Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 80: Bí mật bị bại lộ.
Suốt dọc đường đi, trong lòng Ôn Giai Tuệ luôn thấp thỏm lo âu, một linh cảm không lành xuất hiện.
Sau một lúc lái xe, Viên Trác Việt đã dừng xe trước một khu nghĩa trang.
Ôn Giai Tuệ càng thêm ngờ vực, nhưng vẫn theo anh ta vào trong, cô chưa vội hỏi nhưng trong lòng đang không ngừng dấy lên tia bất an.
Hai người đi một vòng qua một dãy mộ, và dừng lại trước một ngôi mộ.
Nhìn thấy di ảnh cùng tên của cô gái trên bia mộ, nhưng Ôn Giai Tuệ không hề biết cô gái này, tại sao Viên Trác Việt lại đưa cô đến đây chứ?
- Cậu hai, tại sao anh lại dẫn tôi đến đây? Cô gái này có gì liên quan đến chuyện của Trác Nghiên và lão gia sao?
Cô nhíu mày tò mò nhìn lại bia mộ trước mặt.
Ánh mắt Viên Trác Việt quét qua gương mặt đang có vẻ lo lắng lẫn khó hiểu của nữ nhân có ý cười mờ ám, tàn độc. Bắt đầu câu chuyện của mình.
- Xem sắc mặt của cô thì có vẻ như anh cả chưa từng nhắc đến với cô rồi. Cô gái này từng là người hầu trong Viên gia hơn hai năm trước. Cô có biết tại sao cô ta chết không?
Đặt xong câu hỏi, anh ta dừng một lúc, cười cười nhìn Ôn Giai Tuệ đang im lặng, rồi lại tự trả lời luôn.
- Chính là cha tôi, cũng là chồng quá cố của cô đấy. Là ông ấy đã dùng gia pháp với cô ta, dẫn đến cái chết ngoài ý muốn.
Ôn Giai Tuệ thật sự là có chút bất ngờ khi nghe được chuyện này, mặc dù cô biết Viên lão gia vốn là một người bạo thủ không khác gì Tần Mộc Du. Nhưng dùng gia pháp đến mức gây ra cái chết cho một người hầu thì thật sự là vô ý thôi sao? Nói là cố tình muốn giết chết cô gái đó thì đúng hơn.
Cô như đang cầm trong tay một chiếc hộp Pandora sẽ từ từ mở ra những bí mật mà cô chẳng thể nào ngờ tới.
- Anh nói cô ấy phải chịu phạt bằng gia pháp, vậy cô ấy đã gây ra tội gì?
Đương nhiên, Ôn lão gia không thể vô duyên vô cớ mà dùng gia pháp với một người hầu được.
Khi được hỏi đến nguyên nhân, cũng chính là lúc Viên Trác Việt phải chính thức kể câu chuyện của chính mình rồi. Thái độ của anh ta khi nhớ lại chuyện đã xảy ra lại vô cùng hống hách, đắc ý.
- Tôi cũng chỉ là thử dùng lần đầu tiên của cô ta, vậy mà cô ta lại dám âm mưu hạ độc tôi. Giết tôi một lần không thành, cha tôi cũng đã nhân nhượng một lần chỉ dùng hình phạt cảnh cáo cô ta. Tôi biết cha tôi luôn chiều theo ý tôi, mấy lần cùng cô ta lăn giường, thật không ngờ con nhỏ ngốc này lại để mang thai. Cô ta lại lên kế hoạch giết tôi lần hai, con mẹ nó chứ, suýt nữa tôi đã bị cô ta giết chết trên giường rồi. Con rắn độc như cô ta không thể nhân nhượng thêm nữa rồi.
Anh ta nói với giọng thật tự nhiên, thậm chí là đang chửi mắng cô gái đã nằm dưới mồ kia. Cứ như anh ta là nạn nhân, từ đầu đến cuối không hề làm gì sai cả.
Ôn Giai Tuệ vừa nghe xong đã không thể nào nuốt trôi sự bức xúc này rồi. Chỉ là một cô người hầu không có tiếng nói, vậy mà bị một tên cặn bã đốn mạt cường bạo đến mang thai, rồi bị đánh đến chết! Đây là hành động con người có thể làm ra sao?
- Anh không thấy có lỗi với cô ấy sao? Người phụ nữ đang mang thai đứa con của anh bị chính cha ruột của mình đánh chết, anh không những không có chút cảm giác tội lỗi mà còn phỉ báng trước mộ của cô ấy. Viên Trác Việt, anh có phải là người không vậy?
Giọng cô lạnh đến không thể lạnh hơn. Đối với một tên không bằng cả súc vật như anh ta chỉ mấy câu mắng chửi thôi sẽ không bao giờ là đủ cả.
Lòng tin, sự ngưỡng mộ đối với Viên lão gia trong lòng cô đang dần giảm đi rồi. Cô đã từng nghĩ rằng ông là người luôn phân rõ trắng đen, nhưng hóa ra chỉ là cô tự mình cho là vậy thôi.
Viên Trác Viên Trác Việt nghe cô gái này buông lời chửi mắng mình như vậy, không giận mà còn cười, vẻ mặt bỡn cợt dâm ô nhưng cũng vô cùng tàn độc.
- Vậy cô nghĩ người đàn ông của cô tốt đẹp hơn tôi sao? Chủ tịch đáng thương à, cô gái này chính là mối tình đầu của anh cả đấy, thú vị chưa nào?
Đùng!
Đầu Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì nổ tung rồi. Chuyện khủng khiếp này lại xảy ra trên người phụ nữ mà Viên Trác Nghiên từng yêu sao? Làm sao có thể chứ? Một người như anh sao lại để người mình yêu chịu đựng một cảnh đau đớn nhục nhã như vậy được chứ? Anh là một kẻ tàn độc, lạnh khốc hơn cả Viên Trác Việt, làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Thì ra đây là lí do mà Viên Trác Nghiên ghét cha mình như vậy. Vậy hóa ra....lúc trước anh nói một câu "vì em là người phụ nữ của ông ta" là có liên quan mật thiết với chuyện này sao? Chẳng lẽ....
Trong đầu cô vừa xuất hiện một nghi vấn đáng sợ, nhưng vừa mới manh nha hình thành thì cô đã nhanh chóng dập tắt nó đi. Dùng thái độ bình nhiên đối đáp với người đang đứng trước mặt.
- Nghĩa là anh dẫn tôi đến đây để khoe với tôi anh đã chiếm đoạt người phụ nữ của anh trai mình? Viên Trác Việt, anh cũng bệnh hoạn thật đấy!
Viên Trác Việt lại rất nhiệt tình đáp lại những câu chửi rủ của cô, giơ ngón trỏ lên lắc lắc làm động tác phản đối.
- Đừng vội, câu chuyện bây giờ mới chính thức bắt đầu thôi. Sau khi người phụ nữ đó chết, anh cả trở về thì đã muộn, tôi bị anh ta đánh đến suýt nữa thì đi gặp ông bà, cũng may là cha thương tôi. Ông ấy ra mặt bảo vệ tôi khỏi tên điên đang mất hết nhân tính đó. Cũng từ đó mà anh ta căm hận cha mình, nếu không phải vì mối quan hệ huyết thống cuối cùng thì anh ta đã nổ súng vào cha mình rồi, cũng chỉ có thể đem theo nỗi căm hận này rời khỏi Viên gia, rời khỏi Viên Thành. Hai năm không có anh ta, tôi ở Viên Thành thật sự vô cùng tốt, cô cũng đã nhìn thấy điều đó mà đúng không?
Ôn Giai Tuệ thật sự không tin nổi nữa, lắc đầu cảm thán và chán ghét.
- Anh vì muốn hơn anh trai mình mà làm ra những chuyện này sao? Nếu căm ghét anh ấy như vậy thì anh cứ nhắm vào anh ấy là được. Tại sao phải kéo một cô gái vô tội vào chuyện này, cô ấy đã gây ra tội lỗi gì mà phải chịu đựng những trò điên rồ mất hết nhân tính của anh?
Cô càng chửi thì Viên Trác Việt càng hưng phấn thích thú hơn, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng nữa.
- Cô chửi hay lắm, bởi vì cô đang chửi Viên Trác Nghiên chứ không phải tôi. Viên Trác Nghiên mà cô biết, Viên Trác Nghiên mà cô gặp, Viên Trác Nghiên mà cô đã bắt đầu mối quan hệ cấm kỵ kia chính là bản sao của tôi mà.
Ôn Giai Tuệ nghe đến đây hơi nhíu mày khó chịu, tim hình như cũng đang đập nhanh hơn, bàn tay theo phản xạ tự nhiên mà đặt lên bụng che chắn. Cô cố gắng hít thở đều đặn chờ đợi một bí mật sau bức màn.
- Ý anh là sao? Trác Nghiên là bản sao của anh?
Viên Trác Việt nhún nhún vai trông vô cùng thoải mái, tiếp tục kể chuyện.
- Tôi nói đến đây thì có lẽ cô phải nghi ngờ rồi chứ? Cô đã biết lí do anh cả ghét cha tôi. Vậy thì cô cũng nên hiểu vì sao anh ta lại làm những chuyện trước đây với cô. Đều vì muốn trút giận cho người trong lòng, cha tôi đã nhắm mắt làm ngơ khi tôi đụng đến người phụ nữ của anh ta, thậm chí là đánh chết cô ta, thù này anh ta không thể đòi từ chư mình nên mới đem cô làm vật thế thân đấy. Giờ thì chắc cô hiểu được lí do mình bị anh ta đẩy vào địa ngục rồi chứ? Chắc cô vẫn chưa quên ngày bà già kia ép cô bỏ cái thai kia nhỉ, cảnh tượng đó so với lúc Khương Tiểu Xướng chết thật sự rất giống. Mục đích anh ta nhắm vào cô chính là muốn cô, người phụ nữ được cha mình sủng ái phải nếm trải từng cảnh, từng đau đớn mà người anh ta yêu đã phải chịu đựng. Cô vẫn còn muốn sinh con cho anh ta, ở bên cạnh anh ta sao?
Hô hấp của Ôn Giai Tuệ dần dần không còn ổn định nữa. Suy đoán vừa rồi của cô không sai, Viên Trác Nghiên thật sự vì muốn trút giận cho người anh ta yêu, vì muốn trả thù người cha đã đánh chết người anh yêu mà biến cô thành vật thế thân, chỉ vì cô nhận được chút ưu ái từ Viên lão gia sao?
Khốn nạn thật mà! Tại sao lại như vậy? Anh ta cường bạo cô, biến cô thành công cụ làm ấm giường, để cô sảy thai trong đau đớn. Tất cả chỉ vì xem cô là công cụ để xả giận thôi!
Haha! Thật nực cười mà! Anh ta đúng là đã trở thành bản sao của Viên Trác Việt, vì lòng thù hận của chính anh ta mà đổ tất cả lên đầu cô, chỉ vì cô gả cho Viên lão gia!
Haha! Còn gì nực cười hơn thế này nữa không đây?
Cô cảm giác bụng bắt đầu co thắt, tay ôm chặt hơn như một trạng thái quyết bảo vệ đến cùng. Vì đau đớn từ bụng dưới mà cô nhíu chặt mày, khó khăn cô mới bình tĩnh lại được một chút.
Viên Trác Việt vừa nhìn qua thì đã nhận ra cô đang dần tiếp thu những lời này của anh ta rồi. Anh ta đút một tay vào trong túi quần, cười cười tà ác.
- Câu chuyện còn chưa hạ màn mà cô đã kích động như vậy rồi sao? Cô nghĩ cha tôi cưới cô vì điều gì? Vì ngưỡng mộ tài năng của cô, hay vì có cảm tình với cô, hay là vì đã tìm được một người bạn tri kỷ? Nếu cô thật sự cho rằng như vậy thì cô đúng là đã quá ngây thơ rồi. Trong mắt cha tôi, những người nghèo muốn trèo cao như cô hay Khương Tiểu Xướng chẳng qua chỉ có thể trở thành đồ chơi cho đàn ông chúng tôi thôi.
Khi nghe anh ta sỉ nhục mình như vậy, Ôn Giai Tuệ mặc dù rất căm phẫn nhưng không muốn tốn sức tranh cãi với anh ta nữa, cô muốn nghe hết tất cả những chuyện mà Viên Trác Nghiên đã lừa gạt cô.
Viên Trác Việt cũng chẳng thèm quan tâm sắc mặt nhăn nhó khó chịu của cô mà nói thẳng, cũng chính là bức màn cuối cùng.
- Máu mủ tình thâm, có lẽ cô cũng từng nghe qua rồi. Khi anh cả bỏ đi, cha tôi đã trăn trở một thời gian dài. Ông ấy đã nghĩ đến một chuyện, chính là tìm một xử nữ để đền lại cho anh ta. Và cô đã được ông ấy nhìn trúng, tất cả những gì ông ấy làm cho cô đều là tạo ra một lớp vỏ bọc hoàn hảo để đánh lừa cô. Chỉ cần tốt với cô một chút là cô đã tưởng thật, còn cam tâm tình nguyện gả cho một người hơn cả tuổi của cha mình.
Cô biết là từ lúc đó cô đã chính thức lọt vào bẫy của ông ấy rồi không? Ông ấy đối với cô chẳng qua chỉ như đang nuôi một con cún, cho ăn ngon mặc đẹp thì khi đến lúc cần tới sẽ biết ngoan ngoãn mà vâng lời. Nếu anh cả về trước khi cha tôi chết thì cô đã trở thành một món quà đúng nghĩa, được ông ta trao tận giường của đứa con báu vật rồi. Chỉ tiếc ông ấy đã chết trước. Nhưng kết quả sau đó vẫn không thay đổi, có vẻ như cha tôi rất hiểu ý của anh cả, món quà ông ấy để lại không cần nói ra ý định thì anh ta cũng nhận lấy rồi. Hoặc là nếu như anh ta không chủ động nhận lấy món quà đền bù này thì tôi cũng sẽ giúp anh ta đặt nó lên giường thôi. Vì đây là di nguyện của cha trước khi qua đời mà.
Lồng ngực Ôn Giai Tuệ như có một tảng đá lớn đè mạnh xuống, hít thở chưa bao giờ lại khó khăn đến như vậy, đầu óc đã trống rỗ không còn suy nghĩ được bất kỳ điều gì nữa, mặt trắng bệch đến mức không còn chút huyết sắc.
Cô cắn chặt răng chịu đựng, ở lại Viên gia, chịu mọi chì chiết, sỉ nhục, đau đớn mà Viên Trác Nghiên gây ra, thậm chí mất cả đứa con đầu lòng, cô chịu đựng những điều này chỉ vì lời hứa với Viên lão gia, tất cả đều vì để hoàn thành di nguyện của ông ta. Nhưng tất cả, tất cả chỉ là một vở kịch lừa lọc mà thôi! Bọn họ đều chỉ xem cô là một món đồ vật để trút giận!
Bàn tay Ôn Giai Tuệ ôm chặt bụng đang co thắt dữ dội, cố gắng bảo vệ điều quý giá duy nhất với mình hiện giờ.
Viên Trác Việt nhìn nữ nhân đang thất thần bất động tại chỗ, không những không chút luống cuống nào mà ngược lại còn tiếp tục công kích sức chịu đựng của cô nữa.
- Hôm đó khi tôi nhìn thấy anh cả đi vào phòng của cô thì tôi biết kế hoạch mà cha tôi xây lên cuối cùng cũng đạt được rồi. Nhưng còn một điều đối với cô có lẽ sẽ đau lòng lắm đây.
Đau ư?
Ôn Giai Tuệ nghe được từ này thì không khỏi cười lạnh trong lòng. Cô đã chịu đựng được khi nghe đến bây giờ rồi thì còn gì có thể khiến cô đau lòng hơn nữa đây?
Viên Trác Việt cười khẩy một tiếng, đôi mắt hiện lên một tia ngoan độc, thốt ra từng câu từng chữ không khác gì từng lưỡi dao hướng về phía nữ nhân.
- Anh cả đã sớm biết chuyện này rồi. Nhưng tại sao anh ta lại giấu cô đến tận bây giờ? Còn làm cho bụng cô to ra nữa, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra anh ta đang cố gắng che đậy mọi thứ, dùng cái thai này để níu giữ cô. Vậy mà cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta sao? Kẻ đã lừa dối mình?
Anh ta vừa nói vừa làm động tác chỉ chỉ về bụng của Ôn Giai Tuệ như đang nghiên cứu một vật thể.
Bàn tay Ôn Giai Tuệ vẫn ôm chặt bụng, giống như đã bị rút mất hồn rồi vậy.
Từng câu từng chữ Viên Trác Việt nói vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp, gian nan. Hai chân đã sớm mềm nhũn, run rẩy, không biết còn có thể trụ vững được đến khi nào. Rốt cuộc cô cũng ngồi phịch xuống đất, tay bám vào bia mộ bên cạnh, bụng dưới đau thắt không ngừng. Tay vẫn ôm chặt bụng, mồ hôi đã rỉ ra hai bên thái dương và lòng bàn tay.
Cô đau lắm!
Thật sự rất đau, lồng ngực đã bị xé toạc đến rách ra từng mảnh.
Cô đã tha thứ cho anh ta, đã yêu anh ta rồi. Vậy mà hóa ra anh ta chưa từng thật lòng với cô, toàn tâm toàn ý với cô, tất cả cũng đều là giả hết cả.
Cô đã tưởng rằng anh ta đã thật sự muốn bù đắp cho cô, thật lòng đối tốt với cô.
Haha!
Không chỉ từ khi bắt đầu xem cô là chỗ trút giận cho người trong lòng anh ta mà đến tận bây giờ vẫn gạt cô mọi chuyện, cha con bọn họ đều giống nhau cả thôi! Tất cả đều cùng một ruột coi cô như một món hàng mua qua bán lại!
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại trong túi không ngừng reo lên. Từ nãy đến giờ đã reo không liên tục rồi, chỉ là bây giờ cô mới nghe thấy.
Không biết Viên Trác Việt đã rời đi từ lúc nào rồi, trong nghĩa trang hiu quạnh lạnh lẽo chỉ còn có mỗi mình Ôn Giai Tuệ. Bàn tay lạnh ngắt cứng đờ mới hoạt động trở lại đã phải lục tìm điện thoại.
Điện thoại trong tay sao lại nặng như vậy chứ?
Nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, cô đã dần lấy lại được tinh thần, trên môi treo một nụ cười lạnh lẽo như chính lòng cô hiện tại vậy. Có vẻ cô không có ý định nghe cuộc gọi điện thoại này mà cứ nhìn cho đến khi nó reo hết. Những cuộc gọi tiếp theo thì cô không do dự chọn từ chối cuộc gọi. Nhìn tấm di ảnh trên bia mộ, cô cười khổ một tiếng, đè nén đau đớn trong lòng mà hỏi.
- Rốt cuộc, có được tình yêu của anh ta là hạnh phúc hay là đau khổ của chúng ta đây? Tôi nhận không nổi, nhưng mà tôi phải làm sao đây? Tôi yêu anh ta rồi!!! Tôi phải làm sao đây? Không thể hận cũng không biết có thể yêu tiếp nữa không....
Giọng cô khàn khàn nghẹn ngào, từng câu từng chữ là từng cơn đau dằn xé tâm can, đau đến chết đi sống lại. Tay cô bấu chặt bia mộ trước mặt, điên cuồng cào cấu, cơ hồ da thịt sắp bị rách ra rồi, nhưng đều không đau bằng nỗi đau trong lòng cô hiện giờ.
......................
Viên Trác Nghiên đã sắp xếp lịch trình để đưa Ôn Giai Tuệ đi khám định kỳ rồi nên vừa tan họp xong anh đã gọi cho cô liên tục nhưng cô không bắt máy, gọi cho tài xế thì biết được cô đã đến công ty từ lâu rồi. Anh vừa gọi vừa liên hệ xuống phòng tiếp tân lẫn phòng giám sát thì mới thấy cô đã đi cùng Viên Trác Việt.
- Chết tiệt! Mau tìm cô ấy ngay!
Tiếng gầm gừ như mãnh thú đang bị mắc bẫy của ông chủ làm A Châu và A Phúc đứng bên cạnh cũng căng thẳng đến không dám hít thở mạnh. Mồi người mỗi nhiệm vụ nhanh chóng đi thực hiện.
Viên Trác Nghiên vừa ngồi vào ghế sau trên xe đã gọi ngay cho Viên Trác Việt. Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, anh không để cho bên kia kịp nói gằn từng tiếng một.
- Mẹ nó, Tuệ nhi ở đâu? Cậu đưa cô ấy đi đâu rồi???
Sau một lúc lái xe, Viên Trác Việt đã dừng xe trước một khu nghĩa trang.
Ôn Giai Tuệ càng thêm ngờ vực, nhưng vẫn theo anh ta vào trong, cô chưa vội hỏi nhưng trong lòng đang không ngừng dấy lên tia bất an.
Hai người đi một vòng qua một dãy mộ, và dừng lại trước một ngôi mộ.
Nhìn thấy di ảnh cùng tên của cô gái trên bia mộ, nhưng Ôn Giai Tuệ không hề biết cô gái này, tại sao Viên Trác Việt lại đưa cô đến đây chứ?
- Cậu hai, tại sao anh lại dẫn tôi đến đây? Cô gái này có gì liên quan đến chuyện của Trác Nghiên và lão gia sao?
Cô nhíu mày tò mò nhìn lại bia mộ trước mặt.
Ánh mắt Viên Trác Việt quét qua gương mặt đang có vẻ lo lắng lẫn khó hiểu của nữ nhân có ý cười mờ ám, tàn độc. Bắt đầu câu chuyện của mình.
- Xem sắc mặt của cô thì có vẻ như anh cả chưa từng nhắc đến với cô rồi. Cô gái này từng là người hầu trong Viên gia hơn hai năm trước. Cô có biết tại sao cô ta chết không?
Đặt xong câu hỏi, anh ta dừng một lúc, cười cười nhìn Ôn Giai Tuệ đang im lặng, rồi lại tự trả lời luôn.
- Chính là cha tôi, cũng là chồng quá cố của cô đấy. Là ông ấy đã dùng gia pháp với cô ta, dẫn đến cái chết ngoài ý muốn.
Ôn Giai Tuệ thật sự là có chút bất ngờ khi nghe được chuyện này, mặc dù cô biết Viên lão gia vốn là một người bạo thủ không khác gì Tần Mộc Du. Nhưng dùng gia pháp đến mức gây ra cái chết cho một người hầu thì thật sự là vô ý thôi sao? Nói là cố tình muốn giết chết cô gái đó thì đúng hơn.
Cô như đang cầm trong tay một chiếc hộp Pandora sẽ từ từ mở ra những bí mật mà cô chẳng thể nào ngờ tới.
- Anh nói cô ấy phải chịu phạt bằng gia pháp, vậy cô ấy đã gây ra tội gì?
Đương nhiên, Ôn lão gia không thể vô duyên vô cớ mà dùng gia pháp với một người hầu được.
Khi được hỏi đến nguyên nhân, cũng chính là lúc Viên Trác Việt phải chính thức kể câu chuyện của chính mình rồi. Thái độ của anh ta khi nhớ lại chuyện đã xảy ra lại vô cùng hống hách, đắc ý.
- Tôi cũng chỉ là thử dùng lần đầu tiên của cô ta, vậy mà cô ta lại dám âm mưu hạ độc tôi. Giết tôi một lần không thành, cha tôi cũng đã nhân nhượng một lần chỉ dùng hình phạt cảnh cáo cô ta. Tôi biết cha tôi luôn chiều theo ý tôi, mấy lần cùng cô ta lăn giường, thật không ngờ con nhỏ ngốc này lại để mang thai. Cô ta lại lên kế hoạch giết tôi lần hai, con mẹ nó chứ, suýt nữa tôi đã bị cô ta giết chết trên giường rồi. Con rắn độc như cô ta không thể nhân nhượng thêm nữa rồi.
Anh ta nói với giọng thật tự nhiên, thậm chí là đang chửi mắng cô gái đã nằm dưới mồ kia. Cứ như anh ta là nạn nhân, từ đầu đến cuối không hề làm gì sai cả.
Ôn Giai Tuệ vừa nghe xong đã không thể nào nuốt trôi sự bức xúc này rồi. Chỉ là một cô người hầu không có tiếng nói, vậy mà bị một tên cặn bã đốn mạt cường bạo đến mang thai, rồi bị đánh đến chết! Đây là hành động con người có thể làm ra sao?
- Anh không thấy có lỗi với cô ấy sao? Người phụ nữ đang mang thai đứa con của anh bị chính cha ruột của mình đánh chết, anh không những không có chút cảm giác tội lỗi mà còn phỉ báng trước mộ của cô ấy. Viên Trác Việt, anh có phải là người không vậy?
Giọng cô lạnh đến không thể lạnh hơn. Đối với một tên không bằng cả súc vật như anh ta chỉ mấy câu mắng chửi thôi sẽ không bao giờ là đủ cả.
Lòng tin, sự ngưỡng mộ đối với Viên lão gia trong lòng cô đang dần giảm đi rồi. Cô đã từng nghĩ rằng ông là người luôn phân rõ trắng đen, nhưng hóa ra chỉ là cô tự mình cho là vậy thôi.
Viên Trác Viên Trác Việt nghe cô gái này buông lời chửi mắng mình như vậy, không giận mà còn cười, vẻ mặt bỡn cợt dâm ô nhưng cũng vô cùng tàn độc.
- Vậy cô nghĩ người đàn ông của cô tốt đẹp hơn tôi sao? Chủ tịch đáng thương à, cô gái này chính là mối tình đầu của anh cả đấy, thú vị chưa nào?
Đùng!
Đầu Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì nổ tung rồi. Chuyện khủng khiếp này lại xảy ra trên người phụ nữ mà Viên Trác Nghiên từng yêu sao? Làm sao có thể chứ? Một người như anh sao lại để người mình yêu chịu đựng một cảnh đau đớn nhục nhã như vậy được chứ? Anh là một kẻ tàn độc, lạnh khốc hơn cả Viên Trác Việt, làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Thì ra đây là lí do mà Viên Trác Nghiên ghét cha mình như vậy. Vậy hóa ra....lúc trước anh nói một câu "vì em là người phụ nữ của ông ta" là có liên quan mật thiết với chuyện này sao? Chẳng lẽ....
Trong đầu cô vừa xuất hiện một nghi vấn đáng sợ, nhưng vừa mới manh nha hình thành thì cô đã nhanh chóng dập tắt nó đi. Dùng thái độ bình nhiên đối đáp với người đang đứng trước mặt.
- Nghĩa là anh dẫn tôi đến đây để khoe với tôi anh đã chiếm đoạt người phụ nữ của anh trai mình? Viên Trác Việt, anh cũng bệnh hoạn thật đấy!
Viên Trác Việt lại rất nhiệt tình đáp lại những câu chửi rủ của cô, giơ ngón trỏ lên lắc lắc làm động tác phản đối.
- Đừng vội, câu chuyện bây giờ mới chính thức bắt đầu thôi. Sau khi người phụ nữ đó chết, anh cả trở về thì đã muộn, tôi bị anh ta đánh đến suýt nữa thì đi gặp ông bà, cũng may là cha thương tôi. Ông ấy ra mặt bảo vệ tôi khỏi tên điên đang mất hết nhân tính đó. Cũng từ đó mà anh ta căm hận cha mình, nếu không phải vì mối quan hệ huyết thống cuối cùng thì anh ta đã nổ súng vào cha mình rồi, cũng chỉ có thể đem theo nỗi căm hận này rời khỏi Viên gia, rời khỏi Viên Thành. Hai năm không có anh ta, tôi ở Viên Thành thật sự vô cùng tốt, cô cũng đã nhìn thấy điều đó mà đúng không?
Ôn Giai Tuệ thật sự không tin nổi nữa, lắc đầu cảm thán và chán ghét.
- Anh vì muốn hơn anh trai mình mà làm ra những chuyện này sao? Nếu căm ghét anh ấy như vậy thì anh cứ nhắm vào anh ấy là được. Tại sao phải kéo một cô gái vô tội vào chuyện này, cô ấy đã gây ra tội lỗi gì mà phải chịu đựng những trò điên rồ mất hết nhân tính của anh?
Cô càng chửi thì Viên Trác Việt càng hưng phấn thích thú hơn, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng nữa.
- Cô chửi hay lắm, bởi vì cô đang chửi Viên Trác Nghiên chứ không phải tôi. Viên Trác Nghiên mà cô biết, Viên Trác Nghiên mà cô gặp, Viên Trác Nghiên mà cô đã bắt đầu mối quan hệ cấm kỵ kia chính là bản sao của tôi mà.
Ôn Giai Tuệ nghe đến đây hơi nhíu mày khó chịu, tim hình như cũng đang đập nhanh hơn, bàn tay theo phản xạ tự nhiên mà đặt lên bụng che chắn. Cô cố gắng hít thở đều đặn chờ đợi một bí mật sau bức màn.
- Ý anh là sao? Trác Nghiên là bản sao của anh?
Viên Trác Việt nhún nhún vai trông vô cùng thoải mái, tiếp tục kể chuyện.
- Tôi nói đến đây thì có lẽ cô phải nghi ngờ rồi chứ? Cô đã biết lí do anh cả ghét cha tôi. Vậy thì cô cũng nên hiểu vì sao anh ta lại làm những chuyện trước đây với cô. Đều vì muốn trút giận cho người trong lòng, cha tôi đã nhắm mắt làm ngơ khi tôi đụng đến người phụ nữ của anh ta, thậm chí là đánh chết cô ta, thù này anh ta không thể đòi từ chư mình nên mới đem cô làm vật thế thân đấy. Giờ thì chắc cô hiểu được lí do mình bị anh ta đẩy vào địa ngục rồi chứ? Chắc cô vẫn chưa quên ngày bà già kia ép cô bỏ cái thai kia nhỉ, cảnh tượng đó so với lúc Khương Tiểu Xướng chết thật sự rất giống. Mục đích anh ta nhắm vào cô chính là muốn cô, người phụ nữ được cha mình sủng ái phải nếm trải từng cảnh, từng đau đớn mà người anh ta yêu đã phải chịu đựng. Cô vẫn còn muốn sinh con cho anh ta, ở bên cạnh anh ta sao?
Hô hấp của Ôn Giai Tuệ dần dần không còn ổn định nữa. Suy đoán vừa rồi của cô không sai, Viên Trác Nghiên thật sự vì muốn trút giận cho người anh ta yêu, vì muốn trả thù người cha đã đánh chết người anh yêu mà biến cô thành vật thế thân, chỉ vì cô nhận được chút ưu ái từ Viên lão gia sao?
Khốn nạn thật mà! Tại sao lại như vậy? Anh ta cường bạo cô, biến cô thành công cụ làm ấm giường, để cô sảy thai trong đau đớn. Tất cả chỉ vì xem cô là công cụ để xả giận thôi!
Haha! Thật nực cười mà! Anh ta đúng là đã trở thành bản sao của Viên Trác Việt, vì lòng thù hận của chính anh ta mà đổ tất cả lên đầu cô, chỉ vì cô gả cho Viên lão gia!
Haha! Còn gì nực cười hơn thế này nữa không đây?
Cô cảm giác bụng bắt đầu co thắt, tay ôm chặt hơn như một trạng thái quyết bảo vệ đến cùng. Vì đau đớn từ bụng dưới mà cô nhíu chặt mày, khó khăn cô mới bình tĩnh lại được một chút.
Viên Trác Việt vừa nhìn qua thì đã nhận ra cô đang dần tiếp thu những lời này của anh ta rồi. Anh ta đút một tay vào trong túi quần, cười cười tà ác.
- Câu chuyện còn chưa hạ màn mà cô đã kích động như vậy rồi sao? Cô nghĩ cha tôi cưới cô vì điều gì? Vì ngưỡng mộ tài năng của cô, hay vì có cảm tình với cô, hay là vì đã tìm được một người bạn tri kỷ? Nếu cô thật sự cho rằng như vậy thì cô đúng là đã quá ngây thơ rồi. Trong mắt cha tôi, những người nghèo muốn trèo cao như cô hay Khương Tiểu Xướng chẳng qua chỉ có thể trở thành đồ chơi cho đàn ông chúng tôi thôi.
Khi nghe anh ta sỉ nhục mình như vậy, Ôn Giai Tuệ mặc dù rất căm phẫn nhưng không muốn tốn sức tranh cãi với anh ta nữa, cô muốn nghe hết tất cả những chuyện mà Viên Trác Nghiên đã lừa gạt cô.
Viên Trác Việt cũng chẳng thèm quan tâm sắc mặt nhăn nhó khó chịu của cô mà nói thẳng, cũng chính là bức màn cuối cùng.
- Máu mủ tình thâm, có lẽ cô cũng từng nghe qua rồi. Khi anh cả bỏ đi, cha tôi đã trăn trở một thời gian dài. Ông ấy đã nghĩ đến một chuyện, chính là tìm một xử nữ để đền lại cho anh ta. Và cô đã được ông ấy nhìn trúng, tất cả những gì ông ấy làm cho cô đều là tạo ra một lớp vỏ bọc hoàn hảo để đánh lừa cô. Chỉ cần tốt với cô một chút là cô đã tưởng thật, còn cam tâm tình nguyện gả cho một người hơn cả tuổi của cha mình.
Cô biết là từ lúc đó cô đã chính thức lọt vào bẫy của ông ấy rồi không? Ông ấy đối với cô chẳng qua chỉ như đang nuôi một con cún, cho ăn ngon mặc đẹp thì khi đến lúc cần tới sẽ biết ngoan ngoãn mà vâng lời. Nếu anh cả về trước khi cha tôi chết thì cô đã trở thành một món quà đúng nghĩa, được ông ta trao tận giường của đứa con báu vật rồi. Chỉ tiếc ông ấy đã chết trước. Nhưng kết quả sau đó vẫn không thay đổi, có vẻ như cha tôi rất hiểu ý của anh cả, món quà ông ấy để lại không cần nói ra ý định thì anh ta cũng nhận lấy rồi. Hoặc là nếu như anh ta không chủ động nhận lấy món quà đền bù này thì tôi cũng sẽ giúp anh ta đặt nó lên giường thôi. Vì đây là di nguyện của cha trước khi qua đời mà.
Lồng ngực Ôn Giai Tuệ như có một tảng đá lớn đè mạnh xuống, hít thở chưa bao giờ lại khó khăn đến như vậy, đầu óc đã trống rỗ không còn suy nghĩ được bất kỳ điều gì nữa, mặt trắng bệch đến mức không còn chút huyết sắc.
Cô cắn chặt răng chịu đựng, ở lại Viên gia, chịu mọi chì chiết, sỉ nhục, đau đớn mà Viên Trác Nghiên gây ra, thậm chí mất cả đứa con đầu lòng, cô chịu đựng những điều này chỉ vì lời hứa với Viên lão gia, tất cả đều vì để hoàn thành di nguyện của ông ta. Nhưng tất cả, tất cả chỉ là một vở kịch lừa lọc mà thôi! Bọn họ đều chỉ xem cô là một món đồ vật để trút giận!
Bàn tay Ôn Giai Tuệ ôm chặt bụng đang co thắt dữ dội, cố gắng bảo vệ điều quý giá duy nhất với mình hiện giờ.
Viên Trác Việt nhìn nữ nhân đang thất thần bất động tại chỗ, không những không chút luống cuống nào mà ngược lại còn tiếp tục công kích sức chịu đựng của cô nữa.
- Hôm đó khi tôi nhìn thấy anh cả đi vào phòng của cô thì tôi biết kế hoạch mà cha tôi xây lên cuối cùng cũng đạt được rồi. Nhưng còn một điều đối với cô có lẽ sẽ đau lòng lắm đây.
Đau ư?
Ôn Giai Tuệ nghe được từ này thì không khỏi cười lạnh trong lòng. Cô đã chịu đựng được khi nghe đến bây giờ rồi thì còn gì có thể khiến cô đau lòng hơn nữa đây?
Viên Trác Việt cười khẩy một tiếng, đôi mắt hiện lên một tia ngoan độc, thốt ra từng câu từng chữ không khác gì từng lưỡi dao hướng về phía nữ nhân.
- Anh cả đã sớm biết chuyện này rồi. Nhưng tại sao anh ta lại giấu cô đến tận bây giờ? Còn làm cho bụng cô to ra nữa, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra anh ta đang cố gắng che đậy mọi thứ, dùng cái thai này để níu giữ cô. Vậy mà cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta sao? Kẻ đã lừa dối mình?
Anh ta vừa nói vừa làm động tác chỉ chỉ về bụng của Ôn Giai Tuệ như đang nghiên cứu một vật thể.
Bàn tay Ôn Giai Tuệ vẫn ôm chặt bụng, giống như đã bị rút mất hồn rồi vậy.
Từng câu từng chữ Viên Trác Việt nói vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp, gian nan. Hai chân đã sớm mềm nhũn, run rẩy, không biết còn có thể trụ vững được đến khi nào. Rốt cuộc cô cũng ngồi phịch xuống đất, tay bám vào bia mộ bên cạnh, bụng dưới đau thắt không ngừng. Tay vẫn ôm chặt bụng, mồ hôi đã rỉ ra hai bên thái dương và lòng bàn tay.
Cô đau lắm!
Thật sự rất đau, lồng ngực đã bị xé toạc đến rách ra từng mảnh.
Cô đã tha thứ cho anh ta, đã yêu anh ta rồi. Vậy mà hóa ra anh ta chưa từng thật lòng với cô, toàn tâm toàn ý với cô, tất cả cũng đều là giả hết cả.
Cô đã tưởng rằng anh ta đã thật sự muốn bù đắp cho cô, thật lòng đối tốt với cô.
Haha!
Không chỉ từ khi bắt đầu xem cô là chỗ trút giận cho người trong lòng anh ta mà đến tận bây giờ vẫn gạt cô mọi chuyện, cha con bọn họ đều giống nhau cả thôi! Tất cả đều cùng một ruột coi cô như một món hàng mua qua bán lại!
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại trong túi không ngừng reo lên. Từ nãy đến giờ đã reo không liên tục rồi, chỉ là bây giờ cô mới nghe thấy.
Không biết Viên Trác Việt đã rời đi từ lúc nào rồi, trong nghĩa trang hiu quạnh lạnh lẽo chỉ còn có mỗi mình Ôn Giai Tuệ. Bàn tay lạnh ngắt cứng đờ mới hoạt động trở lại đã phải lục tìm điện thoại.
Điện thoại trong tay sao lại nặng như vậy chứ?
Nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, cô đã dần lấy lại được tinh thần, trên môi treo một nụ cười lạnh lẽo như chính lòng cô hiện tại vậy. Có vẻ cô không có ý định nghe cuộc gọi điện thoại này mà cứ nhìn cho đến khi nó reo hết. Những cuộc gọi tiếp theo thì cô không do dự chọn từ chối cuộc gọi. Nhìn tấm di ảnh trên bia mộ, cô cười khổ một tiếng, đè nén đau đớn trong lòng mà hỏi.
- Rốt cuộc, có được tình yêu của anh ta là hạnh phúc hay là đau khổ của chúng ta đây? Tôi nhận không nổi, nhưng mà tôi phải làm sao đây? Tôi yêu anh ta rồi!!! Tôi phải làm sao đây? Không thể hận cũng không biết có thể yêu tiếp nữa không....
Giọng cô khàn khàn nghẹn ngào, từng câu từng chữ là từng cơn đau dằn xé tâm can, đau đến chết đi sống lại. Tay cô bấu chặt bia mộ trước mặt, điên cuồng cào cấu, cơ hồ da thịt sắp bị rách ra rồi, nhưng đều không đau bằng nỗi đau trong lòng cô hiện giờ.
......................
Viên Trác Nghiên đã sắp xếp lịch trình để đưa Ôn Giai Tuệ đi khám định kỳ rồi nên vừa tan họp xong anh đã gọi cho cô liên tục nhưng cô không bắt máy, gọi cho tài xế thì biết được cô đã đến công ty từ lâu rồi. Anh vừa gọi vừa liên hệ xuống phòng tiếp tân lẫn phòng giám sát thì mới thấy cô đã đi cùng Viên Trác Việt.
- Chết tiệt! Mau tìm cô ấy ngay!
Tiếng gầm gừ như mãnh thú đang bị mắc bẫy của ông chủ làm A Châu và A Phúc đứng bên cạnh cũng căng thẳng đến không dám hít thở mạnh. Mồi người mỗi nhiệm vụ nhanh chóng đi thực hiện.
Viên Trác Nghiên vừa ngồi vào ghế sau trên xe đã gọi ngay cho Viên Trác Việt. Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, anh không để cho bên kia kịp nói gằn từng tiếng một.
- Mẹ nó, Tuệ nhi ở đâu? Cậu đưa cô ấy đi đâu rồi???
Bình luận facebook