• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vào Nhầm Hang Sói - Cố Yên (1 Viewer)

  • Chương 29 “Cảm ơn ông xã.”

Tâm trạng buổi sáng thường sẽ quyết định trạng thái cả ngày hôm đó của Cố Yên. Trong trường hợp vừa mở mắt ra đã hay tin ôn thần đến tìm và thăm hỏi cô thì cô lập tức cảm giác mình không ổn lắm, vội nói với người bên ngoài:


“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”


Cố Yên trở về giường và nằm bẹp xuống, tâm trạng của cô cứ thế chạy thẳng về số âm, lại không biết trút sự bực tức này đi đâu.


Cha và em gái đến thăm cũng không có gì lạ, có điều phải báo trước với cô, tối thiểu nên như vậy để cô biết mình còn được tôn trọng! Người khác nói cô xấu



tính cũng được, nhưng chuyện họ làm thật sự khiến cô thấy không thoải mái.


Màn hình điện thoại nhấp nháy vài lần, thấy tin nhắn đến từ cha, Cố Yên buồn bực mở lên. Không có gì ngoài một câu hôm nay cha sẽ qua thăm con.


Vốn còn muốn gọi điện thoại về để hỏi rõ chuyện lần này là như thế nào, vậy mà ông vội chặn đầu cô, bây giờ không thể không chào đón hai người họ.


Loanh quanh trong nhà cả buổi, Cố Yên đột nhiên đau bụng.


Hôm qua ăn đêm nên sáng nay bao tử kêu gào, cô lạch bạch chạy vào nhà vệ sinh, Nửa tiếng sau, cô vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, đầu đã đầy mồ hôi.


Chắc có lẽ bởi vì cô mở mắt ra không đúng cách, hoặc là mở đầu một ngày mới bằng sự bực dọc, cho nên đến cả cái bồn cầu cũng muốn gây hấn với cô.


Cố Yên xử lý như bình thường, nhấn nút xả nước.




Lần một cảm giác có gì đó sai sai, tiếng nước chảy không đúng lắm.


Lần hai đã hơi bất an, vẫn chưa thấy âm thanh ọc ọc ọc đâu...


Lần ba là kinh hãi tột độ.


Má ơi, nó nghẹt rồi!


A


Lại một tiếng gian nan trôi qua, Cố Yên cầm trong tay cây thụt bồn cầu khóc không ra nước mắt. Cô đã thử mọi cách nhưng vẫn chẳng có tác dụng quái gì, tại


sao google lại lừa người như thế? Lên mạng tra đủ thông tin từ đổ đá, đổ nước nóng, dán băng dính màu đen thật kín rồi xả nước và đạp lên, đến việc đổ cả xà phòng vào cho trơn trượt cũng không ổn...


NN


Cố Yên gọi điện thoại cầu cứu Ôn Kỷ, nhưng đúng lúc đó lại báo bận, thế là cô loay hoay một lúc, đành bất lực... gọi cho chồng.


Lúc này Ngụy Thành vẫn còn đang trong phòng họp, vừa nghe báo cáo vừa trầm ngâm suy nghĩ, bộ dáng nghiêm túc, khí thế bức người, khiến nhân viên làm sai đang sợ hãi càng co rúm lại.


“Ngụy tổng, tôi đã làm việc ở đây ba năm rồi, thật sự là lúc đó tôi chỉ..."


Nói còn chưa hết câu đã thấy một tay của Ngụy Thành giơ lên, người nọ vội vàng ngậm miệng,


Chân mày của Ngụy Thành nhíu chặt, không vui đáp lại:


“Chuyện này đến đây thôi, tôi sẽ không suy xét thêm. Bất kỳ một nhân viên nào cũng biết tôi đã nhấn mạnh rằng khi làm việc gì cũng phải có trách nhiệm.


Cậu làm ở đây bao lâu tôi không cần biết, quan trọng là thời gian qua cậu làm được những gì. Chưa bắt cậu đền bù tất cả mọi thứ đã là nể tình, cậu còn muốn biện minh và xin xỏ?”


Hóa ra trong lúc kiểm hàng, một nhân viên đã hút thuốc ở bên cạnh, sau đó suýt bị phát hiện nên vội vàng ném xuống, rồi cuối cùng vì bận mà quên mất.


Công ty có quy định rõ ràng, để hạn chế tối đa việc xảy ra hỏa hoạn, không được phép mang những vật dễ gây cháy nổ theo, trong đó có thuốc lá.


Nhưng bởi vì là nhân viên lâu năm, cho nên thông chốt kiểm tra cũng lỏng lẻo, dẫn đến việc như ngày hôm nay.


Ngụy Thành vừa nổi giận, toàn bộ phòng họp liền im thin thít.


Bình thường anh cũng tương đối dễ chịu, việc nhỏ sẽ bỏ qua, đãi ngộ của công ty thì vô cùng tốt, chỉ có lúc làm việc, anh yêu cầu nhân viên phải biết suy nghĩ


và chịu trách nhiệm cho bản thân.


Đang lúc căng thẳng tột độ, điện thoại đột nhiên rung lên, Ngụy Thành nhìn thấy là vợ gọi thì hơi do dự, sau đó đầu ngón tay trượt trên màn hình. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh trượt nhầm, có giọng nói mang theo sự xấu hổ và bất lực của một cô gái vang lên:


Ông xã, em làm nghẹt bồn cầu rồi... Làm sao bây giờ? Anh, anh có thể cho em số điện thoại gọi nhân viên thông tắc bồn cầu trong khu vực không?”


Cố Yên thật sự đã hết cách, bởi vì cô vừa đến Ngụy gia chưa lâu nên cũng chẳng biết số điện thoại của trung tâm thông tắc gần nhà họ. Bất đắc dĩ Lắm Cô mới


gọi cho chồng để hỏi! Bình thường có đâu có làm mấy việc này, đương nhiên không thể chạy đi hỏi mẹ chồng rồi...


Giọng cũng không lớn lắm, lại đúng lúc cả phòng họp im thin thít nên một số người ngồi gần Ngụy Thành vẫn nghe được rõ ràng.


. Mặc dù là một tình huống vô cùng oái oăm, éo le, nhưng mọi người không dám nhúc nhích, cũng không dám cười, chỉ sợ Ngụy tổng vì ngại mà nổi điên.


Cấp dưới nhìn khuôn mặt không cảm xúc của boss, sau đó lại bất ngờ thấy anh lắc đầu, phẩy tay ý bảo tan họp.


Ngụy Thành nhẹ giọng nói:


“Tôi biết rồi, em đừng ngại. Đợi một lát tôi sẽ gọi giúp em.”


Bên kia im lặng một lát thì truyền tới tiếng sụt sịt:


“Cảm ơn ông xã.”


Ngụy Thành biết cô không hề khóc, chỉ là làm nũng. Cũng chẳng rõ tại sao khi nghe thấy giọng cô vừa ngọt vừa mềm còn kèm theo sự ngượng ngùng lướt


qua tai, anh lại cảm thấy buồn cười, sự bực bội trong công việc nhanh chóng tan biến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom