Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 88: Sẽ về cùng ai?
Nghe chính con trai hét thẳng vào mình như vậy, Tần Mộc Du quả thật đã có chút sửng sốt. Bà mất vài giây để định thần lại, nhưng điều làm bà phải mở to mắt vì kinh ngạc chính là dáng vẻ của Ôn Giai Tuệ bây giờ, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì có nói bà cũng chẳng tin nổi.
Tần Mộc Du bước thẳng tới cạnh giường bệnh, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của con trai. Bà đứng lại cách đó một khoảng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ nhân trong ngực của con trai, đồng thời giọng điệu sửng sốt thốt lên.
- Ôn Giai Tuệ, cô ta thật sự bị điên sao?
Nghe hai từ "bị điên" trong câu hỏi của bà, lửa giận trong ánh mắt Viên Trác Nghiên càng tăng lên thêm nữa, giọng anh lạnh đến cực hạn, nhắc nhở.
- Cô ấy không bị điên, cô ấy chỉ đang bệnh mà thôi.
Tần Mộc Du vốn chẳng thèm quan tâm những cách gọi đó, cái bà không ngờ tới là mọi chuyện lại lớn đến mức này.
Tuần trước bà đến Luân Đôn dự tiệc cưới con gái của một người bạn mà nhận được tin báo Ôn Giai Tuệ gặp tai nạn và đã sảy thai, một cơn khủng hoảng bất ngờ ập đến. Các trưởng bối của Viên gia ít nhiều cũng đã biết chuyện cái thai là của Viên Trác Nghiên rồi, bọn họ liên tục yêu cầu bà đưa mẹ con Ôn Giai Tuệ về Viên gia, mà bản thân bà cũng đã mở lòng đón nhận đứa cháu này. Vậy mà người phụ nữ đó lại để xảy ra tai nạn, cháu của bà cũng mất luôn.
- Con còn bảo vệ nó sao? Ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được. Loại phụ nữ như vậy con còn cần làm gì?
Bà vừa nói vừa bước tới gần con trai mà khuyên nhủ.
- Trác Nghiên, mẹ đã hỏi thầy rồi, phụ nữ sảy thai thì sau này oán khí rất nặng, chẳng lẽ con muốn Viên gia tuyệt tử tuyệt tôn sao? Con không thể day vào cô ta nữa.
Vừa nghe hết những lời này của bà, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười, nhưng ánh mắt lại hung ác vô cùng.
- Vậy mẹ đã nghĩ đây là lần đầu tiên cô ấy sảy thai sao? Chẳng lẽ mẹ đã quên mẹ đã từng làm gì với cô ấy? Đây là quả báo của mẹ, quả báo của Viên gia và cả quả báo của con nữa. Tai nạn là vì con mà ra, mẹ ngưng đổ hết mọi lỗi lầm cho Tuệ nhi đi.
Bị nhắc lại chuyện cũ, Tần Mộc Du nhất thờ á khẩu, nhưng thay vì lựa chọn nhận sai thì bà lại lấn sang vấn đề khác.
- Bây giờ cô ta cũng đã sảy thai rồi, còn điên điên khùng khùng nữa. Chẳng lẽ con muốn dẫn một ả đàn bà thần kinh này đi khắp nơi để cả Thượng Hải này đều biết sao? Chuyện này mà bị lộ ra có khi còn lên trang nhất đấy, không chỉ danh dự của Viên gia bị bôi nhọ mà giá cổ phiếu của Viên Thành nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Con bây giờ chỉ nghĩ đến cô ta, không còn quan tâm gì đến hậu quả của việc con đang làm nữa rồi!
- Sao bà dám nói con tôi điên hả?
Giọng điệu cao như vậy có thể thấy mẹ Ôn đang vô cùng phẫn nộ trước màn đối thoại vừa rồi. Bà mang theo lửa giận hừng hực xông vào phòng và đi tới đối diện với Tần Mộc Du. Trước đây bà vẫn phải dè dặt, cúi đầu trước người phụ nữ này vì muốn con mình ở Viên gia có thể dễ thở hơn. Nhưng bây giờ con gái bà không còn liên quan gì với bọn họ nữa nên bà cũng không cần thiết phải khúm núm nữa.
- Viên phu nhân, bà còn đến đây làm gì? Tuệ Tuệ và Viên gia các người không còn quan hệ gì nữa, bà đến đây để làm gì nữa chứ?
Tiếng tranh cãi ồn ào bên tai càng làm cho Ôn Giai Tuệ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, bấu chặt vai của nam nhân, mặt chôn vào ngực anh.
Viên Trác Nghiên cảm nhận rất rõ cô gái nhỏ trong ngực đang không ngừng run rẩy, điều này càng khiến cho cơn thịnh nộ trong người anh lan tràn. Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cả hai người mẹ bên cạnh.
- Mẹ, người mau về đi, hai người đừng ồn ào ở đây nữa.
Mẹ Ôn vẫn còn trừng mắt nhìn quý phu nhân trước mặt mình, giờ lại thêm lời nhắc nhở của Viên Trác Nghiên, bà hừ lạnh một tiếng, không chút kiêng dè mà nói.
- Người nên đi khỏi đây phải là hai mẹ con cậu đấy. Ở đây chúng tôi không cần người của Viên gia. Mời hai người đi cho, con gái tôi còn phải nghĩ ngơi nữa.
Mấy ngày qua bà không thể đấu nổi với Viên Trác Nghiên, nhưng nhìn thái độ của Tần Mộc Du với mối quan hệ của hai người bọn họ, bà có thể lợi dụng điều này để giành phần thắng. Tần Mộc Du nhất định sẽ yêu cầu con trai đi về.
Nhưng bà lại không ngờ, những câu tiếp theo của Tần Mộc Du đã khiến bà không khỏi giật mình.
- Hôm nay tôi đến đây là để đưa bà ba về Viên gia. Còn chưa hết ba năm, cô ta vẫn là người của lão gia, vẫn là người của Viên gia.
Mấy lời này vốn dĩ Viên Trác Nghiên đã nghe đến thuộc lòng rồi. Nhưng với người mới nghe như mẹ Ôn thì đương nhiên không khỏi phẫn nộ, cười nhạt một tiếng.
- Bà bớt nói linh tinh đi. Đây là thời đại nào rồi chứ mà bà còn sống với những cái lễ nghi cổ hũ đó? Gì mà ba năm? Tôi cho bà biết, ba tháng đã là quá lắm rồi đấy. Đừng đem những cái quy tắc quy củ nhảm nhí của bà để nói chuyện với tôi nữa.
Tần Mộc Du cũng không hề chịu thua, một vài chỉ trích như vậy đương nhiên chẳng thể tác động được gì tới bà rồi.
- Tôi không đến đây để đôi co với bà. Hôm nay Ôn Giai Tuệ nhất định phải cùng tôi về Viên gia.
Sở dĩ tận hôm nay bà mới đến đây là vì hôm nay là ngày xuất viện của Ôn Giai Tuệ, không cần thiết phải đến thăm bệnh làm gì, bà chỉ đến đưa người về mà thôi.
Mẹ Ôn càng nghe máu càng dồn lên hết đại não. Bà cũng gằn giọng mà phản đối.
- Tuệ Tuệ là con gái của tôi, tôi mới có tư cách đưa con tôi về.
Hai người lời qua tiếng lại một hồi vẫn chưa ai chịu nhường ai, thậm chí còn căng thẳng hơn nữa. Viên Trác Nghiên đang ôm Ôn Giai Tuệ ngồi trên giường, sớm đã bị hai người mẹ này chọc đến giới hạn cuối cùng rồi.
- Hai người im lặng được chưa? Tuệ nhi sẽ theo về Nguyệt Phủ. Cho nên hai người không cần phải tranh cãi nữa.
Với tuyên bố này của Viên Trác Nghiên, đương nhiên là hai người phụ nữ kia không bao giờ chấp nhận rồi. Được lúc cả hai đều đồng thanh phản đối
- Không được!
Mẹ Ôn tiếp lời đầu tiên.
- Viên đại thiếu gia, tôi đã nói trước đó rất nhiều lần rồi, Tuệ nhi sẽ do tôi chăm sóc. Cậu đừng làm phiền con gái tôi nữa.
Tần Mộc Du càng không đồng ý để con trai tiếp tục đem người phụ nữ này bên cạnh, trước đây còn bình thường mà bà đã không hài lòng rồi, bây giờ còn điên điên khùng khùng nữa thì làm sao bà có thể nhắm mắt làm ngơ đây..
- Trác Nghiên, con đừng hồ đồ nữa! Con dẫn theo một ả đàn bà điên điên khùng khùng bên cạnh có nghĩ đến bên ngoài sẽ bàn luận thế nào không? Hơn nữa, hiện giờ cô ta vẫn chưa thể.....
- Mẹ có thôi ngay cái bài đấy đi! Dù mẹ có nhắc đi nhắc lại cái lí do cũ rích đó trăm lần thì con cũng sẽ không để mẹ đụng đến một sợi tóc nào của Tuệ nhi. Mẹ mau về đi!
Cuộc tranh luận của hai người trước đó bây giờ đã thành ba người rồi. Cuộc tranh giành này không phải trông rất buồn cười ư? Ba người giành nhau đưa một cô gái đang mắc vấn đề tâm lí. Cuộc chiến ấu trĩ này sao lại diễn ra giữa những người quyền quý như mẹ con Tần Mộc Du chứ?
Mẹ Ôn đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con Viên gia kia lời nặng lời nhẹ cũng không chút quan tâm, bà chỉ một mực đòi được con gái về thôi.
- Hai người cũng thôi được rồi đấy. Viên đại thiếu gia, tôi cần nhắc lại cho cậu nhớ không? Tôi nói Tuệ nhi không còn liên quan đến Viên gia nữa, cậu không phải người của Viên gia sao?
Nữ nhân trong ngực Viên Trác Nghiên đã sợ đến nức từng tiếng. Hai tay ôm chặt người đàn ông, thiếu điều muốn bóp nát hai bên vai của anh.
Viên Trác Nghiên không ngừng vỗ về cô, ánh mắt anh rõ sát khí rành rành, nhìn hai người đang muốn giành quyền chăm sóc người phụ nữ của anh.
- Đủ rồi, Tuệ nhi đang bị bệnh, bác sĩ cũng đã nói cô ấy cần phải do người cô ấy cần đồng hành trong quá trình trị liệu. Bây giờ cô ấy không rời con nửa bước, hai người nghĩ có thể tách cô ấy ra khỏi con ngay lúc này? Đừng tranh cãi nữa, Tuệ nhi vẫn trong tình trạng lệ thuộc vào con. Để con chăm sóc cô ấy là thích hợp nhất.
Sau lời của Viên Trác Nghiên, hai người phụ nữ kia mới im lặng nhìn lại Ôn Giai Tuệ đang sợ hãi rúc người vào trong lòng anh. Điều này không thể phủ nhận. Nếu mẹ Ôn bắt đầu do dự thì Tần Mộc Du lại càng cứng rắn giữ vững quyết định của mình hơn..
- Chỉ vì con nuông chiều cô ta thôi. Tìm bác sĩ tâm lý cho cô ta để từ từ bỏ đi thói quen lệ thuộc là được. Không phải con nói cô ta đang cần điều trị à? Lệ thuộc vào một người mãi cũng không giúp tình trạng của cô ta khá hơn được đâu.
Mẹ Ôn vừa nghe cũng nhận ra một điều đúng, nhưng nhớ lại con gái lúc bị tách ra khỏi Viên Trác Nghiên, bà lại xót xa không nỡ. Rốt ráo thì nên làm thế nào mới đúng đây?
Không khí đang dần yên tĩnh thì một giọng nói lại truyền đến phá vỡ tất cả.
- Bà cả nói đúng. Tuệ Tuệ không nên lệ thuộc quá nhiều như vậy.
Cả ba người đều đang quay đầu nhìn lại, là A Phong.
Không cần nghe tiếp thì cũng biết anh sẽ đứng về phía ai rồi.
- Tuệ Tuệ đang bệnh, mọi cảm xúc hay mọi mong muốn của cô ấy bây giờ đều là giả thôi. Cứ để cô ấy mãi sống trong cái cảnh giả mà cô ấy tự tưởng tượng ra thì không thể giúp cô ấy khỏi bệnh được, ngược lại còn khiến cho tình trạng của cô ấy nặng hơn nữa.
Vậy là lại có thêm một đối thủ, nhưng Viên Trác Nghiên cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng. Tay anh đặt trên đỉnh đầu cô gái nhỏ mà chậm rãi vuốt ve. Chỉ hơi đánh mắt qua A Phong một lúc rồi cũng quay mặt đi, giọng đầy đủ uy lực.
- Các người không cần phải quản nhiều như vậy. Tuệ nhi đang cần tôi, tôi biết phải giúp cô ấy trị liệu như thế nào.
Vẻ mặt A Phong vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng giọng điệu lại có chút châm chọc.
- Cô ấy cần anh? Đại thiếu gia, không phải bây giờ anh nghe cô ấy gọi anh là chồng thì anh tưởng mình thật sự là chồng của cô ấy rồi đấy chứ? Về mặt pháp lý, anh và Tuệ Tuệ chẳng có quan hệ gì cả. Ở đây, người giám hộ của Tuệ Tuệ chính là bác gái. Đại thiếu gia và bà cả, nếu hai người vẫn còn muốn tranh giành chuyện đưa Tuệ Tuệ về thì cứ giải quyết với luật sư.
Nghe hết những lời A Phong nói, Viên Trác Nghiên cũng phải nhìn anh ta bằng một con mắt khác. Xem ra anh đã quá coi thường người này rồi. Anh ta khiến anh đột nhiên nhớ đến một người, quả nhiên là anh em nên mới giống nhau như vậy a!
Viên Trác Nghiên chưa nói gì thì Tần Mộc Du đã lên tiếng.
- Một quản gia quèn như cậu hôm nay đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Cậu đừng quên nhờ có Viên gia cậu mới được như bây giờ. Muốn ăn cháo đá bát đây sao? Còn dám chống đối lại tôi?
Bà nói với giọng đay nghiến cùng thái đối chì chiết. Lúc Viên lão gia đưa về một tên nhóc rồi nuôi dạy rất tử tế, bà đã nhiều lần khuyên ngăn, chẳng lẽ chồng bà lại muốn tìm một người khác thay thế con trai của bà. Từ lúc A Phong mới bước vào Viên gia thì bà đã xem cậu ta như cái gai trong mắt rồi. Lại nói, sau này Viên lão gia cưới Ôn Giai Tuệ vào cửa thì A Phong được ông giao cho trách nhiệm bảo vệ cũng như là một quản gia riêng của cô vợ ba này. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, chồng mình rốt cuộc đã nghĩ gì mà coi trọng hai người này đến vậy. Hôm nay thì thấy rõ là nuôi ong tay áo rồi đây.
Sống với thân phận một nô bọc, A Phong cũng không cảm thấy lạ gì trước những lời lẽ khinh miệt này. Hơn nữa, anh vào đây là để ngăn cản Viên Trác Nghiên và cả Tần Mộc Du đưa cô gái của anh đi.
- Bà cả, tôi mang ơn của lão gia chứ không phải Viên gia. Di nguyện của lão gia chính là muốn tôi bảo vệ thật tốt cho Tuệ Tuệ. Chẳng phải vừa rồi bà nói Tuệ Tuệ vẫn còn là người của lão gia sao? Vậy là lão gia đã giao Tuệ Tuệ cho tôi, bà có ý kiến gì về điều này nữa không? Còn đối với bác gái đây, bác ấy hoàn toàn được pháp luật bảo vệ quyền giám hộ. Thế nào? Đại thiếu gia, bà cả, hai người vẫn còn muốn tranh đến cùng ư?
Đổi với Viên Trác Nghiên, điều có thể làm anh thấy nực cười chính là kẻ dám đứng trước mặt anh đe dọa và thách thức anh như vậy. Thứ anh muốn, từ trước đến giờ chưa từng có ai có thể ngăn cản. Bây giờ thì anh thật sự tò mò đây, tên này rốt cuộc sẽ dùng cách gì để đối đầu với anh đây.
- Nếu muốn làm việc với luật sư thì tôi cũng sẵn sàng, chỉ là tôi muốn nhắc nhở một điều. Nếu các người thua kiện thì cũng đồng nghĩa với việc tôi trở thành người giám hộ hợp pháp của Tuệ nhi. Thế nào? Bác gái, bác muốn bây giờ cướp cho bằng được Tuệ nhi ra khỏi tay cháu hay là muốn từ bỏ cả quyền giám hộ đây?
Tình hình có vẻ như càng lúc càng trở nên căng thẳng rồi.
Từ nãy giờ, Mẹ Ôn vẫn đang rất phân vân. Đúng là bà có A Phong cùng đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng bà biết rõ người như Viên Trác Nghiên không thể chọc vào. Lời cậu ta nói nhất định không phải chỉ là buộc miệng đe dọa, nếu cứ kiên quyết đấu đến cùng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Được rồi, nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ để Tuệ nhi theo cậu về.
Cả A Phong và Tần Mộc Du đều bị dọa cho một phen kinh hãi, mẹ Ôn vừa rồi không phải còn rất kiên quyết đối đầu trực diện với Viên Trác Nghiên sao? Tại sao bây giờ lại quay hẳn một trăm tám mươi độ rồi. Là vì lo sợ trước Viên Trác Nghiên ư?
- Bác gái, không phải chúng ta đã thống nhất sẽ đưa Tuệ Tuệ về nhà bác rồi sao? Đột nhiên, bác thay đổi quyết định. Bác gái....
A Phong không kìm được sự bức xúc trong lòng mà lên tiếng bày tỏ quan điểm. Nhưng anh còn chưa được nói xong thì mẹ Ôn đã cắt ngang thẳng thừng.
- A Phong, đừng làm loạn nữa. Tôi biết cậu muốn tốt cho Tuệ, nhưng bác sĩ cũng đã nói rồi, tình trạng bây giờ của Tuệ Tuệ vẫn nên để Viên đại thiếu gia đồng hành trị liệu.
Bà không để A Phong có một cơ hội nêu ý kiến nào nữa mà hướng tới Viên Trác Nghiên nói tiếp những quyết định khác của mình.
- Cậu có thể đưa Tuệ Tuệ Tuệ đi, nhưng không có nghĩa là tôi không thể đến thăm con bé. Tôi nói vậy, cậu đồng ý chứ?
Sắc mặt Tần Mộc Du lúc này còn đen hơn cả nhọ nồi, tức giận đến ú ớ, vừa định mở miệng thì đã bị chính con trai mình gạt qua một bên..
- Bác gái, chuyện này là đương nhiên rồi.
Bên khóe môi Viên Trác Nghiên treo một nụ cười của kẻ chiến thắng, giọng điệu nhàn nhã khoan thai đáp ứng đề nghị của mẹ Ôn.
- Không được, tôi không đồng ý chuyện này, Trác Nghiên, con không thể đưa cô ta về được.
Tần Mộc Du tức tối nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác ngoài kêu gào la lối. Bà cũng quên luôn cả việc giữ hình tượng trước mắt người ngoài rồi.
- Trác Nghiên, con có nghe mẹ nói không vậy?
Nhìn Tần Mộc Du như vậy, mẹ Ôn còn không quên bổ sung thêm một câu.
- Tôi còn một điều kiện nữa, tinh thần Tuệ Tuệ hiện giờ không được tốt, tôi không muốn con bé bị ảnh hưởng bởi Viên gia..
Ý tứ của mẹ Ôn đương nhiên Tần Mộc Du vừa nghe đã có thể hiểu rồi. Bà ngậm một cục tức đang muốn phun ra thì lần nữa đứa con trai vàng ngọc của bà lại cười cười, giọng điệu vô cùng kiên định mà trả lời mẹ Ôn.
- Bác gái cứ yên tâm. Chỉ cần Tuệ nhi ở bên cạnh cháu thì diêm vương cũng đừng hòng mang cô ấy đi.
Tần Mộc Du chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục lẫn cơn tức lớn đến vậy. Trong mắt con trai bà từ đầu đến cuối cứ như chẳng hề nhìn thấy bà, chỉ có Ôn Giai Tuệ, Ôn Giai Tuệ thôi vậy.
Tần Mộc Du bước thẳng tới cạnh giường bệnh, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của con trai. Bà đứng lại cách đó một khoảng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ nhân trong ngực của con trai, đồng thời giọng điệu sửng sốt thốt lên.
- Ôn Giai Tuệ, cô ta thật sự bị điên sao?
Nghe hai từ "bị điên" trong câu hỏi của bà, lửa giận trong ánh mắt Viên Trác Nghiên càng tăng lên thêm nữa, giọng anh lạnh đến cực hạn, nhắc nhở.
- Cô ấy không bị điên, cô ấy chỉ đang bệnh mà thôi.
Tần Mộc Du vốn chẳng thèm quan tâm những cách gọi đó, cái bà không ngờ tới là mọi chuyện lại lớn đến mức này.
Tuần trước bà đến Luân Đôn dự tiệc cưới con gái của một người bạn mà nhận được tin báo Ôn Giai Tuệ gặp tai nạn và đã sảy thai, một cơn khủng hoảng bất ngờ ập đến. Các trưởng bối của Viên gia ít nhiều cũng đã biết chuyện cái thai là của Viên Trác Nghiên rồi, bọn họ liên tục yêu cầu bà đưa mẹ con Ôn Giai Tuệ về Viên gia, mà bản thân bà cũng đã mở lòng đón nhận đứa cháu này. Vậy mà người phụ nữ đó lại để xảy ra tai nạn, cháu của bà cũng mất luôn.
- Con còn bảo vệ nó sao? Ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được. Loại phụ nữ như vậy con còn cần làm gì?
Bà vừa nói vừa bước tới gần con trai mà khuyên nhủ.
- Trác Nghiên, mẹ đã hỏi thầy rồi, phụ nữ sảy thai thì sau này oán khí rất nặng, chẳng lẽ con muốn Viên gia tuyệt tử tuyệt tôn sao? Con không thể day vào cô ta nữa.
Vừa nghe hết những lời này của bà, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười, nhưng ánh mắt lại hung ác vô cùng.
- Vậy mẹ đã nghĩ đây là lần đầu tiên cô ấy sảy thai sao? Chẳng lẽ mẹ đã quên mẹ đã từng làm gì với cô ấy? Đây là quả báo của mẹ, quả báo của Viên gia và cả quả báo của con nữa. Tai nạn là vì con mà ra, mẹ ngưng đổ hết mọi lỗi lầm cho Tuệ nhi đi.
Bị nhắc lại chuyện cũ, Tần Mộc Du nhất thờ á khẩu, nhưng thay vì lựa chọn nhận sai thì bà lại lấn sang vấn đề khác.
- Bây giờ cô ta cũng đã sảy thai rồi, còn điên điên khùng khùng nữa. Chẳng lẽ con muốn dẫn một ả đàn bà thần kinh này đi khắp nơi để cả Thượng Hải này đều biết sao? Chuyện này mà bị lộ ra có khi còn lên trang nhất đấy, không chỉ danh dự của Viên gia bị bôi nhọ mà giá cổ phiếu của Viên Thành nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Con bây giờ chỉ nghĩ đến cô ta, không còn quan tâm gì đến hậu quả của việc con đang làm nữa rồi!
- Sao bà dám nói con tôi điên hả?
Giọng điệu cao như vậy có thể thấy mẹ Ôn đang vô cùng phẫn nộ trước màn đối thoại vừa rồi. Bà mang theo lửa giận hừng hực xông vào phòng và đi tới đối diện với Tần Mộc Du. Trước đây bà vẫn phải dè dặt, cúi đầu trước người phụ nữ này vì muốn con mình ở Viên gia có thể dễ thở hơn. Nhưng bây giờ con gái bà không còn liên quan gì với bọn họ nữa nên bà cũng không cần thiết phải khúm núm nữa.
- Viên phu nhân, bà còn đến đây làm gì? Tuệ Tuệ và Viên gia các người không còn quan hệ gì nữa, bà đến đây để làm gì nữa chứ?
Tiếng tranh cãi ồn ào bên tai càng làm cho Ôn Giai Tuệ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, bấu chặt vai của nam nhân, mặt chôn vào ngực anh.
Viên Trác Nghiên cảm nhận rất rõ cô gái nhỏ trong ngực đang không ngừng run rẩy, điều này càng khiến cho cơn thịnh nộ trong người anh lan tràn. Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cả hai người mẹ bên cạnh.
- Mẹ, người mau về đi, hai người đừng ồn ào ở đây nữa.
Mẹ Ôn vẫn còn trừng mắt nhìn quý phu nhân trước mặt mình, giờ lại thêm lời nhắc nhở của Viên Trác Nghiên, bà hừ lạnh một tiếng, không chút kiêng dè mà nói.
- Người nên đi khỏi đây phải là hai mẹ con cậu đấy. Ở đây chúng tôi không cần người của Viên gia. Mời hai người đi cho, con gái tôi còn phải nghĩ ngơi nữa.
Mấy ngày qua bà không thể đấu nổi với Viên Trác Nghiên, nhưng nhìn thái độ của Tần Mộc Du với mối quan hệ của hai người bọn họ, bà có thể lợi dụng điều này để giành phần thắng. Tần Mộc Du nhất định sẽ yêu cầu con trai đi về.
Nhưng bà lại không ngờ, những câu tiếp theo của Tần Mộc Du đã khiến bà không khỏi giật mình.
- Hôm nay tôi đến đây là để đưa bà ba về Viên gia. Còn chưa hết ba năm, cô ta vẫn là người của lão gia, vẫn là người của Viên gia.
Mấy lời này vốn dĩ Viên Trác Nghiên đã nghe đến thuộc lòng rồi. Nhưng với người mới nghe như mẹ Ôn thì đương nhiên không khỏi phẫn nộ, cười nhạt một tiếng.
- Bà bớt nói linh tinh đi. Đây là thời đại nào rồi chứ mà bà còn sống với những cái lễ nghi cổ hũ đó? Gì mà ba năm? Tôi cho bà biết, ba tháng đã là quá lắm rồi đấy. Đừng đem những cái quy tắc quy củ nhảm nhí của bà để nói chuyện với tôi nữa.
Tần Mộc Du cũng không hề chịu thua, một vài chỉ trích như vậy đương nhiên chẳng thể tác động được gì tới bà rồi.
- Tôi không đến đây để đôi co với bà. Hôm nay Ôn Giai Tuệ nhất định phải cùng tôi về Viên gia.
Sở dĩ tận hôm nay bà mới đến đây là vì hôm nay là ngày xuất viện của Ôn Giai Tuệ, không cần thiết phải đến thăm bệnh làm gì, bà chỉ đến đưa người về mà thôi.
Mẹ Ôn càng nghe máu càng dồn lên hết đại não. Bà cũng gằn giọng mà phản đối.
- Tuệ Tuệ là con gái của tôi, tôi mới có tư cách đưa con tôi về.
Hai người lời qua tiếng lại một hồi vẫn chưa ai chịu nhường ai, thậm chí còn căng thẳng hơn nữa. Viên Trác Nghiên đang ôm Ôn Giai Tuệ ngồi trên giường, sớm đã bị hai người mẹ này chọc đến giới hạn cuối cùng rồi.
- Hai người im lặng được chưa? Tuệ nhi sẽ theo về Nguyệt Phủ. Cho nên hai người không cần phải tranh cãi nữa.
Với tuyên bố này của Viên Trác Nghiên, đương nhiên là hai người phụ nữ kia không bao giờ chấp nhận rồi. Được lúc cả hai đều đồng thanh phản đối
- Không được!
Mẹ Ôn tiếp lời đầu tiên.
- Viên đại thiếu gia, tôi đã nói trước đó rất nhiều lần rồi, Tuệ nhi sẽ do tôi chăm sóc. Cậu đừng làm phiền con gái tôi nữa.
Tần Mộc Du càng không đồng ý để con trai tiếp tục đem người phụ nữ này bên cạnh, trước đây còn bình thường mà bà đã không hài lòng rồi, bây giờ còn điên điên khùng khùng nữa thì làm sao bà có thể nhắm mắt làm ngơ đây..
- Trác Nghiên, con đừng hồ đồ nữa! Con dẫn theo một ả đàn bà điên điên khùng khùng bên cạnh có nghĩ đến bên ngoài sẽ bàn luận thế nào không? Hơn nữa, hiện giờ cô ta vẫn chưa thể.....
- Mẹ có thôi ngay cái bài đấy đi! Dù mẹ có nhắc đi nhắc lại cái lí do cũ rích đó trăm lần thì con cũng sẽ không để mẹ đụng đến một sợi tóc nào của Tuệ nhi. Mẹ mau về đi!
Cuộc tranh luận của hai người trước đó bây giờ đã thành ba người rồi. Cuộc tranh giành này không phải trông rất buồn cười ư? Ba người giành nhau đưa một cô gái đang mắc vấn đề tâm lí. Cuộc chiến ấu trĩ này sao lại diễn ra giữa những người quyền quý như mẹ con Tần Mộc Du chứ?
Mẹ Ôn đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con Viên gia kia lời nặng lời nhẹ cũng không chút quan tâm, bà chỉ một mực đòi được con gái về thôi.
- Hai người cũng thôi được rồi đấy. Viên đại thiếu gia, tôi cần nhắc lại cho cậu nhớ không? Tôi nói Tuệ nhi không còn liên quan đến Viên gia nữa, cậu không phải người của Viên gia sao?
Nữ nhân trong ngực Viên Trác Nghiên đã sợ đến nức từng tiếng. Hai tay ôm chặt người đàn ông, thiếu điều muốn bóp nát hai bên vai của anh.
Viên Trác Nghiên không ngừng vỗ về cô, ánh mắt anh rõ sát khí rành rành, nhìn hai người đang muốn giành quyền chăm sóc người phụ nữ của anh.
- Đủ rồi, Tuệ nhi đang bị bệnh, bác sĩ cũng đã nói cô ấy cần phải do người cô ấy cần đồng hành trong quá trình trị liệu. Bây giờ cô ấy không rời con nửa bước, hai người nghĩ có thể tách cô ấy ra khỏi con ngay lúc này? Đừng tranh cãi nữa, Tuệ nhi vẫn trong tình trạng lệ thuộc vào con. Để con chăm sóc cô ấy là thích hợp nhất.
Sau lời của Viên Trác Nghiên, hai người phụ nữ kia mới im lặng nhìn lại Ôn Giai Tuệ đang sợ hãi rúc người vào trong lòng anh. Điều này không thể phủ nhận. Nếu mẹ Ôn bắt đầu do dự thì Tần Mộc Du lại càng cứng rắn giữ vững quyết định của mình hơn..
- Chỉ vì con nuông chiều cô ta thôi. Tìm bác sĩ tâm lý cho cô ta để từ từ bỏ đi thói quen lệ thuộc là được. Không phải con nói cô ta đang cần điều trị à? Lệ thuộc vào một người mãi cũng không giúp tình trạng của cô ta khá hơn được đâu.
Mẹ Ôn vừa nghe cũng nhận ra một điều đúng, nhưng nhớ lại con gái lúc bị tách ra khỏi Viên Trác Nghiên, bà lại xót xa không nỡ. Rốt ráo thì nên làm thế nào mới đúng đây?
Không khí đang dần yên tĩnh thì một giọng nói lại truyền đến phá vỡ tất cả.
- Bà cả nói đúng. Tuệ Tuệ không nên lệ thuộc quá nhiều như vậy.
Cả ba người đều đang quay đầu nhìn lại, là A Phong.
Không cần nghe tiếp thì cũng biết anh sẽ đứng về phía ai rồi.
- Tuệ Tuệ đang bệnh, mọi cảm xúc hay mọi mong muốn của cô ấy bây giờ đều là giả thôi. Cứ để cô ấy mãi sống trong cái cảnh giả mà cô ấy tự tưởng tượng ra thì không thể giúp cô ấy khỏi bệnh được, ngược lại còn khiến cho tình trạng của cô ấy nặng hơn nữa.
Vậy là lại có thêm một đối thủ, nhưng Viên Trác Nghiên cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng. Tay anh đặt trên đỉnh đầu cô gái nhỏ mà chậm rãi vuốt ve. Chỉ hơi đánh mắt qua A Phong một lúc rồi cũng quay mặt đi, giọng đầy đủ uy lực.
- Các người không cần phải quản nhiều như vậy. Tuệ nhi đang cần tôi, tôi biết phải giúp cô ấy trị liệu như thế nào.
Vẻ mặt A Phong vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng giọng điệu lại có chút châm chọc.
- Cô ấy cần anh? Đại thiếu gia, không phải bây giờ anh nghe cô ấy gọi anh là chồng thì anh tưởng mình thật sự là chồng của cô ấy rồi đấy chứ? Về mặt pháp lý, anh và Tuệ Tuệ chẳng có quan hệ gì cả. Ở đây, người giám hộ của Tuệ Tuệ chính là bác gái. Đại thiếu gia và bà cả, nếu hai người vẫn còn muốn tranh giành chuyện đưa Tuệ Tuệ về thì cứ giải quyết với luật sư.
Nghe hết những lời A Phong nói, Viên Trác Nghiên cũng phải nhìn anh ta bằng một con mắt khác. Xem ra anh đã quá coi thường người này rồi. Anh ta khiến anh đột nhiên nhớ đến một người, quả nhiên là anh em nên mới giống nhau như vậy a!
Viên Trác Nghiên chưa nói gì thì Tần Mộc Du đã lên tiếng.
- Một quản gia quèn như cậu hôm nay đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Cậu đừng quên nhờ có Viên gia cậu mới được như bây giờ. Muốn ăn cháo đá bát đây sao? Còn dám chống đối lại tôi?
Bà nói với giọng đay nghiến cùng thái đối chì chiết. Lúc Viên lão gia đưa về một tên nhóc rồi nuôi dạy rất tử tế, bà đã nhiều lần khuyên ngăn, chẳng lẽ chồng bà lại muốn tìm một người khác thay thế con trai của bà. Từ lúc A Phong mới bước vào Viên gia thì bà đã xem cậu ta như cái gai trong mắt rồi. Lại nói, sau này Viên lão gia cưới Ôn Giai Tuệ vào cửa thì A Phong được ông giao cho trách nhiệm bảo vệ cũng như là một quản gia riêng của cô vợ ba này. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, chồng mình rốt cuộc đã nghĩ gì mà coi trọng hai người này đến vậy. Hôm nay thì thấy rõ là nuôi ong tay áo rồi đây.
Sống với thân phận một nô bọc, A Phong cũng không cảm thấy lạ gì trước những lời lẽ khinh miệt này. Hơn nữa, anh vào đây là để ngăn cản Viên Trác Nghiên và cả Tần Mộc Du đưa cô gái của anh đi.
- Bà cả, tôi mang ơn của lão gia chứ không phải Viên gia. Di nguyện của lão gia chính là muốn tôi bảo vệ thật tốt cho Tuệ Tuệ. Chẳng phải vừa rồi bà nói Tuệ Tuệ vẫn còn là người của lão gia sao? Vậy là lão gia đã giao Tuệ Tuệ cho tôi, bà có ý kiến gì về điều này nữa không? Còn đối với bác gái đây, bác ấy hoàn toàn được pháp luật bảo vệ quyền giám hộ. Thế nào? Đại thiếu gia, bà cả, hai người vẫn còn muốn tranh đến cùng ư?
Đổi với Viên Trác Nghiên, điều có thể làm anh thấy nực cười chính là kẻ dám đứng trước mặt anh đe dọa và thách thức anh như vậy. Thứ anh muốn, từ trước đến giờ chưa từng có ai có thể ngăn cản. Bây giờ thì anh thật sự tò mò đây, tên này rốt cuộc sẽ dùng cách gì để đối đầu với anh đây.
- Nếu muốn làm việc với luật sư thì tôi cũng sẵn sàng, chỉ là tôi muốn nhắc nhở một điều. Nếu các người thua kiện thì cũng đồng nghĩa với việc tôi trở thành người giám hộ hợp pháp của Tuệ nhi. Thế nào? Bác gái, bác muốn bây giờ cướp cho bằng được Tuệ nhi ra khỏi tay cháu hay là muốn từ bỏ cả quyền giám hộ đây?
Tình hình có vẻ như càng lúc càng trở nên căng thẳng rồi.
Từ nãy giờ, Mẹ Ôn vẫn đang rất phân vân. Đúng là bà có A Phong cùng đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng bà biết rõ người như Viên Trác Nghiên không thể chọc vào. Lời cậu ta nói nhất định không phải chỉ là buộc miệng đe dọa, nếu cứ kiên quyết đấu đến cùng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Được rồi, nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ để Tuệ nhi theo cậu về.
Cả A Phong và Tần Mộc Du đều bị dọa cho một phen kinh hãi, mẹ Ôn vừa rồi không phải còn rất kiên quyết đối đầu trực diện với Viên Trác Nghiên sao? Tại sao bây giờ lại quay hẳn một trăm tám mươi độ rồi. Là vì lo sợ trước Viên Trác Nghiên ư?
- Bác gái, không phải chúng ta đã thống nhất sẽ đưa Tuệ Tuệ về nhà bác rồi sao? Đột nhiên, bác thay đổi quyết định. Bác gái....
A Phong không kìm được sự bức xúc trong lòng mà lên tiếng bày tỏ quan điểm. Nhưng anh còn chưa được nói xong thì mẹ Ôn đã cắt ngang thẳng thừng.
- A Phong, đừng làm loạn nữa. Tôi biết cậu muốn tốt cho Tuệ, nhưng bác sĩ cũng đã nói rồi, tình trạng bây giờ của Tuệ Tuệ vẫn nên để Viên đại thiếu gia đồng hành trị liệu.
Bà không để A Phong có một cơ hội nêu ý kiến nào nữa mà hướng tới Viên Trác Nghiên nói tiếp những quyết định khác của mình.
- Cậu có thể đưa Tuệ Tuệ Tuệ đi, nhưng không có nghĩa là tôi không thể đến thăm con bé. Tôi nói vậy, cậu đồng ý chứ?
Sắc mặt Tần Mộc Du lúc này còn đen hơn cả nhọ nồi, tức giận đến ú ớ, vừa định mở miệng thì đã bị chính con trai mình gạt qua một bên..
- Bác gái, chuyện này là đương nhiên rồi.
Bên khóe môi Viên Trác Nghiên treo một nụ cười của kẻ chiến thắng, giọng điệu nhàn nhã khoan thai đáp ứng đề nghị của mẹ Ôn.
- Không được, tôi không đồng ý chuyện này, Trác Nghiên, con không thể đưa cô ta về được.
Tần Mộc Du tức tối nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác ngoài kêu gào la lối. Bà cũng quên luôn cả việc giữ hình tượng trước mắt người ngoài rồi.
- Trác Nghiên, con có nghe mẹ nói không vậy?
Nhìn Tần Mộc Du như vậy, mẹ Ôn còn không quên bổ sung thêm một câu.
- Tôi còn một điều kiện nữa, tinh thần Tuệ Tuệ hiện giờ không được tốt, tôi không muốn con bé bị ảnh hưởng bởi Viên gia..
Ý tứ của mẹ Ôn đương nhiên Tần Mộc Du vừa nghe đã có thể hiểu rồi. Bà ngậm một cục tức đang muốn phun ra thì lần nữa đứa con trai vàng ngọc của bà lại cười cười, giọng điệu vô cùng kiên định mà trả lời mẹ Ôn.
- Bác gái cứ yên tâm. Chỉ cần Tuệ nhi ở bên cạnh cháu thì diêm vương cũng đừng hòng mang cô ấy đi.
Tần Mộc Du chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục lẫn cơn tức lớn đến vậy. Trong mắt con trai bà từ đầu đến cuối cứ như chẳng hề nhìn thấy bà, chỉ có Ôn Giai Tuệ, Ôn Giai Tuệ thôi vậy.