Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 Hôm nay ở nhà một mình, có buồn không?"
Những lời muốn nói đều biến thành hai câu quan tâm như vậy. Cố Yên số phiền muộn của bản thân sẽ khiến cho chồng xuống tinh thần nên không kể lể gì.
“Tôi vừa ăn xong, em thì sao?” Ngụy Thành cũng tương đối quan tâm đến cô.
“Em ăn rồi. Chuyện thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?”
Bên kia hơi im lặng một lát, chắc là không ngờ được cô lại biết về việc cháy kho hàng, Nguy Thành thành thật đáp:
“Không có thiệt hại về mạng người, nhưng tổn thất nặng nề."
Nghe đến đây, hai mắt Cố Yên hơi đỏ lên, vốn đã bị em trai cướp gần hết gia sản mà còn xảy ra chuyện xui xẻo này, mai sau không còn tiền, hai người họ biết phải sống thế nào? Cô đột nhiên sụt sịt:
“Ông xã à, anh vất vả rồi. Sau này em sẽ vì anh mà tiết kiệm!”
Ngụy Thành: ???
Chuyện gì vậy? Sao Cô vợ nhỏ của anh hôm nay có vẻ buồn rầu sầu thảm vậy?
Khi gọi điện thoại cho chồng, Cố Yên có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi nghe giọng anh từ tốn vang lên thì cô gần như quên hết mọi thứ, chỉ quan tâm anh có khỏe không, đã ăn cơm chưa, nghỉ ngơi thế nào rồi.
Nghe cô vợ nhỏ nói sẽ vì anh mà tiết kiệm, khóe môi Ngụy Thành cong lên một chút, anh nhìn tập tài liệu trên bàn, tầm mắt dừng ở manh mối mà Hoàng Hậu
vừa cung cấp. Anh hỏi Cố Yên:
“Hôm nay ở nhà một mình, có buồn không?"
“Em buồn lắm, nhưng sợ nhiều hơn. Sao em trai anh lại biết mật khẩu của cổng trước vậy?”
Ngụy Thành bất giác ngồi thẳng lưng, gấp gáp hỏi:
“Em nói gì? Ngụy Minh qua tìm em à?”
Một tay anh ra hiệu cho Hoàng Hựu, thấy anh nhíu mày không vui, hắn lập tức hiểu ý và lui xuống.
“Cậu ta hỏi em về chuyện ba em đang tìm nhà đầu tư thôi, không có việc gì.”
Mặc dù cô đã nói vậy, nhưng trong lòng Ngụy Thành vẫn không an tâm. Anh không nghĩ đến thằng nhóc kia lại lộng hành đến mức tự tiện ra vào biệt thự riêng của anh. Bây giờ sức khỏe của ba anh không còn tốt như trước, thỉnh thoảng phải nhập viện một lần, cho nên anh mới không chuyển ra ở riêng, vô tình
khiến cho Ngụy Minh tìm được kẽ hở mà chui vào.
Ngụy Thành chỉ nghĩ em trai mình thích thú trước Cố Yên, đâu ngờ tới cậu ta lại đặc biệt chú ý cô. Anh im lặng rất lâu mới chậm rãi nói:
“Tôi sẽ cho người đến thay mật khẩu cổng, em ra ngoài lưu dấu vân tay của mình vào đi.”
“Em? Ông xã, như vậy có phải căn biệt thự này đã thuộc về em rồi không?” Cô gái nhỏ phát ra tiếng cười sung sướng.
Cô rất vui vì bây giờ mối quan hệ của họ đã tiến triển hơn trước, bây giờ tài sản của anh chỉ còn lại một ít, vậy mà để cho cô giữ, tín nhiệm cô đến nỗi giao căn nhà cho cô!
Cố Yên không chờ Ngụy Thành nói thêm đã bật dậy rồi chạy ra ngoài, trong căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, tuy vậy tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi
vi vu vẫn khiến cô thấy hơi lạnh sống lưng.
Cầm điện thoại đi ra cổng, Cố Yên nhanh chóng làm theo lời của người đàn ông bên ngoài, lưu dấu vân tay của bản thân rồi ấn mật khẩu. Ngụy Thành bảo cô chọn một con số, cô liền cộng sinh nhật của họ lại, đảo lộn, nhập vào.
Làm xong hết thảy, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun đen và quần thể thao xuất hiện trong tầm mắt. Lúc đó, Ngụy Thành cũng nói:
“Tôi đã cử vệ sĩ thân cận đến chỗ em rồi.”
“Vâng, khi nào anh về?”
Điều mà Cố Yên mong nhất bây giờ là được nằm chung giường với chồng, anh đã hứa rồi, khiến trái tim nhỏ của cô phấn khích không chịu nổi.
Ngụy Thành nhìn văn kiện chất đống trước mặt, nghe giọng nói ngọt ngào của vợ, anh đột nhiên có xúc động muốn dẹp hết những thứ này đi, quay đầu về nhà cùng cô. Anh nói:
Tối mai tôi sẽ về.”
“Tôi vừa ăn xong, em thì sao?” Ngụy Thành cũng tương đối quan tâm đến cô.
“Em ăn rồi. Chuyện thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?”
Bên kia hơi im lặng một lát, chắc là không ngờ được cô lại biết về việc cháy kho hàng, Nguy Thành thành thật đáp:
“Không có thiệt hại về mạng người, nhưng tổn thất nặng nề."
Nghe đến đây, hai mắt Cố Yên hơi đỏ lên, vốn đã bị em trai cướp gần hết gia sản mà còn xảy ra chuyện xui xẻo này, mai sau không còn tiền, hai người họ biết phải sống thế nào? Cô đột nhiên sụt sịt:
“Ông xã à, anh vất vả rồi. Sau này em sẽ vì anh mà tiết kiệm!”
Ngụy Thành: ???
Chuyện gì vậy? Sao Cô vợ nhỏ của anh hôm nay có vẻ buồn rầu sầu thảm vậy?
Khi gọi điện thoại cho chồng, Cố Yên có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi nghe giọng anh từ tốn vang lên thì cô gần như quên hết mọi thứ, chỉ quan tâm anh có khỏe không, đã ăn cơm chưa, nghỉ ngơi thế nào rồi.
Nghe cô vợ nhỏ nói sẽ vì anh mà tiết kiệm, khóe môi Ngụy Thành cong lên một chút, anh nhìn tập tài liệu trên bàn, tầm mắt dừng ở manh mối mà Hoàng Hậu
vừa cung cấp. Anh hỏi Cố Yên:
“Hôm nay ở nhà một mình, có buồn không?"
“Em buồn lắm, nhưng sợ nhiều hơn. Sao em trai anh lại biết mật khẩu của cổng trước vậy?”
Ngụy Thành bất giác ngồi thẳng lưng, gấp gáp hỏi:
“Em nói gì? Ngụy Minh qua tìm em à?”
Một tay anh ra hiệu cho Hoàng Hựu, thấy anh nhíu mày không vui, hắn lập tức hiểu ý và lui xuống.
“Cậu ta hỏi em về chuyện ba em đang tìm nhà đầu tư thôi, không có việc gì.”
Mặc dù cô đã nói vậy, nhưng trong lòng Ngụy Thành vẫn không an tâm. Anh không nghĩ đến thằng nhóc kia lại lộng hành đến mức tự tiện ra vào biệt thự riêng của anh. Bây giờ sức khỏe của ba anh không còn tốt như trước, thỉnh thoảng phải nhập viện một lần, cho nên anh mới không chuyển ra ở riêng, vô tình
khiến cho Ngụy Minh tìm được kẽ hở mà chui vào.
Ngụy Thành chỉ nghĩ em trai mình thích thú trước Cố Yên, đâu ngờ tới cậu ta lại đặc biệt chú ý cô. Anh im lặng rất lâu mới chậm rãi nói:
“Tôi sẽ cho người đến thay mật khẩu cổng, em ra ngoài lưu dấu vân tay của mình vào đi.”
“Em? Ông xã, như vậy có phải căn biệt thự này đã thuộc về em rồi không?” Cô gái nhỏ phát ra tiếng cười sung sướng.
Cô rất vui vì bây giờ mối quan hệ của họ đã tiến triển hơn trước, bây giờ tài sản của anh chỉ còn lại một ít, vậy mà để cho cô giữ, tín nhiệm cô đến nỗi giao căn nhà cho cô!
Cố Yên không chờ Ngụy Thành nói thêm đã bật dậy rồi chạy ra ngoài, trong căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, tuy vậy tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi
vi vu vẫn khiến cô thấy hơi lạnh sống lưng.
Cầm điện thoại đi ra cổng, Cố Yên nhanh chóng làm theo lời của người đàn ông bên ngoài, lưu dấu vân tay của bản thân rồi ấn mật khẩu. Ngụy Thành bảo cô chọn một con số, cô liền cộng sinh nhật của họ lại, đảo lộn, nhập vào.
Làm xong hết thảy, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun đen và quần thể thao xuất hiện trong tầm mắt. Lúc đó, Ngụy Thành cũng nói:
“Tôi đã cử vệ sĩ thân cận đến chỗ em rồi.”
“Vâng, khi nào anh về?”
Điều mà Cố Yên mong nhất bây giờ là được nằm chung giường với chồng, anh đã hứa rồi, khiến trái tim nhỏ của cô phấn khích không chịu nổi.
Ngụy Thành nhìn văn kiện chất đống trước mặt, nghe giọng nói ngọt ngào của vợ, anh đột nhiên có xúc động muốn dẹp hết những thứ này đi, quay đầu về nhà cùng cô. Anh nói:
Tối mai tôi sẽ về.”
Bình luận facebook