Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27 "Ông xã cố lên!"
“Thật sao?” Cố Yên ngạc nhiên, cô cứ nghĩ anh đi công tác hai ngày thì phải đến ngày mốt, thậm chí có thể là ngày kia mới trở lại chử.
"Ù."
Ngụy Thành nhẹ nhàng đáp, sau đó bảo cô mở cửa cho vệ sĩ vào. Người nọ ngủ ở phòng bên cạnh Hoàng Hựu, là một thanh niên trẻ rất lịch sự và biết chừng mực, sau khi chào hỏi Cố Yên xong lập tức rời khỏi tầm mắt của cô, lẳng lặng bảo vệ cho cô.
Cố Yên an tâm hơn không ít, cầm điện thoại về phòng và bắt đầu làm nũng:
“Ông xã ơi?"
“Sao?”
Vẫn luôn kiệm lời như thế, không lãng mạn gì hết! Cố Yên hừm hừm giơ điện thoại lên:
“Anh mở camera cho em xem một chút được không? Không được nhìn mặt anh em ngủ không ngon.”
Ngụy Thành phũ phàng:
“Em có thể lên mạng tra.”
Ảnh của anh trên mạng nhiều đến nỗi đủ để Cố Yên xem cả tuần không hết, đừng nói là một tuần, có khi cô ngắm cả tháng trời cũng chưa xong. Cử cách vài
ngày anh lại tham dự một sự kiện khai trương nào đó, có khi là đi làm từ thiện, lúc nào cũng được ghi lại, hình ảnh ngập tràn.
Cố Yên tức tối trợn mắt:
“Người ta muốn gọi video với anh để nói chúc ngủ ngon thôi mà!”
Cô còn phải nói thẳng ra anh mới hiểu hay sao?
Từ lúc gọi cho anh đến giờ cũng được hơn hai mươi phút, nhưng mà họ cũng chẳng nói chuyện được bao nhiêu, cô thì nằm một chỗ nhớ anh, anh lại không hiểu phong tình!
Cố Yên lén lút thở dài một hơi:
“Nếu anh bận thì thôi vậy, dù sao ngày mai anh cũng về. Anh ngủ ngon nhé, bây giờ em còn có chút việc cần làm.”
Nói xong cô định tắt máy, nhưng đúng lúc ấy màn hình lại xoay xoay và chia ra làm hai nửa, khuôn mặt của Ngụy Thành thình lình xuất hiện. Dường như anh đặt điện thoại trên bàn, Cố Yên có thể trông thấy tay phải của anh đang cầm bút và khẽ di chuyển, hóa ra anh vẫn luôn làm việc khi đang nói chuyện với cô.
Cố Yên lập tức im lặng không nói gì nữa, sợ ảnh hưởng tới hiệu suất của anh. Bộ dáng lúc chồng cô làm việc thật là đẹp trai, so với bình thường còn đẹp hơn
nhiều lắm. Người ta luôn nói đàn ông lúc tập trung là lúc thu hút nhất, quả thật không sai.
Đặt điện thoại bên cạnh, Cố Yên vui vẻ nằm trên giường ngắm anh, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi. Cô cảm thấy chuyện trước kia mình đồng ý cưới chồng thay em gái là quyết định đúng đắn.
Giữa cuộc sống xô bồ và một xã hội ngày càng khó nhìn rõ lòng người này, muốn tìm được ai đó đối tốt với mình không hề dễ. Nhưng Ngụy Thành quan tâm đến cô.
"Buồn ngủ rồi?" Giọng anh nhẹ nhàng vang lên, dường như sợ làm cô giật mình.
"Không đâu, ngắm anh làm sao có thể buồn ngủ được?" Cố Yên nhướng mày, sau đó cảm thấy nên nói một câu để cổ vũ tinh thần cho anh. "Ông xã cố lên!"
"Tôi sẽ cố."
Ngụy Thành gật đầu rồi tiếp tục làm việc, Cố Yên cũng không quấy rầy mà chìm vào suy nghĩ riêng.
Trước đây khi còn sống cùng mẹ, Cố Yên ngây thơ tin rằng chỉ cần bản thân sống tốt, thế gian sẽ đối xử dịu dàng với mình như cách mà mẹ vẫn luôn làm. Nhưng đến khi bà vĩnh viễn nhắm mắt và rời bỏ cô, không còn ai chở che nữa, cô mới nhận ra nhân sinh phức tạp, liên tiếp bị dội cho mấy gáo nước lạnh.
Một ngày tháng bảy nắng gắt của mười năm về trước, cha ruột Cố Yên đến đón cô về nhà. Ông muốn chịu trách nhiệm với mẹ cô, nhưng không hề cho cô tình
thương mà cô cần. Sự hời hợt và vô tâm của ông làm cho đứa trẻ vừa mất đi người thân chưa lâu là cô gần như mất niềm tin vào người khác.
"Ù."
Ngụy Thành nhẹ nhàng đáp, sau đó bảo cô mở cửa cho vệ sĩ vào. Người nọ ngủ ở phòng bên cạnh Hoàng Hựu, là một thanh niên trẻ rất lịch sự và biết chừng mực, sau khi chào hỏi Cố Yên xong lập tức rời khỏi tầm mắt của cô, lẳng lặng bảo vệ cho cô.
Cố Yên an tâm hơn không ít, cầm điện thoại về phòng và bắt đầu làm nũng:
“Ông xã ơi?"
“Sao?”
Vẫn luôn kiệm lời như thế, không lãng mạn gì hết! Cố Yên hừm hừm giơ điện thoại lên:
“Anh mở camera cho em xem một chút được không? Không được nhìn mặt anh em ngủ không ngon.”
Ngụy Thành phũ phàng:
“Em có thể lên mạng tra.”
Ảnh của anh trên mạng nhiều đến nỗi đủ để Cố Yên xem cả tuần không hết, đừng nói là một tuần, có khi cô ngắm cả tháng trời cũng chưa xong. Cử cách vài
ngày anh lại tham dự một sự kiện khai trương nào đó, có khi là đi làm từ thiện, lúc nào cũng được ghi lại, hình ảnh ngập tràn.
Cố Yên tức tối trợn mắt:
“Người ta muốn gọi video với anh để nói chúc ngủ ngon thôi mà!”
Cô còn phải nói thẳng ra anh mới hiểu hay sao?
Từ lúc gọi cho anh đến giờ cũng được hơn hai mươi phút, nhưng mà họ cũng chẳng nói chuyện được bao nhiêu, cô thì nằm một chỗ nhớ anh, anh lại không hiểu phong tình!
Cố Yên lén lút thở dài một hơi:
“Nếu anh bận thì thôi vậy, dù sao ngày mai anh cũng về. Anh ngủ ngon nhé, bây giờ em còn có chút việc cần làm.”
Nói xong cô định tắt máy, nhưng đúng lúc ấy màn hình lại xoay xoay và chia ra làm hai nửa, khuôn mặt của Ngụy Thành thình lình xuất hiện. Dường như anh đặt điện thoại trên bàn, Cố Yên có thể trông thấy tay phải của anh đang cầm bút và khẽ di chuyển, hóa ra anh vẫn luôn làm việc khi đang nói chuyện với cô.
Cố Yên lập tức im lặng không nói gì nữa, sợ ảnh hưởng tới hiệu suất của anh. Bộ dáng lúc chồng cô làm việc thật là đẹp trai, so với bình thường còn đẹp hơn
nhiều lắm. Người ta luôn nói đàn ông lúc tập trung là lúc thu hút nhất, quả thật không sai.
Đặt điện thoại bên cạnh, Cố Yên vui vẻ nằm trên giường ngắm anh, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi. Cô cảm thấy chuyện trước kia mình đồng ý cưới chồng thay em gái là quyết định đúng đắn.
Giữa cuộc sống xô bồ và một xã hội ngày càng khó nhìn rõ lòng người này, muốn tìm được ai đó đối tốt với mình không hề dễ. Nhưng Ngụy Thành quan tâm đến cô.
"Buồn ngủ rồi?" Giọng anh nhẹ nhàng vang lên, dường như sợ làm cô giật mình.
"Không đâu, ngắm anh làm sao có thể buồn ngủ được?" Cố Yên nhướng mày, sau đó cảm thấy nên nói một câu để cổ vũ tinh thần cho anh. "Ông xã cố lên!"
"Tôi sẽ cố."
Ngụy Thành gật đầu rồi tiếp tục làm việc, Cố Yên cũng không quấy rầy mà chìm vào suy nghĩ riêng.
Trước đây khi còn sống cùng mẹ, Cố Yên ngây thơ tin rằng chỉ cần bản thân sống tốt, thế gian sẽ đối xử dịu dàng với mình như cách mà mẹ vẫn luôn làm. Nhưng đến khi bà vĩnh viễn nhắm mắt và rời bỏ cô, không còn ai chở che nữa, cô mới nhận ra nhân sinh phức tạp, liên tiếp bị dội cho mấy gáo nước lạnh.
Một ngày tháng bảy nắng gắt của mười năm về trước, cha ruột Cố Yên đến đón cô về nhà. Ông muốn chịu trách nhiệm với mẹ cô, nhưng không hề cho cô tình
thương mà cô cần. Sự hời hợt và vô tâm của ông làm cho đứa trẻ vừa mất đi người thân chưa lâu là cô gần như mất niềm tin vào người khác.
Bình luận facebook