Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 85: Mắc chứng hậu chấn tâm lí.
Câu hỏi này của Ôn Giai Tuệ, dù là cô không thành ra như vậy thì nó cũng sẽ xuất hiện, mà Viên Trác Nghiên trước đó đã quyết định sẽ rời xa cô rồi, cũng như là đã chạy trốn khỏi tình thế phải trả lời câu hỏi đau lòng này của cô. Tình trạng của cô bây giờ sẽ không như dự tính ban đầu khi nghe tin con của bọn họ đã mất. Nhất thời anh vẫn chưa biết phải nói gì với cô, phải tìm lí do để nói dối cô ư?
- Tuệ nhi, ngoan, nghe lời anh trả đứa bé cho họ đi, anh sẽ nói cho em con của chúng ta đang ở đâu. Có được không?
Anh đặt hai tay hai bên bả vai cô, hới cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Ôn Giai Tuệ nghe lời anh nói, có vẻ như đã chịu nghĩ khác, cô nhìn xuống đứa bé đang quấy khóc trong lòng, lại nhìn lên người đàn ông, nghi ngờ hỏi.
- Thật không? Anh sẽ cho em biết con đang ở đâu thật không?
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, dứt khoát gật đầu.
- Anh hứa, sẽ nói cho em con của chúng ta đang ở đâu.
Ôn Giai Tuệ hơi xụi mặt xuống, hỏi thêm lần nữa.
- Đây thật sự không phải con của chúng ta? Chồng không lừa em đấy chứ?
Có trời mới biết bây giờ Viên Trác Nghiên đau lòng đến mức nào khi phải chứng kiến dáng vẻ này của cô. Nhưng anh vẫn phải cố tỏ ra thật bình thường mà dỗ cô đến cùng.
- Anh không lừa em, đứa bé này không phải con của chúng ta. Ngoan, trả con cho họ nhé?
Vừa nói anh vừa đưa tay từ từ ôm lấy đứa bé từ tay Ôn Giai Tuệ, xác định cô đã dần buông lỏng tay, anh mới có thể dứt khoát đỡ lấy đứa bé rồi giao ngay cho y tá bên cạnh.
Những người xung quanh rốt cuộc cũng có thở phào rồi.
Trả xong đứa bé, Viên Trác Nghiên sợ cô gái nhỏ trước mặt sẽ lại kích động nên đã lập tức ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
- Tuệ nhi giỏi lắm, nào, chúng ta về phòng được không?
Anh vòng tay ôm vai cô, để cô nép mình vào trong vòm ngực săn chắc, dìu cô đi từng bước.
Ôn Giai Tuệ trong ngực người đàn ông lại ngoan ngoãn như mèo con, không làm loạn gì nữa.
Nhưng người phụ nữ kia vừa ôm được con thì không hề nguôi giận, ngược lại còn vô cùng phẫn nộ, không chút kiêng nể mà chửi xéo.
- Đồ thần kinh, không phải sống thất đức nên mới gặp quả báo sao? Có mỗi một đứa con cũng không giữ được mà còn lên cơn điên bắt cóc con của người khác.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ vì những lời chì chiết của người phụ nữ đó mà khựng lại, cô dừng bước thì Viên Trác Nghiên cũng dừng lại theo cô.
Hình như Ôn Giai Tuệ không hiểu hết nhưng lại run lên, hơi quay mặt nhìn lại, hai mắt cô đã sớm đỏ hoe, đương nhiên cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc rồi.
Mà Viên Trác Nghiên vừa nghe người phụ nữ đó nói mấy câu đã nhanh chóng đưa tay bịt hai tai cô lại, xoay mặt cô đối diện với mình.
- Tuệ nhi, đừng nghe gì cả, chỉ cần nhìn anh thôi.
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh, trông cô lúc này như một một đóa hoa tường vi trắng mang dáng vẻ mỏng manh và thuần khiết nhất, gợi cho người khác cảm giác không muốn tổn hại đến. Cô chỉ im lặng không nói câu nào, đây là dấu hiệu phụ thuộc đầu tiên đây sao?
Người chồng bên cạnh liên tục khuyên vợ mình ngừng nói và quay về phòng
- Mình à, đủ rồi. Đừng nói nữa, chúng ta đưa con về phòng đi nào.
Mặc dù chồng không ngừng khuyên nhưng phụ nữ kia vẫn không có chút dấu hiệu ngừng công kích. Lần này cô ta hướng đến Viên Trác Nghiên mà nói.
- Anh kia, nhớ giữ vợ anh cẩn thận vào, để cô ta ra ngoài cướp con của người khác như vậy không biết ngày nào bị đánh đấy.
Mặc dù Viên Trác Nghiên đã bịt chặt hai tai Ôn Giai Tuệ lại nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, có lẽ cô vẫn cảm giác được những ánh mắt dị nghị xung quanh cùng lời nói như đâm thẳng vào cô của người phụ nữ kia, cô đứng sát vào người đàn ông của mình hơn, mặt áp vào ngực anh.
Viên Trác Nghiên vừa ôm vừa che tai cho cô, ánh mắt anh quét về phía đôi vợ chồng kia. Ngay lập tức bọn họ đều im bặt, không dám hé răng nửa lời nữa.
Đôi vợ chồng vừa rồi nhìn rất rõ cặp mắt đầy sát khí hung ác ngầm cảnh cáo của người đàn ông đó. Chỉ một cái nhìn thôi cũng dọa bọn họ mất mật rồi, dè dặt nhìn nhau rồi kéo tay nhau bỏ đi.
Những người xung quanh thấy vậy cũng tản dần đi.
Bây giờ A Phong và mẹ Ôn, cùng bác sĩ phụ trách vội vã chạy đến.
Mẹ Ôn sốt ruột gọi con gái, đôi mắt bà vẫn đỏ hoe.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, vừa rồi con dọa mẹ sợ muốn chết đấy. Cảm ơn trời phật, Tuệ Tuệ, chúng ta về phòng nào.
Nói xong mấy câu đó, bà định đưa tay kéo Ôn Giai Tuệ về phía mình thì lần nữa khó chấp nhận nổi, con gái từng rất quấn quýt mà ngoan ngoãn của bà lại sợ hãi vùng vẫy ra khỏi tay bà mà hét lên.
- A!!! Bỏ tôi ra! Chồng, em sợ lắm.
Cô ôm chặt nam nhân bên cạnh và không ngừng chôn mặt vào ngực anh, bất kể ai nói gì cũng không nghe, ai kéo cô ra thì cô càng ôm chặt Viên Trác Nghiên hơn.
A Phong đứng lặng người bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng càng đau thắt hơn. Tại sao lại như vậy chứ?
Người khiến Ôn Giai Tuệ thành ra như vậy là Viên Trác Nghiên, nhưng trong vô thức cô lại chọn ôm chặt người đã gây ra đau thương cho cô?
Ôn Giai Tuệ, có phải suy nghĩ của anh là đúng rồi không? Có phải cô đã yêu Viên Trác Nghiên từ trước rồi không?
Cho nên dù bị tổn thương nhiều đến đâu thì cô cũng yêu và chọn tên đó, vì trong tim cô có vị trí dành cho anh ta dù lí trí của cô không còn gì nữa.
- Chúng ta đừng mãi đứng đây nữa. Tinh thần của phu nhân hiện giờ không ổn định như vậy, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đi kiểm tra não.
Trước lời phân tích của A Phong, tất cả đều có phản ứng.
Mẹ Ôn lại khóc ngất lên ngất xuống, nếu không nhờ có A Phong luôn đứng bên cạnh đỡ thì đã ngã xuống đất lâu rồi. Con gái bà, bây giờ phải đi kiểm tra thần kinh ư? Có khác gì đang thừa nhận cô đã thành người điên không?
Tất cả bác sĩ phụ trách đều gật đầu tán thành.
Viên Trác Nghiên cúi nhìn nữ nhân đang ôm chầm lấy mình, cũng không phản đối ý kiến trên nữa.
.......................
Trong phòng của trưởng khoa thần kinh, Viên Trác Nghiên ngồi đối diện một vị bác sĩ già dặn mái tóc hoa râm. Mẹ Ôn và A Phong ngồi ở hàng ghế bên cạnh. Cả ba người đêu đang chờ nghe kết luận cuối cùng của bác sĩ.
- Kết quả kiểm tra não bộ của bệnh nhân cho thấy nồng độ catecholamine trong não cao kết hợp với lượng nồng độ CRF cao, dẫn đến sự bất thường của trục HPA. Đây chính là sinh lý thần kinh ở bệnh nhân mắc chứng hậu chấn tâm lí.
Bác sĩ vừa chỉ vào hình chụp MRI não trên màn hình máy tính vừa phân tích.
Nghe kết luận cuối cùng, cả ba người đều lo lắng.
Hậu chấn tâm lí?
Cả người Viên Trác Nghiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, sắc mặt ngưng trọng, vội hỏi lại.
- Ý của ông là bệnh của cô ấy hoàn toàn do ảnh hưởng từ tâm lí? Không phải tác động của ngoại lực?
Bác sĩ gật đầu điềm đạm, phân tích một cách chuyên nghiệp và công tâm.
- Nguyên nhân dẫn đến rối loạn tâm thần này là từ một cú sốc tâm lí trước hoặc sau khi tai nạn xảy ra, bệnh nhân đã mượn cú va chạm từ bên ngoài để trốn tránh hiện thực, hay nói chính xác là chạy trốn khỏi nỗi mình đã trải qua. Bệnh nhân đã có tiền sử sảy thai một lần trước đó, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất gây ra chứng rối loạn hiện tại, di chứng sảy thai liên tiếp hai lần, ngoài ra còn có thể vì một cú sốc tinh thần khác.
Từng câu từng chữ bác sĩ phân tích giống như một quả bom ném thẳng xuống.
Bây giờ mẹ Ôn còn phải tiếp nhân thêm một tin dữ nữa. Tuệ Tuệ của bà từng sảy thai một lần trước đó nữa sao? Tại sao bà lại không biết gì hết như vậy?
Chuyện khủng khiếp như vậy sao lại xảy ra với con gái bà chứ?
Viên Trác Nghiên! Đều là vì tên cầm thú đó.
- Viên Trác Nghiên, đồ súc sinh không bằng cả cầm thú. Tôi phải xé xác cậu ra để trả thù cho Tuệ Tuệ.
Bà kích động hét toáng lên, khóc lóc thảm thiết, nhưng còn chưa kịp xông tới thì đã sốc quá mà ngất đi rồi
- Bác gái! Bác gái! Bác gái, bác tỉnh lại đi.
A Phong hớt hải đỡ lấy bà, cuống quít gọi rồi lay liên tục nhưng đều vô ích. Chỉ có thể đưa bà ra ngoài phòng cấp cứu ngay thôi.
Trưởng khoa đang phân tích nhìn thấy tình hình này cũng vội vàng thúc giục.
Từ lúc nghe xong những gì bác sĩ trưởng khoa nói, Viên Trác Nghiên không còn thần trí gì để quan tâm đến những thứ khác nữa, vừa nãy mẹ Ôn mắng gì hay định làm gì thì anh cũng không biết. Trong đầu anh bây giờ đang xuất hiện rất nhiều, rất nhiều các đòn tra tấn tinh thần, đau hơn cả những lúc bị dao đâm hay súng bắn. Đến tột cùng thì tất cả cũng đều từ anh mà ra, Ôn Giai Tuệ trở thành thế này có lẽ chính là quả báo cho anh. Nhưng tại sao lại đổ hết lên người cô chứ? Tại sao không phải anh gánh chịu tất cả những tai họa đó?
- Nếu cô ấy đang trốn tránh những đau khổ đã trải qua thì tại sao cô ấy lại chỉ theo một mình tôi, cô ấy bài xích tất cả những người khác, nhưng với tôi thì lại không như vậy?
Điều này anh nghĩ thế nào cũng là rất vô lí, nếu cô thật sự đang sợ hãi những vết thương mà anh đã gây ra thì tại sao cô lại coi anh là chỗ dựa, còn gọi anh là chồng, anh không biết cô có nhận ra anh hay không nhưng cô lại chỉ bám chặt một mình anh, tại sao lại như vậy được chứ?
Bác sĩ trưởng khoa cũng không mấy khinh ngạc khi nghe Viên Trác Nghiên hỏi như vậy. Ông đan hai tay để trên bàn, tiếp tục lí giải.
- Điều này cũng không quá khó hiểu. Có thể giải thích như sau, hiện tại bệnh nhân đang đóng toàn bộ kí ức của mình lại, đây là một cơ chế tự bảo vệ, nghĩa là bệnh nhân đang trốn khỏi những đau khổ và sợ hãi, nhưng lại muốn sống trong thế giới đẹp đẽ nhất mà chính bệnh nhân đã cất giữ sâu trong tiềm thức. Cho nên có thể hiểu rằng, cô ấy chỉ theo mỗi mình cậu nghĩa là sâu thẳm trong tiềm thức của cô ấy đã khao khát mãnh liệt muốn ở cùng cậu như hiện tại.
Hai tai Viên Trác Nghiên ong ong nghe chẳng rõ những lời tiếp sau đó của trưởng khoa nữa, nhịp tim của anh đang nhanh hơn bình thường. Ôn Giai Tuệ có thể có hy vọng cùng anh ở chung một chỗ sao? Nếu không có những ân oán và hiểu lầm giữa hai người thì có phải cô sẽ không lựa chọn rời khỏi anh không? Nghĩa là cô đã từng có suy nghĩ muốn gạt bỏ hết những cản trở xung quanh hai người, cùng sống với nhau như những cặp đôi bình thường sao?
Anh hít thở sâu một hơi, lắc lắc đầu suy tư, hỏi thêm một điều, càng nghĩ thì càng thấy buồn cười.
- Khả năng của phán đoán này là gì? Tôi hiểu rõ cô ấy hơn chính cô ấy, cô ấy có nằm mơ cũng muốn rời khỏi tôi, làm gì có khả năng vô lí như vậy.
Thật ra anh đã sớm đoán ra được lí do, nhưng anh lại không dám tin, anh không có chút tự tin nào về điều đó cả. Đúng hơn thì anh đang lo sợ, nếu suy nghĩ đó là sai thì anh lại thêm thất vọng. Nếu vậy thì thà đừng xuất hiện bất kỳ một dấu hiệu hay hy vọng liên quan nữa.
Nói chuyện tình cảm trước mặt trưởng khoa thần kinh thì khác gì múa rìu qua mắt thợ chứ. Ông cười cười lắc đầu
- Đây là ham muốn cất giữ trong tiềm thức nên bệnh nhân có khả năng cao là không thể tự phán đoán được. Chỉ khi rơi vào trạng thái mất kiểm soát suy nghĩ và hành vi thì mới bộc phát. Những mong muốn được cất giữ như tôi đã nêu ở trên phần lớn đều là đối với một người rất đặc biệt và quan trọng.
Càng nghe thì Viên Trác Nghiên càng không dám tưởng tượng. Anh trầm tư một lúc rồi chuyển ngay đề tài.
- Tình trạng hiện giờ của cô ấy, khả năng phục hồi là bao nhiêu?
Thấy anh không muốn tiếp tục phân tích vấn đề vừa rồi nữa nên trưởng khoa cũng không nói tiếp, quay lại trả lời câu hỏi của anh.
- Khả năng phục hồi sẽ phụ thuộc phần lớn vào bệnh nhân có tiếp nhận điều trị hay không. Các phương pháp tâm lý dùng để điều trị đều cùng chung một đặc điểm là hướng bệnh nhân từ từ đối diện lại với mỗi đau gây bệnh. Cho nên nếu bệnh nhân vẫn mãi duy trì trạng thái đóng kín tri giác như vậy thì khả năng phục hồi sẽ lâu hơn, trong tình huống xấu nhất có thể là mãi mãi không tự thoát ra được.
Hai người đang trao đổi thì bị tiếng ồn ào làm gián đoạn.
Y tá muốn đưa Ôn Giai Tuệ đã làm kiểm tra xong đi ra ngoài, nhưng cô lại sợ hãi la toáng lên, liên tục chạy tới gọi.
- Chồng à, chồng, chồng đâu rồi.
Nhìn cô giống hệt một đứa trẻ ngây ngô đang tìm mẹ vậy, chỉ cần nghe cô gọi một tiếng chồng thì trong lòng anh lại rạo rực. Nhưng anh luôn phải tự nhủ với mình rằng, cô vẫn đang bị bệnh, đây không phải thật, chỉ là một ảo giác và sớm muộn gì cũng phải tĩnh mộng thôi.
- Tuệ nhi, đừng sợ, anh ở đây.
Viên Trác Nghiên đứng lên và bước nhanh tới ôm lấy cô vào trong lòng, dỗ dành như với một đứa trẻ. Anh ôm chặt nữ nhân trong ngực đến khi nào cô ngừng run rẩy, hai bàn tay to lớn của anh ôm trọn cả khuôn mặt cô, nâng nhẹ mặt cô lên, đặt vào trán cùng chóp mũi cô một nụ hôn.
- Anh ở đây rồi, sẽ không bỏ em đi đâu cả. Đừng sợ.
Ôn Giai Tuệ cũng đã sớm vòng tay ôm chặt thắt lưng người đàn ông, vùi mặt vào ngực của anh hít lấy mùi hương giúp cô an tâm hơn.
- Chồng, anh không được đi đâu đâu, anh phải cùng Tuệ nhi, không được đi đâu đấy.
Bàn tay Viên Trác Nghiên đặt trên đỉnh đầu cô không ngừng xoa vuốt, thì thầm bên tai cô.
- Anh không đi đâu đâu. Anh sẽ ở bên cạnh Tuệ nhi mãi mãi như vậy.
Anh thầm nghĩ, không biết có nên ghi hình ghi âm lại những cảnh chủ động của cô như vậy để sau khi cô khỏi bệnh sẽ tố cáo cô tội câu dẫn mình hay không?
Trưởng khoa đứng bên cạnh đã quan sát tình hình từ nãy đến giờ, gương mặt già nua trầm ngâm một lúc, đợi đến khi hai người trước mặt buông nhau ra, hướng tới đối diện thì ông mới tiếp tục dặn dò mấy vấn đề quan trọng.
- Bệnh nhân đang có tâm lí lệ thuộc vào cậu rất nhiều. Điều này có thể có những nguy hiểm tiềm ẩn, cô ấy không chỉ coi cậu cậu là chỗ dựa duy nhất mà còn coi cô như vật sở hữu, tâm lí này khá phổ biến ở những bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm thần. Có xu hướng tấn công những ai cố tách mình ra khỏi "vật sở hữu" của mình. Cậu nên chú ý an toàn cho bản thân khi chăm sóc bệnh nhân. Ngoài ra khả năng bệnh nhân tự làm mình bị thương cũng khá cao, điểm này cậu cũng phải thường xuyên theo dõi để tránh các sự cố không mong muốn..
Viên Trác Nghiên nghe rất kỹ những dặn dò của bác sĩ. Thỉnh thoảng vẫn chú ý đến nữ nhân trong ngực.
Mới chỉ nhìn thấy vài dấu hiệu phát bệnh của cô nên anh cũng không biết sau này cô lại có phản ứng khó đỡ nào nữa không. Nhưng với tình hình trước mắt thì có thể trông chừng cô như một đứa trẻ và mang cô theo bên mình cả ngày.
- Tuệ nhi, ngoan, nghe lời anh trả đứa bé cho họ đi, anh sẽ nói cho em con của chúng ta đang ở đâu. Có được không?
Anh đặt hai tay hai bên bả vai cô, hới cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Ôn Giai Tuệ nghe lời anh nói, có vẻ như đã chịu nghĩ khác, cô nhìn xuống đứa bé đang quấy khóc trong lòng, lại nhìn lên người đàn ông, nghi ngờ hỏi.
- Thật không? Anh sẽ cho em biết con đang ở đâu thật không?
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, dứt khoát gật đầu.
- Anh hứa, sẽ nói cho em con của chúng ta đang ở đâu.
Ôn Giai Tuệ hơi xụi mặt xuống, hỏi thêm lần nữa.
- Đây thật sự không phải con của chúng ta? Chồng không lừa em đấy chứ?
Có trời mới biết bây giờ Viên Trác Nghiên đau lòng đến mức nào khi phải chứng kiến dáng vẻ này của cô. Nhưng anh vẫn phải cố tỏ ra thật bình thường mà dỗ cô đến cùng.
- Anh không lừa em, đứa bé này không phải con của chúng ta. Ngoan, trả con cho họ nhé?
Vừa nói anh vừa đưa tay từ từ ôm lấy đứa bé từ tay Ôn Giai Tuệ, xác định cô đã dần buông lỏng tay, anh mới có thể dứt khoát đỡ lấy đứa bé rồi giao ngay cho y tá bên cạnh.
Những người xung quanh rốt cuộc cũng có thở phào rồi.
Trả xong đứa bé, Viên Trác Nghiên sợ cô gái nhỏ trước mặt sẽ lại kích động nên đã lập tức ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
- Tuệ nhi giỏi lắm, nào, chúng ta về phòng được không?
Anh vòng tay ôm vai cô, để cô nép mình vào trong vòm ngực săn chắc, dìu cô đi từng bước.
Ôn Giai Tuệ trong ngực người đàn ông lại ngoan ngoãn như mèo con, không làm loạn gì nữa.
Nhưng người phụ nữ kia vừa ôm được con thì không hề nguôi giận, ngược lại còn vô cùng phẫn nộ, không chút kiêng nể mà chửi xéo.
- Đồ thần kinh, không phải sống thất đức nên mới gặp quả báo sao? Có mỗi một đứa con cũng không giữ được mà còn lên cơn điên bắt cóc con của người khác.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ vì những lời chì chiết của người phụ nữ đó mà khựng lại, cô dừng bước thì Viên Trác Nghiên cũng dừng lại theo cô.
Hình như Ôn Giai Tuệ không hiểu hết nhưng lại run lên, hơi quay mặt nhìn lại, hai mắt cô đã sớm đỏ hoe, đương nhiên cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc rồi.
Mà Viên Trác Nghiên vừa nghe người phụ nữ đó nói mấy câu đã nhanh chóng đưa tay bịt hai tai cô lại, xoay mặt cô đối diện với mình.
- Tuệ nhi, đừng nghe gì cả, chỉ cần nhìn anh thôi.
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh, trông cô lúc này như một một đóa hoa tường vi trắng mang dáng vẻ mỏng manh và thuần khiết nhất, gợi cho người khác cảm giác không muốn tổn hại đến. Cô chỉ im lặng không nói câu nào, đây là dấu hiệu phụ thuộc đầu tiên đây sao?
Người chồng bên cạnh liên tục khuyên vợ mình ngừng nói và quay về phòng
- Mình à, đủ rồi. Đừng nói nữa, chúng ta đưa con về phòng đi nào.
Mặc dù chồng không ngừng khuyên nhưng phụ nữ kia vẫn không có chút dấu hiệu ngừng công kích. Lần này cô ta hướng đến Viên Trác Nghiên mà nói.
- Anh kia, nhớ giữ vợ anh cẩn thận vào, để cô ta ra ngoài cướp con của người khác như vậy không biết ngày nào bị đánh đấy.
Mặc dù Viên Trác Nghiên đã bịt chặt hai tai Ôn Giai Tuệ lại nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, có lẽ cô vẫn cảm giác được những ánh mắt dị nghị xung quanh cùng lời nói như đâm thẳng vào cô của người phụ nữ kia, cô đứng sát vào người đàn ông của mình hơn, mặt áp vào ngực anh.
Viên Trác Nghiên vừa ôm vừa che tai cho cô, ánh mắt anh quét về phía đôi vợ chồng kia. Ngay lập tức bọn họ đều im bặt, không dám hé răng nửa lời nữa.
Đôi vợ chồng vừa rồi nhìn rất rõ cặp mắt đầy sát khí hung ác ngầm cảnh cáo của người đàn ông đó. Chỉ một cái nhìn thôi cũng dọa bọn họ mất mật rồi, dè dặt nhìn nhau rồi kéo tay nhau bỏ đi.
Những người xung quanh thấy vậy cũng tản dần đi.
Bây giờ A Phong và mẹ Ôn, cùng bác sĩ phụ trách vội vã chạy đến.
Mẹ Ôn sốt ruột gọi con gái, đôi mắt bà vẫn đỏ hoe.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, vừa rồi con dọa mẹ sợ muốn chết đấy. Cảm ơn trời phật, Tuệ Tuệ, chúng ta về phòng nào.
Nói xong mấy câu đó, bà định đưa tay kéo Ôn Giai Tuệ về phía mình thì lần nữa khó chấp nhận nổi, con gái từng rất quấn quýt mà ngoan ngoãn của bà lại sợ hãi vùng vẫy ra khỏi tay bà mà hét lên.
- A!!! Bỏ tôi ra! Chồng, em sợ lắm.
Cô ôm chặt nam nhân bên cạnh và không ngừng chôn mặt vào ngực anh, bất kể ai nói gì cũng không nghe, ai kéo cô ra thì cô càng ôm chặt Viên Trác Nghiên hơn.
A Phong đứng lặng người bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng càng đau thắt hơn. Tại sao lại như vậy chứ?
Người khiến Ôn Giai Tuệ thành ra như vậy là Viên Trác Nghiên, nhưng trong vô thức cô lại chọn ôm chặt người đã gây ra đau thương cho cô?
Ôn Giai Tuệ, có phải suy nghĩ của anh là đúng rồi không? Có phải cô đã yêu Viên Trác Nghiên từ trước rồi không?
Cho nên dù bị tổn thương nhiều đến đâu thì cô cũng yêu và chọn tên đó, vì trong tim cô có vị trí dành cho anh ta dù lí trí của cô không còn gì nữa.
- Chúng ta đừng mãi đứng đây nữa. Tinh thần của phu nhân hiện giờ không ổn định như vậy, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đi kiểm tra não.
Trước lời phân tích của A Phong, tất cả đều có phản ứng.
Mẹ Ôn lại khóc ngất lên ngất xuống, nếu không nhờ có A Phong luôn đứng bên cạnh đỡ thì đã ngã xuống đất lâu rồi. Con gái bà, bây giờ phải đi kiểm tra thần kinh ư? Có khác gì đang thừa nhận cô đã thành người điên không?
Tất cả bác sĩ phụ trách đều gật đầu tán thành.
Viên Trác Nghiên cúi nhìn nữ nhân đang ôm chầm lấy mình, cũng không phản đối ý kiến trên nữa.
.......................
Trong phòng của trưởng khoa thần kinh, Viên Trác Nghiên ngồi đối diện một vị bác sĩ già dặn mái tóc hoa râm. Mẹ Ôn và A Phong ngồi ở hàng ghế bên cạnh. Cả ba người đêu đang chờ nghe kết luận cuối cùng của bác sĩ.
- Kết quả kiểm tra não bộ của bệnh nhân cho thấy nồng độ catecholamine trong não cao kết hợp với lượng nồng độ CRF cao, dẫn đến sự bất thường của trục HPA. Đây chính là sinh lý thần kinh ở bệnh nhân mắc chứng hậu chấn tâm lí.
Bác sĩ vừa chỉ vào hình chụp MRI não trên màn hình máy tính vừa phân tích.
Nghe kết luận cuối cùng, cả ba người đều lo lắng.
Hậu chấn tâm lí?
Cả người Viên Trác Nghiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, sắc mặt ngưng trọng, vội hỏi lại.
- Ý của ông là bệnh của cô ấy hoàn toàn do ảnh hưởng từ tâm lí? Không phải tác động của ngoại lực?
Bác sĩ gật đầu điềm đạm, phân tích một cách chuyên nghiệp và công tâm.
- Nguyên nhân dẫn đến rối loạn tâm thần này là từ một cú sốc tâm lí trước hoặc sau khi tai nạn xảy ra, bệnh nhân đã mượn cú va chạm từ bên ngoài để trốn tránh hiện thực, hay nói chính xác là chạy trốn khỏi nỗi mình đã trải qua. Bệnh nhân đã có tiền sử sảy thai một lần trước đó, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất gây ra chứng rối loạn hiện tại, di chứng sảy thai liên tiếp hai lần, ngoài ra còn có thể vì một cú sốc tinh thần khác.
Từng câu từng chữ bác sĩ phân tích giống như một quả bom ném thẳng xuống.
Bây giờ mẹ Ôn còn phải tiếp nhân thêm một tin dữ nữa. Tuệ Tuệ của bà từng sảy thai một lần trước đó nữa sao? Tại sao bà lại không biết gì hết như vậy?
Chuyện khủng khiếp như vậy sao lại xảy ra với con gái bà chứ?
Viên Trác Nghiên! Đều là vì tên cầm thú đó.
- Viên Trác Nghiên, đồ súc sinh không bằng cả cầm thú. Tôi phải xé xác cậu ra để trả thù cho Tuệ Tuệ.
Bà kích động hét toáng lên, khóc lóc thảm thiết, nhưng còn chưa kịp xông tới thì đã sốc quá mà ngất đi rồi
- Bác gái! Bác gái! Bác gái, bác tỉnh lại đi.
A Phong hớt hải đỡ lấy bà, cuống quít gọi rồi lay liên tục nhưng đều vô ích. Chỉ có thể đưa bà ra ngoài phòng cấp cứu ngay thôi.
Trưởng khoa đang phân tích nhìn thấy tình hình này cũng vội vàng thúc giục.
Từ lúc nghe xong những gì bác sĩ trưởng khoa nói, Viên Trác Nghiên không còn thần trí gì để quan tâm đến những thứ khác nữa, vừa nãy mẹ Ôn mắng gì hay định làm gì thì anh cũng không biết. Trong đầu anh bây giờ đang xuất hiện rất nhiều, rất nhiều các đòn tra tấn tinh thần, đau hơn cả những lúc bị dao đâm hay súng bắn. Đến tột cùng thì tất cả cũng đều từ anh mà ra, Ôn Giai Tuệ trở thành thế này có lẽ chính là quả báo cho anh. Nhưng tại sao lại đổ hết lên người cô chứ? Tại sao không phải anh gánh chịu tất cả những tai họa đó?
- Nếu cô ấy đang trốn tránh những đau khổ đã trải qua thì tại sao cô ấy lại chỉ theo một mình tôi, cô ấy bài xích tất cả những người khác, nhưng với tôi thì lại không như vậy?
Điều này anh nghĩ thế nào cũng là rất vô lí, nếu cô thật sự đang sợ hãi những vết thương mà anh đã gây ra thì tại sao cô lại coi anh là chỗ dựa, còn gọi anh là chồng, anh không biết cô có nhận ra anh hay không nhưng cô lại chỉ bám chặt một mình anh, tại sao lại như vậy được chứ?
Bác sĩ trưởng khoa cũng không mấy khinh ngạc khi nghe Viên Trác Nghiên hỏi như vậy. Ông đan hai tay để trên bàn, tiếp tục lí giải.
- Điều này cũng không quá khó hiểu. Có thể giải thích như sau, hiện tại bệnh nhân đang đóng toàn bộ kí ức của mình lại, đây là một cơ chế tự bảo vệ, nghĩa là bệnh nhân đang trốn khỏi những đau khổ và sợ hãi, nhưng lại muốn sống trong thế giới đẹp đẽ nhất mà chính bệnh nhân đã cất giữ sâu trong tiềm thức. Cho nên có thể hiểu rằng, cô ấy chỉ theo mỗi mình cậu nghĩa là sâu thẳm trong tiềm thức của cô ấy đã khao khát mãnh liệt muốn ở cùng cậu như hiện tại.
Hai tai Viên Trác Nghiên ong ong nghe chẳng rõ những lời tiếp sau đó của trưởng khoa nữa, nhịp tim của anh đang nhanh hơn bình thường. Ôn Giai Tuệ có thể có hy vọng cùng anh ở chung một chỗ sao? Nếu không có những ân oán và hiểu lầm giữa hai người thì có phải cô sẽ không lựa chọn rời khỏi anh không? Nghĩa là cô đã từng có suy nghĩ muốn gạt bỏ hết những cản trở xung quanh hai người, cùng sống với nhau như những cặp đôi bình thường sao?
Anh hít thở sâu một hơi, lắc lắc đầu suy tư, hỏi thêm một điều, càng nghĩ thì càng thấy buồn cười.
- Khả năng của phán đoán này là gì? Tôi hiểu rõ cô ấy hơn chính cô ấy, cô ấy có nằm mơ cũng muốn rời khỏi tôi, làm gì có khả năng vô lí như vậy.
Thật ra anh đã sớm đoán ra được lí do, nhưng anh lại không dám tin, anh không có chút tự tin nào về điều đó cả. Đúng hơn thì anh đang lo sợ, nếu suy nghĩ đó là sai thì anh lại thêm thất vọng. Nếu vậy thì thà đừng xuất hiện bất kỳ một dấu hiệu hay hy vọng liên quan nữa.
Nói chuyện tình cảm trước mặt trưởng khoa thần kinh thì khác gì múa rìu qua mắt thợ chứ. Ông cười cười lắc đầu
- Đây là ham muốn cất giữ trong tiềm thức nên bệnh nhân có khả năng cao là không thể tự phán đoán được. Chỉ khi rơi vào trạng thái mất kiểm soát suy nghĩ và hành vi thì mới bộc phát. Những mong muốn được cất giữ như tôi đã nêu ở trên phần lớn đều là đối với một người rất đặc biệt và quan trọng.
Càng nghe thì Viên Trác Nghiên càng không dám tưởng tượng. Anh trầm tư một lúc rồi chuyển ngay đề tài.
- Tình trạng hiện giờ của cô ấy, khả năng phục hồi là bao nhiêu?
Thấy anh không muốn tiếp tục phân tích vấn đề vừa rồi nữa nên trưởng khoa cũng không nói tiếp, quay lại trả lời câu hỏi của anh.
- Khả năng phục hồi sẽ phụ thuộc phần lớn vào bệnh nhân có tiếp nhận điều trị hay không. Các phương pháp tâm lý dùng để điều trị đều cùng chung một đặc điểm là hướng bệnh nhân từ từ đối diện lại với mỗi đau gây bệnh. Cho nên nếu bệnh nhân vẫn mãi duy trì trạng thái đóng kín tri giác như vậy thì khả năng phục hồi sẽ lâu hơn, trong tình huống xấu nhất có thể là mãi mãi không tự thoát ra được.
Hai người đang trao đổi thì bị tiếng ồn ào làm gián đoạn.
Y tá muốn đưa Ôn Giai Tuệ đã làm kiểm tra xong đi ra ngoài, nhưng cô lại sợ hãi la toáng lên, liên tục chạy tới gọi.
- Chồng à, chồng, chồng đâu rồi.
Nhìn cô giống hệt một đứa trẻ ngây ngô đang tìm mẹ vậy, chỉ cần nghe cô gọi một tiếng chồng thì trong lòng anh lại rạo rực. Nhưng anh luôn phải tự nhủ với mình rằng, cô vẫn đang bị bệnh, đây không phải thật, chỉ là một ảo giác và sớm muộn gì cũng phải tĩnh mộng thôi.
- Tuệ nhi, đừng sợ, anh ở đây.
Viên Trác Nghiên đứng lên và bước nhanh tới ôm lấy cô vào trong lòng, dỗ dành như với một đứa trẻ. Anh ôm chặt nữ nhân trong ngực đến khi nào cô ngừng run rẩy, hai bàn tay to lớn của anh ôm trọn cả khuôn mặt cô, nâng nhẹ mặt cô lên, đặt vào trán cùng chóp mũi cô một nụ hôn.
- Anh ở đây rồi, sẽ không bỏ em đi đâu cả. Đừng sợ.
Ôn Giai Tuệ cũng đã sớm vòng tay ôm chặt thắt lưng người đàn ông, vùi mặt vào ngực của anh hít lấy mùi hương giúp cô an tâm hơn.
- Chồng, anh không được đi đâu đâu, anh phải cùng Tuệ nhi, không được đi đâu đấy.
Bàn tay Viên Trác Nghiên đặt trên đỉnh đầu cô không ngừng xoa vuốt, thì thầm bên tai cô.
- Anh không đi đâu đâu. Anh sẽ ở bên cạnh Tuệ nhi mãi mãi như vậy.
Anh thầm nghĩ, không biết có nên ghi hình ghi âm lại những cảnh chủ động của cô như vậy để sau khi cô khỏi bệnh sẽ tố cáo cô tội câu dẫn mình hay không?
Trưởng khoa đứng bên cạnh đã quan sát tình hình từ nãy đến giờ, gương mặt già nua trầm ngâm một lúc, đợi đến khi hai người trước mặt buông nhau ra, hướng tới đối diện thì ông mới tiếp tục dặn dò mấy vấn đề quan trọng.
- Bệnh nhân đang có tâm lí lệ thuộc vào cậu rất nhiều. Điều này có thể có những nguy hiểm tiềm ẩn, cô ấy không chỉ coi cậu cậu là chỗ dựa duy nhất mà còn coi cô như vật sở hữu, tâm lí này khá phổ biến ở những bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm thần. Có xu hướng tấn công những ai cố tách mình ra khỏi "vật sở hữu" của mình. Cậu nên chú ý an toàn cho bản thân khi chăm sóc bệnh nhân. Ngoài ra khả năng bệnh nhân tự làm mình bị thương cũng khá cao, điểm này cậu cũng phải thường xuyên theo dõi để tránh các sự cố không mong muốn..
Viên Trác Nghiên nghe rất kỹ những dặn dò của bác sĩ. Thỉnh thoảng vẫn chú ý đến nữ nhân trong ngực.
Mới chỉ nhìn thấy vài dấu hiệu phát bệnh của cô nên anh cũng không biết sau này cô lại có phản ứng khó đỡ nào nữa không. Nhưng với tình hình trước mắt thì có thể trông chừng cô như một đứa trẻ và mang cô theo bên mình cả ngày.
Bình luận facebook