn Giai Tuệ lướt nhẹ nhàng trên dãy phím trắng đen, cô trong chiếc váy hoa màu trắng xanh vô cùng hòa hợp với khung cảnh trong phòng kín này, mái tóc đen mượt xoăn lượn sóng xõa xuống đến nửa lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tĩnh lặng như mặt hồ yên ả.
Tiếng dương cầm cất lên êm dịu làm say lòng người, âm thanh chạm vào từng tế bào cảm xúc, không oán không thán như cũ nữa mà là cảm giác quyến luyến, say sưa.
Người đàn ông ngồi trên ghế mây ngắm nhìn nữ nhân đang tấu lên bản nhạc du dương. Những quả đèn treo như quả cầu nhỏ phát ra những ánh sáng vàng nhạt ấm áp...
.....................
Từ khi có cây dương cầm trong phòng kính, nơi này đã trở thành lãnh địa riêng của Ôn Giai Tuệ. Mỗi ngày cô đều ra đây ngồi thư giãn, đọc sách hoặc lại đánh thử những bản nhạc mới mà mình tự viết.
Mấy ngày nay, cô vẫn cùng bác sĩ sản khoa và điều dưỡng học khóa tiền sản đều đặn, gần trưa thì cô đem cơm đến công ty cho Viên Trác Nghiên.
- Chủ tịch, cô lại đến đưa cơm trưa cho Tổng Giám đốc à?
Thư ký mỗi ngày nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đến thì đều chạy đến chào hỏi.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời, cũng động viên thư ký mấy câu rồi đi vào thang máy chuyên dụng.
Đối với việc chủ tịch luôn đem cơm trưa đến cho Tổng Giám đốc thì cả Viên Thành đều đã quen rồi. Nhưng nhớ lại lần đầu tiên mới nhìn thấy chủ tịch trở lại công ty sau một thời gian nghỉ phép chỉ để đưa cơm trưa thì có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc dò xét, còn cả những lời bán tán sau lưng nữa. Nào là lí do xin nghỉ phép của Ôn Giai Tuệ vì sức khỏe có điểm bất thường, nếu vì lí do sức khỏe thì sao vẫn đến đưa cơm trưa mỗi ngày cho Viên Trác Nghiên chứ? Với lại nhìn cách ăn mặc của cô không còn giống như trước đây nữa, chỉ mặc những bộ quần áo thoải mái, đi giày bệt và không trang điểm nữa. Nghi vấn lớn nhất của toàn bộ nhân viên trong Viên Thành chính là chủ tịch của bọn họ đã mang thai!
Và người được tin chắc chắn là cha của đứa bé trong bụng kia chính là Tổng giám đốc. Cho nên mới có cảnh nồng nồng ấm ấm chăm sóc từng miếng ăn cho người đàn ông của mình như vậy. Vì mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa có một lời giải thích rõ ràng nên tất cả chỉ mới là suy đoán của tất cả mọi người. Nhưng cho dù là duy đoán đi nữa thì nghi ngờ cũng ngày càng lớn đi a!
Bàn tán nhiều mà không có lời thừa nhận từ nhân vật chính của câu chuyện thì bọn họ cũng nhanh chóng chán thôi.
Vốn dĩ ngay từ đầu Ôn Giai Tuệ cũng không định mang cơm trưa đến cho Viên Trác Nghiên như thế này. Như vậy thì khác gì là đang ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ trước toàn thể Viên Thành chứ? Nhưng lần trước cô nhìn thấy mấy hộp vitamin trong túi áo của Viên Trác Nghiên, nhất định là anh vẫn thường xuyên bỏ bữa rồi, nên cô mới buộc lòng làm người tốt một lần.
Ôn Giai Tuệ vừa đưa tay lên gõ cửa thì bên trong đã truyền ra giọng quen thuộc của người bên trong. Cô đẩy cửa bước vào, trên tay là một túi đựng hộp cơm.
- Giờ nghỉ trưa rồi mà anh vẫn còn làm việc sao? Có vẻ như từ sau khi em nghỉ thì anh bận rộn hơn thì phải.
Cô nàng vừa ngồi xuống sofa vừa nói, đồng thời cũng lấy đồ ăn trong túi ra, để từng hộp trên bàn.
- Chẳng phải anh đã nói em đừng đi lung tung nữa sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì không may thì sao.
Viên Trác Nghiên tạm thời nghỉ giải lao, đẩy ghế đứng lên, vừa đi tới sofa vừa nói. Mấy ngày qua cô đến đưa cơm trưa cho anh thật sự làm anh không yên tâm. Mặc dù nhìn những hộp cơm tự tay cô làm rồi mang đến cho mình cũng rất ấm áp, nhưng nghĩ đến việc cô đang mang thai mà còn đi đi về về như vậy thì anh lại không muốn chút nào.
- Từ ngày mai anh sẽ tự đem lên, em nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.
Ôn Giai Tuệ lấy đũa muỗng đưa cho anh, nghiêm mặt điều chỉnh.
- Anh gạt em bao nhiêu lần rồi, nếu em không tự mang đến thì anh sẽ bỏ bữa tiếp à? Mau ăn đi, đừng luyên thuyên nữa.
Cô nói gì thì Viên Trác Nghiên cũng không thể nói lại cả, nên anh cũng chỉ có thể im lặng đồng ý với quyết định của cô thôi.
- À phải rồi, lịch khám thai của em có phải ngày mai không?
Chợt anh nhớ ra rồi ngẩng đầu hỏi cô.
Ôn Giai Tuệ gật đầu một cái, tay xoa xoa bụng. Đây là lần đầu tiên cô đi khám định kỳ, trong lòng vẫn có chút lo lắng, không biết bảo bảo có phát triển tốt không, có gặp vấn đề gì không, dù đã được hưởng chế độ chăm sóc rất tốt trong thời gian qua nhưng cô vẫn có chút khẩn trương.
- Đúng vậy, là mai.
Viên Trác Nghiên thấy vậy cũng tiếp lời ngay.
- Mai anh sẽ đi cùng em.
Ôn Giai Tuệ nghe xong có hơi ngớ người ra một lúc, ngay sau đó liền xua tay.
- Không cần đâu, anh bận như vậy thì cứ lo cho công việc đi. Em có thể tự....uhm....
Viên Trác Nghiên cầm một quả nho trong hộp nhét vào miệng cô.
Nhất thời, câu nói còn chưa được thốt ra hết của Ôn Giai Tuệ đã phải tự nuốt trở lại. Cô nhả quả nhỏ trong miệng vào tay, trừng mắt nhìn anh.
- Anh muốn em chết nghẹn sao?
Gì vậy chứ? Đây là cách thức bịt miệng mới của anh nữa sao?
Cô đang nghĩ vậy thì Viên Trác Nghiên đã lên đánh tan suy nghĩ đó của cô.
- Em ngồi xa anh quá nên anh mới không hôn em được thôi. Nhưng bây giờ em còn nói nữa thì anh sẽ hôn thật đấy.
Nói đoạn, anh liền quay sang nhìn nữ nhân đang trừng mắt nhìn mình, cười trêu đùa, nhưng lời nói lại vô cùng đầy uy lực.
- Ngày mai anh sẽ đưa em đi.
Ôn Giai Tuệ biết không thể nói lại anh nên cũng không tốn công vô ích nữa.
Hai người ngồi trong phòng như vậy thật là một khung cảnh ấm áp, hạnh phúc, giống như một đôi vợ chồng trẻ thật sự vậy.
...................
Khi Viên Trác Nghiên ăn xong, Ôn Giai Tuệ cũng không ở lại lâu, cô phải năn nỉ hết lời mới thoát khỏi được tay của anh để ra về.
Tâm trạng không hiểu tại sao lại vô cùng thoải mái như vậy.
- Phu nhân!
Khi cửa thang máy vừa mở ra, một giọng nam nhân bất ngờ gọi hai tiếng.
Ôn Giai Tuệ đang mãi cười tủm tỉm, bị tiếng gọi kia làm cho giật mình mới ngẩng đầu nhìn. Thấy người trước mặt, cô mỉm cười trong sự kinh ngạc, vừa bước ra khỏi thang mấy đã hỏi ngay.
- A Phong? Anh về rồi sao?
A Phong quay sang nói với nhân viên bên cạnh mấy câu, khi người đó rời đi rồi, anh mỉm cười gật gật đầu với Ôn Giai Tuệ, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đã hai tháng không gặp rồi, người phụ nữ trong lòng anh đã ra dáng một mẹ bầu đây rồi. Trong đáy mắt anh xẹt qua một tia cô độc, bi thương, nhưng chỉ có mỗi mình anh biết mà thôi. Anh lại nhìn qua túi đựng cơm trên tay cô, đã đoán được mục đích cô đến đây. Nụ cười trên môi anh cứng đờ, có phần gượng gạo.
- Chuyến công tác kết thúc nhanh hơn dự kiến. Phu nhân, dạo này cô thế nào rồi? Hai mẹ con vẫn khỏe chứ?
Ôn Giai Tuệ theo thói quen đặt tay lên bụng, mỉm cười nhẹ nhàng như một làn gió.
- Tôi và bảo bảo vẫn rốt tốt.
A Phong gượng cười đáp lại.
- Phu nhân, cô có muốn uống một tách trà không?
..................
Hai người đến một quán cà phê gần công ty.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ là kể cho đối phương nghe những gì mình đã trải qua trong thời gian qua. Rồi lại nói chuyện công việc. Từ sau khi Ôn Giai Tuệ xin nghỉ phép, thẩm quyền quyết định của chủ tịch đều giao hết lại cho Viên Trác Nghiên, những công việc khác thì A Phong sẽ đảm nhiệm. Hai tháng qua anh không ở Thượng Hải, cũng là vừa đúng sau ngày anh đến Nguyệt Phủ tìm cô lần đó, cũng coi như có một dịp để ổn định lại tâm trạng.
- Phu nhân, đại thiếu gia đối với cô tốt chứ?
Khi hỏi câu này, A Phong có chút hối hận. Làm sao mà không tốt chứ? Nhất định là vô cùng tốt rồi, nhiều tin đồn về bọn họ đều nói rằng Viên Trác Nghiên vô cùng cưng chiều cô, coi cô như bảo vật trong tay vậy.
Đúng như anh nghĩ, Ôn Giai Tuệ khi nghe câu hỏi như vậy thì không ngần ngại mà trả lời.
- Tốt chứ, anh ấy đối với tôi rất tốt, còn rất yêu bảo bảo nữa.
Vốn dĩ đã có thể đoán được câu trả lời rồi, nhưng sao khi nghe tận tai như vậy vẫn rất đau lòng, A Phong cười cười, uống tiếp một ngụm trà, thật sự rất đắng và chát.
Một lúc sau anh lại hỏi tiếp.
- Phu nhân, cô hạnh phúc chứ?
Câu hỏi này, ngay cả bản thân Ôn Giai Tuệ cũng chưa từng nghĩ đến. Cô có hạnh phúc không ư? Cô chưa từng thử hỏi bản thân, nên cũng không biết câu trả lời là gì? Đã lâu rồi, cô quên mất mình có thật sự yêu thích cuộc sống hiện tại không. Mỗi ngày cứ an nhiên trôi qua bên cạnh Viên Trác Nghiên như vậy, mà cô cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa.
- Hiện tại, như vậy thật sự rất tốt rồi. Tôi chỉ hy vọng bảo bảo được sinh ra khỏe mạnh thôi.
Đây thật sự là câu trả lời thật lòng của cô sao? Cô cũng chẳng biết rõ nữa.
A Phong đã kịp bắt được điểm bất thường trong mắt của cô, trái tim anh bỗng nhiên đau thắt, khó khăn hỏi.
- Cô, có yêu anh ấy không? Phu nhân, cô yêu đại thiếu gia không?
Càng lúc Ôn Giai Tuệ càng không trả lời được, câu này Viên Trác Nghiên từng hỏi cô rất nhiều lần, nhưng cô đều thẳng thừng nói không. Cũng lâu rồi, anh không còn hỏi nữa, có lẽ anh nghĩ câu trả lời của cô cũng sẽ như trước, sẽ lại chịu đau đớn dày vò. Hôm nay cô đã nghe lại câu hỏi này, chỉ là từ một người khác thôi. Thế nhưng, cô phải đi hỏi ai đây? Chính cô cũng không thể hỏi bản thân nữa.
.......................
Khi A Phong lái xe gần đến Nguyệt Phủ thì Ôn Giai Tuệ đã nhìn thấy một thân ảnh khá quen đang đứng trước cổng đôi co với cảnh vệ. Xe dừng lại, A Phong đang định đi xuống mở cửa giúp mình thì Ôn Giai Tuệ đã ngăn lại.
- Tôi tự xuống được rồi. Cảm ơn anh!
Mặc dù chưa hiểu gì nhưng A Phong vẫn làm theo lời cô, khi thấy cô bước xuống xe và đi tới nói chuyện với người đàn ông phương tây kia thì anh đã hiểu. Anh cũng không ở lại lâu, nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu rồi tăng tốc lái xe rời khỏi.
Ôn Giai Tuệ không ngờ Lucas lại đột nhiên đến Thượng Hải nữa.
- Anh đến tìm Trác Nghiên thì có thể đến công ty tìm anh ấy.
Đối diện với người đã từng có ác cảm với mình, Ôn Giai Tuệ vẫn giữ thái độ lịch thiệp đúng đắn, dùng tiếng anh lưu loát trao đổi với anh.
Lucas tháo kính râm xuống, cặp mắt màu xanh quét một lượt trên người nữ nhân, cười cười, nói ra mục đích của mình.
- Tôi đến gặp cô chứ không phải Trác Nghiên.
Nghe anh ta nói muốn gặp mình thì Ôn Giai Tuệ đã có cảm giác chẳng lành rồi. Cô nở nụ cười nhã nhặn, nhưng giọng nói hình như có phần mỉa mai.
- Lại muốn đuổi tôi khỏi Trác Nghiên nữa sao?
Thái độ của Lucas lần này không còn gay gắt như trước nữa, ngược lại khi nghe cô châm biếm như vậy không nổi giận mà còn cười rất sảng khoái.
- Ôn tiểu thư, có vẻ như cô rất có ác cảm với tôi. Chỉ là có chút hiểu lầm tôi muốn hóa giải với cô thôi.
Vừa nói anh ta vừa hất cằm vào trong biệt thử, nửa đùa nửa thật hỏi luôn.
- Thế nào? Có thể mời tôi vào trong chưa?
Ôn Giai Tuệ nhíu mày khó hiểu nhìn anh ta, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
- Mời!
- Trác Nghiên, anh định dẫn em đi đâu đấy? Không tháo bịt mắt ra được à?
Ôn Giai Tuệ vừa bước từng bước theo hướng dẫn của nam nhân vừa hỏi liên tục. Mắt bị bịt bằng cà vạt của anh nên chỉ toàn một mảng đen thui thui thôi, một tay cô mò mẫm phía trước để tránh vật cản, tay còn lại bấu vào cánh tay người đàn ông, di chuyển từng bước một.
- Có anh ở đây nên không ngã được đâu. Trước mặt là cầu thang, đi cẩn thận một chút.
Viên Trác Nghiên hướng dẫn cô đi từng bước một xuống hết cầu thang.
Vẫn chưa đến sao? Ôn Giai Tuệ càng lúc càng tò mò, còn đưa tay lên định tháo bịt mắt nhưng đã bị Viên Trác Nghiên nhanh hơn ngăn lại.
- Còn chưa đến nơi, em vội gì chứ?
Hai người đi tiếp một đoạn nữa.
Ôn Giai Tuệ không dám bước nhanh, sợ sẽ vấp phải vật cản gì mà ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Cô cảm giác mình đã ra khỏi nhà và đang vào trong vườn rồi, nhưng sao vẫn chưa đến?
- Đến rồi, nhưng từ từ, khoan hẵng mở bịt mắt.
Viên Trác Nghiên để cô gái nhỏ đứng yên, anh cầm điều khiển trên chiếc bàn bên cạnh nhấn nút. Sau đó mới đi tới tháo cà vạt đang bịt mắt nữ nhân xuống.
Sau một lúc bịt che mất ánh sáng, thình lình được mở mắt ra nhìn khiến Ôn Giai Tuệ nhất thời có chút không quen. Cô chớp chớp mắt mấy cái để thích nghi lại với ánh sáng.
Hình ảnh trước mắt không khỏi khiến Ôn Giai Tuệ mở to mắt vì kinh ngạc.
Thật sự rất đẹp và lung linh. Đặc biệt nhất vẫn là cây đàn dương cầm ở giữa.
Định hình lại thì Ôn Giai Tuệ mới nhận ra đây là một nhà kính, bên trong đặt rất nhiều loài cây cảnh khác nhau nhưng không có một loài hoa nào cả, mùi hương dịu nhẹ phủ khắp căn nhà kính đều từ các loại cây lành tính được đặt xung quanh. Phía trên trần nhà và các bức tường kính đều được treo rất nhiều dây đèn dây và đèn thả như từng viên ngọc trai lấp lánh. Giữa căn phòng là cây dương cầm màu trắng mới tinh.
Đúng là một nơi rất tuyệt vời để nghỉ ngơi và thư giãn mà.
Nhìn thấy nụ cười đầy mãn nguyện và vui thích, cùng ánh mắt tràn ngập hứng thú của Ôn Giai Tuệ, trái tim Viên Trác Nghiên cũng như như được sưởi ấm. Anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu hỏi cô.
- Thích chứ?
Ôn Giai Tuệ không chút do dự mà gật đầu ngay. Cô bước tới chỗ cây dương cầm, thích thú chạm vào thân cây đàn, nụ cười tươi rói vẫn treo trên môi đỏ hồng.
- Những thứ này anh chuẩn bị từ khi nào vậy?
Mấy ngày trước cô đúng là đã nhìn thấy bên dưới vườn có mấy người hình như đang đang bận bịu gì đó, nhưng do đang mang thai nên cô không dám đi lung tung vào vườn, nếu không cẩn thận đụng phải những loại hoa có mùi hương nồng thì có thể gây ảnh hưởng xấu đến bảo bảo. Thật không ngờ đều là Viên Trác Nghiên đã vì cô mà chuẩn bị tất cả những thứ này, còn cho thay hết tất cả hoa trong vườn nữa.
- Cũng vừa mới đây thôi. Anh sợ em buồn chán quá nên mới mua cho em đấy. Bác sĩ cũng nói tiếng dương cầm rất tốt cho sự phát triển của thai nhi. Với lại, cũng lâu rồi anh không được nghe em tấu dương cầm.
Viên Trác Nghiên vòng tay ra trước từ phía sau ôm nữ nhân dán chặt lưng vào ngực của mình, đặt cằm lên bả vai cô, cất giọng trầm ấm.
- Đặt nó ở đây thì mỗi ngày anh có thể ngắm em chơi đàn rồi.
Thật ra là còn một lí do nữa mà anh không nói với cô, chính là từ khu vườn mà Viên lão gia xây cho cô ở Viên gia, không biết từ khi nào mà nó khiến anh chướng mắt vô cùng. Anh không thích để người phụ nữ của mình dùng đồ người khác tặng! Lão già đó xây cho cô một khu vườn riêng thì anh cũng có thể làm được, thậm chí là làm tốt hơn nữa.
Ôn Giai Tuệ thích thú nhìn cây đàn trước mặt, để anh hôm lâu vậy rồi, cô cũng bắt đầu hơi giãy ra khỏi tay anh, đồng thời nói.
- Cũng lâu rồi em không tấu dương cầm rồi. Hay để em đánh thử một bản cho anh nghe thử nhé?
Đặc quyền này đương nhiên Viên Trác Nghiên không thể nào từ chối rồi.
- Anh rất sẵn lòng thưởng thức đây.
Vừa nói xong anh cũng thả tay ra để Ôn Giai Tuệ đi tới ghế băng da ngồi xuống. Anh cũng ngồi xuống ghế mây duy nhất trong này, hình ảnh này đối với anh đẹp hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Ôn Giai Tuệ lướt nhẹ nhàng trên dãy phím trắng đen, cô trong chiếc váy hoa màu trắng xanh vô cùng hòa hợp với khung cảnh trong phòng kín này, mái tóc đen mượt xoăn lượn sóng xõa xuống đến nửa lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tĩnh lặng như mặt hồ yên ả.
Tiếng dương cầm cất lên êm dịu làm say lòng người, âm thanh chạm vào từng tế bào cảm xúc, không oán không thán như cũ nữa mà là cảm giác quyến luyến, say sưa.
Người đàn ông ngồi trên ghế mây ngắm nhìn nữ nhân đang tấu lên bản nhạc du dương. Những quả đèn treo như quả cầu nhỏ phát ra những ánh sáng vàng nhạt ấm áp...
.....................
Từ khi có cây dương cầm trong phòng kính, nơi này đã trở thành lãnh địa riêng của Ôn Giai Tuệ. Mỗi ngày cô đều ra đây ngồi thư giãn, đọc sách hoặc lại đánh thử những bản nhạc mới mà mình tự viết.
Mấy ngày nay, cô vẫn cùng bác sĩ sản khoa và điều dưỡng học khóa tiền sản đều đặn, gần trưa thì cô đem cơm đến công ty cho Viên Trác Nghiên.
- Chủ tịch, cô lại đến đưa cơm trưa cho Tổng Giám đốc à?
Thư ký mỗi ngày nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đến thì đều chạy đến chào hỏi.
Ôn Giai Tuệ mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời, cũng động viên thư ký mấy câu rồi đi vào thang máy chuyên dụng.
Đối với việc chủ tịch luôn đem cơm trưa đến cho Tổng Giám đốc thì cả Viên Thành đều đã quen rồi. Nhưng nhớ lại lần đầu tiên mới nhìn thấy chủ tịch trở lại công ty sau một thời gian nghỉ phép chỉ để đưa cơm trưa thì có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc dò xét, còn cả những lời bán tán sau lưng nữa. Nào là lí do xin nghỉ phép của Ôn Giai Tuệ vì sức khỏe có điểm bất thường, nếu vì lí do sức khỏe thì sao vẫn đến đưa cơm trưa mỗi ngày cho Viên Trác Nghiên chứ? Với lại nhìn cách ăn mặc của cô không còn giống như trước đây nữa, chỉ mặc những bộ quần áo thoải mái, đi giày bệt và không trang điểm nữa. Nghi vấn lớn nhất của toàn bộ nhân viên trong Viên Thành chính là chủ tịch của bọn họ đã mang thai!
Và người được tin chắc chắn là cha của đứa bé trong bụng kia chính là Tổng giám đốc. Cho nên mới có cảnh nồng nồng ấm ấm chăm sóc từng miếng ăn cho người đàn ông của mình như vậy. Vì mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa có một lời giải thích rõ ràng nên tất cả chỉ mới là suy đoán của tất cả mọi người. Nhưng cho dù là duy đoán đi nữa thì nghi ngờ cũng ngày càng lớn đi a!
Bàn tán nhiều mà không có lời thừa nhận từ nhân vật chính của câu chuyện thì bọn họ cũng nhanh chóng chán thôi.
Vốn dĩ ngay từ đầu Ôn Giai Tuệ cũng không định mang cơm trưa đến cho Viên Trác Nghiên như thế này. Như vậy thì khác gì là đang ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ trước toàn thể Viên Thành chứ? Nhưng lần trước cô nhìn thấy mấy hộp vitamin trong túi áo của Viên Trác Nghiên, nhất định là anh vẫn thường xuyên bỏ bữa rồi, nên cô mới buộc lòng làm người tốt một lần.
Ôn Giai Tuệ vừa đưa tay lên gõ cửa thì bên trong đã truyền ra giọng quen thuộc của người bên trong. Cô đẩy cửa bước vào, trên tay là một túi đựng hộp cơm.
- Giờ nghỉ trưa rồi mà anh vẫn còn làm việc sao? Có vẻ như từ sau khi em nghỉ thì anh bận rộn hơn thì phải.
Cô nàng vừa ngồi xuống sofa vừa nói, đồng thời cũng lấy đồ ăn trong túi ra, để từng hộp trên bàn.
- Chẳng phải anh đã nói em đừng đi lung tung nữa sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì không may thì sao.
Viên Trác Nghiên tạm thời nghỉ giải lao, đẩy ghế đứng lên, vừa đi tới sofa vừa nói. Mấy ngày qua cô đến đưa cơm trưa cho anh thật sự làm anh không yên tâm. Mặc dù nhìn những hộp cơm tự tay cô làm rồi mang đến cho mình cũng rất ấm áp, nhưng nghĩ đến việc cô đang mang thai mà còn đi đi về về như vậy thì anh lại không muốn chút nào.
- Từ ngày mai anh sẽ tự đem lên, em nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.
Ôn Giai Tuệ lấy đũa muỗng đưa cho anh, nghiêm mặt điều chỉnh.
- Anh gạt em bao nhiêu lần rồi, nếu em không tự mang đến thì anh sẽ bỏ bữa tiếp à? Mau ăn đi, đừng luyên thuyên nữa.
Cô nói gì thì Viên Trác Nghiên cũng không thể nói lại cả, nên anh cũng chỉ có thể im lặng đồng ý với quyết định của cô thôi.
- À phải rồi, lịch khám thai của em có phải ngày mai không?
Chợt anh nhớ ra rồi ngẩng đầu hỏi cô.
Ôn Giai Tuệ gật đầu một cái, tay xoa xoa bụng. Đây là lần đầu tiên cô đi khám định kỳ, trong lòng vẫn có chút lo lắng, không biết bảo bảo có phát triển tốt không, có gặp vấn đề gì không, dù đã được hưởng chế độ chăm sóc rất tốt trong thời gian qua nhưng cô vẫn có chút khẩn trương.
- Đúng vậy, là mai.
Viên Trác Nghiên thấy vậy cũng tiếp lời ngay.
- Mai anh sẽ đi cùng em.
Ôn Giai Tuệ nghe xong có hơi ngớ người ra một lúc, ngay sau đó liền xua tay.
- Không cần đâu, anh bận như vậy thì cứ lo cho công việc đi. Em có thể tự....uhm....
Viên Trác Nghiên cầm một quả nho trong hộp nhét vào miệng cô.
Nhất thời, câu nói còn chưa được thốt ra hết của Ôn Giai Tuệ đã phải tự nuốt trở lại. Cô nhả quả nhỏ trong miệng vào tay, trừng mắt nhìn anh.
- Anh muốn em chết nghẹn sao?
Gì vậy chứ? Đây là cách thức bịt miệng mới của anh nữa sao?
Cô đang nghĩ vậy thì Viên Trác Nghiên đã lên đánh tan suy nghĩ đó của cô.
- Em ngồi xa anh quá nên anh mới không hôn em được thôi. Nhưng bây giờ em còn nói nữa thì anh sẽ hôn thật đấy.
Nói đoạn, anh liền quay sang nhìn nữ nhân đang trừng mắt nhìn mình, cười trêu đùa, nhưng lời nói lại vô cùng đầy uy lực.
- Ngày mai anh sẽ đưa em đi.
Ôn Giai Tuệ biết không thể nói lại anh nên cũng không tốn công vô ích nữa.
Hai người ngồi trong phòng như vậy thật là một khung cảnh ấm áp, hạnh phúc, giống như một đôi vợ chồng trẻ thật sự vậy.
...................
Khi Viên Trác Nghiên ăn xong, Ôn Giai Tuệ cũng không ở lại lâu, cô phải năn nỉ hết lời mới thoát khỏi được tay của anh để ra về.
Tâm trạng không hiểu tại sao lại vô cùng thoải mái như vậy.
- Phu nhân!
Khi cửa thang máy vừa mở ra, một giọng nam nhân bất ngờ gọi hai tiếng.
Ôn Giai Tuệ đang mãi cười tủm tỉm, bị tiếng gọi kia làm cho giật mình mới ngẩng đầu nhìn. Thấy người trước mặt, cô mỉm cười trong sự kinh ngạc, vừa bước ra khỏi thang mấy đã hỏi ngay.
- A Phong? Anh về rồi sao?
A Phong quay sang nói với nhân viên bên cạnh mấy câu, khi người đó rời đi rồi, anh mỉm cười gật gật đầu với Ôn Giai Tuệ, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đã hai tháng không gặp rồi, người phụ nữ trong lòng anh đã ra dáng một mẹ bầu đây rồi. Trong đáy mắt anh xẹt qua một tia cô độc, bi thương, nhưng chỉ có mỗi mình anh biết mà thôi. Anh lại nhìn qua túi đựng cơm trên tay cô, đã đoán được mục đích cô đến đây. Nụ cười trên môi anh cứng đờ, có phần gượng gạo.
- Chuyến công tác kết thúc nhanh hơn dự kiến. Phu nhân, dạo này cô thế nào rồi? Hai mẹ con vẫn khỏe chứ?
Ôn Giai Tuệ theo thói quen đặt tay lên bụng, mỉm cười nhẹ nhàng như một làn gió.
- Tôi và bảo bảo vẫn rốt tốt.
A Phong gượng cười đáp lại.
- Phu nhân, cô có muốn uống một tách trà không?
..................
Hai người đến một quán cà phê gần công ty.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ là kể cho đối phương nghe những gì mình đã trải qua trong thời gian qua. Rồi lại nói chuyện công việc. Từ sau khi Ôn Giai Tuệ xin nghỉ phép, thẩm quyền quyết định của chủ tịch đều giao hết lại cho Viên Trác Nghiên, những công việc khác thì A Phong sẽ đảm nhiệm. Hai tháng qua anh không ở Thượng Hải, cũng là vừa đúng sau ngày anh đến Nguyệt Phủ tìm cô lần đó, cũng coi như có một dịp để ổn định lại tâm trạng.
- Phu nhân, đại thiếu gia đối với cô tốt chứ?
Khi hỏi câu này, A Phong có chút hối hận. Làm sao mà không tốt chứ? Nhất định là vô cùng tốt rồi, nhiều tin đồn về bọn họ đều nói rằng Viên Trác Nghiên vô cùng cưng chiều cô, coi cô như bảo vật trong tay vậy.
Đúng như anh nghĩ, Ôn Giai Tuệ khi nghe câu hỏi như vậy thì không ngần ngại mà trả lời.
- Tốt chứ, anh ấy đối với tôi rất tốt, còn rất yêu bảo bảo nữa.
Vốn dĩ đã có thể đoán được câu trả lời rồi, nhưng sao khi nghe tận tai như vậy vẫn rất đau lòng, A Phong cười cười, uống tiếp một ngụm trà, thật sự rất đắng và chát.
Một lúc sau anh lại hỏi tiếp.
- Phu nhân, cô hạnh phúc chứ?
Câu hỏi này, ngay cả bản thân Ôn Giai Tuệ cũng chưa từng nghĩ đến. Cô có hạnh phúc không ư? Cô chưa từng thử hỏi bản thân, nên cũng không biết câu trả lời là gì? Đã lâu rồi, cô quên mất mình có thật sự yêu thích cuộc sống hiện tại không. Mỗi ngày cứ an nhiên trôi qua bên cạnh Viên Trác Nghiên như vậy, mà cô cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa.
- Hiện tại, như vậy thật sự rất tốt rồi. Tôi chỉ hy vọng bảo bảo được sinh ra khỏe mạnh thôi.
Đây thật sự là câu trả lời thật lòng của cô sao? Cô cũng chẳng biết rõ nữa.
A Phong đã kịp bắt được điểm bất thường trong mắt của cô, trái tim anh bỗng nhiên đau thắt, khó khăn hỏi.
- Cô, có yêu anh ấy không? Phu nhân, cô yêu đại thiếu gia không?
Càng lúc Ôn Giai Tuệ càng không trả lời được, câu này Viên Trác Nghiên từng hỏi cô rất nhiều lần, nhưng cô đều thẳng thừng nói không. Cũng lâu rồi, anh không còn hỏi nữa, có lẽ anh nghĩ câu trả lời của cô cũng sẽ như trước, sẽ lại chịu đau đớn dày vò. Hôm nay cô đã nghe lại câu hỏi này, chỉ là từ một người khác thôi. Thế nhưng, cô phải đi hỏi ai đây? Chính cô cũng không thể hỏi bản thân nữa.
.......................
Khi A Phong lái xe gần đến Nguyệt Phủ thì Ôn Giai Tuệ đã nhìn thấy một thân ảnh khá quen đang đứng trước cổng đôi co với cảnh vệ. Xe dừng lại, A Phong đang định đi xuống mở cửa giúp mình thì Ôn Giai Tuệ đã ngăn lại.
- Tôi tự xuống được rồi. Cảm ơn anh!
Mặc dù chưa hiểu gì nhưng A Phong vẫn làm theo lời cô, khi thấy cô bước xuống xe và đi tới nói chuyện với người đàn ông phương tây kia thì anh đã hiểu. Anh cũng không ở lại lâu, nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu rồi tăng tốc lái xe rời khỏi.
Ôn Giai Tuệ không ngờ Lucas lại đột nhiên đến Thượng Hải nữa.
- Anh đến tìm Trác Nghiên thì có thể đến công ty tìm anh ấy.
Đối diện với người đã từng có ác cảm với mình, Ôn Giai Tuệ vẫn giữ thái độ lịch thiệp đúng đắn, dùng tiếng anh lưu loát trao đổi với anh.
Lucas tháo kính râm xuống, cặp mắt màu xanh quét một lượt trên người nữ nhân, cười cười, nói ra mục đích của mình.
- Tôi đến gặp cô chứ không phải Trác Nghiên.
Nghe anh ta nói muốn gặp mình thì Ôn Giai Tuệ đã có cảm giác chẳng lành rồi. Cô nở nụ cười nhã nhặn, nhưng giọng nói hình như có phần mỉa mai.
- Lại muốn đuổi tôi khỏi Trác Nghiên nữa sao?
Thái độ của Lucas lần này không còn gay gắt như trước nữa, ngược lại khi nghe cô châm biếm như vậy không nổi giận mà còn cười rất sảng khoái.
- Ôn tiểu thư, có vẻ như cô rất có ác cảm với tôi. Chỉ là có chút hiểu lầm tôi muốn hóa giải với cô thôi.
Vừa nói anh ta vừa hất cằm vào trong biệt thử, nửa đùa nửa thật hỏi luôn.
- Thế nào? Có thể mời tôi vào trong chưa?
Ôn Giai Tuệ nhíu mày khó hiểu nhìn anh ta, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
- Mời!
Bình luận facebook