Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 79: Anh hủy hôn đi.
Ôn Giai Tuệ dẫn Lucas đi vào vườn, hai người ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ.
Cô nhìn Lucas đang ngồi đối diện, hỏi thẳng.
- Giờ anh nói đi, chuyện hiểu lầm mà anh muốn hóa giải là gì?
Câu hỏi vừa hỏi xong thì người hầu cũng vừa bưng trà ra.
Đợi khi người hầu đi khỏi rồi, Lucas mới cất lời. Nhưng lại không phải trả lời thẳng câu hỏi của Ôn Giai Tuệ mà lòng vòng hỏi từng câu dẫn dắt.
- Ôn tiểu thư, tôi có một điều vẫn chưa rõ. Lí do cô quyết định sinh con cho Trác Nghiên là gì?
Bàn tay đang bưng cốc sữa của Ôn Giai Tuệ có vẻ hơi khựng lại, rồi đặt cốc xuống bàn lại, nhìn người đàn ông trước mặt như nhìn sinh vật lạ, vặn lại.
- Vậy anh nói tôi phải bỏ đi con của mình chỉ vì vấn đề cha của nó là ai? Ấu trĩ quá đấy, nếu là một người mẹ thì chẳng ai có thể nhẫn tâm như vậy cả. Tôi chỉ cần biết nó là con của tôi. Tôi không biết ý tứ của anh khi hỏi tôi câu này là gì.
Lucas cười cười, chưa vội đáp lại, chậm rãi uống một ngụm trà rồi lại hỏi tiếp.
- Vậy tại sao cô lại quyết định ở lại bên cạnh Trác Nghiên như bây giờ? Theo như tôi thấy thì cô hoàn toàn có thể từ chối việc chuyển đến đây ở với cậu ta. Lí do chỉ là vì đứa con của hai người thôi sao?
Càng nghe những câu hỏi không đi vào trọng tâm của anh ta thì Ôn Giai Tuệ càng mất kiên nhẫn. Lí do khiến cô ở bên cạnh Viên Trác Nghiên đến tận bây giờ chỉ là vì chuyện tìm ngọc, mà lí do gì đi nữa thì cô có nghĩa vụ phải giải thích với anh ta sao?
- Rốt cuộc anh đang muốn nói gì thì nói thẳng đi. Tôi không thích vòng vo.
Trái ngược với dáng vẻ lo lắng của cô, Lucas vẫn rất bình thản, ung dung, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với cô.
- Cô khẩn trương như vậy rốt cuộc là đang trốn tránh điều gì vậy? Cô nói lí do cô sinh đứa con của hai người chỉ vì nó là con của cô thôi. Vậy cô đã nghĩ đến sau đó chưa? Sau khi cô sinh đứa bé này ra thì sao? Thân phận của nó sẽ là gì? Con riêng? Hai người không định kết hôn, nhất định là như vậy rồi, bởi vì Trác Nghiên vẫn còn hôn ước. Cô biết rõ những điều này mà nhỉ?
Nghe đến đây, Ôn Giai Tuệ mới chú ý đến lời anh ta nói. Chuyện này cô đúng là chưa từng nghĩ đến. Tương lai sau này của bảo bảo, cô chỉ nghĩ bây giờ sinh đứa bé ra khỏe mạnh thôi.
Nếu là trước khi mang thai, cô và Viên Trác Nghiên sẽ thực hiện như thỏa thuận hẹn của hai người, sau khi tìm đủ ngọc và mở được mật thất thì cô sẽ rời khỏi Viên gia, rời khỏi anh. Nhưng bây giờ thì sao đây? Hai người đã có đứa con này, tương lai của bảo bảo và tương lai của hai người sẽ như thế nào? Cô vẫn sẽ rời khỏi Viên Trác Nghiên sau khi tìm được ngọc ư? Con không thể cho con một gia đình trọn vẹn! Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, sẽ như thế nào đây?
Đúng vậy, cô và Viên Trác Nghiên chắc chắn là không thể kết hôn rồi. Thế nhưng, có thật sự chỉ vì anh còn hôn ước hay không? Còn lí do khác không? Là vì cô vẫn còn hận anh hay vì điều gì nữa đây?
Lúc nói, Lucas luôn quan sát những biến hóa trên gương mặt của người phụ nữ này, lại tiếp tục dẫn dắt.
- Lí do thật sự khiến cô bất chấp mọi điều cấm kỵ, những lời đồn thổi tổn hại danh tiếng, bỏ qua luân thường đạo lý như vậy chỉ để ở lại bên cạnh Trác Nghiên là gì? Có thể tôi không biết rõ chuyện xảy ra giữa hai người, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, chẳng có lí do nào có thể khiến cô chịu đựng tất cả những ủy khuất đó cả, ngoại trừ một một điều....
Nói đến vấn đề then chốt cuối cùng thì anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn nữ nhân đang chờ đợi mục đích cuối cùng của mình, Lucas cười cười, điềm tĩnh nhả ra từng chữ một.
- Là vì cô yêu Trác Nghiên!
Bùm!
Bên tai Ôn Giai Tuệ như vừa nghe được một tiếng nổ lớn.
Gì vậy chứ? Anh ta nói cô yêu Viên Trác Nghiên? Chuyện vô lí này mà anh ta cũng có thể nói ra? Cô đương nhiên không thể yêu Viên Trác Nghiên rồi?!
Nhưng thật sự là vậy sao?!
Từng câu phủ nhận rồi lại nghi vấn cứ lẩn quẩn trong đầu Ôn Giai Tuệ, đáp lại Lucas cũng không trọn vẹn nữa.
- Nếu anh đến đây chỉ để nói nhảm thì mời anh về cho. Tôi yêu Viên Trác Nghiên? Hừ! Anh đang kể chuyện cười sao?
Khi đến đây tìm cô, Lucas đã đoán trước được cô sẽ không chịu thừa nhận. Đấy mới chính là lí do mà anh ta đến đây, chính là giúp cô nhìn ra tình cảm của mình.
- Ai cũng có thể nhìn thấy được cô yêu Trác Nghiên, chỉ có cô là không nhìn thấy. Ôn tiểu thư, ngay cả tình cảm của bản thân mà cô cũng không thể tự nhận ra thì cô nói xem đây có phải một khuyết điểm lớn nhất không?
Hôm nay là ngày gì thế này, Ôn Giai Tuệ liên tục nghe chủ đề cô yêu Viên Trác Nghiên từ A Phong cho đến Lucas, bọn họ hẹn nhau hay sao vậy? Cô yêu Viên Trác Nghiên...?
Cô yêu anh thật sao? Không phải cô vẫn còn hận anh sao? Làm sao cô có thể yêu anh chứ?
Nhưng tại sao càng phủ nhận thì càng cảm thấy chột dạ không yên vậy chứ? Chính là đang tự lừa dối mình đây ư?
Cô muốn mở miệng phủ nhận, cô muốn nói rằng cô không hề yêu Viên Trác Nghiên, nhưng tại sao những lời đó cô lại không cách nào thốt ra được?
- Mục đích cuối cùng anh đến đây là để khẳng định tôi yêu Viên Trác Nghiên? Anh rảnh rỗi quá hay sao mà cứ thích lo chuyện của người khác như vậy..
Lucas cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu..
- Cô nói sai rồi, tôi đã nói ngay từ đầu là đến hóa giải hiểu lầm với cô mà. Trước đây, sở dĩ tôi nhất quyết phản đối chuyện của cô và Trác Nghiên cũng là vì nghĩ cô không yêu cậu ta. Nhưng bây giờ tôi đã nhìn ra cô cũng yêu cậu ta không ít hơn cậu ta yêu cô đâu. Cho nên không còn lí do gì để tôi phản đối chuyện của hai người nữa. Tôi chính thức xin được bắt tay hóa giải mọi hiềm khích với cô.
Ôn Giai Tuệ nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, có vẻ không được thoải mái cho lắm. Cô không đề cập đến vấn đề đang tranh cãi từ nãy đến giờ nữa, lại mỉm cười nhã nhặn.
- Theo tôi nhớ thì có vẻ lí do anh phản đối việc Trác Nghiên giữ tôi bên cạnh không phải là vì lo rằng tôi sẽ hại chết anh ấy sao? Dù bây giờ anh đã tin rằng tôi có tình cảm với anh ấy thì cũng đâu thể loại bỏ khả năng tôi luôn mang lại nguy hiểm cho anh ấy.
Lucas nhìn cô đầy hứng thú, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, đính chính lại suy nghĩ của cô.
- Cô vẫn còn hiểu lầm nhỉ? Trước đây đúng là tôi đã từng cho là như vậy, nhưng là đối với một người phụ nữ không có tình cảm với Trác Nghiên. Nghĩ lại thì, vốn dĩ Trác Nghiên mới là người đem đến nguy hiểm cho cô, cậu ta bắt cô vào thế giới đầy rẫy máu tanh cùng chết chóc của cậu ta. Và chính bản thân cô cũng biết rõ ở bên cạnh một thủ lĩnh tổ chức hắc đạo cũng chính là mỗi ngày đều đối diện với tử thần, nhưng cô vẫn chọn ở bên cạnh cậu ta. Cho nên tất cả mọi hiềm nghi của tôi đều tan biến hết cả rồi.
Ôn Giai Tuệ nghe anh ta nói từ đầu đến giờ vẫn không biết lời nào là đùa và lời nào là giả nữa.
- Vậy anh nghĩ tôi và Trác Nghiên thật sự có khả năng sao? Như anh vừa nói đấy thôi, Trác Nghiên vẫn còn hôn ước, tôi sẽ không bao giờ có một danh phận khi ở bên cạnh anh ấy.
Cô có khi còn không ý thức được tại sao cô lại nhắc đến chuyện này nữa. Cô không phủ nhận chuyện mình yêu Viên Trác Nghiên mà lại quan tâm đến chuyện anh còn hôn ước. Cô bất chợt lại hành xử như vậy, chẳng lẽ là vì....?
Lucas đặt tách trà xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế, nói một câu vô cùng thản nhiên.
- Trác Nghiên đã từng nói với tôi một câu này, chỉ cần cô nói một câu thì cậu ta sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước. Nếu cô muốn thì chỉ cần nói một câu, cô có thể loại bỏ tình địch chỉ trong một nốt nhạc thôi.
Nói đoạn, dường như anh ta lại nhớ ra gì đó nên mới bổ sung tiếp.
- Cô cũng không cần phải lo lắng tộc Ula sẽ gây chiến với Wolf đâu. Chỉ cần cô tin Trác Nghiên thôi.
Ôn Giai Tuệ chỉ nghe mà không phản biện thêm câu nào nữa. Cô bây giờ cũng không khác gì là đang thầm thừa nhận tất cả những gì mà Lucas đã nói, thừa nhận tình cảm của mình đối với Viên Trác Nghiên. Cô đã để tâm đến chuyện hôn ước của anh không phải mới bắt đầu, mà từ lúc anh đến nhận con, cô đã tham lam từ giây phút đó. Tất cả là vì cô yêu anh. Cô không phủ nhận nữa, cũng không trốn tránh hay tự gạt bản thân nữa.
Đúng vậy, cô chính là yêu anh từ lâu rồi. Yêu một người mà lẽ ra cô nên hận. Nhưng không biết từ khi nào cô đã không còn hận anh nữa rồi.
Có thật là cô và anh sẽ nắm chặt tay nhau được không? Mối quan hệ này thật sự có thể không?
Trông dáng vẻ thất thần của cô thì Lucas đã đoán được mục đích của mình đã đạt được rồi. Nói đến đây thôi, anh ta đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn không quên nhắc một câu.
- Chuyện của Trác Nghiên với tôi không thể nói là chuyện của người khác được đâu. Tôi và cậu ta là anh em tốt đấy, cho nên cô đừng tự tiện đá tôi ra rìa như vậy nữa. Những gì cần nói tôi cũng nói xong hết cả rồi. Tôi xin phép về đây.
Bọn họ là anh em tốt ai mà không biết chứ? Ôn Giai Tuệ nhớ rõ lần trước Viên Trác Nghiên có nhắc đến câu chuyện của bọn họ khi kể về khoảng thời gian anh lớn lên ở Las Vegas. Anh và Lucas đã làm bạn từ lúc chưa được mười tuổi, tình bạn hơn hai mươi năm, còn là anh em cùng sinh ra tử nữa, không phải anh em tốt thì là gì đây!
Bên cạnh anh có nhiều người như vậy, có những thủ hạ trung thành, còn có một gia thế hiển hách, một người nhỏ bé như cô đối với anh liệu có quan trọng không? Cô có yêu anh hay không liệu đối với anh có là tất cả không?
....................
Buổi tối Viên Trác Nghiên về đến Nguyệt Phủ, câu hỏi đầu tiên với quản gia vẫn là Ôn Giai Tuệ thế nào rồi. Khi nghe được Lucas đã đến tìm cô, anh không khỏi khẩn trương chạy vào trong vườn, từ xa nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đang ngồi bên cây dương cầm trong nhà kính. Bước chân của Viên Trác Nghiên mới khôi phục lại nhịp đều đặn tao nhã. Mỗi bước đi của anh như đi trên từng nốt nhạc, khi anh vừa mở cửa phòng kính thì cũng vừa đúng lúc bản nhạc cũng kết thúc.
- Em lại có tâm sự sao? Muộn vậy rồi mà còn ra đây đánh đàn?
Ôn Giai Tuệ còn chìm đắm trong dư âm còn sót lại của bản nhạc vừa rồi thì bị giật mình bởi giọng nói quen thuộc truyền đến. Cô hơi bất ngờ nhưng phấn khởi lại chiếm nhiều hơn.
- Trác Nghiên, anh về rồi?
Vừa gọi tên anh đã đứng lên ngay.
Viên Trác Nghiên nhìn hành động này của cô thì nhận ra ngay đó là dấu hiệu cô sắp chạy đến, anh vội bước nhanh hơn để tránh cô lại chạy như lần trước.
Nhưng thật khó tin được, anh vừa mới đến trước mặt cô thì cô đã nhào tới chủ động ôm chầm lấy anh, hai tay vòng qua cổ anh, giọng nhẹ nhàng non nớt.
- Trác Nghiên, em đã đợi anh rất lâu đấy.
Đột nhiên cô lại chủ động như vậy nên Viên Trác Nghiên nhất thời chưa thích ứng kịp. Thuyết âm mưu gì không đây? Hay là anh đã làm gì đó phật lòng cô mà chính anh cũng không phát hiện ra, cô đang dùng chiêu này để từ từ trừng phạt anh sao?
Mặc kệ là vì lí do gì đi, hiếm khi được cô chủ động như vậy, anh vẫn là cứ tận hưởng trước đi đã nào. Hai tay ôm sau lưng cô vỗ về, khẽ bật cười, thì thầm bên tai cô.
- Nhớ anh đến vậy sao?
Ôn Giai Tuệ không né tránh, cũng không thừa nhận. Bởi vì điều thật sự cô muốn nói không phải là nhớ anh nữa mà là yêu anh, cô muốn nói với anh rằng cô yêu anh rồi, nhưng cô vẫn cứ do dự, không đủ can đảm để thổ lộ. Càng nghĩ thì càng buồn cười, đã hơn hai mươi bốn tuổi rồi mà còn e thẹn lần đầu tiên tỏ tình như thiếu nữ mười tám vậy.
- Nhớ chứ, rất nhớ.
Rốt cuộc là cô vẫn không đủ dũng khí để nói ra tình cảm đã ấp ủ trong lòng. Thật là muốn tự đánh vào miệng quá đi, từ trước đến giờ vẫn luôn tự tin tất cả mọi việc mình làm, nhưng đến chuyện này thì nửa chữ cô cũng không thốt ra được.
Hai người im lặng ôm chặt nhau như vậy được một lúc, Ôn Giai Tuệ là người giãy ra trước, cô nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, còn đưa tay chạm vào từng bộ phận trên gương mặt anh, từ mắt, mũi rồi xuống môi. Ánh mắt cô nhìn anh cũng tràn ngập nhu tình say đắm, khẽ mấp máy môi.
- Trác Nghiên, có phải chỉ cần em nói, anh sẽ lập tức hủy hôn ước với Thanh Ngọc không?
Viên Trác Nghiên cũng nhìn thẳng vào mắt cô, thẳng thắn trả lời.
- Đúng vậy!
Vòng tay Ôn Giai Tuệ vẫn khoác trên cổ của nam nhân, ôn nhu dụ hoặc nhìn anh, kiên định nói.
- Vậy anh hủy hôn đi. Hủy bỏ hôn ước với Thanh Ngọc được không? Em không muốn người đàn ông của em vẫn là hôn phu của người khác.
Đây là tin vui của Viên Trác Nghiên sao? Nữ nhân này đã muốn anh hủy bỏ hôn ước, cô đang muốn độc chiếm anh ư?
Viên Trác Nghiên không chút do dự mà gật đầu đồng ý ngay.
- Được, chỉ cần em muốn. Anh sẽ hủy hôn ngay.
Không biết có phải Viên Trác Nghiên nhìn nhầm không, sao tối nay anh lại thấy con thỏ con không như thường ngày vậy, cô lại vô cùng quyến rũ, rất giống tiểu yêu tinh đang câu dẫn anh vậy.
Những dòng nghi vấn trong đầu anh còn chưa được làm rõ thì lại một hành động chủ động của Ôn Giai Tuệ đánh úp vào nữa, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh, từng chút từng chút một mút lấy.
Toàn thân Viên Trác Nghiên như có một dòng điện xẹt qua, đáp lại nhiệt tình hơn chứ nhỉ? Anh siết chặt vòng ôm cô hơn, nụ hôn mãnh liệt nhưng vẫn duy trì tốc độ như vậy rất lâu, không chứa mùi dục vọng, chỉ mang một cảm giác tham luyến khó tả.
...................
Thời gian khám định kỳ đã được hẹn là mười giờ.
Ôn Giai Tuệ thức dậy sớm hơn thường ngày, cùng điều dưỡng tập vài động tác rồi ăn sáng.
Tài xế đưa cô đến Viên Thành lúc chín giờ.
Mang theo tâm trạng thoải mái, cô đi vào trong đại sảnh.
- Chủ tịch. Cô đang đi gặp anh cả sao?
Một người đột nhiên xuất hiện chặn đường Ôn Giai Tuệ. Nhìn thấy gương mặt này tâm trạng đang rất tốt của cô cũng bị ảnh hưởng.
- Cậu hai, không biết anh tìm tôi có việc gì quan trọng kbiếm,?
Giọng cô vẫn điềm tĩnh lịch thiệp như vậy.
Viên Trác Việt đối với thái độ đối đáp này của cô với mình cũng đã sớm quen rồi. Anh ta cười cười, vẻ mặt đểu giả vẫn không đổi.
- Xem ra chủ tịch đây đang rất hạnh phúc nhỉ? Nhưng lại rất đáng tiếc, tất cả rồi cũng sẽ như một giấc mơ, tỉnh dậy rồi sẽ biến mất cả thôi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ nghe anh ta nói nhăng nói cuội.
- Nếu anh không có gì để nói thì tôi đi trước đây.
Cô tỏ rõ thái độ chán ghét, thẳng bước lướt qua anh ta mà đi về trước.
Viên Trác Việt đứng đó bật cười thành tiếng, vừa quay đầu qua nhìn thì đã hỏi lớn.
- Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao anh cả lại ghét cha tôi như vậy sao?
Bước chân của Ôn Giai Tuệ đã khựng lại khi nghe anh ta hỏi câu đó, đây cũng từng là thắc mắc của cô, cô cũng đã từng hỏi Viên Trác Nghiên nhưng lại không có được câu trả lời trọn vẹn. Chẳng lẽ thật sự là còn bí mật gì đó giữa bọn họ mà cô không hề biết.
Cô chậm rãi xoay người lại nhìn người đàn ông đang nở một nụ cười châm biếm. Anh ta nhún nhún vai, hất cằm về hướng cửa trước đại sảnh.
- Nếu muốn biết thì đi cùng tôi đến một chỗ.
Cô nhìn Lucas đang ngồi đối diện, hỏi thẳng.
- Giờ anh nói đi, chuyện hiểu lầm mà anh muốn hóa giải là gì?
Câu hỏi vừa hỏi xong thì người hầu cũng vừa bưng trà ra.
Đợi khi người hầu đi khỏi rồi, Lucas mới cất lời. Nhưng lại không phải trả lời thẳng câu hỏi của Ôn Giai Tuệ mà lòng vòng hỏi từng câu dẫn dắt.
- Ôn tiểu thư, tôi có một điều vẫn chưa rõ. Lí do cô quyết định sinh con cho Trác Nghiên là gì?
Bàn tay đang bưng cốc sữa của Ôn Giai Tuệ có vẻ hơi khựng lại, rồi đặt cốc xuống bàn lại, nhìn người đàn ông trước mặt như nhìn sinh vật lạ, vặn lại.
- Vậy anh nói tôi phải bỏ đi con của mình chỉ vì vấn đề cha của nó là ai? Ấu trĩ quá đấy, nếu là một người mẹ thì chẳng ai có thể nhẫn tâm như vậy cả. Tôi chỉ cần biết nó là con của tôi. Tôi không biết ý tứ của anh khi hỏi tôi câu này là gì.
Lucas cười cười, chưa vội đáp lại, chậm rãi uống một ngụm trà rồi lại hỏi tiếp.
- Vậy tại sao cô lại quyết định ở lại bên cạnh Trác Nghiên như bây giờ? Theo như tôi thấy thì cô hoàn toàn có thể từ chối việc chuyển đến đây ở với cậu ta. Lí do chỉ là vì đứa con của hai người thôi sao?
Càng nghe những câu hỏi không đi vào trọng tâm của anh ta thì Ôn Giai Tuệ càng mất kiên nhẫn. Lí do khiến cô ở bên cạnh Viên Trác Nghiên đến tận bây giờ chỉ là vì chuyện tìm ngọc, mà lí do gì đi nữa thì cô có nghĩa vụ phải giải thích với anh ta sao?
- Rốt cuộc anh đang muốn nói gì thì nói thẳng đi. Tôi không thích vòng vo.
Trái ngược với dáng vẻ lo lắng của cô, Lucas vẫn rất bình thản, ung dung, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với cô.
- Cô khẩn trương như vậy rốt cuộc là đang trốn tránh điều gì vậy? Cô nói lí do cô sinh đứa con của hai người chỉ vì nó là con của cô thôi. Vậy cô đã nghĩ đến sau đó chưa? Sau khi cô sinh đứa bé này ra thì sao? Thân phận của nó sẽ là gì? Con riêng? Hai người không định kết hôn, nhất định là như vậy rồi, bởi vì Trác Nghiên vẫn còn hôn ước. Cô biết rõ những điều này mà nhỉ?
Nghe đến đây, Ôn Giai Tuệ mới chú ý đến lời anh ta nói. Chuyện này cô đúng là chưa từng nghĩ đến. Tương lai sau này của bảo bảo, cô chỉ nghĩ bây giờ sinh đứa bé ra khỏe mạnh thôi.
Nếu là trước khi mang thai, cô và Viên Trác Nghiên sẽ thực hiện như thỏa thuận hẹn của hai người, sau khi tìm đủ ngọc và mở được mật thất thì cô sẽ rời khỏi Viên gia, rời khỏi anh. Nhưng bây giờ thì sao đây? Hai người đã có đứa con này, tương lai của bảo bảo và tương lai của hai người sẽ như thế nào? Cô vẫn sẽ rời khỏi Viên Trác Nghiên sau khi tìm được ngọc ư? Con không thể cho con một gia đình trọn vẹn! Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, sẽ như thế nào đây?
Đúng vậy, cô và Viên Trác Nghiên chắc chắn là không thể kết hôn rồi. Thế nhưng, có thật sự chỉ vì anh còn hôn ước hay không? Còn lí do khác không? Là vì cô vẫn còn hận anh hay vì điều gì nữa đây?
Lúc nói, Lucas luôn quan sát những biến hóa trên gương mặt của người phụ nữ này, lại tiếp tục dẫn dắt.
- Lí do thật sự khiến cô bất chấp mọi điều cấm kỵ, những lời đồn thổi tổn hại danh tiếng, bỏ qua luân thường đạo lý như vậy chỉ để ở lại bên cạnh Trác Nghiên là gì? Có thể tôi không biết rõ chuyện xảy ra giữa hai người, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, chẳng có lí do nào có thể khiến cô chịu đựng tất cả những ủy khuất đó cả, ngoại trừ một một điều....
Nói đến vấn đề then chốt cuối cùng thì anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn nữ nhân đang chờ đợi mục đích cuối cùng của mình, Lucas cười cười, điềm tĩnh nhả ra từng chữ một.
- Là vì cô yêu Trác Nghiên!
Bùm!
Bên tai Ôn Giai Tuệ như vừa nghe được một tiếng nổ lớn.
Gì vậy chứ? Anh ta nói cô yêu Viên Trác Nghiên? Chuyện vô lí này mà anh ta cũng có thể nói ra? Cô đương nhiên không thể yêu Viên Trác Nghiên rồi?!
Nhưng thật sự là vậy sao?!
Từng câu phủ nhận rồi lại nghi vấn cứ lẩn quẩn trong đầu Ôn Giai Tuệ, đáp lại Lucas cũng không trọn vẹn nữa.
- Nếu anh đến đây chỉ để nói nhảm thì mời anh về cho. Tôi yêu Viên Trác Nghiên? Hừ! Anh đang kể chuyện cười sao?
Khi đến đây tìm cô, Lucas đã đoán trước được cô sẽ không chịu thừa nhận. Đấy mới chính là lí do mà anh ta đến đây, chính là giúp cô nhìn ra tình cảm của mình.
- Ai cũng có thể nhìn thấy được cô yêu Trác Nghiên, chỉ có cô là không nhìn thấy. Ôn tiểu thư, ngay cả tình cảm của bản thân mà cô cũng không thể tự nhận ra thì cô nói xem đây có phải một khuyết điểm lớn nhất không?
Hôm nay là ngày gì thế này, Ôn Giai Tuệ liên tục nghe chủ đề cô yêu Viên Trác Nghiên từ A Phong cho đến Lucas, bọn họ hẹn nhau hay sao vậy? Cô yêu Viên Trác Nghiên...?
Cô yêu anh thật sao? Không phải cô vẫn còn hận anh sao? Làm sao cô có thể yêu anh chứ?
Nhưng tại sao càng phủ nhận thì càng cảm thấy chột dạ không yên vậy chứ? Chính là đang tự lừa dối mình đây ư?
Cô muốn mở miệng phủ nhận, cô muốn nói rằng cô không hề yêu Viên Trác Nghiên, nhưng tại sao những lời đó cô lại không cách nào thốt ra được?
- Mục đích cuối cùng anh đến đây là để khẳng định tôi yêu Viên Trác Nghiên? Anh rảnh rỗi quá hay sao mà cứ thích lo chuyện của người khác như vậy..
Lucas cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu..
- Cô nói sai rồi, tôi đã nói ngay từ đầu là đến hóa giải hiểu lầm với cô mà. Trước đây, sở dĩ tôi nhất quyết phản đối chuyện của cô và Trác Nghiên cũng là vì nghĩ cô không yêu cậu ta. Nhưng bây giờ tôi đã nhìn ra cô cũng yêu cậu ta không ít hơn cậu ta yêu cô đâu. Cho nên không còn lí do gì để tôi phản đối chuyện của hai người nữa. Tôi chính thức xin được bắt tay hóa giải mọi hiềm khích với cô.
Ôn Giai Tuệ nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, có vẻ không được thoải mái cho lắm. Cô không đề cập đến vấn đề đang tranh cãi từ nãy đến giờ nữa, lại mỉm cười nhã nhặn.
- Theo tôi nhớ thì có vẻ lí do anh phản đối việc Trác Nghiên giữ tôi bên cạnh không phải là vì lo rằng tôi sẽ hại chết anh ấy sao? Dù bây giờ anh đã tin rằng tôi có tình cảm với anh ấy thì cũng đâu thể loại bỏ khả năng tôi luôn mang lại nguy hiểm cho anh ấy.
Lucas nhìn cô đầy hứng thú, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, đính chính lại suy nghĩ của cô.
- Cô vẫn còn hiểu lầm nhỉ? Trước đây đúng là tôi đã từng cho là như vậy, nhưng là đối với một người phụ nữ không có tình cảm với Trác Nghiên. Nghĩ lại thì, vốn dĩ Trác Nghiên mới là người đem đến nguy hiểm cho cô, cậu ta bắt cô vào thế giới đầy rẫy máu tanh cùng chết chóc của cậu ta. Và chính bản thân cô cũng biết rõ ở bên cạnh một thủ lĩnh tổ chức hắc đạo cũng chính là mỗi ngày đều đối diện với tử thần, nhưng cô vẫn chọn ở bên cạnh cậu ta. Cho nên tất cả mọi hiềm nghi của tôi đều tan biến hết cả rồi.
Ôn Giai Tuệ nghe anh ta nói từ đầu đến giờ vẫn không biết lời nào là đùa và lời nào là giả nữa.
- Vậy anh nghĩ tôi và Trác Nghiên thật sự có khả năng sao? Như anh vừa nói đấy thôi, Trác Nghiên vẫn còn hôn ước, tôi sẽ không bao giờ có một danh phận khi ở bên cạnh anh ấy.
Cô có khi còn không ý thức được tại sao cô lại nhắc đến chuyện này nữa. Cô không phủ nhận chuyện mình yêu Viên Trác Nghiên mà lại quan tâm đến chuyện anh còn hôn ước. Cô bất chợt lại hành xử như vậy, chẳng lẽ là vì....?
Lucas đặt tách trà xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế, nói một câu vô cùng thản nhiên.
- Trác Nghiên đã từng nói với tôi một câu này, chỉ cần cô nói một câu thì cậu ta sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước. Nếu cô muốn thì chỉ cần nói một câu, cô có thể loại bỏ tình địch chỉ trong một nốt nhạc thôi.
Nói đoạn, dường như anh ta lại nhớ ra gì đó nên mới bổ sung tiếp.
- Cô cũng không cần phải lo lắng tộc Ula sẽ gây chiến với Wolf đâu. Chỉ cần cô tin Trác Nghiên thôi.
Ôn Giai Tuệ chỉ nghe mà không phản biện thêm câu nào nữa. Cô bây giờ cũng không khác gì là đang thầm thừa nhận tất cả những gì mà Lucas đã nói, thừa nhận tình cảm của mình đối với Viên Trác Nghiên. Cô đã để tâm đến chuyện hôn ước của anh không phải mới bắt đầu, mà từ lúc anh đến nhận con, cô đã tham lam từ giây phút đó. Tất cả là vì cô yêu anh. Cô không phủ nhận nữa, cũng không trốn tránh hay tự gạt bản thân nữa.
Đúng vậy, cô chính là yêu anh từ lâu rồi. Yêu một người mà lẽ ra cô nên hận. Nhưng không biết từ khi nào cô đã không còn hận anh nữa rồi.
Có thật là cô và anh sẽ nắm chặt tay nhau được không? Mối quan hệ này thật sự có thể không?
Trông dáng vẻ thất thần của cô thì Lucas đã đoán được mục đích của mình đã đạt được rồi. Nói đến đây thôi, anh ta đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn không quên nhắc một câu.
- Chuyện của Trác Nghiên với tôi không thể nói là chuyện của người khác được đâu. Tôi và cậu ta là anh em tốt đấy, cho nên cô đừng tự tiện đá tôi ra rìa như vậy nữa. Những gì cần nói tôi cũng nói xong hết cả rồi. Tôi xin phép về đây.
Bọn họ là anh em tốt ai mà không biết chứ? Ôn Giai Tuệ nhớ rõ lần trước Viên Trác Nghiên có nhắc đến câu chuyện của bọn họ khi kể về khoảng thời gian anh lớn lên ở Las Vegas. Anh và Lucas đã làm bạn từ lúc chưa được mười tuổi, tình bạn hơn hai mươi năm, còn là anh em cùng sinh ra tử nữa, không phải anh em tốt thì là gì đây!
Bên cạnh anh có nhiều người như vậy, có những thủ hạ trung thành, còn có một gia thế hiển hách, một người nhỏ bé như cô đối với anh liệu có quan trọng không? Cô có yêu anh hay không liệu đối với anh có là tất cả không?
....................
Buổi tối Viên Trác Nghiên về đến Nguyệt Phủ, câu hỏi đầu tiên với quản gia vẫn là Ôn Giai Tuệ thế nào rồi. Khi nghe được Lucas đã đến tìm cô, anh không khỏi khẩn trương chạy vào trong vườn, từ xa nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đang ngồi bên cây dương cầm trong nhà kính. Bước chân của Viên Trác Nghiên mới khôi phục lại nhịp đều đặn tao nhã. Mỗi bước đi của anh như đi trên từng nốt nhạc, khi anh vừa mở cửa phòng kính thì cũng vừa đúng lúc bản nhạc cũng kết thúc.
- Em lại có tâm sự sao? Muộn vậy rồi mà còn ra đây đánh đàn?
Ôn Giai Tuệ còn chìm đắm trong dư âm còn sót lại của bản nhạc vừa rồi thì bị giật mình bởi giọng nói quen thuộc truyền đến. Cô hơi bất ngờ nhưng phấn khởi lại chiếm nhiều hơn.
- Trác Nghiên, anh về rồi?
Vừa gọi tên anh đã đứng lên ngay.
Viên Trác Nghiên nhìn hành động này của cô thì nhận ra ngay đó là dấu hiệu cô sắp chạy đến, anh vội bước nhanh hơn để tránh cô lại chạy như lần trước.
Nhưng thật khó tin được, anh vừa mới đến trước mặt cô thì cô đã nhào tới chủ động ôm chầm lấy anh, hai tay vòng qua cổ anh, giọng nhẹ nhàng non nớt.
- Trác Nghiên, em đã đợi anh rất lâu đấy.
Đột nhiên cô lại chủ động như vậy nên Viên Trác Nghiên nhất thời chưa thích ứng kịp. Thuyết âm mưu gì không đây? Hay là anh đã làm gì đó phật lòng cô mà chính anh cũng không phát hiện ra, cô đang dùng chiêu này để từ từ trừng phạt anh sao?
Mặc kệ là vì lí do gì đi, hiếm khi được cô chủ động như vậy, anh vẫn là cứ tận hưởng trước đi đã nào. Hai tay ôm sau lưng cô vỗ về, khẽ bật cười, thì thầm bên tai cô.
- Nhớ anh đến vậy sao?
Ôn Giai Tuệ không né tránh, cũng không thừa nhận. Bởi vì điều thật sự cô muốn nói không phải là nhớ anh nữa mà là yêu anh, cô muốn nói với anh rằng cô yêu anh rồi, nhưng cô vẫn cứ do dự, không đủ can đảm để thổ lộ. Càng nghĩ thì càng buồn cười, đã hơn hai mươi bốn tuổi rồi mà còn e thẹn lần đầu tiên tỏ tình như thiếu nữ mười tám vậy.
- Nhớ chứ, rất nhớ.
Rốt cuộc là cô vẫn không đủ dũng khí để nói ra tình cảm đã ấp ủ trong lòng. Thật là muốn tự đánh vào miệng quá đi, từ trước đến giờ vẫn luôn tự tin tất cả mọi việc mình làm, nhưng đến chuyện này thì nửa chữ cô cũng không thốt ra được.
Hai người im lặng ôm chặt nhau như vậy được một lúc, Ôn Giai Tuệ là người giãy ra trước, cô nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, còn đưa tay chạm vào từng bộ phận trên gương mặt anh, từ mắt, mũi rồi xuống môi. Ánh mắt cô nhìn anh cũng tràn ngập nhu tình say đắm, khẽ mấp máy môi.
- Trác Nghiên, có phải chỉ cần em nói, anh sẽ lập tức hủy hôn ước với Thanh Ngọc không?
Viên Trác Nghiên cũng nhìn thẳng vào mắt cô, thẳng thắn trả lời.
- Đúng vậy!
Vòng tay Ôn Giai Tuệ vẫn khoác trên cổ của nam nhân, ôn nhu dụ hoặc nhìn anh, kiên định nói.
- Vậy anh hủy hôn đi. Hủy bỏ hôn ước với Thanh Ngọc được không? Em không muốn người đàn ông của em vẫn là hôn phu của người khác.
Đây là tin vui của Viên Trác Nghiên sao? Nữ nhân này đã muốn anh hủy bỏ hôn ước, cô đang muốn độc chiếm anh ư?
Viên Trác Nghiên không chút do dự mà gật đầu đồng ý ngay.
- Được, chỉ cần em muốn. Anh sẽ hủy hôn ngay.
Không biết có phải Viên Trác Nghiên nhìn nhầm không, sao tối nay anh lại thấy con thỏ con không như thường ngày vậy, cô lại vô cùng quyến rũ, rất giống tiểu yêu tinh đang câu dẫn anh vậy.
Những dòng nghi vấn trong đầu anh còn chưa được làm rõ thì lại một hành động chủ động của Ôn Giai Tuệ đánh úp vào nữa, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh, từng chút từng chút một mút lấy.
Toàn thân Viên Trác Nghiên như có một dòng điện xẹt qua, đáp lại nhiệt tình hơn chứ nhỉ? Anh siết chặt vòng ôm cô hơn, nụ hôn mãnh liệt nhưng vẫn duy trì tốc độ như vậy rất lâu, không chứa mùi dục vọng, chỉ mang một cảm giác tham luyến khó tả.
...................
Thời gian khám định kỳ đã được hẹn là mười giờ.
Ôn Giai Tuệ thức dậy sớm hơn thường ngày, cùng điều dưỡng tập vài động tác rồi ăn sáng.
Tài xế đưa cô đến Viên Thành lúc chín giờ.
Mang theo tâm trạng thoải mái, cô đi vào trong đại sảnh.
- Chủ tịch. Cô đang đi gặp anh cả sao?
Một người đột nhiên xuất hiện chặn đường Ôn Giai Tuệ. Nhìn thấy gương mặt này tâm trạng đang rất tốt của cô cũng bị ảnh hưởng.
- Cậu hai, không biết anh tìm tôi có việc gì quan trọng kbiếm,?
Giọng cô vẫn điềm tĩnh lịch thiệp như vậy.
Viên Trác Việt đối với thái độ đối đáp này của cô với mình cũng đã sớm quen rồi. Anh ta cười cười, vẻ mặt đểu giả vẫn không đổi.
- Xem ra chủ tịch đây đang rất hạnh phúc nhỉ? Nhưng lại rất đáng tiếc, tất cả rồi cũng sẽ như một giấc mơ, tỉnh dậy rồi sẽ biến mất cả thôi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ nghe anh ta nói nhăng nói cuội.
- Nếu anh không có gì để nói thì tôi đi trước đây.
Cô tỏ rõ thái độ chán ghét, thẳng bước lướt qua anh ta mà đi về trước.
Viên Trác Việt đứng đó bật cười thành tiếng, vừa quay đầu qua nhìn thì đã hỏi lớn.
- Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao anh cả lại ghét cha tôi như vậy sao?
Bước chân của Ôn Giai Tuệ đã khựng lại khi nghe anh ta hỏi câu đó, đây cũng từng là thắc mắc của cô, cô cũng đã từng hỏi Viên Trác Nghiên nhưng lại không có được câu trả lời trọn vẹn. Chẳng lẽ thật sự là còn bí mật gì đó giữa bọn họ mà cô không hề biết.
Cô chậm rãi xoay người lại nhìn người đàn ông đang nở một nụ cười châm biếm. Anh ta nhún nhún vai, hất cằm về hướng cửa trước đại sảnh.
- Nếu muốn biết thì đi cùng tôi đến một chỗ.
Bình luận facebook