Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 87: Tên anh là gì?
Mối quan hệ giữa Viên Trác Nghiên và A Phong vẫn trong trạng thái giương cung bạt kiếm. Gặp mặt riêng như lúc này nếu không khéo thì có thể sẽ dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề mất.
Hai người đứng trên sân thượng của bệnh viện, theo làn gió mà tóc tai của cả hai đều bị rối nhẹ.
Gương mặt Viên Trác Nghiên vẫn âm trầm như cũ, cơn giận trong đáy mắt không hề có dấu hiệu giảm đi, hàn khí trên người anh toát ra khiến người đứng xung quanh cũng phải run rẩy.
- Cậu nghĩ những lời trước đây tôi nói với cậu chỉ là nói đùa? Từ lúc Tuệ nhi đi cùng tôi thì cô ấy đã không cần quản gia là cậu nữa, bây giờ thì cô ấy đã hoàn toàn rời khỏi Viên gia rồi nên trách nhiệm của cậu cũng coi như chấm dứt ở đây. Đừng bao giờ đến gần Tuệ nhi như hôm nay nữa.
Chiều cao của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, lúc đối diện với Viên Trác Nghiên thì A Phong có thể quay đầu hay ngiêng mặt vẫn không bị khuất tầm mắt. Anh nghe những câu cảnh cáo lặp lại không dưới hai lần của Viên Trác Nghiên rồi, vẫn thản nhiên đáp trả.
- Đại thiếu gia, từ trước đến giờ anh luôn thay Tuệ Tuệ quyết định mọi việc, anh có bao giờ hỏi ý của cô ấy chưa? Anh không muốn tôi ở cùng Tuệ Tuệ, nhưng đâu có nghĩa là cô ấy không muốn!
Trong lời nói của A Phong, điều làm Viên Trác Nghiên phải chú ý không phải sự ngang nhiên phản kháng uy lệnh của anh mà chính là cách xưng hô của anh ta từ khi nào đã thay đổi như vậy rồi.
Anh hơi nhíu mày, giọng nghe rõ là không vui.
- Tuệ Tuệ? Bây giờ cô ấy đang bệnh đâu có nghĩa là cậu được quên cả phép tắc! Xưng hô thân mật như vậy là việc cậu được làm sao?
A Phong bất chợt phì cười một tiếng, bình nhiên đáp lời.
- Không phải anh vừa nói từ giờ Tuệ Tuệ không còn cần quản gia là tôi nữa sao? Vậy thì tôi sẽ không còn là quản gia của cô ấy nữa, có cần phải xưng hô đúng phép tắc như trước nữa không? Từ giờ tôi sẽ đối với Tuệ Tuệ như với một người phụ nữ, chứ không còn là phu nhân nữa.
Lần này thì Viên Trác Nghiên đúng là tức đến tạm thời không tìm ra được khe hở để phản biện. Đấy đúng là lời anh nói ra, thật không ngờ A Phong lại dám dùng lời cảnh cáo của anh để vặn ngược lại lí lẽ của anh.
- Tôi có thể hiểu là cậu đang chính thức tuyên chiến với tôi?
A Phong nghe câu hỏi đúng với mục đích của mình nên chỉ cần ngang nhiên thừa nhận thôi.
- Không sai! Đại thiếu gia, trước kia tôi cứ nghĩ anh có thể chăm sóc Tuệ Tuệ tốt hơn tôi, tôi cũng nghĩ bản thân có thể khống chế tốt tình cảm của mình. Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra, tình cảm của tôi dành Tuệ Tuệ lớn hơn rất nhiều so với tôi nghĩ. Mỗi ngày tôi đều có một khao khát mãnh liệt là được ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương cô ấy, tôi yêu cô ấy không ít hơn anh đâu. Hơn nữa, sau tất cả những gì đau khổ mà anh đem lại cho cô ấy, tôi đã tự thề với lòng mình là sẽ không bao giờ để anh có cơ hội lần nữa.
Anh nói một tràng dài như vậy nhưng chỉ đổi lại vẻ mặt không chút biểu cảm của Viên Trác Nghiên, thậm chí anh ta còn nở một nụ cười cợt nhả, giọng điệu có phần châm chọc thâm sâu.
- Có vẻ như cậu rất tự tin nhỉ? Vậy thì cậu cũng nên rõ một điều, từ trước đến giờ, không có ai có thể cướp đi thứ tôi muốn.
A Phong nghe anh ta nói vậy, vờ tỏ vẻ sửng sốt, hơi chau mày một lúc.
- Tình cảm không phải thứ có thể dùng vũ lực để chiếm lấy. Nhưng tôi có thể hiểu, thủ lĩnh của tổ chức Wolf đã quen với cách dùng sức mạnh của mình để đoạt được địa bàn của kẻ địch.
Viên Trác Nghiên hơi nhướn mày nhìn A Phong, chỉ kinh ngạc mấy giây rồi cũng bật cười thật sảng khoái.
- Hóa ra cậu cũng biết rồi, còn biết cả hình xăm trên người Tuệ nhi. Vậy thì cũng nên biết hiện giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi chứ!
A Phong vốn chẳng thèm để những điều đó vào mắt, chẳng trách lại giở giọng cười khinh miệt.
- Anh tưởng rằng chỉ với một hình xăm là có thể trói buộc Tuệ Tuệ ở bên cạnh anh cả đời sao? Đại thiếu gia, anh thật biết kể chuyện cười đấy.
Cặp mắt chim ưng của Viên Trác Nghiên nhìn anh đã tản ra một loại hàn khí bức người, thanh âm trầm thấp vừa đủ để tuyên bố.
- Đúng là tôi không thể dùng một hình xăm để trói buộc cô ấy, nhưng chỉ cần một cái ngoắc tay của tôi thì cả hai giới hắc bạch đạo nhất định sẽ truy sát cậu vì đã cướp đi nữ chủ nhân của tổ chức Wolf.
A Phong rút tay từ túi quần ra, đưa lên gãi gãi mi tâm, hơi ngạc nhiên mà hỏi.
- Đại thiếu gia, anh có vấn đề về nghe hiểu sao? Anh dùng vũ lực thì có thể thắng được tôi? Tôi muốn nhắc anh nhớ một điều, trong chuyện này anh không hề có gì hơn tôi cả. Tuệ Tuệ có yêu anh không?
Câu hỏi cuối cùng của anh, Viên Trác Nghiên thật sự không trả lời được nữa. Anh biết rõ, A Phong cũng biết Ôn Giai Tuệ cũng không hề yêu anh. Cậu ta nói đúng, thật ra anh cũng chẳng có gì hơn cậu ta cả. Anh cũng như anh ta thôi, không có được tình yêu của nữ nhân đó.
Thấy gương mặt Viên Trác Nghiên đanh lại, cứng đờ, môi mỏng mím chặt, mấp máy như muốn cất lời, A Phong khi hỏi câu vừa rồi thật ra anh mới chính là người lo lắng. Thật ra anh đã biết rất rõ trong lòng Ôn Giai Tuệ có ai rồi. Câu hỏi đó cũng chính là ván cờ cuối cùng anh muốn thử, anh muốn thử xem tên này có nhận ra người phụ nữ đó cũng đã động lòng với anh ta rồi không. Hóa ra vẫn là một tên ngốc, như vậy cũng tốt, ngày nào anh ta chưa nhận ra thì ngày đó anh còn có cơ hội.
- Ngày nào Tuệ Tuệ chưa yêu anh thì ngày đó tôi chưa từ bỏ.
Nói ra câu này, A Phong không khác gì là tự tát vào mặt mình cả. Anh tự cười khinh chính mình, vốn dĩ anh đã thua nhưng lại không dám thừa nhận điều này, cũng không muốn thừa nhận.
Sau một lúc đuối lí mà im lặng, rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng đã khôi phục lại thần sắc điềm nhiên vốn có.
- Vậy thì để Tuệ nhi chọn đi. Lúc này mặc dù cô ấy đang bệnh nhưng là trạng thái tri giác tốt nhất, không bị phân phối bởi bất kỳ yếu tố gì cả. Kết quả, cậu cũng thấy rõ rồi đấy, cô ấy chọn tôi, điều này cũng có nghĩa là sâu thẳm trong lòng cô ấy có tôi, không phải cậu. Không biết cậu có muốn tôi thuật lại toàn bộ kết quả phân tích của bác sĩ không.
Anh cũng không biết mình có đang ngộ nhận không. Nhưng từ lúc nghe được những kết luận của trưởng khoa thần kinh, anh luôn có một loại hy vọng mơ hồ mà không hề tiêu tan. Liệu hy vọng này của anh có thành hiện thực hay không thì câu trả lời lại nằm ở Ôn Giai Tuệ.
Người này thật sự là không thể đùa được mà, đối diện với anh ta thì A Phong dù có giữ được tâm thế vững thế nào thì cũng phải dè chừng, nếu không cẩn thận thì có thể chết rất thảm.
Viên Trác Nghiên chẳng may may quan tâm đối phương đang nghĩ gì, ném lại một câu rồi rời đi.
- Bây giờ Tuệ nhi đã coi tôi là chồng của cô ấy thì tôi cũng phải làm tròn vai trò của một người chồng thôi.
A Phong đứng bất động tại chỗ nhìn bóng lưng người đàn ông đang từng bước rời đi.
Nhưng thứ làm anh chú ý ngay sau đó, cũng gạt ngay những suy nghĩ hỗn độn liên quan đến chuyện Ôn Giai Tuệ sang một bên. Anh khom lưng xuống nhặt sợi dây chuyền mà Viên Trác Nghiên vừa đánh rơi.
Sợi dây chuyền này anh biết, thậm chí là quen thuộc rồi, bởi vì anh cũng có một sợi giống như vậy. Đây chính là sợi dây chuyền gắn với tuổi thơ của anh, một sợi anh vẫn giữ, sợi này là anh trai của anh năm đó đã mang theo rời đi.
Anh vội lấy sợi dây chuyền trong người mình ra để đối chiếu lại, chính xác là sợi dây chuyền của anh trai rồi. Sau đó lại mở mặt dây chuyền ra kiểm tra lại hình chụp bên trong.... Bây giờ thì không còn gì để nghi ngờ nữa!
Hơi thở của anh trở nên khẩn trương và gấp gáp, từng sợi dây thần kinh trong đại não cũng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tại sao lại....? Tại sao sợi dây chuyền này lại ở trong tay Viên Trác Nghiên chứ? Anh ta biết tung tích của anh trai ư?
- Khoan đã!
Trên tay vẫn cầm chặt sợi dây chuyền, không quay đầu hay xoay người mà giữ nguyên một tư thế đứng, khẩn trương phun ra hai chữ.
Nam nhân kia hình như là đã cố tình đi chậm lại chỉ để đợi nghe hai câu này. Bước chân của Viên Trác Nghiên đã khựng lại, từ từ xoay người nhìn người vẫn đứng yên tại chỗ, nở một nụ cười hài lòng, nhàn nhạt cất lời.
- Còn chuyện gì sao?
A Phong giơ sợi dây chuyền lên, đồng thời cũng xoay người lại, vừa bước tới vừa tiếp tục truy hỏi nguồn gốc của sợi dây chuyền này.
- Tại sao anh lại có sợi dây chuyền này? Anh lấy nó từ đâu?
Viên Trác Nghiên nhún nhẹ vai, cười cười.
- Cậu đã nhọc lòng tìm hiểu thân phận của tôi thì tôi cũng nên đáp lễ một chút chứ! Không biết hai anh em thất lạc hơn mười năm khi gặp lại có mừng rỡ như điên không. Hay là xảy ra cuộc chiến đẫm máu đây.
Quả nhiên, là cố tình đánh rơi để anh biết.
A Phong vẫn duy trì động tác cầm sợi dây chuyền đưa ra trước mặt, hơi kích động mà hỏi cho tới cùng.
- Anh đã gặp anh trai tôi? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu? Có phải anh đã làm gì anh ấy rồi không?
Viên Trác Nghiên đưa tay gãi gãi sau ót, ra vẻ vô tội mà nhún nhún vai lần nữa. Nhưng ngay sau đó sắc mặt đã chuyển ngay sang lạnh khốc, thâm hiểm như cũ. Anh tiến thêm vài bước tới gần người trước mặt rồi nói.
- Tôi rất muốn biết cậu sẽ lựa chọn như thế nào đấy. Có dám bảo vệ Tuệ nhi đến cùng mà trở thành kẻ thù của anh trai không. Vừa nghĩ thôi đã thấy kịch tính vô cùng rồi.
A Phong lần nữa đứng bất động nhìn người đàn ông đã rời đi, bàn tay anh siết chặt mặt dây cáp trong tay. Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Viên Trác Nghiên. Anh trai của anh vẫn còn sống, và còn là người đối đầu với Ôn Giai Tuệ! Chẳng lẽ người anh trai mà anh đã chờ đợi hơn mười năm lại chính là người truy sát cô gái anh yêu mấy lần đó ư? Làm sao có thể chứ? Anh ấy đã gặp phải chuyện gì, tại sao phải làm như vậy?
Nếu điều này là thật thì anh biết phải làm thế nào đây. Anh nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này, đây là tin tức đầu tiên về anh trai mà bà nhận được sau hơn mười năm thất lạc, dù là chút hy vọng nhỏ thì anh cũng sẽ không bỏ qua.
.....................
Ôn Giai Tuệ ngủ khoảng hai tiếng thì đã tỉnh, theo phản xạ đầu tiên, cô vừa mở mắt ra đã vội gọi.
- Chồng à, chồng đâu rồi?
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh đây, anh ở đây.
Nam nhân đang đứng bên cạnh cửa sổ phân phó công việc thì nghe giọng của cô gái nhỏ trên giường, anh lập tức tắt ngang cuộc gọi mà chạy đến bên cạnh cô. Viên Trác Nghiên đỡ cô ngồi dậy, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì cô đã ôm chầm lấy mình rồi. Vừa ôm vừa khóc thút thít.
- Chồng à, chồng, sao bây giờ anh mới về.
Bàn tay Viên Trác Nghiên đặt sau lưng cô không ngừng vỗ về. Anh vẫn còn chưa quên lúc cô cười nói vui vẻ với A Phong vừa rồi, dù dáng vẻ cô lúc này khiến tim anh rạo rực.
- Vừa rồi anh đã về rồi, nhưng thấy có người đang kể chuyện cười với em nên anh mới không vào. Lúc anh về phòng thì em đã ngủ rồi.
Vì được vỗ về nên Ôn Giai Tuệ đã ngừng khóc và từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh còn vương chút nước. Giọng cô trong trẻo đến vô ưu.
- Chồng nói A Phong sao? Chồng không thích em chơi với A Phong ạ?
Viên Trác Nghiên hơi thả cô ra, đưa tay lau nước mắt còn đọng lại giúp cô, giọng anh dịu dàng nhưng vẫn có một uy lực vừa phải.
- Em biết tên cậu ta, vậy có biết tên anh không?
Cô gái nhỏ ngây ngô nhìn anh, hỏi một cách bình thản.
- Anh không phải chồng sao? Anh là chồng mà.
Câu trả lời quá mức hồn nhiên của cô không khỏi chọc cho Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười. Anh gõ nhẹ vào trán cô một cái, kiên nhẫn nhắc nhở.
- Anh là chồng em, nhưng anh có tên. Trước đây em vẫn thường gọi tên anh mà, gọi anh là Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ vừa nghe vừa chu môi đọc theo.
- T...trác...Nghiên...? Trác Nghiên!
Viên Trác Nghiên xoa xoa đầu cô giống như một lời khen ngợi, cười cười nhìn cô.
- Giỏi lắm, giờ đã nhớ tên anh chưa?
Ôn Giai Tuệ trong vòng tay anh hoạt bát gật đầu, thích thú đọc đi đọc lại cái tên mới học được. Sau khi nhẩm thuộc lòng mấy lần, cô bắt đầu gọi.
- Trác Nghiên....
Đã lâu rồi Viên Trác Nghiên không được nghe cô gọi tên mình dịu dàng như vậy, nhất thời có chút kích động, anh vừa xoa đầu cô vừa trả lời.
- Anh đây.
Cô gọi bao nhiêu lần thì Viên Trác Nghiên cũng vô cùng kiên trả lời bấy nhiêu lần, đến khi nào cô ngừng gọi mới thôi.
..................
Mấy ngày Ôn Giai Tuệ ở bệnh viện, Viên Trác Nghiên không rời cô nửa bước, đầu tiên là vì muốn dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cô, sau đó là để ngăn cản A Phong đến gần nữ nhân của anh.
- Hôm qua không phải em ăn được hết bát sao? Ăn thêm nữa đi.
Giọng Viên Trác Nghiên vô cùng nhẫn nại, dỗ dành nữ nhân trên giường như một đứa trẻ nghịch ngợm. Anh vừa đút cháo cho cô vừa cầm giấy giúp cô lau miệng. Thật không thể tưởng tượng được cô như bây giờ lại ăn uống rơi vãi nhiều như vậy. Nhưng chăm sóc cô kiểu này đã thành thói quen của anh suốt mấy ngày qua rồi.
Nhìn cô vừa ăn xong một muỗng cháo thì đã lắc đầu không muốn ăn tiếp, Viên Trác Nghiên cũng không nổi giận mà duy trì động tác cầm muỗng khá lâu, dịu giọng năn nỉ cô ăn hết.
- Nào, ngoan nào, ăn thêm một muỗng nữa được không?
Ôn Giai Tuệ để tay trên bụng, đây cũng đã trở thành một loại phản xạ bình thường của cô từ sau khi nghe Viên Trác Nghiên nói con của cô ở trong này. Cô nhìn muỗng cháo trên tay người đàn ông, lại nhìn gương mặt đang mong chờ của anh, cuối cùng đã đưa ngón trỏ lên, đồng thời hỏi.
- Chỉ một miếng nữa thôi đúng không?
Viên Trác Nghiên gật đầu một cái, còn bổ sung để cô thật sự chịu ăn.
- Một miếng nữa thôi.
Ôn Giai Tuệ không còn nghi ngờ gì nữa, há miệng ăn hết muỗng cháo anh đưa. Nhưng khi cô vừa nuốt xong thì con sói gian xảo khi lại lấy một muỗng cháo đưa tới.
- Em ăn giỏi như vậy thì nên ăn tiếp nữa đi. Nào, há miệng.
Ôn Giai Tuệ không khác gì một đứa trẻ đã bị gạt, và mỗi lần bất mãn thì cô lại dùng đến chiêu duy nhất của mình, chính là quấy khóc om sòm lên
- Chồng gạt em, Trác Nghiên gạt em. Nói ăn một miếng thôi sao bây giờ lại thành hai miếng nữa!
Lúc nào cô dùng chiêu này thì Viên Trác Nghiên cũng lực bất tòng tâm. Dù muốn hay không thì anh cũng phải là người chịu thỏa hiệp.
- Thôi được rồi được rồi, vậy không ăn nữa. Tuệ nhi ngoan nào, đừng khóc, ngoan nào.
Nói rồi anh để bát lên bàn rồi kéo cô tới vỗ về, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu không có gì lạ.
Mà một màn này đã hoàn toàn được thu vào cặp mắt sắc bén của người phụ nữ đứng bên cửa.
- Trác Nghiên! Con đang làm trò gì ở đây vậy?
Viên Trác Nghiên không bỏ tay đang ôm nữ nhân trong ngực ra mà chỉ hơi nghiêng đầu nhìn lại chỗ cánh cửa. Có vẻ anh không mấy hài lòng trước sự xuất hiện của người này, giọng anh lạnh nhạt đủ rõ.
- Mẹ, sao người lại đến đây?
Anh thì bình thản đấy, nhưng Ôn Giai Tuệ trong lòng anh lại không như vậy. Vì vẫn sợ hãi trước người lạ nên vừa nhìn thấy người phụ nữ kia, cô liền khóc lớn hơn, rúc người vào trong ngực Viên Trác Nghiên không chừa một khe hở nào.
- Chồng, người xấu, người xấu đến bắt Tuệ nhi...
Không có gì kỳ lạ khi đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Mộc Du trong tình trạng này.
Vì làm cho cô hoảng sợ nên ánh mắt Viên Trác Nghiên quét về phía mẹ mình càng sắc lạnh hơn nữa. Anh hơi lớn tiếng ra lệnh.
- Mẹ không thấy cô ấy bị mẹ dọa sao? Mau ra ngoài đi!
Hai người đứng trên sân thượng của bệnh viện, theo làn gió mà tóc tai của cả hai đều bị rối nhẹ.
Gương mặt Viên Trác Nghiên vẫn âm trầm như cũ, cơn giận trong đáy mắt không hề có dấu hiệu giảm đi, hàn khí trên người anh toát ra khiến người đứng xung quanh cũng phải run rẩy.
- Cậu nghĩ những lời trước đây tôi nói với cậu chỉ là nói đùa? Từ lúc Tuệ nhi đi cùng tôi thì cô ấy đã không cần quản gia là cậu nữa, bây giờ thì cô ấy đã hoàn toàn rời khỏi Viên gia rồi nên trách nhiệm của cậu cũng coi như chấm dứt ở đây. Đừng bao giờ đến gần Tuệ nhi như hôm nay nữa.
Chiều cao của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, lúc đối diện với Viên Trác Nghiên thì A Phong có thể quay đầu hay ngiêng mặt vẫn không bị khuất tầm mắt. Anh nghe những câu cảnh cáo lặp lại không dưới hai lần của Viên Trác Nghiên rồi, vẫn thản nhiên đáp trả.
- Đại thiếu gia, từ trước đến giờ anh luôn thay Tuệ Tuệ quyết định mọi việc, anh có bao giờ hỏi ý của cô ấy chưa? Anh không muốn tôi ở cùng Tuệ Tuệ, nhưng đâu có nghĩa là cô ấy không muốn!
Trong lời nói của A Phong, điều làm Viên Trác Nghiên phải chú ý không phải sự ngang nhiên phản kháng uy lệnh của anh mà chính là cách xưng hô của anh ta từ khi nào đã thay đổi như vậy rồi.
Anh hơi nhíu mày, giọng nghe rõ là không vui.
- Tuệ Tuệ? Bây giờ cô ấy đang bệnh đâu có nghĩa là cậu được quên cả phép tắc! Xưng hô thân mật như vậy là việc cậu được làm sao?
A Phong bất chợt phì cười một tiếng, bình nhiên đáp lời.
- Không phải anh vừa nói từ giờ Tuệ Tuệ không còn cần quản gia là tôi nữa sao? Vậy thì tôi sẽ không còn là quản gia của cô ấy nữa, có cần phải xưng hô đúng phép tắc như trước nữa không? Từ giờ tôi sẽ đối với Tuệ Tuệ như với một người phụ nữ, chứ không còn là phu nhân nữa.
Lần này thì Viên Trác Nghiên đúng là tức đến tạm thời không tìm ra được khe hở để phản biện. Đấy đúng là lời anh nói ra, thật không ngờ A Phong lại dám dùng lời cảnh cáo của anh để vặn ngược lại lí lẽ của anh.
- Tôi có thể hiểu là cậu đang chính thức tuyên chiến với tôi?
A Phong nghe câu hỏi đúng với mục đích của mình nên chỉ cần ngang nhiên thừa nhận thôi.
- Không sai! Đại thiếu gia, trước kia tôi cứ nghĩ anh có thể chăm sóc Tuệ Tuệ tốt hơn tôi, tôi cũng nghĩ bản thân có thể khống chế tốt tình cảm của mình. Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra, tình cảm của tôi dành Tuệ Tuệ lớn hơn rất nhiều so với tôi nghĩ. Mỗi ngày tôi đều có một khao khát mãnh liệt là được ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương cô ấy, tôi yêu cô ấy không ít hơn anh đâu. Hơn nữa, sau tất cả những gì đau khổ mà anh đem lại cho cô ấy, tôi đã tự thề với lòng mình là sẽ không bao giờ để anh có cơ hội lần nữa.
Anh nói một tràng dài như vậy nhưng chỉ đổi lại vẻ mặt không chút biểu cảm của Viên Trác Nghiên, thậm chí anh ta còn nở một nụ cười cợt nhả, giọng điệu có phần châm chọc thâm sâu.
- Có vẻ như cậu rất tự tin nhỉ? Vậy thì cậu cũng nên rõ một điều, từ trước đến giờ, không có ai có thể cướp đi thứ tôi muốn.
A Phong nghe anh ta nói vậy, vờ tỏ vẻ sửng sốt, hơi chau mày một lúc.
- Tình cảm không phải thứ có thể dùng vũ lực để chiếm lấy. Nhưng tôi có thể hiểu, thủ lĩnh của tổ chức Wolf đã quen với cách dùng sức mạnh của mình để đoạt được địa bàn của kẻ địch.
Viên Trác Nghiên hơi nhướn mày nhìn A Phong, chỉ kinh ngạc mấy giây rồi cũng bật cười thật sảng khoái.
- Hóa ra cậu cũng biết rồi, còn biết cả hình xăm trên người Tuệ nhi. Vậy thì cũng nên biết hiện giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi chứ!
A Phong vốn chẳng thèm để những điều đó vào mắt, chẳng trách lại giở giọng cười khinh miệt.
- Anh tưởng rằng chỉ với một hình xăm là có thể trói buộc Tuệ Tuệ ở bên cạnh anh cả đời sao? Đại thiếu gia, anh thật biết kể chuyện cười đấy.
Cặp mắt chim ưng của Viên Trác Nghiên nhìn anh đã tản ra một loại hàn khí bức người, thanh âm trầm thấp vừa đủ để tuyên bố.
- Đúng là tôi không thể dùng một hình xăm để trói buộc cô ấy, nhưng chỉ cần một cái ngoắc tay của tôi thì cả hai giới hắc bạch đạo nhất định sẽ truy sát cậu vì đã cướp đi nữ chủ nhân của tổ chức Wolf.
A Phong rút tay từ túi quần ra, đưa lên gãi gãi mi tâm, hơi ngạc nhiên mà hỏi.
- Đại thiếu gia, anh có vấn đề về nghe hiểu sao? Anh dùng vũ lực thì có thể thắng được tôi? Tôi muốn nhắc anh nhớ một điều, trong chuyện này anh không hề có gì hơn tôi cả. Tuệ Tuệ có yêu anh không?
Câu hỏi cuối cùng của anh, Viên Trác Nghiên thật sự không trả lời được nữa. Anh biết rõ, A Phong cũng biết Ôn Giai Tuệ cũng không hề yêu anh. Cậu ta nói đúng, thật ra anh cũng chẳng có gì hơn cậu ta cả. Anh cũng như anh ta thôi, không có được tình yêu của nữ nhân đó.
Thấy gương mặt Viên Trác Nghiên đanh lại, cứng đờ, môi mỏng mím chặt, mấp máy như muốn cất lời, A Phong khi hỏi câu vừa rồi thật ra anh mới chính là người lo lắng. Thật ra anh đã biết rất rõ trong lòng Ôn Giai Tuệ có ai rồi. Câu hỏi đó cũng chính là ván cờ cuối cùng anh muốn thử, anh muốn thử xem tên này có nhận ra người phụ nữ đó cũng đã động lòng với anh ta rồi không. Hóa ra vẫn là một tên ngốc, như vậy cũng tốt, ngày nào anh ta chưa nhận ra thì ngày đó anh còn có cơ hội.
- Ngày nào Tuệ Tuệ chưa yêu anh thì ngày đó tôi chưa từ bỏ.
Nói ra câu này, A Phong không khác gì là tự tát vào mặt mình cả. Anh tự cười khinh chính mình, vốn dĩ anh đã thua nhưng lại không dám thừa nhận điều này, cũng không muốn thừa nhận.
Sau một lúc đuối lí mà im lặng, rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng đã khôi phục lại thần sắc điềm nhiên vốn có.
- Vậy thì để Tuệ nhi chọn đi. Lúc này mặc dù cô ấy đang bệnh nhưng là trạng thái tri giác tốt nhất, không bị phân phối bởi bất kỳ yếu tố gì cả. Kết quả, cậu cũng thấy rõ rồi đấy, cô ấy chọn tôi, điều này cũng có nghĩa là sâu thẳm trong lòng cô ấy có tôi, không phải cậu. Không biết cậu có muốn tôi thuật lại toàn bộ kết quả phân tích của bác sĩ không.
Anh cũng không biết mình có đang ngộ nhận không. Nhưng từ lúc nghe được những kết luận của trưởng khoa thần kinh, anh luôn có một loại hy vọng mơ hồ mà không hề tiêu tan. Liệu hy vọng này của anh có thành hiện thực hay không thì câu trả lời lại nằm ở Ôn Giai Tuệ.
Người này thật sự là không thể đùa được mà, đối diện với anh ta thì A Phong dù có giữ được tâm thế vững thế nào thì cũng phải dè chừng, nếu không cẩn thận thì có thể chết rất thảm.
Viên Trác Nghiên chẳng may may quan tâm đối phương đang nghĩ gì, ném lại một câu rồi rời đi.
- Bây giờ Tuệ nhi đã coi tôi là chồng của cô ấy thì tôi cũng phải làm tròn vai trò của một người chồng thôi.
A Phong đứng bất động tại chỗ nhìn bóng lưng người đàn ông đang từng bước rời đi.
Nhưng thứ làm anh chú ý ngay sau đó, cũng gạt ngay những suy nghĩ hỗn độn liên quan đến chuyện Ôn Giai Tuệ sang một bên. Anh khom lưng xuống nhặt sợi dây chuyền mà Viên Trác Nghiên vừa đánh rơi.
Sợi dây chuyền này anh biết, thậm chí là quen thuộc rồi, bởi vì anh cũng có một sợi giống như vậy. Đây chính là sợi dây chuyền gắn với tuổi thơ của anh, một sợi anh vẫn giữ, sợi này là anh trai của anh năm đó đã mang theo rời đi.
Anh vội lấy sợi dây chuyền trong người mình ra để đối chiếu lại, chính xác là sợi dây chuyền của anh trai rồi. Sau đó lại mở mặt dây chuyền ra kiểm tra lại hình chụp bên trong.... Bây giờ thì không còn gì để nghi ngờ nữa!
Hơi thở của anh trở nên khẩn trương và gấp gáp, từng sợi dây thần kinh trong đại não cũng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tại sao lại....? Tại sao sợi dây chuyền này lại ở trong tay Viên Trác Nghiên chứ? Anh ta biết tung tích của anh trai ư?
- Khoan đã!
Trên tay vẫn cầm chặt sợi dây chuyền, không quay đầu hay xoay người mà giữ nguyên một tư thế đứng, khẩn trương phun ra hai chữ.
Nam nhân kia hình như là đã cố tình đi chậm lại chỉ để đợi nghe hai câu này. Bước chân của Viên Trác Nghiên đã khựng lại, từ từ xoay người nhìn người vẫn đứng yên tại chỗ, nở một nụ cười hài lòng, nhàn nhạt cất lời.
- Còn chuyện gì sao?
A Phong giơ sợi dây chuyền lên, đồng thời cũng xoay người lại, vừa bước tới vừa tiếp tục truy hỏi nguồn gốc của sợi dây chuyền này.
- Tại sao anh lại có sợi dây chuyền này? Anh lấy nó từ đâu?
Viên Trác Nghiên nhún nhẹ vai, cười cười.
- Cậu đã nhọc lòng tìm hiểu thân phận của tôi thì tôi cũng nên đáp lễ một chút chứ! Không biết hai anh em thất lạc hơn mười năm khi gặp lại có mừng rỡ như điên không. Hay là xảy ra cuộc chiến đẫm máu đây.
Quả nhiên, là cố tình đánh rơi để anh biết.
A Phong vẫn duy trì động tác cầm sợi dây chuyền đưa ra trước mặt, hơi kích động mà hỏi cho tới cùng.
- Anh đã gặp anh trai tôi? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu? Có phải anh đã làm gì anh ấy rồi không?
Viên Trác Nghiên đưa tay gãi gãi sau ót, ra vẻ vô tội mà nhún nhún vai lần nữa. Nhưng ngay sau đó sắc mặt đã chuyển ngay sang lạnh khốc, thâm hiểm như cũ. Anh tiến thêm vài bước tới gần người trước mặt rồi nói.
- Tôi rất muốn biết cậu sẽ lựa chọn như thế nào đấy. Có dám bảo vệ Tuệ nhi đến cùng mà trở thành kẻ thù của anh trai không. Vừa nghĩ thôi đã thấy kịch tính vô cùng rồi.
A Phong lần nữa đứng bất động nhìn người đàn ông đã rời đi, bàn tay anh siết chặt mặt dây cáp trong tay. Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Viên Trác Nghiên. Anh trai của anh vẫn còn sống, và còn là người đối đầu với Ôn Giai Tuệ! Chẳng lẽ người anh trai mà anh đã chờ đợi hơn mười năm lại chính là người truy sát cô gái anh yêu mấy lần đó ư? Làm sao có thể chứ? Anh ấy đã gặp phải chuyện gì, tại sao phải làm như vậy?
Nếu điều này là thật thì anh biết phải làm thế nào đây. Anh nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này, đây là tin tức đầu tiên về anh trai mà bà nhận được sau hơn mười năm thất lạc, dù là chút hy vọng nhỏ thì anh cũng sẽ không bỏ qua.
.....................
Ôn Giai Tuệ ngủ khoảng hai tiếng thì đã tỉnh, theo phản xạ đầu tiên, cô vừa mở mắt ra đã vội gọi.
- Chồng à, chồng đâu rồi?
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh đây, anh ở đây.
Nam nhân đang đứng bên cạnh cửa sổ phân phó công việc thì nghe giọng của cô gái nhỏ trên giường, anh lập tức tắt ngang cuộc gọi mà chạy đến bên cạnh cô. Viên Trác Nghiên đỡ cô ngồi dậy, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì cô đã ôm chầm lấy mình rồi. Vừa ôm vừa khóc thút thít.
- Chồng à, chồng, sao bây giờ anh mới về.
Bàn tay Viên Trác Nghiên đặt sau lưng cô không ngừng vỗ về. Anh vẫn còn chưa quên lúc cô cười nói vui vẻ với A Phong vừa rồi, dù dáng vẻ cô lúc này khiến tim anh rạo rực.
- Vừa rồi anh đã về rồi, nhưng thấy có người đang kể chuyện cười với em nên anh mới không vào. Lúc anh về phòng thì em đã ngủ rồi.
Vì được vỗ về nên Ôn Giai Tuệ đã ngừng khóc và từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh còn vương chút nước. Giọng cô trong trẻo đến vô ưu.
- Chồng nói A Phong sao? Chồng không thích em chơi với A Phong ạ?
Viên Trác Nghiên hơi thả cô ra, đưa tay lau nước mắt còn đọng lại giúp cô, giọng anh dịu dàng nhưng vẫn có một uy lực vừa phải.
- Em biết tên cậu ta, vậy có biết tên anh không?
Cô gái nhỏ ngây ngô nhìn anh, hỏi một cách bình thản.
- Anh không phải chồng sao? Anh là chồng mà.
Câu trả lời quá mức hồn nhiên của cô không khỏi chọc cho Viên Trác Nghiên dở khóc dở cười. Anh gõ nhẹ vào trán cô một cái, kiên nhẫn nhắc nhở.
- Anh là chồng em, nhưng anh có tên. Trước đây em vẫn thường gọi tên anh mà, gọi anh là Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ vừa nghe vừa chu môi đọc theo.
- T...trác...Nghiên...? Trác Nghiên!
Viên Trác Nghiên xoa xoa đầu cô giống như một lời khen ngợi, cười cười nhìn cô.
- Giỏi lắm, giờ đã nhớ tên anh chưa?
Ôn Giai Tuệ trong vòng tay anh hoạt bát gật đầu, thích thú đọc đi đọc lại cái tên mới học được. Sau khi nhẩm thuộc lòng mấy lần, cô bắt đầu gọi.
- Trác Nghiên....
Đã lâu rồi Viên Trác Nghiên không được nghe cô gọi tên mình dịu dàng như vậy, nhất thời có chút kích động, anh vừa xoa đầu cô vừa trả lời.
- Anh đây.
Cô gọi bao nhiêu lần thì Viên Trác Nghiên cũng vô cùng kiên trả lời bấy nhiêu lần, đến khi nào cô ngừng gọi mới thôi.
..................
Mấy ngày Ôn Giai Tuệ ở bệnh viện, Viên Trác Nghiên không rời cô nửa bước, đầu tiên là vì muốn dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cô, sau đó là để ngăn cản A Phong đến gần nữ nhân của anh.
- Hôm qua không phải em ăn được hết bát sao? Ăn thêm nữa đi.
Giọng Viên Trác Nghiên vô cùng nhẫn nại, dỗ dành nữ nhân trên giường như một đứa trẻ nghịch ngợm. Anh vừa đút cháo cho cô vừa cầm giấy giúp cô lau miệng. Thật không thể tưởng tượng được cô như bây giờ lại ăn uống rơi vãi nhiều như vậy. Nhưng chăm sóc cô kiểu này đã thành thói quen của anh suốt mấy ngày qua rồi.
Nhìn cô vừa ăn xong một muỗng cháo thì đã lắc đầu không muốn ăn tiếp, Viên Trác Nghiên cũng không nổi giận mà duy trì động tác cầm muỗng khá lâu, dịu giọng năn nỉ cô ăn hết.
- Nào, ngoan nào, ăn thêm một muỗng nữa được không?
Ôn Giai Tuệ để tay trên bụng, đây cũng đã trở thành một loại phản xạ bình thường của cô từ sau khi nghe Viên Trác Nghiên nói con của cô ở trong này. Cô nhìn muỗng cháo trên tay người đàn ông, lại nhìn gương mặt đang mong chờ của anh, cuối cùng đã đưa ngón trỏ lên, đồng thời hỏi.
- Chỉ một miếng nữa thôi đúng không?
Viên Trác Nghiên gật đầu một cái, còn bổ sung để cô thật sự chịu ăn.
- Một miếng nữa thôi.
Ôn Giai Tuệ không còn nghi ngờ gì nữa, há miệng ăn hết muỗng cháo anh đưa. Nhưng khi cô vừa nuốt xong thì con sói gian xảo khi lại lấy một muỗng cháo đưa tới.
- Em ăn giỏi như vậy thì nên ăn tiếp nữa đi. Nào, há miệng.
Ôn Giai Tuệ không khác gì một đứa trẻ đã bị gạt, và mỗi lần bất mãn thì cô lại dùng đến chiêu duy nhất của mình, chính là quấy khóc om sòm lên
- Chồng gạt em, Trác Nghiên gạt em. Nói ăn một miếng thôi sao bây giờ lại thành hai miếng nữa!
Lúc nào cô dùng chiêu này thì Viên Trác Nghiên cũng lực bất tòng tâm. Dù muốn hay không thì anh cũng phải là người chịu thỏa hiệp.
- Thôi được rồi được rồi, vậy không ăn nữa. Tuệ nhi ngoan nào, đừng khóc, ngoan nào.
Nói rồi anh để bát lên bàn rồi kéo cô tới vỗ về, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu không có gì lạ.
Mà một màn này đã hoàn toàn được thu vào cặp mắt sắc bén của người phụ nữ đứng bên cửa.
- Trác Nghiên! Con đang làm trò gì ở đây vậy?
Viên Trác Nghiên không bỏ tay đang ôm nữ nhân trong ngực ra mà chỉ hơi nghiêng đầu nhìn lại chỗ cánh cửa. Có vẻ anh không mấy hài lòng trước sự xuất hiện của người này, giọng anh lạnh nhạt đủ rõ.
- Mẹ, sao người lại đến đây?
Anh thì bình thản đấy, nhưng Ôn Giai Tuệ trong lòng anh lại không như vậy. Vì vẫn sợ hãi trước người lạ nên vừa nhìn thấy người phụ nữ kia, cô liền khóc lớn hơn, rúc người vào trong ngực Viên Trác Nghiên không chừa một khe hở nào.
- Chồng, người xấu, người xấu đến bắt Tuệ nhi...
Không có gì kỳ lạ khi đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Mộc Du trong tình trạng này.
Vì làm cho cô hoảng sợ nên ánh mắt Viên Trác Nghiên quét về phía mẹ mình càng sắc lạnh hơn nữa. Anh hơi lớn tiếng ra lệnh.
- Mẹ không thấy cô ấy bị mẹ dọa sao? Mau ra ngoài đi!