• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trái Cấm (1 Viewer)

  • Chap 84: Con của chúng ta đâu?

Sau khi từ tiễn kẻ đã gây tai nạn xuống địa ngục thì Viên Trác Nghiên mới trở lại bệnh viện. Nhưng anh không vào trong, chỉ đứng ngoài cửa nhìn cô qua lớp kính nhỏ trên cánh cửa, bàn tay đặt nắm vặn cửa đã muốn mở mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là không đủ dũng khí, lại buông lỏng xuống.




Nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh, anh rất muốn, rất muốn chạm vào cô một lần cuối cùng, nhưng anh lại sợ, anh sợ khi chạm vào cô rồi anh lại không nỡ buông tay, anh sợ mình sẽ lại tham lam một lần nữa. Đã dằn co tâm trí rất lâu, rất khó khăn anh mới hạ được quyết tâm này, anh phải giữ vững nó đến cùng.




- Tuệ nhi, hãy sống thật hạnh phúc, sống cuộc đời mà em muốn. Tuệ nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta hãy gặp nhau một lần nữa được không? Không có thù hận, không có hiểu lầm, không phải cậu cả và mẹ nhỏ, chỉ là chúng ta thôi. Chúng ta hãy gặp nhau như những đôi khác, cùng bên nhau đến cuối đời.




Anh ngồi bên cửa, một chân dũi thẳng một chân co lại để để gối làm điểm tựa cho một tay, lưng dựa sát vào bức tường phía sau, hơi ngửa đầu, vô hồn nhìn lên đèn tường đối diện. Những lời này anh không thể đứng trước mặt Ôn Giai Tuệ nói nữa rồi.




- Tuệ nhi, anh xin lỗi vì đã yêu em bằng cách khiến em đau đớn hơn. Anh đã từng nghĩ rằng, sau này em sẽ dạy anh cách yêu em. Nhưng hình như đã muộn rồi, từ hôm nay anh không còn ở bên cạnh em nữa, em nhất định phải cười nhiều hơn đấy, không cần phải gồng mình lên chịu đựng nữa, muốn khóc thì cứ khóc, sẽ giúp em thoải mái hơn.




Anh ngồi rất lâu, cũng chỉ duy trì mãi một tư thế này. Cũng không biết là qua bao lâu nữa, rốt cuộc anh cũng bần thần đứng lên. Còn đứng bên cửa nhìn vào nữ nhân bên trong một lúc nữa, anh nâng tay chạm vào lớp kính trên cửa, cất giọng lần nữa.




- Tuệ nhi, anh yêu em.




Nói xong, anh do dự một lúc khá lâu rồi cũng phải nâng chân xoay người, mỗi bước chân của anh chưa bao giờ lại nặng nề đến như vậy, giống như là đang đeo cả gông sắt quanh hai bên cổ chân.




Sau khi Viên Trác Nghiên đi khỏi được một lúc, cánh cửa phòng cũng trùng hợp mở ra. Mẹ Ôn nhìn xung quanh, đã thấy thân ảnh của người đàn ông đi đến đầu hành lang rồi. Vừa rồi bà nửa tình nửa mơ đã nghe giọng nói một nam nhân bên ngoài, nửa đêm mà đột nhiên nghe ai đó ngồi bên ngoài thì thầm như vậy, bất kỳ ai mà không sợ chứ? Bà đợi đến khi không còn nghe một âm thanh nào nữa, bà mới dám đi ra kiểm tra thử. Bóng lưng đó, bà nhận ra được chính là Viên Trác Nghiên.
Vẻ mặt mẹ Ôn khi nhìn bóng lưng đang dần biến mất, tâm tình hỗn loạn không biết vì lí do gì nữa.




..................




Lúc Viên Trác Nghiên trở về Nguyệt Phủ đã hơn nửa đêm rồi. Anh lết thân thể nặng nhọc vào phòng ngủ, nơi này vẫn còn lại chút hơi ấm và mùi hương quen thuộc của Ôn Giai Tuệ. Bước chân của anh dừng lại trước tủ quần áo, mở tủ ra và đứng nhìn rất lâu, đồ của cô vẫn như vậy, cảm giác cô vẫn còn bên cạnh anh vậy. Cô theo anh về đây sau khi đã mang thai nên quần áo của cô chỉ toàn những bộ đồ thoải mái, đơn giản hằng ngày, nhưng vẫn thẳng thớm và được treo theo màu sắc. Một tay anh chậm rãi nâng lên, lấy xuống một bộ váy màu kem. Nam nhân ôm chặt chiếc váy vào ngực, từng bước từng bước đi về phía giường ngủ, ngồi phịch bên mép giường, hai tay nâng niu chiếc váy như một bảo vật.
Cô sẽ không bao giờ mặc những bộ đồ ở đây nữa, mọi vật dùng của cô trong phòng này sẽ mãi giữ nguyên một hiện trạng như vậy.
Tuệ nhi của anh, không bao giờ quay về với anh nữa rồi.




Anh muốn ngủ một giấc thật dài, để có thể gặp được cô trong giấc mơ. Chiếc váy được anh đặt bên cạnh, đối diện với mình. Giờ phút này anh hoàn toàn đã xem nó như Tuệ nhi của anh, tay anh nhẹ nhàng chạm vào lớp vải mềm mại, cảm giác một dòng chất lỏng chảy từ khóe mắt ra ngang qua sóng mũi, dòng chất lỏng chồng lên thêm một lớp, tuôn ra từ đuôi mắt thấm nhanh vào ga giường.
Trước mắt anh bây giờ là hình ảnh nữ nhân xinh đẹp tựa như thiên sứ, thân hình thon gọn trong chiếc sườn xám ôm sát cơ thể, cô ngồi trước cây dương cầm, năm ngón tay thon dài múa nhịp nhàng trên dãy phím trắng đen, sắc mặt cô thả lỏng không chút phiền muộn, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Anh thấy cô quay đầu lại, mỉm cười nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân.....đó là lần đầu tiên anh gặp cô, anh không bao giờ quên được khoảnh khắc đó, rất đẹp, thật sự rất đẹp...




- Tuệ nhi, anh lạnh lắm....




Trên chiếc giường cỡ lớn, nam nhân vẫn một thân đen như cũ đang nằm co ro lại giữa giường, hai tay ôm chặt chiếc váy thay cho gối ôm, cũng không buồn đắp chăn nữa.
Căn phòng rộng như vậy vốn đã cô tịch mà tâm trạng của người ở lại trùng xuống tận sâu vực thẳm thì càng thêm lạnh lẽo.




.....................




Viên Trác Nghiên không biết đã ngủ như thế nào và ngủ bao lâu rồi. Anh bừng tỉnh vì tiếng chuông điện thoại reo liên tục. Lờ đờ ngồi dậy, gương mặt anh hốc hác trông thấy, mới chỉ qua một đêm mà trông anh tiều tụy rất nhiều, cứ ngỡ là đã trải qua mấy tháng sầu não rồi, mái tóc đen rối như tổ quạ, đôi mắt vẫn còn tơ máu rõ rệt, quần áo xộc xệch như vừa bị ai hành hung.
Anh vừa lấy điện thoại vừa bóp bóp mi tâm đau nhức.
Số hiện trên màn hình là một số chưa lưu, anh chán nản nhận cuộc gọi. Bên kia vừa nói câu đầu tiên thì anh đã biết đây là từ bệnh viện Ôn Giai Tuệ đang nằm gọi đến. Hôm qua anh đã để lại cách thức liên lạc, có lẽ cô đã tỉnh rồi nên bệnh viện mới gọi đến để thông báo với anh. Nhưng không ngờ không phải như vậy.




- Ngài Viên, cô Ôn đã tỉnh rồi. Bác sĩ nói anh nên đến xem thử tình trạng hiện giờ của cô ấy, cô ấy tỉnh lại rất tốt, nhưng đã có sự cố ngoài dự đoán của bác sĩ.




Vốn dĩ Viên Trác Nghiên đã đưa quyết định rời đi rồi, nghĩ là sẽ không quay lại bệnh viện thăm cô nữa. Nhưng bây giờ nghe được bệnh viện thông báo cô xảy ra chuyện nằm ngoài dự kiến, có vẻ như anh đã quên hẳn luôn tất cả những quyết định đó của mình mà đứng lên, cầm áo khoác chạy ra khỏi phòng ngủ mà chẳng cần soi gương lại.




.....................




Trong phòng bệnh VIP.




Nữ nhân vừa mới tỉnh lại giống như là đầu thai chuyển kiếp rồi. Cô ngồi co ro rúc người vào đầu giường, ánh mắt đề phòng nhìn những người đứng vây quanh, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi.




- Con tôi đâu? Con tôi đâu? Con tôi đâu?




Nhìn con gái như vậy, chỉ sau một đêm mà cô đã biến thành dáng vẻ này, mẹ Ôn đứng cách giường một khoảng do dự muốn tiến rồi lại không dám. Vừa lau nước mắt vừa gọi.




- Tuệ Tuệ, con đừng như vậy nữa mà. Tuệ Tuệ, con của con, đứa bé mất rồi, con tỉnh táo lại được không? Mẹ xin con, là mẹ đây, con không nhận ra mẹ sao?




Sáng nay khi bà nhìn thấy con gái tỉnh lại, bà đã mừng rỡ như điên. Nhưng đầu của bà lại lần nữa bị giáng một đòn nặng nề, câu hỏi đầu tiên của con gái lại là " Bác là ai?" và " Con tôi đâu?". Bà hoảng sợ tột cùng, vừa mới gọi bác sĩ đến thì tình hình càng có vẻ nghiêm trọng hơn.




- Phu nhân, cô không nhận ra rôi sao? Cô không nhớ gì nữa sao?




Toàn thân A Phong đang run rẩy, có thể thấy anh đang phải kìm nén cơn đau đớn và tuyệt vọng như thế nào. Anh thấp giọng, vô cùng kiên nhẫn nói với nữ nhân trên giường.
Thấy cô im lặng không phản ứng dữ dội nữa, những bác sĩ và y tá đứng xung quanh đều đang chờ đợi kết quả có thay đổi không.




- Ôn tiểu thư, cô bình tĩnh lại rồi chứ? Hai vị này đều là người nhà của cô. Cô thật sự không nhận ra họ sao?




Đôi mắt xinh đẹp không sắc thái nào của Ôn Giai Tuệ ngước nhìn vị bác sĩ vừa mới nói. Cô không có phản ứng gì, đột nhiên nhảy xuống giường trong sự bàng hoàng của tất cả những người ở đây.




- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, con đi đâu vậy?




- Phu nhân, cô không thể ra ngoài bây giờ đâu. Phu nhân!




- Ôn tiểu thư! Ôn tiểu thư!




Tất cả những người trong phòng đều hoảng loạn đuổi theo sau cô gái nhỏ vừa bỏ chạy, không ngừng gọi tên cô.
Nhưng do vừa chạy ra đã đụng phải mấy bệnh nhân đi dọc hành lang nên bọn họ bị mất dấu Ôn Giai Tuệ rồi.




- Tuệ Tuệ! Tuệ Tuệ! Con chạy đâu rồi? Tuệ Tuệ!




Mẹ Ôn sốt ruột nhìn ngó tứ phía, không kiên nhẫn gọi con liên tục.
A Phong vừa lo cho Ôn Giai Tuệ vừa phải luôn bên cạnh mẹ Ôn, không biết bà có thể lại ngất xỉu lúc nào.




- Bác gái, bác bình tĩnh đã, chúng ta sẽ tìm được phu nhân thôi, bác đừng quá lo lắng như vậy.




..................




Thân hình nhỏ bé của nữ nhân trong bộ đòi bệnh nhân rộng thùng thình toát lên một sự yếu đuối mong manh khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ. Ôn Giai Tuệ chạy theo một y tá đang đang bế một đứa trẻ sơ sinh, vừa chạy vừa lẩm bẩm gọi.




- Con, con của tôi, mau trả con lại cho tôi.




Đến đoạn cua hành lang, cô nhanh chóng lao tới cướp đứa bé trong tay của y tá..




- Con, con của mẹ.




Đột nhiên có người xông đến bất ngờ như vậy, còn ngang nhiên cướp đứa bé, y tá vừa kích động vừa hoảng loạn.




- Tiểu thư, cô nhận nhầm rồi, đây không phải con của cô đâu.




Nhìn cô gái này vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, lại hành động như vậy, là y tá đều biết đây là di chứng sau sảy thai nên cách duy nhất chỉ có từ từ khuyên cô bình tĩnh lại thôi.




- Không, đây là con của tôi, cô không được đem con của tôi đi.




- Oe! Oe! Oe!




Có lẽ vì quá hoảng sợ nên đứa bé trong lòng Ôn Giai Tuệ khóc rống lên.




- Con yêu, đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây...




Ôn Giai Tuệ cuống quít dỗ dành đứa bé, động tác còn hơi vụng về nhưng cũng đúng kiến thức cơ bản. Hai tay bế đứa bé đang quấy khóc dỗ dành, còn cúi xuống hôn lên mặt của bé con. Cô đã thật sự coi đây là con của mình.




- Oe! Oe! Oe!




Nhưng cô càng dỗ thì đứa bé càng khóc lớn hơn nữa, có lẽ bé nhận ra người đang bế mình chỉ là một người lạ, không phải mẹ.




Y tá đứng bên cạnh vô cùng khẩn trương nhìn đứa bé đang khóc, liên tục khuyên nhủ.




- Tiểu thư, cô trả đứa bé cho tôi đi nào. Mẹ của bé đang đợi bé trong phòng, tiểu thư, đây không phải con của cô đâu.




Ôn Giai Tuệ nhất quyết không chịu để y tá lấy lại đứa bé, cô ôm chặt nó hơn, liên tục lắc đầu.




- Cô nói dối, đây rõ ràng là con của tôi, là các người muốn cướp con của tôi,




- Oe! Oe! Oe!




Sau tiếng khóc rống đến khàn cả cổ họng của đứa bé là giọng một người phụ nữ hét lên từ phía xa đang đến gần.




- Con của tôi, cô là ai mà lại bế con của tôi như vậy? Mau trả con lại cho tôi.




Một thai phụ vội vã chạy đến, nghe tiếng con mình khóc đến nghẹt cả thở như vậy người mẹ nào có thể chịu được chứ. Lại còn đang bị một người phụ nữ kỳ lạ bế trên tay như vậy.




- Cô trả con lại cho tôi ngay! Đó là con của tôi, không phải con của cô.




Ôn Giai Tuệ nhìn người phụ nữ mới xuất hiện lại giành con với mình, tay càng ôm chặt đứa bé hơn, lắc đầu phản bác.




- Cô không phải, đây rõ ràng là con của tôi mà, sao các người lại muốn cướp con của tôi chứ? Các người là người xấu, các người không được đụng đến con của tôi!




Người phụ nữ kia nghe con khóc không ngừng, càng thêm sốt ruột hơn mà quát




- Cô kia, tôi nói nhẹ nhàng cô không nghe, có phải cô muốn tôi gọi bảo vệ đến không. Cô là ai mà tự nhiên ngộ nhận con của người khác là con mình vậy? Cô mau trả con lại cho tôi!




Tiếng ồn ào bên này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, ai đi ngang qua cũng đứng lại xem.




Thân ảnh cao lớn nổi bật của người đàn ông trong đám đông cũng đã khựng lại, nhìn một cảnh trước mắt, Viên Trác Nghiên không dám tin vào mắt mình nữa. Cô gái nhỏ của anh, cô đang làm gì thế này? Cô sao lại đi ôm con của người khác chứ? Chẳng lẽ cô không thể chấp nhận sự thật là bảo bảo đã mất đây sao...?
Nhìn nữ nhân trong bộ đồ bệnh nhân, mái tóc rũ rượi, dáng vẻ hốt hoảng lẫn cảnh giác nhìn cô gái đối diện, tay vẫn ôm chặt đứa bé, Viên Trác Nghiên khó khăn lắm mới cất bước tiếp được.




Phía bên kia, A Phong cùng mẹ Ôn và những bác sĩ phụ trách cũng vừa chạy đến. Không ai là không bị dọa trước một cảnh trước mắt cả. Mẹ Ôn vừa khóc vừa muốn chạy đến chỗ con gái thì bị A Phong kéo lại.




- Bác gái, bác cứ đứng đây đợi đi, để cháu qua đưa phu nhân về.




Vừa nói xong, A Phong cũng xoay người định bước tới chỗ Ôn Giai Tuệ. Nhưng anh còn chưa kịp nhấc chân thì đã phải khựng lại vì nhìn thấy người đã đến trước mình.
Là Viên Trác Nghiên!
Anh đã nghĩ tên đó sẽ không đến nữa. Nhưng sao vẫn nhanh hơn anh rồi? Lần nào cũng vậy, anh luôn chậm hơn một bước.
Mà Viên Trác Nghiên bây giờ sao lại trông thảm hại vậy chứ? Một người luôn chú trọng hình tượng như anh ta lại lôi thôi lếch thếch như vậy rồi? Là vì dằn vặt đau đớn thành ra thế này?
A Phong không khỏi cười nhạo trong lòng.




Ánh mắt Ôn Giai Tuệ quét sang phía bên này, nhìn thấy người đàn ông đang tiến đến càng lúc càng gần. Bất chợt cô bế cả đứa bé chạy về phía người đàn ông khiến cho mẹ của đứa bé căng thẳng đến tột cùng.




- Này cô kia, cô đứng lại đó, cô đưa con tôi đi đâu vậy?




- Bà xã, em đừng kích động.




Người chồng bên cạnh nhanh chóng kéo vợ đang muốn chạy của mình về, lựa lời khuyên ngăn.




Ôn Giai Tuệ bế đứa bé chạy về hướng người đàn ông, vừa đến gần đã gọi.




- Chồng, chồng à, anh xem, con của chúng ta cứ khóc mãi thôi.




Cô vừa dỗ đứa bé trong lòng vừa đưa nó cho Viên Trác Nghiên xem thử, gương mặt cô vô cùng rạng rỡ khi ba người đứng cạnh nhau như vậy. Nhưng cô vẫn khá lo lắng khi nghe tiếng khóc của đứa bé.




- Chồng à, con khóc nhiều như vậy. Em dỗ thế nào cũng không nín, không biết có phải con đang đòi ba không...




Viên Trác Nghiên mất mấy giây mới định hình lại được, cô không phải chỉ bị đả kích bởi cú sốc mất con mà thần trí cũng không còn bình thường nữa. Cô gọi anh là "chồng" mà còn gọi rất tự nhiên, giống như là một thói quen đã lâu rồi. Nếu là trước đây thì anh đã mừng đến ôm cô xoay mấy vòng rồi. Nhưng tình trạng bây giờ của cô, đây không phải là thật. Ngược lại còn khiến anh thêm đau lòng hơn, nhìn cô như vậy, trái tim anh như bị đâm từng nhát một. Anh đứng lặn người nhìn cô rất lâu, cổ họng nghẹn cứng, thật lâu sau mới cất lời được.




- Tuệ nhi, đứa bé này, không phải con của chúng ta. Tuệ nhi, em không nhớ gì sao?




Anh tiến tới gần cô hơn, đưa tay chạm vào mặt cô, động tác cứng đờ như robot di chuyển, vén mấy sợi tóc đang rũ trước mặt cô qua một bên, sau đó áp bàn tay chai sạn vào một bên má trắng bệch của cô, gian nan nói tiếp.




- Tuệ nhi, đứa bé này không phải con của chúng ta. Nghe lời anh, trả cho họ đi.




Bên kia, đôi vợ chồng vẫn không ngừng la hét khóc lóc đòi lại con.
Những người đứng lại hóng chuyện cũng nhiều hơn. Bác sĩ, y tá và vài bảo vệ đứng xung quanh cảnh giác lẫn chờ cơ hội tách cô gái kia ra khỏi đứa bé.




Ôn Giai Tuệ nghe Viên Trác Nghiên cũng nói những lời y chang như vậy thì không khỏi kích động mà hét lên.




- Tại sao ngay cả anh cũng nói vậy? Đây là con của chúng ta mà, tại sao anh lại không muốn nhận chứ? Chồng, anh không cần con của chúng ta nữa sao?




Lồng ngực Viên Trác Nghiên thật sự sắp nổ tung ra rồi, đến hít thở cũng đau như vậy, giọng anh khàn khàn chậm rãi.




- Không phải vậy đâu, Tuệ nhi, anh cần con của chúng ta. Nhưng đây thật sự không phải con của chúng ta.




Ôn Giai Tuệ nhìn lại đứa bé trong lòng, lại giương đôi mắt khó hiểu nhuộm chút đau buồn nhìn người đàn ông, giọng cô thật trong trẻo đầy mong chờ.




- Vậy con của chúng ta đâu rồi? Chồng à, cọ của chúng ta ở đâu?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom