Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 86: Muốn tranh giành đến cùng.
Vừa trở lại phòng bệnh, Ôn Giai Tuệ như nhớ ra một điều quan trọng mà mình đã bỏ quên. Cô đột ngột nắm chặt cánh tay Viên Trác Nghiên đang giúp mình đắp chăn, sau đó là ngồi dậy ngay, kích động hỏi.
- Chồng, con của ta đâu rồi? Vừa rồi con còn nằm đây mà, sao lại không thấy con nữa rồi?
Cô vừa nói vừa lục tìm xung quanh, hoảng loạn như đã làm mất một thứ vô cùng quan trọng. Vừa lật chăn lại lật gối lên vừa hỏi người đàn ông bên cạnh.
- Chồng, sao em không thấy con nữa? Chồng, anh giấu con đâu rồi? Anh mau trả con cho em đi!
Động tác kéo chăn của nam nhân bên cạnh đã sớm cứng đờ, hai tay bất động dừng lại giữa không trung. Phải mất mấy giây thì anh mới có thể định thần lại, nặn ra một nụ cười gượng ép, hơi khom lưng xuống để đối diện với cô gần hơn.
- Tuệ nhi ngoan, con không nằm đó đâu, em nhìn nhầm rồi. Nào, ngoan, nghe lời anh, em ngủ một lát đi.
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy liền rất ngoan ngoãn không tìm nữa, nhưng lại hỏi tiếp.
- Vậy con đang ở đâu? Chồng đã hứa với Tuệ nhi sẽ cho Tuệ nhi biết con ở đâu mà, chồng gạt Tuệ nhi...
Trông dáng vẻ đáng thương sắp khóc đến nơi của cô, Viên Trác Nghiên vừa cảm thấy hài hước nhưng cũng vừa rất đau lòng. Anh ôm mặt cô bằng hai bàn tay, mặt cũng kề sát mặt cô. Từ lúc cô hỏi đến con, anh cũng đã nghĩ rất nhiều cách, rất nhiều lí do để nói với cô, cũng đã do dự, phân vân rất nhiều. Cô đau, anh biết, cô đau, anh càng đau hơn nữa.
- Tiên nhi, con không đi đâu cả, con vẫn ở đây này..
Anh vừa nói vừa nắm tay cô đặt xuống bụng dưới của cô. Lời này không khác gì anh tự cầm dao rạch vào vết thương của mình. Đối với cô thì có lẽ không còn cảm thấy đau đớn khủng hoảng, nhưng anh lại nhớ rất rõ hình ảnh cô ôm bụng trong vũng máu ngày hôm đó. Dù trong giấc mơ anh cũng không thể quên được.
Hóa ra đây chính là quả báo của anh, chính là vì anh đã rũ bỏ đứa con trước đây của hai người nên bây giờ anh mới phải nhận kết cục như hôm nay, đứa bé này bọn họ đã rất mong chờ, nhưng ông trời lại lấy nó đi. Có lẽ là muốn để anh phải nếm trải cảm giác như cố gái của anh trước đây.
Nhưng tại sao lại bắt cô chịu nổi đau đó đến tận hai lần chứ? Tại sao không giáng hết tất cả báo ứng lên người anh?
Với tình trạng tâm lí hiện giờ thì đương nhiên Ôn Giai Tuệ không có khả năng phán đoán được lời Viên Trác Nghiên nói là thật hay giả, nhưng cô chỉ tin mỗi mình anh nên chỉ cần là anh nói thì cô sẽ không nghi hoặc nữa, bàn tay đang đặt trên bụng bất chợt run nhẹ, một loại giao cảm vô hình đã chảy qua sóng não của cô, một chút cảm giác quen thuộc buộc cô khựng lại mất mấy giây.
- Con của chúng ta thật sự là đang ở đây sao? Chồng không gạt Tuệ nhi chứ?
Sóng mũi Viên Trác Nghiên cay cay, yết hầu chuyển động lên xuống nghẹn cứng, trái tim lần nữa lại rách toạc ra. Anh gật đầu chắc chắn, còn nở một nụ cười sủng nịch.
- Anh không gạt em đâu. Con thật sự đang ở trong đây, cho nên em phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nghe lời anh và bác sĩ thì con sẽ từ từ lớn lên, sau đó mới ra gặp chúng ta được.
Ôn Giai Tuệ gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ biết vâng lời, tay vẫn xoa xoa bụng phẳng lì. Mà chỉ Viên Trác Nghiên mới biết trong đó hoàn toàn trống rỗng, con của bọn họ đã không còn ở đó nữa rồi. Anh không nhịn được nữa, vươn tay ôm chặt cô vào trong ngực, liên tục dỗ dành, mặc dù cô không hề làm loạn, vì thật ra đây còn là một lời xin lỗi, một câu an ủi mà cô chẳng thể nào hiểu.
Cạch!
Không khí tĩnh lặng giữa đôi nam nữ trong phong bất chợt bị phá vỡ sau tiếng mở cửa.
Là mẹ Ôn và A Phong đi vào.
Viên Trác Nghiên cũng vì nhận ra có người vào nên mới phải buông Ôn Giai Tuệ ra, nhưng vẫn để cô nép mình vào ngực. Anh không nói gì chỉ chào mẹ Ôn một tiếng đúng phép lịch sự tối thiểu.
Nhìn một màn trên giường, A Phong chỉ lặng lẽ quay đầu tránh đi, không đủ dũng khí để tiếp tục nhìn nữa.
Nhưng mẹ Ôn thì khác, bà trực tiếp nói với Viên Trác Nghiên.
- Cậu ra ngoài gặp tôi một lát.
Viên Trác Nghiên không lấy làm ngạc nhiên trước yêu cầu này của bà, nhưng anh phải mất một lúc để dỗ dành nữ nhân trong ngực.
- Tuệ nhi ngoan, anh ra gặp mẹ em một lát, anh sẽ quay lại ngay thôi. Tuệ nhi để anh đi nào?
Anh phải dỗ mấy lần mới được tha bổng cho đứng lên. Cô gái nhỏ ngồi trên giường ngồi sát vào trong góc, không ngừng lặp lại những câu tương tự.
- Chồng nhớ phải về đó. Không được bỏ rơi Tuệ nhi đâu.
Viên Trác Nghiên đi tới cửa, cũng phải quay đầu lại mỉm cười với cô thay cho câu trả lời.
.....................
Mẹ Ôn và Viên Trác Nghiên đi tới một đoạn hành lang thì dừng lại. Mẹ Ôn nghiêm mặt nhìn nam nhân đứng cách mình vài bước chân, hỏi chuyện đầu tiên khiến bà quan tâm nhất.
- Cậu nói cậu yêu Tuệ Tuệ? Nhưng tất cả những gì tôi được nghe và được biết thì chỉ toàn là đau thương và tủi nhục rủ xuống người con bé khi nó ở bên cạnh cậu. Cậu vẫn còn muốn trói buộc nó sao?
Viên Trác Nghiên vừa nghe đã hiểu ngay ý tứ trong lời nói của bà, anh không chút nao núng hay phân tâm mà đáp trả lại ngay.
- Bác gái, bác đã nghe qua kết luận của bác sĩ thì cũng hiểu tình hình hiện giờ của Tuệ nhi rồi. Cô ấy không thể rời khỏi cháu ngay lúc này được, sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị liệu của cô ấy. Chẳng lẽ bác muốn Tuệ nhi mãi mãi như vậy sao?
Chỉ mới nói một câu mà tên này đã dựng cố lên mà phản biện rồi, mẹ Ôn không khỏi thở dài tức giận. Nhưng bà không thể không thừa nhận lời mà Viên Trác Nghiên vừa nói, bây giờ chỉ có mỗi anh mới có thể giúp được con gái bà khỏi bệnh.
.................
Viên Trác Nghiên đi khỏi, Ôn Giai Tuệ ngồi trên giường giống như một đứa trẻ lạc lõng không chỗ dựa nữa. Cô níu chặt chăn che đến cổ, một tay che chắn trước bụng như một thói quen đã khắc sâu từ lâu, cảnh giác nhìn người đàn ông đang đến gần, hoảng sợ hét toáng lên, cúi gầm mặt xuống chôn giữa hai đầu gối.
- A!!! Đừng qua đây, đừng qua đây! Chồng, chồng à, chồng mau về với Tuệ nhi đi.
- Phu nhân, phu nhân, là tôi đây.
Bước chân của A Phong gấp gáp hơn khi sắp bước tới giường. Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống khiến mình luống cuống tới vậy, phải nắm lấy hai vai nữ nhân đang vùng vẫy sợ hãi để cô có thể mở lòng giao tiếp với mình.
- Phu nhân, không cần phải sợ. Là tôi A Phong đây, phu nhân..
- A!!! Tránh ra, tránh ra! Người xấu, đừng đến gần tôi! Người xấu mau tránh ra!
Ôn Giai Tuệ cố hết sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông lạ mặt này, tay vẫn duy trì động tác bảo vệ bụng.
Đây đúng là điều mà A Phong vẫn lo nhất, lo sợ cô sẽ không chịu tiếp nhận bất kỳ một thông tin nào liên quan đến cô trước kia. Anh vẫn giữ chặt hai bên vai gầy guộc của cô, mặt đối diện với cô càng gần.
- Phu nhân, cô nhìn tôi đi. Tôi không bao giờ làm hại cô, tôi là A Phong, là Phong quản gia của cô đây. Cô không nhớ sao? Chúng ta đã từng nói với nhau, tôi sẽ dành cả cuộc đời này để bảo vệ cô.
Hình như Ôn Giai Tuệ đã có chút phản ứng lại với những lời anh vừa nói, cô không la hét phản kháng nữa mà đang dần dần chịu ngước mắt nhìn nam nhân vừa nói.
.................
Mẹ Ôn nghiêm mặt lần nữa, có vẻ hơi bất mãn mà hỏi.
- Vậy tôi hỏi cậu, hình xăm trên bụng Tuệ Tuệ là thế nào? Có phải cậu tự ý xăm lên người con bé không? Tôi đã hỏi A Phong rồi, cậu ấy nói đó là ký hiệu của những băng nhóm xã hội đen. Viên đại thiếu gia, rốt cuộc thì thân phận thật sự của cậu là gì vậy? Cậu không phải chỉ là đại thiếu gia hào môn thôi ư? Sao lại có dính dáng đến cả xã hội đen như vậy? Cậu còn định kéo cả Tuệ Tuệ nhà tôi vào mấy nhóm xã hội đen của cậu sao?
Bà lại đột nhiên hỏi đến hình xăm trên người Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên không có vẻ gì là kinh ngạc, điều làm anh không vui chính là A Phong kia, lại lắm lời như vậy à!
- Bác gái, chỉ là một cái hình xăm thôi, bác đâu cần suy diễn đến mức đó chứ? Cháu không biết bác hỏi vậy nhằm mục đích gì nhưng cháu cũng chỉ có thể nói với bác một điều này thôi, tất cả những điều cháu làm đều vì yêu Tuệ nhi. Bác có thể nghi ngờ bất kỳ điều gì, nhưng bác không thể nghi ngờ tình cảm của cháu đối với Tuệ nhi.
Người phụ nữ này mang một nét đẹp rất tự nhiên, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng trên gương mặt bà không có chút dấu hiệu gọi là tàn phai nhan sắc cả, càng không giống như đã từng bị căn bệnh ung thư quái ác hành hạ suốt mấy năm. Nhưng có chuyện gì trên đời này mà bà chưa từng trải qua hay chứng kiến, chắc chắn là bà hiểu về tình yêu hơn cả Viên Trác Nghiên rồi.
- Viên đại thiếu gia, tình yêu là một thứ gì đó rất đẹp, nếu những điều mà câu đem lại cho Tuệ nhi không được đẹp như vậy thì đấy không phải là tình yêu, chỉ là một cách chiếm hữu để thỏa lòng tham của cậu mà thôi.
Viên Trác Nghiên nghe bà nói xong, chưa vội phản biện mà đầu tiên là hơi hướng tầm mắt xuống mũi giày của mình, anh chính là đang cố nén bật cười thành tiếng, lúc ngước mắt lại đối diện với bà, anh mới trực tiếp trả lời.
- Không phải chỉ riêng bác sẽ nhìn thấy như vậy, nhưng những gì bác nhìn thấy chẳng qua chỉ là tảng băng nổi mà thôi. Cháu yêu Tuệ nhi như thế nào thì chỉ cần cháu biết là đủ rồi. Đúng như bác nói, Tuệ nhi bị vậy là vì cháu, cho nên cháu sẽ chăm sóc cô ấy, chịu trách nhiệm về quá trình trị liệu của cô ấy, cháu càng không cho phép bất kỳ ai đưa cô ấy đi.
.......................
Chỉ mới vài phút trước không khí trong phòng bệnh này còn căng thẳng và ngột ngạt, ồn ào vì tiếng la hét của Ôn Giai Tuệ nhưng bây giờ lại yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng lại có tiếng cười của đôi nam nữ.
- Cô gái hỏi ông lão qua đường " Bác có thể giải thích cho cháu tại sao con bò này lại không có sừng không?". Ông lão nhìn sững người cô gái một lúc rồi từ từ giải thích " Có những loài động vật mang sức mạnh phi thường là dùng sừng của mình để gây hại cho mọi người trong làng nên chúng tôi phải dùng cưa để cắt ngắn sừng của chúng đi và dùng một loại axit nhỏ lên đó để sừng không thể mọc lại. Còn con vật này không có sừng là vì nó...là con ngựa đấy"
Từ nãy đến giờ A Phong ngồi kể rất nhiều cáu chuyện cười cho nữ nhân đang ngồi trên giường nghe.
Mỗi câu chuyện của anh kết thúc thì đều được nghe cô bật cười rất hồn nhiên và vui vẻ. Chỉ cần đổi được nghe cô cười thì anh có kể cả ngày cũng tự nguyện.
- Khụ khụ!
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Ôn Giai Tuệ cười đến ho sặc sụa, vừa bịt miệng vừa ho lấy ho để.
A Phong vội vã đứng lên lấy nước cho cô, đồng thời vỗ vỗ lên lưng cô mấy cái.
- Cô đỡ hơn chưa?
Nữ nhân vừa uống nước vừa gật gật đầu.
- Cô ngồi lâu vậy rồi, mau nằm nghỉ đi. Cô nằm xuống, tôi sẽ kể chuyện cho cô nghe tiếp.
Bây giờ để đối phó với Ôn Giai Tuệ thì cũng như đối với một đứa trẻ. Cô nghe dỗ dành như vậy liền chui vào trong chăn, chờ được nghe tiếp.
A Phong vừa kéo chăn đắp lại cho cô vừa nói, trầm tư chậm rãi nhắc về những kỷ niệm ngày trước.
- Phu nhân, lúc đó khi tôi gặp cô, cô không giống như bây giờ đâu. Khi đó tôi giống như bảo mẫu của cô hơn là quản gia sau này. Ngày đầu tiên cô về Viên gia, cô đã hỏi tôi một câu không biết bao nhiêu lần. Cô soi gương cả chục lần chỉ để hỏi tôi trông cô có ổn chưa, có ra dáng tam phu nhân chưa. Sau này cô đã thật sẽ sự là phu nhân tài phiệt rồi đấy.
...................
Hai mắt mẹ Ôn như tia x quang chiếu thẳng về phía Viên Trác Nghiên mới dõng dạc tuyên bố lần nữa sẽ đưa con gái bà đi.
- Viên đại thiếu gia, tôi gọi cậu ra đây cũng là để nói rõ chuyện này. Mặc dù bác sĩ nói quá trình trị liệu của Tuệ Tuệ phải đồng hành cùng người hiện giờ con bé cần nhất. Nhưng đấy chỉ là nhất thời thôi. Tôi là mẹ của Tuệ Tuệ, máu mủ tình thâm, con bé có thể quên tôi nhưng không thể không cần tôi. Người phù hợp nhất để chăm sóc Tuệ Tuệ Tuệ bây giờ là tôi. Sau khi Tuệ Tuệ xuất viện, tôi sẽ đưa con bé về nhà. Và hy vọng từ này về sau, cậu sẽ không đến làm phiền con bé nữa.
Mục đích của bà, Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được rồi. Anh không có gì là kinh ngạc cả, nhưng chính là sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
- Bác gái, cháu cũng quyết định rồi, Tuệ nhi sẽ ở bên cạnh cháu, dù là bây giờ hay sau này, cháu sẽ là người đồng hành trong quá trình trị liệu của cô ấy.
Mẹ Ôn hít thở hồng hộc vì giận dữ, bất mãn hỏi.
- Cậu nói ra cậu này thật ra cậu đang nghĩ gì vậy? Tuệ Tuệ ở bên cạnh cậu sau này, cậu đừng nói với tôi cậu muốn kết hôn với con bé đấy?
Xem ra cũng hiểu ý của anh rất nhanh đấy. Viên Trác Nghiên không vòng vo mà trả lời thẳng thừng, giống như đang nói một điều hiển nhiên.
- Có vấn đề gì sao? Cháu muốn kết hôn với Tuệ nhi chẳng lẽ lại không được.
Mẹ Ôn tức đến sắp vỡ mạch máu não rồi, hai hàm răng của bà nghiến chặt.
- Viên Trác Nghiên, Tuệ Tuệ đã gả vào Viên gia với tư cách là bà ba, bây giờ cậu lại muốn con bé gả vào đó một lần nữa thành mợ cả? Cậu có nghĩ xem người khác sẽ đánh giá con bé như thế nào không? Tuệ Tuệ dù thế nào cũng là mẹ nhỏ của cậu. Cậu kết hôn với con bé có nghĩ đến luân thường đạo lí không?
Viên Trác Nghiên hơi nghiêng mặt cười cười nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
- Cũng chỉ là mẹ nhỏ không phải sao? Cháu và Tuệ nhi không hề có quan hệ huyết thống, như vậy thì kết hôn có gì là sai? Bác đừng cố đấu đến cùng, dù cháu yêu Tuệ nhi nhưng không có nghĩa là cháu sẽ nhẫn nhịn với bác. Cho dù là ai nếu muốn đưa cô ấy đi thì thử hỏi xem có thể đối đầu với chá không đã.
Nói xong những câu đó, anh không hề để cho mẹ Ôn có cơ hội trả lời mà liền xoay người đi thẳng.
Viên Trác Nghiên vừa trở lại tới trước phòng bệnh của Ôn Giai Tuệ. Đang định vặn mở cửa thì nghe giọng A Phong và cô gái nhỏ kia đang nói chuyện với nhau. Ma xui quỷ khiến gì mà anh lại không mở cửa đi vào cắt ngang bọn họ, chỉ đứng bên ngoài cửa phòng quan sát. Anh thấy cô đã ngủ rồi, là A Phong đã kể chuyện cho cô ngủ. Bàn tay đang đặt trên vặn cửa của anh dùng hết sức, cơ hồ muốn đem vật kim loại trong lòng bàn tay kia bóp thành mảnh vụn, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Cả gân xanh trên trán và thái dương cũng nổi lên rõ rệt, môi mỏng mím chặt, cằm bạnh ra, mắt căng chướng nhìn A Phong đang ngồi bên giường của nữ nhân kia.
Vừa rồi là anh đã quá sơ ý để tên này ở lại đây nên anh ta mới có cơ hội giao tiếp được với Ôn Giai Tuệ. Anh muốn cô khỏi bệnh nhưng anh không muốn người đầu tiên cô chịu đón nhận là A Phong. Nếu có thể thì anh mong cô sẽ quên anh ta mãi mãi luôn cũng tốt.
Lại nhớ lời mẹ Ôn nói vừa rồi, hình xăm trên bụng Ôn Giai Tuệ, từ khi nào mà anh ta đã tự tiện nhìn cơ thể của cô chứ? Anh hận không thể móc mắt anh ta ra ném cho chó ăn!
Trong phòng bệnh, A Phong đã đợi đến khi Ôn Giai Tuệ ngủ một lúc rồi mới đứng lên, đúng lúc anh cũng nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, sắc mặt anh cũng chẳng có gì thay đổi, bước thẳng lưng ra mở cửa.
Hai người đã thật sự đứng đối diện, A Phong chỉ quét mắt một vòng qua gương mặt đã xám xịt của người đàn ông này rồi đi thẳng. Nhưng anh chưa bước được hai bước thì Viên Trác Nghiên phía sau đã cất giọng gọi anh lại
- Tôi có mấy lời cần nói với cậu.
- Chồng, con của ta đâu rồi? Vừa rồi con còn nằm đây mà, sao lại không thấy con nữa rồi?
Cô vừa nói vừa lục tìm xung quanh, hoảng loạn như đã làm mất một thứ vô cùng quan trọng. Vừa lật chăn lại lật gối lên vừa hỏi người đàn ông bên cạnh.
- Chồng, sao em không thấy con nữa? Chồng, anh giấu con đâu rồi? Anh mau trả con cho em đi!
Động tác kéo chăn của nam nhân bên cạnh đã sớm cứng đờ, hai tay bất động dừng lại giữa không trung. Phải mất mấy giây thì anh mới có thể định thần lại, nặn ra một nụ cười gượng ép, hơi khom lưng xuống để đối diện với cô gần hơn.
- Tuệ nhi ngoan, con không nằm đó đâu, em nhìn nhầm rồi. Nào, ngoan, nghe lời anh, em ngủ một lát đi.
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy liền rất ngoan ngoãn không tìm nữa, nhưng lại hỏi tiếp.
- Vậy con đang ở đâu? Chồng đã hứa với Tuệ nhi sẽ cho Tuệ nhi biết con ở đâu mà, chồng gạt Tuệ nhi...
Trông dáng vẻ đáng thương sắp khóc đến nơi của cô, Viên Trác Nghiên vừa cảm thấy hài hước nhưng cũng vừa rất đau lòng. Anh ôm mặt cô bằng hai bàn tay, mặt cũng kề sát mặt cô. Từ lúc cô hỏi đến con, anh cũng đã nghĩ rất nhiều cách, rất nhiều lí do để nói với cô, cũng đã do dự, phân vân rất nhiều. Cô đau, anh biết, cô đau, anh càng đau hơn nữa.
- Tiên nhi, con không đi đâu cả, con vẫn ở đây này..
Anh vừa nói vừa nắm tay cô đặt xuống bụng dưới của cô. Lời này không khác gì anh tự cầm dao rạch vào vết thương của mình. Đối với cô thì có lẽ không còn cảm thấy đau đớn khủng hoảng, nhưng anh lại nhớ rất rõ hình ảnh cô ôm bụng trong vũng máu ngày hôm đó. Dù trong giấc mơ anh cũng không thể quên được.
Hóa ra đây chính là quả báo của anh, chính là vì anh đã rũ bỏ đứa con trước đây của hai người nên bây giờ anh mới phải nhận kết cục như hôm nay, đứa bé này bọn họ đã rất mong chờ, nhưng ông trời lại lấy nó đi. Có lẽ là muốn để anh phải nếm trải cảm giác như cố gái của anh trước đây.
Nhưng tại sao lại bắt cô chịu nổi đau đó đến tận hai lần chứ? Tại sao không giáng hết tất cả báo ứng lên người anh?
Với tình trạng tâm lí hiện giờ thì đương nhiên Ôn Giai Tuệ không có khả năng phán đoán được lời Viên Trác Nghiên nói là thật hay giả, nhưng cô chỉ tin mỗi mình anh nên chỉ cần là anh nói thì cô sẽ không nghi hoặc nữa, bàn tay đang đặt trên bụng bất chợt run nhẹ, một loại giao cảm vô hình đã chảy qua sóng não của cô, một chút cảm giác quen thuộc buộc cô khựng lại mất mấy giây.
- Con của chúng ta thật sự là đang ở đây sao? Chồng không gạt Tuệ nhi chứ?
Sóng mũi Viên Trác Nghiên cay cay, yết hầu chuyển động lên xuống nghẹn cứng, trái tim lần nữa lại rách toạc ra. Anh gật đầu chắc chắn, còn nở một nụ cười sủng nịch.
- Anh không gạt em đâu. Con thật sự đang ở trong đây, cho nên em phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nghe lời anh và bác sĩ thì con sẽ từ từ lớn lên, sau đó mới ra gặp chúng ta được.
Ôn Giai Tuệ gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ biết vâng lời, tay vẫn xoa xoa bụng phẳng lì. Mà chỉ Viên Trác Nghiên mới biết trong đó hoàn toàn trống rỗng, con của bọn họ đã không còn ở đó nữa rồi. Anh không nhịn được nữa, vươn tay ôm chặt cô vào trong ngực, liên tục dỗ dành, mặc dù cô không hề làm loạn, vì thật ra đây còn là một lời xin lỗi, một câu an ủi mà cô chẳng thể nào hiểu.
Cạch!
Không khí tĩnh lặng giữa đôi nam nữ trong phong bất chợt bị phá vỡ sau tiếng mở cửa.
Là mẹ Ôn và A Phong đi vào.
Viên Trác Nghiên cũng vì nhận ra có người vào nên mới phải buông Ôn Giai Tuệ ra, nhưng vẫn để cô nép mình vào ngực. Anh không nói gì chỉ chào mẹ Ôn một tiếng đúng phép lịch sự tối thiểu.
Nhìn một màn trên giường, A Phong chỉ lặng lẽ quay đầu tránh đi, không đủ dũng khí để tiếp tục nhìn nữa.
Nhưng mẹ Ôn thì khác, bà trực tiếp nói với Viên Trác Nghiên.
- Cậu ra ngoài gặp tôi một lát.
Viên Trác Nghiên không lấy làm ngạc nhiên trước yêu cầu này của bà, nhưng anh phải mất một lúc để dỗ dành nữ nhân trong ngực.
- Tuệ nhi ngoan, anh ra gặp mẹ em một lát, anh sẽ quay lại ngay thôi. Tuệ nhi để anh đi nào?
Anh phải dỗ mấy lần mới được tha bổng cho đứng lên. Cô gái nhỏ ngồi trên giường ngồi sát vào trong góc, không ngừng lặp lại những câu tương tự.
- Chồng nhớ phải về đó. Không được bỏ rơi Tuệ nhi đâu.
Viên Trác Nghiên đi tới cửa, cũng phải quay đầu lại mỉm cười với cô thay cho câu trả lời.
.....................
Mẹ Ôn và Viên Trác Nghiên đi tới một đoạn hành lang thì dừng lại. Mẹ Ôn nghiêm mặt nhìn nam nhân đứng cách mình vài bước chân, hỏi chuyện đầu tiên khiến bà quan tâm nhất.
- Cậu nói cậu yêu Tuệ Tuệ? Nhưng tất cả những gì tôi được nghe và được biết thì chỉ toàn là đau thương và tủi nhục rủ xuống người con bé khi nó ở bên cạnh cậu. Cậu vẫn còn muốn trói buộc nó sao?
Viên Trác Nghiên vừa nghe đã hiểu ngay ý tứ trong lời nói của bà, anh không chút nao núng hay phân tâm mà đáp trả lại ngay.
- Bác gái, bác đã nghe qua kết luận của bác sĩ thì cũng hiểu tình hình hiện giờ của Tuệ nhi rồi. Cô ấy không thể rời khỏi cháu ngay lúc này được, sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị liệu của cô ấy. Chẳng lẽ bác muốn Tuệ nhi mãi mãi như vậy sao?
Chỉ mới nói một câu mà tên này đã dựng cố lên mà phản biện rồi, mẹ Ôn không khỏi thở dài tức giận. Nhưng bà không thể không thừa nhận lời mà Viên Trác Nghiên vừa nói, bây giờ chỉ có mỗi anh mới có thể giúp được con gái bà khỏi bệnh.
.................
Viên Trác Nghiên đi khỏi, Ôn Giai Tuệ ngồi trên giường giống như một đứa trẻ lạc lõng không chỗ dựa nữa. Cô níu chặt chăn che đến cổ, một tay che chắn trước bụng như một thói quen đã khắc sâu từ lâu, cảnh giác nhìn người đàn ông đang đến gần, hoảng sợ hét toáng lên, cúi gầm mặt xuống chôn giữa hai đầu gối.
- A!!! Đừng qua đây, đừng qua đây! Chồng, chồng à, chồng mau về với Tuệ nhi đi.
- Phu nhân, phu nhân, là tôi đây.
Bước chân của A Phong gấp gáp hơn khi sắp bước tới giường. Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống khiến mình luống cuống tới vậy, phải nắm lấy hai vai nữ nhân đang vùng vẫy sợ hãi để cô có thể mở lòng giao tiếp với mình.
- Phu nhân, không cần phải sợ. Là tôi A Phong đây, phu nhân..
- A!!! Tránh ra, tránh ra! Người xấu, đừng đến gần tôi! Người xấu mau tránh ra!
Ôn Giai Tuệ cố hết sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông lạ mặt này, tay vẫn duy trì động tác bảo vệ bụng.
Đây đúng là điều mà A Phong vẫn lo nhất, lo sợ cô sẽ không chịu tiếp nhận bất kỳ một thông tin nào liên quan đến cô trước kia. Anh vẫn giữ chặt hai bên vai gầy guộc của cô, mặt đối diện với cô càng gần.
- Phu nhân, cô nhìn tôi đi. Tôi không bao giờ làm hại cô, tôi là A Phong, là Phong quản gia của cô đây. Cô không nhớ sao? Chúng ta đã từng nói với nhau, tôi sẽ dành cả cuộc đời này để bảo vệ cô.
Hình như Ôn Giai Tuệ đã có chút phản ứng lại với những lời anh vừa nói, cô không la hét phản kháng nữa mà đang dần dần chịu ngước mắt nhìn nam nhân vừa nói.
.................
Mẹ Ôn nghiêm mặt lần nữa, có vẻ hơi bất mãn mà hỏi.
- Vậy tôi hỏi cậu, hình xăm trên bụng Tuệ Tuệ là thế nào? Có phải cậu tự ý xăm lên người con bé không? Tôi đã hỏi A Phong rồi, cậu ấy nói đó là ký hiệu của những băng nhóm xã hội đen. Viên đại thiếu gia, rốt cuộc thì thân phận thật sự của cậu là gì vậy? Cậu không phải chỉ là đại thiếu gia hào môn thôi ư? Sao lại có dính dáng đến cả xã hội đen như vậy? Cậu còn định kéo cả Tuệ Tuệ nhà tôi vào mấy nhóm xã hội đen của cậu sao?
Bà lại đột nhiên hỏi đến hình xăm trên người Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên không có vẻ gì là kinh ngạc, điều làm anh không vui chính là A Phong kia, lại lắm lời như vậy à!
- Bác gái, chỉ là một cái hình xăm thôi, bác đâu cần suy diễn đến mức đó chứ? Cháu không biết bác hỏi vậy nhằm mục đích gì nhưng cháu cũng chỉ có thể nói với bác một điều này thôi, tất cả những điều cháu làm đều vì yêu Tuệ nhi. Bác có thể nghi ngờ bất kỳ điều gì, nhưng bác không thể nghi ngờ tình cảm của cháu đối với Tuệ nhi.
Người phụ nữ này mang một nét đẹp rất tự nhiên, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng trên gương mặt bà không có chút dấu hiệu gọi là tàn phai nhan sắc cả, càng không giống như đã từng bị căn bệnh ung thư quái ác hành hạ suốt mấy năm. Nhưng có chuyện gì trên đời này mà bà chưa từng trải qua hay chứng kiến, chắc chắn là bà hiểu về tình yêu hơn cả Viên Trác Nghiên rồi.
- Viên đại thiếu gia, tình yêu là một thứ gì đó rất đẹp, nếu những điều mà câu đem lại cho Tuệ nhi không được đẹp như vậy thì đấy không phải là tình yêu, chỉ là một cách chiếm hữu để thỏa lòng tham của cậu mà thôi.
Viên Trác Nghiên nghe bà nói xong, chưa vội phản biện mà đầu tiên là hơi hướng tầm mắt xuống mũi giày của mình, anh chính là đang cố nén bật cười thành tiếng, lúc ngước mắt lại đối diện với bà, anh mới trực tiếp trả lời.
- Không phải chỉ riêng bác sẽ nhìn thấy như vậy, nhưng những gì bác nhìn thấy chẳng qua chỉ là tảng băng nổi mà thôi. Cháu yêu Tuệ nhi như thế nào thì chỉ cần cháu biết là đủ rồi. Đúng như bác nói, Tuệ nhi bị vậy là vì cháu, cho nên cháu sẽ chăm sóc cô ấy, chịu trách nhiệm về quá trình trị liệu của cô ấy, cháu càng không cho phép bất kỳ ai đưa cô ấy đi.
.......................
Chỉ mới vài phút trước không khí trong phòng bệnh này còn căng thẳng và ngột ngạt, ồn ào vì tiếng la hét của Ôn Giai Tuệ nhưng bây giờ lại yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng lại có tiếng cười của đôi nam nữ.
- Cô gái hỏi ông lão qua đường " Bác có thể giải thích cho cháu tại sao con bò này lại không có sừng không?". Ông lão nhìn sững người cô gái một lúc rồi từ từ giải thích " Có những loài động vật mang sức mạnh phi thường là dùng sừng của mình để gây hại cho mọi người trong làng nên chúng tôi phải dùng cưa để cắt ngắn sừng của chúng đi và dùng một loại axit nhỏ lên đó để sừng không thể mọc lại. Còn con vật này không có sừng là vì nó...là con ngựa đấy"
Từ nãy đến giờ A Phong ngồi kể rất nhiều cáu chuyện cười cho nữ nhân đang ngồi trên giường nghe.
Mỗi câu chuyện của anh kết thúc thì đều được nghe cô bật cười rất hồn nhiên và vui vẻ. Chỉ cần đổi được nghe cô cười thì anh có kể cả ngày cũng tự nguyện.
- Khụ khụ!
- Phu nhân, cô không sao chứ?
Ôn Giai Tuệ cười đến ho sặc sụa, vừa bịt miệng vừa ho lấy ho để.
A Phong vội vã đứng lên lấy nước cho cô, đồng thời vỗ vỗ lên lưng cô mấy cái.
- Cô đỡ hơn chưa?
Nữ nhân vừa uống nước vừa gật gật đầu.
- Cô ngồi lâu vậy rồi, mau nằm nghỉ đi. Cô nằm xuống, tôi sẽ kể chuyện cho cô nghe tiếp.
Bây giờ để đối phó với Ôn Giai Tuệ thì cũng như đối với một đứa trẻ. Cô nghe dỗ dành như vậy liền chui vào trong chăn, chờ được nghe tiếp.
A Phong vừa kéo chăn đắp lại cho cô vừa nói, trầm tư chậm rãi nhắc về những kỷ niệm ngày trước.
- Phu nhân, lúc đó khi tôi gặp cô, cô không giống như bây giờ đâu. Khi đó tôi giống như bảo mẫu của cô hơn là quản gia sau này. Ngày đầu tiên cô về Viên gia, cô đã hỏi tôi một câu không biết bao nhiêu lần. Cô soi gương cả chục lần chỉ để hỏi tôi trông cô có ổn chưa, có ra dáng tam phu nhân chưa. Sau này cô đã thật sẽ sự là phu nhân tài phiệt rồi đấy.
...................
Hai mắt mẹ Ôn như tia x quang chiếu thẳng về phía Viên Trác Nghiên mới dõng dạc tuyên bố lần nữa sẽ đưa con gái bà đi.
- Viên đại thiếu gia, tôi gọi cậu ra đây cũng là để nói rõ chuyện này. Mặc dù bác sĩ nói quá trình trị liệu của Tuệ Tuệ phải đồng hành cùng người hiện giờ con bé cần nhất. Nhưng đấy chỉ là nhất thời thôi. Tôi là mẹ của Tuệ Tuệ, máu mủ tình thâm, con bé có thể quên tôi nhưng không thể không cần tôi. Người phù hợp nhất để chăm sóc Tuệ Tuệ Tuệ bây giờ là tôi. Sau khi Tuệ Tuệ xuất viện, tôi sẽ đưa con bé về nhà. Và hy vọng từ này về sau, cậu sẽ không đến làm phiền con bé nữa.
Mục đích của bà, Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được rồi. Anh không có gì là kinh ngạc cả, nhưng chính là sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
- Bác gái, cháu cũng quyết định rồi, Tuệ nhi sẽ ở bên cạnh cháu, dù là bây giờ hay sau này, cháu sẽ là người đồng hành trong quá trình trị liệu của cô ấy.
Mẹ Ôn hít thở hồng hộc vì giận dữ, bất mãn hỏi.
- Cậu nói ra cậu này thật ra cậu đang nghĩ gì vậy? Tuệ Tuệ ở bên cạnh cậu sau này, cậu đừng nói với tôi cậu muốn kết hôn với con bé đấy?
Xem ra cũng hiểu ý của anh rất nhanh đấy. Viên Trác Nghiên không vòng vo mà trả lời thẳng thừng, giống như đang nói một điều hiển nhiên.
- Có vấn đề gì sao? Cháu muốn kết hôn với Tuệ nhi chẳng lẽ lại không được.
Mẹ Ôn tức đến sắp vỡ mạch máu não rồi, hai hàm răng của bà nghiến chặt.
- Viên Trác Nghiên, Tuệ Tuệ đã gả vào Viên gia với tư cách là bà ba, bây giờ cậu lại muốn con bé gả vào đó một lần nữa thành mợ cả? Cậu có nghĩ xem người khác sẽ đánh giá con bé như thế nào không? Tuệ Tuệ dù thế nào cũng là mẹ nhỏ của cậu. Cậu kết hôn với con bé có nghĩ đến luân thường đạo lí không?
Viên Trác Nghiên hơi nghiêng mặt cười cười nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
- Cũng chỉ là mẹ nhỏ không phải sao? Cháu và Tuệ nhi không hề có quan hệ huyết thống, như vậy thì kết hôn có gì là sai? Bác đừng cố đấu đến cùng, dù cháu yêu Tuệ nhi nhưng không có nghĩa là cháu sẽ nhẫn nhịn với bác. Cho dù là ai nếu muốn đưa cô ấy đi thì thử hỏi xem có thể đối đầu với chá không đã.
Nói xong những câu đó, anh không hề để cho mẹ Ôn có cơ hội trả lời mà liền xoay người đi thẳng.
Viên Trác Nghiên vừa trở lại tới trước phòng bệnh của Ôn Giai Tuệ. Đang định vặn mở cửa thì nghe giọng A Phong và cô gái nhỏ kia đang nói chuyện với nhau. Ma xui quỷ khiến gì mà anh lại không mở cửa đi vào cắt ngang bọn họ, chỉ đứng bên ngoài cửa phòng quan sát. Anh thấy cô đã ngủ rồi, là A Phong đã kể chuyện cho cô ngủ. Bàn tay đang đặt trên vặn cửa của anh dùng hết sức, cơ hồ muốn đem vật kim loại trong lòng bàn tay kia bóp thành mảnh vụn, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Cả gân xanh trên trán và thái dương cũng nổi lên rõ rệt, môi mỏng mím chặt, cằm bạnh ra, mắt căng chướng nhìn A Phong đang ngồi bên giường của nữ nhân kia.
Vừa rồi là anh đã quá sơ ý để tên này ở lại đây nên anh ta mới có cơ hội giao tiếp được với Ôn Giai Tuệ. Anh muốn cô khỏi bệnh nhưng anh không muốn người đầu tiên cô chịu đón nhận là A Phong. Nếu có thể thì anh mong cô sẽ quên anh ta mãi mãi luôn cũng tốt.
Lại nhớ lời mẹ Ôn nói vừa rồi, hình xăm trên bụng Ôn Giai Tuệ, từ khi nào mà anh ta đã tự tiện nhìn cơ thể của cô chứ? Anh hận không thể móc mắt anh ta ra ném cho chó ăn!
Trong phòng bệnh, A Phong đã đợi đến khi Ôn Giai Tuệ ngủ một lúc rồi mới đứng lên, đúng lúc anh cũng nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, sắc mặt anh cũng chẳng có gì thay đổi, bước thẳng lưng ra mở cửa.
Hai người đã thật sự đứng đối diện, A Phong chỉ quét mắt một vòng qua gương mặt đã xám xịt của người đàn ông này rồi đi thẳng. Nhưng anh chưa bước được hai bước thì Viên Trác Nghiên phía sau đã cất giọng gọi anh lại
- Tôi có mấy lời cần nói với cậu.
Bình luận facebook